Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 13
Ryu đột phá!
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Thần Phong môn, tầng 7 kí túc xá Sobek,
Trong một đại phòng xa hoa, năm ngũ quang cầu trôi nổi chiếu sáng rực rỡ. Bên dưới là ba lão phụ mái tóc bạc trắng ngồi đối diện với trưởng lão Ratto Thoth. Vị trưởng lão có cặp mi dài thõng xuống ngực đang chậm dãi tóm lược báo cáo của trang hán bịt mặt vận y phục xanh sẫm về chuyến săn đêm của năm tiểu tử phòng 516 kí túc xá Simorgh.
- Hừ ! Huynh đệ nhà Krantz được lắm ! Dung túng môn đệ hòng vượt trên chúng ta trên bảng tổng sắp !
Vị phụ nhân chính giữa vừa nghe trưởng lão Ratto thuật xong đã cất tiếng. Âm thanh lạnh lẽo uy mạnh khiến ngũ quang cầu dạt về một góc phòng, mấy giò hắc lan, tử lan và huyết lan treo nơi cửa sổ cũng rung lên như có bão.
Ratto trưởng lão thoáng im lặng rồi đáp :
- Sư phụ, có lẽ tam vị sư thúc bá không có ý đó đâu !
- Im ngay !
Cặp mày hơi cong dài gần đến tận chân tóc của vị phụ nhân phương phi chính giữa nhíu lại, cặp mắt hẹp dài được đánh đậm căng lên giận dữ. Tay áo màu đen u lãnh nhích lên lộ ra ngọc thủ trắng nõn nắm chặt hai bên đại kỉ.
- Sư phụ bớt giận !
Ratto trưởng lão lật đật nghiêng mình.
- Tỷ tỷ !
Vị phụ nhân mặc áo lụa màu tím nhạt, khuôn mặt vẫn lưu lại những nét kiều diễm thời son trẻ, nhẹ giọng khuyên lơn vị tỷ tỷ nóng tính.
Lão phụ cuối cùng mặc áo màu đỏ chói, thân thể khô quắt chìm lỉm trong bộ y phục thùng thình như đồ mượn. Trông xa dễ có cảm tưởng một hình nhân được làm bởi tay thợ cẩu thả mới vào nghề. Cặp mày cong veo nhướng lên, cặp mắt mòng mọng lóe ra những tia sáng chói, cặp môi mỏng lét được làm đầy lên bởi son đỏ chói không hề rung động nhưng vẫn phát ra âm thanh :
- Đại tỷ ! Chúng ta không thể thua hơn mấy lão già đó! Cần tập trung dạy dỗ một số tiểu tử có năng lực, rồi cũng cho chúng đi thực luyện !
Ratto trưởng lão hít nhẹ một hơi rồi nói :
- Sư thúc, việc này có lẽ ...
- Ratto ! Ý ngươi là sao ?
Vị phụ nhân phương phi mặc áo lụa đen trầm giọng.
Ratto trưởng lão cúi đầu :
- Thưa sư phụ, việc sư phụ và nhị vị sư thúc trực tiếp dạy dỗ bọn đồ tôn có lẽ nên thư thả. Hai nhà Simorgh và Baldr vẫn chưa có động thái chính thức. Vả lại, chất lượng đám tiểu tử nhà chúng ta năm nay không tệ.
Khuôn mặt nở nang như trăng rằm của vị phụ nhân giãn ra :
- Ngươi nói cũng phải ! Cũng bất tiện ! Thôi thế này, bọn ta cho phép Khami Seth, Mike Lennon dẫn chúng bạn ra ngoài thực luyện đợt tới nếu muốn. Ngươi bố trí mấy tên ngầm theo bảo vệ.
Ratto trưởng lão khẽ thở một hơi dài :
- Dạ được, thưa sư phụ ! Đồ nhi cũng xin cáo từ, xin sư phụ và nhị vị sư thúc nghỉ ngơi !
- Tốt lắm, ngươi lui đi !
Nụ cười bỗng nở trên khuôn mặt tợ trăng rằm của Hắc Lan đại trưởng lão. Bà quay sang nhị vị hiền muội :
- Tử Lan, Huyết Lan nhị muội, chúng ta qua chỗ lão Hoenir lấy mấy thứ tốt về cho đám đồ tôn !
*
**
Atiyah và Akira nhẹ nhàng cách không điều khiển Ryu đang trong trạng thái minh tường hạ xuống giữa phòng sinh hoạt chung của phòng 516.
Akira xòe tay phải, lập tức quang điểm từ các quang quả trôi nổi trong phòng liền bay vào lòng bàn tay Akira rồi lặng lẽ tiêu thất. Một loạt rèm cửa cũng bị Akhil nhanh nhẹn phẩy tay kéo lại
Phòng 516 lập tức chìm trong bóng tối.
Ryu sau khi hấp thụ xong một nửa số mộc tương đã bất tỉnh. Lũ bạn phải vất vả giúp nó khoanh chân và tay theo đúng tư thế.
Atiyah nhìn thoáng Akira :
- Ngươi còn giỏi hơn cả Ryu về quang hệ ! Biết cả ám quang phép tắc !
Nhưng Atiyah rất nhanh nhìn qua Ryu vẫn đang thiêm thiếp, quang mang xanh biếc không ngừng luân chuyển khắp châu thân :
- Ryu lần này chắc chắn có thành tựu lớn vì đã vượt giới hạn chịu đựng nhiều lần khiến năng lượng tiềm ẩn bị kích phát ! Bình thường cơ thể luôn được liên tục chu cấp năng lượng nên chúng ta mặc nhiên chỉ sử dụng phần năng lượng ít ỏi này. Đại đa số nhân loại lãng quên, không biết tới hoặc không đánh thức nổi phần năng lượng bí ẩn vẫn ngủ yên từ khi lọt lòng! Đó chính là chiếc cổng, là cây cầu nối mỗi cá nhân với bể năng lượng vô cùng vô tận trong thiên địa ! Minh tường, luyện khí hay thiền định chẳng qua cũng để đánh thức phần năng lượng tiềm tàng để bước qua cánh cổng tiếp nối đấy thôi ! Hơn nữa, lần này Ryu còn được trợ lực từ mộc tương của Thiên Quỷ thụ !
Atiyah đảo mắt nhìn xuống chiếc tô pha lê đặt đựng một lượng dịch thể xanh biếc, nhẹ giọng :
- Chúng ta chia nhau phần còn lại này ! Cả ngày chủ nhật hấp thụ hy vọng sẽ xong! Dù không có kết quả như Ryu nhưng vẫn vô cùng trân quý !
Trong một khối lập phương đặt ở góc phòng, bạch lang Saya đang hưng phấn ngấu nghiến Đại địa hắc hùng. Khối lập phương là bảo bối của Akhil đã được gia cố không gian pháp tắc nên cả Saya thêm vào với thân thể khổng lồ của con gấu đen nhưng vẫn vô cùng thoải mái.
Atiyah, Akhil, Akira và Phương Đạt lần lượt tiến vào trạng thái vô thức. Bóng tối và sự yên tĩnh luôn là hai điều kiện tốt để minh tường.
*
**
Chủ nhật, trời bất chợt chuyển sang u ám, mây xám giăng đầy, không gian nặng đầy hơi nước dù không có mưa. Cảm tưởng Mẫu Sơn đang chìm trong sự buồn bã của mùa đông nếu như tạm quên đi nhiệt độ chưa đủ lạnh.
Sự lờ đờ uể oải kéo dài từ sớm đến tận chiều muộn. Cây tùng ngay gần cửa sổ phòng 516 còn không buồn lay động.
Trong phòng, Atiyah, Akira, Akhil và Phương Đạt đã lần lượt ngừng tu luyện. Sắc mặt nhóc nào cũng ửng lên khỏe khoắn dù song nhãn ẩn ước một làn lục quang. Riêng Ryu vẫn như một vị sư già đang nhập định, quang mang màu xanh biếc luân chuyển không ngừng sóng sánh như nước. Một đồ hình bát quái chậm dãi xoay trên đỉnh đầu Ryu, thân thể nó cũng đã rời khỏi nền phòng từ lâu.
Atiyah khẽ truyền âm :
« - Này, có thể Ryu sẽ đột phá đến Ngọc Thanh đại tầng đấy ! »
Phương Đạt kinh ngạc :
« - Vậy là nhanh hơn vị trưởng môn tổ sư đời thứ 61 ư ? »
Akira khẽ cười đáp thay Atiyah :
« - Đã gần 7 vạn năm trôi qua, ai dám chắc kỉ lục cũ chưa bị phá đổ ? Chưa kể qua sự tham ngộ liên tục nhiều đời, Vô Minh huyền công phải có sự cải tiến chứ ! »
Thấy Phương Đạt muốn hỏi thêm, Atiyah chen ngang luôn :
« - Hiểu Nghi sư phụ cũng không có nói sai nếu hiểu là đệ tử Thần Phong môn cứ tiếp tục tu luyện theo bí chú cũ ! Nói chung chỉ là cách giữ bí mật lực lượng thông thường ! Ta còn đoán là 7 vạn năm trước còn chưa có khái niệm Thượng Thanh thượng tầng viên mãn kì nữa kia ! Giờ đã có thì hẳn đã có vị tiền bối trong môn phái tham ngộ đến cấp độ đó ! 7 vạn năm, quá đủ cho nhiều sự kiện có thể xảy ra ! Hơn nữa, kì tài đầu nhập Thần Phong môn là vô số ! Chắc hẳn các bậc trưởng lão còn đang nghiên cứu lãnh ngộ những cấp bậc cao hơn ! »
Phương Đạt gật gù hiểu ra. Chuyện một bí kíp hàng vạn năm trước được coi là đỉnh cao bỗng trở nên lạc hậu cũng không có gì khó hiểu. Dòng chảy phát triển là không ngừng, lớp sóng sau xô lớp sóng trước. Cũng như một học thuyết được coi là cao cấp khó hiểu thì 100 năm sau có khi lại là cơ bản và được phổ biến rộng rãi. Bể học mênh mông, con đường lãnh ngộ là vô tận, hậu nhân dựa trên những thành tựu của lớp tiền bối, lãnh ngộ, cải tiến và phát triển thêm. Cái gọi là đệ nhất nhân thiên hạ, nếu thực sự là có, cũng chỉ có giá trị ở một thời điểm lịch sử mà thôi !
Có điều nghĩ và làm được như Thần Phong môn quả là khó, trong bối cảnh các đại phái vẫn hầm hè ganh đua nhau. Phải nói rằng tư tưởng chấp nhận phổ biến một phần công pháp của Thần Phong môn là tiến bộ, hàm chứa sự nhìn xa trông rộng, hướng đến sự phát triển chung của tri thức nhân loại. Dĩ nhiên cũng chứng tỏ một sự đường đường tự tin, rất dễ bị đánh đồng với kiêu ngạo, phách lối.
Phương Đạt dõi cặp mắt lanh lợi nhìn Atiyah :
« - Này, ngươi có được coi là kì tài không ? »
Atiyah liền ngoác miệng ra cười nhẹ :
« - Ồ ! Ta ư ? Chắc không tệ ! Hì hì, Akira ngươi bĩu môi gì, ta còn chưa nói hết ! Phương Đạt à, nhưng ta cũng không chắc về vị trí thực của ta trong năm thứ nhất bây giờ đâu ! »
Akhil xen vào giải thích :
« - Phương Đạt ! Atiyah thì chắc chắn giỏi rồi ! Nhưng còn nhiều người cố tình ẩn giấu lực lượng. Họ có khát vọng truy cầu sự lãnh ngộ chứ không phải danh tiếng. Cuộc chiến 7 vạn năm trước chẳng lưu truyền về các ẩn giả, khổ tu sĩ cực mạnh hay sao ? Trước đó đâu ai biết đến họ ! Ai dám chắc không có kẻ như vậy muốn vào Thần Phong môn để nghiên cứu ? Hơn nữa việc giấu mình còn khó hơn thể hiện bản thân. Thử nghĩ mà xem, giữa việc thi để đỗ với việc ước lượng được thực lực kẻ khác, áng chừng thi đủ để vào thì việc nào khó khăn hơn ? Phải nói là chênh lệch như sư phụ với đồ nhi đó ! »
Phương Đạt lúc này một giật nẩy mình. Hóa ra nó còn rất rất nhiều việc để làm. Phía kia, Atiyah đang ngáp dài, ngả ra nền phòng, bàn tay phải khẽ búng « tách » một phát tán thưởng Akhil.
Akira ngó Phương Đạt đang thẫn thờ :
« - Ngươi nghĩ làm gì, cứ tập luyện đi, ta xem ngươi cũng qua sơ kì Thái Thanh hạ tầng rồi ! Thế là rất nhanh ! Còn những việc suy đoán khác không phải ngươi kém mà là ngươi không biết, không có kinh nghiệm mà thôi. Giống như là ta đứng trên ngươi một trăm trượng thì dù ngươi có nhảy cao đến năm chục trượng thì vẫn kém ta chẳng thèm nhảy nhót gì ! Cái này là chênh lệch về nền tảng kiến thức và kinh nghiệm à. Cần có thời gian ! »
Đúng lúc Phương Đạt nhoẻn miệng cười cảm ơn thì ba tên còn lại bỗng ngồi bật dậy, Phương Đạt cũng tức khắc cảm nhận một rung động nhỏ đang tiến về phòng 516.
*
**
Tám con mắt chằm chằm nhìn về phía cánh cửa phòng riêng Ryu, cánh cửa màu xanh đậm. Tiếng động kì lạ như tằm ăn lá không ngừng rộn lên.
« Bách ! »
Một âm thanh khô gọn.
Một mầm cây màu xanh đột ngột đâm ra từ mé trên cánh cửa.
Xanh mơn mởn.
Đậm dần lên.
Mọc ra một chiếc lá bé xíu, rồi một chiếc nữa, …
Không phát triển, phình lớn thêm.
Bốn nhóc phòng 516 há hốc, kinh ngạc nhìn một cây thân leo to chừng cánh tay trẻ con hai, ba tuổi đang đổ xuống nền phòng.
“Bụp!”
Một nụ hoa vĩ đại chồi ra từ một gốc lá, lớn lên không ngừng thành một đóa hoa năm cánh lớn bằng chiếc bàn tròn, cánh hoa rất dầy, nhị hoa vàng sậm tỏa ra một mùi … thum thủm cóc chết khiến bốn nhóc bịt vội miệng.
Đột nhiên một u lớn chạy dọc theo thân cây ra phía đầu hoa.
“Phốc!”
Một hình thể tròn ủng lăn lông lốc trên chiếc bàn tròn. Hóa ra là một lão ngoan đồng tròn xoe lùn tịt, chân tay ngắn cũn, da dẻ hồng hào căng mọng, đám tóc trắng lơ thơ hất ngược ra sau lộ ra cái trán bóng nhoáng.
Bạch lang Saya đã thoát ra khối lập phương từ lúc nào, nhảy lên bàn, khẽ … liếm liếm vào mặt lão nhân.
- Phì! Saya, dừng lại!
Lão nhân xua tay rối rít. Bạch lang Saya như trêu chọc liếm láp thêm một lúc mới chịu dừng. Khuôn mặt vốn đã hồng hào của lão nhân giờ đỏ lựng lên.
Lão nhìn vẻ trợn tròn há hốc của bốn nhóc mà không chút thoải mái:
- Mấy tiểu hài! Nhìn gì ? Vô lễ, thậm thậm vô lễ!
Akira lắp bắp:
- Ông … à, Hoenir thái … à đại trưởng lão!
Cặp mắt tròn xoe của lão nhân tức thì ngó Akira, cái miệng tròn vo dưới đám râu rậm mọc bất qui tắc tức thì hoạt động liên hồi :
- Ah, tiểu hài nhi này biết ta ? Lạ nhỉ ! Xem nào, lâu lắm ta chưa ra khỏi môn phái ! Đây là tầng 5 hả, các ngươi là đám đồ tôn mới nhập môn ! Hừ, ta vội nên lấy nhầm loại hoa Aristo hơi nặng mùi, nhưng cũng dễ chịu đó chứ ! Nhiều công dụng lắm ! À à, xem nào, xem nào, ... ngươi giống ai nhỉ ? Ah bộ dạng ngươi lại quái ... sao, không muốn ta nói ra à ? Ngươi tên gì ?
Akira đang xua lấy xua để chặn không cho lão nhân nói ra bí mật nào đó. Nó đỏ hồng khuôn mặt khi thấy lão nhân lũn chũn bước tên mặt bàn đến vỗ vỗ đầu nó ra vẻ trưởng bối.
« Phì »
Ba tên còn lại không nhịn được cười trước vẻ hoạt kê đó. Akira vội vã xua tay, đoạn gập mình hành đại lễ, đồng thời ra hiệu cho lũ bạn làm theo.
Hoenir lão nhân thoải mái vểnh râu tiếp nhận, nhưng nhanh chóng xoay ra nhìn Ryu, không thèm để ý đến Akira hay các tiểu tử khác.
Mấy ngón tay ngắn nần nần thịt vê vê mấy sợi ria mép dài ngoẵng, lão Hoenir lên tiếng :
- Ồ, hậu nhân có kẻ khá vậy sao ? Đột phá lên Ngọc Thanh tầng khi mới 13 tuổi à, còn nhanh hơn ta ! Quá tốt ! Lại chuyên về Mộc hệ và Quang hệ ! Khá khá khá ... May mắn ngươi gặp được ta !
Bốn tên bọn Atiyah chưa kịp hiểu mô tê gì đã thấy cái bóng lùn chủn lao vào ôm lấy Ryu rồi bật ngược về đóa dị hoa.
Biến mất !
« Hô »
Chưa kịp lên tiếng, đã thấy lão bê Ryu quay lại, vẫn vọt ra từ đóa dị hoa, miệng lẩm bẩm :
- Chưa về phòng được, mấy mụ la sát chắc còn canh chừng ở đó ! Ai da, sao tự dưng cọp cái chạy đến nhà chứ ! Ta có làm gì đâu ! Hy vọng mấy tên đệ tử của ta không bị đánh đập tàn tệ quá ! Ai da, ai da ...
Atiyah rụt rè lên tiếng :
- Lão tiền bối, ... ơ, xin người để Ryu lại được không ạ ?
- Cái gì ?
Lão nhân nhảy loi choi, nhưng thân thể Ryu vẫn huyền phù bất động trong không gian.
- Ngươi là người nhà Vili sao ... dốt nát thế ! Nó cầu ta còn không được nữa là ! Mà nó tên là Ryu hả, Oda Ryu, chắc rồi ! Hô hô hô, đệ tử bảo bối của ta, hô hô hô ...
Atiyah cứng họng, mặt đỏ rần lên, từ bé đến lớn chưa ai mắng nó là « dốt nát » cả. Nhưng Atiyah cũng chỉ dám bất mãn thầm, không hề biểu lộ ra ngoài. Akira cũng ngấm ngầm bấm bấm nó im lặng.
- Ah, phải rồi, ta đãng trí quá ! Nhà Simorgh, ba huynh đệ Krantz ! Mấy mụ yêu tinh yêu quái kia đâu có vác mặt đến đây ! Gặp sau nhá, mấy tiểu hài !
« Bụp ! »
Lời chưa dứt, lão nhân kì khôi đã biến mất, mang theo cả Ryu. Đóa dị hoa cũng trốn luôn theo chủ nhân.
- Phì phì phì !
Akira vội vàng chạy đi mở toang hết các cửa sổ. Atiyah tạo nên mấy trận gió nho nhỏ tống khứ cái mùi thum thủm còn vương vấn trong không gian. E rằng thiếu cái mùi không dễ ngửi chút nào đó, bọn chúng có khi ngỡ đang nằm mơ.
- Thế là thế nào Akira ? Lão nhân đó là ai vậy ?
Akhil dò hỏi.
Akira bật cười vui vẻ :
- Là một tiền bối nổi danh, đại đại cao thủ về mộc hệ và sinh mệnh pháp tắc đó. Ngươi biết là trong ngũ hành thì Mộc là nguyên tố gắn chặt với sinh mệnh qui tắc đúng không ? Không chừng lão tiền bối còn biết thêm về thổ, quang và thủy nguyên tố nữa !
Thấy Akhil gật gật đầu, Akira nói thêm :
- Hoenir tiền bối là trưởng lão đời trước của mấy vị trưởng lão môn phái chúng ta hiện giờ. Lão tiền bối cả đời ham mê nghiên cứu động vật cây cỏ. Không mấy ai biết rõ thực lực của lão nhân gia, chỉ đoán là rất mạnh thôi vì lão tiền bối hiếm khi tranh chấp với ai. Ah, chúng ta cũng nên nhờ Ryu dẫn đến học hỏi về đám dị thú. Trong mắt Hoenir tiền bối, chẳng có cấp bậc gì quan trọng hết, chỉ có nghiên cứu và chăm lo đệ tử thôi. Ngươi xem, có Ryu là lão tiền bối quên béng chúng ta ngay !
Ba tên nghe Akira giải đáp không khỏi toét ra cười. Dù sao Ryu lại gặp kì ngộ. Có điều không biết lão nhân Hoenir có chứa chấp nhiều cây hoa có mùi như vừa rồi không.
Bỗng nhiên Atiyah nghiêm túc nhìn Akhil, Phương Đạt và Akira :
- Vừa rồi chúng ta may mắn thoát chết nơi Mẫu Lâm. Nhưng may mắn không đến liên tục, chúng ta cần đề thăng thực lực ! Bọn chúng ta cần hợp tác để phát triển lực lượng, cả vũ kĩ công kích nữa !
Akhil, Phương Đạt và Akira lập tức gật đầu.
Atiyah trầm ngâm một thoáng rồi lên tiếng :
- Đợi Ryu về rồi chúng ta tiến hành ! Trước hết chúng ta bắt đầu củng cố từ nền tảng ! Sau đó phát triển công kích công phu ! À, lần này ta cũng có vài ý tưởng, sẽ cùng bàn luận với các ngươi !
Ánh mắt của Atiyah bỗng tập trung trên mình Akhil :
- Akhil, lần này e là phải làm phiền ngươi đó !
Akhil thoáng sửng sốt, đoạn lắc đầu :
- Ngươi nói nhảm gì đó ? Sao lại phiền ? Chúng ta không phải bằng hữu ư ?
Atiyah thoáng cười :
- Nóng tính, nóng tính a ! Ta đâu có ý gì ! Nhưng thật sự phải nhờ ngươi đấy !
Akira và Phương Đạt lúc này đã trở nên tò mò, nhìn qua nhìn lại hai tên bạn.
Akhil thở ra một hơi, chờ đợi chứ không tranh hơi với Atiyah nữa.
Atiyah bật cười ha hả, khẽ bẻ bẻ cổ:
- Được, được! Ta nói ngay đây!
*
**
Ghi chú: Hoenir là một vị thần thiếu quyết đoán trong thần thoại Bắc Âu.
Last edited by lanhtamkhach; 27-04-2009 at 05:34 AM.
|