Lâm Vãn Vinh thốt nhiên đại nộ, hắn vô cùng tức giận quay về vớ lấy cái loa hét lớn:
- Tiểu nhi Nỗ Nhĩ Toa Cáp ơi, ngươi là cái đồ bất học vô thuật, đã đến Đại Hoa ta mà còn nói những lời quàng xiên điên khùng, nếu ngươi có lòng cam đảm thì hãy quyết đấu với vạn vạn nhân dân của Đại Hoa chúng ta, Lâm gia gia hôm nay mở mắt cho ngươi biết thế nào là lợi hại!
Bên kia hiển nhiên cũng có thông dịch, Nỗ Nhĩ Toa Cáp quát lên một tiếng lớn, hai mắt trợn ngược như cái chuông đồng, vung bàn tay to lớn đầy lông lên, cũng không biết dùng Hồ ngữ hò hét cái gì. Đại đội Đột Quyết lập tức tựa như nổ tung vỡ oà ra giữa sa mạc, hàng vạn chiến mã cùng hí lên, lao thẳng tới phía trước.
Tốc độ chiến mã Đột Quyết cực nhanh, kỵ sĩ đều là lớn lên trên lưng ngựa, động tác thuần thục cực kỳ, trong nháy mắt, phi nước đại làm bụi mù bốc lên, hằng hà vô số đông nghìn nghịt như mưa tên, dày đặc như cát, tiếng vó ngựa rầm rập chấn động cả đất đai trong Ngũ Nguyên thành, đập vào tai mọi người làm cho gần như điếc đặc. Thanh thế khủng khiếp, khí thế khủng bố như thế so với lúc trước thì ghê gớm hơn không biết bao lần.
Nhịp tim Lâm Vãn Vinh đột nhiên đập loạn, hắn hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, hãy chuẩn bị …!
Phía trước có tiếng quân thám báo hét lớn báo về:
- Quân Hồ cách chúng ta ba dặm …!
- Quân Hồ cách chúng ta hai dặm …!
- Điểm pháo!
Lâm Vãn Vinh rút thanh trường đao soạt một tiếng, sắc đao sáng loáng toé lên cao, vô cùng giận dữ gầm lên một tiếng, trong tiếng vó ngựa như bão táp của quân Hồ hắn tỏ ra có khí thế hùng tâm vạn trượng.
- Oành! Oành!
- Oành oành...!
Đỗ Tu Nguyên châm ngòi hai khẩu thần công, mang theo những tiếng rít rợn người bay thẳng về phía xa bắn tới. Đạn pháo rít ầm ầm xé gió, vẽ nên một quỹ đạo cong cong đẹp tuyệt vời, rơi thẳng vào giữa mã đội rợ Hồ làm một đống chiến mã Đột Quyết huyết nhục tan nát, ánh lửa phừng phừng bốc lên cao, mười mấy tên lính Hồ chết chìm vào trong biển lửa.
Màn huyết quang đó tựa hồ khích nộ hung tính của quân Đột Quyết, cước bộ của toàn đại đội căn bản vẫn không hề dừng lại, họ giày đạp trèo lên thi thể chiến mã và bạn đồng ngũ, trong miệng la hét toàn những khẩu hiệu quái gở nghe chẳng hiểu gì cả. Mấy vạn thớt chiến mã như là một đám mây đen cuồn cuộn đổ tới, nhanh như chớp phóng tới Ngũ Nguyên thành. Khí thế hung mãnh ấy làm cho thiên địa cũng phải biến sắc.
Hai khẩu thần công hỏa pháo không ngừng giận dữ bắn ra, nòng pháo cũng nóng lên đỏ rực. Thế nhưng nếu so sánh với quân Hồ, hai khẩu hỏa pháo này bắn đạn ra cũng chỉ như muối bỏ bể, làm sao có thể ngăn cản bước tiến của quân Đột Quyết. Rợ Hồ bỏ lại hơn mười cỗ thi thể, hàng vạn người ngựa trong nháy mắt đã đột phá qua tầm bắn phong tỏa của hỏa pháo, trực tiếp áp thẳng Ngũ Nguyên thành.
Ba trăm trượng, hai trăm trượng, một trăm trượng, làn mưa tên của quân Hồ xé gió xoàn xoạt bắn vào tường thành.
- Hỏa tiễn thủ!
Đỗ Tu Nguyên vung trường đao lên, tám trăm tên hỏa tiễn cung thủ dương cao trường cung, ngắm thẳng vào người ngựa quân Hồ, hơn một ngàn hỏa tiễn nhất tề phóng ra. Đội ngũ Đột Quyết xông đến trước nhất đã trúng tên ngã gục xuống ngựa, những ngọn lửa trong nháy mắt liếm vào quần áo bọn họ. Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt. Đội hình quân Đột Quyết đi phía sau vẫn hùng hục xông lên, rất nhanh chóng xuyên qua đám thương binh, trong nháy mắt đã tới trước cửa thành. Bọn chúng đồng loạt giơ cao cung tiễn rồi bắn liên miên vào thành.
- Nỏ liên hoàn!
Lâm Vãn Vinh hiên ngang đứng trước màn mưa tên, vững vàng hét lớn ra lệnh.
Lập tức quân bắn nỏ tiến lên, thay thế vị trí của cung thủ bắn hoả tiễn. Liên hoàn nỏ này là do Từ Chỉ Tình tỉ mỉ cải tiến lại, bắn ra cực kỳ chính xác. Tốc độ rất nhanh, cực kỳ thích hợp với công tác chiến đấu bảo vệ thành. Vô số những mũi tên liên hoàn nối tiếp bay tán loạn như cào cào châu chấu nhắm quân Hồ vọt tới.
Quân Đột Quyết mắt thấy chỉ còn cách tường thành khoảng hơn mười trượng, lại bị một trận mưa tên liên hoàn bắn vào làm cả ngừơi ngựa ngã lăn quay rơi như sung rụng. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, trận sát thương này so với uy lực của hỏa pháo và hỏa tiễn còn mạnh hơn rất nhiều.
Từ trong trận quân Đột Quyết đột nhiên phát ra vài tiếng hét dài, bốn năm ngàn hắc y kỵ sỹ mặc trọng giáp điên cuồng lao thẳng vào thành. Đội tinh binh Đột Quyết này thân mặc khôi giáp dày cứng kiên cố, thân thể rạp xuống dính sát vào lưng ngựa, mặt mày cực kỳ hung hãn, tốc độ phi ngựa cực nhanh, trong nháy mắt đã tới chân tường thành. Quân bắn liên hoàn nỏ không xạ kích kịp nữa.
Đây là thời điểm cực kỳ quan trọng! Một tên trọng trang kỵ sỹ Đột Quyết thúc ngựa lao qua tường đất, vọt qua đỉnh đầu Lâm Vãn Vinh, trở thành người Đột Quyết đầu tiên tấn công vào trong hẳn Ngũ Nguyên thành.
Lâm Vãn Vinh bật lên, trường đao vung mạnh, mấy vòi máu vọt ra tung tóe, chiến mã Đột Quyết bị hắn một đao chém đứt làm đôi, tên kỵ sĩ Đột Quyết chiến giáp nặng nề ngã rơi trên mặt đất. Lâm Vãn Vinh bước lên trước, gom hết tất cả khí lực sả một đao như trời giáng chém vào ngực tên lính Hồ, một vòi máu thật dài phụt lên cao, bắn thẳng cả vào đầu mũ giáp trụ, cả trên mặt hắn, máu tươi nóng như lửa kích thích làm cho hắn cả người sôi sục, có một loại cảm giác như thiêu đốt bừng bừng.
Lâm Vãn Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, từ ngực tên lính Hồ rút trường đao ra, máu huyết phọt ra thành vòi tung tóe.
- Giết aaa!
Hắn vận khởi hết cả khí lực, hùng tâm tráng khí bốc cao vạn trượng sánh với núi sông rống lên một tiếng như cọp gầm hổ thét.
- Giết! Giết! Giết...!
Toàn thể tướng sĩ được hắn động viên khích lệ, chiến ý bùng lên, nhiệt huyết sôi trào, vô số tiếng gầm thét bật ra, binh sỹ Đại Hoa dũng mãnh lao ra loạn chiến với đội trọng kị tinh binh của rợ Hồ.
Quả nhiên quân Đột Quyết hung hãn danh bất hư truyền, thuật kị mã tinh xảo, đao pháp mạnh mẽ cường ngạnh, thân thể cao lớn lực lưỡng, khí lực cường đại, không hề có những động tác hoa mỹ dư thừa, mỗi một đao chém xuống đều có khí thế của ngàn quân phát xuất.
Một vạn tinh binh này đều là lực lượng nòng cốt tinh nhuệ đi theo Lâm Vãn Vinh từ Sơn Đông, ở Đại Hoa đã là những chiến sỹ xuất sắc nhất, lực chiến đấu sát địch không thể nói là không mạnh, nhưng khi giao chiến với quân trọng kỵ Đột Quyết thì vẫn thể hiện ra sự chênh lệch rõ ràng. Giao chiến với quân Hồ, sự chênh lệch về thể lực và kinh nghiệm bắt đầu lộ ra.
Đao pháp của quân đội Đột Quyết rất đơn giản mà thực dụng, cơ hồ mỗi một kích đánh ra đều là đòn trí mạng, tướng sĩ Đại Hoa cũng nhiệt huyết sôi trào, ngoan cường hung hãn không sợ chết, vô cùng tự tin, vì thế cũng bù đắp lại sự thua thiệt về mặt thể lực.
Hai bên chém giết vô cùng kịch liệt, quân Đột Quyết không ngừng người rơi ngựa ngã, nhưng cũng có vô số binh lính Đại Hoa gục xuống, trước ngực đầy máu tươi, nhuộm đỏ cả nền cát vàng trên đại mạc.
Đón đọc phần III: Ngũ Nguyên thành- Di tích lịch sử