Hốt hoảng, Lục Tiệm vội cởi áo, bịt lỗ hổng. Còn Cốc Chẩn vừa lớn tiếng chửi bới Vạn Quy Tàng, vừa dùng phép ngự thuỷ tạt nước biển từ trong tam bản ra ngoài. Nhưng dù vậy, cỗ thuyền thủng đáy này hết đủ sức vượt sóng gió khi phải chở bấy nhiêu người. Nuớc biển tiếp tục tràn vào, con thuyền nghiêng ngả chòng chành, không mấy chốc sẽ đắm.
Nhìn tình huống không hay, Lục Tiệm nhờ Tiên Bích lo cho Diêu Tình, còn gã thì giữ bơi dầm, tát nước, phối hợp cùng ngự thuỷ pháp của Cốc Chẩn, đưa tam bản tiến về mỏm đá có tạc con khỉ. Đi được chừng mươi trượng thì sóng cả nổi lên, nước tràn vào quá nhiều, làm cỗ thuyền quay mòng mòng lung tung, trước mắt thấy không cách nào cập sát vô được. Đúng lúc ấy, Ngu Chiếu đứng vụt dậy, giao bơi dầm cho Lục Tiệm, rồi vung sợi thừng quay vù vù tròn một vòng, gã vận sức tung ra, sợi thừng bay soẹt trong không, nhắm thẳng mỏm đá rồi nghe vụt vụt, đã quấn hai vòng vào đấy.
Người trên thuyền mừng rơn, đồng thanh hoan hô. Cốc Chẩn khen ngợi liền miệng:
- Ngu huynh giỏi quá ! Giỏi quá!
Ngu Chiếu khoái chí, cuời, bảo:
- Vậy đã lấy gì làm giỏi! Lúc săn ngựa hoang dưới chân Côn Lôn, ta đã từng tung dây tóm bắt ngựa, mỗi lần vung ra, mỗi chộp được một con, chưa khi nào hụt!
Tiên Bích vẻ mặt hoan hỉ, bảo:
- Mới được đưa cho một ít bột màu, ngươi đã định ra mở xưởng nhuộm rồi!
Ngu Chiếu cười, đáp:
- Mở xưởng nhuộm càng hay chứ sao! Sau này, cô sẽ hết lo rầu vì thiếu quần áo khoác lên người!
Tiên Bích nói:
- Ai mà thèm quần áo của ngươi kia! Còn không mau kéo thuyền vào đi!
Ngu Chiếu cười xoà, kéo căng rút sợi thừng, đưa thuyền tiến vào gần mỏm đá.
Mọi người nhẩy lên, Cốc Chẩn xem xét con khỉ đá, kích cỡ lớn bằng con khỉ sống, đứng hếch mũi, thần thái dễ thương, chỏm đuôi phía sau chỉ về hướng tây nam. Còn đang nghĩ ngợi, Cốc Chẩn bỗng nghe Tiên Bích nói:
- Tam bản thủng đáy rồi, không thể chở nổi bẩy ngườii nữa, bọn ta sẽ ở lại cả đây. Lục Tiệm, Cốc Chẩn, hai người hãy đưa Tình nha đầu đi trước đi.
Cốc Chẩn, Lục Tiệm đều bất ngờ, đưa mắt trông qua, thấy Tả Phi Khanh cùng Ngu Chiếu đều lộ nét cười, mường tượng cả hai tiên liệu sẽ có lúc phải làm như vậy.
Lục Tiệm không dằn được, gã la lớn:
- Làm như thế sao được! Ở lại đây, có khác gì đem mình chờ thần chết đến?
Tiên Bích lắc đầu, cười cười, bảo:
- Đệ đệ ngoan ơi! Hãy nghe tỉ nói đây nè! Hồi đó, truớc khi ra đi, gia mẫu cũng đã có dặn, nếu sau này, bất đắc dĩ xảy chuyện không hay, ta cùng A Chiếu, Phi Khanh đều phải xả thân giúp hai người đệ thành công! Chỉ cần đệ cùng Cốc Chẩn, hai người sống còn, là Đông Đảo, Tây Thành còn hy vọng. Hơn nữa, hai đệ tìm được Tiềm Long rồi, sẽ trở lại đây cưú bọn ta, đâu có khác gì?
Lục Tiệm không sao ngăn được, gã bặm môi, mắt đỏ ựng. Rồi Tiên Bích quay sang Ninh Ngưng, bảo:
- Ninh cô nương, ba người chúng ta phải tuân lệnh gia mẫu, cô nương không bị dính dáng vào, cô có muốn đi, ta không ngăn cản!
Ninh Ngưng lắc lắc mái đầu, nói:
- Muội cũng ở lại đây cùng Tiên Bích tỉ, thuyền chở thêm theo một người, cơ may thoát khỏi thuỷ trận sẽ bị giảm đi một phần!
Tiên Bích nghe nói, mắt nhạt nhoà, cô dang tay ôm Ninh Ngưng vào lòng, miệng nghẹn ngào:
- Muội tốt quá!
Cốc Chẩn không nói gì, gã ngây người một lúc, rồi buồn rầu nói:
- Nói nhiều ích gì đâu! Lục Tiệm, mình đi thôi!
Lục Tiệm choáng người, mắt dòm dòm Cốc Chẩn, miệng kêu:
- Ngươi .. Ngươi ...
Cốc Chẩn ngắt ngang:
- Tiên Bích tỉ tỉ nói đúng lắm! Hai đứa mình tìm được Tiềm Long rồi, sẽ trở lại đây cứu họ!
Lục Tiệm sững người, ngần ngại:
- Nếu không tìm được thì sao?
Cốc Chẩn cười ha hả, lớn giọng:
- Nế không tìm ra, ắt cái đó chẳng hiện hữu!
Rồi chẳng nói gì thêm, gã kéo Lục Tiệm nhảy xổ xuống thuyền, day về phía đá ngầm, gã cung tay chào bốn người, trịnh trọng nói:
- Các bạn chịu khó chờ ... Mình rồi sẽ gặp lại sau!
Trên chỗ đá ngầm, bốn người cũng chắp tay chào lại, Tiên Bích bảo:
- Hai đệ cũng tự lo liệu lấy cho tốt!
Ngu Chiếu cười rộ, nói:
- Huynh đệ hãy đi cho chóng vánh, sớm trở lại đây ... bọn mình sẽ uống một trận thiệt lớn cho đã!
Tả Phi Khanh chỉ cười, không nói. Ninh Ngưng định nói gì đấy, lời chưa ra đến miệng, hai dòng lệ đã tuôn trào, cô chăm chú nhìn Lục Tiệm, qua màn lệ, cô thấp thoáng thấy bóng hai người cưỡi thuyền xa dần, chẳng hiểu sao, trong lòng cô, luồng khí nóng bỏng trào dâng như phún thạch ào ra từ miệng núi lửa, rồi không sao nín nhịn được nữa, cô run giọng kêu:
- Lục Tiệm!!!
Nghe kêu, Lục Tiệm quay đầu trông lại, thấy Ninh Ngưng nước mắt đầm đìa như mưa,gã nghe cô lớn tiếng dặn:
- Huynh .... Huynh ráng giữ cho tốt, thể nào ... thể nào huynh cũng phải trở về đây!
Lục Tiệm nghe cô nói, cổ họng gã nghẹn đắng, muốn nói mà lời đi đâu mất hết, gã chỉ thốt được:
- Ninh cô nương, ta ... ta ...
Ninh Ngưng không sao dằn được nữa, tay bưng mặt, toàn thân run rẩy, cô quay người đi, khóc nức nở!
Lục Tiệm trong lòng đau đớn khôn xiết, gã lại kêu lên:
- Ninh cô nương ...
Tiếng kêu vừa thoát ra, Cốc Chẩn đưa tay kéo áo gã, nhỏ giọng bảo:
- Đại ca, đi cho sớm... để còn về sớm!
Lục Tiệm nghe khuyên, gã gắng nuốt lệ, cử bơi chèo, theo hướng đuôi con khỉ đang chỉ, hợp sức cùng Cốc Chẩn đưa thuyền tiến lên.
Nào ngờ, chặng đường này lại vô cùng thuận lợi, không những sóng êm nước lặng, dưới đáy thuyền có một dòng chảy cực mạnh, đẩy thuyền vùn vụt lướt nhanh.
Cốc Chẩn quá sức mừng rỡ, gã vỗ tay, kêu ầm:
- Quả nhiên, quả nhiên ..,
Khi gã ngoái trông lại, không biết tự bao giờ, Vạn Quy Tàng đã trở về chỗ tảng đá ngầm ban đầu, tay ôm tam bản, mắt nhìn quanh quất về phía này, dường như không biết phải làm gì.
Cốc Chẩn không ngăn được, hớn hở bảo:
- Lục Tiệm, lão đầu tử lúc này thiệt giống thằng câm ăn phải củ đắng hoàng liên, chịu khốn khổ mà không nói ra miệng được. Ban đầu, đã không giải được tám câu đố của Tư Cầm tiên sinh giấu trong tám bức tranh, bây giờ lại bị vây khổn trong trong thuỷ trận Tiềm Long của Tây Côn Lôn, ha ha ... trận này ... lão thua bái xái bại xại dưới tay hai vị tổ sư!
Luồng nước vô hình Tiềm Long đẩy con thuyền phóng vùn vụt về đàng trước, uốn lượn vòng vèo đôi ba lần, bỗng thấy trước mặt hiện ra một chỗ đá ngầm sừng sững, cũng có lập tượng khỉ, tay chống cằm, dáng nửa nằm nửa ngồi, mỏm đuôi chĩa ngang ra như đầu rắn, hương về đàng đông. Khi đến ngang mỏm đá ấy,
Cốc Chẩn đưa thuyền về hướng đông, quả như dự liệu, thế nước chỗ ấy bình hoà, lực đẩy Tiềm Long mé dưới không ngừng vận chuyển con thuyền, đưa nó đi theo một luồng lạch, tựa như nó làm một thông đạo xuyên qua vùng sóng gió chung quanh.
Trên đoạn đường này, các con khỉ đá liên tiếp hiện ra, dáng khi ngồi khi nằm, hoặc đứng thẳng trông ngóng như người, hoặc chắp tay hoặc muá may, mỗi con khỉ đều mang thần thái khác nhau, song đều làm cột mốc chỉ đường, hướng dẫn cỗ tam bản nhỏ, khi rẽ sang mé đông, lúc chuyển hướng về tây, vượt sóng to gió lớn mà di chuyển một cách bất định.
Lúc vượt qua khỏi con khỉ thứ sáu, thế nước bỗng chậm hẳn lại, sóng nhỏ dần, màu nước trong xanh, chẳng mấy chốc, sóng lặng, mặt nước trầm tĩnh, các làn gợn lăn tăn dứt hẳn, hệt một tấm gương, mặt biển phản ánh đường viền một hòn đảo. Hòn đảo này đứng biệt lập, chung quanh nó chẳng thấy một đảo nào khác, trên ấy cây cối um tùm, xanh tươi mơn mởn, tứ phiá đảo được vây bọc một màu nước biển xanh thẫm, thoạt trông, thấy giống một khối bảo thạch khảm trên nền nước biển trong xanh, toả sáng lóng lánh, rực rỡ dưới ánh dương quang.
Tiếng ì ầm của sóng biển nhỏ dần đi, bốn bề vắng lặng, ngoài tiếng khua nước của mái chèo, chỉ nghe thấy tiếng hót của trăm giống chim vang vọng từ đảo, Ngoái trông ra sau, thấy sóng cả dâng cao ngút, so với tình hình ở đây, đúng là họ đang lạc vào một thế giới cách biệt.
Càng vào gần đảo, tim Lục Tiệm càng đập dồn dập, hòn đảo tựa hồ có một khối từ thạch khổng lồ đang hút mạnh lấy con tim gã. Bất giác, Lục Tiệm bó chặt mái chèo, vào đến gần bờ, chưa thấy đất liền, gã đã ôm chặt Diêu Tình, nhào xuống nước, lội nhanh, khiến nước biển dậy sóng, rồi vù một cái như làn khói, gã đặt chân lên bãi biển, làm lũ hải âu hoảng sợ tung bay toán loạn.
Hòn đảo bị bỏ hoang khoảng trên dưới hai trăm năm, ngoài chim biển, không dấu vết một bóng người hay muông thú khác, chỉ thấy rặt cổ thụ cao ngất trời, vắng lặng thâm u, thân cây to sù, cành lá đan chen vào nhau, khoả lấp bầu trời, như thầm lặng bày tỏ nỗi cô độc đã đứng hai trăm năm nay dưới mưa gió Một con đường rải đá uyển chuyển về đàng đông, cỏ dại mọc đầy, không còn nhận được dấu vết chân người.
---- còn tiếp ----