Tự cổ lên Hoa Sơn chỉ có một con đường.
Tây Nhạc Hoa Sơn nằm trong địa giới huyện Hoa Âm cách Trường An hai trăm dặm về phía Đông Bắc, các ngọn Chiêu Dương, Lạc Nhạn, Liên Hoa, Ngũ Vân, Ngọc Nữ đều cao ngút mây ngàn, hùng vĩ sừng sững, đèo cao vách hiểm, đỉnh núi vút cao, quanh năm mây mờ vấn vít, chim trời cũng khó bay qua, thật đúng với danh tiếng ‘Hoa Sơn thiên hạ hiểm’. Thiên Xích Trảng vách cao dựng đứng lên tận trời cao, Sát Nhĩ Nhai đường đi không có, dưới là vực sâu, ai muốn qua phải bám chặt vào dây chăng ngang, áp sát vách đá mà đi, đường lên “Thượng Thiên Thê” lại càng hiểm yếu; Thương Long Lĩnh một dải lửng lơ, nhìn mà hồn xiêu phách lạc, hai bên vực sâu không biết phía dưới là đá hay nước, du nhân phảng phất như chìm vào giữa mây trôi lờ lững… Vẻ hiểm yếu của nơi này đem đặt lên so với vẻ u tĩnh, thanh tú của nó, càng khiến người ta phải tấm tắc ngợi khen, nhìn mà muốn trù trừ lui bước.
Tháng ba mùa xuân, cây cối nở hoa, chim rừng ríu rít, sắc xuân đẹp đến mê hồn. Chỉ thấy sâu giữa vùng hoa, đỗ quyên tụ thành đàn, bay qua bay lại, kêu hót không ngừng, điểm xuyết cho phong cảnh mùa xuân càng thêm tuyệt mỹ hữu tình!
Một vạt nắng lấp lóa chiếu lên vách đá dựng đứng xanh ngăn ngắt, trên vách đá mọc vô số loài hoa thảo vô danh, màu sắc rực rỡ muôn vẻ, thi nhau khoe hương đấu sắc. Trên một vách núi dựng đứng, một tảng đá khổng lồ ngấp nghé dòm xuống đáy cốc núi, phảng phất như sẵn sàng bổ nhào xuống bất cứ lúc nào; bên trên tảng đá lớn này lại có mấy sợi dây leo buông xuống, giữa đám lá xanh đung đưa từng chùm hoa tim tím; phía trên nữa mọc một gốc tùng đuôi ngựa thâm thấp, cành cây khẳng khiu, tán lá um tùm tươi tốt. Đối diện vách đá, là một dải sơn đạo hẹp. Dải sơn đạo này từ lâu đã hiếm người đặt chân, vô cùng hoang vắng, có rất nhiều thỏ hoang, độc xà, nhưng lúc này, lại trên sơn đạo lại đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích vô cùng vui vẻ, tiếng thì thầm và tiếng cười trong veo như chuông bạc ấy dần trở nên rõ hơn, đồng thời cũng xuất hiện một đôi nam nữ thiếu niên đang dắt tay nhau, không chậm mà cũng không nhanh, cẩn thận bước đi trên con đường hun hút.
Thiếu niên kia vận bạch y trắng còn hơn tuyết, đi giữa núi rừng, phảng phất như một đóa phù vân; thiếu nữ khoác áo màu xanh như nước, cơ hồ như hòa cùng sắc xuân thành một thể. Vạt áo hai người tung bay trong gió, tựa như đang cưỡi gió mà đi. Lục y thiếu nữ dung nhan thanh lệ, gương mặt tràn trề sức sống thanh xuân, năm ngón tay xen giữa năm ngón tay bạch y thiếu niên, lòng bàn tay áp chặt vào nhau, thỉnh thoảng lại hích thân hình tuyệt mỹ ấy vào bờ vai thiếu niên, điệu bộ vô cùng thân mật, bạch y thiếu niên cứ mỉm cười suốt, say sưa đắm đuối!
Hai người lúc thì thì thầm rủ rỉ, khi lại cười nói vang vang quên cả thời gian, chẳng mấy chốc đã đi hết con đường, phía trước bỗng dưng trải rộng, một vùng bình địa xuất hiện. Trên đó, hoa cỏ rực rỡ, mười mấy gốc cây thấp mọc bao xung quanh, ở giữa vấn vít mây mùi sương khói, thoạt nhìn cũng thấy có mấy phần thần bí ngụy dị.
“A!” Lục y thiếu nữ đảo đôi mắt phượng, chỉ ra phía trước khe khẽ thốt lên: “Huynh xem, có một tấm bia đá lớn, bên trên hình như còn khắc chữ nữa.”
Bên dưới vách núi, một tấm bia đá cao bằng nửa người dựng đứng. Trên bia đá phủ kín rêu xanh, màu sắc ảm đạm, cơ hồ như đã được dựng đó nhiều năm, bên trên khắc một hàng ‘lệ thư’ rõ nét: Hoa Sơn phái lịch đại tổ sư tàng khu thánh địa! “Tàng khu thánh địa?” Bạch y thiếu niên khẽ chau mày, “lẽ nào đây chính là nơi các đời chưởng môn Hoa Sơn phái tiên khứ?” “Đúng rồi! Nghe nói mỗi đời chưởng môn Hoa Sơn phái khi tới hạn kỳ sinh tử, đều tới trước linh vị của lịch đại tổ sư kể lại sự tích cả đời mình, nếu phạm phải lỗi nhỏ gì cũng phải sám hối mười lần, kế đó mới không ăn không uống, không nói không năng chờ tọa hóa.” Lục y thiếu nữ trầm tư nói, “có lẽ đây chính là nơi họ tọa hóa.”
“Nếu đúng là đây thì không hay rồi.” Bạch y thiếu niên biến sắc, thấp giọng nói, “giang hồ truyền ngôn, nơi lịch đại chưởng môn Hoa Sơn phái tọa hóa là võ lâm cấm địa, nếu chưởng môn không biết mình sắp chết, thì cũng không dám mạo phạm tới đây đâu.” “Ôi chao! Muội nghĩ ra rồi.” Lục y thiếu nữ kinh hãi kêu lên, “huynh xem thử coi, trên bia đá đó còn khắc chữ gì nữa không?”
Bạch y thiếu niên bước tới, chỉ thấy trên tấm bia còn khắc tám chữ nhỏ: võ lâm cấm địa, vọng nhập giả tử! “Đây quả nhiên là võ lâm cấm địa ‘Thương Long lĩnh’ rồi.” Lục y thiếu nữ thất thanh nói. “chẳng phải chúng ta đi thăm mộ cha mẹ sao? Cớ chi lại đến nơi này vậy?”
“Đi nhanh lên!” Bạch y thiếu niên chợt nắm tay lục y thiếu nữ, quay đầu đi theo hướng ngược lại.
“Đến thì cũng đến rồi…” Lục y thiếu nữ dẩu chiếc miệng nhỏ lên, vẻ mặt phụng phịu.
“Chúng ta lạc bước đến đây, nếu để người ta phát hiện thì phiền phức lắm đó.” Bạch y thiếu niên đảo mắt nhìn quanh, thấp giọng nói: “Hơn nữa… chỗ này hình như có gì đó không ổn, còn không đi cho mau, chỉ sợ sẽ muộn mất đó.”
Nét mặt lục y thiếu nữ cũng không khỏi biến sắc, môi anh đào vừa mấp máy, bỗng nghe “soạt” một tiếng, một chú thỏ hoang không biết từ đâu lao vù ra, tốc độ cực nhanh, phảng phất như gặp phải điều gì kinh hãi lắm, chỉ thấy nó cuống cuồng lao nhanh, không ngờ đâm sầm vào bia đá, lập tức vỡ đầu chết tốt, máu nhuộm đỏ mặt đất bùn. Đúng vào khoảnh khắc ấy, toàn thân hai thiếu niên đã lạnh cứng, chỉ cảm giác một cỗ sát khí băng lạnh thấu xương phủ kín cả vùng bình địa, muốn cất chân cất tay cũng khó khăn vô cùng, thậm chí cả hô hấp cũng trở nên thập phần vất vả, phảng phất như đang có một cánh tay vô hình bóp chặt cổ họng hai người họ vậy.
Chính lúc ấy, “vù vù vù vù” bốn tiếng động dường như cùng lúc vang lên, bốn đạo kiếm quang từ bốn phía khác nhau cùng lúc lóe lên như điện chớp, chia ra đâm vào lồng ngực hai người. Cú đâm này rất đơn giản, rất bình phàm, không hề có bất cứ biến hóa nào, nhưng lại lăng lệ vô song, khí thế bất phàm. Bạch y thiếu niên khẽ lắc mình một cái, kéo lục y thiếu nữ giật về phía sau, chỉ thấy thân hình hai người đảo đi, vừa hay tránh khỏi một kích trí mạng. Kiếm quang bỗng sững lại, không ngờ bốn người kia lại không truy kích nữa. Bọn họ đều khoảng tứ tuần, người nào cũng mặc trường bào màu xám, thần tình lãnh khốc, nét mặt cứng đờ, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt xám xịt đờ đẫn trợn lên nhìn đôi thiếu niên nam nữ.
Bạch y thiếu niên hít sâu một hơi, ôm quyền thi lễ, cười xòa nói: “Vãn bối lạc đường đi vào thánh địa, quả thực là sai sót vô tâm, mong bốn vị tiền bối lượng thứ!”
Bốn người kia đều không nói năng gì, nhất tề cử kiếm ngang ngực, mũi kiếm giơ ra, xếp thành một hình cánh quạt, chầm chậm tiến về phía trước. Vòng vây mỗi lúc một gần, sát khí tỏa ra trên mũi kiếm càng lúc càng nặng nề.
Thần sắc bạch y thiếu niên cũng trở nên nặng nề, gã nhìn ra được kiếm trận của bốn người này hết sức lợi hại, chưa gì đã toát lên một thứ áp lực vô hình, ép người ta không thể không lùi về sau.
“Chắc bốn người này chính là kiếm nô giữ mộ rồi.” Lục y thiếu nữ nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại, nét mặt ngưng trọng, khẽ nói, “nhìn bộ dạng của họ, e rằng không điếc thì cũng câm, không nghe người ta giải thích mà cũng không giải thích gì với ai đâu.”
“Xem ra hôm nay không tránh khỏi một trận ác chiến rồi.” Bạch y thiếu niên ngầm ấn ngón tay cái lên lòng bàn tay thiếu nữ, thì thầm nói, “huynh cầm chân bọn họ, muội nhận rõ cơ hội, mau mau xuống núi, đừng quay đầu lại, cũng chớ có trở lên, huynh sẽ xuống núi tìm muội.”
“Không, sao muội có thể để huynh lại mà một mình bỏ đi chứ?” Gương mặt lục y thiếu nữ tái nhợt, “dù không thể thoát thân, có chết cũng phải chết chung một chỗ.”
“Nghe ta nào…” Bạch y thiếu niên trầm giọng nói, “vị tất họ đã làm gì nổi ta đâu, muội ở lại đây, chỉ làm ta phân tâm mà thôi.”
Lục y thiếu nữ còn chưa nói gì, kiếm trận của bốn kiếm nô kia đã ép lại gần, kiếm khí tạo thành một tấm màn vô hình, từ từ phủ lên phía trước. Lúc này song phương chỉ cách nhau chừng một trượng, một trượng không gian trống, nhưng lại ẩn chứa hai cỗ kình lực khó phân cao hạ công kích lẫn nhau. Làn gió nhẹ đưa tới một phiến lá rụng, rơi xuống khoảng không gian ấy, chiếc lá còn chưa chạm đất thì đã tan biến mất rồi. Khoảng trống một trượng này, phảng phất như có muôn thanh kiếm, vạn thanh đao sắc bén, được muôn vạn đôi tay vô hình khống chế. Cho dù một hạt đậu vàng nhỏ bé rơi vào trong đó, cũng sẽ bị cắt thành vô vàn mảnh nhỏ, trở thành cát bụi li ti mắt người không thể trông thấy được.
Chợt bốn kiếm nô cùng lúc rít lên một tiếng ngắn mà gấp gáp, trong tiếng rít rợn người, bốn thanh trường kiếm nhất tề tấn công, chỉ thấy kiếm quang chớp sáng, cơ hồ như đã khóa chặt đường lui của hai thiếu niên, tưởng chừng sẽ một chiêu hạ sát đôi nam thanh nữ tú.
Bạch y thiếu niên nắm tay lục y thiếu nữ giật lùi về sau hai bước, đột nhiên vận lực vào tay, hất nàng lên, hét lớn: “Nghe lời huynh, đi mau!”
Thân hình nhỏ nhắn của lục y thiếu nữ không tự chủ được bay bổng lên cao, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nàng không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn thiếu niên áo trắng kia, chỉ thấy y đã hóa thành một đạo bạch quang, quấn quýt hòa vào với bốn đạo kiếm quang kia. Thiếu nữ nghiến răng, vùng vằng dẫm chân, đột nhiên xoay người lao vút đi, bỗng nghe hai đạo kình phong vun vút đuổi phía sau, thì ra đã có hai kiếm nô bỏ rơi bạch y thiếu niên, cầm kiếm lao theo truy kích nàng. Lục y thiếu nữ nhất thời kinh hoảng, thân hình lay động, phi thân sang phía trái, ai ngờ nàng hoảng hốt phóng bừa, lại lao đúng về phía Xả Thân Nhai. Hai kiếm nô lập tức đuổi theo sau, chớp mắt một cái, ba người đã biến mất giữa đám mây mù mờ mịt…
Bạch y thiếu niên lấy một địch hai, chỉ thấy áp lực giảm sút, cũng không hiểu gã dùng thủ pháp gì, vừa cất tay lên, đã đoạt được thanh kiếm trong tay một kiếm nô, rồi lật ngược tay đâm vào người còn lại. Trong nháy mắt, kiếm quang quyện vào nhau, trên triền núi mờ mịt lóe lên một quầng sáng rực rỡ, bóng trắng thấp thoáng xuyên qua hai bóng xám tựa hồ điệp xuyên hoa.
Đúng lúc này, chợt nghe trong đám mây mù bên trái vang lên tiếng kêu kinh hoảng của lục y thiếu nữ, âm thanh kéo dài, nhưng mỗi lúc một nhỏ dần xa dần. Bạch y thiếu niên sắc mặt biến đổi, phi thân lao vút về phía tiếng kêu phát ra, chỉ thấy bên bờ Xả Thân Nhai, một kiếm nô đang đứng ngẩn người, người còn lại đã bị một lưỡi kiếm găm xuống đất, chuôi kiếm lòi ra trước ngực, còn lục y thiếu nữ thì không thấy bóng dáng đâu! Xả Thân Nhai quanh năm sương khói mù mịt, khó thể nhìn thấy được gì, chắc hẳn là trong lúc hoảng loạn, nàng đã bất cẩn lỡ chân mà rơi xuống mất rồi…
Lúc này vừa hay vầng diễm dương hé lộ, một tia sáng chiếu xuyên tầng tầng mây mù, chiếu lên gương mặt tái nhợt của thiếu niên, trong đôi mắt gã, cả trời đất dường như chỉ còn lại một sắc màu duy nhất: màu của máu!
Mấy ngày sau, một tin tức khiến người ta phải trợn mắt le lưỡi lan truyền đi khắp giang hồ: trong một ngày, lăng mộ an nghỉ của lịch đại tổ sư Hoa Sơn phái bị một đôi nam nữ lai lịch bất minh xâm phạm và phá hoại, thiếu nữ đó bị đệ tử thủ mộ của Hoa Sơn phái ép rơi xuống Xả Thân Nhai, sinh tử bất minh, tứ đại kiếm nô thủ mộ đều ngộ nạn; trong một đêm, Hoa Sơn phái bị thiếu niên sống sót kia đánh cho thất điên bát đảo, lạc hoa lưu thủy, chưởng môn Nhất Kiếm Phong Lưu Hoa Cổ Đạo kiếm gãy người chết, thiếu niên kia dù bị trọng thương, nhưng vẫn đào tẩu được, nay không biết hạ lạc nơi đâu!
Trận chiến ấy có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, kể từ đó, thê tử của Hoa Cổ Đạo là Tán Hoa Nữ Hiệp Mai Vân Huyên nghiêm lệnh cấm chế, chỉ cần là đệ tử Hoa Sơn phái, tuyệt đối không được một mình xuống núi, đặt chân nửa bước vào giang hồ, kẻ nào vi phạm sẽ nghiêm khắc trừng trị, nhẹ thì đuổi khỏi sư môn, nặng thì giết không luận tội. Lệnh này truyền khắp giang hồ chưa được bao lâu, di côi duy nhất năm nay mười chín tuổi của Hoa Cổ Đạo là Hoa Lưu Thư đột nhiên mất tích, Mai nữ hiệp đã huy động tất cả đệ tử xuống núi tìm kiếm, nhưng không được tin tức gì.
Từ đó trở đi, trên giang hồ không còn ai trông thấy bóng dáng Mai nữ hiệp nữa, Hoa Sơn phái ngày xưa thanh danh rực rỡ như mặt trời ban trưa cũng tổn thương nguyên khí, không ngóc đầu dậy nổi, dần dần bị gạt ra khỏi võ lâm cửu đại phái…