Thật ra A Thuật lại có ý niệm khác trong đầu: “Lương Tiêu có vẻ không phải hạng ném đá rồi bỏ chạy. Thôi, để xem xem hắn còn có hậu chiêu gì nữa.” Nghĩ đến đây, ngoài miệng thì đáp ứng nhưng lại cố ẩn nhẫn trong lòng không lộ ra. Chúng Khâm Sát tướng lãnh được hắn đáp ứng, cơn giận tuy đã nguôi ngoai nhưng vẫn còn âm ỉ.
Nói là nguôi ngoai, thật ra lại ngấm ngầm lên kế hoạch, nhất định phải giết chết Lương Tiêu để báo mối hận bị làm nhục. Sáng hôm sau, đội binh lính Khâm Sát hơn trăm tên của Lương Tiêu đều dậy thật sớm, cưỡi ngựa trữ tên, lập trận thế để đề phòng Lương Tiêu lại chơi khăm lần nữa.
Trong phút chốc, ba hồi tù và đã thổi vang, nhưng Lương Tiêu lại chẳng hề xuất hiện, mọi người tinh thần uể oải, cả thảy đều mắng to Lương Tiêu là đồ hèn nhát rắm chó. Chính đang lúc chửi sướng miệng, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, trong làn bụi mờ mờ xuất hiện sáu kỵ nhân mã, hốt nhiên phóng nhanh đến gần, chỉ thấy Lương Tiêu cùng Thổ Thổ Cáp ghìm cương lại. Lương Tiêu cầm nghiêng một thanh hoa thương, Thổ Thổ Cáp tay vác đại đao, phía sau là bốn người Nang Cổ Ngạt, mỗi người đều nắm sẵn thương mâu, dáng dấp kiêu dũng.
Bọn quân sĩ không ngờ hắn còn dám đến đây, hết thảy đều ngẩn ra, lúc sau mới bừng tỉnh, lại ỷ vào Khâm Sát tướng lãnh làm chỗ dựa, bèn hè nhau rống mồm chửi bới. Lương Tiêu nghe không hiểu gì đành hướng về Thổ Thổ Cáp hỏi:
- Bọn họ nói gì vậy?
Thổ Thổ Cáp chính là người Khâm Sát, thông hiểu ngôn ngữ Khâm Sát, tự nhiên nghe được rõ ràng, liền đáp:
- Đều là những lời mắng người rất khó nghe.
Lương Tiêu gật đầu nói:
- Thay ta nói với bọn họ: hôm nay bọn họ thức dậy đúng giờ, nếu không muốn ăn phân uống nước tiểu thì ngày sau cũng phải dậy sớm như thế.
Thổ Thổ Cáp nhíu mày nói:
- Lương Tiêu, làm vậy thật sao? Đối với những người này mà nói chính là một sự xúc phạm nặng nề!
Lương Tiêu khẽ cười nói:
- Ngươi chỉ cần nói đại khái ý nghĩa như thế là được.
Thổ Thổ Cáp chẳng còn cách nào khác đành y lời thuật lại. Mọi người nghe hắn nói bằng ngôn ngữ quê hương, tất cả đều không khỏi sửng sốt, đến khi nghe rõ lời nói, trước tiên thì ngẩn ngơ, kế đó là nổi giận bừng bừng. Một tên hán tử tóc vàng rời khỏi hàng thét lên:
- Lương Tiêu thối tha kia, chúng ta sẽ không nghe lời ngươi chỉ huy đâu. Ngươi dám vũ nhục chúng ta, ta phải cùng ngươi quyết một trận sống mái mới được.
Lương Tiêu nghe Thổ Thổ Cáp nói lại, khịt khịt mũi trong không trung, ra vẻ ngửi ngửi rồi cười nói:
- Thối thật, thối thật!
Người nọ hỏi Thổ Thổ Cáp:
- Hắn vừa nói gì thế?
Thổ Thổ Cáp trả lời:
- Hắn nói ngươi thối thật.
Mọi người nghe được câu này, chợt nhớ tới cái chuyện khốn khổ ngày hôm qua, tuy đã ngâm mình cả nửa ngày trong Hán Thủy nhưng xú khí trên người cũng chẳng thể tan đi, nhất thời lửa giận bốc cao, cả thảy đều cất cao trường mâu.
Hán tử tóc vàng hướng về Thổ Thổ Cáp quát:
- Ngươi là người Khâm Sát sao? Ta sẽ không giết ngươi, ngươi mau tránh ra.
Ngón tay của hắn chỉ vào Lương Tiêu hét:
- Hán cẩu nhà ngươi, có tài cán gì mà đòi làm bách phu trưởng của chúng ta? Ngươi do A Thuật đại nhân phái đến, ta sẽ không giết ngươi, ta với ngươi so đấu, ai thua người đó tự tận.
Lương Tiêu cười nói:
- Dựa vào ngươi à? Còn chưa đủ để ta nhét kẻ răng!
Hắn chỉ tay về phía mọi người nói:
- Không cần khách khí, các ngươi cùng lên cả đi!
Mọi người sau khi nghe Thổ Thổ Cáp phiên dịch xong, vừa kinh vừa giận. Hán tử tóc vàng quát lên:
- Hán cẩu cuồng vọng, ngươi dám xem thường người khác, một mình ta đánh với ngươi, không cần đến cung tiễn cũng có thể thắng ngươi.
Lương Tiêu cười nói:
- Được thôi, ta cũng không dùng cung tiễn.
Nói xong thúc ngựa tiến đến, hán tử tóc vàng kia cũng huơ mâu xuất ra.
Lúc này binh sĩ nơi Khâm Sát doanh đều biết tin Lương Tiêu đến, cùng bỏ luôn buổi tập sáng, cưỡi ngựa giương mâu, vây lấy doanh địa của hắn kín đến nỗi nước chảy cũng không lọt. Mấy tên Khâm Sát tướng lãnh khác càng phân phó chúng quân sĩ, muốn cho Hán cẩu lần này có đi mà không có về. Nhưng thấy hán tử tóc vàng khiêu chiến, mọi người đều chĩa ngón cái xuống dưới, ha ha kêu lên:
- Khế Nhĩ Ni Lão, giết hắn đi! Giết hắn đi!
Tên hán tử tóc vàng Khế Nhi Ni Lão này vốn là người Oát La Tư, vốn là kẻ kiêu dũng nhất trong trăm người nơi đây, đương lúc hy vọng sẽ trở thành bách phu trưởng của nơi này chẳng ngờ lại bị Lương Tiêu đoạt mất, thất vọng dồn nén đâm ra oán hận. Lúc này nghe chúng nhân hô thúc, đảm khí chợt tăng thêm, quát lên một tiếng, kẹp ngựa tiến đến, trường mâu đâm thẳng đến trước mặt Lương Tiêu.
Lương Tiêu cũng không thèm thúc ngựa, huy thương gạt đỡ, Khế Nhĩ Ni Lão cánh tay tê rần, trường mâu nhất thời lệch ra, trong lòng gã thầm giật mình: “Hán cẩu này tuy nhỏ người nhưng khí lực cũng lớn thật.”
Ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển hoán thì trường thương của Lương Tiêu từ cao đã đâm tới. Khế Nhĩ Ni Lão vội vàng cúi thấp đầu, mũ giáp lại bị Lương Tiêu dùng mũi thương đâm vào. Khế Nhĩ Ni Lão vội vàng huơ mâu quét ngang, Lương Tiêu tiện tay chộp lấy, Khế Nhĩ Ni Lão chợt phát giác trường mâu như bị đúc vào trong sắt, tiến lùi không xong, nếu Lương Tiêu phía trước mà đâm tới một thương, bản thân ắt không thể ngăn đỡ nổi, trong lúc hoảng kinh liền gồng mình giật lại. Ai ngờ Lương Tiêu thuận thế buông tay, Khế Nhĩ Ni Lão dùng sức quá mạnh, gần như muốn rơi khỏi ngựa, hai chân vội kẹp lấy ngựa, vừa muốn ổn định lại, Lương Tiêu đã huy thương đến, mũi thương nhằm vào giáp sắt đánh lên đầu gã. Chiêu này đã dùng tới một ít chân lực, Khế Nhĩ Ni Lão chỉ cảm thấy hoa mắt, rơi khỏi lưng ngựa. Lương Tiêu không đợi gã té xuống mặt đất, một thương đã lại đâm đến, nhằm vào thắt lưng gã, mũi thương kề sát vào người.
Khế Nhĩ Ni Lão thua dễ dàng như thế, binh sĩ Khâm Sát một phen náo động. Lý Đình cười đến gập cả người, kêu lên:
- Trông cách Lương đại ca so đấu, rõ ràng là đùa với khỉ mà.
Vương Khả cũng cười to bảo:
- Đúng vậy, lại còn là một con khỉ lông vàng.
Mọi người phá lên cười ha hả. Bọn họ trải qua mấy ngày dưỡng thương, phần lớn đều đã khôi phục, đến như Vương Khả, miệng vết thương cũng đã lên da non, khỏe mạnh đến chín phần.
Khế Nhĩ Ni Lão giãy giụa một cách khó khăn. Dưới ánh nhìn trừng trừng của chúng nhân, gã cảm thấy không đất để chui, đột nhiên rút ra một thanh yêu đao, định đưa lên cổ tự tận. Trường thương của Lương Tiêu vội rung lên, nhấc gã lên giữa không trung. Khế Nhĩ Ni Lão tay giãy chân đạp, yêu đao đâm trật khỏi đầu, Lương Tiêu hoành thương quét qua, khiến yêu đao của gã bị đánh bay, thương gỗ dưới bụng gã thuận thế nhấc lên, dùng lực vừa vặn đáp gã xuống một chỗ tốt, rồi lập tức bốc gã trở lại lưng ngựa.
Khế Nhĩ Ni Lão chưa kịp nghĩ gì, thuận thế đã nằm rạp trên lưng ngựa, hai tay ôm chặt lấy cổ tuấn mã, không khỏi mặt mày choáng váng. Lương Tiêu cười nói:
- Ngươi chịu thua chưa?
Thổ Thổ Cáp thông dịch lại, Khế Nhĩ Ni Lạp cả giận nói:
- Ta thua rồi, ngươi vì sao lại không để ta tự sát chứ?
Lương Tiêu lắc đầu nói:
- Ngươi ngoài việc đối nghịch với quan trên chỉ biết tự sát thôi sao?
Hắn phun một ngụm nước bọt cười lạnh nói:
- Có thể thắng mà không thể thua, còn tính là nam nhân làm gì? Chỉ có thể là một tên nhát gan vô dụng mà thôi.
Khế Nhĩ Ni Lão bị hắn mắng, mặt đỏ như máu, không còn lời nào để đáp trả. Lương Tiêu xoay mũi thương chĩa vào đám Khâm Sát binh sĩ kia quát:
- Các ngươi đều rất lợi hại phải không? Lên cả đi!
Chúng quân sĩ ai nấy nhìn nhau, nhất thời không ai dám lên. Lương Tiêu hét lớn:
- Các ngươi không lại thì ta lại.
Hắn thúc ngựa tiến nhanh đến, trường thương thế như gió cuốn, sát nhập vào trong đám người. Một kẻ đương đầu thấy Lương Tiêu ập đến, vừa định nhấc mâu, mũi thương của Lương Tiêu đã hất tới, hai mắt y nhất thời hoa lên, chẳng biết nên đón đỡ làm sao. Lương Tiêu thừa thế một thương bất ngờ xuất ra, đánh rơi mũ sắt của y xuống, trong lúc trở tay, cán thương lại quét vào huyệt Thái Dương của y, đánh y văng khỏi lưng ngựa.
Chỉ trong phút chốc, Lương Tiêu thúc ngựa đột phá, trên chồm dưới thụp, tựa như một chiếc lông hồng trên lưng ngựa. Thanh hoa thương trái đỡ phải xoay, như giao long cưỡi mây lại như đằng xà lướt khói, phiêu hốt bất định, chuyên đâm vào mũ giáp quân sĩ, sau khi đánh rơi mũ sắt lại đánh choáng bọn chúng khỏi lưng ngựa. Khâm Sát binh sĩ kinh sợ chạy qua chạy lại, mạnh mẽ phản kích, trong thoáng chốc, hai bên thương đến mâu đi, càng đấu càng khó phân thắng bại.
Lương Tiêu có chủ ý muốn áp chế ba quân bằng tài nghệ của mình nên xuất ra hết cả vốn liếng toàn thân, đến đi chớp nhoáng, thương pháp như điện, chỉ qua hai tuần trà đã khiến cả trăm kẻ nhào tới gục ngã hết tám phần. Nhưng Khâm Sát quân sĩ vô cùng cứng cỏi kiêu dũng, tuy gặp phải cường địch như thế nhưng cũng không lùi bước, lại còn la hét dậy trời, trước sau bao vây, trái phải tiến kích, một tấc vuông cũng không hề bấn loạn.
Lương Tiêu trong lòng thầm tán thưởng, đã động đến ý niệm háo thắng, hét dài một tiếng, xoáy hoa thương thành những vòng rộng dần, bay đến lướt đi khiến cho mọi người không cách nào tụ lại gần được. Trong chốc lát đã đánh ngã được mười bảy mười tám người, còn dư lại hai người đều vạn phần kinh hãi, liều mạng ngăn cản.
Lương Tiêu huy thương quét ngã một người, tên còn lại đằng sau huơ mâu đâm tới, Lương Tiêu cũng không thèm quay đầu lại, thân mình nhẹ nghiêng, chộp mâu vào tay, hét lớn một tiếng, nhấc y lên khỏi ngựa, lại rung tay khiến cho y bay lên cao đến sáu trượng, như sao sa rơi xuống mặt đất, bên tai lại vang lên tiếng gió rin rít, thật làm tim mật y muốn vỡ ra, oai oái kêu thảm.
Lương Tiêu thảy cho y rơi xuống, lập tức phóng ngựa chạy như điên, tóm lấy kẻ ấy trong khoảnh khắc y sắp chạm mặt đất, cánh tay giơ lên giữ lấy hậu tâm của y thật vững vàng, vác tại đỉnh đầu, thúc ngựa xoay tròn rồi nhẹ nhàng ném y lên mặt đất. Tiếng hò reo của bọn Thổ Thổ Cáp vang lừng, đám quân Khâm Sát ai nấy đều há mồm đớ lưỡi, mất cả ngôn ngữ.
Lương Tiêu trải qua phen kịch chiến này, sức ngựa đã cạn, gặp đám ngựa vô chủ trên trường chạy loạn xung quanh liền nhảy sang một con khác, thương chỉ về bốn phía Khâm Sát quân, cười lạnh nói:
- Các ngươi còn muốn tới nữa không?
Khâm Sát nhân thấy hắn ngang nhiên thách thức như vậy lại dấy lên một trận ồn ào. Một gã thiên phu trưởng tóc nâu mắt xanh bước ra hét lớn:
- Hán cẩu nhà ngươi, ỷ vào chút ít khả năng đã tự cho mình là anh hùng à?
Hắn dùng tiếng Mông Cổ nói ra, Lương Tiêu có thể hiểu được liền cười lạnh đáp:
- Ta quản giáo thủ hạ bất phục dưới tay mình, liên quan gì đến ngươi? Nếu không có hồ ly thi triển quỷ kế, chó săn dám ở trước mặt người giương oai hay sao?
Người nọ giận dữ thét:
- Ta là thiên phu trưởng, ngươi chỉ là bách phu trưởng mà dám nói với ta như vậy à?
Lương Tiêu đáp:
- Người Hán thường nói rằng, tướng ngoài chiến trường, có lúc không cần nghe cả lệnh vua. Đã là chiến tranh thì sinh tử đều đặt trên đầu dây cung. Nếu ngươi nói đúng ta tự nhiên nghe theo ngươi, nếu là sai thì cho dù có là lời của Hốt Tất Liệt hoàng đế, ta cũng chưa chắc nghe theo. Giả sử xảy ra chiến tranh, với một trăm kẻ ta quản thúc lại bất phục này, gặp phải địch nhân thì chỉ có chịu chết mà thôi.
Người nọ cười lạnh nói:
- Khâm Sát quân theo sông Diệc Đắc Lặc đánh tới bờ Hán giang, chưa bao giờ thất bại. Hừ, cho dù không có tướng quân thì cũng gần như như thiên hạ vô địch. Hán cẩu bách phu trưởng nhà ngươi, chúng ta sẽ không bao giờ tôn trọng đâu.
Khâm Sát binh lính giơ trường mâu lên, đồng thanh hô lớn:
- Đúng vậy, Hán cẩu bách phu trưởng, chúng ta không tôn trọng!
Lương Tiêu không nhịn được cười, nói:
- Thiên hạ vô địch? Thiệt là lợi hại a! Ngươi dám cùng ta đánh cược hay không?
Người nọ đáp:
- Sao lại không dám?
Nói rồi xách mâu lên ngựa, lập tức tiến lên trước.
Lương Tiêu nói:
- Đơn nã độc đấu không tính là lợi hại. Các ngươi nhiều người lắm phải không? Các ngươi một phe, chúng ta dựa vào sáu người, tất cả không dùng đến cung tên, chỉ dựa vào tài nghệ trên đao thương. Nếu ta đột phá không ra khỏi Khâm Sát doanh sẽ tùy ý các ngươi xử trí, còn nếu rời khỏi, sẽ tính thế nào đây?
Khâm Sát quân nghe vậy vừa sợ vừa giận, không có tiếng la thét nào thoát ra. Thiên phu trưởng kia lạnh lùng nói:
- Hay lắm! Cược thì cược, nếu sáu người các ngươi có thể xông ra khỏi đại doanh, ngươi muốn làm bách phu trưởng thì sẽ tùy ý ngươi! Bất quá đao thương không có mắt, theo hiệp định thì sự chết sống của các ngươi không liên quan đến chúng ta.
Lương Tiêu cười nói:
- Được! Một lời đã định.
Hắn mang trường thương giơ lên, năm người Thổ Thổ Cáp tụ lại bên cạnh. Trong lúc ấy, bốn mặt Khâm Sát quân bao vây trùng trùng lớp lớp, trông qua không dưới ba ngàn, mỗi bên do một thiên phu trưởng lãnh đạo, chúng quân siết ngựa đồng loạt kêu vang, phát ra tiếng “Hi hí” rít rống, thanh thế bức nhân.
Trong khoảnh khắc, ba gã thiên phu trưởng vung roi ngựa lên, chúng quân hô to, thúc ngựa vọt tới. Lương Tiêu liếc mắt quan sát, bỗng nhiên quát lớn:
- Tây nam lai phong,thùy thiên chi hình.
Sáu đạo nhân mã đột ngột chuyển động thật nhanh, tạo thành một trận thế kỳ lạ, vừa nhỏ vừa cụ thể, theo hướng Tây Nam lao ra. Lương Tiêu phía trước, Thổ Thổ Cáp, Nang Cổ Ngạt chia ra hai bên trái phải, ba người Lý Đình cũng xếp tương tự ở phía sau, múa đao vẽ thương, tựa như một cái dùi thép, trong phút chốc đã xuyên thủng vòng vây.