Chapter X: Some memories ...
_ Bạn không sao chứ?
Trông cậu bé có vẻ buồn vì bị đám trẻ cùng xóm ghét bỏ. Chúng bắt nạt cậu, đánh cậu chẳng vì lí do gì, cũng chỉ vì chúng ghét cậu. Thì sao chứ? Cậu mồ côi mẹ, đó đâu phải là lỗi của cậu? Cha buồn mẹ mất đâm nát rượu, đánh đập hắt hủi cậu, đó là lỗi của cậu chăng? Càng bị đánh càng lì đòn, càng hỗn hào, do cậu đấy ư? Càng ngày người cậu vết bầm càng nhiều, càng chi chít, nắm đấm cậu càng chai lại vì đánh nhau với cái lũ trẻ con ghét bỏ cậu.
_ Bạn chảy máu rồi này.
Câu giật mình. Nãy giờ lo quẩn quanh những ý nghĩ thù ghét cuộc đời, cậu không để ý có một cô bé đến ngồi kế bên cậu từ nãy giờ.
Chapter X: Some memories …
_ Mày đi đâu về hả - ông già lè nhè – cái thằng đổ đốn kia?
Biết làm sao được, cậu bé đành làm như không nghe thấy. Đành vậy, dù gì ông ấy cũng là cha cậu. Dù cậu không ưa ông bợm ấy, nhưng vì cậu vẫn phải sống nhờ vào số tiền công làm thợ sơn ít ỏi của ông nên chẳng dại gì chọc cho ông già đuổi cổ.
_ Mày câm à? – ông gắt gỏng – tao biểu mày ở nhà trông nhà, thế mà mày cứ long nhong ngoài đường đánh lộn đánh lạo. Riết rồi mày khó dạy quá!
Cậu lầm lũi đi vào bếp, cặm cụi bóc vỏ khoai bỏ vào nồi luộc qua loa.
Mọi thứ luôn diễn ra đúng như vậy, cứ mỗi sáng sớm ông già cứ nhằm xưởng tàu mà thẳng tiến, trưa tạt ngang đưa nó chút tiền ăn, chiều lại đi bét nhè đâu đó tối mịt mới về. Nhưng thường thì cậu về trễ hơn bố, vì phải đi đánh cho lũ kia một trận, vì chúng xúc phạm cậu. Thường thì cậu bị đánh cho nhừ tử thì đúng hơn, nhưng điều đó chẳng ngăn được cậu tiếp tục đánh nhau với chúng. Đó trở thành thường lệ rồi.
Đã thành lệ rồi, từ khi mẹ mất …
…
Nhưng chiều nay thì khác. Một cô bé đến bắt chuyện với cậu.
Cậu bé chưa từng thấy cô ở quanh đây bao giờ. Cậu cũng không để ý cô từ đâu tới, nhưng trông cô có vẻ … lạ lắm, nét đẹp quí phái, ăn mặc chỉnh tề. Ngay cả cái việc cô bắt chuyện với cậu là điều lạ. Trước giờ cậu có ai nói chuyện tử tế với một thằng không mẹ bao giờ?
_ Tại sao họ lại đánh bạn?
_ Sao lại có người quan tâm nhỉ? – cậu trả lời cộc lốc.
Đó là cách hai người làm quen với nhau. Thật lạ là cô luôn có thời gian để ngồi lắng nghe cậu, dù cậu không muốn nói gì. Nhưng dần dần cậu thấy giữ im lặng cũng không phải là ý hay, nhất là khi có người sẵn sằng nghe cậu nói như thế này.
Từ đó, mọi sự kìm nén, ấm ức của cậu dần được tuôn ra. Không hẳn như cơn lũ trào ra từ con đập bấy lâu ứ nước, nhưng cũng đủ làm cậu thoải mái hơn.
Dần dần, cậu ít đánh nhau với bọn trẻ hơn, dù vẫn về trễ như mọi khi, tất nhiên là vì cậu có cuộc hẹn với cô bạn mới ở bên bờ sông như dạo gần đây.
…
Dạo gần đây cô bạn tiểu thư có một trò mới: dạy học.
Cậu thì chẳng thích chơi trò chơi. Cậu thích được nói chuyện với cô bé hơn. Nhưng có khi cậu cũng phải biết chiều “người ta” chứ. Thế là cậu trở thành “học trò” cho cô giáo tí hon kia. Nhưng bù lại, cậu được học chữ, biết đọc biết viết, dù không rành rẽ lắm nhưng cậu cũng có thể mọ mẫm đọc được mấy quyển sách hay cô bé cho mượn. Thế mà lại hay, nhờ thế mà cậu biết được rằng còn có nhiều thứ hay ho trên thế giới này, hay hơn cả việc đánh nhau, hơn cả việc nằm nhà mà rầu rĩ.
…
_ Con muốn đi học!
Ông già nhìn nó lừ lừ rồi nạt cho mấy câu:
_ Mày mà đi học cái gì! Giờ thì lo ăn ngày ba bữa cũng khó, tiền của đâu mà đi học đi hành!
_ Vậy sao ba lại có tiền đi uống rượu?
_ CON NÍT THÌ BIẾT CÁI GÌ!
Ông dừng lại thở hồng hộc. Dạo này rượu làm ông yếu sức quá, đầu óc cũng mụ mẫm cả. Nhưng dù gì ông cũng phải mắng nó một trận!
_ Mày … nghe nói dạo gần đây mày hơi với con nhóc nhà giàu đó phải không? … hừ, cái lũ nhà giàu thì chỉ giỏi dụ dỗ con người ta làm mấy chuyện tào lao, mày coi tao nè … tao cũng có học hành cái gì … cũng sống được qua ngày đấy thôi!
_ TÔI KHÔNG MUỐN SỐNG NHƯ BA!
_ Mày nói cái gì?
_ Hồi trước ba đâu có như vầy! Sao hồi trước ba cho tôi đi học được, sao bây giờ tôi lại phải nghỉ? Hồi trước mẹ chưa mất, ba đâu có … tệ hại như vầy?
_ Mày … mày … - ông tức không nói nên lời.
_ Hồi đó ba sống vui vẻ, yêu đời lắm mà? Ba còn làm việc này việc kia, còn nuôi được những ba người trong nhà! Còn cho tôi ăn học! Vậy sao từ ngày mẹ mất, nhà mình lại thành cái mớ lộn xộn thế này? Tại sao lại phải chuyển đến cái nơi quái quỉ này? Tại sao ba phải làm cái nghề rẻ mạt này?
_ MÀY CÂM NGAY! THẰNG MẤT DẠY!
Mặc cho ông già la hét ỏm tỏi, cậu bỏ mặc đi như không nghe thấy. Nghe làm gì … những lời đó.
…
Cuộc sống không đơn giản như cậu bé nghĩ.
_ Ê nhóc! Dạo này mày cũng khá quá hen, quen được tiểu thư con nhà giàu. Mày dụ dỗ nó bằng cái gì vậy?
_ Mày đừng có nói bậy!
_ Hay là mày rù quến nó bằng mấy cái chuyện về mẹ mày, hả? – cả đám bật lên cười hô hố.
_ Chỉ có những thằng thô bỉ như tụi bây mới nghĩ ra cái trò đó!
_ MÀY NÓI CÁI GÌ?
Lại đánh nhau. Nhưng lần này cuộc ẩu đả bị ngắt quãng giữa chừng, bọn trẻ giật mình lùi lại khi thấy cậu bé tay lăm lăm con dao quơ loạn xạ trong không khí. Cậu từ từ ngồi dậy, vẻ mặt đắc thắng vì biết bọn chúng không nghĩ cậu lại mang theo cả dao. Thật ra, ban đầu cậu cũng hơi rùng mình với việc mang dao theo người, nhưng cậu đoán sẽ có lúc cần phải làm như thế này.
Mải lo những ý nghĩ đắc chí, cậu để lộ sơ hở và bị một tên to con từ đằng sau vật xuống. Con dao văng ra xa và bị một thằng khác chụp lấy.
_ Mấy người làm gì vậy? Dừng lại!
Ôi không! Tiểu thư đừng đến đây!
_ Mày được lắm Allen! – thằng mặt rỗ cầm dao gật gù – Mày thích chơi dao thì tao cho mày chơi dao!
_ Đừng đại ca! – mấy đứa khác thất thanh kêu lên.
_ Dừng lại!
Phập.
Máu chảy loang ra ướt cả chiếc váy trắng. Váy của cô bé …
_ CHÚNG BÂY LÀM GÌ TIỂU THƯ VẬY HẢ?
_ Đồ ngu! – tên to con hét toáng lên – mày làm cái gì vậy?
_ Tao phải dằn mặt nó trước! – thằng mặt rỗ tái mặt đi, nhưng vẫn cố cười đểu – chẳng lẽ mày muốn … hơ … hơ …
Cả đám nhìn theo hướng nó đang nhìn và nhanh chóng hiểu vì sao thằng nhóc á khẩu.
Cô bé từ từ ngồi dậy, hơi loạng choạng nhưng dần đứng thẳng người dậy và … rút con dao lem luốc máu ra khỏi bụng, trên mặt cô hiện rõ nét đau đớn pha vẻ tức giận tột cùng. Ánh mắt của cô khiến cả đám co rúm lại.
_ Chạy nhanh!
Thế là cả bọn chạy tán loạn như bị ma đuổi. Khi tên cuối cùng vừa khuất mắt, cô bé gục xuống, ngã ra bất tỉnh.
_ Tiểu thư! Tiểu thư không sao chứ? Tiểu thư trả lời tôi …
_ Cậu tránh ra! – một người hầu vừa chạy đến gạt nó ra và bế cô bé đi.
_ Cho tôi đi theo!
Ông ta nhìn nó, nhưng thời gian không cho phép ông mắng nhiếc xỉ vả gì nó nên ông đành gật đầu.
…
_ Thật có một chứng bệnh như thế sao ạ? – cậu bé như không tin vào tai mình.
Theo như lời phu nhân – mẹ của cô bé – thì nhờ chứng bệnh lạ đó nên cậu không phải lo lắng gì về vết dao đâm cả. Tính mạng cô không bị nguy hiểm. Nhưng cứ nhớ đến vẻ mặt của cô thì cậu không thể yên tâm. Thế là cậu xin được vào thăm tiểu thư trong chốc lát.
_ Ta nghĩ cậu không nên vào lúc này, - phu nhân bảo – nên để con bé nghỉ ngơi đã.
Thế là cậu đành chờ mấy ngày sau, khi tiểu thư đã khá hơn.
…
_ Bạn không cần lo lắng cho mình đâu! – cô bé cười.
Trông cô đã đỡ hơn, dù gương mặt còn hơi tái. Nhìn tiểu thư cậu bé lại nhớ đến buổi nói chuyện hôm trước với phu nhân.
_ Sao tiểu thư lại sợ bệnh của mình? – cậu hỏi. – nếu có chứng bệnh đó thì tốt hơn chứ!
_ Sao bạn lại nói thế?
_ Nếu được như tiểu thư … mẹ tôi đã không phải chết.
Cô khẽ thở dài, dõi ánh nhìn xa xăm ra cửa sổ. Cậu không biết tiểu thư đang suy nghĩ gì, nhiều phen định lên tiếng hỏi nhưng … lại thôi. Bỗng cô bé nói.
_ Hãy tưởng tượng … Allen, một chiếc lá cây khi già úa thì như thế nào?
_ Chiếc lá sẽ rụng xuống đất?
_ Đúng vậy … lá sẽ rụng ... và bị phân hủy. Nhưng bù lại, nó có thể phân hủy ra, hòa vào đất và tiếp tục nuôi sống cây lớn. Và vì nó rụng nên cây lớn sẽ có chỗ để mọc lá non, chồi non, bạn nghĩ thấy đúng không?
_ Ừ thì …
_ Nếu chiếc lá úa không rụng đi, nó sẽ nằm lại trên thân, không có chỗ cho lá non, chồi non … bản thân chiếc lá úa cũng không thể nuôi sống cây lớn. Cuối cùng, thay vì chỉ có chiếc lá úa chết đi, nhưng vì sự ích kỉ muốn níu kéo cuộc sống mà cả cây lớn phải chết … liên lụy đến cả những lá khác, cành khác …
_ …
_ Lá rụng có thể tan vào đất, nhưng cây lớn chết thì vẫn đứng đó, vậy là không có chỗ cho những cây khác thay thế nó, và bản thân nó cũng chẳng thể giúp ích cho đời … Cái chết với mỗi người là điều tất yếu, mọi cố gắng níu kéo cuộc sống đều vô nghĩa.
_ … tôi sẽ giúp tiểu thư.
Tiểu thư nhìn cậu bé nghi ngờ.
_ Đây không phải chuyện đùa đâu Allen. Mình nói thật đấy.
_ Tôi cũng nói thật. – Cậu nhìn thẳng vào mắt cô bé, quả quyết – tôi chưa biết tôi sẽ làm thế nào … chưa biết tôi sẽ làm được gì … nhưng chắc chắn tôi sẽ giúp tiểu thư! Tôi hứa!
Tiểu thư bỗng chốc mỉm cười. Một nụ cười xinh xắn trên một gương mặt mệt mỏi, nhưng là nụ cười hạnh phúc nhất cậu từng thấy. Đó là động lực lớn lao nhất khiến cậu làm những việc cậu phải làm.
…
_ Con làm gì vậy? – ông già hỏi.
_ Tôi sẽ rời khỏi nơi này. – cậu bé vừa nói vừa xếp ngay ngắn mấy cái áo cũ. – Nếu ba không thể cho tôi đi học thì tôi sẽ tự đi. Tôi sẽ làm một công việc gì đó để kiếm sống, để dành tiền học hành. Tôi sẽ tự lo cho bản thân mình!
_ Con lại đây.
Chuyện gì nữa đây?
Cậu bé ngồi xuống bàn, chuẩn bị tinh thần nghe lấy những lời nhiếc mắng nặng nề về những “ý nghĩ điên rồ” của cậu. Nhưng lạ thay, ông già chẳng la mắng gì mà nhẹ nhàng nói:
_ Thay vì phải đi xa thế, sao con không ở lại đây với ta? Ta sẽ tìm một công việc tử tế hơn, sẽ cố gắng lo đủ tiền chi tiêu, con chỉ phải kiếm thêm tiền trang trải việc học thôi?
Cậu bé không tin vào tai mình nữa. Cậu không nghĩ ông già lại có thể nói những lời này. Thậm chí hôm nay ông vẫn còn tỉnh táo nữa chứ! Ông nhìn cậu, hai mắt đỏ hoe, tất nhiên không phải vì rượu:
_ Ta nghĩ lại rồi. Quả thật … ta đã sống không phải với mẹ con. Cũng chỉ vì bà mất đột ngột quá. Lúc ấy … ta cứ nghĩ như không thể sống thiếu bà ấy nữa.
_ Vậy ba đã định làm gì?
_ Ta không biết … định lo cho con đến khi con đủ lông đủ cánh rồi … có nhiều lúc ta cũng muốn về với bà ấy, nhưng – ông cười buồn – ta có làm cái gì cho ra hồn được đâu? Bây giờ còn để con oán trách ta nữa …
Ông già ôm cậu vào lòng. Từ lâu lắm rồi cậu mới được ôm cha mình như vậy.
…
_ … và từ đó tôi cố gắng phấn đấu học hành để được như ngày hôm nay. Cậu thấy đấy, tiểu thư đã giúp tôi thay đổi như thế nào. Nếu không nhờ cô ấy … – Allen kết một câu, mỉm cười nhìn Mỹ Xuân vừa phùng mang trợn má nhái bà quản thư vừa lắc lư cựa quậy hòng tìm cách thoát khỏi cái đống dây cột lằng nhằng.
Nó nhìn bề ngoài “trói gà không chặt” của “ông già” mà khó tưởng tượng nổi cái cảnh một thằng nhóc mười hai mười ba tuổi đánh nhau với cả đám trẻ cùng xóm. Thật khó tin là anh chàng lờ đờ thế này mà có một tuổi thơ như thế.
Nhìn kĩ lại thì Allen trông cũng khá “phong trần” đấy chứ, ánh nhìn sâu và xa xăm, gương mặt dạn dày sương gió trông cũng điển trai chẳng kém tay Randall hôm trước tụi nó gặp. Chỉ phải cặp kính dày cộp và cái nụ cười quái gở của một nhà bác học điên điển hình làm cái vẻ nam tính của “ông già” trồi sụt khá thất thường, chứ như lúc này thì …
_ Đừng có nói tiểu thư rằng tôi kể cậu nghe chuyện này nhé. – Allen vừa nói vừa mỉm cười, như vẫn còn sống trong những kí ức đẹp đẽ ấy. – tôi … muốn giữ một chút gì đó riêng tư với cô ấy.
Anh ta hít một hơi dài rồi đứng dậy, đeo kiếng vào và tiếp tục lục lọi cái mớ sách hỗn độn, nhưng nét mặt có phần vui vẻ và bớt vẻ kì quặc hơn. Nó nhìn anh vui mà nó cũng thấy vui vui. Tinh thần như thế thì làm việc mới tốt, mới mau giúp nó làm người bình thường chứ! Tự nhiên nó sực nhớ ra:
_ Còn Jenny thì sao? Ai cũng có một lí do gì đó mới tham gia dự án mà?
Allen hơi khựng lại, nhìn qua nhìn lại xem có ai đang nghe ngóng gì không rồi cúi xuống thì thầm: (lại trở về vẻ mặt tinh quái kiểu nhà bác học điên)
_ Hình như cô nàng có người anh trai cũng bị biến thành ma cà rồng giống như cậu vậy đó!
|