Mây đỏ dày đặc, sóng cuộn ngất trời, từng tia sét chói lòa, chiến thuyền trùng điệp. Buồm trắng, cờ đen phần phật bay trong trận cuồng phong dữ dội, nổi bật chữ "Chúc" thêu vàng nhấp nháy giống như luồng liệt hỏa, chói mắt khôn tả.
Tiếng sấm dội âm âm từng hồi, long trời lở đất. Toàn thân Long thần cứng đờ, vừa kinh vừa giận, nhưng Khoa Hãn Hoài thì đã sớm dự liệu đến điều này, mỉm cười hờ hững, điềm nhiên nói: "Chúc chân thần đại thương mới lành là đã không quản vạn dặm xa xôi tìm đến tận Đông hải, chẳng lẽ không sợ tổn thương kinh mạch hay sao?"
"Đa tạ Long nha hầu quan tâm!" Đôi mắt của Chúc long vẫn nửa nhắm nửa mở, giống như đang ngủ, "Chúc mỗ gần đất xa trời, đứa con độc nhất cũng vừa mới chết, cũng định tìm nơi gửi gấm nắm xương tàn cho yên chuyện. Chỉ có điều sau khi thần đế qua đời, thiên hạ chia cắt, bọn yêu nghiệt hoành hành, Chúc mỗ thân là chân thần của Thuỷ tộc, sao có thể đứng yên nhìn bốn phương loạn lạc, sinh linh đồ thán chứ? Nay nghe tin Long thái tử kết hôn với Vũ Sư quốc chủ nhà ta, nên đặc biệt tới chúc mừng, dâng lên Thương Long giác, mong đôi trẻ xứng đôi vừa lứa, đầu bạc răng long. Lại càng hy vọng hai tộc Long, Thuỷ từ nay biến gươm đao thành bạch ngọc..."
Long thần nhịn không nổi, bật cười khanh khách, ngắt lời: "Nguyên Chúc chân thần vừa rồi tấu thổi Thương Long giác là để điều khiển hải thú chúc mừng góp vui, lại dùng hoả pháo oanh kích hạm đội Long tộc của ta, chắc cũng là muốn tạo lên những tiếng nổ giòn giã giống như pháo mừng? Cái khổ tâm muốn hóa can qua thành bạch ngọc ấy thật là khiến cho người ta cảm động".
Rồi nàng sầm mặt hoa lại, thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói tiếp: "Đáng tiếc là tại đại hội Bàn Đào trên Côn Lôn, Long phi đã cắt đứt quan hệ với Thủy tộc, giờ chúng tôi có muốn làm người nhà với ngài cũng chẳng được nữa rồi."
Chúc Long thờ ơ đáp: "Trong thiên hạ chẳng có con sông nào lại không chảy ra biển. Tuy nhiên, nước thì không thể chảy ngược. Một khi hai tộc Long Thuỷ thành thông gia, Đông hải có thể đời đời thái bình, Long thần cho dù không lo cho thái tử, thì cũng phải vì tộc dân của mình mà suy nghĩ chứ? Còn Long nha hầu tư chất tuyệt vời, đức cao vọng trọng, đương thời được xưng tụng là ‘Đại Hoang Ngũ Thập Niên Chi Đệ Nhất Nhân’ (người giỏi nhất đại hoang trong vòng năm mươi năm), nếu nguyện trở về bổn tộc, trong tương lai, ngôi vị Hắc đế làm sao mà tuột khỏi tay ngươi được?"
Giọng nói của lão trầm trầm, ngữ khí ôn hoà, nhưng cái ý uy bức lợi dụ hiện rõ mồn một.
Nhãn thần Khoa Hãn Hoài chợt thoáng vẻ tịch mịch, lắc đầu mỉm cười, đáp: "Quyền lực hư danh, chẳng qua chỉ như hoa trong gương, trăng đáy nước mà thôi. Chúc chân thần trí tuệ cao hơn ta gấp bội, mấy năm gần đây lẽ nào còn chưa rõ? Khoa mỗ đã thề đời này sẽ không đặt chân lên Đại hoang, vậy thì dù có là Hắc Đế hay thiên hạ đệ nhất nhân cũng thế thôi, đối với ta còn có nghĩa lý gì?"
Ngừng một lát, hắn nhìn thẳng Chúc Long, từ tốn nói tiếp: " Phong vân trên Đại hoang luôn biến đổi, hào kiệt đời sau ắt sẽ có người có khả năng biến gươm đao thành bạch ngọc. Khoa mỗ giờ không cần gì, chỉ muốn như chiếc thuyền con dập dềnh, gửi thân vào Đông hải, mong thần Chúc chân thần tác thành, để nơi đây gió lặng sóng yên là được rồi."
Thấy lời của hắn bình thản, không mềm không cứng, ngược lại còn yêu cầu đối phương rút binh, chúng tướng Thuỷ tộc ai nấy đều phẫn nộ, hét lớn: "Tên họ Khoa kia, nếu không phải chân thần niệm tình tổ tiên nhà ngươi trước kia lập công, hết lời khuyên bảo mong ngươi hối cải quay về, thì giờ phút này ngươi đâu còn có mạng mà yêu cầu nữa?"
"Con bà cái tên rùa đen nhà ngươi, nhường cho ngươi ngụm nước, thế mà ngươi còn đòi luôn cả con sóng! Không mau quy hàng, lão tử sẽ cho Đông hải nổ tung như Côn Lôn Sơn!"
Long thần nghe thế phẫn nộ vô cùng, ngẩng đầu cười khanh khách, đứng ở mũi thuyền, áo đỏ tựa ráng mây hồng tung bay phần phật. Tiếng cười ấy giống như cuồng phong hải khiếu, sóng lớn xung quang theo đó mà cuồn cuộn dập dồn, liên miên bất tận, lập tức đánh bạt hết mọi tiếng huyên náo của chúng nhân.
"Thuyền con dập dềnh, gửi thân vào Đông hải... giữa cơn sóng dữ, chẳng lẽ Long nha hầu giờ còn tưởng có thể một thuyền một cần câu hay sao?" Chúc Long đột nhiên bật cười, từ từ thốt, "Núi xanh chẳng cản được sông lớn chảy về đông, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Hai vị đều là người thông minh, cớ sao lại chấp mê bất ngộ?"
Mấy câu nói này của lão tuy có vẻ yếu ớt, nhưng hai người Khoa Hãn Hoài nghe như sấm động ngang đầu, gió rát ngang tai.
Long thần chấn động toàn thân, khí huyết nhộn nhạo, tiếng cười đột nhiên bị tắc nghẹn trong cổ, dường như bị vạn quân xô đẩy, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vừa sợ vừa giận , vội vàng tụ khí đan điền, cố ổn định tâm thần. Tuy miễn cưỡng đứng vững, nhưng mặt hoa của nàng đã biến thành sắc trắng bệch, cổ họng lợm mùi tanh, trong lòng ớn lạnh.
Long thần tuy biết chân khí và pháp thuật của Chúc Long đã đạt tới mức tuyệt đỉnh, gần tới mức thiên hạ vô địch, nhưng tại hội Bàn Đào, lão và Hắc đế đã giao đấu tới lưỡng bại câu thương. Nàng vốn cho rằng nếu dựa vào sự liên thủ giữa mình và Khoa Hãn Hoài thì chưa chắc đã thua về tay lão. Phiên giao thủ vừa rồi, nàng mới biết tu vi của lão yêu này chỉ có thể dùng bốn chữ: "Thâm Bất Khả Trắc" mới có thể hình dung. Dù bản tính của nàng rất cương liệt hiếu cường, không hề sợ hãi điều gì, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi hồi hộp.
Đang lúc đó, pháo đạn của hạm đội Thuỷ tộc nổ vang, biển trời đỏ rực. Nhìn ra xa, sóng cuộn ào ào sôi sục, thuyền vỡ buồm gãy chìm nổi lênh đênh. Thanh Long Hạm đội ít nhất cũng phải có mười một, mười hai cự hạm bị phá huỷ chìm nghỉm. Những chiến thuyền còn lại tuy đã lặn xuống biển, nhưng với uy lực đạn pháo của Thuỷ yêu, dù cho chiến hạm có lặn ngầm xuống nước sâu đến hơn mười trượng, cũng khó mà thoát hiểm.
Long thần và Khoa Hãn Hoài đối mặt nhìn nhau, tâm ý liên thông. Mũi tên đã lên dây cung, không thể không bắn, lúc này mà không động thủ, e rằng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Nét cười của Long thần thoáng chút biến đổi, đôi mắt xanh biếc bừng lên sát ý, cười khanh khách nói: "Chúc lão yêu, ngươi nói không sai. Núi xanh không thể cản sông lớn chảy về đông, nhưng cho dù ngươi là Trường Giang hay Hoàng Hà, cuối cùng cũng phải chảy vào trong Đông hải của ta mà thôi!"
Nói tới lời tối hậu, miệng nàng liền há, nhả ra một viên ngọc trong suốt, xoay chuyển liên tục trên không trung. Viên ngọc này có sắc tía bao quanh, mùi dị hương ngào ngạt, chiếu lên dung nhan yêu kiều của nàng, khiến nó bừng lên một vầng ánh sáng lấp lánh, vô cùng kiều diễm.
"Long châu !" Gương mặt của chúng tướng Thuỷ tộc thoáng vẻ kinh hải và tham lam, thất thanh hô khẽ.
Viên châu này không chỉ kết tinh nguyên thần chân phách nhiều đời của Long thần, mà còn phong ấn bên trong nó linh hồn của rất nhiều loài hung thú hoang dã hàng mấy trăm năm nay. Có thể nói, nó là Trấn Hải Chi Bảo của Long cung, nếu dùng để tu luyện, không những có thể thoát thai hoán cốt, ngày tiến nghìn dặm, mà còn có thể giải ấn cho hung thú, thực là một bảo vật vô giá, thiên hạ đều muốn chiếm đoạt.
"Ào ù...u...u!" Đột nhiên, tiếng gầm đinh tai vang lên, chớp xanh lóe sáng, giữa biển trời mênh mông chợt hiện ra một cái đầu rồng xanh khổng lồ, trợn mắt nhe nanh, vô cùng hung bạo. Với sự xuất hiện của nó, trong chốc lát màn đêm màu tím hồng biến thành màu xanh u nhã.
Bọn hung thú rú lên thảm thiết, hoang cầm bay toán loạn đầy trời, ngay đến ngàn vạn hoả pháo như cũng thất sắc.
Thanh Long phong ấn! Quần hùng Thuỷ tộc đột nhiên rúng động. Tô Bách Dương Xỉ lúc này đứng sau Chúc Long, nét mặt đã tái càng tái nhợt hơn, không biết là úy kị hay căm phẫn.
Sáu tháng trước, cũng trên Đông hải, Long thần đã dùng Long châu để giải ấn Thanh Long, đánh cho Quy Xà quân của hắn thất bại thảm hại, mất hết sĩ diện.
"Uỳnh!"
Chỉ trong nháy mắt, mặt biển trong vòng mấy dặm chợt nổi những cột sóng khổng lồ, cao hàng chục trượng. Sóng dữ cuộn ào ào, hạm đội của Thuỷ yêu nhất thời rúng động mãnh liệt.
Trong tiếng hò hét, hạm đội Thanh Long nối đuôi nhau, phá sóng bay lên không, trông như một đạo lục quang dài ngoằng. Ánh chớp sáng xanh lắm lóe, chúng liên tiếp hợp với chiếc đầu rồng đang gào thét trên không trung, hóa thành thành một con Thanh long khổng lồ, uốn lượn uyển chuyển, xoay vòng uốn éo, gầm lên một tiếng dữ tợn, lao bổ vào hạm đội của Thủy yêu.
Pháo hỏa vang trời, hồng quang múa lượn. Vô số đạo xích quang tung hoành réo rít, từ bốn phương tám hướng phá không bắn tới Thanh Long. Tuy nhiên, tất cả đạn pháo bắn tới đều bị nó dùng chiếc đuôi khổng lồ quét sạch. Lửa bắn tung tóe đầy trời, nổ ra thành muôn vạn tia sáng rực rỡ. Khắp trời toàn một màu tím hồng, khói lửa rực rở, vô cùng tráng lệ.
Thanh long há miệng gầm hống, hai mắt đỏ ngầu giận dữ, ầm ầm lao xuống như chớp giật sấm rền.
"Uỳnh!" Đầu rồng bổ thẳng vào một chiếc chiến hạm gần đó, đánh thủng một lỗ lớn, lâu thuyền cao lớn bằng gỗ thoắt cái đổ sụp xuống, vỡ tan thành ngàn mảnh vụn, văng tung tóe khắp nơi.
Cự long gầm thét, thanh quang bao trùm, bốn phía sóng ùng ục như sôi. Năm sáu chiến thuyền bị sóng cuộn hất lên cao xoay vòng vòng trên không trung, vô số bóng người ầm ầm rơi xuống, tiếng kêu thét thảm thiết vang lên không ngớt. Khi chúng đang còn trên không, bị hỏa pháo ngang dọc bắn trúng, vách thuyền tan nát, mảnh gỗ vụn bắn tứ tung, lửa bốc rực trời, cảnh tượng vô cùng thảm liệt.
Chỉ trong giây lát, bảy chiếc cự hạm đã bị Thanh Long phá hủy hoàn toàn!
Đám Thuỷ tộc trố mắt líu lưỡi, vừa sợ hãi vừa tức giận. Lúc này, do khoảng cách rất gần, hỏa pháo trên chiến hạm của Thuỷ tộc không thể bắn loạn được nữa, vì để tránh bắn nhầm vào quân mình. Chúng Thủy yêu chỉ còn có cách xông đánh giáp lá cà, quyết tranh cao thấp mà thôi.
Chúc Long lúc này vẫn uể oải ngồi tà tà trên ghế, mắt hờ hững như nhắm như không, chẳng nói lời nào, y như đang ngủ. "Càn Sơn Ngưu Chân" Hà Hoàn là gã đầu tiên không nhịn được, hét lên:"Giết gà hà tất phải dùng dao mổ trâu, để lão tử giết chết ả tiện nhân ngươi!" Nói đoạn nhún người nhảy xuống, Ngưu giác song đao lóe lên ánh bạc, lăng không xoay chuyển chém tới.
Khoa Hãn Hoài lạng người lên trước, nói: "Hà tướng quân, xin đắc tội." Tay phải liền phát ra luồng ánh sáng xanh biếc, kình khí cuồn cuộn, đột nhiên nhắm Ngưu giác song đao quét ngang một cái.
Một tiếng "Choang" nổi lên như rồng gầm điếc tai, hai thanh đao hình cong ấy nháy mắt đã bị vặn xoắn, hất văng lên không. Kế đó, chỉ nghe thấy hai tiếng "Rẹt rẹt" liên tiếp, khôi giáp của Hà Hoàn vỡ tan tành, hai tay cũng bị vặn xoắn tan xương nát thịt, rú lên thảm thiết, bắn văng về phía đuôi thuyền.
Tướng lĩnh Thủy tộc nhất tề kinh hãi, hét lớn: "Giết chết tên phản bội Khoa Hãn Hoài trước, rồi lột da rút gân yêu nữ sau!" bóng người chớp chớp, ánh đao loang loáng, nhanh chóng đã vây quanh Khoa Hãn Hoài.
Khoa Hãn Hoài đứng hiên ngang ngạo nghễ, gần như bất động, Đoạn Lãng Khí Toàn Trảm phát sáng xanh lè như chớp giật, kình khí quét tới đâu, người thụ thương la thảm tới đó. Nếu không phải hắn niệm tình cũ, không nỡ hạ sát thủ với người đồng tộc, thì toàn bộ bọn đại hán kia đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu rồi.
Long thần lại chẳng từ bi như vậy, ánh mắt lưu chuyển, ngưng thần tụ khí, mỉm cười lầm rầm niệm pháp quyết, long châu phát sáng lóa mắt, ẩn hiện sắc tía rực rỡ.
Con Thanh Long khổng lồ kia theo ý mà gào thét vẫy vùng, như gió giật chớp lóe, cái đuôi khổng lồ của nó quét mạnh khiến những chiếc lâu thuyền vỡ vụn ra ngàn mảnh. Thủy tộc binh sĩ chen nhau chạy toán loạn, kẻ chạy không kịp bị kình khí quét trúng thịt nát xương tan, chết ngay tại trận, hoặc bị hất văng lên không, rơi mất hút vào trong sóng dữ.
Tướng lĩnh trên các hạm kinh hãi gào thét, gấp rút thổi kèn hiệu, hòa cùng tiếng chiêng trống thành thứ âm thanh vô cùng quỷ dị. Một chiếc chiến hạm bỗng sáng rực lên, đột nhiên bay thẳng lên trời, hóa ra một con Tam Giác Tê Thú (tê giác ba sừng) khổng lồ, lao thẳng về phía Thanh long.
Liên tiếp, lại có sáu bảy cự hạm theo kế ấy, liên tiếp giải thoát thần thú bị phong ấn, nhanh chóng hóa ra các hung thú thượng cổ có hình dạng khác nhau, cùng bay lên không, bao vây bốn phía, giáp kích Thanh long.
Trước tình cảnh ấy, Thanh long càng bạo phát hung tính, gầm lên một tiếng, húc thẳng vào đỉnh đầu con Tam Giác Tê Thú.
“Rắc rắc” mấy tiếng, ba chiếc sừng tê giác tức thì gãy vụn, đầu của nó bị sừng rồng đâm thẳng vào nứt toác, rống lên thê thảm bắn văng lên cao, rồi rơi ầm ầm xuống biển. Ánh hào quang vụt tắt, nó biến lại thành ba chiếc cự hạm, đầu thuyền, cột buồm đều bị đánh nát, từ từ chìm vào trong lòng đại dương.
Thanh long vùng vẫy ngang dọc trên không, quất đuôi vồ trảo hung bạo vô cùng. Chỉ trong chớp mắt, lại có tám nguyên thần của hung thú thượng cổ bị Thanh Long đánh trúng hiện lại hình chiến hạm, tan nát rồi chìm nghỉm.
Phi cầm bay dáo dác đầy trời, kinh hãi chẳng dám hạ xuống. Đám Bắc hải yêu thú cũng cúp đuôi phá sóng bơi ra xa, tiếng gầm rống nhỏ dần.
Long thần đắc thủ vô cùng hưng phấn, khí tức trong lòng được giải tỏa phần nào, nhướng mày cười khanh khách nói: “Chúc lão yêu, nếu là ở Đại hoang hay Bắc Hải thì ta còn có thể nhường lão ba phần, nhưng ở trên Đông Hải mênh mông này, sao có thể để lão làm càn chứ?”
Thanh Long cất tiếng gầm rú rồi đột nhiên cất đầu rẽ sóng bay lên cao hàng chục trượng, nhe nanh múa vuốt, hai mắt như bánh xe lửa khổng lồ, trừng trừng nhìn đám người Chúc Long trên Kỳ hạm. Cái mồm khổng lồ của nó há ngoác, lưỡi dài ngoe nguẩy, nhớt dãi lòng thòng, chỉ cần Long Thần phát động ý niệm, là lập tức lao xuống.
Cặp mắt lim dim của Chúc Long đột nhiên mở ra, tinh quang lấp lánh, nhìn mà khiến Long thần không khỏi lạnh người. Lão lạnh lùng nói: "Tôm cá ở sông sao hiểu được bốn bể rộng lớn thế nào. Ngày trước ngươi dựa vào Thanh long để đánh bại Hải mãng, hôm nay Chúc mỗ sẽ cho ngươi thấy uy vũ thực sự của Hải mãng là như thế nào!"
Lời còn chưa dứt, lão đột nhiên lao lên không trung, ngửa mặt hú dài, từ trong đan điền phát ra một luồng khí đen vạn trượng. Một tràng tiếng "R...o...ạ..c" liên tiếp phát ra, y phục rách toạc, toàn thân thoắt cái phình to ra gấp mấy chục lần!
Hàng vạn hung thú rống lên thảm thiết, Long thần trong lòng phát rét, chỉ nghe bọn Thuỷ tộc hò reo mừng rỡ: "Chân thần đã hóa thú thân rồi! Chúc chiếu cửu âm, trú dạ xuân thu!” (Chúc thần chiếu sáng cửu âm, soi rọi nghìn thu!).
Chúc long xoay tít người trên không, toàn thân lập lòe hào quang đỏ tía, vô số đạo ánh sáng sắc tía múa loạn, rồi đột nhiên cuồn cuộn giản ra, toàn thân hóa ra một con cự xà mặt người dài hơn trăm trượng, thân mình đỏ rực, vảy đỏ lấp lánh. Từ trên không, nó phát ra một tiếng gầm thê lệ, xé tọac trời mây, rồi đột nhiên lao đầu xuống biển.
“Ầm....!" Sóng to dâng lên mãnh liệt, xoáy nước cuộn tròn, thuyền hạm của Thủy yêu đua nhau phát xuất hàng ngàn tiếng hò hét vang trời. Hiệu giác nổi lên bốn phía, trống trận dập dồn, không khí phảng phất như sôi lên sùng sục.
Cuồng phong gào rít, chớp giật liên hồi, mưa giông càng lúc càng mãnh liệt, nền trời xanh đen xám xịt xuất hiện từng luồng từng luồng tử sắc chói lòa xen lẫn hỏa quang chập chờn trên mặt biển, càng lúc càng quỷ dị.
Khoa Hãn Hoài và Long thần kề vai đứng tại đầu thuyền, lắng nghe tiếng trống hiệu dập dồn tứ phía. Họ nín thở ngưng thần, mắt nhìn khắp xung quanh, tìm mãi mà chẳng thấy thú thân của Chúc long nhô lên mặt biển.
Bọn hung cầm bay đầy trời đột nhiên kêu lên những tiếng trầm buồn kỳ dị, rồi cùng hàng vạn hung thú trên biển đồng loạt nhào vào làn sóng dữ, từng con từng con nối tiếp nhau mất hút không còn tâm hơi, giống như tự sát vậy. Mặt biển nổi sóng kịch liệt, thấp thoáng có thể nghe thấy những âm thanh quái dị lẫn trong tiếng sóng. Nó trầm trầm hung bạo, như phát ra từ trong lòng biển, lại phảng phất như đến từ địa ngục.
Lòng hai người thắc thỏm không yên. Họ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thanh Long dường như cũng cảm nhận được điều đó, nên vội lượn trên đỉnh đầu hai người, cất tiếng gầm giận dữ, bồn chồn nóng nảy mãi không yên.
Chẳng mấy chốc sau, một tiếng "Ào!" cất lên, chỗ mặt biển phía chính đông xa xa chợt nổi từng lớp sóng lớn, bọt tung trắng xóa, thấp thoáng thấy bóng một con vật khổng lồ màu tím sẫm bay lên khỏi mặt biển, rồi ầm ầm lao đập xuống nước, tạo thành những cột sóng dữ dội kinh người.
Cùng lúc đó, xa tít phía Tây, sóng dữ cũng dâng lên ào ào, rồi một vật khổng lồ màu đỏ phá sóng lao lên khỏi mặt biển, quẫy đạp một hồi rồi lại lặn sâu xuống biển.
Tiếng hò hét của đám Thuỷ yêu ngày càng lớn, hợp lại như tiếng sấm rền: "Bắc Minh thần mãng, Chúc chiếu cửu âm! Rọi sáng đêm đen, đời đời kiếp kiếp!"
Sóng biển dập dồn dần nổi lên từng thi thể của bọn hung điểu yêu thú. Xác của chúng dập dềnh trên mặt nước, theo sóng trôi xa tới hơn mười dặm, cảnh tượng thảm liệt vô cùng.
Lúc nãy náo động là thế, giờ đây lặng ngắt như tờ.
Chỉ có gió biển vẫn gào rít, mưa táp điên cuồng, thật lâu sau mới nghe thêm một tiếng nổ " Uỳnh" long trời lở đất. Phần đầu kì hạm đột nhiên bị dâng lên cao, những ai không kịp đề phòng bị hất văng về phía đuôi thuyền, hơn chục thủy thủ kêu lên cả kinh, bị hất xuống biển cả đang gầm gào hung dữ.
Thân hình Long thần và Khoa Hãn Hoài khẽ chấn động, vội tụ khí đan điền, hai chân như nam châm bám chặt xuống sàn thuyền. Thanh Long vẫn bay lượn vòng quanh, chăm chú quanh quẩn xung quanh hai người.
Trời đất rung chuyển, sóng cuộn mãnh liệt. Thanh Long đột nhiên gầm lên một tiếng quái dị, như phẫn nộ, lại như hoảng sợ. Hai người giật mình nhìn lại, lòng đột nhiên trầm xuống, dường như không tin vào mắt của chính mình.
Ở phía sau bọn họ, một con mãng xà khổng lồ màu đỏ tía dài hơn hai trăm trượng rẽ sóng bay lên, vọt qua hàng trăm trượng cao, tựa hồ như vách núi đỏ bầm che chắn hết trời đêm. Nếu đem so với nó, thì Thanh Long giờ nhỏ bé như một con lươn vậy.
Mãng xà khổng lồ bay lượn trên không trung, khuấy trời đạp mây. Đột nhiên, nó cúi đầu nhìn xuống, lộ ra một cái mặt người to không thể tưởng tượng, với một cặp mắt nhỏ thẳng dài như hai đường chỉ màu xanh biếc, như nhắm như không, hung quang lấp lánh. Quái vật ấy dĩ nhiên chính là hóa thân của Chúc Long lão yêu!
Long thần vừa kinh vừa hãi, nhìn con mãng xà khổng lồ đang há mồm đỏ như chậu máu, to như một cái hang khổng lồ đang mở hoác lên trời. Hàm răng của nó lởm chởm, cái lưỡi thè ra dài hơn trăm trượng. Cổ họng nó liên tục phát ra những tiếng "khừa khừa", tạo thành tiếng cười kỳ quái, ồm ồm như tiếng sấm: "Tứ hải cửu châu duy ngã độc tôn. Một con Thanh Long nhãi nhép mà cũng dám ngông cuồng hay sao?"
Cái miệng khổng lồ ngoác ra, một luồn gió tanh tưởi thổi tới, nhớt dãi bắn như mưa, bắn trúng mặt biển liền nổi lên ngàn vạn con sóng dữ.
Thuyền hạm của Thuỷ yêu đang dập dềnh kín trên mặt biển bất ngờ bị xoay tròn rồi hất văng lên không, sau đó từng chiếc từng chiếc lọt thỏm vào cái miệng khổng lồ của cự xà.
Hai người Khoa Hãn Hoài rúng động, lăng không bay lên, đứng vững vàng trên lưng Thanh Long, ngưng thần giới bị.
Ánh sáng từ con mãng xà đầu người khổng lồ đột ngột phát ra mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt, người của nó lại tiếp tục lớn hơn gấp đôi, trở thành một cột chống trời, sừng sững như đỉnh núi Thái sơn. Nhìn vào người nó, có thể thấp thoáng hàng nghìn hàng vạn ánh hào quang lập lòe bay lượn, giống như vô số con hung thú đang tránh né thét gào...
Khoa Hãn Hoài thầm chấn động trong lòng, kêu lên thất thanh: "Nhiếp thần ngự quỷ đại pháp!"
Linh quang chợt lóe lên trong đầu Long thần. Nàng đột nhiên hiểu vì cớ gì mà Chúc Long lại phải thổi Thương Long Giác, dụ hàng ngàn con hung thú kéo đến Đông hải. Nàng chợt hiểu vì sao mà thú thân của hắn có thể bành trướng thành một vật to lớn đến kinh thiên động địa như vậy.
Yêu pháp mà Chúc Long sử dụng chẳng khác là bao so với pháp quyết của Hắc Đế và Xi Vưu. Họ đều dùng "Nhiếp thần ngự quỷ đại pháp" do Thần vu của Thủy tộc là La Cơ Hạc sáng tạo ra từ tám trăm năm trước. Điểm bất đồng duy nhất chính là: thứ mà lão đang cố gắng hấp nạp, chính là tà hồn lệ phách của ngàn vạn hung thú!
Đôi mắt ti hí của cự xà đột nhiên mở lớn, phát ra ánh sáng xanh lét, khiến biển trời bỗng dưng trắng xoá một màu. Nó bật tiếng cười khé khé quái dị, nói: "Lão tặc Trấp Quang Kỉ kia đã tốn bao tâm huyết ngăn cản Chúc mỗ luyện thành "Bắc Minh Đại Pháp", không ngờ khéo quá hóa vụng, lão đã giúp ta lĩnh hội được tinh hoa của trời đất, luyện thành Vạn Niên Bất Tử Chi Thân! Long nha hầu, Ngao nha đầu, các ngươi đã không thức thời thì Chúc mỗ đành thành toàn cho vậy, biến các ngươi thành tế phẩm đầu tiên cho Bắc Hải Thần Mãng ta!"
Thân dài của lão uốn khúc, cái miệng khổng lồ ngoác ra, đột nhiên giống như hàng nghìn vạn núi băng đang nhắm đầu của hai người veo veo lao xuống.