Lúc này Huyền Tinh đã đến nơi giáp ranh Sát Ma chi địa
Nhìn phía trước mênh mông vụ khí màu xanh nhạt, trong lòng Huyền Tinh có một chút do dự, vụ khí này chính là sát khí, khắp nơi đều có sát khí! Nếu không cẩn thận một chút thì hậu quả sẽ… Huyền Tinh thật không dám nghĩ tiếp.
Hiện tại Huyền Tinh đang đánh cược vào dự đoán của mình, nếu đoán sai thì sẽ… nhưng khi nghĩ tới thương thế của Phá Thiên,, hắn nhanh chóng quyết định phải bước vào, cho dù hậu quả có như thế nào đi nữa thì bản thân hắn cũng không có khả năng tự quyết định .
Cuối cùng Huyền Tinh cũng đặt những bước chân đầu tiên vào Sát Ma chi địa.
Hiện Huyền Tinh đang lợi dụng chân nguyên hình thành nên một vòng bảo hộ quanh người, đề phòng sát khí tới gần người. Chỉ mới bước chân vào nơi này trong thoáng chốc, Huyền Tinh đã cảm giác được nơi này đang tràn ngập một loại áp lực vô hình, điều này khiến cho sự vận động của chân nguyên chậm lại, hơn nữa thực lực của bản thân ở chỗ này chỉ có thể phát huy được sáu thành. Loại cảm giác này khiến Huyền Tinh cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng nghĩ tới mình tới đây để tìm Thiên Hồn Thảo, lại không cùng người khác động thủ, có thể nói nơi này căn bản không tồn tại bất kỳ sinh vật nào có sinh mệnh.
Huyền Tinh không ngừng bước tới phía trước, chậm rãi tìm kiếm Thiên Hồn thảo, Huyền Tinh không dám xuất ra thần thức ở nơi này, bởi sát khí ở đây có đăc tính ăn mòn thần thức cho nên chỉ có thể giống như người phàm mà tìm kiếm cẩn thận.
Đi được chừng năm trăm thước, Huyền Tinh phát giác chân nguyên đã tiêu hao năm tầng, vì vòng bảo hộ quanh thân cũng phải nhờ vào sự cung cấp của chân nguyên, hơn nữa Huyền Tinh còn phát hiện sát khí ở đây còn có tính ăn mòn đối với vòng bảo hộ, nếu cứ tiếp tục như thế thì chân nguyên sẽ tiêu hao hết. Huyền Tinh vẫn chưa phát hiện trong quá trình sát khi ăn mòn vòng bảo vệ thì cũng có một phần sát khí bị chân nguyên hấp thụ, sau đó biến thành năng lượng duy trì vòng bảo hộ! nhưng mà cho dù có như thế thì chân nguyên chiếm phần tiêu hao nhiều hơn.
Ở nơi này không thể hấp thu linh khí, bởi linh khí nơi đây đều pha trộn thêm sát khí, cho nên Huyền Tinh không dám hấp thu sát khí vào trong cơ thể. Lúc này hắn cũng hiểu được tại sao nhiều người táng thân nơi này rồi, chân nguyên của mình luc này khôngg kém là bao so với tu vi Hợp Thể kỳ , nhưng cũng chỉ có thể đi được năm trăm thước là đã tiêu hao năm tầng chân nguyên, nếu là tu chân giả tu vi Phân Thần kỳ thì lúc này hẳn đã sớm mất mạng rồi
Huyền Tinh căn bản không biết cho dù là cao thủ Độ Kiếm kỳ có mặt ở đây cũng đi không quá một trăm thước. Sát khí ăn mòn rất nhanh, chân nguyên của tu chân giả căn bản lngăn không được tính ăn mòn của sát khí, nếu không những tu chân giả đã không muốn xếp nơi đây thành đệ nhị tuyệt cảnh của Tu Chân giới rồi.
Tuy nhiên Huyền Tinh chỉ biết sát khí có tính ăn mòn rất cao, nhưng lại không biết ngoài hắn ra thì những tu chân giả khác căn bản lkhông có cách nào chống cự nổi sát khí, cho nên hắn còn tưởng rằng tất cả tu chân giả đều có thể đi được năm trăm thước mà không có việc gì chứ.
Nhìn vụ khí phía trước vô tận, Huyền Tinh không biết khi nào hắn mới có thể tìm được Thiên Hồn thảo.
Tiếp tục đi về phía trước thêm hai trăm thước, nhưng vẫn chưa tìm được! Huyền Tinh quyết định trước mắt lui ra ngoài, bởi chân nguyên bản thân đã không thể tiếp tục duy trí được nữa, bây giờ hắn có cảm giác sát khí so với lúc trước đã mạnh hơn rất nhiều, lưu lại ở chỗ này thêm một lúc, Huyền Tinh theo đường cũ lui trở lại.
Ra đến bên rìa để khôi phục lại chân nguyên, sau đó tiếp tục đi tìm Thiên Hồn thảo.
Cứ như thế tuần hoàn, đi ra rồi đi vào, thời gian một năm đã thấm thoát trôi qua.
Huyền Tinh không biết mình đã đi ra đi vào bao nhiêu lần rồi, chỉ biết mỗi lần hắn có thể lưu lại ở bên trong vùng vụ khí càng ngày càng ngắn, bởi càng tiến vào thì sát khí càng dày đặc, thời gian chịu đựng của hắn cũng càng ngắn đi… mà điều khiến cho Huyền Tinh không thể tiếp nhận lớn nhất chính là nơi này không hề có bất kỳ thực vật nào sinh sống, trong vòng một năm nay, ngay cả một cộng cỏ dại hắn cũng chưa từng phát hiện qua.
Lại tiếp tục tiến vào Sát Ma chi địa, vị trí mà Huyền Tinh đang đứng bây giờ hẳn là trung tâm của Sát Ma chi đia rồi, sát khí nơi này so với nơi khác nồng đâm hơn thập bội, do không thể sử dụng thần thức, cho nên Huyền Tinh chỉ có thể nhìn thấy cảnh tưởng xung quanh năm thước mà thôi, xa hơn chút nữa là nhìn không thấy gì.
Huyền Tinh cẩn thận quan sát trên mặt đất, hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra Thiện Hồn thảo, thật sự hắn đã không thể tiếp tục ở lại chỗ này lâu hơn được nữa.
Bất chợt Huyền Tinh phát hiện một gốc cổ, đây cũng chính là cây thực vật đầu tiên mà hắn nhìn thấy kể từ khi bước vào nơi này, mặc dù cây kia không phải Thiên Hồn thảo, nhưng nếu có thể sinh trưởng ở chỗ này, dám chắc không phải là cây bình thường rồi, cho nên không chút do dự thu lấy cây đó.
Lại tiến về trước đi hơn mười thước, Huyền Tinh lại cảm giác chân nguyên đã tiêu hao quá mức chịu đựng rồi, nhưng hắn lại phát hiện thực vật nơi đây rõ ràng nhiều hơn những nới khác, hắn có thể nhận ra nơi đây có tới bốn năm gốc cỏ cùng loài với gốc cỏ màu tím vừa rồi , sau khi thu hồi chúng Huyền Tinh vội lui ra ngoài.
“ Phù…” từ bên trong đi ra ngoài Huyền Tinh khẽ thở một hơi dài, vừa rồi ở trung tâm hắn đã cố hết sức rồi, cảm giác được chân nguyên đang tiêu hao nhanh chóng, bản thân vừa đi ra khỏi thì trong cơ thể đã không còn một chút chân nguyên nào cả.
Vì vậy Huyền Tinh xếp bằng khôi phục lại chân nguyên.
Kỳ thật trong một năm này chân nguyên của Huyền Tinh đã không ngừng tiêu hạo đến cạn kiệt sau đó lại được bổ sung trở lại, cứ như vậy khiến cho tu vị của hắn ngày càng thêm ổn định, căn cơ càng thêm vũng chắc.
“ Lần này không biết có tìm được hay không?” sau khi tu luyện xong Huyền Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Lợi dụng tốc độ nhanh nhất có thể để tới nơi cũ , nơi đây áp lực rất lớn, hắn vừa mới tới đây thì chân nguyên đã tiêu hao gần ba tầng, nhưng vẫn tiếp tục kiếm tìm.
Đi thêm năm mươi thước nữa, lại gặp thêm không ít tiểu thảo màu tím.
Bỗng nhiên Huyền Tinh phát hiện một cái vũng nước đường kính chưa tới một thước, bên cạnh nó sinh trưởng hơn mười tiểu thảo màu lam, mà những tiểu thảo này có bảy lá, mép lá lại có một ít màu trắng, cuối cùng trên mặt Huyền Tinh đã xuất hiện nụ cười. Hơn mười cây màu lam này chính là Thiên Hồn thảo mà mình đã cực khổ tìm kiếm hơn một năm qua. Hiện tại cái mình muốn đang xuất hiện trước mặt, sao không kích động chứ. Huyền Tinh còn phát hiện phạm vi ba thước quanh vũng nước này không có một tia sát khí.
Nhưng mà lúc này Huyền Tinh cảm giác cơ thể đã không thể chiu đựng thêm nữa, nhưng nhìn thấy Thiên Hồn thảo ngay trước mặt, hắn không đành lòng buông tha như vậy, liền chuẩn bị hái Thiên Hồn thảo vào tay, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây không tiến sâu nữa.
Cố hết sức đi từng bước tới vũng nước , trên trán Huyền Tinh từng giọt mồ hôi đã dần xuất hiện, cuối cùng toàn bộ y phục trên người đã ướt đẫm bám sát vào da thịt.
“ Chỉ còn ba bước nữa thôi” Huyền Tinh tự cổ vũ chính mình.
Lại tiến về phía trước từng bước một, “hừ!...” cơ thể Huyền Tinh dường như đã bị trói buộc lại, vừa rồi chỉ trong nháy mắt khi bước đi Huyền Tinh chỉ cảm thấy áp lực xung quanh lập tức tăng lên gấp hai lần, sau đó áp lực đột nhiên tăng lên khiến Huyền Tinh cảm giác yết hầu ngòn ngọt, điều này chứng tỏ Huyền Tinh đã bị nội thương không nhẹ.
Cố gắng áp chế không phun máu ra, Huyền Tinh lại tiếp tục bước bước thứ hai.
Nhưng lúc này áp lực lại cường đại hơn, mà chân nguyên bản thân cũng gần cạn kiệt, muốn bước thêm bước nữa cũng không phải chuyện dễ như vừa rồi.
Lại dừng lại hít thở vài ngụm không khí, đột nhiên phát lực, rốt cục lại có thể bước thêm một bước nữa về phía trước.
Chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ cần đi thêm một bước nữa là có thể đạt được mục đính rồi!
Lần này thời gian dừng lại để điều chỉnh sự cân bằng cho mình lâu hơn, mang bầu máu nóng đang cuộn trào trong cơ thể ổn định xuống, điều động chân nguyên toàn thân dốc lực bước về phía trước một bước!
“ Phốc…” Huyền Tinh phun ra một ngụm máu ngã xuống hôn mê.