Biển trời mênh mông, vầng trăng lưỡi liềm lúc ẩn lúc hiện qua màn sương mù dày đặc.
Gió lớn gào thét, buồm vải bung phần phật, thân thuyền to lớn lắc lư kịch liệt trong sóng gió cuồng nộ, nhanh chóng lướt đi. Sóng đánh ầm ầm, không ngừng đập vào mạn thuyền làm bắn tung vô số bọt nước trắng xóa lên không.
Một con sóng khổng lồ bổ đến, thân thuyền đột nhiên nghiêng đi, trên sàn thuyền vang dậy tiếng hô hoán, đám thủy thủ liều mạng bám chặt dây thừng buồm và thành tàu, lật trái ngã phải mới miễn cưỡng trụ ổn.
“ Rắc”, mảnh ván viền khoang bị lắc gãy, một tên đại hán đang bám chặt ở đó gào lớn một tiếng, người ngã ngữa lăn về phía mạn phải thuyền, khi hắn sắp rơi vào trong sóng dữ thì có hai thủy thủ bên mạn tàu mắt nhanh tay lẹ chụp lấy cánh tay hắn, kéo hắn từ trong khoảng không về lại thuyền.
Phía đuôi thuyền, sáu tên cầm lái sắc mặt đỏ bừng, đồng thanh gào thét, dưới sự chỉ huy của một đại hán áo xanh cao đến mười thước, gồng mình cố sức giữ lấy một bánh lái to lớn, không cho phép có chút chệch hướng nào. Mặc dù như thế, mũi thuyền vẫn không ngừng lệch về hướng Bắc.
“ Hầu gia, sóng gió càng lúc càng lớn, thuộc hạ thấy hay là đóng khoang tiềm ẩn!, tiếp tục giằng xé thế này, chỉ sợ cái bánh lái này cũng không chịu nổi!”. Đại hán áo xanh ghìm hơi bật tiếng, hô báo với nam tử mũ vàng ở cách đó không xa.
Nam tử mũ vàng đó vững vàng ngồi trên một cái ghế lớn bọc da sư tử biển, mặc cho gió gào sóng dập vẫn không chút nhúc nhích. Vừa nheo mắt giơ cao Thiên Lý Kính nhìn về hướng Tây Nam, vừa nói: “ Không được. Thang Cốc còn cách có gần trăm dặm, hiện tại nếu tiềm ẩn, chính ngọ ngày mai cũng không đến được. Nếu như đến không kịp hôn điển của thái tử, sợ rằng bệ hạ nổi giận, so với sóng gió còn phiền phức hơn. Ca tướng, truyền lệnh xuống, tất cả thuyền hạm căng buồm vung chèo, toàn tốc tiến lên, trước nửa đêm nhất định phải đến được Thang Cốc!”.
Đại hán áo xanh đành chịu, ngẩng đầu hét: “ Đổi cờ, dương buồm, tiến hết tốc lực!”.
Kỳ thủ trên cột buồm chính cố sức xoay xoay, “ Phựt” một tiếng, một lá cờ lớn đón gió phất lên phần phật, con rồng xanh được vẽ bằng phấn lân tinh xanh biếc lấp lánh trong màn đêm đen cứ như muốn phá không mà bay. Gần như cùng lúc, tất cả buồm trắng trên các cột buồm cũng liên tiếp mở bung ra, âm thanh “ Phựt, phựt” vang lên, bị cuồng phong thổi phùng lên như mặt cầu.
Thuyền hạm phía sau nhìn thấy, cũng lần lượt thả cờ xanh, bung buồm trắng, lướt hết tốc độ. Nhìn ra xa xa, trời biển một màu đen bao la liền lạc, không nhìn thấy được gì rõ ràng, chỉ thấy mấy chục con rồng xanh quẫy lộn đạp gió cỡi mây, điên cuồng băng về hướng tây nam, đám chim đêm trên biển nhìn thấy đều kinh hãi kêu lên, vội lượn vòng né ra xa.
Hạm đội này, tự nhiên chính là “ Thanh Long hạm đội” hệ chính của Long Thần uy trấn chín vạn dặm Đông hải. Nam tử mũ vàng đó là Lục hầu gia Ngao Việt Vân, hán tử áo xanh là chủ đà Ca Lan Chuy.
Lúc này Đông hải chiến sự liên miên, vì che giấu tai mắt người, giảm thiểu những rắc rối không cần thiết, Thanh Long hạm đội khởi hành từ Long Cung lúc hoàng hôn hôm nay, trên đường cất cờ cuộn buồm, tiềm ẩn dưới nước di chuyển chậm chạp, đến sau khi mặt trời lặn, mới trồi lên mặt nước, nghênh ngang tiến về Thang Cốc, không nghĩ lại đụng phải gió lớn sương dày thế này.
Lục hầu gia phân phó đã xong, mắt thấy buồm căng no gió, thuyền chạy như bay, mới đứng dậy đi về phía khoang chủ. Đẩy cửa ra, ánh đèn chói mắt, đàn sáo vang lừng, hơn mười giao nhân mỹ nữ đang nhẹ nhàng múa hát.
Long Thần, Khoa Hãn Hoài cùng chúng trưởng lão phân ra ngồi bên bàn dài, vừa nhấm nháp rượi, vừa nhỏ giọng bàn luận, nhìn thấy y tiến vào, lần lượt gật đầu chào hỏi, mời y nhập tiệc.
Lục hầu gia bật cười hà hà, liếc nhìn thiếu nữ thanh lệ xinh đẹp trong tiệc, gấp vội một miếng gỏi da cá nuốt vào bụng, húng hắng một tiếng, cười nói: “ Bệ hạ cũng quá nóng ruột, hỷ yến của thái tử còn chưa triển khai, mọi người đã tụ họp ăn uống tán gẫu rồi”.
Long Thần cười thánh thót nói: “ Ta có một đứa con bảo bối như thế, lại không dễ cưới được một Long phi có bản lĩnh thông thiên, đây còn không đáng khắp nơi vui mừng, ăn uống bảy ngày bảy đêm sao?”. Mắt xanh chuyển động, nhìn sang thiếu nữ thanh lệ đang chu chu mỏ, cười nói: “ Đợi khi nào Long Lục ngươi cũng cưới một cô vợ trẻ, cô cô cũng vì ngươi mà mở một tiệc thật lớn”.
Chúng nhân phá lên cười khà khà, thiếu nữ đó mặt đẹp ửng hồng, vội cúi thấp đầu, chăm chú nhìn cái đuôi trắng bạc của mình, ánh mắt thoáng qua thần sắc ảm đạm thê lương, lặng lẽ nghĩ: “ Không biết lúc này, chàng đang làm gì?, có hay không…có chút nào nhớ đến ta hay không?”.
* * *
Trong đại đường của Thang Cốc thành chủ, tràn ngập lời ca điệu múa, tiếng hoan hô lẫn tiếng cười đùa.
Các khung cửa sổ trên đầu tường trong vòng mấy chục trượng đều đã được mở ra, trời đêm mênh mông, ánh trăng xeo xéo rơi vào, phản chiếu với ngàn vạn san hô bày trí quanh tường trở nên sáng rỡ.
Trên sàn trải đầy da lông của thú biển làm thảm, trên bàn thủy tinh dài mỹ tửu món ngon hiếm có đầy rẫy, đủ hết sơn trân hải vị, gan rồng chả phượng. Chúng nhân ngồi trên chiếu ăn uống linh đình, cười nói đàm luận.
Lưu Sa tiên tử nhếch môi khẽ cười nói: “ Thác Bạt tiểu tử, hai vị tân nương đâu?, sao không thấy bọn họ ra chào hỏi quý khách?, ta còn muốn đích thân tặng lễ vật cho bọn họ”.
Thác Bạt Dã và Xuy Vưu đưa mắt nhìn nhau, cùng cười nói: “ Hai vị tân nương đợi trong khuê phòng, đều nói để cát lợi, trước hôn điển, cấm bọn ta đến trước quấy nhiễu. Phu quân còn như thế, hà huống người khác?”. Nháy nháy mắt, cười nói: “ Nhưng nếu quà mừng quý giá, ta có thể mở ra một lối. Lễ gì?, mau đem ra để bọn ta xem xem”.
Lưu Sa tiên tử “ hứ” một tiếng, nói: “ Bớt lẻo mép đi, không có phần của các ngươi đâu”. Đột nhiên bật cười, nhẹ giọng nói: “ Bất quá một người khác trong lòng của ngươi, lại bảo chúng ta mang cho ngươi một phần hậu lễ, chỉ đáng tiếc hiện giờ xem ra, phần lễ đó có lẽ uổng không rồi”.
“ Một người khác trong lòng?”, Thác Bạt Dã hơi ngớ ra, nhưng liền minh bạch người mà nàng ta nói là ai, mặt đỏ lên, nghiêm nghị nói: “ Tiên tử chớ nói đùa, nếu như để người ngoài nghe thấy thì không hay đâu”.
Lưu Sa tiên tử thấy bộ dáng bối rối dấu đầu hở đuôi của y, càng cảm thấy hứng thú, bật cười khách khách, xích luyện xà ở hai tai theo sự dao động của bím tóc đồng loạt ngọ ngoạy, thu hút chúng nhân nhao nhao nhìn đến, Thác Bạt Dã càng thêm lúng túng, chỉ đành giả bộ uống rượu để che giấu.
Liền đó Không Tang tiên tử truyền âm nhập mật, đem sự tình Cô Xạ tiên tử ở trong Trưởng Lão điện tại Nhật Hoa Thành, trong lúc vô ý nghe được mật nghị của trưởng lão Mộc tộc như thế nào, nhất nhất nói rõ cho Thác Bạt Dã và Xuy Vưu. Ngưng một chút rồi khẽ cười nói: “ Tình báo của hai tộc Thủy, Mộc thám thính báo về nói hôn điển của các ngươi cử hành ở Hiệp Hư Sơn, ta thấy nơi đây đã cách rất xa không có nguy hiểm, vì thế vừa rồi mới không gấp nói cho các ngươi hay”.
Hai người Thác Bạt Dã khẽ biến sắc, dường như cùng thở ra, vừa mừng vừa kinh lại lẫn chút ưu tư. Xuy Vưu nhướng mày, lặng lẽ nói: “ Không tưởng được thật sự bị Long phi đoán trúng!”.
Lưu Sa Tiên Tử ngạc nhiên: “ Long nữ đoán trúng chuyện gì?”.
Thác Bạt Dã khẽ cười, cũng không trực tiếp trả lời, nói: “ Mấy tháng này, Thủy yêu phát đại binh ở Trung thổ, kịch chiến liên tục cùng Kim tộc, Thổ tộc, hết sức hiếp người. Hỏa tộc, Mộc tộc cũng giáp kích hai mặt nam bắc, liên tiếp công đánh Viêm đế quân Liệt nhị ca, chiếm hết ưu thế. Chỉ có trên Đông Hải này, hai tộc Thủy, Mộc tuy phát ra bốn đại thủy sư, nhưng hoặc là vây mà không đánh, hoặc là vừa đánh đã bại, cô nói là vì sao?”.
Lưu Sa tiên tử mắng: “ Ta ghét nhất là giải đoán. Ngươi đừng có úp mở nữa, mau nói đi”.
Thác Bạt Dã cũng nói: “ Đạo của binh pháp, hư thật vô thường, lánh nặng tìm nhẹ. Ba tộc Kim, Thổ, Hỏa cương thổ nối liền, hỗ trợ lẫn nhau, thực lực lớn mạnh vượt xa Long tộc cô lập hải ngoại chúng ta, Thủy yêu Minh quân vì sao không trước hết hợp lực tiêu diệt chúng ta, mà lại đi gặm cục xương cứng này trước chứ?”.
Lưu Sa tiên tử nhíu mày nói: “ Ý ngươi nói Chúc lão yêu và Cú sơn dương ẩn nhẫn không phát động, là muốn nhân lúc các ngươi hôn lễ cập rập, lại bất ngờ tập kích?. Đúng rồi, Tâm thượng nhân của ngươi xa xôi vạn dặm, truyền cho ngươi không chỉ là tin tức này chứ?. Chỉ đáng tiếc mấy cái cây gỗ lim cũng quá đần độn, tình báo không chuẩn, gây nên một phen hoảng loạn không đâu”.
Thác Bạt Dã lắc đầu nói: “ Trong hội bàn đào, Cú Mang lão tặc sớm đã cùng Cô Xạ tiên tử thành thế thủy hỏa, với lòng dạ tâm cơ, tính cách cẩn thận của lão, sao có thể để Cô Xạ tiên tử nghe được loại cơ mật này?. Vũ Sư tỷ tỷ sớm đã liệu định bọn chúng có thể giả truyền tình báo, khiến chúng ta lơi lỏng cảnh giới, chỉ là không tưởng được truyền tin tức đến, lại là tiên tử…”.
Chợt giật thót lòng, thất thanh: “ Đúng rồi!, bọn chúng nhất định là muốn đến dụ rắn rời hang, một mũi tên bắn rớt hai chim, sau đó lại vu cho tiên tử tội danh thông địch phản tộc. Cú Mang lão lặc, quả nhiên cực kỳ gian hoạt!”. Nghĩ đến Cô Xạ tiên tử băng tuyết đơn thuần, bị lão gian tà này mưu hại mà không tự biết, vừa kinh giận, vừa lo lắng, hận không thể lập tức bay đến Đông hoang, dặn dò cho nàng ta.
Không Tang tiên tử chợt lạnh trong lòng, cũng nghĩ là vậy, càng lo lắng cho sự an toàn của Cô Xạ tiên tử.
Lưu Sa tiên tử tuy linh hoạt lanh lẹ, quỷ kế đa đoan, nhưng đối với binh pháp hành quân đánh trận thì không chút hứng thú, lúc này nghe Thác Bạc Dã phân tích hợp tình hợp lý, bất giác thầm bội phục, nhếch môi cười nói: “ Tiểu tình lang của ta quả nhiên có vài phần bản lĩnh. Nói như thế, liên quân Thủy Mộc không phát ra tin tức này thì thôi, nếu đã phát ra, nhất định là dương đông kích tây, cố tình bày bố mê vụ, kỳ thật đã phát binh đến đánh nơi đây à?”.
Đột nhiên “ Ối” một tiếng, quay nhìn tân khách ở xung quanh, lè lưỡi cười nói: “ Vậy hôn điển lần này, há không phải biến thành tang lễ sao?”.
Trong mắt Xuy Vưu sát cơ bừng lên, uống một hơi cạn sạch mỹ tửu trong chung, tựa như đã có tính toán, cười lạnh nói: “ Tiên tử yên tâm. Bọn ta ngựa khỏe binh mạnh, chuẩn bị đã hơn ba tháng, chính là chờ đến đêm nay. Vào lúc này ngày mai, ta muốn mỗi một tân khách ở đây đều cầm lấy đầu lâu của Thủy yêu, múc rượu mừng của bọn ta, thỏa sức ăn uống ca hát!”.
Thác Bạt Dã bận lòng cho sự an nguy của Cô Xạ tiên tử, sự vui vẻ mới rồi hoàn toàn tan biến, tâm loạn như ma, quay đầu nhìn sa lậu( giống như đồng hồ cát) ở góc tường, lại nghĩ: “ Long cung đến đây, cự ly không quá ba trăm dặm, mẹ và Khoa đại hiệp mọi người sao còn chưa đến?”. Cảm giác bất tường càng lúc càng dâng cao