
24-04-2009, 10:55 AM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chapter III: May there be a solution.
Giáng sinh vùng nhiệt đới, chẳng tuyết phủ mưa ngâu, chỉ là cái se se lạnh dễ chịu bù cho sáu tháng hè oi bức. Giáng sinh có cây thông, có ông già Noel, có …
Nó vẫn còn nhớ những hình ảnh ấy … đôi khi thôi, chỉ là những kí ức vụn vặt, những hình ảnh mờ nhòe … những kí ức thời thơ ấu đẹp nhất đời nó.
Ít ra khi đó nó cũng còn có cha mẹ … còn có gia đình.
Chapter III: May there be a solution.
Blinded by her heart, the girl got a curse
To make a deal with the king of god
Blessed with the immortality
But suffered from the eternity.
Xung quanh nó tối hù. Nó đang ở đâu, bao lâu rồi? Nó chẳng có ý niệm gì về không gian thời gian cả.
Mà sao cô gái đó không giết nó nhỉ? Chỉ cần 1 phát đạn vào tim, lúc đó nó cũng đuối sức rồi, đâu thể chống đỡ gì được.
The Godly Power engraved in her blood
To bring lives back to the depressing world
But the poor girl shed tears in sadness
Now her life could not be completed.
Giọng hát đó … nó nghe quen quen. Hình như cái người này từng chọc cho nó phát khùng lên, đến mức nó in cái chất giọng này vô đầu. Cái giọng trong trẻo và hơi trẻ con, nó nhớ lờ mờ là đã gặp ở đâu đó.
Cạch.
Xung quanh nó sáng bừng lên. Đèn phòng khiến mắt nó khó chịu quá, dù ánh sáng đèn không chói cũng không nóng như ánh sáng mặt trời. Nó phải nheo mắt lại cho đỡ nhức, nên cũng không biết ai đang vào phòng.
_ Ngủ lâu thế, công tử bột?
Bây giờ thì thính giác của nó làm việc bù lại cho thị giác một cách hoàn hảo, đến mức nó nhận ra ngay cái người trước mặt là Killer đã bắn nó hôm trước.
_ Lại là cô à? – nó dấm dẳng vì mắt vẫn còn chói – Làm ơn tắt bớt đèn dùm tôi được không?
_ Làm gì mà khó chịu thế?
Phù, bây giờ thì đỡ hơn rồi. nó nhận ra mình đang ngồi trong 1 cái lồng sắt khỏng lồ ngăn cách nó với căn phòng bên ngoài, nơi cô gái kia đang đứng
_ Tôi là Jenny. – cô gái chìa tay ra
Nó chỉ ngồi đó mà không phản ứng gì cả.
_ Còn giận vì bị tôi bắn à? Đành vậy thôi, nếu không cậu lại “quậy” tôi suốt trên đường …
_ Vì sao cô không giết tôi? – nó bật nói – tôi nghĩ đó là việc của Killer.
_ À … chuyện khá dài. Câu có sẵn lòng nghe tôi kể không?
Jenny kéo ghế lại ngồi kế bên cái lồng và bắt đầu nói:
_ Chúng tôi đang tiến hành một dự án nghiên cứu về khả năng phục hồi của những người đã bị biến đổi thành ma cà rồng. Người đứng đầu nghiên cứu dự án này là Tiến sĩ Allen Staker đã liên kết với Vampire Killer Guild để mượn một chỗ trong Trụ sở của họ làm chỗ ở cho vật chủ và cũng là nơi tiến hành các thí nghiệm …
_ Là nơi tôi đang ngồi đây?
_ Cậu nắm bắt nhanh đấy. Phải, chính xác thì cậu đang ở giữa Trụ sở của VKG, cho nên đừng có tính đến chuyện phá phách hay tìm cách chạy khỏi nơi này, hiểu chứ?
_ Nói thế … mấy người chọn tôi làm vật thí nghiệm?
_ Cũng tùy cậu quyết định. Nếu đồng ý thì cậu sẽ được ở đây, có nguồn cung cấp thực phẩm thường xuyên và chỉ phải làm một việc duy nhất là cho chúng tôi dùng các loại thuốc thử trên người cậu, được chứ?
_ Thuốc thử? Để làm gì?
_ Thì dự án nghiên cứu khả năng phục hồi của … đại khái là nếu thuốc có tác dụng thì câu sẽ trở lại làm người thường, không phải làm vampire nữa.
_ Tôi không thích … nếu như tôi không đồng ý?
_ Thì chết. Cậu đang ở đâu, cậu cũng nhớ đấy. Và nếu chúng tôi không thể làm việc được với 1 vampire thì cũng chẳng có lí do gì để thả hắn chạy rông và tiếp tục hại dân lành được. À mà câu tên gì nhỉ?
_ Testa ... cứ gọi tôi là Test thôi.
_ Test …? Tên lạ nhỉ? Nói chung là, cậu nên cân nhắc đề nghị của tôi.
Jenny quay đi, vừa bước đi vừa lầm bầm:
_ Làm ma cà rồng … có gì hay ho đâu chứ … đổi cả tính mạng …
_ Cô nói gì à?
_ À, không! Cậu nên bắt đầu suy nghĩ đi, vậy thôi.
Cô đi ra, để nó lại một mình trong bóng tối.
Có thể đây là một con đường mới cho nó chăng? Một cái gì đó khác, khác hẳn với những cố gắng muốn-làm-người-tốt vô vọng của nó? Nếu tay tiến sĩ này thành công, cuộc đời nó sẽ khác. Nhưng nếu ông ta thất bại … Chết trên bàn thí nghiệm thật chẳng dễ chịu gì, nhưng nếu như nó không chết, chẳng lẽ nó lại phải quay trở lại cái nơi nó vừa may mắn lắm mới thoát khỏi? Lại thêm một lần hoài công nữa?
Nó nhớ đến cái xác của người chủ tiệm trái cây, của cô bé đi lạc hôm nọ, của … nếu nó phải tiếp tục sống như thế thì … chắc chẳng khác địa ngục là bao, khi cứ phải sống ray rứt mãi.
Đến lúc gần như chết ngộp trong một đống suy nghĩ mông lung, nó mới cảm thấy đói. Kì quái, máu của cô bé tóc bạch kim hôm trước không thể giúp nó cảm thấy khá hơn. Nó nghĩ chắc cô bé còn là trẻ con nên máu của cô chỉ có vị nhàn nhạt và hơi tanh mùi chứ không thật giống máu những người khác. Bỗng nó phát hiện ra là có ai đó đang theo dõi hành tung của mình.
_ Ai đó?
Cửa đóng sập lại, và nó nghe thấy tiếng chân chạy lạch bạch trên thềm đá.
|