- Lâm huynh đệ điên mất rồi …!
Cao Tù thầm thì than khẽ, đôi mắt rưng rưng nghẹn ngào, đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
- Con mẹ nó ta cũng phát điên đây!
Hắn múa đao xông vào quân địch, hỗ trợ đằng sau lưng Lâm Vãn Vinh, giơ tay chém xuống, cứ mỗi một nhát là một tên lính Đột Quyết bị hắn chém văng ra khỏi lưng ngựa.
Nhóm tàn binh Đại Hoa đang phải rút lui, đột nhiên như thoát thai hoán cốt, sức lực mạnh mẽ vô cùng, như thí mạng phóng thẳng vào giữa đám kỵ binh Đột Quyết, khí thế ấy, lực lượng đó, cho dù cả những tinh binh Đột Quyết thiện chiến nhất cũng không kìm chế được mà cực kỳ kinh hãi.
- Giết a!
Từ hướng Nam bụi đất bốc lên mù mịt, những ngọn Long kỳ phất phới tung bay trên cao, những tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, hơn mười vạn quân tinh nhuệ Đại Hoa như là cuồng phong bão táp đột nhiên quật khởi trên đại mạc, cuồn cuộn cuốn đến. Xông xáo trước nhất chính là Hồ Bất Quy, cưỡi ngựa phi nhanh như gió lốc, hai chân đứng thẳng trên bàn đạp của yên ngựa, ánh mắt toé lửa căm thù làm cho lính Hồ phải lạnh mình kinh sợ.
Một lần rửa sạch trăm năm sỉ nhục cho Đại Hoa, chính là thời khắc này!
Quân Đột Quyết tuy rằng chiến lực cường hãn, nhưng đông đảo tinh binh bị nổ tan xác chết sạch ở trong thành, chỉ còn lại hai vạn quân kị binh đi truy đuổi lúc này đều tiến thoái lưỡng nan, đường lui cũng bị chặt đứt, trở thành đám cô quân lẻ loi. Bọn chúng đứng trước vô số binh tướng tinh nhuệ Đại Hoa đang như hùm như sói cùng khát vọng rửa sạch nỗi ô nhục cho đất nước ồ ạt tấn công, cho dù có chiến lực mạnh đến đâu cũng chỉ có nước vùi thây bỏ xác trong cát vàng trên đại nạc mênh mông này.
Cánh tay Lâm Vãn Vinh sớm đã đau nhức tê dại, ngoài việc vung đao lên rồi chém xuống, hắn không còn nhớ nổi bất cứ sự tình gì. Hắn cùng với Cao Tù, Đỗ Tu Nguyên ba người từ chỗ đang đoạn hậu yểm trợ cho quân rút lui bỗng hóa thành tiên phong, chỉ một mạch chém chém giết giết, chiến bào mặc trên người sớm đã bị máu tươi vấy đầy, không thấy rõ bộ dáng nữa.
Mở ra một con đường máu xông lên chém giết, trong vô vàn nguy hiểm cận kề, mấy lần suýt chết dưới đao quân Hồ, cũng không biết như thế nào mà trong một kích cuối cùng thì hắn luôn là người chiếm được tiên cơ mà chiến thắng.
Cánh quân Tả lộ và Trung quân của Từ Chỉ Tình đã đến rất kịp thời, phủ trùm lên chia cắt đám quân truy binh của rợ Hồ thành từng mảnh nhỏ mà tiêu diệt. Lúc này chiến cục đã định rồi. Quân Hồ lúc đầu có sáu vạn đại quân, trong Ngũ Nguyên thành có chừng một vạn rưỡi, hai vạn truy binh ngoài thành, đại bộ phận đã bị tiêu diệt. Một bộ phận nhỏ vẫn còn đang ngoan cố kháng cự, nhưng đã mất đi đại cục rồi. Nhưng có chút tiếc nuối chính là còn hơn hai vạn kỵ binh Đột Quyết chưa kịp vào thành, kể cả Đại tướng tiên phong của Đột Quyết là Nỗ Nhĩ Toa Cáp nữa. Kịp dừng bước trước biển lửa Ngũ Nguyên thành, Nỗ Nhĩ Toa Cáp trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng chém giết thảm thiết, không dám tiến lên một bước nào nữa.
- Thống khoái, thật là sướng quá!
Hồ Bất Quy vô cùng hưng phấn, mặt đỏ bừng bừng, toàn thân khôi giáp sớm đã trở thành màu máu, thanh cương đao đã sứt mẻ cong queo. Hắn vô cùng hưng phấn khoa chân múa tay nói:
- Lão Hồ ta chinh chiến đánh nhau bao nhiêu năm rồi, lần này là thống khoái nhất. Lâm tướng quân, Ngài có biết không, ta chưa bao giờ thấy người Đột Quyết có ánh mắt tuyệt vọng như thế! Bốn vạn, là bốn vạn quân Hồ, so với chuyện này còn có gì sướng khoái hơn nữa chứ?
Một trận chiến tử thủ mà có thể tiêu diệt bốn vạn tinh binh Đột Quyết, đây quả là một đại thắng hào hùng không gì so nổi, cuộc chiến này sẽ được dương danh thiên cổ là điều không cần phải hoài nghi nữa.
Lâm Vãn Vinh bình tĩnh trở lại, thở dài hỏi:
- Hồ đại ca, quân ta tổn thất bao nhiêu?
Hồ Bất Quy thần sắc buồn bã:
- Trận này chúng ta tuy chiếm được ưu thế, nhưng chiến lực người Hồ thật sự quá cường hãn, quân ta tử trận hơn một vạn người. Trong đó có sáu ngàn huynh đệ đã đi theo tướng quân đóng ở Ngũ Nguyên thành.
Lâm Vãn Vinh cắn rách môi, mắt đỏ đục ngầu lên. Cao Tù và Đỗ Tu Nguyên cũng buồn bã không nói gì.
- Hồ đại ca, hậu quân Đột Quyết phía sau còn bao lâu nữa thì tới đây?
Hắn thở một hơi dài, giọng khàn đặc hỏi tiếp.
Hồ Bất Quy nói:
- Ước chừng hai canh giờ. Nỗ Nhĩ Toa Cáp đang đợi hậu quân của người Hồ đến chi viện. Từ quân sư nhắc nhở chúng ta nhanh chóng thu dọn chiến trường, rồi lập tức triệt thoái rút lui, tránh va chạm chính diện với đại quân Đột Quyết.
Lâm Vãn Vinh gật đầu, đưa mắt nhìn lướt xung quanh. Sau cuộc đại chiến, tứ phía tan hoang, khói thuốc súng cuồn cuộn vần vũ , hỏa quang bắn ra, máu tươi đầm đìa nhuộm đỏ mặt cát trên đại mạc. Xa xa có hàng đống củi gỗ thật dài xếp thành hình tròn, bên trên đặt những thi thể tướng sĩ bỏ mình, được an trí quây quần cùng một chỗ rất chỉnh tề, mấy vạn đại quân đứng nghiêm một bên. Họ nghiêm trang nhìn những chiến hữu của mình, nước mắt trào ra cay xè.
Lâm Vãn Vinh nắm chặt nắm tay nói:
- Di hài tất cả các huynh đệ đã thu thập xong hết chưa?
- Những liệt sĩ tử trận ngoài thành đều đã tụ tập vào một chỗ, di hài cũng sửa sang lại rồi.
Cánh mũi Hồ Bất Quy tê rần sụt sịt:
- Còn những người trong thành Ngũ Nguyên, chỉ sợ là tìm không được.
Biển lửa khổng lồ bi tráng hào hùng trong Ngũ Nguyên thành chính là tế điện tốt nhất cho bọn họ. Lâm Vãn Vinh thở dài, chậm rãi đi đến bên di hài của những tướng sĩ đã hy sinh oanh liệt.
Từng gương mặt trẻ tuổi lần lượt hiện ra, quen thuộc có, không quen cũng có. Tuy rằng dung mạo đã được sửa sang lau chùi sạch sẽ, nhưng tử trạng thê thảm vẫn làm người ta xúc động kinh tâm. Họ đều là những trượng phu có gia đình thê tử, là con trai của các bậc cha mẹ, hằng ngày hằng đêm có biết bao nhiêu người thân đang nhớ thương chúc phúc nguyện cầu, khắc khoải chờ đợi, hy vọng bọn họ bình yên trở về? Những người mẹ già lưng còng mái tóc bạc phơ, những đứa con thơ dại, những người vợ tần tảo thuỷ chung, những thiếu nữ trẻ xinh đã hẹn thề trăm năm nên duyên giai ngẫu..., bọn họ nào có biết đâu rằng những người mà họ ngày nhớ đêm mong ấy, sắp biến thành bộ xương trắng chuẩn bị vùi sâu trong cát dưới ánh tà dương cô tịch của đại mạc hoang vu rồi.... Trái tim Lâm Vãn Vinh như bị dao cắt, hai hàng lệ anh hùng lặng lẽ rơi xuống ròng ròng, hắn nghiêm trang kính cẩn quỳ xuống trên mặt đất, Đỗ Tu Nguyên, Cao Tù, Hồ Bất Quy quỳ sát phía sau. Mấy vạn tướng sĩ cũng rơi lệ đầy mặt, bắt chước chủ soái quì cả xuống.
Trầm mặc đau thương mặc liệm thật lâu, Đỗ Tu Nguyên nhẹ giọng nói:
- Tướng quân, tới giờ rồi, không thể để di hài các huynh đệ rơi vào tay rợ Hồ, thỉnh Ngài tiễn đưa các huynh đệ một đoạn đường đi.
Lâm Vãn Vinh thở dài tiếp nhận mồi lửa trong tay Đỗ Tu Nguyên, cắn răng tung mồi lửa vào đống củi, lửa bùng mạnh lên chậm rãi lan tràn, nuốt chửng những gương mặt trẻ tuổi nằm trên mặt đất. Từ đó, trong đại mạc sâu thẳm vừa có hơn mấy vạn anh linh.
Hồ Bất Quy nói:
- Tướng quân, chúng ta lập tức phải rút lui, nhưng chúng ta còn bắt giữ được mấy vạn thớt chiến mã của quân Hồ, bởi vì thời gian gấp gáp, còn có năm ngàn thớt không thể thuần phục được, hiện thời dắt mãi không chịu đi, việc này phải xử trí như thế nào?
- Xử trí như thế nào ư?
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, trong mắt vài tia lạnh lẽo hiện lên:
- Một cái kim sợi chỉ, một ngọn cỏ một gốc cây, tuyệt đối cũng không để lại cho người Đột Quyết!
Hồ Bất Quy khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh đấm mạnh hai tay vào nhau:
- Ngựa Đột Quyết không thuần phục được ư, đem toàn bộ chém chết, lệnh cho tướng sĩ toàn quân động thủ. Người Đột Quyết độc ác, chúng ta cũng phải ác độc hơn chúng nữa mới được!
- Được, cứ làm như thế đi! Đại Hoa ta trước kia đã quá nhu nhược rồi!
Hồ Bất Quy hét to một tiếng, trong mắt chớp động hàn quang sắc bén.
Chiến mã Đột Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, tuy vừa trải qua chiến hỏa kinh hãi, nhưng vẫn giữ cước bộ ổn định, dáng vẻ vẫn ung dung. Chỉ là bọn chúng dã tính mười phần, nhất thời khó có thể thuần phục.
Nhìn mấy ngàn thớt chiến mã Đột Quyết hí vang trước mắt, Hồ Bất Quy hưng phấn nét mặt già giặn đỏ bừng bừng, việc được chặt đầu chiến mã người Hồ như một tên đồ tể chính là việc hắn từng mơ tưởng, cũng là để làm cho quân rợ Hồ biết người Đại Hoa ta sẵn sàng tâm ngoan thủ lạt ác độc như thế nào.
- Chuẩn bị …
Hồ Bất Quy trong mắt hung quang lóe ra, bàn tay to bè mạnh mẽ ra hiệu chém xuống:
- Trảm!
- Trảm ...!
Mấy vạn tướng sĩ nhất tề hét lớn, năm ngàn thớt ngựa Đột Quyết rống lên một tiếng, trong nháy mắt đầu lìa khỏi cổ ngã gục xuống, những vòi máu phun ra đỏ rực nhuộm đỏ bóng trời chiều.
Lâm Vãn Vinh nhảy lên lưng ngựa, nhìn hình dáng những tướng sĩ ngang tàng kiêu dũng trước mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác nồng nàn phải có trách nhiệm đầy đủ.
- Đi thôi!
Hắn hét lớn một tiếng, quay đầu ngựa đi trước dẫn đầu. Mấy vạn đại quân rùng rùng nhảy lên lưng ngựa, đi theo phía sau chủ soái, trong cát bụi sa mạc, vô số thân ảnh hùng tráng dần dần biến mất trong đại mạc mênh mông ...
Năm ngàn thớt ngựa Đột Quyết bị chặt đầu, máu chảy ồ ồ. Trong ráng trời chiều bao phủ khắp một vùng cát vàng sa mạc, năm ngàn cái đầu ngựa được xếp thành hai chữ đầy máu làm địch nhân phải run rẩy kinh sợ: "Đại Hoa"!