- Gì, tâm nguyện gì cơ ?
Lâm đại nhân bị dọa tim gan lộn tùng phèo .
Tần Tiên Nhi mỉm cười đang muốn nói gì , bất giác đất dưới chân lại rung chuyển , rừng cây cách đại doanh không xa rung lên , lóe lên những hỏa quang dày đặc , trong nháy mắt cháy phừng lên. Đám lửa nương theo gió, theo quan đạo lao thẳng tới đại doanh .
Liên tưởng đến bố trí lúc trước , Hứa Chấn nhất thời toát mồ hôi lạnh , nếu không có một câu của Lâm tướng quân điểm tỉnh, hôm nay chẳng biết sẽ thương vong bao nhiêu huynh đệ .
Hỏa thế mãnh liệt , những trướng bồng bên ngoài đại doanh , chỉ giây lát đã bị thiêu cháy, trên trăm binh sĩ đem theo rồng nước , vội vội vàng vàng lao tới .
Hứa Chấn nói:
- Tướng quân , bây giờ làm sao ?
- Đợi ...
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng :
- Càng nguy hiểm , lại càng mấu chốt. Họ làm động tác như vậy , ta dám chắc , nơi này nhất định là nơi Thành Vương bỏ chạy. Hứa Chấn , bảo các huynh đệ lập trận hình , có thể địch nhân sẽ tấn công đó. Mặt khác , phát tên lệnh thông báo Từ tiên sinh, báo nam biên có địch .
Hỏa pháo của thần cơ doanh xa xa gầm lên , vô số mũi tên ào ào phóng ra , chặn đứng hơn hai ngàn Hắc y nhân ở bên ngoài. Lửa hai bên quan đạo càng lúc càng càng mạnh , những luồng khói mù mịt bốc lên cao , bao phủ cả đại doanh Lâm Vãn Vinh. Trong hỏa quang , quân sĩ trong đại doanh , ai cứu hỏa thì cứu hỏa, cứu người thì cứu người , không thấy ai hoảng loạn chút nào .
- Tướng quân , nhìn kìa …
Hứa Chấn kêu lên .
Một tiếng kèn lệnh vang lên , trong ánh lửa bập bùng, chếch một bên quan đạo đột nhiên thoát ra hơn trăm Hắc y nhân , bịt khăn đen, hai tay lăm lăm đao , ngân quang lóe sáng , như một đàn sói hoang , lao thẳng về phía đại doanh .
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng , mặt không chút thay đổi , phất tay , vô số mũi tên mang theo những tiếng rít ghê rợn lao thẳng vào đám hắc y nhân . Giữa tiếng kêu gào thê lương , hơn mười người ngã xuống giãy dụa , những người đi sau lại đạp trên thi thể họ lao tới. Khoảng cách hai quân gần hơn , hắc y nhân lưu lại một đám thi thể ở phía sau, trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng hô to , sau lưng họ thoát ra hơn mười người cung tiến thủ, không thèm nhắm gì cả, hỏa tiễn trong tay bắn thẳng về phía trước .
- Tướng công cẩn thận !
Tần Tiên Nhi kêu lên một tiếng , bàn tay nhỏ bé vung lên, thuận thế chụp cứng một mũi tên bay tới, rồi hộ trước người Lâm Vãn Vinh .
- Không sao đâu , họ cách ta xa lắm .
Lâm Vãn Vinh cười cười , nhìn Hứa Chấn gật gật đầu .
Hứa Chấn quát một tiếng :
- Hỏa tiến thủ ...
Hắn vừa hô lên, cường nỏ phía trước liền lui ra , hỏa tiến thủ ở phía sau sớm đã chuẩn bị nãy giờ, vô số hỏa tiến bắn ra ngoài , áp chế hoàn toàn tên lửa của đối phương . Hơn trăm Hắc y nhân hoặc bị trúng tên , hoặc bị lửa liếm vào quần áo. Những tiếng đì đù liên tục , tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên không dứt bên tai.
Đám hắc y nhân này thật vô cùng cường hãn , thân trúng vài mũi tên , vẫn mang theo thuốc nổ trên người , hô lớn vọt tới trước , đi được vài bước liền đốt dây dẫn, huyết nhục tung tóe, những tiếng nổ mạnh phả vào mặt đám tướng sĩ nóng cháy ,
Tần Tiên Nhi mặc dù được xưng là ma nữ giết người vô số, nhìn tình hình trước mắt cũng rất kinh ngạc , lắc đầu thở dài nói :
- Nhiều tử sĩ thế , hẳn làm sao hắn huấn luyện ra được ?!
Lâm Vãn Vinh cười khổ :
- Ta cũng không biết. Dù sao ta rất sợ chết .
Tần tiểu thư cười liếc mắt hắn hắn , khâm phục nói:
- Tướng công , may mà ngươi nghĩ ra kế dẫn xà xuất động , nếu để tử sĩ này tiềm phục trong thành , một khi khởi động , chẳng biết sẽ tạo thành mối họa như thế nào .
Tử sĩ này người này tiếp người kia , liên tục không dứt , trong nháy mắt đã phát động ba lượt xung phong , lưu lại trăm thi thể , nhưng vẫn không hề có dấu hiệu đình chỉ . Nhìn vô số đầu người dày đặc , Hứa Chấn buồn bực nói:
- Họ làm cái gì thế ? Biết rõ chịu chết cũng phải lên ?
Lâm Vãn Vinh cũng chú ý tới vấn đề này , bên ngoài hơn hai ngàn nhân mã , bên trong còn có mấy trăm tử sĩ , tựa như thủy triều vọt tới trước , không giống cảnh quan quân tiễu phỉ, mà ngược lại là thổ phỉ đuổi đánh quan quân.
- Mặc kệ .
Thấy đối thủ tiếp tục liều mạng, sĩ khí có điều rung động, Lâm Vãn Vinh vung tay lên :
- Hứa Chấn , xung phong ...
- Tuân lệnh!
Hứa Chấn xoay người lên ngựa , trường đao trong tay vung lên :
- Các huynh đệ , tới lúc giết giặc lập công. Theo ta giết ...
- Giết ...
Tiếng hô vang rền, mấy ngàn đại quân chờ đợi đã lâu , như hồng thủy vỡ vờ , lao ra ngoài . Hứa Chấn dẫn đầu , trường đao vung lên , trong nháy mắt có hai hắc y nhân bị hạ. Vốn quan quân đang mai phục bốn phía, thấy Hứa Chấn phát hiệu lệnh , lập tức lao ra , quan quân khắp nơi , như gió quét qua đồi cát, bao vậy chặt đám Hắc y nhân đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài .
Hứa Chấn phát hiệu lệnh , quan quân khắp nơi đều phát động tổng công kích, trên sa trường tiếng giết giết rung trời , khắp nơi đều là thân ảnh quan binh .
- Tướng công , sao mà vẫn chưâ thấy chính chủ xuất hiện ?
Tình thế chiến trường hỗn độn , khắp nơi toàn là mùi thuốc súng , Tần Tiên Nhi cũng có chút lo lắng , nũng nịu hỏi .
Lâm Vãn Vinh không đáp lời nàng, ánh mắt như điện , không ngừng đánh giá xung quanh doanh trại . Chỉ tiếc đám tử sĩ này đều che mặt , không thấy rõ tướng mạo. Nhưng với thân phận Thành Vương , tuyệt không có khả năng trà trộn trong đám tử sĩ này. Hắn liều mạng dẫn đại quân tấn công, rốt cuộc là vì sao chứ ?
Quan quân trên quan đạo như thủy triều mãnh liệt , càng lúc càng nhiều , hắc y nhân còn thừa sớm đã không thành quân, chỉ một lát nữa là có thể tiêu diệt hết bọn chúng. Hứa Chấn giết chóc rất thống khoái , lại nghe Lâm đại nhân rống to một tiếng :
- Lui lại !
Lui lại? Chỉ còn có chút xíu nữa là chiến đấu chấm dứt rồi, mắc gì lúc này lui binh chứ? Tần Tiên Nhi nhìn hắn khó hiểu :
- Tướng công , tại sao không đánh ?!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
- Bây giờ không đánh, đợi người ra mới đánh tiếp ! Tiên Nhi , ngươi thấy cách người ta bắt cá chưa? Tướng công bắt con cá to cho ngươi xem ! Hứa Chấn nghe lệnh ...
- Mạt tướng nghe !
- Hứa Chấn sớm đã giục ngựa chạy về , vừa nghe Lâm tướng quân phân phó , vội vội vàng vàng hai tay ôm quyền .
Lâm Vãn Vinh thần sắc nghiêm túc :
- Lệnh cho tất cả nhân mã quan quân lập tức đình chỉ công kích , mọi người dừng lại ở xa , không cho phép ai động, ai vi phạm sẽ xử trảm !
- Rõ !
Hứa Chấn vội vội vàng vàng nhận lệnh Lâm đại nhân truyền xuống . Tất cả quan quân tham gia công kích, không quan tâm đang đứng, đang nằm ,đang chạy, lập tức rút về đội hình, đứng nghiêm chỉnh không ai dám lộn xộn. Lửa khói thuốc súng , những thanh âm cháy lách tách không dứt bên tai , song phương không có một ai dám động đậy, đao thương cầm trong tay , chiến mã không hí, chiến trường im ắng , trong nháy mắt đã trở lại bình thường. Mọi người hai mặt nhìn nhau , không ai biết Lâm đại nhân muốn làm gì.
Hắn kêu Hứa Chấn lại , nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hứa, tướng lãnh thủ hạ của ngươi , ngươi đều biết chứ ?
Hứa Chấn vội vàng gật đầu :
- Đương nhiên. Tướng quân có gì phân phó .
Lâm Vãn Vinh sắc mặt nghiêm túc :
- Truyền lệnh , tất cả tướng lãnh lập tức điểm quân , cũng lưu ý đến tình hình xung quanh , một khi có ai lạ mặt lọt vào đội ngũ , hỏa tốc cấp báo .
Hứa Chấn chần chờ trong chốc lát , đột nhiên cả kinh nói :
- Tướng quân , ngươi hoài nghi có người lẫn vào quân chúng ta thừa dịp này đánh lén sao ?
- Thừa dịp đánh lén hả? Ta thấy hắn không có đảm lượng này.
Lâm đại nhân hừ một tiếng :
- Tiểu Hứa, vừa rồi ngươi hỏi đúng lắm , tử sĩ này , biết rõ mình đánh không lại , vì sao phải liều mạng đi tìm cái chết chứ ?
Hứa Chấn lắc lắc đầu , Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
- Rất đơn giản , họ muốn hấp dẫn sự chú ý của chúng ta , tạo cho chủ của họ cơ hội thoát đi. Ngươi ngẫm lại mà xem , quan binh đông như thế, nếu có người mặc quần áo quan quân , thừa dịp binh hoang mã loạn mà trốn ra ngoài , ngươi có thể phát hiện được không ?
Có đạo lý , Hứa Chấn nghe thế mắt sáng lên :
- Lâm tướng quân , ý của ngươi là, con cá lớn đó, bây giờ đang ẩn thân trong quân chúng ta ?
- Hẳn là như thế rồi .
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:
- Bằng không , những thủ hạ tinh anh này đã không hy sinh khơi khơi như vậy ?
Hứa Chấn quát to một tiếng mừng rỡ :
- Hay lắm, mạt tướng đi làm ngay .
Hắn gọi ra vài tên truyền lệnh binh, dặn dò cẩn thận vài câu , truyền lệnh binh lập tức chạy đi , động tác rất mau lẹ .
Trong sân đại quân vẫn đứng nguyên một chỗ, không đánh cũng không rút, không ai biết trong hồ lô Lâm đại nhân rốt cuộc bán thuốc gì. Vài tướng lãnh thủ hạ của Hứa Chấn được tin tức , sớm đã kiểm tra toàn bộ nhân mã , đồng thời lưu ý những người bên cạnh . Trong đội ngũ bỗng nhiên ồn ào trong chốc lát. Nhưng sau đó an tĩnh lại như cũ .
Lâm Vãn Vinh đợi trong chốc lát , truyền lệnh binh đi hết , thẳng đến người cuối cùng trở về , theo bẩm báo thì vẫn không thấy có gì dị thường .
Kỳ quái. Chẳng lẽ là ta đã đoán sai ?! Lâm Vãn Vinh ngồi trên ghế lăn lặng lẽ trầm tư , Tần Tiên Nhi và Hứa Chấn không dám quấy rầy hắn .
- Hứa Chấn , ngươi xác nhận tất cả đội ngũ đều đã tra hết rồi ?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên ngước đầu, thần sắc kiên định hỏi .
Hứa Chấn đang muốn gật đầu , chợt nhớ tới cái gì đó , hắn biến sắc :
- Không xong , đại doanh chúng ta còn chưa tra ...
Đại doanh? Không ai ngờ tới địa phương này , Lâm đại nhân dựng tóc gáy , khẩn cấp quát một tiếng :
- Mau tra đi! Mau lên ...
Còn chưa dứt lời , đã nghe xa xa truyền đến một tiếng cười to :
- Hay cho một Lâm Tam. Hay cho một chiêu lấy tịnh chế động ! Quả thật là diệu kế vô cùng , cô vương xem như lọt vào vòng của ngươi rồi !
Thành Vương? Mọi người hoảng hốt , vội vàng nhìn lại xa xa. Chỉ thấy ở lối vào đại doanh đang đứng sững một người , người đó đầu đội kim khôi, thân mặc giáp bào màu trắng , chân mang chiến ngoa, may thanh, mặt vuông, thần sắc ung dung, không phải Thành Vương thì là ai ? Phía sau hắn chừng hai ba trăm nhân mã. Tất cả đều mặc phục sức binh quan , đứng phía sau Thành Vương .
Tất cả quan quân ùa lên , bao vây chặt hai trăm người này kể cả Thành Vương , chỉ đợi tướng quân ra lệnh một tiếng , là lao đến bắt giữ hắn .
Thấy Triệu Minh Thành thong dong thoải mái , Lâm Vãn Vinh cũng tràn đầy cảm khái , mặc kệ Thành Vương gian hoạt bao nhiêu, nhưng nói về mưu lược , hắn đích xác xứng với mấy chữ quỷ kế đa đoan , biến hóa vạn ngàn , nếu không phải Lâm mỗ luôn luôn đề phòng, hôm nay nhất định bị hắn thừa dịp xông ra ngoài .
- Đảm lượng của Vương gia khiến tiểu đệ vô cùng khâm phục .
Lâm Vãn Vinh ôm quyền, tiếng bội phục này là hoàn toàn thật tâm :
- Nếu không phải tiểu đệ vừa rồi bất chợt phát hiện ra điểm này , hôm nay Vương gia có thể đã thành sự rồi .
Thành Vương cười ha ha , giơ ngón tay cái nói:
- Lâm Tam , ngươi quả là người rất thú vị , cô vương thích người thông minh như ngươi . Chỉ tiếc , trời nhất định không cho chúng ta làm bằng hữu , trong lòng ta cũng rất tiếc nuối .
Thành Vương đích xác là một phương kiêu hùng , hắn thấy kế đục nước béo cò bị Lâm Tam nhìn thấu, bản thân mình bị hãm chặt, đơn giản hào phóng minh bạch thân phận. Khí thế này , không có mấy người có thể làm được .
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười :
- Vương gia , đã tất cả mọi người đều là người thông minh , ta cũng không nói nói dư thừa nữa. Tiểu đệ không dám khó xử ngươi , chỉ nghĩ mời ngươi hồi cung một chuyến , đem tất cả sự tình giải thích cho Hoàng Thượng rõ , như vậy mọi sự đều vui vẻ. Đến lúc đó Vương gia muốn ăn thịt , muốn uống rượu , tiểu đệ xin dj mời khách !!
- Hồi cung?!
Thành Vương cười rộ lên :
- Trên thế giới này , nơi khó đến nhất chính là hoàng cung , trên đời có vô số người hướng tới nơi đó. Ta trở về với ngươi , vậy sau này ta ăn nói như thế nào với những huynh đệ sau lưng ta đây ?
- Thề cùng Vương gia đồng sinh cộng tử !
Ba trăm người sau lưng Thành Vương , nhất tề lột y giáp, vẻ mặt bi tráng. Những người này buộc hỏa dược trước ngực, hết vòng này đến vòng khác , chỉ cần một tia lửa là nổ ngay , hậu quả như thế nào thì không khó tưởng tượng. Lúc này bên người Thành Vương đều là những tử sĩ trong số tử sĩ , ý chí tuyệt không phải hoài nghi.
Thần sắc Lâm Vãn Vinh dần dần ngưng trọng , bất lực thở dài nói :
- Vương gia , cần gì phải đi tới nước này , con kiến cũng muốn sống mà , huống chi là người? Ngươi và Hoàng Thượng là thân huynh đệ , chỉ cần ngồi xuống nói chuyện , có mắc mứu gì mà không giải quyết được ?
Hắn đang nói chuyện , Hứa Chấn cũng đã chỉ huy thủ hạ , chỉ rồng nước ngắm vào Thành Vương , chuẩn bị tùy thời ứng phó biến hóa ngoài ý muốn .
Thành Vương cười ha hả :
- Việc của hoàng gia , ngoại nhân sao biết được ?! Lâm Tam , nếu có một ngày ngươi đi đến nước này , ngươi sẽ hiểu được tâm lý của ta .
- Phì phì .
Tần Tiên Nhi vội vàng phỉ thui, hừ hừ nói:
- Tướng công nhà ta đâu thể nào so sánh với tên loạn thần tặc tử này? Hắn bị thương như vậy , còn không phải do ngươi ban tặng sao ?
Thành Vương liếc mắt nhìn nàng , thở dài nói :
- Hoàng Thượng quả nhiên có tâm kế , con gái ruột ẩn mình Bạch Liên giáo mà hắn vẫn có thể ẩn nhẫn không phát tác. Mấy năm trước phụ hoàng nói với ta , làm người đứng đầu, phải không còn tình dục , chỉ tiếc ta chậm lĩnh hội , không thể học được như phụ hoàng ngươi , nên mới có kết cục ngày hôm nay , tiếc, đáng tiếc !
Hắn lộ vẻ cô đơn vô cùng , trong tiếng thở dài có vài phần cảm khái . Lâm Vãn Vinh cười nói :
- Vương gia , những lời này , ngươi hẳn nên nói với Hoàng Thượng , ngươi nói với chúng ta thì không có tác dụng gì . Hứa Chấn , còn không mau giúp Vương gia lên kiệu …
- Tuân lệnh!
Hứa Chấn đưa mắt , binh mã phía sau hắn muốn xông lên, mấy trăm tử sĩ phía sau Thành Vương , mỗi người giơ cao mồi lửa, nhất tề vung lên hét :
- Ai dám đụng đến Vương gia nhà ta ?!
Mồi lửa trên tay họ , tùy thời có thể điểm vào dây dẫn, uy lực của nhiều đạn sống như vậy cũng không phải chuyện đùa .
Lâm Vãn Vinh hít một hơi , bất lực nói:
- Vương gia sao phải khổ thế? Một đống hỏa dược đồng thời bạo tạc sẽ rất đau đó !! nếu đổi là tiểu đệ , khẳng định không chịu được ! Ngươi nghĩ lại đi !
Thành Vương hai mắt khép hờ , lạnh lùng nói:
- Đây là tâm tư của các huynh đệ , ta không ngăn cản được !
- Vậy không có biện pháp rồi .
Lâm Vãn Vinh hai tay giơ ra, tỏ thần tình tiếc nuối :
- Khuyên thì ta đã khuyên rồi , những gì nên làm ta cũng đã làm , Vương gia cố ý làm theo ý mình , ta còn có thể làm được gì chứ? Hứa Chấn , bảo các huynh đệ lùi xuống, chừa chút không gian cho Vương gia .
Quan quân chậm rãi lùi xuống , khoảng cách giữa hai bên xuất hiện một khoảng đất rất lớn. Ba trăm dũng sĩ sau lưng Thành Vương như một hòn đảo lẻ loi giữa biển rộng , hoàn toàn bị cách li .
Thấy quan quân rút lui, không có ý muốn bắt sống nào, Thành Vương thần sắc buồn bã , tâm tình bất định .
Hứa Chấn đến bên người Lâm Vãn Vinh , hai mắt nhìn chăm chú vào Thành Vương , nhỏ giọng nói:
- Tướng quân , sao không phát hiện Triệu Khang Trữ?
Lâm Vãn Vinh sớm phát hiện ra việc này , gật đầu thở dài nói :
- Trứng gà không nên đặt chung một cái làn, Thành Vương lão mưu thâm toán, ta đúng là vẫn còn coi thường hắn , Triệu Khang Trữ đó, sợ là chạy ở phía bắc rồi .
- Ý của ngươi là, hai người chia binh hai đường? Không xong …
Hứa Chấn vỗ mạnh tay , ảo não nói:
- Vạn nhất Triệu Khang Trữ cũng đổi quần áo quan quân , lẫn vào trong đám người , Từ Đại Nhân không kịp phòng bị , còn không để hắn chạy thoát ra ngoài sao ? Ta phải thông báo cho Từ Đại Nhân ...
- Từ từ !
Lâm Vãn Vinh không nói gì , chỉ cười khổ :
- Triệu Khang Trữ sớm đã chạy rồi !
Tần Tiên Nhi cũng nóng nảy :
- Tướng công , ngươi chắc không ?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu :
- Hư tức là thật , thật tức là hư , đây là chỗ lợi hại của Thành Vương . Tiên Nhi ngươi ngẫm lại mà xem , các huynh đệ ở mặt bắc đợi lâu rồi , cuối cùng mới biết người muốn tìm xuất hiện ở phía nam , đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào ?
- Sẽ buông lỏng .
Tần Tiên Nhi bất lực nói .
- Trong lòng đã buông lỏng, đến cả Từ tiên sinh cũng không có cách khống chế. Triệu Khang Trữ khác Thành Vương , hắn còn trẻ khỏe mạnh, không cần tùy tùng. Chỉ một thớt ngựa , có thể lẫn vào trong đám người lao ra , ai có thể phát hiện ?
Hắn vừa nói thế, Tần Tiên Nhi nhất thời á khẩu không trả lời được , thật lâu sau mới than nhẹ :
- Đáng tiếc , để hắn chạy mất ! Thành Vương quả nhiên là dụng tâm cẩn mật .
Để cho Triệu Khang Trữ chạy thoát , Lâm Vãn Vinh cũng có chút tiếc hận , nhưng bắt được Thành Vương đã là một thành tích rất tốt rồi , hắn cười vỗ vai Tiên Nhi :
- Trên thế giới không có cái gì thập toàn thập mĩ cả. Đừng lo, tên Triệu Khang Trữ này vẫn thua xa lão tử của hắn , việc bắt hắn lại cũng không phải là việc khó .
Nghe tướng công nói thế, Tần Tiên Nhi cười ngọt ngào , không còn nói gì nữa .
Một vầng trăng rằm từ từ mọc lên trên bầu trời đêm , ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng khắp quan đạo , rừng cây , đại doanh, trên những cây cối vẫn còn đang cháy bùng bùng , ánh trăng lạnh lẽo hòa lẫn với ánh lửa , diễm lệ vô cùng. Có vài ngôi sao ảm đạm lấp lánh cuối chân trời như ẩn như hiện, chiếu sáng rõ mọi vật trên chiến trường này .
Trong thời khắc này , cuộc chiến song phương đã đình chỉ , chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng . Tức khắc có một không khí yên lặng quỷ dị. Đối mặt với cảnh kỳ lạ này , trong lòng mỗi tướng sĩ, đều có một loại chấn động khó có thể nói. Đối diện chính là Thành Vương, hoàng gia của triều đình Đại Hoa , từng hiển hách nhất thời , bây giờ lại bị đại quân vây kín , gần như đến mức phải dùng thuốc nổ để tự sát. Nếu là ngày xưa , có ai có thể nghĩ ra được kết cục như vậy ? Thế mà việc này hôm nay đã thật sự xảy ra .
Thành Vương trầm mặc , mãi một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào. Một vị võ tướng sau lưng hắn mắt rưng rưng, sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Vương gia , ngài hạ lệnh đi, ty chức Triệu Vũ , thề thuần phục Vương gia !
Hàm râu Thành Vương khẽ rung, không nói gì cả , thật lâu sau mới gật gật đầu :
- Hôm nay ta tuy lâm vào tuyệt cảnh , nhưng lại có thể được chư vị huynh đệ hậu đãi như thế , cô vương chết cũng không ân hận. Chỉ là …
Thần quang trong mắt hắn chợt lóe lên , nhìn về phía quan quân vài lần :
- Theo lời Lâm Tam hôm nay thì nếu ta tùy tiện chết ở đây , sợ chính là toại nguyện ý muốn của hoàng đế , làm hắn lại thống khoái hơn !
Mấy người nghe xong , cũng thấy có chút đạo lý. Hoàng đế bày ra đại cục như vậy , đó là muốn đạt được hiệu quả này. Trong tình thế này , hắn sống , ngược lại lại còn có dũng khí hơn so với chết .
Thành Vương hừ một tiếng :
- Ngày xưa hắn từng trước mặt phụ hoàng đưa ra lời thề độc , tuyệt không làm ra việc anh em tương tàn, ta chết như thế này , chính hợp liễu ý hắn .
- Vương gia nói rất đúng .
Một tên sư gia xem ra giống một mưu sĩ khom người nói:
- Thuộc hạ cũng nghĩ rằng , vì hoàng đế đã đưa ra độc thệ, nếu hắn đụng đến Vương gia , sẽ bị trời phạt người oán . Chính là sợ rằng núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt , đại quân cũng sắp bắc thượng rồi, người Hồ ở bắc biên và Oa nhân ở nam biên cũng đã rục rịch , hươu chết vì tay ai còn chưa biết. Nếu hoàng đế thua, cho dù Vương gia thân còn trong tù , cũng chỉ vẫn có thể đứng lên hô hào mọi người dựng nên một thời kỳ mới cho Đại Hoa . Huống chi lại có Tiểu vương gia bên ngoài tiếp ứng. Theo thiển kiến của ty chức , thời khắc mấu chốt này , Vương gia tuyệt không thể xúc động nhất thời . Sao không tạm thời ủy khuất mấy ngày , chỉ cần ta không chết , tự có sẽ có ngày đông sơn tái khởi .
Thành Vương nhắm mắt trầm tư , quân sĩ hai bên đến cả ho cũng không dám , hiện trường an tĩnh đáng sợ .
Chờ đợi khôn cùng làm cho mọi người rất sốt ruột, song phương giằng co , đến cả Hứa Chấn cũng có chút không nhịn được :
- Tướng quân , ngươi nói hắn sẽ lựa chọn tử lộ không? Như thế thì khỏe quá , đỡ cho chúng ta khỏi rất nhiều phiền toái .
Đích xác sẽ bớt nhiều phiền toái, theo cách nhìn của lão gia tử, không có kết cục nào tốt hơn như vậy. Chỉ là tương lai, ta mà nói thế này , khó tránh khỏi lọt vào tai mấy trăm tên ngự sử tham tấu. Lâm Vãn Vinh thở dài :
- Ta cũng không biết hắn sẽ làm như thế nào. Kiêu hùng sở dĩ là kiêu hùng , đó là nhờ vào tâm tư của hắn , thường nhân không có khả năng đoán được , chúng ta từ từ chờ thôi.
Đấu trí hay đấu dũng với Thành Vương , dù gì cũng tiêu hao sức lực nội bộ Đại Hoa, không có gì đáng để kiêu hãnh . Bắt được Thành Vương thì có sao , chẳng lẽ người Hồ sẽ lui bước , Oa nhân có thể rút lại ma trảo? Đúng là nói đùa ! Lâm Vãn Vinh lắc đầu , cười khổ không nói gì .
Tần Tiên Nhi đến bên người hắn , cảm thấy tâm tư tướng công nặng nề , vội vàng kéo tay hắn :
- Tướng công chớ sợ , Tiên Nhi ở bên người .
- Ta không sợ .
Giữ chặt bàn tay nhỏ bé của thê tử , Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài nói :
- Đánh xong trận này , ra phải bắc thượng rồi. Chẳng biết sẽ còn máu lửa như thế nào? Nhân sinh có bao nhiêu thời khắc như vậy ? Tiên Nhi , sao ta cảm giác tựa như nằm mơ ấy .
Hắn cảm thán làm Tần Tiên Nhi không biết nói gì. Còn nhớ lần trước ở Vi Sơn hồ, hắn cảm xúc một phen như vậy , khiến mình hoàn toàn bị chinh phục. Tần tiểu thư dựa vào người hắn , ôn nhu kêu lên
- Tướng công ..
, hai mắt rơm rớm , rốt cuộc nói không ra lời .
- Chư vị huynh đệ,
Thành Vương rốt cục mở miệng :
- Các ngươi đã cùng ta đồng sinh cộng tử hai mươi lần, lần này gặp phải hoạn nạn, thế mà không có ai rời đi, ta cảm kích vô cùng .
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng đáng sợ :
- Ta suy nghĩ mãi , chư vị huynh đệ đều có người thân , không thể vì một mình ta mà ảnh hưởng tớ gia đình chư vị được. Lúc này nhẫn nhịn , ngày sau mới có hy vọng …
- Vương gia …
Triệu Vũ theo sát phía sau Thành Vương khóc lớn lên .
Thành Vương cười khổ nói :
- Các ngươi nếu thực sự nghĩ cho ta, chớ có khóc. Hiểu cô vương lúc này còn sống , so với chết , phải có dũng khí nhiều hơn .
Hắn phất phất tay lạnh lùng :
- Đi đi , đều đi đi ...
- Vương gia …
Mọi người phía sau hắn nhất tề quỳ xuống , khóc thành tiếng .
Hứa Chấn bên kia mừng rỡ :
- Lâm tướng quân , ngươi xem, họ hàng rồi, họ hàng rồi.
Thành Vương một mình đứng ở hàng đầu, gương mặt không có chút huyết sắc nào , gia tướng phía sau hắn khom người quỳ xuống , kêu khóc bi thiết , từ từ gỡ hỏa dược buộc trên người xuống bỏ xuống một bên .
- Phàm là đại gian, tất có đại trí.
Thấy Thành Vương lựa chọn con đường gian nan nhất , trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng sinh ra chút bội phục , đồng thời cũng lo thay cho nhạc phụ đại nhân. Bây giờ quả bóng lại đá về phía lão gia tử, với lời thề của hắn mấy năm trước , Thành Vương không thể giết được , nhưng cũng không lưu hắn được. Một lần xử lý không tốt , sẽ bị mang danh huynh đệ tương tàn thiên cổ , rất khó xử !
Chư vị võ tướng phía sau Thành Vương , vừa khóc vừa bỏ binh khí , đến cả những hỏa dược cũng cởi xuống , chất đống lại , thất thanh khóc lớn . Thành Vương cũng cảm thán , trong mắt đầy lệ , sắc mặt vẫn rất kiên cường .
- Lên đi !
Lâm Vãn Vinh phất tay , thủ hạ quan binh của Hứa Chấn ùa lên , vây chặt lấy Thành Vương .
Trong lúc mấu chốt , dị biến nổi lên. Gia tướng Triệu Vũ đi theo phía sau Thành Vương đột nhiên nhảy lên , ôm chặt lấy Thành Vương. Trong tay cầm mồi lửa châm vào dây dẫn hỏa dược trên người, kêu lớn thất thanh :
- Vương gia , không thể được. Sĩ khả sát. Bất khả nhục, với huyết thống cao quý của ngài , sao có thể đầu hàng được ? Triệu Vũ không ngại, nguyện cùng chịu đại nạn với ngài !
Các tướng phía sau Thành Vương trợn mắt nhìn tới, tên mưu sĩ lúc trước nhảy lên :
- Triệu Vũ , ngươi làm cái gì đó ? Mau mau buông Vương gia ra !
- Đừng bước tới .
Triệu Vũ vẻ mặt bi phẫn vô cùng , trong tay dây dẫn hỏa dược tùy thời đã có thể bị cháy, hắn chỉ vào mọi người mắng :
- Các ngươi là đồ chó chết , bình thường mỗi người đều xưng vì Vương gia bất chấp dầu sôi lửa bỏng. Sao hôm nay gặp phải đại nạn , các ngươi lại xúi dụng hắn hàng địch? Tề Dược , ngươi là đồ chó chết. Vì sao phải hãm Vương gia vào chỗ bất nghĩa? Vương gia , mọi người đều có thể hàng , duy độc ngài không được hàng !
Dị biến vừa ổi lên , không chỉ Hứa Chấn ngẩn người , đến cả Lâm Vãn Vinh cũng chết lặng . Thành Vương lại bị gia tướng của mình uy hiếp? Việc lạ hàng năm đều có. Năm nay đặc biệt quá nhiều !
Hứa Chấn thoái lui đến bên người hắn , nhỏ giọng nói:
- Tướng quân , làm sao bây giờ ?
- Chỉ sợ còn có việc hay để xem. Bảo các huynh đệ nghỉ ngơi trong chốc lát .
Lâm Vãn Vinh thần sắc lạnh lùng .
Thành Vương cả giận nói :
- Triệu Vũ , ngươi điên rồi? Mau buông ta ra ! Cô vương làm việc , đâu có thể dùng ý nghĩ người thường mà luận được ?!
Triệu Vũ ngửa mặt lên trời thét dài bi thảm nói:
- Vương gia , ngươi không thể để người khác che mắt ! Một khi ngươi hàng , sẽ chịu mọi sỉ nhục vạn niên , xin ngài nghĩ lại .
Hắn nói chuyện , mồi lửa trong tay run runày , tùy thời chuẩn bị đốt hỏa dược trên người .
Thành Vương không giãy dụa nữa , nhìn thật sâu vào Triệu Vũ vài lần , đột nhiên ngửa mặt lên trời cười rộ lên , nước mắt như mưa rơi xuống :
- Ta hiểu rồi , ta hiểu rồi. Triệu Vũ , tâm kế ngươi giỏi lắm
Dị biến phát sinh, không ai biết ý của Thành Vương , duy có Lâm Vãn Vinh là một ngoại lệ. Hắn tựa hồ hiểu được gì đó , không nhịn được nhìn về phía hoàng cung , chỉ cảm thấy xương sống lạnh đi .
Triệu Vũ thần sắc hoảng loạn , vội vội vàng vàng tránh xa ánh mắt Thành Vương :
- Vương gia , ngươi nói cái gì? Triệu Vũ đối với ngươi trung thành tuyệt đối, ông trời chứng giám.
- Hay cho một tên trung thành tuyệt đối, ông trời chứng giám! Hai mươi năm ! Nguyên lai hai mươi năm trước ta đã lọt vào tròng rồi. Hoàng Thượng , ta không bằng ngươi , ta không bằng ngươi a!
Thành Vương vừa cười vừa khóc , thần sắc điên cuồng:
- Triệu Vũ , ngươi là tên bán chủ cầu ….
- Vương gia , là ngươi bức ta !
Triệu Vũ quát một tiếng cắt đứt lời nói Thành Vương , hai mắt đỏ ngầu , điểm vào dây dẫn trên người , song chưởng ôm chặt lấy hắn .
- Tặc tử dám …
Tên mưu sĩ Tề Dược quả là trung thành , chỉ trong tích tắc, cũng không biết lấy đâu ra khí lực , lao về phía Triệu Vũ vật xuống. Ba người nhất tề ngã xuống đất , tiếng nổ vang động, Triệu Vũ và Tề Dược huyết nhục tung tóe, Thành Vương được Tề Dược dùng thân thể bảo vệ , trên người đầy vết máu , nhưng đã thoát chết .
- Giết …!
Nhân cơ hội nghìn năm này , Hứa Chấn làm sao bỏ qua được , lập tức phất tay , quan binh như lang tự hổ cùng tiến lên. Đối mặt với kịch biến, các gia tướng Thành Vương như đang nửa tỉnh nửa mê , làm gì còn có khí lực để phản kháng , có hai tên bạo gan, vừa muốn rút đao , đã bị quan quân bắn thành tổ ong .
Trước giờ không ai ngờ sự tình sẽ diễn biến tới bước này , cảnh diễn ra trước mắt làm Lâm Vãn Vinh đờ mắt cứng lưỡi. Cái gì tử sĩ , cái gì nghĩa khí , việc Triệu Vũ nhảy lên cùng chết đã được hắn hoàn toàn hiểu được .
Ai mới là người độc ác nhất? Thành Vương không có tư cách ! Lâm Vãn Vinh cảm thán thật sâu , bây giờ hắn mới phát giác , mình vốn cho rằng bình sinh thông minh , rất kỹ lưỡng , nhưng trước mặt lão gia tử thật ra là không đáng nhắc tới .
- Tướng quân , ngươi nhìn kìa …
Hứa Chấn kêu lên một tiếng. Theo ánh mắt hắn , chỉ thấy Thành Vương bị bắn tung vào trong một bụi cỏ , cả người đầy máu , hai chân từ đầu gối trở xuống đã bị cắt rời, hắn trợn tròn hai mắt, trong mắt bắn ra những tia cừu hận khắc cốt ghi tâm , mồ hôi tóe ra đầy mặt, môi mím chặt, không nói một tiếng nào .
Ta là người què giả , hắn lại là tàn phế thật, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng nảy sinh chút thương xót , không nỡ nhìn hắn .
- Trị thương cho hắn trước …
Lâm Vãn Vinh phất tay , giọng yếu ớt :
- … sau đó bắt hắn giao cho Hoàng Thượng !
Thành Vương thành một phế nhân , có lẽ việc này chính là kết quả mà lão gia tử mong muốn , tất cả nan đề, trước mặt hắn , nguyên lai đã không phải là nan đề nữa!
Thấy Lâm đại nhân sắc mặt tái nhợt , Tần Tiên Nhi vội la lên :
- Tướng công , ngươi làm sao vậy? Có gì không thoải mái à ?
Nhìn gương mặt kiều mỵ của Tần tiểu thư , trong lòng Lâm Vãn Vinh có một cảm giác nói không nên lời, lẩm bẩm nói :
- Tiên Nhi , tương lai ngươi có giống như phụ hoàng ngươi không ?
- Phụ hoàng làm sao ?
Nghe hắn nói một câu không đầu không đuôi, Tần tiểu thư làm sao mà hiểu được .
- Không có gì ! Ta hơi mệt mỏi. Tiên Nhi , nàng ôm ta một cái …
Tần Tiên Nhi ôm lấy hắn vào lòng , cúi đầu nhìn xuống , chỉ thấy Lâm Vãn Vinh hít thở đều đều , đã chìm vào giấc ngủ rồi .