Thiên Lam thạch ngữ
Tác giả: Dương Biện
Người dịch: Thiên Ý
(Tặng Alex)
Nguồn: Vô Tranh Hà
Công chúa mỹ lệ nhất được gả cho anh hùng vĩ đại nhất. Đó vốn là câu chuyện hoàn mỹ, giữa trời đêm Tinh Tú hải ngập mưa sao băng, tiểu kiếm sỹ vô danh giơ cao cây kiếm tạo thành câu chuyện đồng thoại tuyệt thế về ái tình. Và kết cục càng hoàn mỹ…
Chương 1
Nhai sinh ra đúng năm Mục soái dẫn đại quân quét sạch “Loạn Nhai chi loạn” ở tây bắc Thiên Lam châu khải hoàn quay về. Lúc cậu cất tiếng khóc chào đời, ngoài đường người người ca múa nghênh đón vị anh hùng vô địch.
Vu nữ trung niên đem Nhai nhúng xuống dòng Ái Mê hà cho cậu khóc lên tiếng oa oa đầu tiên, đặt tên cậu là Nhai để kỷ niệm thắng lợi, báo trước vận mệnh cậu gắn với Mục soái.
Theo truyền thống Thiên Lam, lúc cậu bảy tuổi, vừa có đủ khí lực ôm mẫu thân nhấc bổng lên là được rèn thanh kiếm riêng. Tiếp đó cậu bước vào quá trình rèn luyện cật lực, phải học cách trong nháy mắt xẻ ba trăm phiến Minh tang diệp thành hai phần đều nhau, học cách đứng giữa dòng suối chảy dùng kiếm khí gạt phăng làn nước trong vòng một trượng, học cách một kiếm xuyên qua ba người đứng sau tảng đá lớn…
Thành kiếm sỹ là mộng tưởng của mọi thanh niên Thiên Lam, cũng là hy vọng phụ thân gửi gắm vào cậu. Vì thế cậu dốc sức luyện kiếm nhưng trong sâu thẳm cõi lòng, cậu không kỳ vọng lắm vào danh vị này. Đôi lúc nhàn rỗi, cậu lên núi hái hoa rồi mang xuống tặng các bạn, nhìn dáng vẻ bạn bè hân hoan, cậu cảm thấy lòng thật vui vẻ.
Có lần cậu hái một đóa Băng uyển hoa, loài hoa chỉ nở trên những vách đá cao ngất, phải từ trên đỉnh thả mình theo dây thừng xuống mới hái được. Đóa hoa mỏng manh, trắng muốt tỏa ra làn u hương khiến người ta thương cảm, lúc cậu đặt nó lên lòng bàn tay để hân thưởng thật kỹ, không ngờ một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn đóa hoa rơi xuống vùng mây trắng thăm thẳm dưới vách đá. Đêm đó, cậu ôm gối khóc suốt.
Lúc cậu mười một tuổi, cây kiếm của cậu có linh tính. Đến tận giờ cậu vẫn còn nhớ buổi tối hôm đó, đang ngủ chợt bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở đến kiếm thất, thấy cây kiếm của mình tùy theo nhịp hô hấp mà phát ra hồng mang đầy hưng phấn. Cậu đặt tên nó là Phạm Thiên.
Mười lăm tuổi, cậu bị đưa đến Hải Nhãn khổ luyện – chỉ khi vượt qua thử thách cậu mới đủ điều kiện thành một kiếm sỹ chân chính.
Hải Nhãn không phải biển cả mà là một vùng sa mạc lam nhạt, không có nước hay thực vật, chỉ có nỗi tuyệt vọng vô biên cùng Thạch long hung hãn. Ngày thứ bảy, cậu gặp một con rồi kịch chiến với nó, Thạch long cực kỳ dũng mãnh, buộc cậu chiến đấu gian khổ suốt ba ngày đêm, không uống một giọt nước. Sau cùng, Phạm Thiên kiếm cũng không phát nổi kiếm khí, rung lên thống khổ trong tay, cậu gần như không thể đứng vững. Con rồng gục trong vũng máu, không còn sức tái chiến, nhìn cậu với vẻ mệt mỏi xen lẫn tuyệt vọng, đau thương. Cậu không giết nó, chỉ cắt một chiếc sừng mang về bộ lạc – cậu trở thành một kiếm sỹ, hoàn thành mộng tưởng của phụ thân.
Ba năm sau, Nhai là tân kỵ binh xuất trận của Thiên Lam châu, gặp được thần tượng của người Thiên Lam, anh hùng vô địch của cả châu – Mục soái. Ông là thống soái của Thiên Lam châu, cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm sỹ.
Thời gian mười tám năm không mảy may để lại dấu ấn trên nét mặt Mục soái, ông vẫn khôi vỹ, trầm buồn, trong ánh mắt không hề có Nhai hay bất kỳ ai. Nhai nhìn vào đó, bất giác thầm nhủ: “Ông ta quá tịch mịch bởi ông ta là vô địch chăng?”
Chương 2
Có lẽ trời cao đặc biệt “chiếu cố” đến Nhai, vừa nhập ngũ được ba tháng, y đã dự phần vào một chiến dịch quan trọng: một vạn bảy ngàn quỷ đồ từ địa ngục tiến vào Thiên Lam châu từ thung lũng cực tây, nơi đất trời giao nhau. Trưởng lão viện phái ba vạn đại quân đi tiễu trừ.
Mục soái dẫn các kiếm sỹ của mình quyết chiến với quỷ đồ ở bình nguyên Tây Vọng.
Dàn trận xong xuôi, bình nguyên trở thành một biển đao kiếm và cờ xí.
Tướng quân địch là Hào Quỷ khiêu chiến, Mục soái không xuất chiến mà cử một tướng quân tên A Lang ra nghênh địch. Đấu được mười lăm hiệp, A Lang bị Hào Quỷ vung đại hoàn đao chẻ làm đôi, đoạn ngửa mặt nhìn trời gào lên điên cuồng trong tiếng hoan hô của các quỷ đồ.
Các Thiên Lam kiếm sỹ lặng ngắt, ánh mắt hướng hết vào Mục soái, khóe môi lộ ra nụ cười khổ. Họ đều lo lắng – lẽ nào cả Mục soái cũng cảm thấy sợ hãi địch nhân? Nếu vậy họ có tư cách gì khiêu chiến?
Tiếng cười gây hấn của quỷ đồ như thiết chùy đập vào lòng mỗi kiếm sỹ, cũng giáng luôn vào lòng Mục soái. Ông thầm than: “Các ngươi lẽ nào chỉ dựa vào ta để thắng lợi?” Danh tướng vô địch không hề sợ, chỉ muốn trao cơ hội rèn luyện này cho các kiếm sỹ thuộc hạ nhưng họ khiến ông thất vọng, tất cả đều không thấu hiểu.
Lúc bàn tay ông lần đến chuôi kiếm, chuẩn bị giục ngựa tiến ra, chợt tiếng ngựa hý dậy lên vang vọng, một thân ảnh màu bạc từ trong đội kiếm sỹ lóe lên như tia sét từ chín tầng trời giáng xuống, thoáng chốc đến trước mặt Hào Quỷ đang cười cuồng dại.
Hắc mã cất vó hý vang, bờm tung bay giữa gió bấc trên bình nguyên Tây Vọng, tô thêm nét hùng vỹ như thiên thần cho kỵ sĩ. Đích thị Nhai.
Hào Quỷ ngưng cười, nhìn sang kẻ khiêu chiến, hai mắt ánh lên tia sáng xanh lè như con sói hung hãn. Nhưng đao pháp của hắn còn đáng sợ hơn, không hề có lộ số, trong cuồng loạn vô chương ẩn tàng vô số thế công quỷ dị huyền ảo. Nhai vốn không thể lật tay trả đòn, đành quên hết mọi kiếm thuật học được, dựa vào bản năng chiết chiêu.
Mười hiệp, hai mươi hiệp, năm mươi hiệp… một trăm hiệp, ba trăm hiệp… năm trăm hiệp… cả bản thân Nhai cũng không hiểu mình lấy đâu ra lòng kiên nhẫn như thế.
Đao pháp của Hào Quỷ dần tán loạn.
Nhai dùng đến kiếm khí của Phạm Thiên, tia kiếm khí nóng bỏng hình thành một ngọn lửa rừng rực mang theo tử thần xạ vào Hào Quỷ - đó là Hỏa Chỉ Hoang Nguyên, một trong những tuyệt chiêu của Nhai. Hào Quỷ không hổ danh cao thủ, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vẫn kịp dùng đại hoàn đao gạt kiếm khí. Nhưng hắn cũng chỉ làm được đến thế.
“A!” Nhai gầm lên, Phạm Thiên kiếm phẫn nộ gầm theo, hào quang chói lòa khắp không gian. Mắt Hào Quỷ nhất thời không nhìn thấy gì, gào lên vang dội, điên cuồng múa tít đại hoàn đao. Phạm Thiên kiếm vô thanh vô tức xuyên qua lưới đao, đâm vào ngực hắn.
Hào Quỷ gục xuống.
Kiếm sỹ Thiên Lam châu gầm lên nghiêng trời lệch đất.
Nhai chầm chậm quay ngựa, nhìn Mục soái, vẻ mặt ông vẫn trầm buồn, dường như trên đời không có gì đáng để ông lộ ra tình cảm. Nhưng tay ông hành động, Nhai không thấy ông giương cung lắp tên thế nào, chỉ thấy tất cả ngừng lại lúc mũi tên rời dây cung.
Mũi tên hóa thành một đạo ngân mang xạ tới.
Nhai không động đậy, mũi tên lướt qua tai y.
Sau lưng vang lên tiếng rú, Nhai quay lại, phát hiện cách lưng mình vài xích, Hào Quỷ chầm chậm buông ngọn đao xuống, trừng trừng nhìn mũi tên trên ngực, đoạn gục xuống.
Thiên Lam kiếm sỹ hoàn toàn thắng lợi.
Nhai được các chiến sỹ tán thưởng, được các tướng quân khen ngợi, nhưng y không cao hứng nổi. Y biết mình nợ Mục soái một mạng, y lại không thích cảm giác này tí nào.
Chương 3
Sau trận đó, Nhai được thăng lên đội trưởng đội kỵ binh, nhiệm vụ đầu tiên là đến đô thành Thiên Lam châu nghênh tiếp tân nương của Mục soái – công chúa Thủy Cơ. Tuy Nhai chưa gặp nàng nhưng biết Thủy Cơ không chỉ là công chúa xinh đẹp nhất Thiên Lam châu, mà còn là nữ nhân mỹ lệ nhất cõi đời.
Lúc Mục soái hạ lệnh, Nhai nhận ra nét mặt ông hiện lên nét hoan hỷ pha lẫn ôn nhu mà y chưa từng thấy. Mục soái liên tục chinh chiến bên ngoài ba năm rồi, tuy đạt được vô số thắng lợi nhưng vùng tây bắc Thiên Lam châu chưa hoàn toàn bình yên. Ba năm rồi ông chưa gặp tân nương song Nhai nhận ra nàng quan trọng thế nào trong lòng ông– hơn cả các kiếm sỹ, chiến tranh hay cả tính mệnh vị đại soái vô địch.
Nhai dẫn đội kỵ binh đi suốt một tháng mới đến được đô thành Thạch Nga, trong thành treo đèn kết hoa, bầu không khí hoan hỷ tràn ngập khắp nơi. Nét mặt hớn hở của người dân cho Nhai biết họ yêu mến công chúa và Mục soái thế nào. Nghi thức đưa công chúa xuất giá trang nghiêm mà vô cùng long trọng, ai nấy vui mừng hô vang tên công chúa và Mục soái.
Công chúa mỹ lệ nhất được gả cho anh hùng vỹ đại nhất. Đó chẳng phải là kết cục hoàn mỹ nhất sao?
Nhai dẫn kỵ binh dàn hàng tại cửa thành nghênh tiếp loan giá của công chúa. Không ngờ, trái ngược với nghi thức trọng thể, chỉ có gần trăm thớt ngựa và hơn mười cỗ xe lớn tới, công chúa không ngồi kiệu mà cưỡi ngựa, nàng giục ngựa đến trước đội kỵ binh, tất cả kỵ sỹ đều quỳ xuống hành lễ. Nhai là kiếm sỹ nên không cần làm thế, chỉ dùng một tay đưa chuôi kiếm lên sát my tâm, hành kiếm lễ với nàng.
Khuôn mặt mỹ lệ của công chúa hiện lên nét kinh ngạc: “Ngươi là kiếm sỹ?” Nhai gật đầu.
“Đã lâu không thấy kiếm sỹ nào trẻ tuổi…” Nàng mỉm cười. Nàng không giống như Nhai tưởng tượng, không mang vẻ ẻo lả của vương tộc mà sảng khoái, đầy sức sống. Hơn nữa, nhìn vào ánh mắt nàng, y cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Đi nào, chúng ta xuất phát.” Công chúa vỗ đầu ngựa, tiến lên phía trước.
Chương 4
Bảy ngày sau, xa đội đến Yên Mâu hà, đội kỵ binh dựng trại nghỉ ngơi trên bờ sông.
Nhai đi tuần trong trại, ai nấy đều bận rộn, đốt lửa nấu cơm. Y đến cạnh trướng của công chúa, định hỏi xem nàng có cần gì không, chợt phát hiện trong trướng không có ai.
Y chặn một thị nữ lại hỏi: “Công chúa ở đâu?”
“Công chúa đến bên bờ sông, còn yêu cầu các vị không quấy nhiễu.”
Nhai nhíu mày đi ra bờ sông – công chúa không để ý đến an toàn của bản thân nhưng y thì không.
Từ xa, y đã thấy công chúa khẽ nâng tà váy, để chân trần, khom người mò xuống nước. Y không kinh động nàng mà ôm kiếm ngồi xuống một bên, y chỉ cần bảm đảm an toàn cho nàng, còn nàng muốn làm gì tùy thích.
Đột nhiên, công chúa hoan hỷ kêu lên, hình như phát hiện gì đó. Lúc nàng giơ tay, Nhai mới nhận ra là một viên đá trứng ngỗng gần như trong suốt. Nàng kề viên đá vào mắt, nhìn lên mặt trời, Nhai cực kỳ buồn cười trước hành động trẻ thơ này – thân là công chúa, từng thấy qua vô số kỳ trân dị bảo, sao lại cao hứng đến thế trước một viên đá?
Công chúa cũng cảm thấy khác lạ, ngẩng đầu nhìn y: “Ngươi cười cái gì?” Nàng không hề khách khí, hỏi ngay.
Nhai hơi ngượng ngùng, ngây ra không đáp.
“Thôi vậy, nhìn qua là biết ngươi thật thà…” Công chúa bĩu môi, đoạn tỉ mỉ hân thưởng viên đá.
“Lẽ nào nó là bảo vật phi phàm?” Nhai không nén được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi.
“Ngươi biết nó là loại đá gì không?” Nàng đột nhiên hỏi y.
Y lắc đầu.
“Đây là Triền Tâm thạch, thạch ngữ của nó hàm ý có duyên sẽ gặp gỡ.”
“Thạch ngữ?” Nhai kinh ngạc hỏi.
“Đúng, mỗi loại đá đều có thạch ngữ cùng truyền thuyết riêng… ngươi xem này, thạch ngữ của Bắc Tàng thạch là niềm kinh ngạc bất ngờ, của Hãn Minh thạch là vui vẻ vô cùng, còn nữa, thạch ngữ của Khổng Tước thạch rất… rất hợp với ngươi…”. Công chúa đột nhiên cười chúm chím: “Thạch ngữ đó là tiếc lời như vàng…”
Đích xác, bảy ngày nay Nhai chỉ hành lễ khi gặp nàng, tổng cộng không nói được mấy câu. Chức trách của y không phải để nói chuyện với nàng.
“Được rồi, làm phiền người hộ tống ta, viên Triền Tâm thạch này tặng ngươi để đáp tạ, chúng ta hữu duyên tương kiến...” Công chúa ung dung đưa viên đá cho y.
Nhai đón lấy, chạm vào bàn tay bị nước sông nhiễm lạnh buốt.
“Về thôi, đến lúc ăn cơm tối rồi.” Y định nói những lời có cánh nhưng cuối cùng chỉ thốt ra mấy câu ngốc nghếch đó.
Công chúa thè lưỡi, vén tà váy ướt nước lên, đi về doanh trại.
Chương 5
Không ai ngờ, ngày hôm sau, đội kỵ binh gặp phải một đàn Hạt Hổ đến công kích.
Mấy ngàn con Hạt Hổ không hiểu sao lại rời ngọn núi cư trú, điên cuồng công kích xa đội. Hạt Hổ cao hơn cả chiến mã, vung chiếc đuôi đen ngòm dài hơn cả ngọn chùy một trượng hất bay từng kỵ binh.
Đâu đâu cũng thấy máu đổ, thấy tiếng kêu gào và cảnh chết chóc.
Ý nghĩ đầu tiên lướt qua óc Nhai là xa đội không thể giữ nổi, nhưng dù thế nào cũng phải cứu công chúa. Y hất văng hai con Hạt Hổ, tung mình về phía ngựa của công chúa, trong vùng hỗn loạn, y thấy một con Hạt Hổ lần lượt đánh gục đội kỵ binh hộ vệ, rồi giơ cao chiếc đuôi bổ xuống đầu nàng. Trong sát na đó, y phát hiện sắc mặt nàng không hề hoảng sợ, ngược lại rất bình thản, y không nghĩ ngợi gì, Phạm Thiên kiếm rời tay, đóng đinh chiếc đuôi độc địa xuống đất.
Không còn Phạm Thiên kiếm, y phí rất nhiều sức lực mới đến được chỗ công chúa.
Thấy y, ánh mắt nàng thoáng tỏ vẻ vui mừng.
“Công chúa không sao chứ?” Y hỏi.
Công chúa lắc đầu. Nhai chụp lấy một thớt chiến mã không có yên cương, tung người nhảy lên, vẫy tay với nàng: “Đi nào, chúng ta xông ra.” Công chúa cười yêu kiều, nắm tay y nhảy lên lưng ngựa. Phạm Thiên kiếm múa tít, kiếm khí nóng rãy khiến đàn Hạt Hổ nhao nhao thoái lui, Nhai bảo vệ nàng mở đường máu xông ra.
Ngay lúc xông ra, một chiếc đuôi xuyên qua lớp phòng ngự của Phạm Thiên kiếm, quét vào Nhai. Y có thể dễ dàng tránh được nhưng sau lưng là Thủy Cơ. Chiếc đuôi cắm vào vai y, Phạm Thiên kiếm cũng cắt nó làm đôi, nước nhầy màu xanh nhạt phun lên mặt, lên đầu y. Cảm giác đau buốt từ bờ vai khiến y suýt nữa ngã ngựa, may mà đôi tay mềm mại kịp thời đưa ra chộp lấy rồi y hôn mê trên lưng ngựa.
Chương 6
Lúc Nhai tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một bãi cỏ trong rừng, công chúa lo lắng xem xét gì đó. Thấy y mở mắt, nàng vội bảo: “Ta phải rút mảnh đuôi và hút độc cho ngươi, bằng không sẽ muộn mất.” Nhai khổ sở gật đầu.
Nàng đưa cho y một viên đá: “Chắc sẽ đau lắm, ngươi phải nhẫn nại, đây là Kinh Ma thạch, thạch ngữ của nó là nhẫn nại.”
Y hơi buồn cười: “Một kiếm sỹ như ta, từng trải qua chiến trường, chút đau đớn này có là gì…” Đang nghĩ vậy chợt cơn đau buốt từ đầu vai lan khắp toàn thân, y không nén được bật kêu lên “A…”
Công chúa rút mảnh đuôi đẫm máu ra, vứt sang một bên, nhìn vết thương liền nhíu mày: “Độc đã xâm nhập vào vai, chắc phải cạo xương trị độc.”
Nhai rên lên vô lực, suýt nữa hôn mê: “Trời ơi! Nạo… xương…? Nàng ta là công chúa chỗ nào nhỉ? Sao lại nặng tay như thế…”
Y nắm chặt Kinh Ma thạch nhẫn nại chịu đựng cơn đau từ tận trái tim dâng lên, từng hạt mồ hôi lạnh từ trên đầu nhỏ xuống tong tong, mắt y cũng ướt nhẹp. Quay nhìn, y phát hiện công chúa còn đổ nhiều mồ hôi hơn, bèn mím chặt môi, mím đến bật máu.
“Xem ra, viên Kinh Ma thạch này cho nàng ta cầm mới phải.” Y thầm nghĩ.
Không hiểu từ lúc nào, công chúa bắt đầu hát, tiếng ca trầm trầm, dìu dịu vang bên tai khiến y thư thái hẳn.
“Không ngờ giọng hát của nàng ta lại hay thế… à, nhả âm không chuẩn lắm…”
Chương 7
Lúc Nhai tỉnh lại lần nữa, cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, vết thương đã được băng bó cẩn thận. Y xòe tay, viên Kinh Ma thạch bị bóp nát vụn.
“Công chúa đâu nhỉ?” Y ngẩng đầu nhìn lên.
“Nhìn cái gì? Ở đây này.” Công chúa xách hai con cá còn quẫy đuôi loạn xạ, cao hứng bước tới. “Đồ ăn của chúng ta mất hết, cũng may ta là đệ nhất hảo thủ câu cá ở trong cung.” Nàng nói với vẻ đắc ý.
“Còn lửa?” Nhai cố ý hỏi.
Công chúa chớp mắt, ngẩn người.
“Định ăn sống sao?” Nhai cố nén cười, lại hỏi.
Công chúa tức giận quăng hai con cá xuống đất.
Nhai nhặt Phạm Thiên kiếm cạnh mình lên, thở dài: “Không có đồ đánh lửa được, bằng hữu, hôm nay phải phiền ngươi nướng đồ ăn vậy…”
Hai con cá xuyên trên mũi kiếm nhanh chóng bị kiếm khí nóng bỏng nướng thơm lừng, y và công chúa thích thú thưởng thức mùi vị cá tươi rói.
“Cho ngươi này.” Công chúa đột nhiên nhét một viên đá vào tay y.
“Đây là gì vậy?” Y nhìn viên đá đen hình bầu dục trong tay, bề mặt viên đá chằng chịt những vết như sợi tơ đan nhau màu vàng.
“Đó là Ty Đơn vãn, thạch ngữ của nó là niềm cảm kích vô vàn. Đa tạ ngươi cứu ta.” Công chúa nói với vẻ chân thành.
Nhai không được thoải mái, vừa định lên tiếng, công chúa đã cướp lời: “Đừng nói những lời kiểu như đó là việc ngươi phải làm hoặc trách nhiệm của kiếm sỹ gì đó, ta ghét nhất phải nghe những lời như thế…”
Nàng nhíu mày, Nhai lập tức tắc tị.
“Còn nữa…” Nàng đột nhiên nhích lại.
“Gì vậy?” Nhai ngây ra hỏi. Không đợi y kịp định thần, công chúa gõ mạnh lên đầu y, thấy y đau đớn xoa trán, nàng uốn lưng, xòe viên đá màu lục giấu trong tay ra: “Đây là Thần Mạn thạch, thạch ngữ của nó là trả đũa. Hừ, dám bảo ta nhả âm không chuẩn.”
“Ai… xem ra ngàn vạn lần không nên nói lung tung trong lúc mơ màng…”
Chương 8
Sợ gặp phải Hạt Hổ tập kích, Nhai quyết định tránh bờ đông Yên Mâu hà, con đường chúng thường xuất hiện, mà men theo đường rừng đến Phục Thanh sơn mới quay về Nhật Lạc nguyên, nơi Mục soái ở.
Đường rừng đương nhiên không dễ đi, hà huống đi cùng vị công chúa đại tiểu thư cổ quái thường dừng lại xem đá, không chỉ nàng thu gom mà Nhai cũng phải giúp nàng.
Một hôm, giữa tiết trưa hè, hai người đi qua một chiếc hồ nhỏ, công chúa đột nhiên nổi hứng, nói rằng căn cứ vào nước hồ, dưới đáy sẽ có rất nhiều Ngân Cơ thạch trân quý. Nhai đành dừng lại cùng nàng lặn xuống, kết quả Ngân Cơ thạch không thấy đâu nhưng lại bắt được khá nhiều tôm râu bạc, cả hai được bữa thỏa thích. Ăn xong, Nhai uể oải ngồi bên bờ hồ, nhìn công chúa với vẻ chế giễu.
“Nhìn gì mà nhìn? Cho rằng ta ngốc lắm sao?” Nàng trừng mắt nhìn y.
Y không dám nói gì, dù sao nàng cũng là công chúa, hơn nữa lại là hôn thê của Mục soái.
“Ta biết trước ở đây không có Ngân Cơ thạch…” Nàng ung dung nói.
“Sao còn kéo ta xuống nước?” Nhai làm vẻ không hiểu gì.
“Ta chỉ muốn… đi chậm chậm một chút, nên mới thế…” Công chúa nhìn nước hồ dưới bóng tịch dương, lẩm bẩm.
“Vì sao? Công chúa không muốn gặp Mục soái sao?” Nhai ngẫm nghĩ.
Phảng phất nghe được lời trong lòng y, công chúa tiếp tục lẩm nhẩm: “Mục soái thật sự anh hùng. Từ lúc ta còn rất nhỏ, ông ta đã là đại anh hùng vang danh thiên hạ, ai cũng coi việc được gặp ông ta là vinh dự. Lần đầu ta gặp ông ta ở vũ hội cung đình, lúc ông ta đến, tất cả đều dừng hết lại, đứng từ xa quan sát. Lúc đó ta nghĩ, người này là ai? Vì sao ai cũng sợ? Sau này ta mới biết, đó không phải sợ hãi mà là kính nể, không chỉ mọi người mà ngay cả phụ vương cũng thế. Nhưng xưa nay chưa ai dám thân cận ông ta. Chưa có ai…”
Nhai đột nhiên nhớ đến bóng dáng cô độc của Mục soái – đúng vậy, dù bên cạnh có thiên quân vạn mã, ông vẫn vĩnh viễn như thế.
“Ông ta không có người thân, bằng hữu, bạn bè, đáng sợ nhất là không có cả địch nhân.” Giọng công chúa chậm rãi loang ra trong hoàng hôn, tan vào nước hồ lăn tăn gợn sóng: “Lúc đó ta nghĩ vậy thì sống sao được? Nên ta bắt đầu tiếp cận ông ta, nói chuyện, hát cho ông ta nghe, đóng kịch cho ông ta xem…” Khoé môi nàng hiện lên nét cười, hiển nhiên nhớ lại dáng vẻ Mục soái bị trêu chọc.
“Ta biết Mục soái thích ta, ta nhận ra chứ. Nhưng…” Ánh mắt nàng u oán, phảng phất tiếng thở dài từ ngàn năm vọng về: “Bất kể ta gần gũi thế nào vẫn cảm giác ông ta rất xa cách, vĩnh viễn không thể lại gần. Sau cùng ta hiểu ra, Mục soái là tuyệt đại anh hùng, còn ta, dù là công chúa cao quý nhưng thực tế chỉ là một nữ hài tử bình phàm mà thôi.”
Nhất thời, Nhai không biết nên nói gì, cảm giác của y hoàn toàn tương đồng với nàng – Mục soái là người như thế, vĩnh viễn không ai hiểu nổi.
“Sau đó phụ vương tuyên bố hôn sự giữa ta và ông ta, phụ vương cho rằng gả cho Mục soái ắt ta sẽ hạnh phúc. Tất cả mọi người cạnh ta đều nghĩ thế. Vì sao? Gả cho một anh hùng nhất định sẽ hạnh phúc sao? Ta chỉ muốn mình gả cho một người ta thực lòng yêu, một người bình phàm nhất cũng được…”
Nhai không nói gì, vận lực ném một viên đá cạnh mình.
“Tủm”, hồ nước dấy lên một làn sóng vàng óng.
Chương 9
Nhai và công chúa tiếp tục lên đường.
Công chúa thu thập được ngày càng nhiều đá.
Có Lưu Ly thạch tượng trưng cho hữu tình, Vũ Liên thạch tượng trưng cho bi thương, Song Oản thạch tượng trưng cho thời gian trôi đi, Phi Hoàn đản tượng trưng cho khởi đầu mới, Thiên Thanh bích vũ tượng trưng cho giữ gìn muôn kiếp…
“Đúng là khó thật, ngần ấy loại thạch ngữ làm sao lại nhất nhất nhớ kỹ được nhỉ?” Có lúc Nhai thầm nghĩ.
Năm ngày sau, cuối cùng cũng ra khỏi đường rừng, Phục Thanh sơn trùng điệp, sừng sững dựng lên trước mắt hai người. Nhai thở phào một hơi, lòng thoáng đãng hẳn, chỉ có một thớt ngựa nên hai người đành cưỡi chung. Gió mơn qua làn tóc mây của công chúa, quét sợi tóc phất phơ qua mắt y.
Hai người lặng lẽ cất bước, thỉnh thoảng công chúa lại ngoái nhìn y mỉm cười.
Tối đến, hai người nghỉ dưới chân núi thuộc vùng hạ du Yên Mâu hà, non xanh nước biếc, cảnh sắc mười phần tú lệ. Nhưng trời không chiều người, đang đêm lại đổ mưa như trút, hai người không còn lòng dạ nào hân thưởng phong cảnh mê người, đành ngồi dưới gốc khổ luyện thụ (1) tránh mưa.
“Ui… nói chuyện với ta đi.” Công chúa kể đi kể lại mấy câu chuyện.
“Nói gì đây?”
“Cái gì cũng được, như sao ngươi lại trở thành kiếm sỹ…”
Nhai kể cho nàng nghe câu chuyện giữa y và con Thạch long.
“Vậy là ngươi không giết nó? Sao lại không giết?”
“Sao phải giết nó? Nó vốn không định thương tổn ta, ngược lại, ta vì danh xưng kiếm sỹ lại đến làm hại nó. Nên biết nó vốn sống vô lo vô nghĩ ở đó.”
Công chúa kinh ngạc nhìn y, lắc đầu: “Kiếm sỹ như ngươi đúng là khó thấy.”
“Công chúa như thế này cũng rất hiếm thấy…” Nhai không nén được, buột miệng, “hơn nữa, ta vốn không định trở thành kiếm sỹ.”
Ánh mắt công chúa lộ vẻ nghi vấn.
“Chẳng qua đó là mộng tưởng của phụ thân ta, ông một lòng muốn thành kiếm sỹ nhưng không thành công, nên đem toàn bộ hy vọng ký thác lên mình ta…”
“Ngươi không nhẫn tâm để ông thất vọng?” Công chúa hỏi với vẻ ưu tư.
Nhai gật đầu không đáp.
“Nếu cho ngươi chọn, mộng tưởng chân chính của ngươi là gì?” Công chúa đột nhiên hỏi.
“Có lẽ…” Nhai do dự một lúc, “làm một người trồng hoa chăng?”
“Trồng hoa?” Công chúa trợn trừng mắt nhìn y, rồi vui vẻ cười vang, nhìn y rồi lại cười tiếp. Y đâm ra tâm phiền ý loạn, ai… quả nhiên không nên cho nàng biết.
“Được rồi, tiên sinh trồng hoa, để thưởng cho lòng thành thật của ngươi với bản công chúa, cũng để kỷ niệm vận mệnh bi thảm cùng bị phụ thân chế định của chúng ta, ta quyết định tặng ngươi một viên Nguyệt Vỹ tử.” Nàng xòe tay, trong đó có một viên đá màu mai khôi.
“Thạch ngữ của nó là gì?” Nhai vừa xòe tay đón vừa hỏi.
“Đôi lòng kết lại.” Nàng sảng khoái đáp.
Tay y cách tay nàng một thốn liền dừng lại.
“Sao thế? Không dám hả?” Công chúa nhìn y với ánh mắt chế giễu.
Một tia chớp vạch ngang trời, tay y rút phắt về. Ánh chớp chiếu sáng bàn tay trống không của công chúa cùng ánh mắt an ủi của nàng. Tiếng sấm ầm ầm phảng phất che đi tiếng tim y đập thình thình.
Mưa như trút xuống khắp đất trời.
___________________
(1): Cây xoan
Chương 10
Sáng sớm hôm sau, hai người vòng qua chân Phục Thanh sơn.
Một khoảng đất do các viên đá rực rỡ tạo thành đập vào mắt.
“A! Đây là Tinh tú hải...” Công chúa khẽ thở dài, say mê với cảnh tượng trước mắt. Với nàng, dù là thiên đường cũng không có nhiều viên đá khả ái thế này.
Đương nhiên, hành trình của hai người chậm hẳn, hành lý cũng nặng thêm.
Phượng Hoàng huyết, Đỉnh Bảo thạch, Hàm Hương trụy, Khổ ngọc, Trác Lan tương thúy, Bích Trùng điêu, Tây Vãn thạch, Nhất Biên tinh, Vô Ưu tuyết... Một biển đá quý, không, trong tâm lý công chúa, đó là một biển sao. Từng viên một được nàng dùng tiếng cười giòn tan xâu thành chuỗi đeo lên cổ, chiếu sáng cả lữ trình của hai người.
Hôm đó hai người nghỉ đêm ở trung tâm Tinh tú hải.
“Nghe nói…” Công chúa nhìn lên ngàn sao lấp lánh trên trời: “Lúc xưa, chủ nhân đại địa Tùng An và người trong lòng ông ta là Phong Tình từng qua Tinh tú hải tiến vào cổ đại lục này.”
“Đúng, ta cũng từng nghe về truyền thuyết này.”
“Lúc đó Phong Tình biết mình không còn trên nhân thế bao lâu nên thổi cho người yêu nghe khúc nhạc cuối cùng trong đời.”
“Có phải khúc Phong Thệ Vân Tê (2) không?”
“Đúng, Phong Thệ Vân Tê… một khúc nhạc bi thương.” Công chúa lẩm nhẩm: “Nghe nói lúc đó có mưa sao băng ngàn năm khó gặp…”
Nhai nhìn lên trời đêm thăm thằm, không hề có vì sao băng nào bay qua.
“Nghe nói người thấy mưa sao băng nhất định sẽ được thực hiện nguyện vọng.” Công chúa dịu giọng: “Ta thực lòng hy vọng nhìn thấy… mưa sao băng…”
Nhai đứng phắt dậy, đi liền mười mấy trượng, trong lúc công chúa kinh ngạc, y tuốt Phạm Thiên kiếm cắm xuống đất.
“A…” Y gầm lên, Phạm Thiên kiếm phát ra hồng quang bức nhân, kiếm khí nóng bỏng nung đỏ mọi viên đá trong phạm vi mười trượng. Y rút Phạm Thiên kiếm lên, chỉ về chân trời: “Hỏa Chỉ Hoang Nguyên.”
Ngàn vạn viên đá bị nung đỏ, ánh lên những tia sáng sậm màu, được cuồng phong cuốn lên trời đêm mênh mang. Viên nào cũng bay thật cao, vạch ngang chân trời như một trận mưa sao băng mỹ lệ.
Nhai vô lực quỳ xuống thở dốc, tuy chỉ hai chiêu nhưng đã lấy hết nội lực của y.
Công chúa nhìn y sâu thẳm, cúi đầu hồi lâu không lên tiếng, đột nhiên ngẩng lên lau hết nước mắt: “Đa tạ, Nhai, đa tạ…”
Nhai chỉ biết nhìn nàng cười vô lực. Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Chợt ánh mắt công chúa lướt xuống chân y. “Là gì vậy nhỉ?”. Nàng kêu lên kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Là… là Phong Tung Chi Tâm.” Nàng chạy tới, nhặt viên đá găm xuống đất, viên tinh thạch này trong suốt, màu đỏ nhạt, giống một trái tim, cũng giống một giọt lệ. Thấy công chúa vô cùng hoan hỷ, Nhai biết nhất định đó là một viên đá trân quý, nhưng thạch ngữ của nó là gì?
Đáp án này, y biết được rất nhanh.
____________________________
(2) Gió cuốn mây tan
Chương 11
Ngày hôm sau, hai người gặp đội tuần tra ở thảo nguyên cạnh Tinh tú hải.
Mọi người reo hò nghênh tiếp hai người.
“Mục soái và bệ hạ cuống lên, phái người đi tứ xứ tìm hai vị, không ngờ chúng tôi lại tìm được.” Đội trưởng cao hứng nói.
“Đúng rồi, hiện tại vẫn kịp, quay về nhanh là kịp hôn lễ vào ba ngày sau.” Một kỵ binh chen lời.
Nhai và công chúa nhìn nhau thật sâu, ngàn vạn ý niệm lướt qua đầu y: “Ta phải làm sao? Ta… có thể ngăn cản hôn lễ của họ sao? Mục soái là anh hùng của Thiên Lam châu, còn ta… chỉ là một kiếm sỹ vô danh, hơn nữa ta… ta nợ ông ta một mạng…”
Ánh mắt công chúa hiện lên thần sắc khiến y đau lòng, nàng chậm rãi đến bên y: “Mấy ngày nay đa tạ ngươi chiếu cố cho ta. Phong Tung Chi Tâm này là lời báo đáp sau cùng…” Nàng cười buồn, ánh mắt đau thương khiến y nát lòng, “cũng hay, thạch ngữ của nó là … phân... ly...”
Y ngẩn người, đứng bất động, công chúa cầm tay y, đặt viên Phong Tung Chi Tâm vào, sững sờ nhìn y một hồi, đột nhiên nói: “Hóa ra nhìn thấy mưa sao băng cũng chưa chắc đã thực hiện được nguyện vọng…” Đoạn quay người nhanh chóng đi ngay.
Nhai nhìn thấy trong mắt nàng lấp lánh ánh nước.
Chương 12
Kỵ binh hộ tống Thủy Cơ đi xa rồi, đội trưởng gọi Nhai, thấy y bất động bèn bám theo đội kỵ binh. Một mình Nhai đứng sững ở đó trong làn gió hiu hắt.
“Ly... biệt ư?” Y nắm chặt viên Phong Tung Chi Tâm, nắm đến độ đau nhói lòng tay.
Còn lại hai ngàn dặm nữa, Nhai cứ quanh quẩn trên thảo nguyên, đầu óc trống rỗng, chỉ ngây ngô nhìn viên Phong Tung Chi Tâm, nhớ lại lúc nhỏ từng hái được đóa Băng uyển hoa rồi cũng bị gió cuốn đi không bao giờ trở lại…
Sáng ngày thứ ba, một nữ đồng dẫn đàn dê đi ngang qua, nhìn y với vẻ hiếu kỳ, lúc thấy viên đá trong tay y liền kêu lên kinh ngạc: “Phong Tung Chi Tâm!”
Nhai ủ rũ ngẩng đầu lên: “Cô cũng biết nó?”
Nữ đồng ngây thơ gật đầu: “Bảo thạch trân quý thế này, sao ta lại không biết? Ta còn biết cả thạch ngữ của nó.”
Nhai nhìn cô bé, hơi mỉm cười: “Ta cũng biết, là ly biệt…”
Nữ đồng trợn tròn mắt, nhìn y kinh ngạc: “Ai nói thạch ngữ của nó là ly biệt...?”
“……”
Chương 13
Mặt đất nhanh chóng lùi lại sau lưng Nhai, cỏ xanh hóa thành một sợi chỉ dài tít tắp hút tầm mắt, y kẹp chặt hai chân, cúi thấp người, điên cuồng giục ngựa: “Kịp mà! Vẫn còn kịp! Ta nhất định đến kịp.” Sau cùng y cũng nghe thấy tiếng nhạc huyên náo.
Mấy vạn đại quân xếp thành hai hàng trên thảo nguyên, Mục soái đang cầm tay công chúa tiến đến lễ đài. Ngay sát na hai người đặt chân vào đó, sắp trở thành phu thê được thần ban phúc thì Nhai hú vang, thân hình búng lên không, thi triển thân pháp cực hạn lao tới.
Mục soái và công chúa đều bị tiếng hú kinh động, song song quay lại. Mọi chiến sỹ Thiên Lam châu không lạ gì Nhai nên chỉ kinh ngạc nhìn y lao tới mà không ngăn cản. Nhai dừng lại cách trăm bước, cố gắng điều chỉnh nội tức cuồng loạn.
“Mục soái, chúng ta quyết đấu.” Y thở hồng hộc.
Tất thảy, kể cả Mục soái, đều tỏ vẻ không tin nổi – trừ công chúa.
Nhai nhận ra trong mắt nàng vẻ vui mừng xen lẫn kinh hoàng, nàng định lên tiếng, y đã phất tay ngăn lại: “Không cần nói, ngàn vạn lần đừng nói rằng ta không nên hy sinh vì nàng, ta ghét nhất nghe những lời như thế.”
Mục soái nhìn y rồi nhìn công chúa, nét buồn trên mặt càng nặng nề: “Ngươi thật sự muốn quyết đấu cùng ta?”
“Đúng, ta biết còn nợ ông một mạng nhưng… có những thứ còn quan trọng hơn sinh mệnh. Ta không thể cho ông thứ đó được.” Nhai kiên định đáp.
Mục soái ngẩng đầu, hít sâu một hơi, đáp rất đơn giản: “Được lắm.”
Chương 14
Thấy Mục soái chầm chậm đến gần Nhai, binh sỹ đều lùi lại, họ biết uy lực Hoành Thiên kiếm của thống soái cỡ nào.
Nhai bạt Phạm Thiên kiếm, trang nghiêm thực thi kiếm lễ.
“Kiếm còn người còn.” Y chậm rãi nói.
“Kiếm còn người còn.” Mục soái đáp.
Đó là ý chí quyết đấu tối cao của kiếm sỹ.
Sau cùng Mục soái cũng tuốt kiếm, kiếm khí lạnh toát quất ràn rạt vào mặt, cơ hồ khiến Nhai không mở nổi mắt, cát bụi bị kiếm khí cuốn lên, hình thành một xoáy khí như vòi rồng quanh đó. Chiến mã hý vang, chiến sỹ nhao nhao lùi lại, mặt đất rung lên. Lần đầu tiên Nhai được thấy Mục soái xuất kiếm, không ngờ uy lực lại hùng hậu cỡ này.
Dù thế, y vẫn quyết thắng – trong thân thể y có một thứ đang sôi trào, là chiến ý bất khuất. Nhưng y hiểu rõ, đối diện với sức mạnh cỡ đó, chống lại hay tránh né đều vô dụng, cách duy nhất là tiến công!
Kiếm khí rực lửa xé toang một góc trong màn kiếm khí của Mục soái, đâm vào ngực ông. Mục soái lạnh tanh, Hoành Thiên kiếm hơi nhích lên lắc khẽ, tức thì chấn tan hết kiếm khí của Nhai.
“A!” Hồng quang trên Phạm Thiên kiếm bành trướng, chiếu sáng không gian. Mục soái cũng buộc phải nhắm mắt để tránh thương tổn, nhưng khác với Hào Quỷ, kiếm thế của ông không hề loạn. Dẫu vậy cũng đủ rồi, thân thể Nhai lao mạnh tới, Phạm Thiên kiếm vạch ra một đường cong huyền ảo, hoàn toàn không có tiếng kiếm xé không khí.
“Hỏa Chỉ Hoang Nguyên!” Phạm Thiên kiếm lướt qua không gian, chém vào cổ Mục soái.
Nhai dù che được tiếng kiếm xé không khí nhưng không che được tiếng bước chân, lúc Phạm Thiên kiếm chạm vào cổ Mục soái, Hoành Thiên kiếm đâm vào ngực y trước…
“Không.” Tiếng công chúa thét lên ai oán.
Máu tươi phun ra như suối từ ngực Nhai nhưng y không gục ngã, trước ánh mắt kinh dị của Mục soái, y đặt Phạm Thiên kiếm lên cổ ông.
“Ông thua rồi.” Y trầm giọng.
“Ta… thua?” Mục soái chầm chậm phục xuống, ánh mắt ông ta khiến Nhai nhớ đến con Thạch long năm nào: mất mát xen lẫn mệt mỏi.
“Thua rồi, cũng hay…” Mục soái đột nhiên bật cười: “Sau này, Thiên Lam châu giao cho ngươi, còn ta… cuối cùng cũng được đi làm việc muốn làm…” Đoạn ông cứ thế bỏ đi.
“Mục soái!...” Nhai không nén được, bật lên tiếng gọi.
Thân hình Mục soái hơi ngừng lại, rồi quay lưng xua tay với y, tiếp tục cất bước.
Tất cả chiến sỹ đều quỳ một chân xuống, cung kính tiễn anh hùng của họ.
Chương 15
“Nhai!...” Công chúa bất chấp ánh mắt mọi người, nhảy vào lòng y.
“Xem kìa, mưa sao băng có thể thực hiện nguyện vọng của mỗi người.” Y mỉm cười.
“Ồ…” Công chúa nũng nịu lau hết nước mắt trên mặt, tỏ vẻ hoài nghi: “Chàng không sao chứ? Rõ ràng thiếp thấy chàng trúng một kiếm của Mục soái…”
Nhai đưa tay lấy một túi gấm trong ngực áo ra, đổ xuống.
“Nàng xem, những thứ này đều do nàng tặng. Triền Tâm thạch ẩn chứa ý nghĩa có duyên ắt gặp gỡ; Ty Đơn vãn là niềm cảm kích vô hạn; Nguyệt Vỹ tử là đôi lòng kết lại, tất cả đều bị kiếm khí của Mục soái đánh tan nhưng ông ta cũng không phá được viên cuối cùng. Phong Tung Chi Tâm này, theo truyền thuyết do nước mắt của chủ nhân đại địa Tùng An khóc thương người trong lòng là Phong Tình hóa thành, kỳ quái là nước mắt mềm yếu lại kết thành bảo thạch cứng nhất trên đời. Hơn nữa, thạch ngữ của nó không phải là ly biệt…” Nhai nhìn công chúa sâu thẳm, nàng cũng nhìn y thẳm sâu, hai người cơ hồ ngàn đời nhìn nhau như thế.
“…mà là tình mãi mãi không phai…”
---- Hết -----
|