Từ nơi xa tít tắp tận chân trời cuồn cuộn nổi lên bão cát vần vũ đầy trời, hằng hà vô số những thớt tuấn mã Đột Quyết phóng nhanh như một màn mưa tên, hệt như sao sa chớp giật xuyên qua đại mạc mênh mông, móng ngựa cày xới tung bụi cát mù mịt, như một cơn địa chấn khủng khiếp làm đất rung núi chuyển.
Những kỵ sỹ trên lưng ngựa toàn thân trang bị chiến bào bằng da, đầu đội mũ lông cừu, những ánh mắt xanh lè chớp lóe đầy vẻ cuồng dại man dã, những cánh mũi lõ nhọn ghồ ghề như thể hiện tính cách dân tộc Đột Quyết quật cường, cứng đầu cứng cổ như giống ngựa hoang dã bất kham không thể thuần phục được. Trên mặt những kỵ sỹ này đầy vẻ phấn khích tham tàn tột độ, những cánh tay thô tráng lực lưỡng giơ cao những thanh loan đao sáng như tuyết trắng, dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời loang loáng từng màn hàn quang rợn người kinh khiếp.
Quân Đột Quyết đến rồi!
Cát bụi đầy trời như hàng đám mây đen sì đột nhiên rơi trùm xuống phía chân trời, so với tưởng tượng thì tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần! Hàng vạn thớt chiến mã đua nhau ra sức hí lên, cảnh tượng hùng tráng này trên đại mạc mênh mông làm cho người ta phải kinh hãi hồn xiêu phách lạc.
Những tiếng vang rung trời phảng phất như muốn đem trái tim của Lâm Vãn Vinh ra bóp nghẹt rồi đập cho tan nát, nhìn ở đằng xa nào là mây đen, cát bụi, nào là hàng đàn chiến mã và người hỗn tạp làm cho thiên địa thất sắc hôn ám, trong cảnh thê lương lại mang theo những rung động vô cùng. Cho dù là bất kỳ một người nào vĩ đại đến mấy mà phải đối diện với khí thế trước mặt cũng đều trở nên nhỏ bé vô cùng.
Lâm Vãn Vinh hai mắt trợn tròn, sắc mặt đỏ phừng phừng, những dòng huyết khí từ trong xương cốt lan chảy khắp cả thân người, và từ từ nóng lên.
"Các huynh đệ, hãy chuẩn bị …!" Đỗ Tu Nguyên vung trường đao lên, mấy vạn tướng sĩ quân đội Đại Hoa lập tức chiếm lĩnh những vị trí tiện lợi, sắc mặt bọn họ cực kỳ căng thẳng thể hiện sự tập trung cao độ nhưng cũng đầy vẻ khẩn trương. Bọn họ lần đầu tiên lên chiến trường khốc liệt, dù trường thương nắm chặt trong tay nhưng vẫn còn có chút run rẩy.
Một tên lính đi do thám địch tình khẩn cấp phi ngựa lại truyền tin, tâm tình mọi người tràn ngập vẻ khẩn trương, cuối cùng thì chiến trận đầu tiên của quân đội Đại Hoa cũng bắt đầu!
Lâm Vãn Vinh đang ở tiền tuyến, trong tâm trí lúc này không muốn nhớ tới điều gì nữa, bên tai chỉ nghe tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, trước mắt chỉ thấy hiện lên từng màn chiến đao sáng lóa của quân Hồ. Ở trong thời khắc sinh tử cận kề, cho dù là những kẻ hèn nhát nhất cũng có loại xúc động nhiệt huyết sôi trào thiêu đốt bừng bừng.
Chiến trường là nơi có thể biến một tên hèn nhát gan thỏ đế trở thành một vị đại anh hùng!
Bốn mươi dặm, ba mươi dặm, rồi hai mươi dặm...... Hàng vạn thiết kỵ của quân Hồ đang phóng tới với một tốc độ nhanh khủng khiếp mà người thường khó lòng tưởng tượng, phi nhanh về phía trước như tên bắn, dần dần tiếng chấn động càng lúc càng lớn, cát bụi bị cày xới tung lên trong khoảng mười dặm trước mắt thành một màn sương mù khổng lồ không thể nào xuyên thấu, trong mơ hồ tiếng chiến mã tung vó, rồi những chiếc mũ lông cừu của người Hồ, tất cả bắt đầu hiện ra rõ ràng.
"Rợ Hồ cách chúng ta chỉ còn mười dặm …!"
Trong hàng ngũ quân do thám có tiếng hét lớn, làm cho tâm tình tất cả mọi người trong phút chốc đều khẩn trương trầm trọng. Vô số chiến sỹ ngưng thần chằm chặp nhìn phương xa, những thanh đao trong tay gần như bóp nát.
"Còn năm dặm!"
Lâm Vãn Vinh gần như nghẹt thở, lúc này cả đất trời như cô đặc lại, vũ trụ dường như ngừng quay. Hắn không còn nghe thấy thanh âm gì nữa, đôi mắt trợn trừng chỉ nhìn thấy gần trong gang tấc là móng vuốt rợ Hồ.
Tro bụi đầy trời thổi trùm lên mặt, cả cát cũng chui vào miệng mùi vị tởm lợm. Lâm Vãn Vinh nhổ ra một đống nước bọt, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện đằng xa đám mây bụi tựa hồ dần dần chậm lại, tiếng vó ngựa cũng thưa thớt hẳn đi.
Chỉ trong chốc lát, hàng đám mây đen vừa tung bay đầy trời đột nhiên dừng lại lả tả rơi xuống. Không còn nghe thấy tiếng ngựa hí vang rền, chỉ có tiếng móng ngựa gõ lộp cộp truyền vào tai, kỵ binh Đột Quyết đúng đã chầm chậm dừng bước tiến như vũ bão lúc trước, chỉ có đàn chiến mã không ngừng phun phì phì, tạo thành những âm thanh phì phò truyền vào tai tướng sĩ Đại Hoa.
Hàng mấy vạn kỵ sĩ, nói đi là đi, bảo dừng là dừng, cả đàn chiến mã cũng phối hợp rất tốt và ăn khớp. Kỷ luật nghiêm minh, chỉnh tề như một, chỉ còn cách Ngũ Nguyên thành khoảng hai ba dặm thì ngừng lại, kỵ binh Đột Quyết thật sự là cường hãn đáng sợ.
Tâm lý Lâm Vãn Vinh trầm xuống, đối với chiến lục thực sự của người Hồ hắn bây giờ mới nhận thức được và mở rộng tầm mắt.
"Tại sao quân Hồ đột nhiên lại dừng lại?"
Đỗ Tu Nguyên đứng bên cạnh hắn, cau mày hỏi: "Chẳng lẽ họ phát hiện có điều dị thường gì à?"
Lâm Vãn Vinh trầm tĩnh như mặt nước, khe khẽ lắc đầu, mặc cho bão cát thổi vào mặt mày. Mới vừa rồi còn vang lừng tiếng vó ngựa rung chuyển cả đất trời đại mạc, bây giờ lại đột nhiên tĩnh mịch yên ắng hẳn đi, chỉ còn tiếng hí của tuấn mã, tiếng cờ xí tung bay phát ra phần phật lọt vào tai tất cả tướng sĩ, dường như đã có phép nhiệm màu xảy ra. Khắp chiến trường trở thành tĩnh mịch, đến cả thanh âm một cái kim rơi xuống đất cũng có thể làm song phương đề cao cảnh giác.
Lâm Vãn Vinh nhảy lên chỗ gò đất cao nhất, lấy ra một đoạn ống trúc dài rỗng ruột được chế tạo thành một cái loa phát thanh, qụay về phương xa quát lớn:
"Đám tiểu bối Đột Quyết hãy nghe cho rõ, ta chính là Hữu Lộ Tiên Phong Nguyên soái Lâm Tam thống lĩnh trăm vạn hùng sư Đại Hoa đây! Nỗ Nhĩ Toa Cáp ở đâu?"
Hắn tụ hết toàn thân khí lực, thanh âm theo cái loa truyền ra thật xa, trong bão cát đầy trời, có một cỗ khí thế khó thể áp chế bừng bừng khí phách anh hùng.
Hàng quân Đột Quyết phía đối diện hoàn toàn tĩnh lặng, không người nào đáp lời của hắn, trong mắt lóe ra ánh hung quang, nhưng lại xuyên thấu qua bão cát đại mạc nhằm thẳng Ngũ Nguyên thành chiếu tới.
"Nếu là tên Nỗ Nhĩ Toa Cáp chỉ huy tấn công, với hung tính của người Đột Quyết thì hắn tuyệt đối sẽ không rụt đầu rụt cổ, sợ gì mà không dám đáp trả lời. Xem ra hắn tất nhiên là còn ở phía sau Trung quân , chưa tới kịp Tiền quân tiên phong."
Đỗ Tu Nguyên bên cạnh hắn bình tĩnh phân tích rất sáng suốt.
Lâm Vãn Vinh gật đầu, hô lớn:
"Bọn ác đồ Đột Quyết nghe đây, các ngươi ỷ thế hung hăng dám hành quân xâm nhập biên giới của Đại Hoa ta. Các ngươi giết hại dân lành, thiên lý sẽ không tha. Ta với danh nghĩa là Hữu Lộ Nguyên soái của hùng sư Đại Hoa ra lệnh cho các ngươi cấp tốc rút lui, ra lệnh cho Đột Quyết Bì Già Khả Hãn viết ngay thư xin hàng dâng lên Đại Hoa thiên triều, phải cống nạp hàng năm, lễ bái thiên triều Hoàng đế của ta. Nếu lũ trẻ con các ngươi không nghe khuyên dạy, cố ý chống cự, quân ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi không có đường về, xương tan thịt nát!"
Đối diện quân tiên phong Đột Quyết xuất hiện sự nhốn nháo xáo động, cả những con chiến mã cũng không ngừng hí lên, nhất định những lời của hắn đã được phiên dịch lại làm cho quân tâm Đột Quyết đại hỏa. Hàng chiến mã đầu tiên đã bắt đầu chuyển động chầm chậm, tiếng vó ngựa cũng dần dần dồn dập vang lên rõ hơn.
Đột nhiên, một trận âm thanh trầm trầm đánh vỡ sự yên lặng giữa hai bên, đội hình quân Đột Quyết bắt đầu tề chỉnh chậm rãi chuyển động tách sang hai bên, một đoàn trọng trang chiến mã cùng bộ binh Đột Quyết hộ tống xông lên, dẫn đầu là một ngọn cờ lớn đón gió phất phới tung bay, trên đại kỳ thêu một cái đầu sói khổng lồ há mồm đỏ lòm như máu rất sống động rõ ràng. Đứng dưới ngọn đại kỳ là một người cưỡi một con ngựa cực kỳ cao lớn đang rướn đầu diễu võ dương oai, người ngồi trên đó đích thực là một người Đột Quyết mắt sâu hoắm, cánh mũi như cái mỏ chim ưng. Hình thể của hắn so với những người Đột Quyết phổ thông bình thường thì to lớn hơn nhiều, trong tay cầm một cây Lang nha bổng nặng nề, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, ánh mắt hung hãn, há ra cái miệng đỏ lòm như máu chớp lóe hàn quang. Nhìn bộ dáng và khí thế của hắn hẳn chính là đại tướng tiên phong Nỗ Nhĩ Toa Cáp của quân đội Đột Quyết.
Bọn Đột Quyết la hét ầm ĩ trợ oai, chúng chẳng cần phải dùng đến loa phát thanh mà thanh âm vẫn có thể truyền tới, chứng tỏ cổ họng bọn chúng thật sự đáng sợ.
Lâm Vãn Vinh không nghe rõ thằng nhãi con này đang nói cái gì, Đỗ Tu Nguyên liền nhỏ giọng phiên dịch:
"Tướng quân, người này chính là Nỗ Nhĩ Toa Cáp. Hắn nói muốn quyết đấu với Tướng quân, bắt giữ Ngài, moi tim Ngài ra để mà nhắm rượu."
Lâm Vãn Vinh thốt nhiên đại nộ, hắn vô cùng tức giận quay về vớ lấy cái loa la hét ầm lên....
(Đón đọc phần II nhé!)