Trưa hôm sau , Trường Duy về đưa hai cây kẹp giống hệt cây kẹp trước của tôi , không hiểu anh tìm cách nào hay thế , tôi nhớ lúc trước người ta bán ít lắm mà
Trường duy tế nhị :
-Em mang cho Mai Lan một cây đi
Tôi hớn hở chạy qua phòng nhỏ Lan , xoè cây kẹp ra trước mặt nó , đôi mắt nó sáng lên :
-Ở đâu vậy , chị sửa được rồi hả ?
-Lan có thích không ?
-Thích chứ , cây kẹp kia hư em tiếc lắm .không hiểu em đụng đến cái gì là hư cái đó , mẹ với anh Duy la hoài mà không sửa được
Phải chi hôm qua nó nói được như thế thì tôi đâu phải nổi khùng , nhưng thôi , bây giờ chuyện ấy đã qua rồi
Tôi trở về phòng vui ríu rít với Trường Duy và quên bẵng chuyện bực mình . Anh ôm tôi trong tay và nhẹ nhàng :
-Mai mốt có chuyện gì em hãy nói từ từ , chỉ có chuyện nhỏ nhặt vậy mà em làm anh điên đầu lên được . Bây giờ em hết giận chưa ?
-Hết rồi
-Thế hôm qua em giận gì vậy ?em tiếc cây kẹp hả ?
-Em đâu có tiếc lắm , chỉ hơi hơi thui
-Vậy sao em làm ầm lên vậy ?
-À ...Tại vì em tức Mai Lan , nó làm hư mà chả xin lỗi gì hết , còn chê em mua đồ dở có đáng giận không chứ ?
-Em thật trẻ con và xốc nổi
Tôi giãy nãy :
-Em không trẻ con cũng không nông nổi , có điều bực mình thì phải la lên thôi , không la em chịu không nổi
Trường Duy kiên nhẫn :
-Nhưng chuyện đó đâu có lớn , ở trong nhà chỉ có chuyện phụ làm bếp và va chạm nhỏ với Mai Lan mà em còn phản ứng như vậy mai mốt ra ngoài làm việc gặp chuyện lớn hơn thì em làm sao ?
-Em chả việc gì gặp chuyện rắc rối gì hết , em không chọc ghẹo ai , thì không việc gì người ta chọc em .
-Nhưng mà ...
Tôi bịt tai lại :
-Em không thèm nghe
Trường Duy gở tay tôi ra ,nhẫn nại nói :
-Nghe anh nói nè Phượng . Anh biết vì không có việc làm nên em hay bực bội . Vậy thôi em đừng ở nhà hoài nữa , em có thể đi chơi hay tìm một thứ gì đó học cho vui , ở nhà hoài em dễ chán lắm ...Khi chán rồi em hay cau có với anh quá , mà anh có lỗi gì đâu
Tôi ngồi im lẵng nghe anh nói , quả thật thờigian sau này tôi hay trút giận vào TD vô số những hcuye65n bực cỏn con , mà anh thì có lỗi gì đâu , tôi biết thế , nhưng không trút vào anh thì tôi còn biết trút đi đâu bây giờ . Giá mà tìm được việc làm cho đỡ buồn , chớ ở nhà quanh quẩn với việc bếp núc chắc tôi điên lên mất . cuộc sống của tôi là vậy thôi sao ?
Tôi ngồi một mình trong quán cà phê , quán thật vắng khách , hầu như tồn tại ở đây chỉ duy nhất là tôi , và bà chủ quán , nếu không có tôi thì bà ấy chỉ mô5t mình .Chắc bà ấy có thể ngủ một giấc thoải mái
Bổi trưa thế này chẳng có ai hứng thú vào quán ngắm cảnh cả , chỉ có tôi là hơi bất thường thôi
Trưa nay buồn và chán quá ,tôi đến bệnh viện rủ .Trường Duy đi chơi , nhưng không gặp anh . cô y tá bảo anh đang bận với ca mổ , thế là tôi về và đi nhăng nhít một mình . Đi chơi thế này , nếu ai hỏi có vui không thì đó là câu hỏi vô duyên nhất trên đời
Tôi tựa lưng vào thành ghế , khép hờ mắt nghe nhạc.Ngoài cửa bỗng có vài người đi vào , một người chợt dừng lại bên bàn tôi , giọng ngạc nhiên :
-Phượng đó phải không ? Làm gì ngồi đây một mình vậy ?
Tôi ngước mắt nhìn con người tò mò ấy và cũng cực kỳ ngạc nhiên . Vĩnh Tuyên ! Thế mà lâu nay tôi cứ nghĩ anh biến mất khỏi thành phố này rồi
Vĩnh Tuyên bỏ mặc mấy người bạn , tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện với tôi , nhắc lại :
-Sao Phượng ngồi ở đây một mình vậy ?
Tôi nhướng mắt :
-Thế ai muốn vào quán thì phải đi hai người à ? Bộ anh chưa thấy ai đi chơi một mình bao giờ à ?
-Nhưng ngày trước có bao giờ Phượng chịu đi một mình đâu
-Lúc này Phượng thay đổ tư duy rồi
-Vậy hả , kể cũng lạ
-Lúc này anh Tuyên làm gì ?
-Quay phim
Tôi thốt lên :
-Tuyệt ,sao anh xin việc hay vậy ?
-Nhờ ông chú giới thiệu với ông giám đốc hãng phim , lương tạm đủ sống .
-Tuyệt quá nhỉ
-Nghe nói như vậy là tôi biết rồi Phượng đang thấ nghiệp phải không ?
-Không được nói Phượng thất nghiệp mà phải nói Phượng chưa tìm được việc làm , nói như vậy cho đỡ quê
Vĩnh Tuyên bật cười :
-Ừ , thì chưa tìm được việc làm ,Phượng vẫn không khác trước bao nhiêu nhỉ ?
Tôi không trả lời , im lặng nhìn người con trai trước mặt , con người một thời yêu tôi đến tội tình , không biết bây giờ anh đã có người yêu chưa nhỉ ? tôi thật sự muốn anh có tình cảm mới , nhưng hỏi thì khơi gợi quá , thôi im lặng
Vĩng Tuyên cũng ngồi yên , nhìn tôi một cách kín đáo , bao giờ cũng là cái nhìn như thế . Tôi cười vu vơ :
-Lúc này Phượng làm gì ?
-Định lôi chuyện thất nghiệp của phượng ra nói , bộ anh thích nói chuyện đó lắm hả ?
-Không , không phải thích , tôi hỏi thật tình mà
-Thì Phượng đang thất nghiệp
-Nghĩ a là chỉ ở nhà làm nội trợ
-Đó cũng là một nghề vậy , nghề tay trái đấy nhé !
-Một người như Phượng mà chịu ở nhà nội trợ thì kla5 thật
-Nội trợ thì có gì là lạ , làm như chuyện đó kinh khủng lắm vậy , vui thấy mồ
Vĩnh Tuyên lắc đầu :
-Tôi không tin , Phượng mà chịu thum ình ở nhà thì con gái trên đời này đi tu hết
-Đừng nói thế anh Tuyên , coi chừng họ đi tu thật đấy
-Đừng giỡn nữa Phượng , tôi hỏi nghiêm chỉnh . Chẵng lẽ Phượng bằng lòng với tình trạng cũa mình à , phí lắm
Tôi thở dài :
-Thế anh nghĩ Phượng phải làm sao ?Cả hai năm trời hết chạy nơi này đến nơi khác , chẳng ai thèm đoái hoài đưa cho một kịch bản , có lần một công ty chiếu cố nhận Phượng vào làm gì anh biết không ?
Tôi nói luôn :
-Đọc thuyết minh phim
-Rồi sao nữa ?
-Phượng tự ái quá , đùng đùng bỏ về ...Và thất nghiệp chứ làm sao
Vĩng Tuyên nhìn tôi với vẻ ái ngại , tôi thấy bực mình . Bộ tôi đáng ộti nghiệp lắm hả , ghét nhất là cảm giác bị thương hại
Tôi la lên :
-Anh đừng có nhìn Phượng như vậy , bộ Phượng tệ đến nỗi làm anh tội nghiệp lắm hở ?
Vĩnh Tuyên lắc đầu :
-Phượng thì lúc nào cũng dễ tự ái , tôi không nghĩ như vậy đâu
-Thế anh nghĩ gì ?
-Không nghĩ gì hết
-Quay phim có vui không anh ?
-Làm đúng nghề của mình thì vui lắm chứ và phải nói hạnh phúc
Vâng hạng ph1uc là được làm những gì mình thích . Đơn giản vậy đó , vậy mà tôi lại bị tước mất cả cái điều đơn giản . Nghĩ đến những buổi sáng lủi thủi trong bếp , những cảm giác nặng nề phải chịu đựng , tôi càng thấy bất mãn tình trạng của mình . Tự nhiên nỗi tủi thân làm tôi muốn khóc .Và tôi khóc thật , nước mắt tự nhiên chảy ra như bị khơi trúng nỗi niềm sâu kín như có muốn kềm lại cũng không được . Mặt Vĩng tuyên đờ ra , nhựng ngón tay xoắn vào nhau ,anh ngồi yên nhìn tôi , đôi mắt như ngạc nhiên bối rối , rồi anh lắp bắp :
-Phượng khóc đó hả ?
Một câu hỏi ngô nghê chưa từng thấy và tôi cũng vô duyên không kém . Không hiểu sao tôi yếu đuối đến như vậy , đối với tôi , nước mắt chỉ chảy khi tôi một mình . Còn trước mắt mọi người tôi muốn mình là người cứng rắn , bã lĩnh đã rời bỏ tôi đi đâu mất rồi
Tôi lau nước mắt , ngẩng mặt lên :
-Không có gì đâu anh Tuyên
-Nhưng sao phượng ... tôi biết Phượng khổ tâm lắm phải không , từ đó giờ có bao giờ Phượng khóc trước mặt mọi người đâu
Anh làm ơn đừng nói nữa cho tôi nhờ , anh không biết tôi đang quê đến thế nào đâu ? Sau phút yếu mềm , tôi thấy giận mình , ngồi khóc trước mặt người khác , mà người đó lại là Vĩnh Tuyên thì lố bịch không chịu được . Tôi nghiêm nghị nhìn chỗ khác ( cho đỡ quê )
Rồi tôi ráng cười :
-Anh Tuyên quay được mấy phim rồi , vui không , kể Phượng nghe với
Vĩnh Tuyên hơi thoáng nhìn tôi , mặt đầy vẻ ngạc nhiên , nhưng vẫn trả lời :
-Tôi mới quay hai phim thôi , nhiều lúc cũng vui ,nhưng cũng hơi cực
Tôi háo hức :
-Cực thì cực miễn vui được rồi
Rồi Vĩnh Tuyên kể lại những mẫu chuyện với bạn bè cùng trường và nói những gì mình thích . Cứ như thế chúng tôi ngồi trong quán đến tận chiều . Khi ra về Vĩnh Tuyên hỏi tôi :
-Nhà Phượng ở đâu nhỉ ? Hôm nào rủ bạn đến được không ?
-Được chứ
Và tôi cho Vĩnh Tuyên địa chỉ , anh nói mô5t câu lấp lửng :
-Hy vọng sẽ mang niềm vui đến cho Phượng váo một ngày gần nhất
Lần gặp Vĩnh Tuyên trong quán làm tôi vui lên được vài ngày , sau đó lại rơi vào tâm trạnh buồn chán . Không hiểu sao lúc này tôi cứ nhớ về những ngày đi học , những kỷ niệm sôi động với bạn bè ... người ta nói tuổi trẻ là hoạt động chỉ cón gười già mới nhớ lại kỷ nei65m mà thôi . Trời ơi , bây giờ chỉ còn khao khát duy nhất là tìm được việc làm ,tất nhiên là làm đúng nghề nghiw65p , chứ không phải chui vào bếp nấu nướng .Đó là tra tấn chứ vui thích gì
Lúc này chuyện nấu nướng trở thành gánh nặng không chịu nổi , hôm nào mẹ chồng tôi nổi hứng bày biện thêm các món ăn thì ngày đó Trường duy phải chịu nhận cơn thịnh nộ của tôi . Anh chỉ còn biết thở dài mà an ủi , nhưng bây giờ an ủi chẳng còn tác dụng gì nữa tôi nổi khùng rồi
Sáng nay mẹ chồng tôi đi chợ về , nhìn giỏ thức ăn ngồn ngộn mà khiếp vía . Còn đang lơ mơ thì bà phán một câu choáng váng :
-Trưa nay nhà mình có khách , con ráng hcua63n bị cho tươm tất một chút nhé . bây giờ mẹ phải đi công hcuye65n ... Thật đi mà mẹ không yên tâm chút nào
Hình như không tin tưởng mấy vào năng khiếu nấu nướng của tôi , bà dặn dò tỉ mỉ một lô công hcuye65n , tôi lẳng lặng nghe tức ứa nước mắt
Rồi bà đi vội vã . Chỉ còn lại một mình trong bếp , tôi gạt nước mắt rồi bắt đầu xếp các thứ rau cải ra bàn