Chương 26 : Bất Ngờ
Rầm !
- Hự !
Lưu Lam bị một chưởng của Trần Lôi đại sư đánh bay trên mặt đất . Cả người , cả kiếm lăn mấy vòng cách chỗ cũ vài thước .
Lưu Lam lại tiếp tục đứng lên . Thân người như vô lực . Con mắt đầy phẫn hận nhìn Trần Lôi đại sư .
- Ta hỏi lại ngươi lần nữa . Hàng phục hay là chết. - Giọng nói trầm nặng của Trần Lôi đại sư vang lên trong đầu Lâm Lôi .
- Đừng nói nhiều – Lưu Lam lạnh tanh : - Giết thì giết đi . Đợi đấy mà ta nói ra tâm quyết của Thần Chưởng .
- Được ! Vậy thì ngươi sẽ được toại nguyện .
Trần Lôi đại sư khi này cũng chả còn thiết tha gì với Thần Chưởng . Trong ngài đang đầy một bụng nộ hoả với con người trước mặt .
Kim Quang đại sư thấy vậy liền vội đến khuyên ngăn :
Bình tĩnh đã đại sư . Chuyện này không thể làm ăn cẩu thả được . Phải tra xét cho kĩ càng xem hắn có được Thần Chưởng từ đâu . Ta nghĩ còn có uẩn khúc ở nơi đây .
- Hừ ! - Trần Lôi ại sư quay sang :- Vậy được rồi , cứ để ta xử lí đi . Bất quá nên tra hỏi đồng bọn của hắn có lẽ cũng thu hoạch được chút tin tức gì .
Nói rồi Trần Lôi đại sư quay sang chỗ hai người Hải Phong và Tuyết Thanh cạnh đó quát :
- Hai người kia . Các ngươi có can hệ gì với tên này . Có gì khai hết ra , may còn được phật độ từ bi mà giữ lại cái mạng .
Hải Phong chuyển mục thị từ Lưu Lam sang Trần Lôi đại sư :
- Hôm nay bọn ta rơi vào tay các ngươi . Âu cũng là không còn sức kháng cự . Bất quá , vì sao ta phải trả lời những câu hỏi của ông . Hừ ! Chết đối với chúng ta cũng không có gì là nặng nề .
Trừng mắt nhìn Hải Phong , Trần Lôi đại sư quay snag Tuyết Thanh hỏi :
- Ngươi ! Nói đi ! Đừng nghĩ rằng có thể văn vẻ đựơc chúng ta . Hôm nay không ai cứu được các ngươi ở đây đâu .
Tuyết Thanh lúc này cũng đã bình phục hơn , nhưng cũng không dám làm gì trước đám người này . Chỉ thấy nàng đáp lại :
- Ta ! Đây là sư huynh của ta ! – Nói rồi nàng chỉ tay về phía Hải Phong .
Bùm !
Một quyền bất lực của TRần Lôi đại sư phá tung tảng đá cách ngài hơn chục thước ở phía trái .
Thực tức hết chỗ nói . Toàn một lũ ương ngạnh . Từ khi nào mà cái sống lại nhẹ như vậy . Ài ! Tuổi trẻ mà ! Sao đã chê là mình đã sống quá lâu chứ . Không phải vì Thần Chưởng Như Lai thì Trần Lôi đại sư đã không ngần ngại giết quách mấy người này rồi . Nhưng chả lẽ uy phong của ngài lại bị khinh thường thế sao ?
- Hừ ! Vậy thì để ngươi nhìn sư huynh của ngươi đi gặp Diêm Vương đi .
Nói rồi Trần Lôi đại sư vụt thân một cái , nhanh như chớp tiến lại gần Hải Phong . Đánh ra một chưởng cận chiến .
Nhìn chưởng đánh của Trần Lôi đại sư , sẽ nhận ra rằng đây khong phải là một chưởng có thể đùa được mà là một sát chiêu . Một sát chiêu thật sự .
Thị tuyến của Hải Phong nhoáng lên . Trong nháy mắt đã nhận ra sát chiêu của Trần Lôi đại sư . Liền trong sinh tử , cũng dùng hết sức bình sinh là nâng thanh Bích Kiếm lên chống đỡ một chiêu này .
Bùm !
Một thân nguời bay ngược trở lại . Không ngừng đảo đảo và ngã xuống .
- Huynh ! - Một tiếng gọi thất thanh vang lên . Tuyểt Thanh nhanh chóng chạy lại đỡ Hải Phong . Nước mắt chảy ra : - Huynh ! Huynh tỉnh lại đi . Huynh còn phải về Hoàng Trường đảo gặp phụ thân nữa mà . Huynh …..!
Nhẹ nhàng ! Trong anh sáng sớm của một ngày mới , một con người lặng lẽ ra đi từ đó . Rất đơn giản và cũng chẳng ồn ào .
Giết một người để doạ những người còn lại . Trần Lôi đại sư quay sang Lưu Lam và Tuyết Thanh lên giọng :
- Sao ? Các ngươi đã tin là có thể chết bất cứ lúc nào chưa . Khôn hồn thì ngoan ngoãn bằng không thì … Hừ ! Sau hắn sẽ là hai người các ngươi đó .
- Ta giết ngươi ! - Tuyết Thanh buông Hải Phong ra cầm Tuyệt Tàn thần kiếm xông về phía Trần Lôi đại sư . Bất chấp tất cả , để tất cả bùng phát .
Vù !! Vù !
Rầm ! Rầm !
- Lại còn muốn chống cự - Trần Lôi dại sư tung ra hai chưởng đỡ hai chiêu kiếm của Tuyết Thanh . Đồng thời dư chưởng cũng chấn bay Tuyết Thanh về đằng sau .
Thật sự rất nhẹ nhàng . Dù sao thì cũng là không cùng đẳng cấp mà .
Tẻ nhạt , một khoảng thời gian tẻ nhạt đang diễn ra .
Trần Lôi đại sư nhìn vào Lưu Lam :
- Còn ngươi nữa . Vẫn muốn vùng vẫy . - Mắt thấy Lưu Lam đang định cầm kiếm đánh lén mình . Trần Lôi đại sư liền nhẹ nhành phất một cái .
Bùm !
Lại một tiếng nổ vang lên . Cả trường đều tran ánh nắng nhẹ nhàng mà nhìn nhau . Thật sự là chấn ép người thái quá . Nhưng cũng ai dám nói gì .
Lúc này Kim Quang đaị sư thấy cũng chả còn gì mà quan sát thêm bèn nói :
- Trần Lôi đại sư . Hay là cứ nhốt chúng vào đại lao rồi từ từ tra hỏi sau .
Trần Lôi đại sư nhìn qua mấy người Mạnh Tử chân nhân rồi quay về đám đệ tử phân phó :
- Mấy ngươi hãy an bài chúng vào đại lao đi . Không có lệnh của chúng ta thì không được cho phép bất cứ ai tiếp xúc với bọn chúng .
Rồi Trần Lôi đại sư hướng lên tất cả tu chân giả ở bên ngoài nói lớn . :
- Xin phép các vị . Đã gây phiền đến các vị rồi . Đây là chuyện nội bộ của bản phái , phát sinh trong bản phái , nên chúng ta sẽ cố gắng dàn xếp ổn thoả và thông báo rõ ràng cho các vị sau . Giờ chắc mọi người cũng đã mệt vậy thì hãy về nghỉ ngơi trước đi . Tu chân đại hội sau sự kiện này sẽ tạm dừng trong mấy ngày . Khi nào tiếp tục ta sẽ thông báo tới mọi người sau .
Mọi người nghe vậy cũng không ai lên tiếng gì thêm . Lặng lẽ quay đi chuẩn bị rời chiến trường .
Thế là một trường đại chiến thâu đêm kết thúc như vậy đó . Dù ai thắng , ai bại , ai sống , ai chết không can hệ . Chỉ biết rằng họ đã được chứng kiến một trường chiến đấu sinh tử kinh người .
Lúc này Trương Ngọc Lan và Mai Lệ Thuỷ đang giúp áp giải Tuyết Thanh . Còn cánh Vô Sắc thì đang kèm cặp Lưu Lam về đại lao của Hương Sơn .
Tưởng thế là xong , nhưng vừa khi mọi người bắt đầu giải tán thì đột nhiên :
Viu ! Viu ! Viu!
- Chết hết đi ! - Một giọng nữ tử quát lên . Rồi không gian uốn éo . Bao trùm khắp đỉnh núi là vô số kiếm khí lục bích ngang dọc đâm xuyên .
- Ân !
Mấy lão trưởng giáo của Hương Sơn và nhị đại môn phái ngay lập tức vận khí bao trùm toàn thân tránh cho kiêm khí ảnh hưởng đến người .
Xèo ! Xèo !
Tiếng khí lực triệt tiêu nhau vang lên .
Rồi trong màn kiếm khí đó xuất hiện một nữ tử vận y phục lục bích cùng một cây kiếm đang chém thẳng đến đám người Vô Sắc và Mai Lệ Thuỷ .
Keng ! Keng !
Phập ! Phập !
THiếu nữ này ngay lập tức đỡ lấy Lưu Lam . Đồng thời quay nhìn sang Tuyết Thanh một cái cũng không phản ứng gì thêm . Mà chỉ giúp chế trụ cho Tuyết Thanh khỏi ngã mà thôi .
- Lưu Lam , huynh không sao chứ ? Trời ! Sao lại thế này !
Kiều Linh một tay đỡ Lưu Lam , một tay nhẹ lau vết máu trên mặt chàng . Thật ôn nhu vô cùng .
- Kiều Linh , xin lỗi muội . là ta lại làm khó muội rồi . – Lưu Lam cũng nhẹ nhàng cầm tay Kiều Linh mà đáp lại .
- Không ! Không ! Là muội . Tại muội đã bỏ đi mà không ở bên huynh .
Nói đến đây Kiều Linh hơi nhìn sang Tuyết Thanh đang thất thần và cái chết của sư huynh ở bên cạnh . Lưu Lam thấy thế như hiểu ý nhưng cũng chỉ biết nói :
- Đây là muôi muội của vị huynh đệ là bằng hữu của đại ca . Hắn vừa bị giết chết rồi .
Kiều Linh và Lưu Lam cũng chỉ kịp mấy câu như vậy thì Trần Lôi đại sư đã xông tới :
- Kẻ nào dám náo loạn nơi đây . Đã không còn muốn sống nữa sao . Hừ ! Rồi Trần Lôi đaị sư nhìn vào Kiều Linh như không thể tin nổi giờ đây sao lại có lắm nữ tử có tu vi thâm hậu đến vậy .
Kiều Linh nhìn vào Trần Lôi đại sư , rồi lại nhìn vào Kim Quang đại sư bên cạnh :
- Các vị đại sư , Sao ở tại Hương Sơn lại sảy ra những chuyện chém giết như vậy . Chả lẽ , danh phái chínhđạo xưa nay lại như thế này ư . Tiểu nữ thật là không biết nên hiểu , nên nói ra sao nữa .
- Hừ ! - TRần Lôi đại sư nghe vậy thì sắc mặt có chút biến đổi rồi nhanh chóng đáp lại :
- Chém giết ? Thì hãy hỏi bọn chúng đi . Sao giờ đây lại đi chất vấn chúng ta . Chúng ta thân mang chính đạo , âu cũng là vì một chút bình an của bách tính mà ra tay ngăn chặn lũ ma đạo này thôi .
Lưu Lam được Kiều Linh đỡ cũng ngẩng đầu lên đáp lại :
- Chúng ta . Ha Ha ! Hãy nhìn đi , hãy hỏi khắp những người có mặt ở đây đi . Liệu chúng ta đã làm gì mà ảnh hưỏng đến bách tính lê dân . Liệu chúng ta đã giết ai , đã hại ai ? Còn các ngươi , không chịu suy xét gì cả . Nhìn thấy người là đánh , chỉ cần họ bất đồng chính kiến thì tất cả đều là tà phái sao ? Giết người ? Vậy ai kia ? đã chết dưới tay các ngươi .
Nguyên do là sao ? Tội của hắn là gì ? Không phải là ngươi muốn giết gà doạ khỉ ? Tham lam quá sao …..
- Im miệng ! Ngươi còn dám hồ ngôn . Đừng tưởng có trợ thủ mà thoát được tay ta . Hôm nay các ngươi đã ở Hương Sơn thì không ai có thể đến mà cứu được các ngươi đi đâu . - Nộ hoả đùng đùng lại cháy lên trong lòng TRần Lôi đại sư .
- Ta không thể tin được , các ngài lại có thể như vậy . Thật sự là ….. Lưu Lam , huynh ấy có bao giờ làm những chuyện trái với lương tâm đâu . Khi cả làng ta gặp nạn thì các ngài ở đâu ? Chính phái , chính đạo ở đâu .? Chỉ thấy huynh ấy đã không tiếc thân mình mà giúp chúng ta thoát khỏi một thảm hoạ . Ta tin huynh ấy không có như các ngài nói . – Nói rồi Kiều Linh lại nhìn vào Lưu Lam . Bốn con mắt nhìn nhau , say đắm , thâm tình như chẳng để ý gì đến bên ngoài cả .
Lê Huệ chân nhân lúc này cũng ở đâu đi đến mà nhìn Kiều Linh rồi nói :
- Cô gái ! Đừng có nghĩ mình là phận nữ mà không ai dám làm gì . Ỏ đó mà phỉ báng chính đạo chúng ta là cô có biết đã đối đầu với tu chân giới rồi không . Hãy ăn nói cho phải phép . Đừng có mà quá phận . Không thì cũng không cần mấy đại sư của Hương Sơn xuất thủ , chính ta sẽ tự tay dạy cô một bài học .
- A !
Thật sự là cách ăn nói của mấy người Kiều Linh , Lưu Lam đã làm cho tu chân giới chính đạo nộ hoả . Xưa nay họ cao cao tại thượng . Trong con mắt người dân họ là những chư tiên vì dân vệ đạo – Vô cùng cao quý . Vậy mà chỉ trong có một đêm lại liên tiếp bị phỉ báng , nếu không có phản ứng chẳng phải họ sợ sao .
Lúc này Kiều Linh nhìn Lê Huệ chân nhân , rồi lại nhìn khắp những người xung quanh . Bản thân nàng biết , hôm nay rơi vào tình cảnh này đang là vô cùng khó khăn , sao có thể đấu lại được với họ đây .
- Có thể chúng ta hôm nay có chút quá phận . Nhưng ta cũng là do bức xúc vì cách hành xử của các ngài . Lưu Lam huynh ấy , vì sao chứ , vì sao lại bị đối xử như thế này .
Kiều Linh vẫn cố giữ thái độ để tìm ra một lối thoát cho mọi người . Có thể nàng tin rằng đây chỉ là sự hiểu lầm nhất thời mà thôi .
Lê Huệ chân nhân quay sang Trần Lôi đại sư và Kim Quang đại sư : - Vậy thì hỏi Hương Sơn phái đi .
TRần Lôi đại sư thấy Lê Huệ nói vậy cũng có chút nhăn mặt nhưng ngài vẫn nói :
- Vì sao ư ? Nếu chẳng phải bọn hắn cố ý xâm nhập cấm địa của chúng ta tìm bảo vật thì cũng đâu gây nên xô sát . Rồi còn hắn , sao thân lại có thể hoài vô thượng pháp quyết của phật môn chúng ta . Cũng không phải vì hắn ngoan cố sao ? Ngoan ngoãn nhận tội và giao ra tâm quyết Thần Chưởng thì cũng đâu đến cơ sự này . Buộc chúng ta phải lưu hắn lại thôi .
Trần Lôi đại sư cố gắng giải thích rõ ràng như vậy cũng không phải là vì một cô gái . Mà ngài nói thế là để cho toàn tu chân giả ở nơi đây được rõ . Để chấn nhiếp tất cả bon họ khỏi ra vào bàn luận lăng nhăng .
Kiều Linh nghe đến vậy cũng hiện lên một tia bất ngờ :
- Thần Chưởng ! Nguyên lai là như vậy . - Rồi nàng cũng nhìn sang Lưu Lam tìm sự xác nhận .Lưu Lam cũng gật đầu nhẹ thầm với Kiều Linh :
- Chính là pháp quyết mà đại ca đã cho chúng ta .
Kim Quang đại sư nghe Kiều Linh cảm thán như thế liền hỏi vội :
- Sao ? Ngươi biết pháp quyết này ư ? Vậy cũng được . Lời ta nói khi nãy , giờ vẫn còn hiệu lực đó . Nếu các ngươi chịu giao Thần CHưởng tâm quyết ra đây thì mấy mạng của các ngươi có thể lưu lại .
Kiều Linh nghe vậy , lại nhìn Lưu Lam . Nhìn toàn cảnh của chàng bây giờ ,không khỏi một trận xót thương trong lòng . Nhịn không được ,nàng liền ngẩng đầu lên hỏi lại :
- Có thật như vây không ? Các ngài không nuốt lời chứ .
Kim Quang đại sư liền giãn cơ mặt ra :
- Chúng ta là ai , sao có thể nuốt lời .
- Vậy thì được - Kiều Linh trả lời , toan định xoay tay lấy tấm quyết từ trong người ra thì Lưu Lam thấy vậy liền can :
- Kiều Linh , sao nàng lại cả tin như vậy . Mà nếu nàng đưa ra , đại ca sẽ trách chúng ta đấy .
Kiều Linh nhìn vào Lưu Lam lắc đầu :
- Huynh đừng nói nữa . Cái này đối với chúng ta vốn không tác dụng nhiều lắm . Mà đối với đại ca như thế thì lại càng không có tác dụng . Ta giao ra cũng chẳng ảnh hưởng đến ai , mà là giờ đây huynh lại đang như thế này . Cứ bảo trù lại tính mạng đã . Ra khỏi đây rồi tính sau đi .
Nói vậy rồi Kiều Linh liền kiên quyết , nhìn vào Kim Quang đại sư , vung tay lên một đồ phổ quyển trục tâm quyết mà ngày xưa chính là của Quang Vân đưa cho hai người hiện ra .
Nàng vung tay lên , đồ phổ liền bay về phía Kim Quang đại sư .