Nghĩ tới các hang bí mật, chàng sáng hẳn mắt lên, vùng đứng dậy chạy một mạch. Vượt qua góc rừng rậm rạp, chàng cắm đầu chạy, qua một khoảng đấy trống, đúng ra đó là một cái bãi đá, không cây cối, lác đác có những cánh cỏ dại từ kẽ đá đâm lên.
Máu!
Trần Long kêu lạc cả tiếng, gần như thét lên
Sự phát hiện này, khiến chàng lại chìm vào những hình ảnh dã man, khủng bố, chân tay chàng lập tức run lên.
Tuy vậy, chàng còn đủ tỉnh táo để suy luận:
Hãy bình tĩnh! Đây đã sảy ra một trận đấu sanh tử, đúng thế. Nhưng với phụ thân mình, đệ nhất cao thủ thì máu đây phải là máu kẻ thù. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chàng luôn tự nhủ. Theo vết máu rải rác khắp nơi sẽ tìm được...sự thật!
nghĩ thế chàng lại mạnh bước. Bất ngờ nhìn thấy 2 ngón tay nằm rải rác dưới đất. Tuy cố sức nén hồi hộp mà đầu óc vẫn nóng ran lên, Trần Long vội cúi xuống lượm hai ngón tay ấy lên coi. Cả hai cùng bị cắt sát gốc, rõ ràng là bị lưỡi đao hay kiếm rất sắc chém cụt. Theo hình dáng mà đoán thì đây là một ngón tay giữa với ngón tay trỏ. Cả hai ngón cùng sù sì, mập như quả chuối. Trần Long lẩm nhẩm nói:
Người nhà mình không ai có ngón tay to lớn, thô lỗ như thế này!
Chàng đưa mắt nhìn qua nơi khác.
Cách đấy không xa, cả một cánh tay nằm phơi ra. Trần Long nghiến răng, vất ngón tay kia đi rồi tất tả chạy vội lại coi! Chỉ nhìn qua ống tay áo, chàng biết ngay đó là cánh tay của người phe địch.
A! Cuộc đấu này mười phần hung ác, sanh tử! Chỉ cầu khẩn cho cha mẹ với hai em đều thoát.
Nhưng...họ là ai? Là cừu nhân xưa hay là...hay là tụi Hắc bảo? Vô lý! Hắc bảo thì bất quá vừa gây thù với mình. Vả lại mình chưa về đến nhà, thì họ đâu biết nơi mình ở mà tìm đến..?
Vết máu loang lổ rải khắp đó đây trên bãi đất rộng chừng một mẫu vuông.
Trần Long lướt qua một lượt, không thâu lượm được gì nữa. Chợt nhìn bụi tre cằn mọc bên lề, chàng nhận thấy có một mảnh vạt áo lộ ra.
Tim chàng hồi hộp đập mạnh, vì mong rằng nếu có thi thể kẻ thù ở đó, thì có thể nhận biết kẻ thù là hạng người nào, thuộc phái nào?
Chàng nhảy tới nơi. Ố ...ú Ú...!
Trần Long líu lưỡi lại, rú lên một tiếng rồi mắt tối sầm, mình quay tròn.
Thời gian cứ trôi, không biết bao lâu, Trần Long mới dần tỉnh lại , chống tay ngồi dậy. Đôi măt chàng trừng trừng nhìn bốn cái xác chết: Hai già, hai trẻ. Chàng cứ trơ măt ra nhìn không nước mắt, không nói lên nửa lời!
Từ khi ra đời, chàng chưa từng gặp sự xúc động quá đau đớn đến thế bao giờ!
Cha mẹ, em trai, em gái cùng bị giết. Trong tay phụ thân chàng còn lăm lăm giữ một nửa thanh kiếm cụt, toàn thân bị thương tích, từ cổ tới chân toàn là máu.
Nửa giờ rồi một giờ...đột nhiên từ cổ họng chàng tuôn ra một chuỗi cười, thoạt tiên như tiếng lang sói, chốc lát như tiếng cú kêu đêm, có lúc lại sằng sặc như bị ai bóp nghẹt nơi họng
Tiếng vọng vào nui, dội trở lại, rền rĩ vang lên càng tăng thêm sự hãi hùng khủng khiếp!
Một hồi lâu, tất cả trở lại lặng ngắt, đầy thần bí, đầy chết chóc. Lúc này chỉ thấy kẽ mắt chàng rách ra, nước mắt máu nhỏ xuống đỏ cả má.
Đột nhiên chàng đứng phắt lên, người hơi lảo đảo, rồi soạt một tiếng chàng rút gươm ra khỏi vỏ, đưa gươm vào ngực...
Mũi gươm chạm vào da, thấu xương thịt, lạnh cơ hồ buốt tận xương tủy, trong một giây như có luồng điện đầy sinh khí truyền vào óc, khiến chàng tỉnh cơn điên, thét to một tiếng: Không rồi nói tiếp
Ta không thể chết!
giữa lúc đó...chợt có một giọng cười thâm hiểm nổi lên, rồi có tiếng nói tới:
Ai bảo ngươi là không được phép chết. Hà hà hà! Nhãi con! Trái lại, mi phải chết..
Trần Long vội quay lại,cách nơi chàng đứng chưa đầy ba trượng, hiện ra ba người, đương chăm chăm nhó chàng!
Cả ba cùng cao lớn như hộ pháp. Người đứng giữa, trên trán nổi lên cục thịt bướu dài. Phía bên trái là một người mặt trắng nhìn như một thây ma. Người đứng phía tay mặt lại càng hung dữ hơn với bộ râu xồm xoàm leo lên tới mang tai, mui khoằm, đôi mắt to, hoắm sâu vào trong, lóe ra tia ánh sáng lạnh và xanh lét.
Quái nhân mặt trắng bệch cười lạnh lùng.
Kể ra cũng không uổng công tìm kiếm! May với được nó đây nhổ cổ phải nhổ cả rễ...!
người mũi khoằm tán đồng
Đúng thế! Đúng thế! Đúng là tục ngữ nói đúng, “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Sang xuân nó bộc phát”. Lúc đó thì hối chẳng kịp!
người đứng giữa có cái bướu trên trán đắc ý cười khanh khách:
Tất cả, lão đại đã tiên liệu trúng, lẹ tay thôi, xong chúng ta lên đường.
Máu hăng lên vì thù hận, con mắt đổ lửa lại rướm máu ra, Trần Long hầu như phát điên, chộp lấy thanh kiếm rớt trên mặt đất, nhào tới vừa tầm tay tận lực phạt ngang chém dọc
Bỗng nhiên cả ba người kia như biến mất, rồi lại hiện ra ngay tức khắc. Thực ra mỗi người đã đổi hẳn chỗ đứng lẫn cho nhau, lẹ đến nỗi không đầy một cái nháy mắt, tưởng chừng họ vẫn tại nguyên phương vị chớ không hề di động qua nơi khác.
Trần Long lúc này bất kể công lực cao hay thấp, bất kể sanh hay tử, chỉ có quyết ý là phải lưu huyết đối phương, phanh xác quân thù. Chàng hét lên:
Nói họ tên ra mau!
lão có bướu nói: hạng như nguơi chưa xứng đáng hỏi tên họ lão phu!
Chàng gầm lên:
Quân man rợ Hắc bảo!
lão quái tím bầm mặt lại, văng tục ra:
Chết mẹ mày đi
Lão giật giọng hét to một tiếng, đưa tay lên. Hai người kia cơ hồ cùng lúc ấy ra tay, ba đạo chưởng phong tuôn ra, nhằm cả vào Trần Long, khí thế hung hãn, mạnh đến di núi sập rừng, không gì chống lại được.
Trần Long vì ra đòn đã quá kiệt sức rồi, chân bám đất không vững nữa. Càn phong vừa mới quạt tới thì như cỏ bồng gặp gió, thân hình nhẹ nhàng bốc lên cao, thanh kiếm rớt xuống, còn người thì bay dạt đi, rớt xuống phía ngoài vách núi.
Thế là được, nó đã tan xác..hà..hà..hà!
Ba người cùng trổ một trận cười quái gở rồi cùng phất ống tay áo, chạy biến dạng.
----------------------------$$$-------------
Trên bờ vực thẳm, trở lại yên lặng hoàn toàn.
Công phu võ nghệ của Trần Long há phải tầm thường? Trong lúc tinh thần đã hỗn loạn vì bi thương uất hận, lại bị ba tên quái nhân hợp lục đánh thì làm sao chống lại được? Cũng may là lúc đó thân chàng không bám vững xuống đất cho nên chưởng phong vừa tới thì người chàng bị đánh tung lên ngay. Nếu như cố chống lại thì nhất định là bị nội thương chết ngay.
Nhưng cũng không may là chàng bị bật ra ngoài vách đá, rớt xuống vực thẳm. Bị đánh tung lên cao, chàng vẫn giữ được bình tĩnh và nghĩ rằng nếu như rớt xuống đáy vực thì nát như tương. Chàng thu hết công lực, đề khí lên cho thể xác nhẹ bớt đi, rồi vừa hết đà lên cao, đúng lúc rớt xuống chàng co tròn mình lại quẫy mạnh ra một cái để lái mình vào phía vách đá. Khốn nỗi chưởng phong của ba người kia quá mạnh, đưa chàng ra quá xa, dù vùng vẫy mấy cũng không thể lộn trở về tới chỗ đứng trước được!
Trần Long gom hết sức mình, lái người hướng trở vào phía trong rồi đạp mạnh một cái. Nhờ có cơn gió ngẫu nhiên cuốn trở lại. Người chàng bạt theo, nhưng vẫn chìm thấp dần xuống. Hai tay chàng vươn ra vưa lúc chạm vào vách đá, nhưng vì vách đá đầy rêu, trơn láng như mỡ, tay không bám víu vào đâu được cả, thế là thân mình cứ theo chiều dọc tuột xuống phía dưới.
Bụng chàng chỉ kịp nghĩ: Thế là...hết!
Nơi đầu núi, tại bãi đá trên đầu vực thẳm, một bóng người áo đỏ đương bồi hồi đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại than dài thở vắn. Tấm khăn choàng che gió sắc đỏ tươi phất phất lộ ra một thân hình yểu điệu.
Nàng là ai?
Nơi bờ vực, mới nổi lên một nấm mồ lớn, với một tấm bia đá khắc hàng chữ:
“Đây là nơi hợp táng vợ chồng cùng con trai, con gái Kiếm thánh Trần Minh Tung”
Hồng Nương Tử
Kính lập bia này.
Nàng chính là vị Nữ sát tinh Hồng Nương Tử? Tại sao nàng lại xuất hiện nơi này? Tại sao nàng lại đắp mộ và dựng bia cho gia đình họ Trần?
Trời đã gần tối, nàng vẫn còn như si như ngốc, đứng nơi bãi đá, lảm nhảm: Hắn...hắn không có tướng chết non...Thế thì hắn đi đâu?
Màn đêm đã xuống. Hết thảy đều chìm vào trong đêm tối và lặng tĩnh. Bóng người áo đỏ cũng biến đi từ lúc nào
-------------------------$$$$$----------------
Trở lại câu chuyện Trần Long bị rớt xuống vực thẳm.....
Một cảm giác rất lạ, toàn thân nóng ran lên rồi Trần Long từ từ hoàn hồn lại, mở mắt ra nhìn thấy mình đương nằm ở trong một cái hang, bên mình là một đống củi đang cháy ngùn ngụt.
Một lúc sau thì thần trí Trần Long hoàn toàn hồi phục.
Chàng lảm nhảm nói như kẻ đương ngủ mê: Ta...còn chưa chết ư?
Một giọng nói của ông già cất lên trả lời: ngươi vẫn còn sống hẳn hoi!
Trần Long vội cất đầu chực ngồi lên
Chớ động đậy. Nằm yên đó! Tiếng ông già lại vang lên kịp ngăn lại
Trần Long vừa ngóc đầu cựa mình thì xương cốt, mình mẩy đau nhức tưởng như muốn ngất lim đi được. Chàng rú lên mấy tiếng, trong khi vẫn đưa mắt để nhận xem ông già là ai?
Đa tạ lão tiền bối đã cứu mạng! Trần Long đàng nằm xuống, cất tiếng nói vào phía trong
Số chưa chết dù cột cả hai tay hai chân lại, ném vào lò lửa cũng không chết được. Ngươi rớt chúng vào bụi dây mây cách mặt đất trên mười trượng, nhờ thế mà sức gieo bị giảm lại.
Rõ ràng là ông già nói từ phía sau chỗ nằm, nhưng Trần Long không thể nhích người quay lại để ngó được. Chàng chép miệng nói:
Lão tiền bối cứu mạng, cái ơn ấy, vãn bối suốt đời không quên!
Đó chỉ là cơ duyên thôi! Nói gì đến ơn huệ với báo đáp!
xin cho biết họ tên để vãn bối ghi lòng tạc dạ và tiện xưng hô?
Hà hà! Đã lâu rồi...lão quên cả tên tuổi rồi. Thì cứ kêu lão là “Người trong núi”
Ối! ối!
Sao vậy! Đau lắm phải không?
Những hình ảnh thảm khốc, khủng bố vụt lại hiện lên trước mắt, Trần Long rú lên mấy tiếng rồi thổ ra một ngụm máu tươi.
Chàng lịm đi một lúc. Phảng phất lại nghe tiếng “Ông già trong núi” nói:
Tiểu tử họ tên ngươi là gì nhỉ?
Vãn bối họ Trần tên là Long
Theo môn phái nào?
Gia truyền học nghệ...Cố phụ của vãn bối là Trần Minh Tung.
Vậy ngươi là con trai của Kiếm thánh?
Dạ! lão tiền bối có quen biết với tiên nghiêm...?
Ông già chép miệng nói:
Trước đây vài chục năm có gặp, ngươi nói là tiên nghiêm? Phải chăng là đã??
Trần Long nhắm mắt lại, cố nén uất hận:
Thân phụ, thân mẫu và hai em, nhân tị nạn ẩn cư trên đầu núi bên kia..
A! Hèn chi mà lão phu thỉnh thoảng thấy từ phía vực bên này có người bám dây thừng thả mình băng qua phía bên kia.
Ngừng một chút, lão lại hỏi tiếp:
Ngươi nói tiếp đầu đuôi cho ta nghe
Trần Long nói:
Vãn bối đi xa về đến nhà thì thảm kịch đã xảy ra từ hồi nào rồi. Toàn gia bị giết, thế rồi ngay đó vãn bối bị kẻ thù vây đánh, rớt xuống đây....
Vậy ngươi có biết kẻ thù của gia đình ngươi là ai? Lai lịch họ thế nào?
Vãn bối ức đoán không ra!
Ông già trầm ngâm hỏi
Vây còn những kẻ vây đánh ngươi..
Ba tên đánh vãn bối đều võ nghệ cao cường không tưởng tượng được!
tiếng ông già cảm động:
Hình dáng họ thế nào?
Một người có bướu thịt ngang giữa trán; một người da trắng bệch, lợt lạt như thây chết trôi; một người râu xồm..
Họ đều dùng binh khí?
Tay không cả.
Tất cả chỉ có ba người thôi?
Bọn họ chắc phải đông lắm mới có thể hạ sát được cả gia đình vãn bối như thế. Ba người ở lại mai phục...hy vọng là giết nốt cả vãn bối.
Một phút yên lặng, Trần Long có cảm giác ông già đang suy nghĩ điều gì?
Cả ba người ấy, hình dạng cùng cao lớn, đẫy đà, như hộ pháp nơi cửa chùa? Ông già hỏi lại
Phải đó! Đúng thế!
Ông già A lên một tiếng rồi nói
Hình dạng như thế, mặt mũi như hung thần, rất có thể là tụi Thập bát Thiên ma chăng? Nếu vậy thì võ nghệ cao cường là đúng
Ông già nói:
Đó chỉ là chợt nghĩ tới, chợt ức đoán như thế! Rất có thể lão đoán sai..
Tại sao vây?
Thập bát Thiên ma tuyệt tích giang hồ từ mấy chục năm rồi! Cứ cỡ tuổi họ thì không thể là kẻ thù của Kiếm thánh được! Không quen biết gặp gỡ, thì làm sao có thể kết thành thù hận?
Trần Long nghiến răng nói:
Vãn bối thề báo lại món nợ máu này..!
Ông già càng hạ giọng, nhỏ nhẹ nói:
Trần Long à! Ngươi cần phải có dũng khí, can đảm để tiếp nhận lấy sự an bài vô tình này!
Chàng rùng mình hỏi
Thế nào là an bài vô tình...?
Ông già lặng yên, hình như là đang suy nghĩ cân nhắc, rồi mới nói:
Tai nạn như thế mà ngươi sống được....
Trần Long vội đón lời:
Vãn bối vô cùng cảm tạ, được lão tiền bối ra tay cứu mạng cho!
ông già thở dài:
Không phải thế. Ngươi cứ bình tĩnh và nghe ta nói đây: Thoát chết ...nhưng nguơi biến thành kẻ tàn phế.
Trần Long choáng cả người lên, ngây mặt, đờ mắt ra cố xoay trở mình để xem các thương tích, nhưng đau quá không cất tay lên được.
Đây là một sự thể quá thảm khốc, bi thương, sao mà tạo hóa quá tàn nhẫn đến thế! Tàn phế! Là sự kiện khủng khiếp, vì từ đây hy vọng báo thù không còn nữa. Chí báo thù vẫn nung nấu trong lòng, mà.... tàn phế tức là một hình phạt ghê ghớm. Sống đó để biến thành một vật chứa đựng uất hận suốt đời, nghĩa là bắt sống để mà chịu khổ, là cực hình quá khốc liệt!
Chàng la lên:
Tạo hóa hờn giận thù hằn gì với ta...? sao không giết ta đi?
Tiếng la tuyệt vọng ấy, mỗi tiếng là một tiếng kêu đứt ruột!
Ông già thở dài sườn sượt.
Lão phu đã vận dụng hết khả năng rồi, chỉ có thể giữ cho ngươi khỏi chết. Sức lão không thể chữa cho khỏi thành...tàn!
Trần Long nghẹn lời
Lão tiền bối ơi! Vậy thì vãn bối hết lý do để sống ...Sống để làm gì chứ?
A! Tại sao lại không sống? Sống để mà làm một...cái gì? Sao ngươi vội coi thường mạng sống như vậy? Tỷ như lão phu đây gặp cảnh ngộ tàn khốc còn hơn ngươi nhiều. Vậy mà vẫn sống...! Cảnh ngộ của ngươi đã thấm vào đâu?
Càng về cuối câu, tiếng nói càng rời rạc, rõ là lời của kẻ tuyệt vọng, không tha thiết gì đến sanh mạng, không cần gì hơn là được chết sớm!
Chợt ông già trở lên rắn rỏi, đanh thép nói
Nhưng công lực của ngươi vẫn còn nguyên kia mà.
Công lực của vãn bối vẫn chưa bị tiêu tán?????
Chưa tiêu tán.
Đúng thế! Nhưng tàn phế!
chàng liền hỏi: Tàn phế đến cỡ nào?
Ông già nói: ngươi bị vỡ xương đầu gối chân trái. Ta băng lại, nhưng rồi chân trái sẽ bị thụt ngắn đi một chút ít...ngắn đi mất một tấc...đi lại sẽ thậm thọt.
Một tia hy vọng lóe lên: chỉ có vậy thôi ư?
Còn nưa.
Lão nói nhỏ, Trần Long giật mình: còn gì nữa? Còn gì nữa?
Mất vẻ thanh tú.
Mặt mũi.... chứ gì?
Không quan hệ sao? Mặt mũi đầy vết thẹo
Trần Long cố đưa tay sờ vuốt mặt. Phía tay mặt, một lằn thẹo bằng ba đầu ngón tay ghép lại chạy lên tới tai. Phía bên trái, từ trán xuống gần tới cằm, sần sùi như vỏ cây khô, có thể chỗ nào cũng có thẹo, duy chỉ hai con mắt vẫn còn nguyên vẹn.
Chàng nở một nụ cười bi tráng:
Thọt một chút cũng được! Mặt mũi xấu xí cũng không đáng quan tâm...!
Tốt lắm! Giỏi lắm! Thế mới đáng là nam nhi chí khí! Cảnh trái ngược đến với ta ta cuời mà nhận lấy! Cố nhẫn nhục, chịu đựng nổi những gì mà kẻ khác không kham chịu nổi, thì mới có thể làm được những việc khác thường, không ai làm được!
hiện giờ vẫn bối không cựa mình được?
Ngươi đã bị mê man mất tám ngày, tám đêm rồi!
Tám đêm ngày rồi ư?
Chứ gì? May mà lão phu biết thuốc chữa thì mới chóng lành vết thương như thế. Với tám ngày đêm, ngươi coi là lâu lắm sao?
Không dám! Quả là một kỳ công, ân huệ của lão tiền bối thật là tái tạo.
Khỏi nói đến ân huệ gì hết! Lão phu đã luyện xong liều thuốc trị cả ngoại, nội thương, chế thành hoàn. Nuốt ngay bữa nay thì nội ngày mai có thể lên đường được. Giờ hãy gác mọi chuyện lại.
Dứt lời, nghe đánh bịch một tiếng. Một cái hộp nhỏ rớt xuống nơi đầu giường.
Trần Long hết sức ngạc nhiên! Lão quái nhân này tự xưng là “Cốc Trung Nhân” đã ra tay cứu chàng, thì tại sao lại không chịu lộ mặt ra? Lại có bí mật gì đây?
Nghĩ thế rồi, chưa cầm lấy bao thuốc vội, chàng mỉm cười và hỏi:
Tại sao không cho vãn bối cái hân hạnh được biết...tôn nhan?
Hãy lo nuốt hết liều thuốc đi đã. Chớ mất thì giờ nói những chuyện...vớ vẩn!
Dù sao thì vãn bối cũng thấy...
Lão phu yêu cầu nuốt hết liều thuốc ấy lo cho lành mạnh đã!
Trần Long không dám nói năng gì nữa. Chàng cầm lấy bao thuốc, mở ra coi. Tất cả có mười viên. Mỗi viên lớn bằng trái long nhãn.
Chàng nhắm mắt, cho dần từng viên thuốc một vào miệng, hương vị cay nồng.
Ngay phía đầu giường gần chiếc gối có nước uống đó, uống ngay đi cho thuốc dễ tan!
Trần Long vội quơ tay với. Đó là một chiếc chén gỗ, đầy nước trong vắt, nước qua cổ họng, chàng cảm thấy mát rượi
Nhưng một lúc sau thì nhiệt độ từ từ lên cao, dần dần lan ra khắp người và tay chân. Nhiệt độ mỗi lúc một tăng, toàn thân nó sôi lên như ngâm mình trong lò lửa, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng đầu óc chàng quay cuồng, mê man, không biết gì nữa....!
Đến khi tỉnh lại thì bao nhiêu đau đớn, tê bại biến đi hết, thân mình nhẹ lâng đi.
Đống củi ở gần chỗ nằm, hình như mới được thêm vào, ngọn lửa cháy hừng hực, khói tỏa ra cơ hồ làm nghẹt thở.
Trần Long cựa mình, không thấy trở ngại gì cả, chàng ngồi nhỏm lên rồi đứng phắt dậy.
Vì nằm lâu, các khớp xương bất thần bị tác động mạnh, kêu lên rắc rắc khiến chàng loạng choạng.
Trần Long ngẩng lên nhìn ra phía ngoài, cách chừng độ năm trượng là cửa hang. Bên ngoài cửa hang, mịt mù hơi sương tỏa ra, không nhìn rõ cảnh vật gì hết.
Quay hẳn mình vào phía trong, chàng nhận ra một tầng động nữa. Không dám liều mình tiến vào, Trần Long chắp tay kính cẩn lên tiếng:
Lão tiền bối!
Bên trong tiếng ông già hỏi lại
Thế nào! Đã khá chưa?
Chàng sung sướng nói
Lão tiền bối! Thuốc hiệu nghiệm như thần, vãn bối đã khỏi hẳn rồi!
Tốt lắm, giờ ngươi muốn nói gì...thì nói luôn đi..khỏi khách sao gì cả.
Trần Long không dám nói gần nói xa gì cả, chàng vào hẳn ngay vấn đề chính.
Vãn bối muốn được trông thấy tôn nhan!
Từ mấy chụ năm rồi, lão phu ở đây, chưa từng trông mặt ai một lần, ngoại trừ ngươi ra.
Trần Long nói: Vậy thì cũng là lần thứ nhất cho phép vãn bối được thấy tôn nhan. Vãn bối thành tâm khấn lạy lão tiền bối!
ông già yên lặng một lúc, ho khù khụ mấy tiếng nói:
Cũng được! Tạm phá lệ. Cho phép ngươi là kẻ thứ nhất kể từ khi ta ở đây được trông thấy ta. Vì ta nghĩ rằng như thế hoặc giả cũng giúp ích cho ngươi được phần nào chăng?
Trần Long đứng yên chắp tay chờ đợi:
Còn nghĩ gì mà chưa vào?
Trần Long dạ một tiếng thật to rồi cất bước.
Chàng thậm thọt đi, lòng thì nơm nớp, không rõ bên trong thế nào, lão nhân hình dáng tiên phong đạo cốt ra sao?
phía trong động, ánh sáng rất yếu ớt.
Hình ảnh thứ nhất ăn sâu vào mắt Trần Long là một chiếc bàn với một chiếc ghế gỗ, chỉ là do nhưng nét dao đẽo gọt rồi ghép lại.
Chiếc bàn rất lớn, chồng chất lên nhiều lương thực. Kế bên là chiếc giường, cũng thô sơ như chiếc bàn, trên giường trải lá khô thay cho chiếu nêm.
Chợt nghe tiếng ho từ phía sát vách
Trần Long ngó theo
A! Chàng rú lên một tiếng, tim đập mạnh, tưởng chừng như có thể nhảy ra ngoài lồng ngực
Quả tỉnh lúc đó, dù đã nhờ tiếng ho báo trước, biết là tiếng của lão, nhưng qua mắt chàng mở to ra nhìn thì chỉ là một quái vật với long lá bồm xồm, bờm tóc xoắn tít lại với râu, với một con mắt loáng như lửa điện.
Trên mình quái vật khoác chiếc áo, đúng ra là những mảnh vải cột lại với nhau. Qua những chỗ hở thì thân hình quái vật chỉ là một khối hai chân cụt tới ngang đầu gối! Quái vật ngồi trên giường đầu giường áp với vách
Tiểu tử! Ngươi bị tàn tật, nhưng so với lão phu đây thì còn may mắn chán!
Trần Long chợt nhớ là mình lỡ tú lên một tiếng, chàng vội quỳ xuống: thứ lỗi cho vãn bối, vì quá kinh hãi và nhận là quá xúc động!
Đứng lên! Ngồi vào ghế kia
Trần Long rập đầu, vái một vái, đứng dậy tiến đến ghế ngồi. Chàng yên lặng chưa biết nên phải nói câu gì trước?>
Ông già khẽ hất hàm
Trước hết ngươi cần phải ăn mấy món rau, đậu và lương khô ở trên bàn đó, cho đỡ đói lòng....!
Nghe lão nhắc, Trần Long tự nhiên thấy ruột nóng như lửa đốt, đói như bị cào cấu.
Chàng không khách khí, miệng dạ một tiếng thì tay đã chộp lấy trái cây, lớn bằng cái tô, tọng luôn vào miệng
Trái cây ngọt lạ, chất nước sánh lên miệng như mật ông đặc, hương vị tuyệt thơm.
Chàng nuốt hết trái ấy rồi mới hỏi
Tiền bối! Đó là trái gì thế?
Trái sữa! Duy chỉ vực sau này là có, bổ nguyên ích khí, không kém nhân sâm.
Trái sữa? Lớn quá, mà hương vị khác lạ
Ta đặt cho nó cái tên ấy. Ngươi hôn mê tám ngày tám đêm, toàn nhờ chất sữa của trái đó mà không chết đói đó, lại khôi phục chân lực rất lẹ
Lão tiền bối chắc hẳn đã từng gặp...tai nạn gì đau đớn và bi thảm?
Lão nhếch mép, ngửa cổ lên cười một cách buồn thảm, rồi gật đầu nói
Tai họa của lão phu, thục chẳng kém gì ngươi...!
vãn bối được phép nghe thuật lại chăng?
Kiếp sống của lão phu tới phút này là hết rồi, khỏi phải nhắc lại
Trần Long ăn hết ba trái sữa, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Lão quái cất tiếng phá tan sự thầm lặng”
Tiểu tử à! Ngày mai, ngay từ mờ sớm, ngươi sẽ ra khỏi khu vực này.
Lòng Trần Long rạo rực nao nao – một phần vì cảm ân, một phần vi thương xót cho lão quái từ mấy chục năm tàn phế và cô độc.
Còn lão tiền bối?
Ta sẽ....cùng tan nát với cỏ cây ở nơi này!
Vãn bối nguyện sẽ phụng sự lão tiền bối cho tới khi trăm tuổi
Hà hà! Tiểu tử có lòng tốt, ta cảm động lắm. Nhưng đối với nhân sinh, lão phu đã chán ngắt rồi, chẳng thích thú gì nữa, có một điều là......
Lão yên bặt đi, chỉ thấy hai môi đương mấp máy như người đương khấn thầm.
Trần Long nhắc lại:
Chỉ có một điều....! nhưng là điều gì chứ?
Một điều...một ..tâm nguyện.
Một giọt nước mắt long lanh như hạt trai đọng trên đầu khóe mắt lão.
Trần Long nói một cách thành thật, khẩn cầu:
Vãn bối có thể ...giúp được không?
Không...!
Lão tiền bối sao cứ chịu khổ thế?
Vận mạng hẩm hiu như thế này…Chẳng khổ sao được? Đành chịu..
Cho phép vãn bối được một phen tận lực?
Nhưng lão không muốn làm ân để đòi hỏi, đòi ép ai hết!
Vì sao lão tiền bối lại có ý nghĩ như thế?
Tánh lão phu không muốn phải chịu ơn của ai?
Nói vậy thì vãn bối đây chịu ơn cứu sống của lão tiền bối....chẳng hóa ra là một sự lầm lỗi hay sao
Tiểu tử! Chuẩn bị để mai lên đường cho thật sớm.
Trần Long như không nghe thấy lời lão hối thúc, chàng cứ tiếp tục:
Nếu lão tiền bối không cho vãn bối được báo đáp lại công ơn thì trọn đời vãn bối sẽ đau khổ, không an tâm....
Ngươi có lòng tốt thế là quá đủ rồi! Khỏi phải.....khỏi phải..
Trần Long quỳ phăng xuống, giọng nói kích động thành khẩn:
Lão tiền bối không chịu thì vãn bối quyết không dời khỏi đây.
Nước mắt lão vụt tuôn ra, như hạt sương bám khắp chòm râu, một lúc sao lão gật đầu nói
Đứng lên!
Lão tiền bối chấp thuận lời thỉnh cầu chứ? Chàng vẫn quỳ không nhúc nhích.
Lão phu chấp thuận điều ấy! Nhưng...nhưng đó là việc lão phu nhờ ngươi. Nghe chưa? Chớ hiểu lầm là để trả ơn lão phu.
Vãn bối hiểu ý, xin vâng lời dạy!
nói xong, Trần Long tự động đứng lên, trở lại ngồi xuống ghế.
Ông gia chớp chớp mắt một hồi lâu mới cất tiếng nói:
Lão phu thỉnh cầu ngươi giúp cho...một việc...
Trần Long cảm thấy xúc động, chàng khẳng khái đáp ứng
Xin cứ truyền bảo!
Hình như lão nói qua mũi khụt khịt, nghẹn ngào, hổn hển rất khó nghe
Đó là một tâm nguyện. Chính vì điều ấy mà lão phu còn cố kéo dài kiếp sống đến giờ...
Ngừng hẳn một lúc khá lâu...lão cất tiếng rõ ràng như là một mệnh lệnh
Lão nhờ ngươi, với điều kiện là tùy theo cơ duyên thuận tiện đưa tới...gặp thì lànm...không lên miễn cưỡng, tìm kiếm, chớ lăn lộn, khổ công nhọc sức!
Thâm tâm Trần Long đã quyết rằng bất kể điều nguyện vọng của lão là thế nào- dù khó khăn gian hiểm điến đâu – cũng hoàn thành cho kỳ được. Nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: Dạ! dạ! vãn bối xin ghi nhớ!
Ngươi có biết vì sao thân hình lão lại biến ra thế này không?
Xin tiền bối thuật lại chuyện.
Lão bị bạn thân, bạn tri giao hãm hại!
Bạn thân ư? Bạn tri giao mà lại hãm hại nhau đến nước ấy ư?
Đúng thế. Ngoài mặt hắn đầy từ thiện, đầy phật tướng mà trong lòng thì...rất thâm độc.
Người ấy? Hắn là ai?
Võ lâm sinh phật Tây Môn Vọng!
Trần Long kinh ngạc đến nảy cả người lên.
“Võ lâm sinh phật Tây Môn Vọng” thì thiên hạ đứng hàng số một, số 2 trong làng chánh phái, nổi danh nhất về hoạt động giúp người yếu, trừ gian ac, ủng hộ chánh nghĩa. Vô số người chịu ơn hắn. Chính phụ thân chàng là kiếm thánh từng khen ngợi Tây Môn Vọng.
Trần Long kinh hoàng la lên:
Sao ...lại ...Tây Môn Vọng ư?
Ngươi không tin ư?
không phải là không tin...có điều là..?
Ngươi bị mê hoặc vì cái danh tiếng Sinh phật của hắn!
Xưa kia lão tiền bối giao du rất thân với hắn?
không thân thiết sao gọi là tri giao?
Nếu vậy thì lão tiền bối cũng là bậc tên tuổi, dị nhân trong hàng võ lâm!
Khỏi bàn đến điều ấy! Việc ta yêu cầu là nếu co dịp thì tìm kiếm cho ta một người...một...
Xin cho biết tên?
Giọng lão thê lương và bi thảm:
Trương Phương Huệ...
Phải chăng chính là Võ lâm Đệ nhất Mỹ nhân theo như truyền thuyết trên chốn giang hồ?
Chớ sao? Có gì mà phải sửng sốt...
Là cừu địch của lão tiền bối chăng?
Lão cười một cách đau khổ:
Là vợ của lão phu!
Nếu vậy thì lão tiền bối chính là Đại hiệp Gia Cát Vương mà tên tuổi lẫy lừng trên khắp chốn giang hồ từ xưa?
Lão hơi gật đầu”
Ngươi nghe rộng biết nhiều, khá lắm!
lúc này Trần Long cảm thấy lòng kích động mạnh.
Một vị đại hiệp lừng danh một thoeif mà rút cục tàn phế, cơ cực đến nỗi này, - chàng than thầm trong bụng rồi cất tiếng hỏi – Lão tiền bối yêu cầu tìm gặp Trương lão tiền bối để...để..
Đột nhiên lão quái quát lên:
Không được xưng mụ là...tiền bối. Mụ không xứng với tôn xưng ấy.
Trần Long ngẩn mặt ra: Vãn bối hoàn toàn không hiểu gì cả?
Răng nghiến kêu kèn kẹt, mắt lừ lừ đầy oán hận, Gia Cát Vương hậm hực giọng:
Hừ! Thủa ấy ...lão phu và Tây Môn Vọng vô tình cùng theo đuổi một cô gái. Kết quả là lão phu chiếm được trái tim của giai nhân. Lập tức bỏ hẳn lối sống kiếp giang hồ. Kết hôn rồi định cư lập nghiệp. Tây Môn Vọng tỏ ra đứng đắn, không coi lão phu là tình địch. Hắn vẫn đi lại thăm hỏi thông thường, lão phu càng tâm phục nhân phẩm của hắn.
Thấy lão ngừng lại, Trần Long xen vào hỏi:
Người con gái ấy là...Trương Phương Huệ?
chẳng hắn thì còn ai vào đây? Lão phu lấy nhau được một năm thì sanh được một đứa con gái. Lão phu thương quý hơn hòn ngọc trên tay. Thế rồi.....
Thế rồi, sau cuộc kết hôn năm thứ ba, đứa con lão được đúng hai tuổi...năm ấy là cách đây hơn chục năm, lão phu lần mò tới khoảng núi trên kia để hái thuốc, luyện linh đơn. Không ngờ Tây Môn Vọng theo gót cũng mò tới...(lão thở gấp, và nói tiếp) Hắn ...Hắn nói trắng ra rằng, hắn không thể cắt đứt tơ tình với Trương Phương Huệ được. Chẳng những vậy hắn còn cho biết từ một năm qua, hắn vẫn lén lút đi lại với tình nhân.
Lão tiền bối có thể tin được lời hắn sao?
Cố nhiên là không tin! Nhưng hắn đưa ra một vật để làm chứng!
Chứng vật?
Hắn đưa ra chiếc hà bào của Trương Phương Huệ để chứng thực cho việc thông gian, và còn nói rằng sở dĩ con khốn kiếp ấy chán ghét lão phu vì chỉ biết vùi đầu vào việc luyện võ, luyện thuốc. Với chứng cớ như thế, lão phu không thể không tin lời hắn..!
Sau rồi ... ra sao?
Tây Môn Vọng thú thực rằng: Nhân một phút mê hoặc vì sắc đẹp, hắn trót phạm vào một làm lỗi lớn. Hắn cương quyết yêu cầu lão phu giết hắn đi!
A! Lại thế kia ư?
Lão cắt lời chàng và nói tiếp:
Lúc ấy, quả tình lão phu cảm động hơn là xúc động. Lão phu chỉ tự trách mình lơ đễnh, thiếu bổn phận...và nói cho Tây Môn Vọng biết là từ nay mình sẽ tuyệt tích, mặc chuyện đời.
Nói đến đây,lão đòi một chén nước. Uống rồi, lại tiếp tục câu chuyện:
Lão tiền bối nghĩ và xử trí, quyết đoán lối đó là chu toàn cả mọi phương diện. Thế thì thảm họa bị tàn phế lại là một chuyện khác...
Như không để ý đến lời Trần Long nói, Gia Cát Vương cứ tiếp tục:
Thế rồi...thế rồi, thừa lúc lão phu không đề phong, Sinh phật Tây Môn Vọng hạ độc thủ, đánh mù một mắt của lão phu. Bị đánh bất ngờ, không kịp trở tay, hơn nữa lúc đó công lực của hắn vốn cao siêu hơn, hắn lại dùng gươm chặt lìa cả hai chân rồi đẩy lão phu xuống vực thẳm này...!
Trần Long nắm tay đập mạnh xuống bàn khiến cho đống lương khô lăn rớt cả xuống đất.
Một là mạng chưa chết, hai là số bị đày ải chưa thoát nợ trần, lão phu rớt xuống trúng một lùm dây mây phía gần chân vách núi, không bị nhừ xương, nát thịt. Nơi này vực lại rất nhiều những cây thuốc lạ, dùng chữa nội ngoại thương và dùng thay cho món ăn rất tốt, cho nên mới sống được.
Lão tiền bối sai vãn bối tìm gặp Trương Phương Huệ có ý...?
Nó là đứa phản bội! Giết nó đi!
Dạ
Nhưng chớ miễn cưỡng, có thể tùy nghi thuận tiện thì mới làm!
Vãn bối chắc là làm được việc đó!
Việc nữa là, tìm kiếm con gái lão, thay thế lão phu trông nom coi sóc nó. Năm nay nếu còn sống thì cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Vãn bối có thể tìm ra và chu toàn được!
Thế là đủ rồi. Lão phu chết đi có thể nhắm mắt được. Hoặc giả cũng là ý trời xui khiến được gặp ngươi. Quả thật lão phu chỉ cầu và có thể ...ủy thác vào một mình ngươi hết thảy!
Nhưng còn..?
Lão vội nói chặn ngay
Còn Tây Môn Vọng chứ gì? Mặc nó! Dù hắn quá tàn độc!
Vì sợ công lực hắn quá cao chăng?
Hừ! Công lực quá cao. Cái ấy đã hẳn. Nhưng tâm nguyện của ta chỉ cầu có thế thôi. Chu toàn được hai việc kia là mãn nguyện rồi. Không nên quá sức.
Trước hết, lão tiền bối hãy lìa khỏi đây. Vãn bối kiếm nơi kín đáo để lão tiền bối yên thân. Sau này tìm được lệnh nữ sẽ báo tin....
Lão phu nguyện không nhìn mặt ai hết!
Luôn cả lệnh nữ?
Phải!
Trần Long tự nhiên biết rằng lúc này không thể cưỡng bách lão bỏ nơi đây đi nơi khác được. Chàng tính rằng hãy cứ tìm kiếm cho ra con gái lão sau đó sẽ liệu.
Vậy lệnh nữ tên là gì?
Mới sinh ra thì tên nó là Minh Châu. Sau này nó theo mẹ nó, ở với tên gian phu, chắc là đổi tên khác!
Hình dạng cô Minh Châu có gì đặc biệt để dễ nhận biết?
Tìm kiếm được mẹ nó, tự nhiên là biết nó ở đâu.
Dạ dạ!
Ta có hai vật này, trao cho ngươi.
Dứt lời, lão bới ở dưới lớp lá khô, nơi đầu giường, lấy ra một chiếc hà bao đã cũ với một cái túi nhỏ bằng vải.
Chiếc hà bao này là trước đây mười lăm năm Tây Môn Vọng đưa ra làm bằng chứng, lão phu còn giữ được đây. Tìm được con nghiệt phụ Trương Phương Huệ, thì trao tận tay nó, và nhớ...đây: Ngươi không cần phải ra tay..
Không giết mụ?
Có giết! Trong hà bao này có tẩm thuốc độc chạm vào là phải chết. Lão nghiến răng kèn kẹt. Phải chết! Chết một cách thê thảm, dù thuốc trời cũng không cứu chữa được! Thuốc này do mười lăm năm khổ công nghiên cứu mới chế ra được. Nhớ lấy! Nhớ lấy. Ngươi mà mở ra thì uổng mạng!
Trần Long rùng mình hỏi:
Vậy còn cái túi nhỏ?
Gặp mặt con Minh Châu thì trao cái túi nhỏ này cho nó và bảo rằng đây là di mệnh của lão phu!
Nói xong, lão cẩn thận trao vào tay Trần Long, đoạn lại nói tiếp:
Cái hà bao và cái túi nhỏ đều không được mở coi. Trao cái túi tận tay con Minh Châu, chớ để lạc vào tay kẻ khác...!
Vãn bối nhớ rồi.
Lão thở phì một cái:
Ái chà! Lão phu đòi hỏi ở ngươi nhiều quá, nhiều quá! Tham lam quá...!
Có gì đâu! Lão tiền bối chớ nghĩ thế! Mạng sống của vãn bối là do tiền bối ban cho.
Ngươi ra phía ngoài nghỉ ngơi. Trời cũng sắp sáng, lo mà ra khỏi đây!
Đây có lối thông ra ngoài núi không?
Có chứ! Năm xưa lão phu lần mò đi hái thuốc tìm ra một lối bí mật. Sớm mai, ngươi cứ theo lòng vực này đi về phía xuôi, chừng năm sáu dặm sẽ thấy một dòng khe xuyên qua núi. Phía trên khe, cây cỏ phủ kín vô tình khó thấy được. Lúc này không phải mùa mưa, lòng khe nông cạn, có thể lội dọc lòng khe để ra phía ngoài..Nghe rõ chưa?
Dạ! vãn bối nghe rõ
Vậy ra ngoài kia tạm nghỉ!
Dạ dạ!