Ðề tài: It's A Vampire Story
Xem bài viết đơn
  #7  
Old 26-04-2009, 07:54 AM
lanhtamkhach lanhtamkhach is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Sep 2008
Bài gởi: 79
Thời gian online: 0
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chapter VI: A new time has come





Hơn 1 tuần trôi qua …

Thế là từ đây đời nó đổi khác. Không còn cảnh sống vất vưởng ngoài hè phố, chộp lấy những người thiếu may mắn. Không còn cái cảm giác buồn rầu ủ dột khi ở cái gác trú nắng xưa cũ. Ít ra bây giờ nó cũng thấy thoải mái hơn.

Từ nay đời nó bước sang một trang … tẻ nhạt hơn. Mỗi ngày cho Allen lấy mẫu máu 3 lần, tiêm 2 mũi vaccine, uống 3 cử thuốc, thử phản ứng 2 lần, đều đặn như cái đồng hồ dây cót, không thiên tai bão lũ thì vẫn phây phây chạy như thường. Nhưng nó cũng không lấy đó làm nghiêm trọng lắm, ít ra thì nó cũng đã bớt nguy hiểm hơn cho xã hội bên ngoài.

Chapter VI: A new time has come.

Thật tình thì mấy thứ thuốc của Allen cũng có cái hay, bây giờ thì nó lâu cảm thấy đói hơn, cảm thấy tự chủ hơn một chút mỗi khi cơn đói gần đến. Khi đói thì nó có thể đánh chén thỏa thích phần máu động vật mua từ mấy lò giết mổ gia súc gia cầm mà vẫn không làm hại ai. Như thế cũng hay, nhưng xem ra vẫn còn xa lắm cái ngày nó hoàn toàn làm người bình thường.

Jenny gắn cho nó một cái vòng tay có phép, để khi nào nó trở chứng thì bất kì ai cũng có thể dễ dàng niệm phép khống chế nó lại. Thế là người ta tháo cái lồng của nó ra, hình như để nhốt mấy con kì lân mới nhập về tạo thu nhập phụ sung vào công quỹ. Cũng tốt, bây giờ có cái vòng tay rồi thì nó cũng không phải ở trong cái lồng song sắt chật chội khó chịu đó nữa, thay vào đó là một cái giường đặt trong phòng thí nghiệm của Allen cho tiện việc nghiên cứu.

Nó gặp nhiều nhất là tiểu thư Mỹ Xuân. Nó không hiểu vì sao phải gọi cô là “tiểu thư” nên cũng chẳng buồn gọi, Mỹ Xuân cũng không lấy làm quan trọng lắm. Cô bé hình như không có việc gì làm nên cứ tíu ta tíu tít quanh nó và Allen suốt cả ngày. Có cô bé nó cũng thấy vui vui, ít ra nhờ cô mà nhìn Allen tươi tỉnh ra và làm việc hăng hái hơn. Duy chỉ có căn bệnh của cô bé là nó không hiểu lắm, làm sao một căn bệnh như vậy lại có liên quan gì đến vampire chứ? Mà sao lại có ai đó mắc phải mà lại muốn chữa khỏi căn bệnh này?

Allen thì khỏi nói, mừng ra mặt, chắc vì lâu lắm rồi mới có một con chuột thí nghiệm mới. Dần dần nó thấy anh ta cũng không đến nỗi kì quặc lắm, chỉ là bị ám ảnh hơi quá mức bởi công việc nghiên cứu của mình. Nếu không làm việc thì anh ta cũng chỉ chơi với Mỹ Xuân, cứ như là chẳng biết làm cái gì khác. Có khi những lúc ngồi suy nghĩ, ghi ghi chép chép lại là những lúc nó thấy Allen giống người bình thường nhất. Riết rồi nó cũng không thể hình dung ra khi không làm việc và không có tiểu thư bên cạnh thì anh ta sẽ làm gì nữa, chắc đứng lại như tượng đá chờ đến giờ lại tiếp tục làm việc? Có thể lắm.

Chỉ cần khoảng 1 tuần là nó đã gặp gần hết mọi người trong VKG, phần lớn còn tỏ ý e dè, nhưng một số đã bắt chuyện với nó khá cởi mở. Chắc họ thấy cái vòng Jenny gắn cho nó nên cũng phần nào yên tâm. Chắc họ chưa quen cảm giác nói chuyện với một sinh vật trước đây họ toàn phải săn đuổi.

Nhắc Jenny mới nhớ, nó không cách nào thân được với cô, nó còn ít khi gặp cô ở vòng quanh VKG Headquarters. Đôi khi nó thấy cô chạy xẹt qua xẹt lại, tìm giúp Allen mấy món biệt dược rồi đi đâu mất, chắc vì công việc ở VKG bận rộn quá.

Nhưng có đôi khi nó thấy Jenny ngồi đâu đó quanh khu nhà, thường là những đêm nó khó ngủ. Cô thường ngồi một mình suy nghĩ điều gì đó, đăm đăm nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt như muốn nhìn thấu cả khu ổ chuột của cái thành phố này. Có khi nó định đến bắt chuyện với cô, nhưng chẳng hiểu sao lại dừng lại và để cô tiếp tục ngồi đó một mình.

Có điều gì đó đang diễn ra trong đầu cô mà nó không tài nào đoán ra được …

Có điều gì đó đang diễn ra tại nơi này mà nó không thể nào giải thích được …





Tài sản của lanhtamkhach

Chữ ký của lanhtamkhach
Trả Lời Với Trích Dẫn