Khắp nơi đều là ánh đao bóng kiếm, đâu đâu cũng loang lổ máu rơi xương vãi, một Ngũ Nguyên thành nho nhỏ, một pháo đài dựng trên nền đất bằng phẳng, chỉ trong nháy mắt đã ghi vào sử xanh ngàn đời của Đại Hoa và Đột Quyết, vĩnh viễn trở thành một di tích lịch sử, một địa danh không bao giờ quên, không thể xóa nhòa.
- A …!
Tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, một gã chiến sĩ Đại Hoa mắt vằn máu đỏ, hóa ra đã bị một nhát chém của một tên lính Hồ làm đứt ngang đùi, máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả thân hình giống hệt một Chiến thần, tuy gã đổ gục xuống dưới chân kẻ thù nhưng vẫn hung hăng há mồm cắn chặt vào bắp chân. Tên lính Hồ đau đớn gầm lên một tiếng đâm thanh loan đao xuyên qua ngực gã, mũi đao rạch một phát thật mạnh làm tung tóe lòi cả ruột gan của gã ra ngoài, máu tươi đổ đầm đìa ra đất trông vô cùng kinh khiếp.
- Đồ trứng thối trời đánh, tổ sư cả tám đời nhà ngươi...!
Lâm Vãn Vinh gầm rống lên dữ tợn, mắt trợn trừng gần như rách toạc, như một con sư tử nhảy dựng lên, xông vào chém như mưa bão vào đầu tên Hồ cẩu. Hắn như phát điên phát cuồng gào rống ầm ĩ vang khắp cả Ngũ Nguyên thành:
- Đồ tạp chủng, ta chém chết con mẹ nhà ngươi, bọn chó Hồ lộn giống, tất cả chúng bay đến hết đây đi, đến đây gặp ta đi …!
Thấy bộ dáng điên cuồng của hắn, Cao Tù lại càng hoảng sợ, khẩn cấp tiếp cận bảo vệ bên người hắn. Đỗ Tu Nguyên chém một đao đứt cổ một tên lính Hồ, vọt tới trước người hắn gọi:
- Tướng quân, tướng quân …!
Lâm Vãn Vinh nắm chặt quả đấm, chậm rãi quỳ xuống vuốt mắt cho người binh sĩ vừa chiến tử, hai mắt đỏ ngầu trầm giọng hỏi:
- Đỗ đại ca, có bao nhiêu quân Hồ tấn công tới Ngũ Nguyên thành?
Đỗ Tu Nguyên bửa ra một nhát đao nhanh như chớp làm máu tươi dính trên thân đao vãi ra, trả lời:
- Ít nhất cũng phải có năm phần!
Lâm Vãn Vinh đưa mắt quan sát xung quanh, bãi cát vàng trước mặt Ngũ Nguyên thành sớm bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, vô số binh lính ngã xuống trong đại mạc, chết đứng có, nằm có, có cả ôm chặt lấy quân Hồ cùng chết chung, không ai còn toàn vẹn thi thể, hơn nữa càng không có ai nhắm mắt yên bình. Những thân thể anh hùng này cùng với đại mạc đã hòa lại thành một thể thống nhất.
Lâm Vãn Vinh đôi hàm răng nghiến chặt, hai mắt sưng vù đỏ khè, nhìn phía xa xa quân Đột Quyết vẫn mãnh liệt tràn vào thành, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài:
- Lũ chó lộn giống, ta sẽ bắt các ngươi nợ máu trả bằng máu! Đỗ Tu Nguyên, hãy truyền lệnh xuống cho toàn quân rút lui!
- Toàn quân rút lui!
Đỗ Tu Nguyên hô dài một tiếng, những tướng sĩ Đại Hoa còn sót lại nhất tề hậm hực gầm lên, gom hết khí lực dồn ra chém một đao bức lui quân Hồ đang giao đấu, kéo ngựa quay đầu xoay người hướng ra ngoài thành rút chạy.
Kỵ binh Đột Quyết thấy quân Đại Hoa thất bại rút lui, nhất thời kèn lệnh thổi dài thúc giục ầm ĩ, tiếng vó ngựa ở ngoài thành càng thêm gấp gáp, vô số kỵ binh Đột Quyết mãnh liệt xông vào, xuyên qua Ngũ Nguyên thành, hướng về phía tàn binh Đại Hoa rút chạy mà ráo riết truy kích.
Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù và Hồ Bất Quy trụ lại cố thủ đến cuối cùng, đợi cho Cao Tù chém liên tiếp năm tên người Hồ rơi xuống ngựa, Lâm Vãn Vinh mới cắn răng hừ lên một tiếng:
- Hai vị đại ca, chúng ta đi thôi!
Ba người xoay người lên ngựa, sau lưng có những tiếng tên bay vèo vèo nhằm thẳng lưng phóng tới. Người Hồ hiển nhiên đã nhận ra tên "Đại Hoa hùng sư Hữu Lộ Nguyên soái Lâm Tam" vừa mới hò hét quát tháo vừa nãy, nhất thời tiếng la hét vang lên không dứt, thần sắc cũng cực kỳ hưng phấn.
Tàn quân Đại Hoa ở phía trước rút chạy vội vã, vô số quân Hồ truy kích phía sau. Trên đại mạc mênh mông này, cảnh tượng hai quân đuổi nhau làm thành một con đường màu đen thật dài, nhìn thật là tráng lệ.
Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn lại, phía sau hàng vạn chiến mã đồng thanh hí lên, những kỵ binh Đột Quyết đen sì như cơn cuồng phong truy đuổi đến. Trong Ngũ Nguyên thành xa xa, quân đội Đột Quyết vẫn không ngừng tiến vào. Hắn đột nhiên ghì mạnh cương ngựa, tuấn mã dựng đứng lên, rồi nói:
- Đỗ Tu Nguyên, bắn tên!
Chờ đợi nhất chính là giờ phút này, ánh mắt Đỗ Tu Nguyên bừng sáng, lấy mũi tên lệnh trong lòng rút ra.
- Chíu!
- Chíu...!
Hai tiếng rít rạch phá không khí bay lên trời, trong đại mạc đầy cát nở tung một đài pháo hoa cực đẹp.
Lâm Vãn Vinh khẩn trương nắm chặt bàn tay, lẳng lặng chờ đợi thời khắc quan trọng sắp đến. Trong lúc này sao mà trong mắt hắn mọi việc diễn biến chậm chạp vô cùng.
- Oanh!
- Oành!
Hai tiếng nổ giận dữ gầm lên nhưng lọt vào tai Lâm Vãn Vinh lại giống như tiếng tiên âm thánh thót tuyệt vời thế. Tên lệnh vừa bắn lên, hỏa pháo của Lý Thánh nhất tề phát hỏa. Từng đám hỏa diễm lóe ra nhắm thẳng Ngũ Nguyên thành phóng tới. Bại binh Đại Hoa đang rút lui không thể tự chủ bỗng ngừng hết lại, trong mắt họ hiện lên đầy vẻ hưng phấn kích động, nhất tề tập trung lại phía sau Lâm Vãn Vinh. Mọi người nhìn về Ngũ Nguyên thành đằng xa, những luồng khói đen oi nồng đậm đặc bốc lên cao. Nhưng chưa có ánh hỏa quang như trong tưởng tượng. Đang lúc thẫn thờ nghẹt thở đợi chờ, bỗng nghe những tiếng ầm ầm vang lên, khẩu đội pháo của Thần Cơ Doanh tựa hồ như có mắt đã bắn trúng trung tâm Ngũ Nguyên thành.
- Oành! Oành...!
Như cơn địa chấn làm đất rung núi chuyển truyền đến, hỏa quang lóe sáng rực trong mắt mọi người, Ngũ Nguyên thành tựa như một quả núi lửa bạo phát, từng đoàn hỏa quang không ngừng vọt ra, bụi mù bốc hết lên cao.
- Một, hai, ba, bốn …!
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ đếm từng tiếng. Tiếng nổ mạnh liên miên không dứt, mặt đất rung chuyển, Ngũ Nguyên thành nơi xa tựa như biến thành một biển lửa thật lớn, bị hỏa quang bao phủ trùm khắp bầu trời. Hàng vô số chiến mã, vô số người Đột Quyết dưới đất, trong tiếng nổ khủng khiếp bị hất tung lên trời hóa thành những bóng u linh. Tuyệt không nghe thấy tiếng họ gào thét, cũng không nghe thấy tiếng rên la, tất cả mọi tiếng động đều không thể át được những tiếng gầm của vụ nổ.
Bọn người Đột Quyết truy đuổi theo ra ngoài thành cũng sợ đến ngây người, nhìn phía sau từng đoàn cát bụi cùng da thịt xương cốt thi thể bốc lên tạo thành một đám mây đỏ lòm màu máu, đến cả những con chiến mã cường hãn cũng run lẩy bẩy, lần đầu tiên bọn họ có cảm giác sợ hãi.
Vô số tiếng nổ mạnh cùng ánh hỏa quang bốc lên, hết đợt này tới đợt khác, đại mạc như bị cắt ra làm hai đoạn, cảnh tượng thật là khủng bố chấn nhiếp tâm thần tất cả mọi người, không ai dời được ánh mắt đi nơi khác.
Lâm Vãn Vinh sắc mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt lãnh khốc như băng tuyết lạnh lẽo trên núi Thiên Sơn, hắn hít một hơi dài, rút mạnh trường đao ra, giọng nói khàn đặc gầm lên:
- Giờ phút báo thù đã tới! Không cho bọn rợ Đột Quyết bất cứ một cơ hội nào, hãy vì những huynh đệ đã anh dũng hy sinh, xông lên giết sạch chúng đi! Xung phong!
- Giết sạch bọn chúng! Xung phong ...!
Tất cả những tướng sĩ vừa trải qua trận chiến đẫm máu, oán khí và lửa giận tích tụ đã lâu lập tức trong nháy mắt bộc phát, thảm trạng chết chóc hy sinh của những huynh đệ chiến hữu thân tình như tay chân đã kích thích sát khí của bọn họ. Trong thời khắc chuyển bại thành thắng này, chỉ có máu tươi mới là lễ vật tốt nhất dâng lên tế lễ cho những hương hồn huynh đệ đã ngã xuống. Quân binh Đại Hoa quay ngoắt đầu ngựa , hai mắt đỏ ngầu, như những con sói tối hung tàn lao thẳng vào kỵ binh truy quân Đột Quyết mà chém giết. Lâm Vãn Vinh cả người ngựa xông lên đầu tiên, tiếng gió gào rít vùn vụt bên tai, thảm trạng chiến tử căm hờn của những huynh đệ hiện ra trước mắt hắn, hắn không còn nhớ được cái gì nữa, trong tâm trí chỉ nghĩ đến một chữ: "Giết! Giết! Giết!"
Hắn cũng không biết sức mạnh ở đâu cuồn cuộn đổ ra, tiến vào đội hình quân Đột Quyết là liên tục chém giết, không hề có kỹ thuật đao pháp gì, cứ từng đao một mà chém! Dường như có một lực lượng cường đại kỳ quái cứ sản sinh liên tu bất tận, làm cho hắn trong nháy mắt trở thành một vị dũng sĩ vô địch, mưa máu tung bay trước mắt hắn giống như là giông bão máu tanh rơi tán loạn trên đại mạc, chỉ có máu mới dùng để rửa sạch nỗi sỉ nhục trăm năm của Đại Hoa.
- Lâm huynh đệ điên mất rồi …
Cao Tù thầm thì than khẽ, đôi mắt rưng rưng nghẹn ngào...
Mời đón đọc phần cuối: Chặt đầu ngựa xếp chữ "ĐạiHoa", xin cám ơn!