Chapter IX: Immortalizing
_ Cả ngày hôm qua anh đi đâu vậy?
Nó gặp Allen trong thư viện của Hội, đang tra khảo mấy cuốn sách y học lằng ngoằng chữ cổ. Rõ là anh ta quá say sưa đọc nên không thấy nó đi vào.
_ Hơ … công việc của tôi ấy mà. – anh ta cười khì.
Coi bộ nét mặt nó hơi bị thiếu thiện chí nên Allen cũng hơi rét và quyết định nói thẳng:
_ Thật ra hôm qua tôi đi tìm gặp ông cố của tiểu thư.
_ Ông cố của Mỹ Xuân còn sống à?
_ Cả nhà cô ấy đều bị bệnh, nhớ không?
Allen nhìn ra cửa thư viện, nơi Mỹ Xuân bị bà quản thư cột cứng ngắc vào ghế vì mấy lần trước vào đây cô chạy nhảy cười đùa ồn ào quá cỡ. Xem chừng cô bé không thể nghe ngóng gì được tụi nó – chỉ có thể nhìn tụi nó đắm đuối - “ông già” kéo nó vào một cái bàn khuất sau tủ sách lớn.
_ Đừng cho tiểu thư biết nhá, tôi tìm ông ấy để hỏi về liều thuốc trường sinh.
Chapter IX: Immortalizing.
_ Liều thuốc trường sinh là sao?
_ Đại khái … câu có bao giờ nghe nói về Master Ryan Lee, nhà quý tộc nổi tiếng với những trò chơi ngông quá mạng, người từng được đồn đãi là đã tìm ra liều thuốc trường sinh duy nhất trên thế giới?
_ Đó chỉ là một nhân vật tưởng tượng – nó nhớ lại – trong mấy cái truyện ngụ ngôn dạy cho con trẻ bỏ thói học đòi?
_ Ờ thì … cũng có những chuyện như vậy – Allen gãi đầu cười (lại cười) – nhưng Master Ryan Lee là người thật, hơn nữa, ngoài thói chơi liều thì ông cũng thật sự là người rất tài giỏi, bằng chứng là ông ta đã tìm ra liều thuốc trường sinh thật, không phải đồn đãi nhé, thật đấy!
_ Nghe hay nhỉ? Nhưng chuyện đó liên quan gì đến Mỹ Xuân?
_ Sao lại không? Tiểu thư là Lee Mi Sun, cháu gái chính tông đời thứ tư của Master Lee đó!
_ CÁI …
Nó chưa kịp hét hết câu đã bị Allen bịt miệng nhấn xuống. Bà quản thư nhìn tụi nó khó chịu, chắc bà ấy cũng chuẩn bị sẵn hai cái ghế có dây cột rồi ấy nhỉ.
_ Tôi đã ngờ rằng liều thuốc trường sinh có manh nha gì đó tới nọc từ nanh ma cà rồng, nên phải tìm ổng hỏi lại. Cũng hơi mất thời gian tra vấn nhưng cuối cùng thì ổng thừa nhận là tôi đúng.
_ Là sao?
_ Tức là bấy lâu tôi đã đi đúng hướng chứ sao, giải được nọc ma cà rồng thì có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư. Nhưng điều bất ngờ là ổng nói ổng có xài tới cả nước mắt Phượng hoàng nữa.
_ Là sao?
_ Nọc ma cà rồng giúp cơ thể có được sức mạnh phi thường, đẩy lùi quá trình lão hóa nếu như, cậu biết đấy, được dinh dưỡng đúng cách. – anh ta nhìn nó hơi e dè – Còn nước mắt Phượng hoàng có tác dụng thanh tẩy độc tố, đẩy nhanh quá trình chữa lành vết thương …
_ Rồi sao?
_ Cậu cứ “sao” với “trăng” hoài không chán à? – mặt “ông già” chảy dài.
Cái ông này làm như nó là bạn đồng nghiệp của ổng, nói cái gì ra là nó phải hiểu cho bằng hết.
_ Hai hợp chất này vốn trái tính nhau nên khi hòa chung thì sẽ có một chất bị hòa tan và tiêu biền, giống như khi dùng nước mắt Phượng hoàng thì vampire có thể chết vậy, cho nên – lại cười, lần này có vẻ đắc ý - phải có một chất trung gian nào đó để không có chất nào bị mất đi trong quá trình điều chế thuốc. Giờ chỉ cần đảo ngược tác dụng của chất trung gian đó thì hai hợp chất kia tự động trung hòa lẫn nhau, đơn giản phải không nào?
_ Anh quan tâm đặc biệt đến dự án này lắm nhỉ - nó hỏi – vì sao anh lại tham gia?
Allen cứng đờ lại, vì không nghĩ nó chuyển đề tài quá lẹ.
_ Sao tự nhiên cậu …
_ Chỉ là tò mò thôi mà.
“Ông già” nhìn nó với một ánh mắt kì quái, rồi buông thõng người xuống ghế, tháo mắt kiếng ra lau lau chùi chùi. Nó ngồi chờ, chẳng biết anh ta định chùi cái kiếng đó bao lâu nữa nên định với tay lấy cuốn sách gần đó. Nhưng nó vừa đưa tay ra …
_ Cậu biết đấy, liều thuốc trường sinh tạo ra một cơ chế cân bằng sự sống hoàn hảo, nhưng không phải cứ thế rồi dao đâm không chết thì không thấy đau, đạn bắn không chết thì không thương tích, bệnh tật không chết mà không chịu di chứng. Cậu có thấy tóc của cô ấy không?
_ Thấy sao cơ?
_ Mái tóc ấy … nhìn thì cứ tưởng tóc bạch kim, nhưng thật ra là tóc bạc đấy! Ngay cả tuổi tác cũng thể hiện ra ngoài. Người dùng thuốc vẫn phải chịu mọi đau đớn như người thường, nhưng chỉ khác ở chỗ … không chết. Chĩ nghĩ đến thôi là đủ thấy phục tiểu thư rồi! Mục đích của tôi là muốn giúp tiểu thư hoàn thành ý nguyện thôi.
_ Sao anh lại toàn tâm toàn ý với Mỹ Xuân vậy?
_ … Thật ra tôi cũng muốn cảm ơn tiểu thư.