Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 03: Dương cực chân thần
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Mây đen nặng trịt như muốn sà xuống tận sát mặt biển đang sôi trào. Từng tia sét thi nhau lóe lên, chiếu rõ mặt biển. Sấm động ầm ầm... Trong mưa gió bão bùng, sóng cồn nước dập, chiến hạm rung lắc kịch liệt, chìm nổi dập dìu giống như có thể bị từng con sóng lớn đánh tan thành phấn bất cứ lúc nào.
Tiếng khèn hiệu thê lương quỷ dị kia càng lúc càng rõ, càng lúc càng gần. Biển thét gào mỗi lúc một lớn. Tiếng hò hét đan xen vào nhau. Những hung thú chưa từng thấy bao giờ không ngừng phá mặt nước biển phóng lên, tạo thêm từng đợt sóng lớn. Trên không trung, hung cầm tụ tập càng lúc càng nhiều, quây quần đen kịt, kêu lên quái dị, cứ chực nhào xuống thuyền.
Quần hùng Long tộc hít lấy một hơi khí lạnh, trong đầu không khỏi ớn lạnh theo. Nhưng điều khiến bọn họ sợ nhất không phải là bọn yêu cầu hung thú này, mà là hạm đội của Thủy yêu đang lừng lững bất động như dãy thành quách hùng vĩ, đang chập chờn neo đậu ở phía xa xa.
Nhìn về phía ấy, chiến hạm của địch ít lắm cũng có sáu bảy trăm chiến, gấp đôi bên này. Dựa vào cờ hiệu mà xét, thì trong đó quả nhiên hiện diện đủ cả ba đại hạm đội: Bắc hải, Long Ngư và Quy Xà!
Long Ngư và Quy Xà hạm đội thì không nói gì, chứ Bắc Hải hạm đội được xưng là thiên hạ đệ nhất thủy sư, tám mươi chín chiếc Mông đồng cự hạm đều được chế từ thứ Nhược mộc ở Đỗng Dã sơn, chắc bền như thiết. Hơn nữa, mỗi chiếc chiến hạm đều có long cốt làm từ xương của cự thú, lại phong ấn vào trong đó nguyên thần của một con Bắc hải hung thú. Chính vì thế, cái được tôn xưng là "Bách thú thủy sư" xứng danh vô địch, cho dù là hạm đội của Long tộc đi chăng nữa cũng không dám trực tiếp tranh phong, trước giờ chỉ dám quấy nhiễu tránh né mà thôi.
Sự kinh nộ của Long Thần vừa chớm lên đã kịp dập tắt. Nàng nhíu đôi mày đẹp, cười lên khanh khách nói: "Không ngờ Thủy yêu vì chuyện chúc mừng cho con ta mà dốc tận toàn bộ sáu đại thủy sư, thậm chí cả tên thủ hạ bại tướng Tô Bách Dương Xỉ, Đinh Bàng Giải cũng đồng loạt kéo rốc đến đây. Được, được lắm, hãy xem ta thu thập từng tên, từng tên như thế nào....." Bờ mi cong của nàng chợt nhướn lên, hét: "Tướng sĩ đâu, bày trận nghênh địch!"
Tiếng cười của nàng như tiếng chuông rất êm tai, dù trong hoàn cảnh sấm chớp mưa giông thế này mà vẫn truyền đi rất xa, từng chữ từng lời rất rõ ràng, vang vọng khắp biển. Nói đến lời tối hậu, tiếng của nàng lại càng như sấm mùa xuân, chấn cho bọn hung cầm trên không trung vô cùng hoảng hốt, lông lá thi nhau rụng rơi tơi tả.
Tinh thần của quần hùng Long tộc tăng vọt, cùng nổi hiệu giác, cùng gào điếc tai. Năm mươi sáu chiếc chiến hạm cùng có trước có sau, giương cờ xanh phấp phới, vỗ trống trận vang lừng, phảng phất như một con thanh long cực lớn đang lắc lư tiền tiến, gầm thét vang lừng bơi trên mặt biển.
Gió bão càng lúc càng mạnh lên, sấm sét đì đùng, nhưng hạm đội Thủy yêu vẫn y nguyên bất động, lặng lờ không có động thái nào, chỉ duy có tiếng hiệu giác là thê lương quỷ dị và cao vút xé tầng mây, nghe như quỷ khóc sói gào, khiến người người bủn rủn xương cốt.
"Oành!" Mặt biển trước mắt đột nhiên vỡ òa, sóng lớn dâng cao đến mười trượng dư. Ánh sáng hồng chiếu lên vô cùng đẹp mắt. Trong tiếng gầm thét giận dữ như sấm, con Bắc Minh Hỏa Vĩ Hổ chợt bay lên không, nhắm ngay kỳ hạm Thanh Long phóng vút tới!
Cùng lúc đó, sóng lớn ùa lên, hung hãn ngút trời. Vô số hung thú phóng lên cao, khí thế ngút trời, hòa cùng bọn yêu cầm kín đặc trên không vừa kêu gào gầm rú, vừa phóng tới.
Lục hầu gia hét lên: "Phóng tên!" Tên bay đầy trời, dày đặc như mưa.
Vài trăm con hung cầm mãnh thú tránh né không kịp, lập tức bị bắn xuyên người, kêu gào thảm thiết, máu tươi văng đầy, rơi phịch xuống sàn thuyền, hoặc chìm xuống biển cả. Tuy nhiên, còn rất nhiều yêu thú hoặc tránh được tên đá bắn tới, hoặc bất chấp mưa tên, sầm sập nhào đến mọi người!
Nhìn từ xa, mây đen khắp trời dường như lên đến đỉnh điểm, thế đến như cuồng, sấm sét dập dồn điếc cả tai.
Trước mặt mọi người chặt tối sầm lại, chỉ nghe được tiếng rống điên cuồng, tiếng binh binh bang bang vang lên cực lớn. Không đợi họ lấy lại tinh thần, thì đã bị những vật sắc nhọn chém đứt xương cốt, máu tuôn xối xả. Có người còn bị răng cắn trúng yết hầu, ngực bị xé làm đôi. Lại có người bị móng vuốt sắc nhọn túm lấy, kéo vụt lên không, rồi bị buông rơi từ trên xuống....
Trong chớp mắt, bóng đen nhòe nhoẹt, người thú hòa vào nhau thành một đám hỗn loạn trên mạn thuyền hạm. Quần hùng thét gào giận dữ, máu huyết đầy người, vung đao loạn vũ, mạnh ai nấy đánh không thành phương pháp gì.
Con Bắc Minh Hỏa Vĩ Hổ đó nhanh như điện xẹt, vừa gầm vừa phóng tới Long thần. "Hồ" một tiếng, cái miệng cực lớn của nó phun ra một luồng hỏa diễm, gió nóng thổi tốc tới mặt.
Khoa Hãn Hoài trầm giọng nói: "Nàng đến cầm lái ổn định quân tâm, chỉ huy hạm đội. Còn ở đây cứ giao cho ta!" Lời vừa dứt đã lắc người án trước mặt Long thần, phóng chưởng đao phát ra một luồng khí đánh tới như lớp sóng cuồng bạo. Ngay lập tức, Bắc Minh Hỏa Vĩ Hổ bị trúng đòn kêu lên một tiếng trầm buồn quái dị, văng bắn vào sàn thuyền khác cách đó vài chục trượng.
Long thần thấy y lo lắng bảo hộ cho mình, lòng vô cùng hoan hỉ, sự tức giận và hoảng loạn trong lòng lập tức tiêu tan như mây khói, cười khanh khách nói: "Cẩn thận đừng có cứa hỏng da của nó, gió mùa thu lạnh tới rồi mà Long y của thiếp còn thiếu mấy miếng da hổ đắp vào đấy." Nói rồi nhanh nhẹn phóng về phía đuôi thuyền.
Lúc này, đuôi của kỳ hạm đang diễn ra một trận chiến đấu rất kịch liệt. Bọn Thi thứu và Hải thú quần lại thành đám vây phủ các thủy thủ lái bánh đà, phát ra những luồng công kích mãnh liệt và điên cuồng. Trong khoảng khắc, ngoại trừ Ca Lan Chuy vẫn còn liều mạng huyết chiến, những đà thủ khác đều đã thảm tử.
Bánh lái không người cầm trịch, bị mãnh thú đánh trúng, lập tức xoay mòng mòng, thân thuyền rung lắc kịch liệt, từ từ chuyển hướng trên mặt biển, xem ra sắp sửa đụng mạnh vào chiến hạm phía sau.
Mái tóc vàng của Long thần bay phấp phới, hồng y lay động, chỉ cần vài chưởng đã đánh bọn yêu điểu quái thú văng đầy máu thịt, khiến chúng kêu rên bỏ chạy tán loạn. Đưa tay chộp lấy bánh lái, nàng nhanh chóng thay đổi phương hướng, thân thuyền chấn động đánh "Phanh" một cái, lệch xéo đi một chút, vừa khéo vọt qua tránh được chiếc chiến hạm đang đâm đầu đến từ phía sau, tuy kinh mà không hiểm.
Long thần quét ánh thu ba nhìn quanh, thấy quân trên chiến hạm loạn thành một đoàn, đà thủ lớp chết lớp bị thương, nên càng khó khống chế bánh lái hơn trong gió lớn sóng to thế này. Vải buồm bay phần phật, thân thuyền lắc lư dữ dội, khiến mọi người dồn dập đâm xầm vào nhau loạn cả lên.
Nàng liền diêu động đại kỳ, thét to: "Chuyển đà sang chánh khôn vị, bàn long nhập hải!" Kỳ hạm nhanh chóng chuyển sang hướng tây nam, các chiếc hạm khác cũng đua nhau làm theo, đầu đuôi nối nhau, nhanh chóng vây thành hình tròn, "dớp dớp" liên hồi, khẩn trương lấy lại thăng bằng, an nhiên bất động.
Thuyền trận vừa ổn, quân tâm đại định. Long tộc quần hùng dưới sự chỉ huy của các tướng, vừa phối hợp tác chiến rất chặt chẽ, vừa cất cao giọng hát vang chiến ca.
Hiệu giác quỷ dị lại càng được thúc giục, cao vút phá cả mây mù. Bắc Minh Hỏa Vĩ Hổ cong người vút lên khỏi mặt nước, há miệng trợn mắt vừa gầm thét vừa nhìn trừng trừng Khoa Hãn Hoài. Giằng co được một lúc, nó đột nhiên chuyển thân, trong nháy mắt phóng tới Long thần như một luồng điện chớp.
Cùng lúc đó, bọn hung thú yêu cầu chung quanh chủ hạm dường như nghe được sự chỉ dẫn nào đó, đua nhau bỏ qua Long tộc quần hùng, nhắm thẳng Long thần kéo tới vây công.
Khoa Hãn Hoài sinh hoạt ở Bắc hải nhiều năm, đối với nhược điểm, tính khí của bọn hung thú này nắm rõ như trong lòng bàn tay. Hỏa Vĩ Hổ vừa cong người, y đã lăng không phóng vụt lên, tay phải thuận thế bún ra, hai đạo khí tiễn phá không bắn tới.
Một tiếng "Lạc sát" cất lên, xương sống thứ bảy của Bắc Minh Hỏa Vĩ Hồ quả nhiên gãy rụng. Cùng lúc đó, hai mắt của nó bị khí tiễn xuyên qua, liền rống lên đau đớn, nặng nề rớt xuống đập mạnh lên boong thuyền, cái đuôi dài quất ngang, tuôn ra một luồng khí nóng quét quanh. Dòng khí này đi tới đâu, các cánh buồm lập tức "hô" "hô" bắt lửa tới đó.
Khoa Hãn Hoài không dừng chân giây khắc nào, ngự phong xoải bước, phóng tới Long thần như một luồng điện. Người chưa tới nơi, đại tụ của y đã phất, phát ra một tiếng "bá" rõ to. Một đạo bích quang từ cánh tay y ùn ùn phóng ra, quét tận trên dưới, khiến chúng thú bị đánh thất điên bát đảo.
Nghe tiếng cười của nữ tử, trong đại đường nhất thời xao động. Khi chuyển đầu nhìn lại, thì ra đó là một mỹ nhân vận xiêm y màu xanh thướt tha bước tới. Mắt xanh của nàng lúng liếng, miệng chưa nói đã cười, rõ ràng là một người con gái xinh đẹp nhưng rất lẳng lơ. Người ấy không ngoài ai khác, chính là Thất Sắc đảo Hồng Hồng tiên tử.
Ngày ấy tại hội Bàn đào, yêu nữ này ngấm ngầm hại người, ném đá giấu tay, bằng mọi cách hãm hại Thác Bạc Dã và Cô Xạ tiên tử, quần hùng đối với ả vô cùng chán ghét. Giờ đây, họ thấy ả không được mời mà tới, lập tức la hét giận dữ. Hạ Mãnh, Sa Chân Sơn cùng quần hùng Thang cốc thậm chí còn vỗ bàn đứng dậy, muốn tống khứả đi cho khuất mắt.
Thác Bạc Dã ngược lại lại cười ha hả, ra hiệu cho mọi người giảm bớt sự huyên náo, rồi nói: "Đây không phải là người nổi tiếng khắp thiên hạ chuyên nghiên cứu 'Thủ Cung Sa' - Hồng Hồng tiên tử đấy sao? Nàng là người trong Mộc tộc, tự dưng biến thành lễ sứ của Công Tôn Anh Hầu từ khi nào vậy?"
Mọi người cất tiếng cười ồ lên, Hồng Hồng tiên tử chẳng những không bực mình, mà còn cười khanh khách đáp: "Tuy ta và Dương Cực Chân Thần không có quan hệ gì, nhưng liên quan đến chuyện Dương Cực Chân Thần tống cấp lễ vật cho thái tử thì lại có can hệ rất lớn." Tay áo xanh của nàng khẽ phất, một cái Mã não ngọc hạp liền xé gió bay tới.
Thác Bạc Dã vừa định đưa tay tiếp lấy, Lưu Sa tiên tử đã truyền âm nói: "Chậm đã! Công Tôn Anh Hầu thiện dụng cổ độc, tâm kế hiểm ác. Ngươi tuy gần như bách độc bất xâm, nhưng không thể lơ là được." Không biết từ lúc nào, nàng đã mang vào một bao tay mỏng nhẹ như lụa, bước tới tiếp lấy cái mã não ngọc hạm, vô cùng cẩn thận mở nó ra.
Trong cái hộp ấy đặt một khối Hắc sắc ngọc cao vô cùng tề chỉnh, mùi hương sực nức mũi khiến cho người ta mới ngửi vào mà đã thấy sảng khoái cả tâm thần. Trừ nó ra, không còn vật gì khác nữa.
"Huyền ngọc vinh anh?" Lưu Sa tiên tử vừa kinh vừa nghi, rõ ràng là vượt ngoài ý liệu.
Tương truyền, năm xưa khi Hàn hoang đại thần hóa thân thành đá, trấn trụ Mật sơn đại thủy, tóc biến thành cây đan, huyết dịch hóa thành Huyền ngọc vinh anh. Người ăn hoa quả của cây đan này, tức huyền ngọc cao dịch, có thể tu bổ khí huyết, thụ ích lợi vô cùng. Không ngờ thứ mà Công Tôn Anh Hầu nhờ người mang đến lại là loại bảo dược hiếm có trong thiên hạ thế này.
Thác Bạc Dã khẽ ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Không lẽ Bì Mẫu Khâu lại có thần dược này? Ngày ấy trên Mật sơn, tiên tử tỷ tỷ nói trong suốt đại hoang chỉ có hàn hoang mới có, lại còn đặc biệt lấy đi cái duy nhất...."
Trong lòng gã chợt trầm xuống, cảm thấy thứ mã nảo ngọc hạm này so với cái ngọc hạm làm bằng Huyền ngọc vinh anh ngày ấy không khác gì! Nhớ lại những lời Hồng Hồng tiên tử vừa nói, mồ hôi lạnh chợt toát ra khắp người gã. Kinh giận giao nhau, gã ngẩng cao đầu quát: "Yêu nữ! Công Tôn Anh Hầu đem Cô Xạ Tiên Tử đi làm gì rồi?"
Hồng Hồng tiên tử cười khanh khách đáp: "Ngươi cuối cùng cũng nhận ra được rồi à? Dương Cực chân thần thương hương tiếc ngọc, đối với thánh nữ toàn tâm ái mộ, nhất định sẽ không làm gì nàng ta đâu. Chỉ tiếc thái tử ngài hôm nay thành hôn, thế mà còn cố luyến thánh nữ, bộ không sợ Long phi ghen tuông và đau lòng hay sao?"
Cú thét hỏi vừa rồi của Thác Bạt Dã quả thật đột ngột, mọi người nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần, thì câu hỏi ngược này của ả quả nhiên giống như tảng đá to đem ném xuống nước, tạo ra một đợt sóng cồn, toàn bộ đại đường như nổ tung cả lên. Hoa dung của Không Tang tiên tử cũng biến xấu hẳn đi.
Xi Vưu đại nộ, vỗ án quát: "Yêu nữ! Cô Xạ tiên tử là thánh nữ của Mộc tộc, ngươi thân là tộc nhân, không biết nghĩ kế tương cứu, sao lại còn giúp yêu nhân cùng bắt giữ thánh nữ, có biết tội gì chưa?"
Hồng Hồng tiên tử cười lạnh đáp: "Cô Xạ tiên tử bội nghịch tộc quy, cùng Long thần thái tử có quan hệ ái muội, khiến cho tộc ta trên dưới đều xấu hổ. Ả lại còn câu kết với địch, thông địch phản tộc, ô uế thánh chức, đã sớm liệt vào thứ trời không dung, người trong tộc không tha. Nếu như Dương cực chân thần không quý mến ả, ra tay cứu giúp, thì giờ này khắc này, ả đã bị Trưởng lão hội hạ chiếu xử cho chết rồi!"
Quần hùng xôn xao, giận không thể nén, đua nhau ùa lên phía trước.
Liễu Lãng là người thèm muốn ả từ lâu, thời cơ đến không thể bỏ qua, liền cao giọng quát lớn: "Giỏi cho con yêu nữ mặt chai mày đá! Liễu Lãng ta là ngươi đầu tiên không dung được ngươi!" Y phóng lên như điện xẹt, tay biến thành trảo chộp tới ngực ả. Trong lòng y đã tính ổn thỏa mọi chuyện, chỉ cần ả lách người né trách, y sẽ thuận thế phóng người ôm chặt, mượn thế cầm nã thủ mà hưởng cái phúc tiếp xúc thịt da.
Không ngờ Hồng Hồng tiên tử lại ưởn ngực nghênh thân, cười ngầm ngầm không thèm né tránh.
Liễu Lãng giật mình, ngón tay vừa đụng phải gò ngực trắng mịn như phấn ấy, thần hồn liền điên đảo. Y vừa định có thêm hành động, ngón tay đột nhiên nhói buốt giống như kiến cắn, rồi lại đau buốt tận tim, toàn thân mềm oặt, thét lên một tiếng lập tức ngã vật xuống. Gương mặt y từ từ biến thành màu đen sì sì, co rút không còn hình dạng.
Chúng nhân kinh hãi, Thảo Bổn Thang và những người khác lập tức sốc tới định cứu, nhưng bị Lưu Sa tiên tử thét ngăn lại, rồi cao giọng nói: "Đừng có chạm vào! Công Tôn Anh Hầu đã bôi lên người ả 'Thi Khuẩn Nghĩ Hoa Mật', chỉ cần tiếp xúc da thịt thì kịch độc sẽ công tâm. Ta không có nhiều giải dược để lãng phí trên người các ngươi đâu."
Trong lúc đang nói, tay nàng bún một cái, ngân quang bay như mưa, toàn bộ Tử mẫu hồi toàn châm bay đến cắm khắp người Liễu Lãng.
Chúng nhân hô lên một tiếng cả kinh. Thành Hầu Tử giận dữ hỏi: "Hắn..., yêu nữ ngươi làm gì thế! Lại còn hiềm hắn chết không thảm sao?" Lời chưa dứt, mặt đã mát lạnh, ngân châm kêu "sưu sưu" liên thanh, bay về trọn trong tay áo của Lưu Sa tiên tử.
Liễu Lãng kêu "A" một tiếng, trừng hai mắt, há to miệng, hô hấp gấp rút, chẳng mấy chốc sau sắc mặt đã chuyển sang hồng nhuận.
Quần hùng Thang Cốc vừa kinh vừa mừng, bây giờ mới biết Lưu Sa tiên tử vừa rồi lấy độc trị độc. Lòng vừa định, họ đã thi nhau rút đao bạt kiếm, dồn lại phía Hồng Hồng Tiên tử, thét lên: "Lạn Mộc, không chạm được người ngươi, bộ không xé xác ngươi được sao?"
"Con mẹ đá thì sao mà đẻ con cho được, bầm ả ra thì được cái gì? Đem ả tặng cho Lưu Sa tiên tử làm người thử thuốc, xem xem trừ món 'Thi Khuẩn Nghĩ Hoa Mật', ả còn bôi lên được bao nhiêu món cao, uống thêm được bao nhiêu mật!"
Hồng Hồng tiên tử cười khanh khách đáp: "Được lắm, giết ta đi, thái tử của các ngươi sẽ mãi mãi không tìm được món báu vật hương sắc của đời ấy. Không có món lễ vật này, không biết hôn điển ngày mai của hắn còn vui vẻ khoái hoạt gì không?"
"Dừng tay!" Thác Bạt Dã thét to một tiếng, quần hùng liền an tĩnh lại, nghiến răng không nói.
Gã mắt phừng lửa giận, lạnh lùng nhìn Hồng hồng tiên tử, gằn từng tiếng: "Cô Xạ tiên tử hiện giờở đâu? Ngươi nếu không dẫn ta đến đó, hôm nay coi như cái mạng ngươi chẳng còn."
Lòng Hồng Hồng tiên tử lửng lơ một lúc lâu mới tĩnh lại, cười nhợt nhạt đáp: "Nếu ngươi không sợ Long phi uống dấm thì hãy theo ta." Nói xong phóng vụt ra ngoài.
Mọi người gấp rút cùng Thác Bạc Dã đuổi theo.
Ngoài đại đường, mây đen cuồn cuộn, âm phong hô hào, trời đã biến thiên không biết từ lúc nào.
Rèm cửa lay động, nến hồng lung linh. Nhìn bóng dáng Thiên Ngô biến mất trong trời đêm, Vũ Sư Thiếp dường như bị rút hết mọi lực khí, lệ nóng dâng trào, từ từ ngồi xuống giường, vui buồn lẫn lộn. Nàng biết từ giờ phút này trở đi, bản thân mình đã cáo biệt hết mọi dĩ vãng, không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Dung nhan trong đồng kính lung linh như mặt nước hồ thu, mênh mênh mang mang. Trang sức đã được tẩy hết, không còn thấy một vị Long nữ điên đảo chúng sanh, phong tình vạn chủng nữa, mà đã biến thành một cô gái ngây thơ trong vắt như nước, vừa chớm biết yêu của hai mươi năm về trứơc.
Nếu như.... nếu như người mà nàng gặp hai mươi năm về trước ấy không phải là con người kia, mà là Thác Bạt Dã, thì hay biết bao nhiêu... Nếu thế thì thiếp nguyện làm kiếp hoa hồng, ngày ngày chỉ mình chàng hưởng... Nhưng nàng chợt nhớ, vào hai mươi năm trước, Thác Bạt Dã vừa mới ra đời... Nàng không nhịn được khẽ mỉm cười, nhưng không ngờ lệ lại ứa ra.
Chính trong lúc si si xuất thần ấy, chợt nghe ngoài song cửa truyền tới một âm thanh hồn hậu, cười hắc nói: "Y bất như tân, nhân bất như cố[1]. Cớ làm chi mà y phục mới khoát lên con người cũ lại đi gả cho người khác mất rồi?"
Vu Sư Thiếp giật bắn người, giống như bị lôi điện đánh trúng, gương mặt ngọc lập tức trắng bệt như tuyết, trong đầu không không mang mang, hô hấp và nhịp tim như đình đốn hẳn lại. Qua một lúc sau, nàng mới từ từ chuyển đầu nhìn lại.
Dưới ánh nến, một nam tử trẻ tuổi vận hắc bào, đội mũ cao đứng đó, miệng tủm tỉm như cười như không, gương mặt trắng xanh như ngọc, tuấn mỹ lạ thường. Mục quang của y sáng rực, nét nhăn như cười trên khóe miệng hiện lên vẻ cao ngạo, ngông cuồng, lạnh lùng, châm biếm, lẫn nét phong lưu khinh bạc. Thậm chí, ngay cả cái "Vũ Sưcúc" trong tay trái ấy của y cũng đỏ hồng đầy dục tính, giống hệt như hai mươi năm về trước khi họ mới lần đầu gặp nhau dưới Vô Phùng sơn.
|