“ Khoan đã!” Lưu công tử tiến lại ngăn cản La Tỏa đang xuống.
“Vị đạo hữu này, nơi đây đã không còn chuyện gì của ta nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này” La Tỏa nhìn vị công tử mới đi vào, sự tình hôm nay có chút phiền toái, cho nên muốn nhanh chóng đi khỏi chốn này.
“Nữ nhân của ta mà ngươi cũng đụng vào, lá gan của ngươi cũng không nhỏ a!” Lưu công tử cả giận nói.
Tú bà thấy Lưu công tử nổi giận liền bỏ chạy, mụ biết sự lợi hại của Lưu công tử, từ trước đến nay không ít khách nhân đã bị Lưu công tử chấn chỉnh. Bất quá mụ cũng không biết vị công tử này là một người tu tiên, nếu không dù đưa cho mụ mười lá gan cũng không dám để cho Hương Lan tiếp khách.
“Hương Lan, nàng ở chỗ này chờ ta, ta và hắn nói chuyện một chút” Lưu công tử xoay người về phía Hương Lan dặn dò, lập tức lại nói với La Tỏa :”Đi thôi, chúng ta tìm một nơi nào để giải quyết một chút.”
La Tỏa lúc này đã tức giận, “Đi thì đi, ta sợ ngươi chắc”. Bản thân tới nơi này tìm hoa, nhưng không nghĩ sẽ gặp kết quả như thế này, vốn một bụng đầy lửa bực không thể phát tiết nhưng giờ có Lưu công tử này để trút giận rồi.
“Haha, có đảm lược, đi” Lưu công tử đi xuống trước, La Tỏa theo sau, ra khỏi Thúy Hương lâu, Lưu công tử tuốt phi kiếm hướng phía xa mà bay đi, La Tỏa theo sát sau.
Lúc này tú bà mới phát hiện hai người đều là người tu tiên, nghĩ đến chính mình tại sao lại tiếp tục để Hương Lan tiếp khách. Lưu công tử thật xảo trá, lập tức bắp chân của tú bà hơi run run.
La Tỏa lúc này theo sát phía sau Lưu công tử, bản thân không sợ hãi, tu vi của đối phương và mình giống nhau, lát nữa việc tự bảo vệ mình sẽ không thành vấn đề.
Lưu công tử đáp xuống một cái đỉnh núi, đợi La Tỏa đến.
“Giải quyết như thế nào? Ta sẽ phụng bồi.” La Tỏa đáp xuống hỏi luôn.
“Xem ra ngươi vừa mới đến Thiên Ứ Tinh, ở đây không có ai dám nói chuyện như vậy với ta, ngươi có nghe qua Hoa Diễn tông? Ta chính là thiếu tông chủ của Hoa Diễn tông.” Lưu công tử giới thiệu thân phận của mình cho La Tỏa nghe, nói xong còn đắc ý giưong mắt nhìn La Tỏa.
La Tỏa nghe Hoa Diễn tông liền cảm giác có chút quen thuộc, ngẫm nghĩ cẩn thận lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, Hoa Diễn tông chỉ là một môn phái tu tiên trung bình, nhưng điều này vẫn không thể làm cho La Khóa sợ hãi bằng việc Hoa Diễn tông còn có chỗ dựa—Thanh Hư tông! Một trong ba đại môn phái, có Thanh Hư tông làm chỗ dựa thì thật sự ở Tu Chân giới không có vài người dám đắc tội với Hoa Diễn tông.
“Vị đạo hữu, không, Lưu thiếu tông chủ, chuyện hôm nay ta sẽ giải thích với ngươi, việc này coi như chấm dứt” mặc dù nhìn thấy vẻ mặt đắc ý ngạo nghễ của tên họ Lưu kia chính mình rất muốn đánh hắn nhưng nhớ tới lời sư phụ không cho mình gây chuyện, nên kiềm chế hỏa khí trong lòng mình, hướng Lưu công tử cười nói.
“Haha, nghe nói qua là tốt rồi, như vậy đi, nếu ngươi bò qua từ nơi này, ta sẽ coi như chuyện hôm nay không có phát sinh.” Lưu công tử vừa mới thấy La Tỏa nói chuyện hòa hoãn, khiến thâm tâm của hắn cảm thấy thỏa mãn, đem hai chân của mình dạng ra, chỉ vào khoảng không giữa hai chân của mình nói với La Tỏa.
Lần này thì La Tỏa bị chọc giận đến cực điểm, chui qua nội khố của hắn, mình có chết cũng không làm như vậy.
“ Ta nhổ vào con mẹ ngươi, lão tử cùng với Hương Lan của ngươi thân mật, ngươi không đi tiếp nàng hả, vậy lão tử từ nay về sau sẽ chăm sóc nàng:.
“Ngươi..... nhận chết đi” Lưu Cương nghĩ rằng nếu đem Hoa Diễn tông của mình ra sẽ khiến La Tỏa dao động mà nhận lời, không nghĩ hắn lại dám mắng chửi mình, không những thế còn nhắc tới Hương Lan, điều này khiến cho Lưu Cương nổi điên lên.
Lưu Cương quả thật thích Hương Lan, nhưng hắn không thể cho nàng một danh phận, lấy thân phận của chính mình cùng việc các nhân vật cao cấp của Hoa Diễn tông kịch liệt phản đối cho nên Lưu Cương chỉ có thể để Hương Lan tiếp tục ở lại Thúy Hương lâu, mình vẫn có thể thương xuyên nhìn thấy nàng.
Nhưng không chờ Lưu Cương có động tác nào, La Tỏa đã lao lên hung hăng đánh vô đầu hắn một quyền, Lưu Cương bị La Tỏa đánh trúng đầu có chút chóng mặt, cho nên phản ứng có chút chậm lại, La Tỏa liền thừa cơ hội đem phi kiếm của mình đâm xuống ngực Lưu Cương.
Lưu Cương bị La Tỏa dùng thủ đoạn gần như vô sỉ nên không có một tia hoàn thủ, sau đó còn bị La Tỏa đâm mình bị thương,. Khi phi kiếm đi vào trong thân thể mình một lúc, Lưu Cương mới sực tỉnh chuẩn bị đánh trả thì cảm thấy trước mặt tối sầm, cái gì cũng mơ hồ.
Nguyên lai sau khi La Tỏa đâm một kiếm, ngay lập tức đem chân nguyên chảy xuống tay, một tát vào đầu khiến cho Lưu Cương té ngã. Khi đã làm xong tất cả mọi việc, La Tỏa mới cảm giác được sự sợ hãi, mình sao lại giết chết Hoa Diễn thiếu tông chủ, Hoa Diễn tông chắc chắn sẽ vì hắn mà báo thù, tệ hơn nữa là Thanh Hư tông cũng sẽ xen vào. Quyết định thật nhanh, La Tỏa hướng Truyền Thống trân bay đi, hắn chuẩn bị khuyên sư phụ cùng rời khỏi Kiền Ứ tinh vực, nơi này sống không được nữa rồi, phải mau rời khỏi.
Nhưng La Tỏa không chú ý tới khi mình vừa mới vừa đi chưa được một khoảng thời gian, thì từ trong người Lưu Cương bay ra một Nguyên Anh thể, nhìn về phía bóng lưng La Khóa ở phía xa:”Ngươi cứ chờ đấy, Hoa Diễn tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nói xong rất nhanh bay về phía Hoa Diễn tông. Nguyên Anh kia chính là Nguyên Anh trong cơ thể Lưu Cương, bởi La Khóa chưa có kinh nghiệm, nên không có chú ý đến Nguyên Anh của hắn.
Kì thật Lưu Cương thực uất ức khi bại một trận vừa nãy, bình thương các tu tiên khác đối với hắn ăn nói rất khép nép, căn bẳn không có ai dám động thủ cùng hắn, cho nên hắn không có kinh nghiệm chiến đấu. Đây chính là nguyên nhân khiến hắn thất bại nhưng còn một nguyên nhân chết người nữa là La Tỏa đã nhân cơ hội đánh luôn, hành vi của La Tỏa chính là hành vi thuộc loại đánh lén, đánh lén chính điều người tu tiên không muốn làm. Bọn họ cho rằng đánh lén chỉ có người tu ma mới làm, Lưu Cương làm sao nghĩ được La Tỏa lại hèn hạ như vậy chứ.
Lại nói về bọn người Thanh Tùng ở trong viện, hôm nay ba người Thanh Tùng không tu luyện, vẫn ngồi nơi này uống trà nói chuyện phiếm.
“Thanh Tùng, tiểu tử La Tỏa kia gần đây có đưa tin cho ngươi không.” Lôi Viêm uống một ngụm trà rồi hỏi.
“Ba tháng đã trôi qua mà cái tên hỗn đản kia vẫn không gửi ta cái tin nào, chờ hắn trở về ta sẽ không cho hắn đi Diện Bích Tư nữa.” bây giờ Thanh Tùng thật bực mình,La Tỏa đi ra ngoài đã ba tháng thế nhưng một chút tin tức cũng không nói cho mình biết, bản thân không phải là thường quan tâm đến tiểu Lục tử, ba tháng này điều mà Thanh Tùng lo lắng La Tỏa ở bên ngoài sẽ gây họa, sợ nhất chính là La Tỏa đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Ồ, nhưng ngươi đừng có lo lắng, tiểu tử La Tỏa này rất thông minh, không dễ xảy ra chuyện không may đâu.” Liễu Nguyệt an ủi Thanh Tùng.
“Ai, Tiểu Lục tử hắn có đức hạnh như thế nào chẳng lẽ các ngươi còn chưa rõ sao, hắn vừa đi ta có thể yên tâm không, lúc đấy ta thực không nên mềm lòng để hắn đi, ai........” Thanh Tùng lắc đầu nói.
Lôi Viêm và Liễu Nguyệt đương nhiên hiểu rõ La Khóa là người như nào, ở Bích Nguyên tinh bọn họ ba phái thường hay lui tới, có thể nói La Tỏa chính là bọn họ chứng kiến sự trưởng thành của hắn, nghĩ đến ba tháng nay La Khóa vẫn không có chút tin tức nào trong lòng họ cũng có chút lo lắng.
“Sư phụ, đệ đã trở lại.” Thanh Tùng ba người đang vì La Tỏa mà lo lắng, thì thanh âm của La Tỏa đã truyền tới.
Nhìn thấy La Tỏa đã bình yên vô sự trở về, Thanh Tùng rốt cuộc cũng thở ra nhẹ nhõm, trái tim cũng cảm thấy bình an hơn.
“Tiểu Lục Tử, lần này ngươi đi một thời gian dài như vậy cũng không truyền tin cho ta hả, ngươi có biết chúng ta lo lắng cho ngươi không? Ngươi lập tức đến phòng diện bích cho ta, phạt ngươi ở đó một năm không được ra ngoài, đi, không nghe rõ sao?” Thanh Tùng thấy La Tỏa vẫn đứng ở đó như không nghe thấy lời nói của mình.
Thanh Tùng mặc dù yêu thương La Tỏa, nhưng lão muốn trông nom dạy đỗ La Tỏa nghiêm khắc.
“Sư phụ, chuyện về diện bích về sau nói được không, chúng ta bây giờ nên rời Kiền Ứ tinh vực trước đi.”