Vấn Thiên Khúc
Quyển 1 - Chương 15
Nhân tính hay Ma tính ?
Người viết: lanhtamkhach
Nguồn: 4vn.eu
Cảnh báo là chương này hơi nặng dù đã được lược bỏ và giảm nhẹ như vài bạn khuyên. Vẫn không rõ có nên để Atiyah lâm vào Ma đạo hoàn toàn không!
Atiyah lập tức quay lại.
Một thanh niên chừng 23, 24 tuổi, tóc đen bồng bềnh phủ xuống khuôn mặt anh tuấn với đường nét sắc cạnh đẹp như tạc. Đôi mắt to tròn dưới hàng mi rậm đang chiếu ra những tia giễu cợt nhìn 5 tên phòng 516 kí túc xá Simorgh.
Đi cùng thanh niên này là một nam một nữ cùng tầm tuổi.
Nữ mặc một bộ y phục bó sát khoe những đường cong nóng bỏng, cổ khoét hơi rộng, làn da trắng hồng lộ ra, phập phồng theo từng hơi thở. Những sợi tóc hung đỏ lòa xòa ngang khuôn mặt tuyệt đẹp, gò má thon cao, sống mũi thanh tú và cặp môi mọng đỏ.
Nam thanh niên còn lại cũng cực kì lãnh tuấn, tóc ngắn xoăn tít khỏe mạnh. Thân thể cường hãn nhưng không quá lực lưỡng, áo ngắn không tay khoe nước da rám nắng mượt như sóng lượn theo từng múi cơ hoàn hảo. Khóe miệng vuông vắn nhưng đượm nét khinh bạc.
Atiyah tức khắc cảm nhận sự trấn áp vô hình nhưng nặng nề. Soát lại nhanh chóng hình dáng những đệ tử năm thứ nhất, đoạn Atiyah hít nhẹ một hơi, tiến lên chắn ngang trước lũ bạn :
- Các vị sư huynh, sư tỷ có gì xin chỉ giáo ?
Ánh mắt lạnh lùng khinh thị của thanh niên tóc đen rời Ryu, lướt qua Akhil rồi đọng lại nơi Atiyah, lướt từ trên xuống dưới, khóe miệng vạch ra một nét ngang trông như một nụ cười mỉm.
Cặp mày Atiyah đanh lại, song nhãn màu bạc lóe lên phẫn nộ.
Từ khi hiểu chuyện, Atiyah chỉ biết có hai thái độ của ngoại nhân dành cho nó : hoặc ca ngợi khâm phục, hoặc sợ hãi ganh ghét. Chưa bao giờ nó đọc được sự khinh miệt coi thường trong ánh mắt kẻ khác.
Đột ngột sức trấn áp tăng mạnh.
Đầu Atiyah từ từ bị ép cúi xuống, gần như không thở được. Mạch máu hai bên thái dương giần giật, vồng lên những đường xanh trên làn da dần trắng bệch đi. Đầu gối cũng bắt đầu run lẩy bẩy chực khụy ngã.
Gió vẫn gầm gào trên Diễn Võ trường mênh mông, thảm cỏ ngắn rạp về một hướng, xô đẩy đều đặn như muôn vạn con sóng đuổi nhau trên mặt biển.
- Tầm thường thế này sao ? Atiyah Vili ?
Thanh âm lạnh lẽo của thanh niên tóc đen vang vọng rõ mồm một bên tai Atiyah, bất chấp những âm thanh xung quanh ầm ào như ngàn chiến mã sải vó nơi sa trường. Thân thể Atiyah bắt đầu run rẩy.
Bỗng nhiên sức ép mất hẳn. Atiyah quị xuống. Akhil vội tiến lên đỡ lấy.
Cố gượng lại cơn choáng váng, mắt Atiyah vằn vện những tia máu, đồng tử ngân sắc lởn vởn một tia màu đen nhàn nhạt, từ từ ngước lên.
Thân thể Ryu chắn ngang tự bao giờ, sáng lấp loáng lục quang.
- Ồ ? Ngọc Thanh hạ tầng sơ kì ? Mộc hệ ?
Thanh niên tóc đen dài lảo đảo lùi lại, thốt lên ngạc nhiên.
Đồng bọn cũng không giấu vẻ sững sờ. Khóe miệng thanh niên tóc xoăn đóng lại đanh thép. Nữ tử tuyệt sắc tiến lên đứng song song với thanh niên tóc đen, đồng thời bộc phát áp lực cường đại.
Akira giật tay áo Ryu rồi lạnh lùng nhìn thẳng ba người nhóm thanh niên tóc đen:
- Các ngươi muốn vi phạm môn qui ?
Ánh mắt của thanh niên áo đen khép hờ, những tia sáng chói ẩn hiện. Akira thoáng chau mày.
- Đi thôi !
Thanh niên tóc ngắn trầm giọng. Đoạn cả bọn động thân biến đi nhanh chóng.
Diễn Võ trường mênh mông chìm vào tiếng gió ù ù như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Quang mang quanh thân Ryu chợt tắt ngấm.
« - Ọe »
Ryu khụy xuống, chống hai tay lên thảm cỏ, thổ ra một ngụm máu tươi. Bất tỉnh.
- Ryu !!!
Phương Đạt và Akira cả kinh xông tới đỡ Ryu.
Ryu dần hồi tỉnh, trán ướt đẫm mồ hôi còn bết vài lá cỏ, thều thào :
- Ta không sao, không sao đâu !
Nói xong lại ngoẹo đầu thiếp đi.
Atiyah nhoài khỏi người Akhil, cúi nhìn sững khuôn mặt tái nhợt bầu bĩnh của Ryu, giọng như gió:
- Ryu ngươi sai rồi ! Sẽ bị chậm lại nhiều. Lần trước đã cố quá, chưa kịp phục hồi, dù có được đột phá thì cơ thể chưa kịp thích ứng ...
Akira và Akhil thoáng nhìn nhau, dợm lên tiếng. Nhưng Atiyah sực tỉnh, trầm giọng :
- Chúng ta về thôi.
*
**
Đông bắc Thương Châu siêu lục địa là vùng đồng bằng mênh mông, bao quanh là một số dãy núi đá vôi thấp. Ngoài ra phải kể đến hệ thống sông nước đan xen khiến cho đất đai màu mỡ phì nhiêu, thực vật phát triển đến cực đại.
Đêm cuối tháng 7, trời tối đen như mực. Tòa Vạn Tà thành cao vòi vọi chiếm một khoảng rộng lên đến ba nghìn mẫu. Bao quanh là dòng Hắc thủy hà nước quanh năm đen đặc. Nơi đây là địa bàn chính của Vạn Tà tông. Kiến trúc quan trọng nhất của Vạn Tà thành là Vạn Tà đại tháp nằm tại trung tâm tòa thành.
Sâu dưới nền Vạn Tà đại tháp gần trăm trượng là Cấm Ngục. Nơi này vẫn sáng rực nhờ ánh lửa từ hàng trăm hàng nghìn bó đuốc chia thành thành lớp lớp vòng không ngớt xoay chuyển theo các quĩ đạo và vận tốc xác định trước..
Cấm Ngục có hình dáng như một khối thạch trụ rộng gần 10 mẫu cao khoảng 120 trượng, có đỉnh hình bán cầu ẩn sâu dưới lòng đất. Vách màu đỏ máu, chạm chổ vô số hình ma thần và dị nhân mình người đầu thú hoặc ngược lại, mình thú đầu người. Phần lớn những thạch điêu chạm nổi này đều toát lên vẻ hoảng loạn đau đớn. Những cánh tay chới với run rẩy, hoặc cào xé thân thể trong cơn cuồng trí. Những nhãn cầu phồng to, đôi khi còn rớt khỏi hốc mắt lòng thòng. Các thạch điêu còn lại còn đáng ghê sợ hơn, ở chúng là vẻ vô hồn phi nhân, đang thản nhiên trừng phạt, nướng người, dẫm đạp lên thân thể, kéo rút tứ chi, ... những kẻ khác. Bất quá điểm chung của cả hai loại là đều sống động như thật dưới ánh lửa hừng hực như hỏa ngục.
Trên vách Cấm Ngục, xen kẽ với các thạch điêu là những lồng sắt đang rung động dữ dội. Những lồng chứa dị thú lớn như chó ba đầu, mãng xà nhị sắc, hắc sắc cú, ... đều có những thanh chắn bằng huyền thiết khá thưa. Những lồng với thanh chắn dầy hơn thường chứa lũ quái nhân nửa người nửa thú, đám không ngừng gầm gào, đám thì phát ra những tiếng ú ớ bất tận như nức nở kêu khóc, đám thì lả đi, tròng mắt trắng dã như lạc thần phản chiếu thảm trạng nơi địa ngục nhân gian này.
Bên dưới là một loạt chuồng sắt giam giữ các thú cực lớn như Tam nhãn yêu hầu, bạch tượng, ... và các loại khổng nhân như độc nhãn nhân hay ngưu đầu nhân. Những thanh chắn lóe lên quang điện sáng trắng mỗi khi lũ quái thú hay quái nhân gào thét chạm vào.
Chỉ có một lồng đặc biệt nhốt một phụ nữ lùn tịt, làn da chảy xệ, tái xanh không huyết sắc. Mớ tóc của bà dựng ngược lên nghi ngút khói. Đôi bàn tay cháy nám run rẩy trên hai thanh chắn đang tóe lửa điện, lạc giọng ú ớ giần giật :
- A..an ... con ... Dừng ...la..ại... Con ... ơ..ơii ... Mình ơi ...
Y phục của bà đã cháy hết từ lâu, lả tả từng mảng vàng ệch khô quắt.
Người phụ nữ đổ vật ra sau. Khói bốc lên nghi ngút.
Một bé gái ước chừng 5,6 tuổi lẩy bẩy lê đến gầy, nước mắt nước mũi bê bết, bàn tay gầy guộc cáu bẩn rờ rẫm khuôn mặt phụ nhân đang giật đùng đùng :
- Mẹ ... mẹ ơi, đừng bỏ con, ... con sợ lắm ...
Đứa bé nấc lên khóc, giật cục. Tiếng khóc khan khan. Thân thể bé nhỏ run lên từng chập không ngừng. Đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng loạn.
Chính giữa phòng là một trụ kim loại hình tròn, dường như là huyền thiết được nung nóng nên tỏa nhiệt hầm hập. Huyết sắc khí lởn vởn âm u, bốc lên che phủ một hình ác quỷ đang ngạo nghễ nhìn xuống nền Cấm Ngục.
Gần đó, một đứa trẻ chừng 13, 14 tuổi bầu bĩnh, mặt đầy mụn đang không ngừng đấm đá, rứt xé da thịt một thân thể nam nhân cao gầy bị trói giật khủy đang quì rũ. Mắt đứa trẻ lóe lên như rắn độc, tả thủ giật ngửa đầu nam nhân, hữu thủ không ngừng giáng xuống.
Hốc mắt của nam nhân chỉ còn hai lỗ trống trơn sâu hút trơ xương không ngừng rỉ nước như đang đổ lệ. Cái miệng há to nhưng chỉ có những âm thanh u u nghèn nghẹn, phần lưỡi đã bị lấy mất rồi.
Không ai còn nhận ra vị hán tử sử dụng Bạch quang kiếm hợp sức với Lão nhân Roshi và phụ nhân tóc đỏ đẫy đà để chống lại anh em song sinh khổng lộ độ nào.
*
**
Bên ngoài Cấm Ngục, năm bóng đen phủ kín hắc y chỉ chừa ra đôi song nhãn to nhỏ khác nhau, im lìm nhìn xuyên qua đỉnh bán cầu trong suốt chứng kiến tràng cảnh kinh nhân phía dưới.
Bóng đen nhỏ nhất khẽ rung động :
- Hơn 50 ngày rồi, chuẩn bị thay mụ kia vào, sau đó là đứa em nó !
Một giọng ồm ồm phát ra từ thân hình cao lớn nhất, gần gấp đôi kẻ vừa lên tiếng :
- Sau 180 ngày hy vọng tiểu tử kia trở thành một Lãnh Quỷ ! Giá như nó được rèn luyện sớm, tâm tính không quá ngây thơ thiện lương thì đâu phải trải qua Tàn Hồn luyện ngục.
- Ngươi nói lăng nhăng gì vậy ?
Một thanh âm lạnh lẽo phi nhân tính vang lên. Tòa đại phòng lập tức chìm trong yên lặng.
Trong Cấm Ngục,
Thạch điêu ác quỷ trên đỉnh trụ bỗng nhiên há cái miệng đỏ lòm phả ra một luồng hắc vụ bao trùm lấy đứa trẻ và nam nhân.
Người đàn ông đổ vật xuống, thân hình bê bết máu, những luồng máu tươi chảy trên những vết máu khô thâm sì hôi tanh.
Đôi mắt đứa trẻ chợt loáng có khí sắc. Nó gào lên :
- CHAAA Ơ ... ƠI !!!!
Loạng choạng chạy tới, run rẩy đôi bàn tay nhớp nháp máu và còn chưa phát triển hết kích cỡ, không dám chạm vào thân thể người cha.
Đứa trẻ ngước đôi mắt có đồng tử đã nở lớn, màu máu đỏ dần thay cho màu đen, túi mắt thầm quầng chảy xệ. Khuôn mặt còn đầy trứng cá ngước lên nhìn chằm chằm vào hình ác quỷ trên tầng. Đứa trẻ bất chợt gào lên, nghe như tiếng ngạ quỉ, không phải tiếng người :
- Là ta ! Là ta ! ... Ta đã là ác quỉ ! Là Lãnh Quỷ ! Không cần tiếp tục nữa đâu! Không cần đâu! Không cần! ...
Chỉ có tiếng lũ quái thú quái nhân rít gào trong lồng trong chuồng đáp lại.
Tất cả tạo thành mớ thanh âm lộn xộn, dứt da dứt thịt người.
Đứa bé gái trong chuồng sắt lồm cồm bò qua thân người mẹ đã bất tỉnh, bập bẹ :
- Anh ơi ! Anh An ơi ! Cứu em! Mẹ … huh u …
Âm thanh nhỏ bé đó không đến được tai anh trai nó.
Phía bên trên,
Thân ảnh thấp nhấp bật ra một tiếng tặc lưỡi:
- Không ổn! Thằng bé vẫn còn quá nhiều nhân tính! Sau 180 ngày, nếu không thành công, đổi qua quá trình khác!
Phía trong Cấm Ngục, hỏa quang vẫn phừng phừng. Lũ quái thú và quái nhân vẫn rít gào hoặc nằm gục đờ đẫn.
Đứa bé gái vẫn khóc ngằn ngặt không ra hơi bên cạnh bà mẹ bất tỉnh sùi bọt mép.
Giữa phòng, đứa bé trai vẫn như si như dại nhìn hình ác quỉ trên đỉnh trụ.
Có lẽ nó đang ước mau chóng quên hết đi khổ đau, quên đi thực tại, mau chóng trở thành quỉ. Càng nhanh càng tốt.
*
**
Đêm cuối tháng đen tối.
Lũ quang thụ trên Mẫu Sơn cũng mệt mỏi trốn đi nghỉ từ lâu. Chỉ còn vài cây con con đuổi nhau phía xa xa.
Gió mùa hạ về đêm nơi rừng núi vẫn không ngớt rì rào qua những tán cây.
Thư viện Thần Phong Môn hình khối bát giác nằm chắn giữa Đại Sảnh Đường và kí túc xá Sobek, chính xác hơn là nằm ở vị trí trọng tâm của tam giác đều có ba đỉnh là ba khối kí túc xá lớn dành cho các đệ tử chưa vượt lên được tầng 4 Đại Sảnh Đường.
Gió mơn man trên mặt Atiyah, mái tóc bạch kim sáng mờ mờ trong đêm. Nó đang ngồi vắt vẻo trên đỉnh Thư viện, trầm ngâm nhìn về kí túc xá Simorgh ngay trước mặt. Sobek và Baldr cũng như Simorgh vẫn thấp thoáng ánh sáng, không rõ là đệ tử năm nào vẫn đang cần mẫn học tập, hoặc giả là những trò khác khi mặt trời lặn.
Những hình ảnh loang loáng xuất hiện trong đầu Atiyah như một cuốn phim quay vội, kí ức trập trùng nhập nhoãng chèn đè nhau, khi mờ khi tỏ.
Vừa có nhận thức, Atiyah đã biết mình là một thần đồng, vượt xa những đứa trẻ khác, thậm chí là cả những đứa mang họ Vili. Nó thậm chí còn nhận ra rằng vì có Atiyah nên cha mẹ mới bớt bị người cùng họ khinh khi mặc dù cha Atiyah có thân phận đứng đầu gia tộc Vili.
Để chứng tỏ, Atiyah ngạo mạn chọn theo tinh thần hệ. Đơn giản vì tinh thần hệ là khó nhất, phức tạp nhất. Atiyah vốn quen làm những việc kẻ khác không làm được, không thể chối bỏ thực tế kém xa Atiyah.
Một tiếng cười nho nhỏ khẽ bật ra trên môi. Atiyah nhìn đại thụ trước mặt đang xao động không ngừng, tự hỏi:
“- Có thật ta đường đường tự tin, không thèm quan tâm đến kẻ khác không ? Hay thật ra ta giấu kín được sự tiểu tâm đó ? Thật đáng buồn cười! Ta gần đây vẫn bảo Ryu bỏ đi đừng quan tâm đến kẻ khác kia mà! Ha ha ha!”
“-Phù!”
Atiyah thổi bay một cọng cây dài vút vẫn ngậm nơi miệng nãy giờ. Cọng cây bay đi xoay xoay trong gió mạnh.
“- Là gió! Phải từ lâu ta nhận ra ta khao khát biết mấy được dồn sức cho phong hệ! Phải chăng bởi gió trong mắt ta là biểu tượng cho tự do. Gió bay đi muôn phương, trên trời cao, dưới đồng bằng, qua những dãy núi, những con sông và cả đại dương! Chẳng có gì ngăn nổi! Thật nhẹ nhàng và dũng mãnh biết bao!”
Atiyah chưa bao giờ thấm thía sự khao khát tự do như thế. Áp lực vô hình đè nặng lên vai từ khi quá nhỏ với đầy kì vọng và trách nhiệm từ cha mẹ đến dòng tộc. Tự do là thứ nó khao khát nhất nhưng cũng là thứ nó từng ra sức phỉ nhổ nhất. Nó chả mãi ngầm khẳng định rằng tự do chỉ là một biến tướng của yếu đuối hèn nhát, chối bỏ, chạy trốn trách nhiệm mà thôi. Nếu mà gạt bỏ được hết trách nhiệm, đến với tự do kia thì ích kỉ quá, hèn quá,…
Nhưng có phải vậy không ? Và tại sao phải khẳng định như thế ? Hai câu hỏi mang ý nghĩa sống cho mình luôn leo lét cháy trong trái tim Atiyah mà nó không tài nào dập tắt nổi.
Mới đây nó chịu tổn thương mạnh. Ban đầu là sốc vì Ryu đột phá!
“-Thật nhục nhã! Phải, tại sao lại sốc khi Ryu đột phá chứ ? Tại sao chứ ?”
Hàng trăm câu hỏi tại sao xoay vòng vòng trên hình ảnh Ryu trắng nhợt nhạt bất tỉnh, khuôn mặt bầu bĩnh ướt đẫm sương và bê bết cỏ.
“- Giả sử nếu ta là Ryu, ta có dám hy sinh sự đề thăng vùn vụt của bản thân như thế không ? Giả sử là có, đó là sự khẳng khái, tự nhiên phải thế, hay là … ừ, hay là tại ta muốn đóng tròn vai kẻ cao cao tại thượng, luôn làm những điều phải làm đúng đắn thông minh vượt trội ?”
Atiyah ngờ lắm. Nó ngờ cả cái lần tính toán phân chia mộc tương và mộc tâm của cây Thiên Quỷ. Đêm đó nó đã trằn trọc không ngủ để tự dò xét xem trong khoảng khắc đó nó có ý nghĩ xấu xa vẩn đục nào không. Nó còn bật dậy nhìn thật kĩ vào đôi mắt màu bạc trong gương cho đến khi chắc chắn đôi mắt đó vẫn trắng tinh khôi nguyên vẹn không vẩn đục.
Lần ở Diễn Võ trường chiều nay, nó đã phải bỏ chạy, sợ rằng ai đó nhận ra một điều gì khác trong đôi mắt màu bạc. Sợ rằng ai đó qua màu mắt nhìn thấy nó đau khổ, tan vỡ ngôi vị số 1, tự ái tổn thương. Và nó sợ, sợ rằng nó có tia ghen tị.
Ngôi vị số 1!
Atiyah bặm môi. Lần Kunerai xuất hiện nó đã cảm thấy đe dọa, thấy một kẻ mạnh chỉ ngang tuổi nó. Lại là chị Ryu. Phải! Atiyah không sợ kẻ lớn tuổi hơn vì nó nghĩ cho nó thời gian nó sẽ đuổi kịp và vượt qua! Nhưng Ryu mới 13, Kunerai chỉ khoảng 15 ngang tuổi với nó.
Kunerai thậm chí còn đem lại cho nó sự thách thức giễu cợt rằng Kunerai đã nhận ra chân bản thân Atiyah. Ngày hôm đó, nó đã hành động điên rồ biết bao. Chỉ vì nỗi sợ hãi không ngăn được ấy.
Và cái đáng sợ hơn hết là sau này ai đó cũng nhìn nó như nó nhìn thanh niên tóc đen hiện nay!
Phải! Atiyah kinh hoàng khi nhìn vào đôi mắt đen thẫm đó!
Không vì sức trấn áp mà bởi Atiyah nhìn ra một phần tâm sự sâu kín của nó chất chứa trong con người đó!
Thanh niên tóc đen có vẻ đẹp ngoại hình hoàn mỹ, có thực lực thật sự mạnh. Nhưng chỉ thế thôi, cái uy áp của thanh niên áo đen đến từ sức mạnh chứ không phải tâm hồn. Tâm hồn kẻ đó tràn đầy ganh ghét và đố kị. Nếu có sợ hãi thì là sợ hãi đối diện với kẻ sát nhân, không phải sự kính phục dành cho kẻ vượt trội.
Atiyah rất rõ cái cảm giác soi tỏ những góc tối thông qua những biểu tình trong ánh mắt, cửa sổ tâm hồn, của những con người như vậy. Bởi chính Atiyah là kẻ hay bắt gặp những đôi mắt ấy. Chính Atiyah trong quá khứ đã khinh miệt và cười nhạo những con người ấy ra sao. Với nó, những kẻ đó chỉ là đống rác không hơn. Nó khinh miệt về nhân cách và xác quyết những kẻ có tâm hồn u tối đó không thể trở thành đại cường giả, sẽ tự kìm hãm mình trong nỗi ganh ghét bần tiện vô biên.
Sau đó, nó lãng quên! Phải, là lãng quên! Vì những kẻ đó không cùng đẳng cấp, không đáng nằm trong bộ nhớ của nó!
Vậy mà nay …
Một nỗi sợ vô hình dâng lên khắp châu thân Atiyah. Nếu như một ngày kia nó trở thành một kẻ như nó từng miệt thị, miệt thị cùng cực đến mức lãng quên sự tồn tại.
Atiyah sợ cái bóng ma ti bỉ đó cứ lớn lên mãi, cuối cùng chiếm trọn tâm hồn cao ngạo của nó.
Và khi đó, sẽ mất hết. Ngày đó nó chắn chắn không dám đối nhãn với lũ bạn phòng 516 nữa. Những đứa bạn có những đôi mắt thật trong sáng và những suy nghĩ ngay thẳng. Những con người như vậy đi đâu cũng ngẩng cao đầu, không phải giả bộ che giấu một nỗi sợ hãi ngấm ngầm.
Ryu, Akhil, Phương Đạt, Akira!
Và cả Kunerai nữa.
Tim Atiyah thắt lại một nhịp. Đôi mắt hồ thu trong veo tĩnh lặng sâu thẳm của Kunerai, như soi thấu những ngóc ngách của tâm hồn kẻ đối diện.
Atiyah miên man nghĩ. So sánh, đối chiếu, sợ hãi, hy vọng, đau đớn, tự khinh bỉ, …
Trời vẫn tối đen. Đám đại thụ vẫn rì rào vô cảm.
Không ai biết ngày mai, khi ánh dương quang chói lòa phủ xuống, sẽ xảy ra những chuyện gì, sẽ có những thay đổi gì!
Nào ai biết được chứ!
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 24-04-2009 at 08:31 AM.
|