Ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng chói mắt, không khí trong phòng an tĩnh, im lặng đến lạ thường khiến Lâm Tam phảng phất như nghe thấy tiếng thình thịch của tim mình.
Từ Trường Kim dương đôi mắt đẹp nhìn Lâm Tam, hai hàng nước mắt lăn chầm chậm trên má, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng lên, thật là kiều diễm dị thường. Da thịt mềm mại, trắng trẻo cùng với khuôn mặt thanh tú, mũi ngọc má đào đang dần hiện ra dưới ánh đèn. Đôi mắt xinh đẹp khe khẽ chớp, đôi môi anh đào nhỏ nhắn run rẩy mở ra, tỏa ra hơi thở thơm ngát và nóng bỏng.
Nàng toàn thân mặc một bộ tiết y màu đỏ nhỏ nhắn, không đủ che chắn đôi bồng đảo thẳng đứng, đầy đặn đang dần lộ ra quá nửa cùng với rãnh sâu dụ người. Mỹ đồn tròn lẵn, chiếc eo thon thả duyên dáng, đôi chân ngọc thon dài không một tỳ vết khẽ động, tất cả tạo nên một thân thể dụ hoặc, lộng lẫy đến mê người dưới ánh đèn. Đứng trước những đường cong thân thể hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật ấy, quả thật không một ai có thể kiềm lòng được.
"Lâm đại nhân, ta cầu xin ngài hãy cứu lấy toàn dân Cao Lệ chúng ta. Vì nhân dân Cao Lệ, Trường Kim cái gì cũng đều nguyện theo ý của ngài." Từ Trường Kim nước mắt tuôn đầy mặt như “lê hoa đái vũ” (hoa lê dưới mưa), thân thể phát run, nhu nhược khiến Lâm Tam càng nhìn càng thấy nàng xinh đẹp và tao nhã.
"Trường Kim muội, muội nghĩ ta là ai chứ ? Người quân tử thích sắc, nhưng vẫn phải làm điều đúng, nếu mà không vậy thì chẳng khác nào lũ gà vứt đi." Lâm đại nhân khéo léo nói, nhưng hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên thân thể dụ hoặc của Từ Trường Kim. Bộ ngực phập phồng, thân thể lả lướt, tiểu phúc phẳng lỳ, đồn bộ đầy đặn, đôi chân ngọc thon dài, tất cả kết hợp lại tạo nên một thân thể tuyệt vời khiến Lâm đại nhân được một phen mãn nhãn.
“Bà già nó, phụ nữ Cao Lệ không phải lúc nào cũng để lợi ích quốc gia lên trên hết hay sao? Đây có phải là bản chất chân thật của con người không nhỉ?” Lâm Tam không tự chủ được nghĩ đến.
Từ Trường Kim khuôn mặt ngượng ngùng, nhẹ nhàng cắn môi: "Đại nhân, thỉnh cầu ngài đáp ứng cho Trường Kim, việc gì Trường Kim cũng nhất nhất theo ý ngài, chỉ cần ngài đồng ý giải cứu cho dân Cao Lệ chúng ta."
Nghe những lời này, Lâm Tam thốt lên giận dữ: "Từ tiểu thư, đây là cái ý tứ gì? Nàng muốn làm vật trao đổi à, nàng nghĩ ta là đứa trẻ lên ba sao? Ta nói cho nàng hay, con người ta không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài”.
Từ Trường Kim nức nở khóc: "Đại nhân, ngài cứ xem như ta là vật trao đổi đi, ngoại trừ cách này, ta thực sự không nghĩ ra biện pháp nào cả. Cao Lệ đang đứng trước nguy cơ chiến tranh, nhân dân lầm than, chết chóc, Trường Kim chỉ là một nữ tử nhu nhược, ngoài trừ biện pháp duy nhất này, liệu còn biện pháp nào nữa ko?"
"Ngươi rất nhu nhược à? Ngươi cho là chỉ có nhân dân Cao Lệ thực sự đau khổ khi chiến tranh à? Người luôn miệng nói là vì nhân dân Cao Lệ, người tự cho mình là vĩ đại à ?" Lâm đại nhân cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng Lâm Tam ta chỉ là một đứa trẻ à. Ngươi muốn nói gì thì nói sao."
Từ Trường Kim nghe hắn nói như vậy, nhất thời ngạo khí nỗi lên, khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ, một niềm kiêu hãnh nổi lên trước ngực khiến tiết y nhất thời rung động: "Lâm đại nhân, chẳng lẽ ta nói sai sao? Trường Kim không mong cầu mình vĩ đại lưu danh ngàn năm, chỉ mong đồng bào Cao Lệ có thể hạnh phúc vĩnh viễn, luôn vui vẻ trong cuộc sống. Chẳng lẽ mong muốn này của ta cũng sai sao?"
Dưới sự kích động ấy, toàn thân xinh đẹp đỏ ửng cả lên khiến Lâm Tam hoa cả mắt, trong lòng không ngừng thầm niệm cố nén lấy cổ hỏa dục đang sôi trào.
"Từ tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng tự biết mình, biết là mong muốn cho nhân dân Cao Lệ hạnh phúc, hòa bình, ngươi không lúc nào không nghĩ về nhân dân, người quả thật vĩ đại! Nhưng là ngươi đừng quên rằng, ngươi bây giờ là đang thỉnh cầu nhân dân Đại Hoa. Ngươi có nghĩ đến nhân dân Đại Hoa chúng ta không? Vì cứu các nhân dân Cao Lệ các người, các chiến sĩ Đại Hoa chúng ta phải chinh chiến sa trường, bao nhiêu chiến sĩ gục ngã là bao nhiêu thê tử mất đi trượng phu, là bấy nhiêu đứa nhỏ mất đi người cha? Đại hoa ta quốc khố bao nhiêu, ngươi có đoán được không? Nhân dân Cao Lệ khó khăn, khổ cực, chẳng lẽ nỗi khổ cực này tư nhiên biến mất? Nó bổng dưng được chuyển qua dân chúng Đại Hoa, dân Đại Hoa chúng ta chịu khổ thay cho dân Cao Lệ các ngươi, ngươi có hiểu không?"
Lâm Tam nói một hơi, trong lòng cảm thấy thống khoái vô cùng, hắn ghét nhất là nghe những âm thanh của những người suốt ngày hô hào cứu quốc cứu dân một cách sáo rỗng, những người như vậy thì mười người hợp lại không bằng một người.
"Nhưng mà Lâm đại nhân, người phải nghĩ tới một khi Đông Doanh thôn tính Cao Lệ thì dĩ nhiên dã tâm kế tiếp của bọn họ chính là Đại Hoa. Đến lúc đó, thân dân Đại Hoa hay Cao Lệ cũng đều như nhau, đều phải chịu cảnh khổ cực, lầm than. Chẳng lẽ người có thể chạy thoát sao ? " Từ Trường Kim không hề sợ hãi, tràn đầy khí thế nói.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh: "Từ tiểu thư, ngươi nói không sai, thôn tính Cao Lệ không phải mục đích thật sự của Đông Doanh, mục tiêu cuối cùng của bọn họ chính là Đại Hoa ta. Cũng đúng như lời ngươi , nhân dân Đại Hoa sớm muộn gì cũng phải đối mặt với trận tai nạn này, nhưng khi đó chúng ta muốn đánh, cũng đã có một thời gian chuẩn bị cho chiến tranh, không phải như bây giờ, nghe ngươi nói xạo, liền vội vã phát binh, tạo thành cục diện bị động cả hai đầu đều chịu địch tấn công. Cá lớn nuốt vá bé chính là quy tắc của thế giới này, nhĩ|ngươi yêu tổ quốc của ngươi, không chỉ yêu nó lúc phồn thịnh, mà còn phải chịu đựng khổ nạn cùng với nó. Trên thế giới này, cho tới bây giờ chưa từng có cái gì là đấng cứu thế, không nên mọi hy vọng đều ký thác trên người khác. Ngẫm lại Đại Hoa ta gặp phải đồ đao Đột Quyết, nhiều tai nhiều nạn, đã từng cầu tới ai chưa?"
“Chờ ta thu thập Đột Quyết, sẽ quay lại thu thập Đông Doanh. Xin lỗi, ta nói quá trực tiếp, có lẽ ngươi nghe xong thấy thương tâm, nhưng là nếu ta không nói, ngươi sau này có thể càng thương tâm hơn".
Từ Trường Kim quật cường một lời không nói, Lâm Vãn Vinh khe khẽ thở dài: "Hai nước với nhau không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn, nếu là chính ngươi gặp nạn, ta có thể giúp ngươi một tay. Nhưng đây là đại sự quốc gia, không thể dùng hai chữ nghĩa khí để giải quyết. Từ tiểu thư, khổ nạn của các ngươi, không phải do Đại Hoa ta tạo nên, chúng ta không nợ ngươi bất cứ cái gì. Nói không khách khí một chút, trường chiến tranh phản kháng Đông Doanh này của Cao Lệ các ngươi, chính là đang cho Đại Hoa ta tranh thủ thời gian, các ngươi chiến tranh càng khốc liệt càng tốt, Đại Hoa ta càng có thêm thời gian chuẩn bị.
Từ Trường Kim nghe được cảm thấy một trận lạnh lẽo trong tim, liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt xám như tro tàn: "Lâm đại nhân, cái này chính là lời thật lòng của ngươi sao? Đại Hoa các ngươi không phải nói rõ xưng hữu lân chi bang (nước bạn), gặp nạn thì tương trợ nhau sao? Chẳng lẻ thật sự chỉ là vì lợi ích?"
Lâm Vãn Vinh khinh khỉnh cười: "Hữu lân chi bang? Từ tiểu thư, băng đóng ba thước. Sao mà chỉ trong một ngày lạnh. Đại Hoa ta lúc cường thịnh, bốn phương cúi đầu, Cao Lệ các ngươi cũng rất cung thuận thần phục, bởi vì khi đó thần phục Đại Hoa có được nhiều ích lợi, khi đó chúng ta nói hữu lân chi bang.nhưng nếu Đại Hoa lúc này yếu, thì cũng như các người mà thôi. Nhân tẩu trà tựu lương, ám địa lý hạ sáo đích, bối hậu tàng đinh tử địa, bất thị nhĩ môn thị thùy (Đại ý là các ngươi bảo trà lanh nhưng sau lưng lại dấu vật làm trà lạnh bảo không phải các người còn ai)? Từ khi Đại Hoa ta cùng Đột Quyết kịch chiến tới nay, có mấy người trong các ngươi là thật tâm thần phục, thiệt tình đối đãi với Đại Hoa ta ? Không nói ngươi không biết, lần này triều cống, nếu không có Đột Quyết cùng Đông Doanh liên thủ phái người uy hiếp Cao Lệ. các ngươi sẽ đến Đại Hoa sao? Sợ là đối với sắc lệnh của hoàng đế thiên triều ta, ngay cả tâm tư để ý tới cũng không có".
"Đó là bởi vì Cao Lệ ta là nước nhỏ, không cách nào đối mặt với áp lực của kẻ địch mạnh, cho nên chỉ có thể như vậy-" Từ Trường Kim bất đắc dĩ cười khổ.
Lâm Vãn Vinh hừ lên một tiềng rồi nói tiếp:
- “ Cái này không được rồi Khi Đại hoa ta gặp nạn đối mặt với sự uy hiếp lớn của cường địch chính là lúc các ngươi bảo trì sự im lặng, vô hình trung là hy sinh đi lợi ích của Đại hoa ta. Bây giờ khi lợi ích của các ngươi bị uy hiếp tự nhiên sao lại nhắc đến tình hữu nghị liên bang,lại còn muốn đại hoa ta hy sinh lợi ích của mình để đi giúp các ngươi. Ta dựa vào cái gì để bẩm báo lên hoàng thượng đây ?
- Nghe giọng ngưoi lúc nào cũng nói nói kêu kêu yêu nước yêu dân ngươi tưởng rằng mình rất cao thượng hay sao? Ngươi là ngươi yêu đất nước của ngươi chứ đâu phải là yêu người đại hoa ta. Khẩu hiệu này đối với ta vô dụng. Ngươi trả ta bao nhiêu, nhiều ít thế nào thì chân lý này vẫn không thay đổi được, Từ tiểu thư ngươi c ú từ từ nghĩ lại đi.
Lâm Vãn Vinh có lửa giận trong lòng nói liền một hồi , sau đó cầm chén trà uống hai ba hớp lớn lúc đó lửa giận mới từ từ dịu xuống. Á nh mắt hắn liếc trên thân hình lả lướt, mềm mại đến mê người của Từ trường kim, lưỡi môi khô khốc nhìn xuông đôi chân ngọc đẹp đến mê hồn.
- “Cùng đàn bà nói chuyện quốc gia đại sự đúng là đem đàn gẩy tai trâu” Cầm cốc trà trong tay rồi uống tiếp liền vài hớp.
Từ trường kim từ từ khụy xuống thì thào nhủ thầm: - Chẳng lẽ Cao Lệ ta vô phương cứu giúp ư ? Lâm đại nhân ! Ngưoi bác học đa tài cầu xin ngươi nghĩ giúp chúng ta biện pháp đi.
Nhìn nàng ngồi dưới đất, ẩn hiện dưới đôi chân ngọc thon dài là chỗ sâu thăm thẳm nhỏ bé , thật sự đúng là cảnh tượng quá mê người , phá lệ vô xong.
“Như này thì làm còn làm người khác sống sao được?” Lâm đại nhân ca thán “Làm quân tử thì phải chịu thiệt thòi, quên đi lão tử vẫn là lớn mật”.
Vừa xem vừa hận không cắn được một miếng thịt của nàng. hắn tâm tư phóng khoáng ánh mắt lại rơi xuống trên cặp đùi mịn màng, đầy đặn nhất thời tâm trí như mê muội ngây cả người tiếng nàng hỏi cũng không nghe rõ.
“Lâm đại nhân. Lâm đại nhân !”
Từ Trường Kim trong lòng kinh hoàng khi nhìn thấy ánh mắt hắn như dán chặt trên thân hình mình. Không theo lễ tắc gì cả mặt cũng nóng bừng cả lên, xấu hổ giận không chịu được nhất thời chùn người xuống.
“Hắn không đáp ứng việc hỗ trợ lại trang ngiêm chính trực thuyết giảng đạo lý cho mình một cách thông suốt rồi lại lớn tiếng khiêu khích thưởng thức sắc đẹp của mình. Người này nếu hắn mà nhận là thiên hạ đệ nhị vô sỉ thì không ai dám nhận đệ nhất”.
“A ! Chuyện gì?”
Lâm vãn vinh vội vàn lau chút nước dãi ở trên khéo miệng, sắc mặt chuyển sang vẻ đứng đắn đạo mạo hỏi.
Từ trường kinm than nhẹ một tiếng: “Đại nhân! Nếu ngài nghĩ ra biện pháp cứu Cao Lệ, ta sẽ phục thị người từ bây giờ”
Nha đầu kia quả thật quá sức mơ tưởng nghĩ ta si mê sắc đẹp của ngươi? Lâm đại nhân ngiêm sắc mặt lại nói:
“Từ Tiểu thư à ta là người sống có nguyên tắc bất cứ người nào có ý tưởng lừa dối chiếm hữu ta đều là si tâm vọng tưởng mà thôi, người Cao Lệ đối phó với cục diện như thế nếu như lại đem tâm tư của mình phó thác cho người ngoài thì không thể chống đỡ được, phải tự mình khơi lên sức mạnh, chống lại Đông doanh đó mới là cách suy nghĩ đúng đắn.
“- Cao Lệ ta đây không phải đồ bỏ đi của Đại Hoa ư? Năng lực phản kháng Đông Doanh đã hết, nếu như trước sau không chạy thoát được thì sẽ mất nước làm gì còn khôi phục lại được mọi tiện nghi đều để cho Đại hoa chiếm hết rồi còn gì?”
“Từ trương kim này là người Cao Lệ sao?”
Nổi danh là kỳ nữ tử cuối cùng cũng lộ ra là một người con gái nhu nhược không có chủ kiến.nhìn nàng trước mặt mình cúi đầu mơ màng nhìn suông ngực suy nghĩ cũng không biết là cảm khái Cao Lệ hay cảm khái chính bản thân mình.
“-Trường Kim muội ! không nên nghĩ lỗi tại mình, Nếu theo như ý nghĩ của ngươi vậy có thể nói Đại hoa ta cũng là vì Cao Lệ mà vứt bỏ đi ư? nếu đại hoa ta không có liều chết chống cự với người Đột Quyết, cũng giông như Cao Lệ thì không phải cũng chìm dưới vó ngựa của kỵ binh Đột Quyết ư.Tiện nghi đó không phải là để cho Cao Lệ chiếm hết rồi chứ?”
Lâm vãn Vinh chậm rãi từ tốn nói ra không nhanh cũng không chậm.
Lời nói rất hợp tình hợp lý làm cho Từ Trường Kim không cách nào phản bác lại được, nàng ngơ ngác liếc xuống dưới chân nước mắt như mưa rơi xuống không cất lên lời nào.
Nam nhân Cao Lệ thật như một lũ con nít, để cho một người con gái nhỏ bé yếu đuối lại phải gánh chịu một trọng trách lớn lo thế này. Nói cho đến cùng thì Lâm vãn Vinh đối với Từ Trường Kim cũng tuyệt nhiên không có chút ác cảm. Tuy thưởng thức bộ ngực sữa cùng với bộ mông mỹ miều của nàng nhưng đối với nàng cũng là tràn ngận sự đồng tình.
"Thôi, thôi, ai bảo ta là Vãn Vinh ca của nàng chi, ta không giúp nàng thì ai giúp nàng" Lâm đại nhân trầm tư một lúc lâu, rốt cục mở miệng nói.
Từ Trường Kim nghe được vui mừng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn nói: "Đại nhân. Người nói thật chứ? Người thật sự giúp ta?"
"Ài, con người của ta luôn luôn rất dể mềm lòng, nàng lại là Trường Kim muội của ta. Thật sự rất đau đầu" Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, trên mặt tràn đầy vẻ khổ sở.
Từ Trường Kim bất chấp thân mặc đồ mỏng, từ mặt đất nhảy dựng lên, nhào vào ôm lấy tay hắn, hân hoan nói: "Là thật vậy chăng? Người thật sự giúp ta? Đại nhân, người thật tốt!"
Một luồng phấn hương nhàn nhạt từ trên người Trường Kim truyền đến, trên người chỉ là một lớp vải mỏng, mà khoảng cách giữa hai người rất gần, càng tăng thêm sự hấp dẫn. Trường Kim không để ý, ôm lấy tay hắn, bờ vai mịn màng, da thịt như ngọc như ngà, nhũ phong vểnh cao trước ngực, đang ép sát vào trên cánh tay hắn.
Biểu hiện mị lực rất lớn. Bờ mi dài của nàng mang theo một chút nước mắt khẽ rung động, trong suốt tinh khiết, xinh đẹp không thể tả xiết.
Lâm đại nhân cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tầng vải mỏng, hai gò tuyết trắng mềm mại nhô cao. Giữa hai gò ngực là một khe sâu không thấy đáy, làm người ta mê muội.
"Trường Kim muội. Hỏi nàng một vấn đề rất rất sâu sắc, nàng nhất định phải trả lời chi tiết cho ta" Lâm đại nhân cố gắng chế ngự máu nóng đang lộn lên đầu, vô cùng nghiêm túc hỏi.
Từ Trường Kim gật đầu, chỉ nghe Lâm đại nhân hỏi: "Cao Lệ các người hiện tại có lưu hành chỉnh hình chỉnh dung không?"
"Chỉnh hình chỉnh dung là cái gì?" Từ Trường Kim khó hiểu hỏi lại.
"Nói đơn giản một chút, chính là nâng mũi cho cao, gọt cằm cho nhỏ. Bộ ngực độn lên cho cao, em làm cho thon lại. Các người hiện tại có thủ thuật này không?"
Từ Trường Kim vội vàng lắc đầu nói: "Đại nhân, ngài nói đi đâu vậy. Con gái phải đẹp tự nhiên, sao lại có người lại đi làm cái việc xấu hổ như vậy".
Lâm Vãn Vinh cười ha ha một tiếng, xem ra thật đáng giá, Cao Lệ cũng có nhưng thứ tinh thuần như vậy, thật khó có.
Không đúng rồi, không đúng rồi! Lâm đại nhân ôm lấy đang eo thon của Trường Kim, bàn tay thuận thế lần xuống phía dưới, Từ Trường Kim a một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng lui lại. Nàng mặt đỏ như lửa, nghiêm túc nói: "Đại nhân, ngài…"
"Ài, không nên lại như vậy với ta!" Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm nhiên khoát khoát tay: "Trường Kim muội, nàng nghĩ sai tâm tình của ta, ta có thể giải thích. Nhưng ta tuyệt không phải là người lung tung, xin nàng tôn trọng ta một chút, được không?"
Từ Trường Kim dở khóc dở cười, chỉ phải gật đầu: "Đại nhân, ta không khi dễ ngài. Xin ngài mau nói đi, phải như thế nào mới cứu được Cao Lệ ta".
"Nàng không nên cử động, để ta suy nghĩ một chút. Nhắc nhở một chút, nàng ngàn vạn lần không nên nghĩ lung tung, ta là một người chánh trực mà lại suy nghĩ thâm sâu, nàng ở trong mắt ta nhìn không thấy chút dâm ô gì đó, có đúng hay không?" Lâm đại nhân nhìn thẳng vào thân thể ngọc ngà của Từ Trường Kim, vừa nhìn không chớp mắt vừa nói.
Như vậy cũng có thể sao? Cứ trần truồng như thế mặc cho một nam tử "chánh trực" ngắm nghía, Từ Trường Kim xấu hổ muốn chết, bộ ngực phập phồng không thôi, hai khối tuyết trắng mượt mà lại càng chuyển động dồn dập, thật như là một mỹ nhân ngư. Hết lần này tới lần khác Lâm đại nhân nhìn từ trên xuống dưới, nàng động cũng không dám động, bằng không, Lâm đại nhân nhất thời thất thần nghĩ không ra biện pháp, hạnh phúc của nhân dân Cao Lệ sẽ mất trên tay Trường Kim.
Thời gian dần qua, Lâm đại nhân nước miếng trên khóe miệng còn không kịp lau, cũng không biết là đã cân nhắc thế nào chưa.
"Trường Kim muội…" Lâm đại nhân vươn bàn tay, mặt cười dâm đãng về phía Từ Trường Kim.
"Lâm đại nhân, người…" Từ Trường Kim kinh hãi muốn chết, trong lúc bối rối, cầm lấy cái bình đựng thuốc trên bàn mà đánh lên trên tay hắn.
Lâm đại nhân hét thảm một tiếng "Ái ui"], đứng lên, tùy tiện bỏ một mớ vải vóc trên tay xuống, đầy vẻ tức giận nói: "Trải qua một hồi suy nghĩ sâu sắc, thiếu chút nữa là tinh thần thoát thể, nước miếng cũng không kịp lau, rốt cục tìm được một cách giải quyết - ồ, Trường Kim muội, nàng cầm cái bình lớn như vậy để làm gì?"
Từ Trường Kim không nói gì, thì ra đại nhân thật sự chăm chú suy nghĩ, tới mức tinh thần thoát thể, xem ra mới vừa rồi cũng không phải là cử động thật tình của hắn.
"Đại nhân, ngài nghĩ ra biện pháp gì?" Từ Trường Kim xấu hổ vội vàng hỏi.
"Biện pháp này, thật ra nói đến cũng đơn giản. Chính như mới vừa rồi theo như lời ta, Đại Hoa ta cùng Đông Doanh tương lai tất sẽ đánh một trận, chỉ bất quá là thời gian sớm hay muộn thôi. Nhưng Đại Hoa ta hiện tại gặp phải uy hiếp lớn của Đột Quyết phương bắc, lúc này cũng không đủ tinh lực để giải quyết chuyện bên ngoài, cho nên có chút khó khăn, bất quá cũng không phải là không có biện pháp giải quyết".
Quan điểm này mới vừa rồi đã nghe Lâm đại nhân đề cập qua, nghe hắn nói không có ý gì mới, Từ Trường Kim gấp rút nói: "Đại nhân. Ngài rốt cuộc là muốn nói điều gì?"
Cô nàng này, vừa rồi một chút làm lão tử thiếu chút nữa phun ra, khôgn quan tâm đến khẩu vị của người khác. Lâm đại nhân hắc hắc cười nói: "Ta đã nói rồi, để cứu Cao Lệ, là phải hy sinh lợi ích của Đại Hoa ta. Bất quá nếu các người có biện pháp trả lại lợi ích cho Đại Hoa ta. Vậy cũng không phải là không thể thương lượng".
"Trả lại lợi ích cho Đại Hoa?" Từ Trường Kim cũng không phải là kẻ ngốc, trầm ngâm một hồi, rồi nói: "Đại nhân, ngươi nói nếu quý quốc xuất binh thì mọi quân lương và chiến tổn bên ta phải chịu?"
Lâm Vãn Vinh mỉm cười không nói, không nói, cũng cũng không phải là không trả lời.
Người này đáng ghét chết được, thấy ánh mắt của Lâm đại nhân không ngừng dò xét trên người mình, Từ Trường Kim sắc mặt đỏ bừng. Suy nghĩ một hồi rồi đáp: "Cao Lệ ta quốc lực suy nhược, sợ cũng không có nhiều tiền, bất quá việc này có thể thương lượng, ta sẽ bẩm báo lên vương thượng".
Việc này cũng thật là kỳ quái. Một cung nữ nho nhỏ mà cũng có thể trực tiếp bẩm báo lên Cao Lệ Vương sao? Chẳng lẽ nàng có chân trong vương triều Cao Lệ? Mà tại sao hai chân nàng lại khép chặt thế? Như vậy rõ ràng nàng vẫn còn là xử nữ. Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn nàng, Từ Trường Kim than thở nói:
- Đại nhân, ngài không nên hỏi nhiều như vậy. Ta sẽ bẩm báo yêu cầu này của ngài lên vương thượng.
- Từ tiểu thư, nàng hiểu nhầm rồi, đó không phải là yêu cầu của ta mà do chính nàng tự đề ra đấy chứ. Ta cũng không có đáp ứng mà.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
- Cái gì?
Từ Trường Kim giật mình hoảng sợ, đột nhiên đứng lên:
- Đại nhân. Rốt cuộc ngài muốn gì đây?
Nàng đứng lên như vậy làm những đường cong lồi lõm của nàng lả lướt sát người Lâm Vãn Vinh, quả thật là chọc tức người ta mà.
- Ta có thể muốn gì ư?
Lâm Vãn Vinh tay nọ nắm tay kia, buồn rầu nói:
- Trường Kim muội, bây giờ ta đúng là muốn ra tay, nhưng nếu nàng không muốn nghe thì…
- Ngươi, ngươi…
Từ Trường Kim toàn thân run lên, nước mắt như mưa nói:
- Đại nhân, người lại khi dễ ta như vậy à. Rốt cuộc người còn yêu cầu gì nữa thì nói nốt ra đi.
- Thực ra vừa rồi nàng cũng đã nói không ít.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
- Bất quá, nàng nói thiếu một điều quan trọng nhất. Lúc này Đại Hoa ta trước mặt còn lo họa Đột Quyết, lại đột nhiên phải xuất binh đi tương trợ Cao Lệ ở tận đâu đâu. Như vậy biến thành hai mặt đều thụ địch, có thể trở thành nguy hiểm vong quốc bất cứ lúc nào. Chúng ta làm sao có thể nói chuyện công đạo với dân chúng Đại Hoa đây? Làm sao tìm được lý do để thực hiện việc này? Chuyện này không đơn giản như vậy, nếu nói loan ra sẽ bị những kẻ cố ý lợi dụng, khiến cho Đại Hoa bị nội loạn.
Nghe Lâm đại nhân nói đến những hậu quả nghiêm trọng như vậy, Từ Trường Kim lo sợ hắn nuốt lời hứa, vội vàng hỏi:
- Vậy người có biện pháp gì?
- Biện pháp thì không phải không có, chỉ có điều phải xem Cao Lệ Vương của các nàng có thể chấp nhận hay không thôi.
Lâm Vãn Vinh thở dài nói.
- Người nói mau lên.
Từ Trường Kim rất bất mãn với hành động của hắn, ngay cả gọi hắn là đại nhân cũng không gọi.
Lâm Vãn Vinh cười cười, nói:
- Đại Hoa ta bây giờ không có thời gian để đối ngoại nhưng việc đối nội thì hoàn toàn khác. Nếu việc của Cao Lệ biến thành việc nội chính của Đại Hoa ta thì hết thảy mọi việc đều rất dễ dàng.
- Cái gì?
Từ Trường Kim kinh hãi, sắc mặt tràn đầy giận dữ:
- Ngươi, ngươi muốn thôn tính Cao Lệ ta?
- Tiểu thư, kiên nhẫn một chút có được không?
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Ta nói muốn thôn tính lúc nào?
- Vậy ý của ngươi là gì?
Từ Trường Kim cả giận nói.
Lam Vãn Vinh cười sâu sắc:
- Chúng ta có thể sử dụng một phương pháp đặc biệt, gọi là nhất thể lưỡng chế (một quốc gia hai chế độ)! Cao Lệ của các nàng bây giờ trên danh nghĩa không phải là thuộc địa của Đại Hoa ta, hàng năm vẫn phải đi cống nạp cho Đại Hoa phải không? Bây giờ dứt khoát phải tiến lên một bước nữa, do chính Cao Lệ Vương thừa nhận chính quyền trung ương của hoàng đế Đại Hoa, tuyên bố hai nước là một, nhưng Cao Lệ vẫn tiếp tục do người Cao Lệ thống trị. Cao Lệ của nàng vẫn có đầy đủ ti pháp, quyền lợi kinh tế của mình, chỉ có điều ngoại giao và quân sự sẽ giao cho Đại Hoa thống nhất quản lý. Việc này gọi là nhất thể lưỡng chế, người Cao Lệ quản lý nước Cao Lệ! Như vậy nếu người Đông Doanh muốn tấn công các người, vậy cũng là tấn công Đại Hoa, bọn họ có gan lớn như vậy không? Đó là một vấn đề. Còn đối với Cao Lệ của nàng mà nói thì chẳng tổn thất gì hết. Chà, đúng là một kế hoạch vĩ đại.
- Nhất thể lưỡng chế?
Từ Trường Kim trầm tư suy nghĩ một hồi, nàng thực sự không hề ngu ngốc, lập tức nghĩ được vấn đề mấu chốt trong đó, giọng bực tức nói:
- Không có quyền lợi về quân sự và ngoại giao thì Cao Lệ ta tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?
- Từ tiểu thư này nói hay nhỉ.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười:
- Khi Đại Hoa ta trợ giúp Cao Lệ chống lại Đông Doanh, đuổi đám người lùn đó đi, sự uy hiếp đối với các người không còn tồn tại nữa. Vậy Cao Lệ giữa quân đội lại để làm gì? Không bị Đông Doanh uy hiếp, các người còn đề phòng ai? Đề phòng Đại Hoa ta sao? Đại Hoa xuất binh trợ giúp Cao Lệ đuổi đám người lùn đi, Cao Lệ lại đem binh nghiêm cẩn phòng ngừa Đại Hoa. Từ tiểu thư, nếu nàng là hoàng đế Đại Hoa ta, nàng có ngu ngốc chịu đựng việc này không? Chúng ta xuất binh còn ý nghĩa gì nữa? Cao Lệ chỉ muốn chiếm tiện nghi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Không thể phủ nhận rằng Lâm Tam này nói đúng vào điểm cốt yếu, mọi người đều có tư tâm, Từ Trường Kim tuy thông minh nhưng trong trường hợp này làm sao có thể là đối thủ của Lâm Tam được, chỉ còn cách lặng im không nói.
- Sau khi Cao Lệ và Đại Hoa trở thành nhất thể, hai nơi có thể tự do thông thương, tự do kết hôn, Đại Hoa cổ vũ dân cư hai nơi di cư lẫn nhau. Trong trường học của Cao Lệ tăng thêm giáo viên Hoa ngữ.
Lâm Vãn Vinh khe khẽ thở dài nói:
- Chính trị không có chính nghĩa , muốn đại được thì phải nỗ lực. Vong quốc hay là vong chủng (mất nước hay là mất chủng tộc, nòi giống). nàng phải rõ việc đó. Nàng hãy chuyển cáo chi tiết đến Cao Lệ Vương, ta cũng sẽ khải tấu đầy đủ lên hoàng đế Đại Hoa. Ôi, thật sự là làm khó ta quá đi mất!
Phương pháp này quả thực là dối gạt người quá đáng, nhưng theo lời Lâm Tam thì vong quốc hay vong chủng chỉ có thể lựa chọn một mà thôi. Từ Trường Kim trong lòng đau khổ, lau nước mắt nói:
- Làm khó ngươi cái gì? Cao Lệ ta toàn bị người khi dễ như vậy thôi.
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Ta mà thèm khi dễ nàng sao? Đến ôm hôn còn không muốn, nàng đã bao giờ gặp người nào thành thật như vậy chưa? Nói thật đi Từ tiểu thư, ta ghét nhất chính trị, mà nói chuyện chính trị với nữ nhân thì còn ghét hơn nhiều, lần này nếu không phải nàng cứ khổ sở bức bách ta thì ta đã chẳng lãng phí một đống tế bào não như vậy đâu. Ôi, nàng đừng có khóc mà…
Nước mắt Từ Trường Kim lại tuôn ra như xả lũ, không ngừng tuôn chảy, khuôn mặt nàng như hoa lê dưới mưa, thực sự rất đáng thương. Lâm đại nhân thân thiết vỗ vỗ lên vai nàng nói:
- Trường Kim muội, cẩn thận kẻo cảm lạnh đó, trước hết hãy mặc quần áo rồi hãy nói tiếp.
- Ai cần ngươi lo!
Từ Trường Kim vội lau nước mắt, cơn giận lại tiếp tục nổi lên, cũng không muốn đứng trần truồng trước mặt hắn:
- Trả quần áo lại cho ta.
- Nàng nói cái gì?
Lâm đại nhân cả kinh nói:
- Tiểu thư, mặc dù ta là người rất giỏi cởi “quần áo” người khác, nhưng thật đáng tiếc quần áo của nàng không phải do ta cởi.
- Vậy trên tay ngươi là cái gì?
Từ Trường Kim hầm hừ.
Lâm Vãn Vinh cúi đầu nhìn, nguyên lai vừa rồi lấy vải vóc từ trong túi ta, đúng là quần áo của Từ Trường Kịm rơi trên mặt đất. Xấu hổ, xấu hổ quá, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười khan hai tiếng.
Từ Trường Kim mặc quần áo, đi ra đến cửa lại quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Ta sẽ đem ý tứ của ngươi chuyển cáo cho vương thượng. Cuối cùng sẽ đem đến kết quả gì thì ta không biết đâu đấy.
- Kỳ thật ta rất không muốn làm ác nhân, nàng cũng biết rồi đó, ta luôn một lòng hướng thiện mà.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ để nàng đi.
Từ Trường Kim gật đầu, đột nhiên lại vọt tới, hôn lên mặt hắn một cái, lệ rơi đầy mặt nói:
- Vãn Vinh ca, cảm ơn huynh, muội hận huynh.
Nàng xoay người chạy rất nhanh ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Lâm đại nhân sờ sờ lên mặt, bất đắc dĩ cười:
- Tình yêu xuyên biên giới? Ta thật sự vẫn chưa chuẩn bị mà.