Ðề tài: It's A Vampire Story
Xem bài viết đơn
  #5  
Old 26-04-2009, 07:50 AM
lanhtamkhach lanhtamkhach is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts

Chapter IV: Allen Staker





Bây giờ thì có gì khác để làm đâu chứ, nó nằm nhẩn nhơ suy nghĩ về những lời mà Jenny nói. Có vẻ như đó là một viễn cảnh tươi sáng cho nó, khi có thể làm việc gì đó có ích hơn. Nhưng nó không hiểu vì sao bản thân nó lại lưỡng lự trước đề nghị này, có lẽ vì những rủi ro nó có thể gặp phải chăng? Hay vì “it’s too good to be true”, điều này quá hoàn hảo đến mức nó khó mà tin được? Đúng thật vì trước đây nó có bao giờ nghe tới cái

dự án lẫn ông tiến sĩ nào nào đâu …

Chapter IV: Allen Staker.

Một ánh đèn nhỏ quét qua căn phòng. Ai đó vào đây và bật vài cái đèn bàn lên lục soát tìm kiếm gì đó. Có thể đó là một người đàn ông, nó không thấy rõ mặt vì ánh đèn yếu quá. Từ từ thì nó xác định lại chắc chắn đó là một người đàn ông, chắc hơi luống tuổi, mặc một bộ đồ lỗi tông và khoác 1 cái blouse trắng bên ngoài.

Bỗng người đàn ông liếc thấy cái lồng sắt nhốt nó và tò mò bước lại gần. Chắc ông ta nghĩ nó đang ngủ nên muốn xem thử xem sao.

_ Nhìn người khác ngủ là mất lịch sự lắm, biết không?

Ông ta giật bắn người, đánh rơi cả xấp tài liệu xuống sàn, đứng nhìn nó trân trân.

_ Sao thế? Lần đầu thấy ma cà rồng à?

_ À không … hì hì … xin lỗi … tôi không có ý …

Người đàn ông chỉ đứng cười xòa, rồi bỗng nhận ra mình đang ở tư thế hơi ngớ ngẩn nên ông ta vội gom nhặt đống giấy tờ đang rơi vãi trên sàn và bật đèn phòng lên.

_ Ui! Ông làm ơn bớt đèn phòng dùm cái được không?

_ Ơ … tôi không già tới mức đó đâu. Cậu gọi là anh được rồi.

Trời đất, “anh ta” đeo cặp kính dày cộm dưới cái đầu tóc bù xù, râu ria lỉa chỉa như kiểu “cạo như hổng cạo”, trong cái cảnh tranh sáng tranh tối thì nhìn cũng giống ông già 70 lắm. Nhờ ánh đèn phòng sáng sáng mà nó mới nhận ra “người đàn ông” mà nãy giờ nó quan sát chỉ chừng tuổi “băm” là cùng, nếu chịu khó cắt tóc cạo râu sạch sẽ …

_ Vậy … cậu tên là … cái gì nhỉ …

_ Test.

_ À phải rồi … Test, có nghe Jenny nhắc đến – lại tiếp tục cười cười. – … tên lạ nhỉ? – lại tiếp tục lẩm bẩm.

_ Còn anh? Chắc tên là Allen Staker nhỉ?

_ Sao … sao cậu biết?

_ Đoán thôi. – nó thở dài.

Coi bộ “con đường mới” này chẳng mấy sáng sủa. Cứ nhìn cái ông tiến sĩ thì thấy, cứ như một tay trói gà không chặt, hay những người làm công việc nghiên cứu đều như thế nhỉ? Nhìn cái dáng bộ luộm thuộm đó nó cũng bắt đầu thấy nản.

_ Vậy là anh là người nghiên cứu dự án … - nó dò hỏi.

_ Dự án C.R.V.H., viết tắt của Chance of Recovery for Vampirified Human beings. – Allen trở nên hồ hởi – đó là dự án nghiên cứu về khả năng phục hồi cho những người bị biến thành ma cà rồng giống như cậu. Nếu tôi thành công thì sẽ có hàng ngàn hàng triệu người không phải sống cảnh hút máu người khác nữa …

Rồi anh ta bắt đầu kể lê thê một đống những thành tựu đạt được, bằng đủ thứ từ ngữ chuyên ngành nó nghe muốn điếc (thiệt tình thì nghe cái tên dự án dở ẹc là thấy muốn điếc thiệt rồi). Đến lúc nó gần phát ngấy lên vì một mớ tên biệt dược, bùa ngải tùm lum thứ thì cô bé tóc bạch kim bước vào phòng.

...?

_ Chào anh! – cô bé cười chào nó.

CON BÉ NÀY LÀ … CÁI GÌ VẬY? Còn sống? Còn cười chào nó nữa? Nó … cảm thấy lạnh toát cả người. Hay nó đang mơ, hay ác mộng, hay …

_ Anh bị sao thế? – cô bé kề sát mặt nó nhìn lom lom. – trông anh xanh xao quá.

Nó lắp bắp:

_ Cô … cô là ma quỉ gì vậy?

_Chẳng phải ma quỉ gì cả, cũng chỉ là người giống cậu thôi.

Jenny bước vào phòng, đi đến chỗ cái lồng của nó và giới thiệu:

_ Đây là tiến sĩ Allen Staker, người mà tôi đã nói với cậu. – cô quay sang Allen – còn đây là Test.

_ À, chúng tôi đã gặp rồi. – Allen cười khì (lại cười …).

_ Và đây là – Jenny quay sang cô bé tóc bạch kim – tiểu thư Lê Mỹ Xuân.

_ Tiểu thư?

_ Nhờ sự giúp sức của tiểu thư đây mà chúng tôi bắt được 1 vampire là cậu. Nếu cậu tham gia vào dự án thì 3 người chúng tôi là những người cậu sẽ gặp thường xuyên nhất.

_ Em vào được rồi này!

Nó giật mình. Chẳng biết làm cách nào mà Mỹ Xuân mò được cách mở cửa và chui vào cái lồng nơi nó đang ngồi. Cô bé còn vẫy vẫy tay chào Allen nữa chứ! Đúng là chẳng biết sợ là cái gì!

_ Á! – Allen tái xanh mặt – tiểu thư … từ từ, đừng cử động mạnh … - rồi lại quay sang nó - ờ … cậu không phiền nếu tôi vào đó chứ?
_ Cứ tự nhiên. – nó thở dài. Cái gì mà “đừng cử động mạnh” chứ, làm như cái này là cái chuồng thú dữ …

Allen lập cập chuẩn bị chui vào thì bị Jenny ngăn lại. chẳng biết suy nghĩ cái gì, cô nói với Allen:

_ Anh cứ để tiểu thư làm quen với Test đi, chúng ta ra ngoài thôi.

_ Nhưng … nhưng …

Còn nó và Mỹ Xuân trong này. Cô bé ngồi nhìn nó lom lom mà chẳng làm gì khác, khiến nó “nhột” quá.

_ Nhìn tôi hoài vậy?

Không trả lời.






Tài sản của lanhtamkhach

Chữ ký của lanhtamkhach
Trả Lời Với Trích Dẫn