Bố trí thuốc nổ? Được a, vậy thì quá náo nhiệt rồi, Cao Tù vui mừng vỗ tay, vội vàng phái mấy thủ hạ lanh lợi tiếp tục tung tin đồn, chuẩn bị hỏa dược.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Cao đại ca, bên ngoài thành phòng bị thế nào?
- Ngươi cứ an tâm đi.
Cao Tù cười nói:
- Bên ngoài thành có Từ đại nhân tự thân tọa trấn, dựa theo phân phó của ngươi, đã sớm đem trận hình tản ra rồi, chỉ chờ con cá lớn kia cắn câu thôi.
- Tốt!
Lâm đại nhân hắc hắc cười, vỗ vỗ vai lão Cao:
- Cao đại ca, nhiệm vụ quang vinh oanh tạc Long cung ta sẽ giao toàn quyền cho ngươi, ngươi phải gánh vác chút tâm tư rồi.
Giao cho ta?Cao Tù nghi hoặc khó hiểu nhìn nhìn hắn:
- Lâm huynh đệ, ý của ngươi là, ngươi không lưu lại chỗ này nữa? Ai nha, như vậy không được, vạn nhất tên ngự sử họ Trần gì kia muốn ngăn cản ta, ta có thể đánh không lại hắn. Còn ngươi lưu lại đây, thì tâm lý ta tương đối ổn thỏa.
Lo lắng của Cao Tù, cũng không phải không có đạo lý, mặc dù Lâm đại nhân không đưa Trần ngự sử lên bàn ăn, nhưng Trần Tất Thanh dù sao cũng không phải ai cũng có thể bắt giữ được. Cao Tù cho dù không sợ hắn, nhưng nếu thực sự đấu mồm mép, hắn còn xa mới là đối thủ của tên họ Trần kia.
Lâm Vãn Vinh trầm tư trong chốc lát, liền kêu Tiên Nhi mang giấy bút tới, rồng bay phượng múa, soàn soạt viết vài chữ, rồi đưa cho Cao Tù.
Lão Cao nhận được rồi nhìn một cái, thư pháp của Lâm đại nhân xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ nhưng lại rất dễ nhìn: ‘Vương phủ chi sự. Mọi ý đều thực hiện theo Cao Tù. Ai dám cản trở chống lại mệnh lệnh, trước hết giữ lại xét hỏi. Lâm Tam tức nhật !’
- Cao đại ca, ngươi không cần lo lắng. Nếu thực sự có người dám cản trở ngươi làm việc, ngươi cứ dựa theo cách làm ta đã nói, mọi hậu quả đều do một mình Lâm mỗ gánh chịu. Con bà nó, ta không tin trên thế giới này còn có người ngang ngược hơn so với ta.
Lâm đại nhân tràn đầy tin tưởng nói.
Cao Tù ngẫm lại cũng thấy đúng, thà trêu chọc Diêm Vương, chứ đừng trêu vào Lâm Tam, kẻ đối địch với Lâm huynh đệ, có người nào được ăn trái ngon? Hắn yên lòng, nhẹ nhàng đưa chỉ dụ nhét vào trong ngực.
Chờ đến khi ra khỏi phủ, thấy Lâm Vãn Vinh dọc đường trầm tư, lại không nói đi tới nơi nào, Tần Tiên Nhi kêu dừng kiệu, nhỏ giọng hỏi:
- Tướng công, hiện tại chúng ta phải đi đâu?
Lâm Vãn Vinh nghiền ngẫm kỹ càng, cười nói:
- Tiên nhi, ngươi đoán coi, Thành Vương thúc kia của ngươi, bây giờ lại muốn làm gì?
Tiên Nhi liếc mắt nhìn hắn vài cái:
- Ta làm sao biết? Kêu ta nói, hắn gặp phải ngươi, đúng là gặp được khắc tinh. Hang ổ đều bị ngươi đánh sụp, hắn còn có thể làm gì? Chỉ có thể chọn con đường rời khỏi thành thôi.
- Thông minh, quả nhiên không hổ là lão bà của Lâm mỗ ta.
Lâm Vãn Vinh giơ thẳng ngón cái lên, cười hắc hắc không ngừng:
- Vậy ta hỏi lại ngươi, bây giờ có hai con đường có thể chọn. Một là lên biên giới phía Bắc xa xôi nhờ cậy người Hồ, đường khác, là xuống phía Nam Phúc Kiến cấu kết Oa nhân, nếu ngươi là Thành Vương, ngươi sẽ chọn đường nào?
Đôi mi thanh tú của Tần Tiên Nhi khẽ nhíu, trầm tư suy nghĩ. Nếu đúng như Lâm Vãn Vinh nói, trong tay Thành Vương không có binh mã, thì đúng là một người cô độc. Nếu hắn chạy trốn, chỉ có thể nương tựa một phương cường quyền, mới có thể sinh tồn được. Hồ nhân và Oa nhân, chắc chắn là lựa chọn cuối cùng trong sự tuyệt vọng của hắn.
Tần tiểu thư suy nghĩ rất lâu, mới mở miệng:
- Theo ta thấy, hắn sẽ lựa chọn Hồ nhân!
- Ủa? Vì sao?
Lâm Vãn Vinh thấy rất hứng thú hỏi tiếp.
- Nguyên nhân không ngoài hai việc. Thứ nhất, Hồ nhân binh cường mã tráng, sức chiến đấu cường hãn. Lại dòm ngó Đại Hoa ta đã lâu, hiện tại song phương đang giằng co ngoài biên ải, đại chiến hết sức căng thẳng. Nếu Thành Vương chạy tới Hồ doanh, đúng là có thể dựa vào binh lực Hồ nhân phía Nam Trung Nguyên, đây là cách thực hiện giấc mơ mau lẹ nhất của hắn. Mà Oa nhân lãnh thổ chật hẹp, chiến lực so với Hồ Nhân càng chênh lệch trăm lần, hắn không lí do gì phải bỏ mạnh lấy yếu cả.
Tần Tiểu Thư suy nghĩ rõ ràng, phân tích chặt chẽ đầy đủ. Lâm Vãn Vinh cười rồi gật đầu:
- Ân, có đạo lí, vậy còn nguyên nhân thứ hai?
- Thứ hai, chính là hắn đã bại lộ ý đồ của mình.
Tần tiểu thư nói:
- Tướng công, ngươi còn nhớ, Từ Vị cùng với ngươi đã nói qua, chuyện tối hôm qua có mấy trăm tử sĩ bất ngờ tập kích doanh trại thành Nam? Nếu Thành Vương thật sự muốn nhờ cậy Oa nhân, với sự giảo hoạt lão luyện của hắn, hắn tuyệt sẽ không vô cớ bại lộ mục đích. Nếu lấy mấy trăm tử sĩ này đột nhiên tập kích, xem như là thăm dò phòng thủ thành Nam, vậy chẳng phải là muốn nói cho chúng ta, hắn muốn chạy xuống phía Nam? Điều này cùng với tính cách của hắn không phù hợp. Do đó, ta đành to gan suy đoán, đây là kế giương đông kích tây của hắn, mục tiêu của hắn, hẳn là Hồ nhân ở phương Bắc. Bảo vệ thành trọng yếu, chỉ sợ phải là ở thành Bắc.
- Phía Bắc? Quan điểm của ngươi và Từ Vị kia đều thống nhất sao?
Lâm đại nhân lẩm bẩm tự nói. Tự hỏi nàng, rồi lại tự hỏi mình.
Từ Vị lúc này đang tự mình tọa trấn thành Bắc, chính là vì chặt đứt con đường lên phía Bắc của Thành Vương, xem ra suy nghĩ của hắn cùng Tần Tiên Nhi cơ bản giống nhau.
Lâm Vãn Vinh nghĩ nghĩ, đột nhiên chậm rãi lắc đầu:
- Tiên Nhi, nếu dựa theo những gì ngươi suy đoán. . . . . . Vậy bên nào thế lực mạnh, hắn sẽ nương tựa bên đó. Phái ra trăm người chịu chết, chỉ giở kế giương đông kích tây. . . . . Tâm tư của Thành Vương kia, cũng quá đơn giản.
- Vậy ngươi nói hắn muốn đi đâu?
Nghe tướng công nói mình suy nghĩ đơn giản, Tần Tiên Nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn, cáu tiết nhéo vài cái trên tay hắn.
- Suy nghĩ của ta, chính là cùng với các ngươi tương phản.
Lâm đại nhân hắc hắc cười, trong ánh mắt hiện lên sáng ngời:
- Nếu ta đoán không sai, Vương thúc của ngươi, chỉ sợ là muốn chạy trốn đến Đông Nam !
- Tới Đông Nam?
Tần tiểu thư ngẩn người, giữ chặt tay hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm lên:
- Tướng công, ngươi không được phép lừa ta, phải nói lý do trước! Nếu không thể để ta tin phục, hừ, ta sẽ véo tai ngươi mười lần.
- Véo mông? Ai nha, trừng phạt nặng như vậy. . . Thực mong đợi a.
Lâm đại nhân giọng âm giọng dương hắc hắc cười dâm, chọc Tần Tiên Nhi tức giận ngượng ngùng, hai người ở trong kiệu trêu đùa chốc lát, Lâm Vãn Vinh mới ngừng cười nói:
- Muốn nói lý do sao, cũng rất đơn giản. Tiên Nhi, ngươi chỉ thấy được Hồ nhân cường thịnh, Oa nhân suy yếu, nhưng trên thực tế mà nói, bên nào mạnh bên nào yếu, đối với Thành Vương không quan trọng. Hắn vô luận thân ở nơi nào, đều chỉ là một khách khanh, lùi vạn bước mà nói, cho dù là Hồ nhân hoặc Oa nhân xâm chiếm giang sơn Đại Hoa ta, họ cũng tuyệt sẽ không đem giang sơn tặng cho Thành Vương. Ngươi nói xem đúng hay không?
Tựa hồ có chút đạo lý, Tần Tiên Nhi khẽ gật đầu.
- Do đó, đối với Thành Vương mà nói, một khi bỏ trốn, lo lắng hàng đầu của hắn, không phải là làm thế nào quay trở lại Đại Hoa, mà là phải làm thế nào tìm chỗ đứng trong phe cánh đối phương, đây mới là trọng yếu. Như ngươi vừa nói, Hồ nhân cậy vào binh cường mã tráng, quốc lực cường đại, xưa nay lại không thèm đặt Đại Hoa trong mắt, một Thành Vương thất bại bỏ chạy, đối với bọn họ mà nói, cũng không nhiều tác dụng, nhiều nhất cũng chỉ là thêu hoa dệt gấm mà thôi. Nhưng đối với Oa nhân mà nói, ý nghĩa lại rất bất đồng. Liêu Đông xưa nay dòm ngó phạm vi rộng lớn của Đại Hoa ta sản vật phong phú, chỉ vì quốc lực nhỏ yếu, vẫn không cách nào thực hiện được. Lúc này Đại Hoa và Hồ nhân cũng sắp chém giết nhau, chỉ là người Đông Doanh có cơ hội ngàn năm khó gặp, bọn họ mạo hiểm xuất binh Cao Lệ, chính là có mưu đồ với Đại Hoa. Thành Vương làm phấn chấn long quân ý dân của họ, có thể nói không khác nào giúp người gặp nạn. Đúng với sở thích của họ.
- Hơn nữa, Hồ nhân và chúng ta thể hình bề ngoài khác xa nhau, nam nhân khó có thể sinh ra tình cảm. Mà Oa nhân cùng chúng ta bề ngoài xấp xỉ nhau, từ trên tâm lý mà nói. Sẽ cho người ta một loại ảo giác, tựa hồ khống chế Oa nhân so với khống chế Hồ nhân càng thêm dễ dàng hơn. Một bên là cho người ta làm việc vô bổ, không tình cảm. Một bên là được người ta làm thượng khách, thậm chí có thể khống chế người khác. . . Tiên Nhi, nếu đổi lại với người, ngươi sẽ làm thế nào?
Nghe một hồi trả lời này của hắn, Tần tiểu thư cũng cảm thấy có chút đạo lý, chỉ là nàng muốn giữ thể diện. Làm sao có thể thừa nhận mình suy nghĩ đơn giản, liền ‘hừ’một tiếng rồi nói:
- Nếu hắn thật sự muốn đi nhờ vả Oa nhân ở Đông Nam Giác, vậy phái người đánh lén thành Nam, điều này không phải là cố ý bại lộ mục tiêu sao? Chuyện này phải giải thích thế nào?
- Còn cần phải giải thích sao?!
Lâm Vãn Vinh xòe tay cười nói:
- Lão hồ ly kia, đúng là cố ý làm cho người thông minh nhìn thấy. Trên binh thư từng nói qua, giả tức là thật, thật tức là giả. Kế ‘dương đông kích tây’ và ‘tương kế tựu kế’, vốn chỉ cách nhau khoảng cách một tờ giấy, dùng ngón út cũng có thể chọc thủng.
Lâm đại nhân cười tươi như hoa, tựa như con giun trong bụng Thành Vương, càng nói càng giống như thật. Tần tiểu thư cũng có chút hoài nghi cách nghĩ của mình. Chỉ là nàng thật vất vả mới có được phán đoán của mình, sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy chứ, nàng giữ chặt ống tay áo Lâm Vãn Vinh, sẵng giọng nói:
- Tướng công, cách nghĩ này của ngươi cũng sai, ta không tin ngươi lúc nào cũng có thể đoán đúng!
- Vậy đánh cuộc đi.
Lâm Vãn Vinh cười nháy mắt vài cái:
- Dù sao có lão Từ tọa trấn ở thành Bắc, vậy chúng ta đi đến cửa Nam. . . . . A, cùng cục cưng bé nhỏ của ta đánh cuộc, kêu ta nghĩ lại, phải đánh cuộc cái gì tốt đây. . . . . . .
Tần Tiên Nhi duyên dáng cười khanh khách, kiều mị nhìn hắn, Lâm đại nhân trong lòng ấm áp. Khoe khoang cười nói:
- Nếu không thì thế này đi, đơn giản thôi, Tiên nhi, nếu ta thắng, thì ta sẽ hôn ngươi mười cái, được không?
- Ưm.
Tần tiểu thư đỏ bừng má cúi đầu:
- Vậy nếu ta thắng thì sao?
- Ngươi thắng? Điều này căn bản là không có khả năng. . . .
Nhìn thấy Tần tiểu thư có vẻ mong chờ, hắn vội chuyển giọng:
- Nếu ngươi thắng, ta đành chịu lỗ vốn vậy, để ngươi hôn ta một trăm cái, ai, ta không phải là người tùy tiện !
- Đánh chết ngươi!
Khuôn mặt Tần tiểu thư đỏ như ráng chiều, véo một cái vào cánh tay hắn, sẵng giọng:
- Ngươi khôn thế, thắng hay thua, đều bị ngươi chiếm tiện nghi!
- Thiên cổ kì oan a!
Lâm đại nhân hai tay giơ lên cao, căm phẫn nói:
- Nam nhân hôn nữ nhân, nam nhân bị mắng chiếm tiện nghi! Nữ nhân hôn nam nhân, nam nhân vẫn bị mắng. . . . Còn có công lý nữa hay không, có hay không a?!
Tần Tiên Nhi vẻ mặt ôn nhu, chậm rãi tựa vào ngực hắn, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Tại chàng lại tác quái. . . . . Tướng công, vô luận thắng thua, Tiên nhi đều vui mừng!
- Bé ngoan, ta cũng rất vui mừng.
Lâm đại nhân khinh bạc cười trộm, đôi tay bất tri bất giác vuốt ve bộ ngực mềm mại trơn nhẵn của nàng.
Tiên Nhi khẽ kêu một tiếng. Cả người nóng như bốc hỏa, khe khẽ nói:
- Tướng công, nếu ta thua, Tiên Nhi sẽ sinh cho ngươi một hài tử. . . . .
Lâm đại nhân nghe được trong lòng rộn lên, khẽ ấn một cái trên đầu nhũ tinh bạch trong suốt kia, cảm giác mềm mại trơn nhẵn khiến lòng người run lên:
- Bé ngoan, nếu ta thua. . . . . . .
- Vậy chúng ta sẽ sinh mười đứa. . . . .
Vậy ta rốt cục muốn thua, hay muốn thắng đây?Lâm đại nhân cũng khó xử rồi!
Lúc cỗ kiệu nhỏ ra khỏi Thành Nam, Tần tiểu thư đã mềm nhão như bùn, vô lực tựa vào ngực hắn. Bộ ngực nửa hở kia, lờ mờ lộ ra đôi ngọc nhũ cao vút đầy đặn, trước ngực có hai điểm đỏ tươi, theo sự nhịp nhàng của cỗ kiễu, rung ra rung rinh chấn động tâm hồn. Tần tiểu thư lúc này mới hiểu, vì sao Lạc tài nữa lại dễ dàng đầu hàng như thế, gả cho sắc ma tướng công như vậy, ai cũng không thể làm thánh nữ. Cuối cùng Lâm đại nhân được sự răn đe của Thanh Toàn, chỉ dám chiếm chút tiện nghi, còn cách cảnh giới cầm súng cưỡi ngựa kia rất xa, hai phu thê ở trong kiệu ân ân ái ái, tư vị kiều diễm tả không xiết.
Vừa đi tới Thành Nam hơn mười thước, liền thấy có ba. Năm quân sĩ thành đám, lác đác đi qua đi lại tìm kiếm, trận hình rất lộn xộn. Lâm Vãn Vinh biết đây là lão Từ cố ý bày ra kế dụ địch, nên cũng không lưu tâm.
Tiếp tục đi tới phía Nam, lại có một đại doanh vừa mới dựng lên, ngay bên cạnh đường. Phía trước vài mét, là cánh rừng rậm rạp, cây cối um tùm, mặc dù là ban ngày, cũng âm u dày đặc, nhìn không rõ tình hình bên trong.
Trong đại doanh chỉ có lác đác hơn ngàn ngươi. Hứa Chấn sớm đã ở phía sau chỗ này rồi. Nhìn chân Lâm Vãn Vinh quấn đầy vải băng, Hứa Chấn vừa mừng vừa lo lắng:
- Lâm tướng quân, ngươi thế nào lại đích thân đến ?
- Bắt cá lớn, ta làm sao có thể bỏ qua chứ?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, nói tiêp:
- Tiểu Hứa, nhân mã trong doanh trại của ngươi đâu? Như thế nào chỉ còn lại vài người như vậy?
Hứa Chấn quan sát xung quanh, trộm nói:
- Từ đại nhân điều một bộ phận nhân mã chúng ta tới, nói là muốn dành cho người kia một chút không gian. Cho hắn tự do phát huy, hắc hắc. . . . Rải rác xung quanh đây có năm sáu ngàn người. Thế nhưng ngài đừng xem thường, đây đều là tinh anh dày dặn kinh nghiệm của lương thảo quân chúng ta. . . . . Lâm tướng quân, ngài nói xem, người đó tới cùng sẽ chạy ra từ bên nào?
- Từ bên nào chạy ra cũng không sao cả, ngươi cứ canh giữ tốt là được rồi.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, nhìn về phía rừng cây xa xa vài cái, đột nhiên cười nói:
- Tiểu tử ngươi quả giảo hoạt, nói, phía trước mai phục bao nhiêu người?
Hứa Chấn kinh hãi đến nỗi không ngậm miệng lại được:
- Tướng quân, ngươi, ngươi làm sao biết?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:
- Mặt trời còn chưa xuống núi, rừng cây kia lại an tĩnh như vậy. . . . Không phải ngươi giấu người, chẳng nhẽ còn có quỷ tiến đến sao?
Hứa Chấn lắc đầu cười khổ, vốn còn đang lấy việc đó làm đắc ý, lại không nghĩ đến bị Lâm tướng quân vừa liếc mắt đã nhìn ra sơ hở.
Nhìn mặt trời chiều ngả về phía Tây, sắc trời dần dần chuyển hoàng hôn, Cao Tù trong thành lại vẫn không có động tĩnh. Tần Tiên Nhi có chút sốt ruột, đang muốn nói cùng tướng công, đột nhiên một tiếng nổ lớn từ trong thành truyền tới, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Lão Cao tiểu tử này, cuối cùng cũng nổ cho ta rồi.
Lời còn chưa dứt, thì ngay tức khắc có vài tiếng nổ mạnh truyền tới, so với tiếng lúc trước kịch liệt hơn nhiều. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy hướng Thành Bắc, vài cỗ khói đặc từ từ bốc lên, lờ mờ nghe thấy thanh âm giết chóc.
Trong sắc hoàng hôn đột nhiên có hai tên lệnh phóng lên cao, hoa phá tận trời.
- Tướng quân, mau xem, thành Bắc, cá lớn xuất hiện rồi!
Hứa Chấn chỉ về phía tên lệnh kia, hưng phấn hét lên.
- Không hay!
Lâm đại nhân bị dọa đến nỗi suýt nữa từ trên xe lăn bật dậy:
- Hứa Chấn, mau, gọi huynh đệ trong rừng lui ra ngoài! Ngay lập tức lui lại!