Khi vừa ra khỏi cửa, trời tự nhiên đổ mưa, vạn vật hồi sinh, mưa xuân ùn ùn, mấy hạt mưa nhẹ nhàng bay vào mặt, lành lạnh mát mẻ, làm cho người ta thần trí trở nên thanh tĩnh. Đại trường kim sớm đã đi mất không còn bóng dáng, nghĩ về điều kiền mình đề ra với nàng, đối với một nữ hài tử mà nói, quả thật làm cũng hơi khó, nhưng đứng ở góc độ dân tộc, không làm nhưu vậy, thật có lỗi với tấm lòng sục sôi của mình.
"Ngươi sao bây giờ mới về?” Mới vừa vào đến cửa nhà trọ, chỉ thấy Đại tiểu thư từ trên ghế đứng lên, khẽ sẵng giọng nói.
Lâm Vãn Vinh lắc lắc nước mưa trên người, cười nói: “Vì trời mưa, đường xá khó đi, lại gặp phải một số sự việc lặt vặt nên trì hoãn một hồi, cho nên mới về trễ, khiến Đại tiểu thư lo lắng rồi.”
"Ta mới là không lo lắng cho ngươi.” khuôn mặt Đại tiểu thư mặt ửng hồng, đi tới bên cạnh hắn, ôn nhu lau nước mưa trên quần áo hắn, hừ hừ nói: “Người bên ngoài hồng nhan tri kỷ vô số, liền một lèo hai tháng không thấy quay về, cũng không ai quan tâm ngươi, ối, đây là cái gì.”
Một dấu môi son đỏ tươi hiện trên má phải của Lâm đại nhân, tạo thành hình dáng một đôi môi anh đào nhỏ xinh, Đại tiểu thư sắc mặt đại biến, tiểu quyền đấm lên vai hắn, tức giận nói: “Ngươi, ngươi đi ra!”
Tiêu Ngọc Nhược liều mạng đẩy hắn ra khỏi cửa, Lâm Vãn Vinh vội vàng tựa vào cánh cửa, khó hiểu nói: “Đại tiểu thư, đây là làm sao vậy, vừa rồi không phải còn đang vui vẻ nói chuyện sao, ta vừa rồi đâu có chọc giận gì đến nàng?”
Đại tiểu thư thở hổn hển nhìn hắn một cái, trong đôi mắt mỹ lệ lửa phun lên từng trận, bộ ngực phong mãn kịch liệt phập phồng: “Ngươi tên dâm đãng này, ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, uổng cho ta tại đây khổ sờ chờ ngươi trở về. Ngươi. Ngươi, ngươi làm ta tức chết mà…” Hai giọt lệ châu hiện lên trong khóe mắt, Tiêu Ngọc Nhược vẻ mặt đâu khổ.
Phong lưu khoái hoạt? Lâm đại nhân sửng sốt một hồi, chẳng lẽ sự việc giữa hắn và Từ Trường Kim đã bại lộ rồi sao? Phì, phì, ta và nàng ta một chuyện cũng không có. Lão tử lần này so với hẹ tây đậu hủ còn muốn trong sạch hơn.
“Đại tiểu thư, rốt cục là xảy ra chuyện gì, nàng nói cho rõ ràng xem nào, ta sao có khả năng là loại người như nàng nói.”
Thấy hắn mở to hai mắt bộ dạng vô tội, Tiêu Ngọc Nhược trong lòng càng thêm tức giận, ngươi mặc ngược áo, ở nhà hai người còn chưa đủ cho ngươi thỏa mãn, còn muốn ra ngoài câu dẫn thêm hồ ly nữa sao. Cực kỳ ghê tởm.
Đại tiểu thư cười lạnh, khẽ nhẹ hừ một tiếng: "Ngươi còn định buông lời gạt ta? Tự soi lại gương mặt mình xem, còn không phải là rõ ràng ư?
“Mặt ta?” Lâm văn vinh vội vàng sờ tay lên mặt, nhất thời nhớ tới lúc từ biệt Đại Trường Kim bị nàng khẽ hôn nhẹ lên má. “Ai da! hỏng rồi! con mẹ nó! Lần này chẳng phải thật là đã không ăn được thịt cừu, lại còn đi tong một thân trắng trong?”
“Xem ngươi còn gì để nói , ngươi đúng là đồ vô lương tâm”. Thấy hắn một dạng ngơ ngơ ngác ngác, không biết có phải lai đang nhớ về cái … kia, hồ ly tinh hay không, Đại tiểu thư tức giận đả hắn hai quyền, đôi dòng lệ châu lã chã tuôn rơi.
“Nga, nguyên lai Đại tiểu thư nói chính là chuyện này a". Lâm đại nhân ha ha cười to, ý nghĩ nhanh chóng chuyển động, sắc mặt cực kỳ đứng đắn nghiêm chỉnh đầy chính khí: “Đại tiểu thư, là ngươi hiểu làm a, đây chỉ là nghi lễ gặp mặt của người Tây Dương thôi a, chẳng lẽ người còn chưa có nghe nói qua?”
Người Tây Dương Đại tiểu thư đích thị đã từng gặp qua. Ngày đó tại Hàng Châu là lúc cái kia … một hạt kim cương từ Tháp Ốc Ni chính thị là người Tây Dương, Pháp Quốc. Nghê nói bọn họ có lễ tiết quái dị, nữ tử con gái thật là rất cởi mở. Chẳng lẽ …. – Đại tiểu thư che mặt tự nói khẽ: “Xem ra tên Lâm Tam đáng chết này ngay cả phụ nữ con gái Tây Dương cũng không buông tha”
Lâm đại nhân một trận ngạc nhiên, Đại tiểu thư đích tưởng tượng thật là phông phú nha. Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: “Đại tiểu thư, xem người nghĩ đi đâu vậy? Cái loại lễ diện kiến của người Tây Dương chỉ là một loại lễ tiết bình thường, cũng như Đại Hoa ta khi gặp mặt một cách thân thiết thôi a. Ta là thuyết giáo trao đổi, giúp đỡ từ trường kim giải quyết một vài vấn đề làm nàng ta nhất thời kích động, cảm kích mà tựu học theo người Tây Dương biểu hiện lễ tiết. Ngoài ra không còn có cái ý gì khác a.”
"Từ Trường Kim?” Đại tiểu thư sửng sốt. Mới vừa rồi lúc từ trường kim đến gặp Lâm Tam, nàng cũng có mặt ở đấy. Lúc đấy bộ dạng của nàng nọ có vẻ lo lắng tựa như có việc gì gấp gáp. Chẳng lẽ thật sự là từ trường kim vì cảm tạ nên mới thực hiện lễ tiệt này? Mà quả lúc bình thường cũng không thấy nàng ta phóng khoáng như vậy a.
"A, Đại tiểu thư, ngươi có việc gì đặc biệt nên chờ ta ở đây chăng?” Nhân dịp Đại tiểu thư tinh thần chưa kịp hồi phục, Lâm Vãn Vinh vội vàng lảng sang chuyện khác:”Ài, ngoài trời rất lạnh, sao nàng lại không đứng ở trong nhà?”
"Ai thèm chờ ngươi!” Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng. Nàng và từ trường kim quan hệ cũng khá tốt. Vị này là một cung nữ học thức uyên thâm, làm người rất chừng mực, chưa nghe nói qua là nàng cùng Lâm Tam có gì quá đáng. Có lẽ thật sự là xuất phát từ cảm kích tài năng mới xuât hiện một dạng như vậy. Đại tiểu thư tự an ủi trong lònng, lặng lẽ lau những giọt lệ trên khóe mắt, trên mặt hiện lên vài phần diễm sắc, thấp giọng nói: “Là mẫu thân, … mẫu thân có hay không gặp người, nói cái gì?”
Nguyên lai ha đầu kia là đang lo lắng về việc này a! Lâm Vãn Vinh xoay người đóng cửa, cười hắc hắc nói:” Nói, đương nhiên có nói. Không chỉ nói mà ta cùng phu nhân còn rất là tâm đầu ý hợp a.”
Đại tiểu thư trong lòng hồi hộp, mỉm cười nhỏ giọng nói: “Vậy người và ngươi đã nói cái gì?”
“Nói với ta một truyện rất là trọng yếu a.” Lâm Vãn Vinh cười hi hi, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Được mẫu thân giáo huấn nghiêm ngặt, Đại tiểu thư không dám làm càn, liếc nhìn quanh bốn phía mới đưa thả tay theo hắn.
"Ta đã hương phu nhân đề thân a.”Lâm Vãn Vinh ghé sát bên tai nàng nhỏ giọng nói.
Tiêu Ngọc Nhược a lên một tiếng, vội cúi đầu, trên mặt ửng hồng, tim trong lông ngực đập nhanh hơn, thân thể khẽ run, đôi tay ngọc muốn rút ra khỏi bàn tay hắn “Là gươi cầu thân muội muội ta? Nha đầu Ngọc Sương kia cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện.”
Thì ra là tỷ tỷ đang ăn dấm chua của muội muội. thấy Đại tiểu thư ngượng ngùng mang chút chờ mong, Lâm Vãn Vinh nhịn không được cất tiếng cười to. Đại tiểu thư đỏ mặt nhìn hắn hung hăng nói: “Ngương cười khúc khích cái gì thế? Tên ngốc tử!”
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói: “Là ta hướng phu nhân đề thân, thỉnh cầu nàng gả nhị tiểu thư cho ta. Đại tiểu thư, ý ngươi có đồng ý không?”
Tiểu Ngọc Nhược hít nhẹ một hơi, vẻ mặt không đổi ôn nhu nói: “Đáng ra là phải thế. Ngọc Sương đối với người một mảnh tình si. Nàng ta tại kinh hoa học viện cố gắng khắc khổ học tập, ngươi không thể phụ nàng. Nếu không, ta và mẫu thân nhất định không để yên cho ngươi đâu.”
“Đã hiểu, đã hiểu. Cảm tạ Đại tiểu thư cùng phu nhân đã tác thành.” Lâm Văn Vinh gật đầu cười nói: “Đại khái câu chuyện chính là như vậy, cũng chưa có gì lớn lao. Đại tiểu thư, ngươi còn có chuyện gì muốn hỏi nữa không? Nếu không có gì, vậy ta xin phép về trước.”
“Ngươi!” Trên mặt Tiêu Ngọc Nhược hiện lên vẻ thất vọng, hai hàm răng nghiến chặt: “Ngươi chỉ đề cập mỗi chuyện nầy với mẫu thân ư? Không còn bất kỳ chuyện gì nữa ư?”
“Chuyện khác? Chuyền nào khác cơ?” Lâm Vãn Vinh khó hiểu: “Ta cùng phu nhân hình như không có quá nhiều thời gian để đàm đạo nhiều hơn à.”
“Ngươi đi đi!” Đại tiểu thư quật cường xoay người đi, không liếc hắn đến nửa cái. Đợi nửa ngày, không thấy động tĩnh gì liền quay đầy nhìn lại liền nghe thấy âm thanh của tên gian ác Lâm Tam vang lên bên tai: “Ta còn hướng phu nhân đề thân, thỉnh phu nhân ban hôn cho ta được cưới Đại tiểu thư nữa.”
“Ngươi, … ngươi đang nói hiêu nói vượn gì thế?” Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu lại, bên tai tựa như có lửa đốt, mi mắt nhướng lên, trong nháy mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng nhưng đầy mừng rỡ.
"A, vậy là ta đang nói hiêu nói vượng sao?" Lâm Vãn Vinh hít một hơi: ”dù sao phu nhân, người cũng không …”
Tiêu Ngọc Nhược nghe giọng hắn nói có phần lấp lửng liền quên hết thẹn thùng vội vàng hỏi tiếp: “Mẫu thân, … là người nói như thế nào ?”
Nhắc đến thái độ Tiêu phu nhân, Lâm Vãn Vinh thật sự có khổ trong lòng:”Phu nhân nói rằng Đại tiểu thư và nhị tiểu thư chỉ có thể chấp nhận gả cho ta một người. Đại tiểu thư, ngươi nói xem thế có phải là làm ta khó xử sao? Trong hai người, ta đều yêu thương hết lòng, bảo làm sao ta có thể buông bỏ ai được.”
Đại tiểu thư sửng sốt một hồi, thì thào nói: “Chỉ có thể chọn một người” Nàng nét mặt hiện lên nét đau khổ, hai mắt khép lại, nước mắt rơi xuống kiên định nói: “Nếu đã là thế, ngươi phải đối xử thật tốt với Ngọc Sương. Nàng ta vẫn chỉ là một tiểu hài tử, không am hiểu thế sự, ngươi không được khi dễ nàng ta nếu không có trở thành quỷ, ta cũng không tha cho ngươi.”
Thấy vẻ mặt quyết liệt của Đại tiểu thư, Lăm Vãn Vinh dở khóc dở cười, nắm chặt bàn tay của nàng nói: “Đại tiểu thư, nghe ngươi nói vậy không phải muốn nhượng hảo phu quân cho người khác sao?”
"Cái gì mà nhường chồng? Khó nghe chết được!" Tiêu Ngọc Nhược vốn sắc mặt buồn bả, đã bị hắn xóa đi, rồi lại không nhịn được, tức giận đánh lên người hắn, trong lòng chua xót.
"Ài, bảo ta nói sao đây, phu nhân đối với việc này cũng rất bực, nói Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư thì quả thật làm khó" Lâm Tam thở dài, lắc đầu ảo não, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc hận.
"Không cho ngươi nói sau lưng về mẫu thân ta" Đại tiểu thư tức giận liếc nhìn hắn, cuối cùng thanh âm nho nhỏ nói: "Mẫu thân làm sao mà không bực cho được".
Lâm Vãn Vinh sầu mi khổ kiểm nói: "Nàng nghĩ nếu ta cưới Nhị tiểu thư, thì làm sao mà mỗi ngày gặp mặt được Đại tiểu thư? Đại tiểu thư mỗi ngày trong lòng nghĩ đến ta, đây là chị vợ nghĩ đến chồng của em, sau này nếu xảy ra chuyện gì, thì làm sao bây giờ!"
"Ngươi chết đi" Đại tiểu thư mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch: "Cái gì mà chị vợ nghĩ đến chồng của em, ta, ta sẽ không nghĩ đến ngươi".
"A? Chẳng lẻ lại là em vợ nghĩ đến chồng của chị? Đại tiểu thư nàng quả nhiên là có ý nghĩ này! Ài, ta làm sao mà giải quyết chuyện này đây, mị lực lớn quá, hại chết người!" Lâm Vãn Vinh tự nhủ.
"Vô sỉ, xấu xa, hèn hạ, hạ lưu!" Đại tiểu thư tâm hoảng ý loạn, mở miệng mắng, bất đắc dĩ nàng trong đầu tự thấy câu để mắng chửi người thật quá ít, quanh đi quẩn lại cũng chí có vài câu, đối với Lâm Tam mà nói, mấy câu nói đó chẳng khác nào khen thưởng.
Thấy Lâm Tam khuôn mặt nhăn nhở cười, Đại tiểu thư hận nghiến răng ken két, lại bị mấy câu của hắn khởi lên một loại tâm tình khác thường, trong lòng tựa hồ và sợ hãi lại vừa khát vọng, trong khoảng thời gian ngắn cực kỳ xấu hổ, lại cực kỳ kích thích, vội vàng cúi đầu không dám nói nữa.
Đùa giỡn đủ rồi, Lâm Tam trên mặt thần sắc trở nên vô cùng nghiêm chỉnh, kéo bàn tay nhỏ bé ôn nhu của nàng nói: "Đại tiểu thư, nàng đừng lo lắng, phu nhân về phương diện này ta dám chắc. Nàng cũng biết, ta đối phó với phụ nữ rất có cách".
Đại tiểu thư cúi đầu không dám trả lời, Lâm Tam ha ha cười thân thiện: "Khuya rồi, sớm đi đi nghỉ thôi. À, được rồi, Xảo Xảo và Ngưng Nhi hai nha đầu đâu rồi, ta trở về lâu như vậy, cũng không thấy các nàng ra thỉnh an".
Tiêu Ngọc Nhược buồn bả nói: "Các nàng đi tới nhà mới rồi, nói là nhắn người đi qua đó, có việc muốn thương lượng với ngươi".
"Ồ, có việc muốn thương lượng với ta, vậy nhất định là rất quan trọng, ta phải nhanh lên thôi" Lâm Tam mặt mày hớn hở, trông tình hình là Lạc Ngưng đã hoàn thành công tác tư tưởng với Xảo Xảo rồi, thật sự là biết cách.
Thấy bộ dánh hân hoan ủng hộ của Lâm Tam, Đại tiểu thư tuy chẳng biết bọn họ thương lượng chuyện gì, nhưng nàng đối lâm tam rất hiểu rõ. Phàm trong mắt hắn tỏa ánh sáng là lúc có mỹ nữ câu dẫn hắn. Xảo xảo tính cách đơn thuần, tự nhiên không biết dùng thuật hồ mị như vậy . Trong lòng nàng nghĩ ngay đến một nghi phạm rất đáng ngờ khác. Đại tiểu thư cắn răng hừ một tiếng: "Tiểu hồ ly Lạc ngưng, chỉ biết sử ra thủ đoạn hạ lưu, câu hồn đoạt phách nhà ngươi."
Lâm Vãn Vinh hắc hắc nở nụ cười, đột nhiên kêu lên: "A. ta đã nghĩ ra biện pháp để làm cho phu nhân khuất phục. Đại tiểu thư, không bằng như vậy, chúng ta tiên trảm hậu tấu, đem gạo nấu thành cơm, thế là không còn phiền não gì nữa."
"ngươi chết đi!" Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận, hung hăng nhéo vào cánh tay hắn: "Làm như ta giống như hồ ly Lạc Ngưng kia sao? Thấy rõ nàng ta mi mục xuân ý dung dung, liền biết các ngươi đã làm cái chuyện tốt gì. Tiêu Ngọc Nhược ta một thân nữ nhi trong sạch, tuyệt không học người khác làm trò thiếu qui củ như vậy."
Đại tiểu thư bàn tay kéo áo, thân thể mềm mại xoay đi, tức giận trừng mắt với hắn một cái, xoay người bỏ đi. Ghen ghét, tuyệt đối là ghen ghét, Lâm Vãn Vinh ha ha cười vài tiếng, rồi tìm một chiếc xe ngựa, hướng tòa nhà do hoàng đế ban cho đi tới.
Lão hoàng đế thưởng cho hắn một tòa nhà rất lớn. Cửa chính đối diện kim ngọc kiều, có thể nói trong kinh thành cũng là vùng đất phong thủy tốt, quý nhân tụ tập, bên trái là nhà từ vị, bên phải lại là chỗ ở của lý tướng quân, lâm tam coi như địa vị cùng từ lý sánh vai, nhìn từ góc độ này mà nói, lão hoàng đế đối với hắn thật là coi trọng.
Xuống xe ngựa trước cửa phủ. Quả trông thấy tòa nhà đã được chỉnh sữa toàn bộ, cửa lớn treo biển vàng, có sư tử đá hai bên, gạch đỏ ngói xanh, thật là uy phong. Đại môn đóng chặt, Lâm Vãn Vinh đẩy thử hai ba lần, lại thấy bên trong đa cài then,không di vào được.
Sặc, sẽ không bắt ta phải leo tường mà vào đấy chứ? Lão công về nhà tìm lão bà còn muốn leo tường? đây là thế đạo gì vậy! Lắc mình chuẩn bị vài cái, đang muốn rướn người bò lên, chợt nghe một âm thanh trầm muộn, cửa đại môn mở ra, một chiếc đèn lồng lộ ra, một tiểu nha hoàn ngó đầu ra cười hỏi: "ngươi là ai? Ở chỗ này làm cái gì?"
Ta là ai? Nghe thanh âm trong trẻo, trông thấy tiểu nha hoàn bộ dáng đáng yêu, Lâm Vãn Vinh bước tới vài bước, cười hỏi: "Ngươi là hỏi ta sao? Người khác đều gọi ta Tam ca. Tiểu muội muội, ngươi cũng thật can đảm a? Một người ở chỗ này thôi à? có sợ không? Có muốn hay không Tam ca ở lại cùng ngươi!"
"A -" Tiểu nha hoàn kêu lên một tiếng, bước lùi về sau, khuôn mặt đỏ bừng lên: " Người là Lâm đại nhân?"
"Di, Tiểu muội muội, ngươi nhận ra ta sao ?" Lâm Tam gật đầu chánh trực bảo: "Cũng là ta ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ ta khiến nhiều thiếu nữ hoài xuân nhớ mãi trong long. Người cũng nhận ra ta mà, quả thật việc này cũng không có gì là bất thường nhỉ."
Tiểu nha hoàn khúc khích cười: "Ta thực sự cũng không nhận ra ngài đâu, chỉ là do tiểu thư nhà ta có dặn trước với ta mà thôi. Tiểu thư nói tính cách ngài rất đặc thù, vì vậy ta mới có thể nhận ra thôi."
"Ta trông rất đặc thù ư ?" Lâm Tam trong lòng kỳ quái.
Tiểu nha hoàn lại nói tiếp: "Tiểu thư nhà ta đã thấy môt người luôn tươi cười nhưng lại vô sỉ, tự cao tự đại, thấy nữ tử con gái thì lại đùa giỡn. Ngài trước của không phải đã đùa giỡn như thế sao. Thật không nghi ngờ gì nữa, ngài quả thật là Lâm đại nhân rồi."
"Oa, nhà người có lầm không vậy ?? Là ai đã bảo với ngươi là ta như thế ?" Lâm Tam tức giận, bất bình: "Ai cho phép nha hoàn như ngươi tự do, thích nói gì thì nói hả ? Tiểu thư nhà người là ai ? Gọi cô ta ra đây để ta dạy bảo”
Tiểu nha hoàn cười duyên, cầm trong tay 1 chiếc đèn lồng, chỉ thấy bên ngoài viết một chữ thật to "Từ" Lâm Tam sắc mặt đại biến, ảo não khoát tay:
" Xem như ta chưa nói câu sau nhé. Bất quá ta phải nhắc nhở người một việc. Tiểu muội muội à, ngươi còn trẻ, có một số việc ngàn vạn lần không thể nghe người ta nói, hiểu không ? Cái gì mà khuôn mặt tươi cười vô sỉ, tự đại, thấy nữ tử,con gái là đùa giỡn.
Trông ta giống người như vậy lắm sao ? Ta đây cả năm nay đùa giỡn cũng không được bao nhiêu người, nay lại bị người khác đùa giỡn, thật là trớ trêu nha."
Tiểu nha hoàn mím môi cười, đoạn khom người xuống mời hắn: "Đại nhân, tiểu thư nhắc nhở ta đến đón ngài. Xin mời ngài theo ta.”
Tiểu thư nhà ngươi tiếp đãi ta thật à? Trên đời này có thiên lý hay không vậy ta ? Tiểu nha hoàn cầm đèn long đi trước, Lâm đại nhân buồn bực theo phía sau. Tòa nhà này khắp nơi hoàn toàn sạch sẽ. Trong sân trồng những loại hoa cỏ , không gian thật trong lành. Con đường này dẫn đến hẫu viện, xuất hiện phía trước một tòa lầu 3 tầng, nổi bật bởi những ngọn đèn sáng ngời. Tiểu nha hoàn hành lễ : "Đại nhân, ba vị tiểu thư đang chờ ngài phí trên ạ"
Lâm đại nhân gật đầu, bước qua cánh cửa, liền nghe thấy trên lầu truyền đến một trận cười vui vẻ, đây đích thị là thanh âm của Xảo Xảo mà: "Chỉ tình tỷ tỷ, nhãn quan của tỷ quả thật là tinh tế, nếu đại ca mà thấy cũng sẽ cam bái hạ phong."
Từ tiểu thư thanh âm vang lên: “ Vô duyên vô cớ nhắc đến hắn làm gì, thật là làm ta mất đi hăng hái.” Nhìn vào đôi nhãn ảnh Xảo Xảo với hàng mi cao vút, thật là giống như tiểu cung nữ Từ Trường Kim đáng yêu kia. Thật không nghĩ tới Cao Lệ còn có nhân tài như vậy. “Bất quá, Xảo Xảo, Ngưng nhi hai tiểu nữ cũng đừng trách ta không có đề tỉnh các ngươi nha. Ta nghe nói vị Từ cung nữ tài năng này với Lâm Tam nhà các người có nhiều điểm thật không minh bạch. Các ngươi cần phải “siết chặt” hắn. Nếu hắn bị hồ mị tử ngoại quốc này câu dẫn hồn phách, thật là e thẹn cho nữ tử Đại Hoa"
Lâm Tam nghe được, âm thầm cắn răng thầm mắng: “Thật không biết bao nhiêu hảo sự của ta bị ngươi phá rồi. Sau này phải hôn người bù lại những gì ngươi đã làm cho ta” Thật không biết cái con nha đầu kia sau lưng ta diễn trò gì nữa chứ.
Hắn đường đường chính chính bước lên lầu, chỉ thấy ba nữ tử này đang ngồi trước gương hi hi ha ha, trông như “họa mi thủ nhạc”. Từ tiểu thư đôi mắt như liễu mang theo một chút mày bạc phối hợp cùng hai nử tử thân thể thành thục Xảo Xảo Lạc Ngưng làm cho quang cảnh quả thật vũ mị dị thường.
"Nhìn nào, muội chỉ biết đại ca lúc nào cũng chính trực mà." Xảo xảo khẽ cười bên tai vang lên tiếng của Lâm Tam. Lâm Tam lúc này cười hắc hắc một tiếng: “ Ta đích thực luôn luôn chính trực, hai con mắt luôn luôn nhìn thẳng, không xin ngang ngó dọc bao giờ, muội không nghĩ thế sao ?“ A, ta không phải đã nhìn lầm chứ? Đây có phải là Từ tiểu thư không vậy? Chúng ta mấy người giao hảo với nay bao nhiêu lâu rồi, không lẽ bây giờ mới thấy rõ bộ mặt thật của ta sao? “
Từ Chỉ Tình hừ nhẹ một tiếng bất mãn: "Ngươi cho rằng là ta muốn gặp ngươi sao? Nếu không phải phụ thân ta từ trong cung truyền đến tin tức, nhờ ta nói cho ngươi. Thì có mời ta cũng chẳng thèm đến."
Nhìn thấy đại ca cùng Từ tỷ tỷ tựa hồ bất hòa lẫn nhau, Xảo Xảo vội vàng kéo tay Lâm Tam lại rồi cười nói: "Đúng vậy đại ca, Từ tỷ tỷ đến để nhắn nhủ mà. Từ đại nhân trong cung quả thật có truyền đến tin tức mà. Huynh không thấy tỷ tỷ vội vội vàng vàng sang đây hay sao, đúng không Từ tỷ tỷ ? “.
Từ Chỉ Tình này sức hấp dẫn thật mạnh nha, thân thể quả thật là dụ lòng người. Có thể nói so với nữ nhân hoàn thục không hề thua kém.
Từ Chỉ Tình có chút mỉm cười nói: "Ta là vì hai tiểu muội Xảo Xảo và Ngưng Nhi của ngươi mới đến hỗ trợ. Chứ chẳng có liên quan gì với những người còn lại cả.”
Nha đầu kia tính tình thật lá quật khởi, Lâm Tam đã sớm lãnh giáo, cũng không muốn cùng nàng bất hòa mà tranh chấp, ngẫm lại tối nay chính lúc đêm tiêu đặc biệt dành cho một người, bèn len lén nhìn trộm Lạc Ngưng một cái, chỉ thấy Ngưng nhi khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, giữa hai chân mày nổi lên một cổ xuân tình nồng đậm đang chăm chú nhìn hắn.
"Nguyên lai Từ tiểu thư là có khẩu lệnh truyền dụ. Không biết Từ đại nhân có gì phân phó đây ?” Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, kẻ khờ nào cũng hiễu rõ, nhìn Ngưng nhi vũ mị như vậy, Lâm tam quả thật nóng lòng muốn thực hiện “chuyện ấy” nên mặt dày mày dạn ăn nói lung tung để đuổi khéo Từ Chỉ Tình về.
Từ tiểu thư hừ nhẹ một tiếng: "Hoàng thượng cấp triệu phụ thân ta nghị sự, từ buổi trưa cho tới bây giờ còn chưa ra. Mới vừa rồi trong cung truyền ra tin tức nói rắng, ngày mai, Hoàng thượng sẽ triệu ngươi vào thượng điện để nghị sự. Quân tình khẩn cấp không được chậm trễ. Người cần phải đi ngay."
"Thượng triều nghị sự vào sáng sớm à" Lâm Tamdo dự một chút: "Nhưng hiện giờ ta còn muốn ngủ!"
"Ngươi -" Từ tiểu thư giận thấu tim can, hận không thể tiến lên cho hắn ăn vài đấm. Hoàng đế đối với tên Lâm Tam này quả thật khách khí, so với một người nào đó muốn được Hoàng thượng gọi thượng triều nghị sự thì phải chạy tới mà lạy tạ, cảm kích muốn rơi nước mắt. Vậy mà duy nhất với tên Lâm Tam này thật là ngoại lệ, người gì mà cả quốc sự cũng không hề lo lắng mà khước từ. Từ tiểu thư quả thật có vài phần tức giận.
Hỏa khí trong lòng giảm xuống, Từ tiểu thư chậm rãi nói: "Cha ta nói quân tình hiện giờ rất khẩn cấp. Chúng ta phải hướng nghị 3 sự kiện quan trọng. Thứ nhất, đặc sứ do Nhật hoàng phái tới đã mất tích ở Đại Hoa. Hiện giờ họ đang yêu cầu chúng ta trả lời công đạo. Thứ hai, ngày hôm qua 10 vạn đại quân Đông Doanh đã xuất phát, trực tiếp đi đến Cao Lệ. Chiến tranh có thể xảy ra tức khắc. Thứ 3, đại quân của tướng quân Lý Thái sắp xuất phát, đang cần tập trung thương nghị về vấn đề lương thảo."
Ba sự kiện này đối với Lâm Tam mà nói ít nhiều gì cũng có liên quan, có muốn từ chối cũng không đước. Bất đắc dĩ, Lâm Tam phải gập đầu: " Vậy ta cứ đi xem xem sao. Thật là đáng tiếc cho phút xuân mộng của ta."
"Phụ thân ta còn nói về vấn đề của Thanh Tuyền tiểu thư mà ngươi đang tìm kiếm, Hoàng thượng có khẩu dụ nếu có tin tức gì sẽ báo cho ngươi ngay lập tức" Từ Chỉ Tình nói tiếp.
"Thật vậy sao?" Lâm Tam mừng rỡ reo lên. Cái lão gia tử này làm việc thật là có hiệu suất nha.
Từ Chỉ Tình hừ nhẹ một tiếng: "Ai rảnh đâu mà lừa ngươi chứ !"
Việc chính sự đã bàn xong, Từ Chỉ Tình tựa hồ không để ý là hiện giờ mình đang đối diện với rất nhiều người trong nhà của Lâm Tam, đang nắm tay Xảo Xảo mà nói.
"Đại ca, muội có một số việc cần trao đổi với huynh. Huynh đến đây đi". Lạc Ngưng hướng đến hắn thùy mị cười, đồng thời xoay người tiến vào phòng trong.
"Có việc nói với ta ?" Lâm Tam vừa mới vào cửa phòng đã nhẹ nhàng khóa cửa. Một thân thể nóng bỏng hiện ra trước mặt hắn. Ngưng Nhi toàn thân chỉ mặc một kiện tiểu y trong suốt, bó sát lấy tấm thân hình mềm mại, nhẹ nhàng tiến về phía hắn, thở gấp nói: "Đai ca, chúng ta như thế này huynh có thích ko ? "
"Thích" Lâm Tam sửng sốt một chút. Toàn thân hắn máu sôi trào lên, hớp một hớp không khi rồi nói: "Ngưng nhi, Từ tiểu thư đang ở bên ngoài đấy."
"Muội mặc kệ." Lạc tiểu thư thổ khí như lan nói : "Đại ca, đây là gia đình của chúng ta. Ngưng nhi thực sự rất vui vẻ. Huynh còn nhớ ngày xưa lúc còn ở Kim Lăng, trong phòng của muội, huynh đã làm chuyện gì với Xảo Xảo, giờ Ngưng nhi cũng muốn được làm như vậy."
Yêu cầu này quả thật rất khó cự tuyệt nha. Lâm Tam hai tay, dọc theo hương đồn vuốt ve xuống dưới, cảm thấy một mảnh ươn ướt. Lạc Ngưng kinh lên 1 tiếng, cả người nóng như lửa, hai chân ngọc đầy đặn quấn chặt lấy Lâm Tam, long đồn vi nữu, mị nhãn như tơ: "Đại ca, người một chút nhẫn nhịn cũng không được sao, không sợ Từ tỷ tỷ nghe thấy được sao. Đại ca thật là xấu..."
Lạc tiểu nữ này quả thật là, một mặt là một vị nữ tử tài ba, mặt khác lại như một nữ hài tử, quả thật đáng yêu mà. Lâm Tam sao mà nhẫn nại cho được, nhè nhằng đặt kiều đồn lên đích trụ của hắn. Lạc Ngưng khẽ rên một tiếng yếu ớt như một con mèo nhỏ, đoạn khẽ xoay đầu lại, liếc mắt hắn một cái, ánh mắt rạng rỡ, đôi môi mọng khẽ hé mở: "Đại ca, chàng địch thật là cố ý nha. Chàng không sợ Từ tỷ tỷ bên ngoài nghe được sao? Tỷ tỷ mà nghe được thì ..."
"Âm thanh gì thế ?" Từ Chỉ Tình tò mò liếc mắt qua phòng trong xem xét.
"Ấy, không có gì." Xảo Xảo khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vội vàng che dấu. "Có thể là có một con mèo nào đó trong nhà "
"Khiếu xuân đích miêu"(*). Từ tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt tự nhiên ửng đỏ cả lên.
(*)Tiếng kêu của 2 con mèo "iu" nhau.