Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 05: Thủ xá quyết đoán
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Mặt biển cuồn cuộn mây đen, quẩn lại như những bức tường tầng tầng lớp lớp. Tiếng hò hét như núi băng đang lở, bọt nước văng tung tóe.
Hai người Khoa Hãn Hoài đạp sóng lao đi, nhô lên hụp xuống vài cái, nháy mắt đã phóng ra ngoài trăm trượng. Mưa to gió lớn liên tiếp quất vào mặt, va đập vào cương khí hộ thân, tạo nên những tiếng phần phật liên hồi. Quang mang chớp chớp, nước bắn tung bốn phía như hoa, mắt nhạt nhòa, mơ hồ không rõ.
Trên không, hàng vạn con hung cầm kêu quàng quạc không dứt, bay rợp trời như ô vân, ào ào lao xuống. Tứ phía, sóng lớn ầm ầm, vô số hải thú nhe nanh múa vuốt xông ra, theo nhịp hiệu của Thương Long Giác mà nhào tới hai người.
Khoa Hãn Hoài chân không ngừng nghỉ, quầng bích quang bên tay trái đột nhiên lóe sáng, múa quét tung hoành, đánh thẳng vào con sóng lớn trước mặt. Xoáy kình đập thẳng tới, tạo ra từng tia nước tứ tán. Bọn hung thú mãnh cầm chạm phải luồn ánh sáng xanh này, tức thì bị chém đứt lông đứt lá, máu thịt bầy nhầy, không ngừng kêu la thảm thiết.
Long Thần kề vai sát cánh, chẳng cần xuất thủ, chỉ thủ hộ phải trái. Trong bóng đêm đầy sóng to gió lớn, lòng nàng chợt dấy lên cảm giác kì lạ, như con chim nhỏ đậu được vào cành đại thụ, tinh thần an tĩnh, đầy sung sướng, ngọt ngào.
Trong giây lát này, nàng quên hết mọi thứ xung quanh, chẳng cần biết tới cương vị chí tôn trên Đông hải, mà bỗng như trở thành một nàng nữ tử yếu đuối tầm thường. Từng lằn chớp lóe lên, soi rõ khuôn mặt người bên cạnh. Y vẫn anh tuấn như mười tám năm về trước, tuấn tú khiến nàng quặn cả lòng. Nàng dịu dàng nhìn y, thật say sưa, chăm chú, khóe miệng khẽ nở một nụ cười như hoa mới nở.
Mười tám năm dài đằng đẵng, núi sông thay đổi, phong nguyệt vô tình, dường như cũng chỉ là chờ đợi giây phút này mà thôi...
"Oành!" Một tiếng nổ phát ra thậm chí còn mạnh hơn sét đánh, khiến nàng khẽ giật nãy mình. Một quầng sáng đỏ chợt từ phía hạm đội Thủy yêu phá không bay tới, nhanh như sao xẹt, khiến cho cả trời biển đỏ rực lên.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng nổ hơn sấm sét ấy phát ra liên hồi, hỏa quang loạn vũ, vô số luồng sáng chói lóa giao nhau tung hoành, xuyên thấu mây đen cuồn cuộn, bắng thẳng vào hai người.
"Tử Hỏa Thần Pháo!" Khoa Hãn Hoài thảng thốt. Năm xưa lúc hắn đơn thương độc mã xông vào tứ đại thế gia của Hỏa tộc, đả đấu với Hình Thiên cùng mười sáu đại cao thủ, đã từng thấy qua uy lực của Hỏa tộc thần pháo này. Tuy nhiên, so với đêm ấy, uy lực hiện giờ của chúng xem ra đã gia tăng một trời một vực.
Long thần vừa kinh vừa giận, cười lên khanh khách nói: "Tên thủy quỷ ấy quả nhiên là không lừa người. Không ngờ lão tặc Liệt Bích Quang Thịnh vì lấy lòng Chúc lão yêu mà đem thần pháo cống nạp cho lão."
Lời còn chưa dứt, sấm sét đã nổ ầm ầm, hơi nóng tạt vào mặt hừng hực. Hàng ngàn đạo hỏa quang rạch lên trời đêm những vạch đỏ vô cùng rực rỡ, trông như lưu tinh đổ xuống như mưa khắp bầu trời. Hung cầm mãnh thú hoảng kinh rống lên bay chạy tán loạn. Những con tránh không kịp, lập tức bị kích trúng, xương thịt ra tro.
Khoa Hãn Hoài hú lên một tiếng dài, chân khí trong người như triều dâng ào ạt, tụ hết vào tay trái, rồi "Hu hu" mấy tiếng, một quầng bích quang đột nhiên bùng phát, ánh sáng chói lòa. Lớp sóng xung quanh tức thì cuồn lên thành vòng, tầng tầng lớp lớp xoay quanh Đoạn Lãng Đao Khí, hình thành một bức tường nước cực lớn, dâng cao hơn mười trượng.
Những tiếng "păng păng" liên tiếp phát ra, bức thủy tường hùng dũng đó bị hỏa pháo liên tiếp kích trúng, rung động dữ dội, hoa nước tung bay rào rào.
Khoa Hãn Hoài chấn động toàn thân. Đoạn lãng đao khí từ từ co lại, duy trì thêm một lát, sắc mặt chuyển thành trắng bạch, khóe môi rỉ một dòng máu nhỏ, chịu không nổi phải lùi lại mấy bước.
"Oành!" Bức tường nước tức thì tan rã, hào quang chói mắt.
Long thần hoảng kinh, nắm chặt lấy tả thủ của y, thảng thốt: "Khoa đại ca, chạy thôi!" Nói rồi kéo y lách người qua, rồi với tư thế rất tuyệt vời, uyển chuyển nhập vào luồng sóng dữ dội.
Tiếng chíu chíu phát ra dập dồn, vô số hỏa đạn kéo theo đuôi lửa đỏ lòm ầm ầm lao xuống mặt biển. Sóng nước ngất trời, khói trắng bốc mịt mù, tưởng như trong nháy mắt nước biển sôi lên sùng sục.
Hai người phóng vào trong lòng biển, bốn bề mờ mịt mông lung. Hỏa đạn đỏ khé bay theo hai người, xuyên ngang xuyên dọc. Bọt nước nở ra ùng ục, thế như điện chớp, khiến đám cá hoảng sợ, bỏ chạy tứ tán. Một vài con cá mập cực lớn đang phát cuồng cắn xé xác thú đang chìm trong nước biển, bị hỏa đạn bắn trúng, tức thì máu thịt tung tóe, chỉ khoảnh khắc bị những con cá mập khác lao vào tranh nhau cấu xé, thoáng chốc chỉ còn bộ xương trắng hếu.
Mái tóc vàng của Long thần xõa dài phiêu diêu, áo đỏ bồng bềnh. Nàng nắm chặt Khoa Hãn Hoài nhanh nhẹn lặn sâu xuống biển. Xuống khoảng hơn mười trượng dưới nước, cảm thấy uy lực của hỏa pháo giảm mạnh, tai chẳng còn nghe thấy gì ngoài tiếng Thương Long Giác như quỷ khốc sói gào. Ở nơi sâu thẳm tĩnh mịch này, âm thanh của nó lại càng có vẻ thê lương đáng sợ hơn rất nhiều.
Long thần đột nhiên nhớ tới ngày ấy năm xưa, lúc dẫn chàng vào nơi sâu thẵm của Đông hải để tìm Lệ loa (một thứ ốc biển quý hiếm), quang cảnh đó cũng đại loại như thế này. Lòng chợt nhói lên, nàng quay đầu nhìn sang Khoa Hãn Hoài, thấy chàng cũng đang chăm chú nhìn nàng, tóc trắng như cước, mắt sáng như sao, khóe miệng vẫn thấp thoáng nụ cười ấm áp, tựa hồ cùng chung một ý.
Hai má nàng bất giác nóng ran, đột nhiên xấu hổ như thiếu nữ, liền vội quay đầu đi chỗ khác, tim đập thình thịch, bao nhiêu thổn thức, chua xót, ngọt ngào lẫn lộn vào nhau. Cái tư vị ấy vừa choáng váng vừa hạnh phúc, tựa như một giấc mơ, chìm nổi hư ảo vô cùng bất định...
Giờ khắc này, hết thảy mọi thứ đều không còn cần thiết nữa. Nàng chỉ mong sao mọi chuyện cứ mãi như đêm nay, cùng chàng đáp một chuyến hải trình đầy phong ba bão táp, vô cùng vô tận...
Tiếng chíu chíu vang lên liên hồi, Địa Hỏa tằm ti đột nhiên thu hẹp, tử quang chớp lóe. Sắc mặt của Cô Xạ Tiên Tử đỏ hồng, cau mày nhăn mắt, cho thấy đang khổ sở vô cùng, nhưng không sao động đậy được.
Cách đó hơn mười trượng, Vũ Sư Thiếp bị Công Tôn Anh Hầu nắm chặt cổ, mặt đỏ hồng, lưỡi thè ra ngoài, nước mắt đầm đìa, nhưng vẫn nhìn Thác Bạt Dã như si như dại. Nàng vừa vui vừa buồn, nhưng tuyệt không có chút sợ hãi nào.
"Dừng tay!" Thác Bạt Dã vừa kinh vừa giận, cho dù gã có đa mưu túc kế thế nào, tại thời khắc sinh tử thế này, không khỏi có phần bấn loạn tay chân, chỉ biết gay gắt nói: "Công Tôn Anh Hầu! Uổng cho ngươi được liệt vào một trong Đại hoang Thập thần, thế mà lại dùng mánh khóe bỉ ổi ti tiện với đám hậu bối, chẳng thấy xấu hổ hay sao? Thảo nào, Vũ Sư tỷ tỷ không coi ngươi ra gì! Nếu có bổn sự, hay quang minh lỗi lạc cùng ta đại chiến ba trăm hiệp, không thì hãy mau cút về cái lỗ nẻ của ngươi mà trốn đi thôi."
Công Tôn Anh Hầu cười ha hả đáp: "Đại trượng phu hành sự không câu nệ tiểu tiết, đối với cừu nhân mà còn nói gì đến quang minh lỗi lạc? Tiểu tử, nễ mặt Không Tang Tiên Tử tình nguyện lấy mạng đổi mạng, ta mới cho ngươi một cơ hội lựa chọn. Vậy rốt cuộc ngươi muốn cứu người nào, hãy nghĩ cho kỹ đi!"
Khóe miệng của hắn nhanh chóng mấp máy, tay bắt quyết biến đổi liên hồi, rồi bất ngờ khảy ra một cái. Một tiếng "Phừng" cất lên, Địa Hỏa Tằm ti chợt lóe sáng phình to ra, trên Phù Tang đại thụ đột nhiên bốc một đám lửa xanh tím cháy phừng phừng, vây Cô Xạ Tiên Tử vào giữa.
Trong tiếng hô kinh hãi của mọi người, Công Tôn Anh Hầu cười hắc hắc nói: "Ngũ hành mộc sinh hỏa, Phù Tang thụ vốn là thần thụ của Mộc tộc, cô bé này lại là Mộc tộc thánh nữ, giờ cộng thêm Cực Dương Địa Hỏa của ta... Ha ha, tiểu tử, không biết Tích hỏa châu của người còn chịu được bao lâu?"
Cô Xạ Tiên Tử kêu lên "Ưư..." một tiếng, bị khí tiễn lăng không của hắn giải khai ách huyệt, run giọng nói: "Cô cô, Thác Bạt thái tử, hãy đề phòng Địa Hỏa Dương Cực Đao của hắn..." Toàn thân nàng đột nhiên đau đớn vô cùng, như có ngàn vạn con kiến cắn đốt. Lời còn chưa dứt, đã rên lên một tiếng đầy thống khổ, rõ ràng là cổ trùng trong nội thể bắt đầu phát tác.
Lưu Sa Tiên Tử biết là không hay, lập tức đưa tay chộp lấy Ban Lan Ngọc Hủy Giác, thổi lên u u, tạo nên những thanh âm thê lương quỷ dị vô cùng.
Cô Xạ Tiên Tử khẽ tĩnh thần trí, cơn đau cũng giảm bớt nhiều, cúi đầu nhìn xuống. Dưới ánh lửa chiếu sáng, nàng nhận thấy làn da hồng hào của mình đang chuyển động liên tục như sóng gợn, dường như đang có ngàn vạn con trùng cái kiến ngọ ngoậy dưới da. Lòng nàng vô cùng khẩn trương, vừa sợ, vừa cảm thấy buồn nôn, chỉ biết vội nhắm mắt lại, không dám thở mạnh.
Công Tôn Anh Hầu đắc ý vô cùng, cười ha hả nói: "Lạc nha đầu, trong người ả có tới ba trăm sáu mươi lăm loại cổ trùng, đều là loại do ta trong mười sáu năm qua mới chế ra tại hang núi, bát hoang lục hợp, độc nhất vô nhị. Ngươi nếu có thể trục xuất hết chúng ra ngoài, thì ta nguyện khấu đầu bái ngươi làm sư phụ!"
Tay hắn chợt nới lỏng ra, Vũ Sư Thiếp "A" một tiếng, ho lên một trận kịch liệt, nhất thời nói không ra hơi. Hậu tâm của nàng bị thủ chưởng của hắn khống chế, chỉ cần nhả một chút lực là tâm mạnh lập tức đứt hết, ngọc nát hương tan.
Công Tôn Anh Hầu thè lưỡi, cố ý liếm nhẹ vành tai của Vũ Sư Thiếp, hai mắt nhìn Thác Bạt Dã đầy vẻ tinh quái, cười hí hí nói: "Vũ Sư muội tử, ta đếm tới ba, nếu tiểu tình lang của nàng không xuống tay giết chết Không Tang Tiên Tử để đổi lấy ngươi, ta đành phải nhịn đau gạt lệ mà xuống tay vùi hoa dập liễu thôi."
Thác Bạt Dã lo lắng và khẩn trương vô cùng, hết nhìn Cô Xạ tiên tử đang ngồi trong đám lửa, thanh lệ thoát tục; lại quay sang nhìn Vũ Sư Thiếp đầy ôn nhu đang chăm chú nhìn mình, xinh đẹp như hoa. Lòng hắn đang giống như đang bị châm đâm dao cắt, đau đớn không gì có thể tả được. Đầu hắn liên tục xoay chuyển, những mãi không nghĩ được phương pháp nào vẹn toàn.
Cô Xạ Tiên Tử nhắm tịt hai mắt, cố chịu cơn đau, không nhúc nhích gì được, tựa như đang bị bóng đè. Nàng vốn muốn lớn tiếng cảnh giác Thác Bạt Dã, mong hắn đừng do dự, nhanh chóng cứu thoát Long nữ, cô cô, và Lưu Sa Tiên Tử rồi nhất tề thu phục gã ma đầu này. Nhưng nàng cũng cảm thấy nếu chuyện đó xảy ra, có thể cho thấy mình và Thác Bạt Dã có quan hệ như thế nào rồi. Nghĩ vậy, mặt mũi nàng bất giác nóng bừng.
Đột nhiên, lòng nàng chợt nhen lên một ý niệm kỳ dị. Nếu giả như nàng tự sát quách đi cho rảnh, tuy không phải là một phương pháp giải thoát chính thường, nhưng ít nhất cũng không phải chịu tâm ma cổ quái dày vò, không còn phải ngờ ngờ nghệch nghệch, mơ mơ hồ hồ, suốt ngày như phiêu bồng trong mộng nữa... Cũng có thể, biết đâu lòng chàng không khỏi vì thế mà vĩnh viễn khắc ghi hình bóng của nàng...?
Vừa mới nghĩ tới đó, tim nàng chợt như bị ngàn vạn cổ trùng nhất tề cắn xé, đau ngứa vô cùng, không thể chịu nổi, nên rên lên một tiếng. Thân người nàng đột nhiên gập lại, cộng thêm liệt hỏa thiêu đốt phừng phừng, khiến hai má đỏ ửng như say.
Lưu Sa Tiên Tử cũng chợt cảm giác trong đầu kêu ong ong, Ngọc Hủy Giác tức thì biến âm, thân thể thon thỏ của nàng khẽ rung, mặt mũi xanh xao, suýt chút nữa rớt từ lưng Thái Dương ô xuống.
Ánh lửa chiếu lên mặt Công Tôn Anh Hầu, lộ sắc trắng bạch, tâm tình bất định. Hắn thốt nhiên cười lớn: "Mùa xuân hoa nở, mưa hết bướm bay. Tiểu yêu tinh, quên cho ngươi biết, hết thảy ba trăm sáu mươi lăm loại cổ trùng trong người con bé này đều là xuân trùng, một khi tình cảm manh động, tất huyết sẽ chảy nhanh, cổ trùng theo đó cũng tăng nhanh gấp bôi, vô phương chống cự. Thác Bạt tiểu tử, nếu thánh nữ của Mộc tộc có mệnh hệ gì, thì đó là vì ngươi mà ra. Chi bằng hãy nhanh chóng chọn lựa, mau mau quyết định đi thôi."
Sấm chớp nhoáng nhoàng, bạo vũ như những mũi tên bạc tung hoành thế gian. Sóng dữ cuộn trào đánh ầm ầm vào vách đá đen sì đầy vỏ sò, tạo nên những bọt trắng xóa như rồng cuộn hổ gầm, làm nổi bật bầu trời đầy lửa đỏ. Quang cảnh ấy quả là cực kỳ tráng lệ!
Xuy Vưu cưỡi Thái Dương ô vượt qua sóng gió, phóng tới nhanh như điện chớp, miêu đao phát ánh sáng xanh múa cuồng, chiếu sáng sóng biển phía trước, khiến chúng cũng ánh lên một màu xanh lục. Nhìn bóng người trên thạch nhai càng ngày càng gần, lòng hắn nổi giận phừng phừng, máu nóng sục sôi, thậm chí cả những đợt sóng gió cực lạnh quất liên tục vào người cũng biến thành những đốm lửa hung tàn, có thể đốt cháy mọi thứ.
Mối căm hận một ngàn năm trăm ngày đêm, mối thâm cừu mười vạn nhân mạng xem ra đêm nay có thể tính sổ hết được rồi!
Đúng lúc đó, phía sau hán chợt thoảng làn gió thơm, một thanh âm thánh thót kiều mị truyền âm rót vào bên tai: "Do ngư[1], chàng muốn đi đâu?"
Giọng nói ấy như dòng suối róc rách mát lạnh dội vào cái đầu nóng của Xuy Vưu, khiến nộ hỏa trong lòng hắn tiêu biến đi đâu mất. Đưa mắt nhìn lại, chợt thấy một mỹ nhân áo tím đang cưỡi gió lướt tới, mắt hạnh trong suốt, nhanh nhẹn dịu dàng, miệng cười chúm chím cực kỳ quyến rũ, chính là Yến Tử Tô.
Mấy con Thái Dương điểu nhìn thấy nàng, liền kêu lên vui vẻ, đua nhau bay lại quây quần, tiếp lấy nàng lên lưng, rồi cấp tốc bay trở lại.
Xuy Vưu nhíu mày truyền âm nói: "Nàng chẳng phải đã nói rõ là trước giờ đại điển ngày mai tuyệt không lộ mặt hay sao? Đương lúc hỏa pháo dữ dội thế này, nàng lại ra đây làm chi?"
Tiếng nói chưa dứt, Yến Tử Tô đã lăng thân phóng tới đeo bám sau lưng hắn, vòng tay quanh eo, mím môi cười nói: "Ngốc tử, đoán thế nào chàng cũng ở đây. Ta lo chàng thật thà chất phác lỡ hỏng việc, nên vội vã đi theo giúp chàng đấy. Những chiếc tiềm thủy thuyền đều cử đi hết rồi sao..."
Thấy thần sắc hắn không đổi, lòng nàng chợt thấy kì lạ, thuận theo mắt hắn nhìn qua, liền thấy trên vách đá đầy vỏ sò hóa thạch tên Điền Bối Tự ở phía xa xa đang đứng sừng sững một người mang mặt nạ gỗ. Nàng chợt hiểu rõ ý đồ của hắn, hoa dung tức thì đại biến: "Chàng điên rồi sao! Bằng vào chân khí của chàng hiện tại, bất quá cũng chỉ ở cấp tiểu thần, đơn thương độc mã đấu cùng Thiên Ngô, không phải tự tìm lấy cái chết hay sao?"
Xuy Vưu ngạo khí bốc trời, cười lớn đáp: "Vẫn còn chưa đánh, lẽ nào nàng biết ta không phải đối thủ của hắn? Ta với Thiên Ngô lão tặc thù sâu như biển, không đội trời chung, hôm nay oan gia đường hẹp gặp nhau, cho dù phải liều mạng này, cũng quyết vì mười vạn oan hồn của Thận Lâu thành mà báo cừu tiết hận!"
Yến Tử Tô nghe vậy chấn động cả người, chỉ sợ những lời vừa rồi bị Thiên Ngô nghe thấy, vội vàng lấy tay che miệng hắn lại. Rất may là tiếng nổ ầm ầm bốn phía như rung trời chuyển đất, Thiên Ngô lại đang ngơ ngẩn xuất thần đứng trên vách đá, nên chưa phát giác gì.
Nàng thở ra một hơi, giọng đầy ai oán: "Cá mực thối, chàng đang tâm để ta làm quả phụ có phải hay chăng? Thiên Ngô lão tặc này kiên nhẫn âm trầm, giỏi che dấu bản lãnh. Hắn thực có bản lãnh như thế nào, chỉ sợ người trên kẻ dưới trong Thủy tộc vị tất đã biết rõ. Cho dù chàng quyết báo cừu, thì cũng phải kêu thêm Thác Bạt Dã. Hai người liên thủ mới có sáu bảy phần thắng lợi...."
Xuy Vưu lắc đầu trầm giọng: "Thác Bạt trước mắt còn phải giải cứu Cô Xạ Tiên Tử, chờ hắn đến đây, lão yêu này không biết đã đi biệt phương nào rồi! Giờ chỉ cần giết chết Thiên Ngô, thì đám thủy yêu Triều Dương cốc sẽ quần long vô thủ. Cho dù lúc đó chúng có hỏa pháo mạnh liệt thế nào, thì cũng chẳng làm gì được nữa!" Nói đến đó, gã vội giục thần điểu, tiếp tục phóng tới.
"Ta không để chàng đi đâu!" Yến Tử Tô ôm ghịt hắn thật chặt, khóe mắt đỏ hoe, run giọng nói: "Vốn sợ chàng làm chuyện ngu ngốc mới đuổi theo tới đây. Nếu chàng có mệnh hệ nào, ta... ta..." Trong lòng sợ hãi vô cùng, không kìm được hai dòng nước mắt lăn dài trên má.
Giọng nàng dỗi hờn ai oán, hơi thở thổn thức, bi thương thống thiết vô cùng, khiến lòng Xuy Vưu mềm nhũn cả ra. Hắn những muốn nghe theo, nhưng nghĩ tới thảm cảnh tại Thận Lâu thành ngày ấy, tức thì nộ hỏa lại bốc đùng đùng, chân khí khởi phát mãnh liệt, chấn phát ra ngoài, đẩy nàng dạt ra, nhướng mày nói: "Đại trượng phu có việc không làm, nhưng có việc không thể không làm. Gặp chuyện mà sợ hãi lùi bước, thì đâu xứng làm anh hùng hảo hán!"
Yến Tử Tô biết tính hắn kiêu ngạo cường liệt, khuyên nhủ thêm nữa ắt cũng bỏ ngoài tai, mắt thấy khoảng cách tới Thiên Ngô càng lúc càng gần, vừa gấp rút vừa bực mình, lòng thầm hậm hực: "Thiên Ngô lão yêu tại sao soái thuyền yên ổn không ở, lại lên Điền Bối Tự này làm gì? Thấy hắn đứng đó chẳng hề cục cựa, chẳng hiểu là đang chờ ai?"
Lòng nàng chợt rúng động, đột nhiên lóe lên một chủ ý, liền nói: "Được, chàng muốn báo cừu cho đáng mặt anh hùng, ta cũng chẳng cản. Nhưng chàng thân là Thang Cốc thành chủ, lẽ nào đi làm bừa, lấy ân oán cá nhân đặt lên trên chiến sự toàn cục? Giây phút quan trọng này, nếu để lỡ thời cơ thượng hảo trước mắt, liên lụy đến anh em tướng sĩ toàn đảo khiến họ vì chàng mà chết hết, thì không biết sau này chàng có yên lòng được hay không?"
Xuy Vưu giật mình, hỏi lại: "Thế nào là thời cơ thượng hảo?"
Yến Tử Tô nở nụ cười tươi, ôm chặt hắn từ phía sau lưng, ghé sát vành tai hạ giọng phì phào nói nhỏ: "Cứ theo như chàng nói, quần long chẳng thể vô thủ một khắc, quân chẳng thể nửa ngày không tướng. Giả như chàng hiện tại đột nhiên biến thành Thiên Ngô lão yêu, quay về Thủy yêu hạm đội... chàng nói xem, chàng sẽ làm gì?"
Đùng! Đùng!" Sàn thuyền, khoang thuyền bị hỏa pháo liên tiếp bắn trúng, tức thì phát nổ ầm ầm, gỗ vụn bay tứ tán. Thân thuyền chấn động dữ dội, sóng lớn ập vào mạn, mọi người la hoảng, rối loạn vô cùng.
Lục Hầu Gia ngoảnh đầu nhìn lại, trong lòng kinh hãi, cho tới lúc này mới hoàn toàn tin lời Hải thiếu gia.
Khói lửa cuồn cuộn, ngàn vạn đạo hỏa quang đỏ khé phá không tỏa ra, ầm ầm bắn vào xung quanh Thanh Long hạm đội. Sóng lớn cuộn xoáy, lửa cháy thấu trời. Chỉ trong khoảnh khắc, đã có sáu chiến thuyền bị đám thiên lôi nộ hỏa ấy đánh gãy cột buồm, long cốt, chìm trong biển lửa.
Hắn từng bôn ba Đại hoang tứ hải hơn mười năm qua, thấy nhiều biết rộng, nhưng chưa từng thấy qua uy lực khủng khiếp của loại hỏa pháo này. Cách xa cả mấy dặm, thế mà uy thế có thể khai sơn phá địa!
Chúng tướng Long tộc tuy thân kinh bách chiến, nhưng cũng bị một phen hoảng hồn, xanh mắt cứng họng, trơ ra như gỗ, nhất thời chẳng biết ứng phó thế nào. Thật may, Quy Lộc Sơn là người đầu tiên tỉnh táo trở lại, cất giọng hét lớn: "Tất cả mọi người đừng hoảng loạn, ai làm việc ấy, tiếp tục cuộn khoang, lặn xuống..."
Lời còn chưa dứt, lại một tiếng nổ "Đùng" vang vọng. Một đạo hỏa pháo nổ tóe ngay phía sau lưng hắn, một làn sóng lửa đột nhiên cuộn tới, Quy Lộc Sơn tức thì như bị giáng một chùy nặng, "ọe" một tiếng, miệng phun đầy máu, lảo đảo chúi dụi, sau lưng lửa cháy phừng phừng, trong khoảnh khắc biến thành người lửa.
Đám tướng sĩ kinh hoảng, vội vàng lao lên giúp hắn dập lửa. Nhưng khi còn chưa kịp đỡ hắn lên, thì tiếng "Ầm Ầm" nổ ra liên thanh, lại có một loạt đạo hỏa pháo bắn trúng kì hạm, cột buồm gãy răng rắc rời hẳn ra đổ xuống, vải buồm chưa kịp thu tức thì bắt lửa, cháy đỏ rực cả một góc trời.
Người cầm cờ trên kỳ hạm tránh chẳng kịp, toàn thân bốc lửa kêu thảm, nhào xuống cơn sóng dữ mất dạng.
Pháo như sấm sét đùng đùng không ngớt, tiếng sóng, tiếng gió, tiếng mưa, tiếng hò hét cuồng loạn, tiếng va đập... tạp nham lẫn lộn muốn xé rách màng nhĩ, không cách nào phân biệt ra âm gì.
Lục Hầu Gia tay cầm Long Hủy hiệu lên, cất giọng hét lớn: "Cuộn khoang, lặn xuống!" Hét đi hét lại hàng chục lần, đều bị tiếng ầm ầm đánh bạt hoàn toàn, lòng liền hoảng kinh, không dám nghĩ nhiều, liền kéo Chân Châu giao cho Ca Lan Chuy, hét lớn: "Ca tướng, mau đưa Chân Châu cô nương xuống khoang dưới. Nàng ấy mà thiếu cái lông cọng tóc nào, ta sẽ kiếm ngươi hỏi cho ra lẽ" Rồi chẳng đợi Ca Lan Chuy đáp lời, thân mình lăng không đạp vào cột buồm lao lên phía trên.
Mắt thấy hỏa pháo rực rỡ nhắm hắn bắn tới, lòng Chân Châu tưởng như thắt lại, những mong lớn tiếng gọi hắn lại, bảo hắn cẩn thận, nhưng cổ họng như có cái gì đó chẹn ngang, nói không ra tiếng, nước mắt ràng rụa tứa đầy hai mắt.
Chớp lóe nhoáng nhoàng, trời biển tím ngắt một màu.
Lục Hầu Gia lao lên tới đỉnh cột buồm, lẫm liệt phất đại kì, ngang nhiên đứng trước cuồng phong bạo vũ, giữa trời đỏ rực hỏa pháo. Hắn múa cờ phần phật, bên tả ba lần, bên hữu ba lần, lặp đi lặp lại mười lượt.
Kì thủ tại các hạm thuyền nhìn thấy, vội vàng phất cờ đáp trả.
Trong nháy mắt, tiếng hiệu giác vang lên khắp nơi, tiếng trống đổ dồn. Quần hùng từ trong hoảng loạn dần dần lấy lại tinh thần, từ từ trấn định. Lệnh từ kỳ hạm truyền xuống, các Thanh Long hạm nhanh chóng vừa biến đổi thành thế trận trường xà, vừa hạ buồm, kéo khoang, lặn xuống biển lần nữa.
Lục Hầu Gia có chút yên lòng, đang tính cầm cờ nhảy xuống, đột nhiên “Oành oành” liên tục, trước mặt đỏ rực, hơi nóng rát rạt, muốn giơ lá cờ che lại, đột nhiên sau lưng bị đánh một cú như trời giáng. Hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm, cổ họng máu tươi phun ra có vòi, toàn thân phảng phất như bị thiêu sống, rớt thẳng xuống dưới...
Biển mây đen kịt cuồn cuộn mãi không tan, Phù Tang thụ như cột chống trời, phá mây vươn lên nhìn vầng trăng sáng. Trên đỉnh cây, lửa cháy phừng phừng, dưới ánh trăng chiếu tỏa muôn dặm, tạo ra luồng ánh sáng đỏ tía vô cùng tráng lệ.
Sáu người đứng đối diện giữa thinh không, dù chỉ trong giây lát mà Thác Bạt Dã lại tưởng như đã trải qua trăm ngàn năm.
Hắn càng kinh nộ thống khổ, Công Tôn Anh Hầu càng sướng khoái đắc ý, há miệng nhe răng cười, đếm: "Hai!" Bàn tay đặt lên hậu tâm Vũ Sư Thiếp sát thêm một phân.
Chân khí nóng bỏng thiêu đốt, ngũ tạng Vũ Sư Thiếp muốn sôi lên, khó chịu vô cùng, nhưng nàng vẫn thản nhiên làm như không cảm thấy gì, giương ánh mắt dịu dàng nhìn vào Thác Bạt Dã, lòng trải qua muôn ngàn ý niệm, vui buồn lẫn lộn. Cố gắng ngưng tụ chân khí, nàng truyền âm than: "Ngốc tử, Công Tôn Anh Hầu bất nhân bất nghĩa, vì muốn báo cừu nên càng bất chấp thủ đoạn, không lời nào đáng tin hết. Ngươi sao lại tuân theo sự sắp đặt của hắn, không có cách gì khác hay sao?"
Lúc ấy, toàn thân kinh mạch của Vũ Sư Thiếp chỉ có mỗi âm mạch bên trên là chưa bị bế, việc gắng gượng đề tụ chân khí, truyền âm nhập mật này là vô cùng cật lực. Ngừng một chút, nàng cố nói tiếp: "Công Tôn Anh Hầu trước nay rất thích vũ nhục cừu nhân, giống y như mèo vờn chuột vậy, không làm đến cạn tàu ráo máng quyết không dừng tay. Lần này tới đây, hắn cũng chỉ muốn trước mặt sứ giả của ngũ tộc mà vũ nhục ngươi, khiến ngươi mất hết thể diện. Trước mắt đại địch hợp vây, ngươi thân là Long thần thái tử, còn không nghĩ cách lãnh đạo quần hùng, huyết chiến dẹp địch, lại vướng víu nhi nữ tình trường, ngó trước nhìn sau, chuyện này truyền đến tai thiên hạ, thì còn ra thể thống gì? Chẳng phải là đúng y như lòng mong mỏi của hắn hay sao?"
Đạo lý ấy Thác Bạt Dã lẽ nào không hiểu? Chẳng qua tâm tình hắn đang bấn loạn. Hai nữ nhân bị quản chế ở đây, một nàng là người cùng hắn khắc cốt ghi tâm, thề đồng sinh cộng tử, một nàng là người hắn vô cùng kính mộ, từng trải qua một đoạn giai ngẫu tơ tình. Nếu như bảo hắn không lý gì tới hai nàng, đành đoạn bỏ qua mà đi kịch chiến với đám Thủy yêu, thì quả thật là ngàn vạn lần không thể.
Chính trong lúc lòng rối bời bời ấy, lại nghe tiếng nàng truyền âm: "Tiểu Dã, Công Tôn Anh Hầu cuồng vọng háo thắng, cho dù ta không đáp ứng gả cho hắn, hắn cũng nhất định sẽ không làm tổn hại tới ta chút nào. Tuy nhiên, Cô Xạ Tiên Tử lại là cháu gái của Không Tang Tiên Tử, vốn là cừu địch của hắn, hắn tất nhiên sẽ chẳng lưu tình. Một khi nàng có mệnh hệ nào, Cú Mang nhất định sẽ mượn cơ hội đó liên hiệp Thủy - Hỏa hai tộc, cử binh tiến đánh. Vô luận là ngươi có lựa chọn thế nào, người mà Công Tôn Anh Hầu muốn xuất thủ đối phó nhất định là nàng ấy."
Thác Bạt Dã trong lòng phát rét, tuy vẻ ngoài vẫn điềm nhiên, nhưng nhịn không được đưa mắt liếc Cô Xạ Tiên Tử một cái, cảm thấy khó quyết định vô cùng.
Vũ Sư Thiếp đưa mắt nhìn hắn nở nụ cười tươi, ánh mắt chiếu ngời, dịu dàng truyền âm tiếp: "Hảo đệ đệ, nếu ngươi thực coi ta là thê tử, thì hãy nghe lời của tỷ tỷ, cứu lấy Cô Xạ Tiên Tử, đánh bại đại ca của ta, sau đó tìm cách tới cứu ta ra. Chúng ta đã quyết định thành thân, ngày tháng còn dài, lẽ nào phải gấp gáp nhất thời?"
Không đợi hắn đáp lời, bỗng nhiên nàng cười lên khanh khách, lớn tiếng nói: "Thác Bạt Dã ơi Thác Bạt Dã, không ngờ ngươi lại là người một dạ hai lòng, lấn quấn không quyết như thằng hèn! Ý trung nhân của ta phải là người đỉnh thiên lập địa, anh hùng cái thế, hành động như sét đánh bưng tai. Nếu ngươi ẻo ẻo ương ương như vậy, thì chẳng xứng chút nào!"
Mạt Thác Bạt Dã chợt đỏ bừng lên, tuy biết nàng cố ý khích tướng, nhưng trong lòng không khỏi có chút chua xót. Nhiệt huyết sôi trào, gã cắn răng truyền âm với Không Tang Tiên Tử cùng mọi người, rồi khàn giọng đáp: "Vũ Sư tỷ tỷ, Thác Bạt Dã này kính nàng yêu nàng còn hơn bản thân mình, nhưng Cô Xạ Tiên Tử lại là thánh nữ của Mộc tộc. Thác Bạt Dã lẽ nào lại vì tình riêng mà tổn hại tới lợi ích thiên hạ? Tuyệt không thể được!"
Lời chưa kịp dứt, Không Tang Tiên Tử đã thúc thần điểu, đồng loạt nhắm đỉnh Phù Tang thụ bay tới. Ánh ngân quang của Thiên Nguyên Nghich Nhận cũng lăng không tung hoành, Địa Hỏa tàm ti lập tức bị chém đứt hoàn toàn.
Cũng trong lúc đó, Lưu Sa Tiên Tử gấp rút thổi Ngọc Hủy Giác, tiếng "u u" vút lên, thân hình Cô Xạ Tiên Tử chợt chấn động, hàng trăm con cổ trùng to như lũ kiến phá da bay ra, bị liệt hỏa đốt thành tro bụi. Không Tang Tiên Tử xuất ra luồng Bích quang khí đái xé gió vòng tới, bao chặt người nàng lại, kéo nàng tà tà bay lên.
Ba người hành động liền mạch ăn ý, nhanh như chớp giật, chỉ trong nháy mắt đã cứu được Cô Xạ Tiên Tử từ Quỷ môn quan trở về.
Ánh mắt huyền của Vũ Sư Thiếp thoáng lên thần sắc hoan hỷ vừa bi thương, lẫn lộn vào nhau vô cùng cổ quái. Nàng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Công Tôn Anh Hầu, ngươi nói chẳng sai. Trong mắt hắn, ta rốt cuộc không sánh bằng thánh nữ băng thanh ngọc khiết của Mộc tộc. Ngươi đem ta về Bì Mẫu Địa Khâu thôi, ta chẳng muốn gặp lại hắn nữa."
Sắc mặt trắng bệch của Công Tôn Anh Hầu hiện ra ánh hồng kỳ dị, cười ha hả nói: "Thác Bạt tiểu tử, nễ mặt Vũ Sư ái phi của ta, hôm nay tạm tha cho ngươi một mạng."
Hắn đột nhiên sầm mặt xuống, sát ý trong mắt lộ hẳn ra ngoài, hét lớn: "Nhưng mối cừu giết huynh đệ, nhốt kín nơi thâm u, hôm nay không thể không báo!" Nói đoạn chuyển thân phóng tới cực nhanh, chân khí nơi tay phải rít lên vù vù, hóa thành một đạo đao đỏ rực dài hơn mười trượng, thế như lôi đình, nhắm Lưu Sa Tiên Tử cùng Không Tang Tiên Tử bửa xuống.
Khí nóng cuồn cuộn, bụi bay mịt mù.
Thác Bạt Dã hoảng kinh, vươn tay ôm chặt lấy Cô Xạ Tiên Tử đang rơi xuống, chuyển thân xoay tròn, Thiên Nguyên Nghịch Nhận lóe ngân quang nhất tề cùng Bích Quang Khí Đái của Không Tang tiên tử ngênh phong đón đỡ.
"Oành!" Quang mang bạo chớp, hoa lửa tung bay, Phù Tang thụ cứng rắn như thiết thế mà bị chấn đứt bể tơi tả, cành lá bay tán loạn đầy trời.
Cánh tay của Thác Bạt Dã tê dại, hổ khẩu như muốn vỡ ra, thậm chí suýt không nắm vững được thần đao, lòng vô cùng kinh hãi. Hắn vội vàng ôm chặt lấy Cô Xạ Tiên Tử, bay vọt lên trên, mượn lực của Định Hải châu bên trong nội thể, cật lực hóa giải luồng kình khí hung mãnh bạo liệt ấy.
Bích Quang Khí Đái và hộ thể chân khí của Không Tang Tiên Tử cùng lúc bị đánh bay, bật ngược lại đập lên ngực nàng một cái nặng như búa bổ. Nàng tức thì hự lên một tiếng, máu tươi phun ra có vòi, cả người và chim đập mạnh vào Phù Tang thụ, y phục trước ngực đột nhiên bắt lửa.
Lưu Sa Tiên Tử tuy đã bay lên không, may mắn tránh khỏi, nhưng vẫn bị luồng khí nóng quét trúng, trước mặt tối sầm, khí huyết nhộn nhạo, dạt ra ngoài hơn mười trượng mới ổn định lại được thân hình.
Chỉ trong sát na, tam đại tuyệt đỉnh cao thủ đương thời bị hắn đánh một đao sính vính.
Công Tôn Anh Hầu đắc ý vô cùng, cất giọng cười lớn: "Ba ngày sau, ta sẽ mời anh hùng trong thiên hạ, mở tiệc tại Bì Mẫu Địa Khâu, cưới Vũ Sư Thiếp làm vợ. Thác Bạt tiểu tử, nếu ngươi có gan thì hãy nhớ đến uống chén rượu mừng."
"Vũ Sư tỷ tỷ!" Thác Bạt Dã kinh nộ định đuổi theo, nhưng đã chậm một bước.
Hắc long gầm thét, xoay mình uốn lượn, mang theo Công Tôn Anh Hầu cùng Vũ Sư Thiếp bay đi như chớp, nháy mắt đã biến mất trong biển mây mênh mông.
Sóng dữ ầm ầm, hỏa pháo vang rền, biển trời đỏ rực một màu. Xuy Vưu đạp sóng lao đi, sát bên cạnh là Yến Tử Tô. Cả hai phi thân lao thẳng lên kỳ hạm của Triêu Dương hạm đội, đứng sừng sững ngang nhiên trên đầu thuyền. Người hắn khoát áo choàng màu đen, tung bay phất phới. Mặt nạ bằng hắc mộc vô cùng ghê rợn, lộ ra hai mắt lập lòe hỏa quang.
Nguyên Xuy Vưu thân thể to lớn, cường tráng tương tự như Thiên Ngô, lại thêm Yến Tử Tô trổ tài diệu thủ hóa trang, nên nhìn giống y như đúc. Chỉ sợ ngay cả Thập Tứ Lang cũng khó thấy có điểm nào bất thường.
Trên boong thuyền, quân Thủy tộc tỏ ra rất vui mừng, vội vàng hành lễ tung hô: "Thần thượng đã trở về!" Lại thấy hắn xốc nách Yến Tử Tô – giờ đã hóa trang thành Xuy Vưu, cộng thêm thanh miêu đao cong bằng đồng xanh ấy, liền hoan hô vang dội: "Thần thượng thiên hạ vô địch, bách chiến bách thắng, gã tiểu tử ngông cuồng không ai bì nổi này thế mà cũng bị Thần thượng đánh bại dễ dàng!"
Xuy Vưu cố nhẫn nại cái ý muốn rút đao chém bừa bọn Thủy yêu trước mặt, lạnh lùng nói: "Truyền lệnh của ta, tất cả các hạm tướng về ngay khoang chủ đợi lệnh."
Hắn trầm giọng cải âm, ngay tiếng nói cũng giống hệt Thiên Ngô. Chúng Thủy yêu chẳng mảy may nghi ngờ, vội vàng vâng dạ, chia nhau truyền lệnh khắp nơi.
Xuy Vưu kéo Yến Tử Tô đường hoàng tiến vào khoang chủ, lòng hồi hộp và hưng phấn cực độ. Hắn vừa phẫn nộ, vừa mừng, lại thêm có chút khẩn trương. Cái chiêu "Thâu Lương Hoán Trụ, Trực Đảo Hoàng Long[2]" này cực kỳ hung hiểm. Chẳng may Thiên Ngô đột ngột trở về, hoặc bọn thủy yêu phát hiện ra manh mối, thì chẳng những liên lụy Yến Tử Tô, mà hắn cũng chết rõ trăm đường.
Yến Tử Tô biết hắn lo lắng, cứ tự nhiên cười tươi, trong lòng buồn vui lẫn lộn, nghĩ thầm: "Ngốc tử, nếu chàng chẳng thể rời khỏi đây, ta còn có thể sống một mình trên đời này hay sao?" Liền nhỏ giọng truyền âm: "Ghi nhớ, thời khắc quan trọng, vạn lần không được vọng động. Chỉ cần qua nửa tuần trà, "Hồn Ngữ Trùng" ăn vào tâm não là chúng ta đại cáo công thành."
Nói đoạn, tay lấy ra một chiếc ngọc bình, cẩn mật từng chút, khua lòng bàn tay rắc ra chút bột mịn màu lục, thoáng chốc bay hòa vào bốn phía. Ngay lập tức, không khí lan tỏa một mùi hương dìu dịu, nháy mắt đã tản mát hết.
Xuy Vưu thầm ớn lạnh. Tuy hắn đã uống "Tích cổ đan", nhưng cũng phải vội điều hòa lại hơi thở.
Thứ phấn xanh trong bình này trông rất tầm thường, nhưng chính là trứng của một loại cổ trùng cực kỳ bá đạo trên Đại hoang. Chúng theo gió mà xâm nhập cơ thể, lập tức nở ra thành trùng, chịu sự chi phối của Trùng chúa, có thể thao túng ý thức và tinh thần của ký thể, so với Cửu Minh Thi Cổ tuy có khác nhưng tác dụng như nhau.
Qua một lát sau, chúng tướng Triều Dương cốc vội vã kéo đến, dẫn đầu là một kẻ gầy đét như que củi, ánh mắt xanh biếc thâm trầm, trên lưng đeo kè kè một cái đàn bằng gỗ đồng, chính là tam thúc của Khoa Hãn Hoài tên Khoa Sa Độ.
Xuy Vưu vừa nhìn thấy y, lập tức bốc ngời lửa giận, hận không thể một đao chém lão ra làm hai. Hắn chỉ còn biết nắm chặt quyền đầu, gân xanh nổi vồng lên, cố nhẫn nhịn gật đầu chào chúng, rồi từ từ nói: "Tình hình chiến sự hiện giờ ra sao?"
Bọn chúng thấy “Xuy Vưu” đang ngồi mềm nhũn như con chi chi trên mặt đất, mừng rỡ không gì tả được, đua nhau cười nói: "Thần thượng khống chế được gã tiểu tử này, coi như đã bắt được một nửa quân Thang Cốc rồi."
Duy chỉ có Khoa Sa Độ chớp chớp ánh mắt xanh lè, mặt trơ như gỗ, điềm đạm nói: "Long cô còn chưa tới, gã tiểu tử họ Kiều kia lại ra nạp mạng, chuyện mừng này xem ra là ngoài dự tính rồi." Ngừng lại một lát, lão nói tiếp: "Hiện tại quân Thang Cốc ở ba phía nam, bắc, tây đã bị thần pháo của quân ta đánh cho xơ xác. Mười tám lô cốt của Thang cốc quân đã bị đánh sập mười hai. Trong ba mươi chiến hạm chỉ còn mười một cái là chưa đắm, hiện giờ co cụm lại ở Tàng Nhật Loan. Một trăm Tiềm Thủy thuyền ở bãi Quần lang đã tự chui vào lưới Bắc Hải Long Cân Võng do quân ta bố trí, chỉ trong chốt lát nữa thì chỉ cần một mẻ lưới là quét sạch..."
Xuy Vưu càng nghe càng kinh nộ, nguyên hắn thấy hỏa pháo của đối phương có uy lực quá cuồng bạo, mới tìm cách thâm nhập, dùng trăm chiếc Tiềm thủy thuyền làm kỳ binh, lại đem ẩn đi mười một chiến thuyền để làm chủ lực, hợp cùng mười tám lô cốt ngầm bắn Hỏa Nỗ Thạch Đạn là có thể phá hại nặng Thủy yêu, xoay chuyển cục diện. Thật không ngờ Thủy yêu lại nắm rõ kế sách của gã rõ như trong lòng bàn tay, đánh trước một bước.
Các hạm tướng thấy hắn trầm mặc không nói, hai mắt lập lòe lửa giận, nghĩ rằng hắn đang bất mãn đối với tình huống chiến sự đang diễn ra, lòng liền cảm thấy thắc thỏm, vội vàng đua nhau bước lên báo cáo, tử tế tường thuật lại toàn bộ diễn biến tại các chiến hạm.
Mồ hôi lạnh của Xuy Vưu đổ ra như tắm. Gã thầm kêu may, nghĩ: "Con bà cái bọn cá chết này, nếu chẳng phải Tô muội nghĩ ra diệu kế, nắm rõ chiến cuộc, lần này nhất định là bị bọn Thủy yêu đánh cho không còn manh giáp!" Lại nghĩ tới việc vừa rồi mình nông nổi muốn gấp báo cừu, suýt nữa hối không kịp, nên mặt liền cảm thấy nóng bừng hơn. Gã lại nghĩ tiếp: "Tô muội nói chẳng sai chút nào, thân mang nhiệm vụ quan trọng, đảm đương đại cục, về sau nhất định không hành sự lỗ mãng nữa."
Hắn cúi đầu ngó xuống, thấy Yến Tử Tô đang tủm tỉm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng lẫn trách yêu, lại cắn môi vô cùng kiều mị, khiến con tim của hắn như muốn nhảy phốc ra ngoài. Hắn vội thu liễm tinh thần, chuyển đầu trầm giọng bảo: "Rất tốt, còn gì nữa không?"
Khoa Sa Độ từ từ nói tiếp: "Chúc hạ vừa mới nhận được tin, Thanh Long hạm đội của Long Thần đã rơi vào vòng vây trùng trùng của quân ta, ít nhất là có chín chiếc chiến hạm bị thần pháo của ta đánh đắm. Nếu như chúc hạ không đoán lầm, thì hiện giờ Long Thần cùng Khoa Hãn Hoài đang tự mình chui đầu vào lưới, đến trước mặt Chúc chân thần chờ chết...."
Những lời vừa nói ra thật như kinh lôi oanh đỉnh, Xuy Vư cùng Yến Tử Tô đồng loạt giật mình, suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng.
Chúc Long!
Thanh Long hạm đội mãi không chịu tới, họ đã đoán tất bị phục kích rồi. Nhưng hai người ngàn vạn lần không ngờ, phục binh đó lại chính là bản thân Chúc Long lão yêu.
Mặt biển sóng giật kinh hoàng, nhưng trong lòng nó thì một gợn nhỏ cũng không cảm thấy. Bầy cá chẳng biết đã trốn đi phương nào, nhìn khắp nơi chỉ toàn là nước biển một màu xanh tối, mênh mênh mông mông, giống như cơn ác mộng không bờ không bến.
Thanh âm của Thương Long Giác càng lúc càng gần, thê lương quỷ dị, nghe mà thấy ruột gan phát rét. Định thần dò xét, cảm thấy khoảng cách so với nó còn không quá trăm trượng. Long Thần cùng Khoa Hãn Hoài sánh vai nhau cấp tốc nổi lên trên, thấp thoáng nghe thấy tiếng ầm ầm của hỏa pháo, lẫn với từng tràng thú rống sấm dồn.
Khi gần tới mặt biển, Thương Long Giác đột nhiên biến đổi, sắc nhọn chói tai, khiến hai người chấn động. Nghe tiếng "phù phù" liên tục, bọt khí nổi ào ào, vô số hung thú nhào vào lòng biển, bốn phương tám hướng nhắm chỗ bọn họ bổ tới.
Khoa Hãn Hoài tụ đầy chân khí vào tay phải, cuồn cuộn xoay vòng, nước biển tức thì hình thành một xoáy cực lớn, miệng xoáy hướng thẳng lên trên.
Dẫn đầu lao tới là Thuẫn Giáp Hải Tê, đột nhiên bị xoáy nước cuốn phăng, quay mòng mòng, thân hình nặng nề văng ra sau bắn trúng vào con Tượng Nha Kình (voi biển). Cả hai đều rống lên thảm thiết, liên tiếp bị dồn đập vào một chỗ với các hải thú khác, rồi bị xoáy nước dũng mãnh đó cuốn lên, đẩy văng ngược ra ngoài mặt biển.
“Oành!” Sóng lớn ngút trời, Khoa Hãn Hoài cùng Long Thần thuận thế xoáy nước, thân hình xoay vòng, tới sát chỗ ngàn vạn mãnh thú, phá sóng bay lên.
Trời đất quay cuồng, sóng gió ầm ầm, hỏa pháo dữ dội, tiếng gầm thét của ác điểu hung thú... đột nhiên cùng phá không truyền tới như muốn xé thủng màng nhĩ, khiến đầu óc hai người chấn động ong ong. Mây đen đỏ tím cuộn xoáy như quỷ sắc ào ạt lao qua, hỏa quang đỏ khé chớp lóe điên cuồng. Vô số hung thú từ bốn phía đột nhiên dạt cả ra ngoài...
Khoa Hãn Hoài hú lên một tràng dài, chân khí từ trong đan điền như cuồng triều xông ra ào ạt, khí đao xanh lét kéo dài như tơ loạn bay, xuất hiện vô số đạo lục quang mỹ lệ giữa bầu trời đỏ rực. Hung cầm yêu thú lỡ kéo sát tới gần, lập tức máu thịt tung tóe, kêu thảm liên miên.
Chỉ trong nháy mắt, hai người lăng không bay vọt lên trời, đột phá trùng vây vạn thú, cao ngạo nhìn xuống kỳ hạm của Thủy yêu.
Tiếng gầm rú tắt ngấm.
Trống trận lạc âm.
Thương Long Giác cũng đột nhiên im bặt.
Chỉ còn tiếng hỏa pháo ầm ầm, buồm bay phần phật. Trên mặt lâu thuyền, giáo gươm tua tủa, quân tướng đứng nghiêm, giáp đồng dày đặt phản chiếu ánh lửa nhấp nháy không ngừng.
Trên cái ghế lớn ở trung tâm, một lão già nhỏ thó ốm yếu đang ngồi siêu vẹo, đội mũ cao bằng lụa đen. Tóc lão trắng như cước, áo bào đen thêu chỉ vàng bay phấp phới không ngừng, các ngón tay gầy guộc như ngón chân chim đang cầm một vật cong cong màu xanh nhạt. Vật đó chính là Thanh Long Giác! Lão ngẩng đầu lộ sắc mặt vàng khè ảm đạm, hàng mi chữ bát rủ xuống bên dưới, lẫn vào chòm râu dài bay phất phơ, từ từ thốt: "Từ lúc chia tay ở Côn Lôn sơn tới giờ, hai vị vẫn khỏe chứ?"
[1] (*) Chú thích:鱿鱼 (pinyin: yóu yú) Con mực ống sống ở biển. Chữ 鱿 thực không biết đọc thế nào cho phải, do có phiên âm "yóu" trùng với phiên âm của chữ 由 (do) nên tạm dịch là Do ngư. Yến Tử Tô gọi Xuy Vưu là con mực ống, chỉ là một cách gọi thân mật giữa hai người.
[2] Treo đầu dê bán thịt chó, đánh thẳng vào đồn địch
|