Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 07: Đoạn Ngôi Trầm Chu
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Oành! Nhân diện cự xà rống lên một tiếng vô cùng giận dữ, đâm đầu xuống Đông hải. Mặt biển mênh mang lập tức như nổ tung, sóng dậy ba đào, hiện lên hàng trăm con sóng cao hàng trăm trượng.
Long thần, Khoa Hãn Hoài cưỡi Long Điện trùng phóng lên, dù lách tránh sát bên cạnh cự xà mà thoát được, nhưng lại bị sóng lớn tứ bề chấn động giống như ngũ nhạc áp đỉnh, khí huyết nhộn nhạo, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung thoát ra ngoài nội thể. Hộ thể khí tráo vừa bị phá hỏng, gió lớn sóng cuồng lập tức đập thẳng vào mặt, đau rát vô cùng, thậm chí cả mắt cũng không mở ra được.
Còn chưa kịp định lại thần, sóng cuồng phía sau lại cuốn đến, vang lên tiếng cười kiệt kiệt như sấm quái dị vô cùng: "Ngao nha đầu, Long nha hầu, hai vị định chạy đâu? Chúc mỗ đưa các ngươi một đoạn."
Lời chưa kịp dứt, gió lốc đã cuồn cuộn rít lên, sóng đánh mù trời, đuôi dài của cự xà từ phía sau phá không bay lên, quất mạnh một cái, giáng thẳng xuống mặt biển bên cạnh hai người...
"Oành đùng đùng!" Sóng dập ngả nghiêng, trời dao động. Trong tiếng thanh long gầm rống, hai người lập tức như diều đứt dây bắn vọt ra ngoài, miệng phún đầy máu tươi, quay trên không vài vòng, rồi cùng rớt xuống mặt biển cuồn cuộn sóng.
Nước biển lạnh lùng lập tức tràn vào tai, mũi, miệng... trong lúc cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, muốn ụa ra ngoài. Khoa Hãn Hoài thầm hoảng hốt, không dám dừng lại chút nào, ngưng thần tụ ý, khí như hải triều, song cước bay chuyển vòng vòng, phản thân phóng vụt lên, thuận thế chộp lấy tay trái của Long thần, bám sát trên mặt biển, người như biến thành luồng gió phóng đi như bay, chốc lát đã vượt khỏi chỗ đó hàng dặm.
Trong tiếng sấm nổ ì ùng, cuồng phong bạo vũ, hai người bay với tốc độc cực nhanh. Tuy nhiên, tiếng cười quái dị của Chúc Long cứ một mực theo sát bên tai, cái đuôi to lớn chợt tả chợt hữu, xé mặt biển phóng tới như những trụ đá chợt trồi thẳng lên giữa trời cao. Nó đi đến đâu, biển reo sóng dập cao liên miên vạn trượng đến đó, cho dù hai người Khoa Hãn Hoài có thuyệt thế thần công, thủy chung cũng không thi triển được. Họ chạy còn không kịp, nói chi đến còn dư thì giờ để phản kích.
Long Thần vốn cương liệt hiếu cường, bị Chúc Long đùa cợt như vậy, vừa giận vừa bực, nhướn mày nói: "Khoa đại ca, chạy mãi như thế này không phải là biện pháp, hay là đợi đúng thời cơ liều mạng với lão một phen!"
Khoa Hãn Hoài cũng có ý đó, một mặt ngưng thần quan sát, một mặt truyền âm trầm giọng nói: “Chỗ trí mệnh của rắn là ở vị trí thất thốn. Dù thân hình lão có lớn cách mấy cũng không ngoại lệ. Muội tử, ta đến đánh lạc sự chú ý của Chúc chân thần, một khi có cơ hội, muội lập tức cưỡi Thanh long đánh vào chỗ thất thốn, ngàn vạn lần không cho lão một cơ hội nghỉ ngơi nào.”
Không chờ nàng đáp trả, hắn đã đạp chân phóng người lên cao, nói lớn: "Chúc chân thần, tu vi của lão đã luyện thành thân thể của 'Bất tử thần mãng', không ngờ lại đọa lạc ma đạo, hút lấy tà linh, cho dù có nghìn năm không chết, vô địch thiên hạ, bất quá cũng là cái xác không hồn mà thôi. Trước mắt nếu hối cải quay đầu, có thể vẫn còn kịp..."
Lời chưa dứt, mặt biển đã xoáy tròn. Trong chốc lát, xà thân của Chúc Long bay thốc lên, che kín cả nửa trời đêm, cái đầu to cúi nhìn xuống, mắt xanh bắn ra lam quang vạn trượng. Lão nhìn hắn trừng trừng, âm trầm cười nói: "Trời vô tình mới có thể vĩnh hằng bất diệt. Nếu muốn có thọ mệnh như trời, tự nhiên phải đoạn tình tuyệt dục, tâm như thiết thạch. Chỉ cần có thể sống thiên thu vạn tuế, làm vua thiên hạ, cho dù có là cái xác không hồn thì có đáng gì?"
Lão chợt há cái miệng cực lớn ra. "Oành" một tiếng, gió tanh phún ra nồng nặc, mang theo một đám hỏa diễm màu tím đen trông giống như đám mây vô cùng rực rỡ, nhắm Khoa Hãn Hoài ùn ùn phóng xuống.
Long thần vừa thất thanh hô: "Cẩn thận!" thì đã thấy hắn xoay tròn người như chong chóng, bắn vụt lên không, khéo léo vượt qua khỏi những luồng hỏa quang đang khắp trời, tuy kinh mà không hiểm. Tim Long thần vừa rồi như ngừng đập, giờ thấy vậy liền chùn ra, giảm bớt nổi lo lắng thắt ruột.
Khoa Hãn Hoài điềm đạm nói: "Chúc chân thần quả nhiên cam tâm làm ma, chấp mê bất ngộ, Khoa mỗ chỉ còn biết đắc tội mà thôi!" Làn áo xanh phất lên, hai chân sinh thêm kình phong bay lên cao thêm hàng trăm trượng, xông thẳng vào cái mặt rắn to lớn trên không. Tay phải của hắn lấp lóe hào quang, xoay vòng vòng quanh cánh tay, đột nhiên bắn ra Đoạn Lãng Khí Đao dài hơn trượng, mang theo ánh lửa lập lòe, bắn thẳng vào mắt phải của Chúc long.
Chúc Long cười ha hả điên cuồng, khí tức bắn ra như luồng gió lạnh giữa cơn bảo to. Bị luồng khí bài sơn đảo hải này ép xuống, Khoa Hãn Hoài như nín cả thở, đan điền, kinh mạch gần như phong bế, tóc trắng, áo xanh phần phật lay động, dừng đứng lại trên không, không thể nào tiến thêm một thốn một xích nào. Bích khí quang đao oằn oại méo mó, lúc tỏ lúc mờ.
Long thần lòng như chuông đổ, so với tự thân lâm vào cảnh đó còn khẩn trương hơn. Nàng thầm hiểu rõ, Khoa Hãn Hoài mạo hiểm như thế là muốn tạo cho mình một cơ hội tốt. Do đó, nàng thu liễm tâm thần, hô lên một tiếng, phóng người lên không, phiên thân ngồi lên lưng rồng, hét: "Khoa đại ca, còn gì có thể nói với lão yêu này nữa? Hôm nay nếu lão không chết, thì chúng ta vong!"
Thanh long yêu kiều bay vụt lên không, gầm rống liên tục, nhanh như điện chớp đâm sầm vào xà thân to lớn như cột trụ trời của Chúc Long.
Chúc Long giống như hòn núi cao từ đáy biển phá vút lên không, cao ngất tận tầng mây. Hai con mắt màu bích lục của lão mở to ra, chiếu ánh sáng khiến biển trời sáng quắc. Hai đạo lam quang từ con ngươi do giận mà bắn ra, giống như hai mũi tên bắn xuống nhanh như thiểm điện.
"Tành! tành!" Thanh long không thèm tránh né, trực diện đâm sầm vào hai đạo lam quang. Không trung lập tức lóe lên một luồng hào quang rực rỡ, một luồng sóng khí chợt nổ tung.
Thanh long phát xuất một tiếng gầm ghê rợn, giương nanh múa vuốt, bị đẩy bắn về phía sau. Thân hình Long thần đong đưa liên tục, đau thấu cả xương, nhưng tương kế tựu kế rên lên một tiếng, giả vờ bị trọng thương không gượng được nữa, ngậm long châu buông mình rơi xuống dưới.
Khoa Hãn Hoài lo thắt cả người, chợt nghe nàng truyền âm nói: "Khoa đại ca, muội không sao. Huynh nghìn vạn lần phải cẩn thận đó nghe!". Y cúi đầu nhìn xuống, chứng kiến thanh long gầm rú đau buồn, cùng với nàng rơi thẳng xuống dưới, chớp mắt đã chìm trong lớp sóng cuồng hung dữ, không còn tông tích gì nữa.
Chúc Long vô cùng đắc ý, cất tiếng cười như điên như cuồng: "Viên châu nhỏ bằng hạt gạo mà đòi tranh với mặt trời mặt trăng!" Hung quang trong mắt lão lại lóe lên, phóng ra luồng lam điện bắn thẳng tới Khoa Hãn Hoài đang lơ lửng bất động cách đó không xa.
Khoa Hãn Hoài khí tùy ý chuyển, thân người chợt lắc một cái, lập tức bị cuồng phong phun ra từ cái miệng to lớn của lão loạn chuyển vù vù. Hắn mượn thế xoay người như chong chóng, trong chớp mắt đã xuyên giữa hai đạo lam quang thoát ra ngoài. Hắn quật chân đạp vào hư không một cái, lại phóng người vượt lên trời cao, tiếp tục tiếp cận mặt của Chúc Long.
Trong sát na ấy, cự ly song phương đã ngắn lại nhiều. Khoảng cách từ Khoa Hãn Hoài và cách đôi mắt to sáng ngời màu bích lục của lão chỉ còn vài chục trượng. Hắn khẽ hét trầm, chân khí toàn thân phóng vào tay phải, luồng Đoạn lãng khí toàn màu xanh nổ bung ra, như điện quang xé toạt trời đen, bắn thẳng vào giữa con ngươi mắt trái của lão yêu.
Lão yêu xà thân cao đạt đến vạn trường, vai như núi Nhạc, ngoại trừ chỗ thất thốn[1], thì hai mắt là nhược điểm duy nhất. Chỉ cần chọc cho lão đui mù, uy lực dù sao cũng bị giảm đi rất nhiều.
Trong tiếng cười điên cuồng của Chúc Long, cái miệng lớn của lão đột nhiên thu nhỏ lại. Luồng cuồng phong phóng ra từ đó nghịch hướng xoáy lại, hình thành một đạo khí lưu xoáy tròn vô cùng mạnh mẽ, hút chụt lấy Khoa Hãn Hoài vào trong miệng!
Cách nhau quá gần, Khoa Hãn Hoài lại còn đang dốc hết sức lực phóng tới, chưa kịp ngạc nhiên, mới kịp xoay người một cái thì đã bị hút vào trong. Tuy nhiên, hắn ứng biến cực nhanh, khi bay gần sát môi trên của lão yêu, đã hét lên một tiếng cực lớn, phấn khởi thần lực, khí toàn bên tay phải xoáy rin rít bắn ra. "Cật!" một cái, hào quang màu xanh ngọc bích bùng lên, cắm sâu vào trong răng hàm trên của Chúc Long.
Hai người lúc này tuy sức lực chênh nhau xa, nhưng lão bị y toàn lực đánh ra một phát, chợt giống như con voi bị kiến chui vào mũi vậy, ăn đòn vào miệng kêu rống điên cuồng.
Máu tươi phún ra, cuồng phong phần phật, Khoa Hãn Hoài mượn thế tùy hình, từ chỗ giữa môi răng của lão phóng lên cao, cong người giẫm lên môi trên của lão, Đoạn Lãng khí đao lại ùng ùng chém ra một phát, nhằm thẳng vào "Nhân trung huyệt" của lão. Kế đó, hắn nhân lúc lão yêu tiếp tục đau đớn duy chuyển thân ngươi, liền men theo mặt của lão mà cấp tốc phóng lên trên.
Mặt của Chúc Long lớn như sườn núi, xương gò má cao vút và dài, vừa khéo che mất góc nhìn của hai mắt, biến khu vực tam giác này thành điểm mù của lão. Khoa Hãn Hoài ngưng thần bình tức, giống như con thằn lằn bám vào xương gò má của lão, ngay cả tim cũng gần như đứng lại.
Chúc long gầm rống xoay chuyển cái đầu to lớn, điện quang quét khắp nơi, ngưng thần cảm ứng, nhưng thủy chung không nhìn thấy y đang ở chỗ nào. Lão kinh dị gầm rống điên cuồng, ẩn ẩn cảm giác có điều gì đó bất thường, hét lớn: "Khoa Hãn Hoài, mau ra đây! Mờ mờ ám ám núp một chỗ mà xưng sao được Thủy tộc anh hào!"
Khoa Hãn Hoài mặc cho lão gầm thét vang trời, chỉ nín thở ngưng thần, một chút cũng không động.
Chúc Long hò hét một hồi không thấy phản ứng gì, cúi đầu quan sát, thấy cơ man nào là sóng dữ gió cuồng, bọt sóng tung tóe, ngoại trừ hàng vạn thi thể điểu thú đang trầm nổi bền bồng trong nước, thủy chung không thấy một bóng dáng người còn sống nào. Lòng lão kinh nghi bất định, tự hỏi không biết tiểu tử này đã bị mình trong lúc vô ý đập trúng chết ngắt rồi chìm luôn xuống biển rồi cũng nên?! Nhưng lão dường như cảm thấy điều này không ổn, Khoa Hãn Hoài trí dũng song toàn, tuyệt không thể chết một cách dễ dàng như vậy được.
Chính lúc cơn phiền não dâng cao cực độ, mắt lão chợt lóe lên một bóng người. Một luồng bích quang chợt nổ banh ra. Con ngươi bên mắt trái của lão chợt xuất hiện một cơn đau kịch liệt. Máu lệ trào ra như suối, khiến lão rống lên một tiếng cực lớn. Lão chỉ nghe tiếng Khoa Hãn Hoài trầm trầm nói: "Sự vinh diệu nghìn năm của nam nhân Thủy tộc đã sớm bị hủy về tay các hạ, các hạ còn muốn đi bàn cái gọi là thủy tộc anh hùng sao? Người đi làm chuyện đó thật giống như có mắt không tròng. Đồ gian hùng dốt đạc cán mai còn làm bộ làm tịch."
Lời còn chưa dứt, mắt trái của Chúc Long lại nhói lên cơn đau kịt liệt. Nếu không phải lão đang cơn cuồng loạn, đúng lúc lắc đầu rống lên đau đớn, con ngươi bên mắt trái suýt chút xíu nữa đã bị chọc mù luôn rồi. Mắt lão tối đen, đau nhức vô cùng, nhất thời không thấy được bất cứ thứ gì. Lão vừa kinh vừa hận, tức giận điên cuồng, phân tích chỗ âm thanh phát ra, rồi không màn gì cả nhắm thẳng Khoa Hãn Hoài đâm sầm tới.
"Oành!" Khắp trời đầy tiếng khí nổ, Khoa Hãn Hoài phi thân lùi về sau, nhưng vẫn không tránh kịp. Một loạt tiếng "Lạc lạp lạp" vang lên giòn tan, xương sườn, xương tay liên tiếp bị gãy, hai lá phổi đau như cắt, kinh mạch nong như thiêu. Hắn "oa" lên một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu đen, rơi thẳng xuống dưới.
Cùng lúc ấy, chợt nghe một tiếng gầm thét như sấm trời. Mặt biển lại nổi sóng cuồng, nước biến phún khắp trời, Thanh long phá sóng bay lên, vừa khéo tiếp được thân người Khoa Hãn Hoài. Sau đó, nó nhanh như sét không kịp bịt tay, đụng thẳng đầu vào chỗ thất thốn của cự xà.
Chúc Long lúc này mắt phải đã mù, mắt trái xuất huyết dầm dề, đau đớn cùng cực, nhìn ngó mọi thứ đều cảm thấu mơ hồ. Chờ tới khi lão phát giác sát khí đánh tới gần, cứu vãn đã không còn kịp nữa. Kịch thống công tâm, thân rắn cực to chợt cong lên, máu tươi bắn túa khắp nơi. Lão liền phát ra một tiếng kêu thảm chấn động trời đất.
Long thần không cho lão cơ hội nào để vãn hồi cục thế. Nàng ngồi thẳng trên lưng Thanh long, ôm chặt Khoa Hãn Hoài, miệng niệm pháp quyết, long châu xoay tròn.
Thanh long gầm rống xoay quần trên không, liên tiếp quất đuôi đập đánh tới tấp, như cơn cuồng phong phóng mạnh vào chỗ thất thốn của cự xà đầu người. Mỗi lần đánh, nó khoét tạo một đám bụi phún xa hàng chục trượng.
Xà thân của Chúc Long tuy nhiên lớn như núi Nhạc, nhưng bị Than long đánh liên tiếp vào chỗ yếu hại, xương sống vỡ tung, đau không thể chịu được, vừa rống vừa đáp trả điên cuồng. Tuy nhiên, do mắt nhìn không thấy vật gì, trong khi Thanh long lại nhanh nhẹn như ruồi bám xương, không có cách gì dùng đuôi kích trúng. Trong cơn cuồn loạn, lão phá không bay lên, loạn chuyển ùn ùn.
Trong nháy mắt, sóng lớn dâng khắp trời, toàn bộ trời đêm tựa hồ bị con cự xà uốn éo này che mất. Mây đen xà xuống mặt biển, ùn ùn cuốn theo quang thân nó. Lôi điện liên tiếp lóe lên, sấm dội ầm ầm hòa vào tiếng gầm rú cuồng liệt, truyền xa hơn ngoài trăm dặm...
Trên mặt biển ngoài Thang cốc lúc ấy, sóng cũng cuồn dữ dội, lửa cao ngút trời. Chiến hạm của Triều Dương cốc đang loạn thành một đoàn, bắn nhau mãnh liệt. Không trung tung hoàng vô số hỏa đạn màu huyết lệ, bắn trúng hoặc thuyền hạm, hoặc sóng biển. Từng tấm ván thuyền bị bắn tung, máu huyết rãi đầy, đâu đâu cũng trùng trùng lửa đỏ, tình cảnh vô cùng thảm liệt.
Pháo nổ. Sét gầm. Thanh âm giáp tạp đủ mọi thứ, nào là tiếng sóng gió, tiếng trống hiệu, tiếng gào thét, tiếng kêu giết... hòa lẫn với tiếng cự xà gào rống vừa hung bạo vừa quỷ dị truyền lại từ xa. Toàn bộ mặt biển giống như nồi súp đang sôi, nhun nhúc, tạp loạn không nghe thấy được cái gì.
Thác Bạt Dã cùng Lưu Sa tiên tử đối mắt nhìn nhau, vừa mừng vừa lo, không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Ngưng thần quan sát, hai người chợt thấy chủ hạm của địch đột nhiên lóe lên một đạo bích quang đẹp mắt, chém đứt cột buồm. Cột buồm chính kêu răng rắc mấy tiếng, lập tức gãy rụm xuống, tiếng hô cả kinh vang lên khắp nơi.
"Xuy vưu!" Thác Bạt Dã vừa nhìn đã nhận ra khí quang của miêu đao, vui mừng reo lên, “Thì ra con cá mực này! Không biết hắn giở thủ đoạn gì mà có thể khiến Thủy yêu tự tàn sát lẫn nhau?“
Thiên Ngô vừa kinh vừa giận, không còn lòng nào luyến chiến, phóng vút lên trời, xoay người đạp không phóng tới chủ hạm.
Nổi phiền muộn uất khí của Thác Bạt Dã đêm nay như được tiêu giải hết, cao giọng cười nói: "Thiên ngô lão nhân, chưa đánh mà tưởng chạy sao? Lại lại đây, cùng Thác bạt gia gia đại chiến ba trăm hiệp nữa nào!" Nói rồi cưỡi điểu bay lên, cùng Lưu Sa tiên tử kề vai truy đuổi.
Hỏa đạn tung hoành, gió nóng thốc vào mặt, tiếng thét gào chém giết càng lúc càng gần. Đưa mắt quét nhìn, biển lửa trùng trùng, hồng quang chớp lóe, trên chiến hạm chỗ nào cũng có bóng người tạp loạn. Thủy yêu phát động cuộc tàn sát lẫn nhau như điên như khùng, không ngừng có người kêu thảm rơi xuống biển.
Hai ngươi bay đến đầu chủ hạm, Thái Dương ô kêu quái đáp xuống, vỗ cánh giang chân, yểm hộ phải trái. Vài tên Thủy yêu vừa nhào tới, không chờ Thác Bạt Dã động thủ, đã bị chúng phật cánh đánh văng, kêu la thảm thiết.
Lưu Sa tiên tử ngưng thần quan sát các thi thể trên thuyền, lòng liền hiểu rõ, cười khanh khách nói: "Ta tưởng là cái gì, ai ngờ là Hồn Ngữ Trùng của Cửu Vĩ Hồ. Rất tiếc thứ cổ trùng này có thọ mệnh cực ngắn, chỉ có thể sinh tồn trong khí lạnh của Bắc hải... Thác Bạt tiểu tử, ngươi nếu muốn đổ thêm dầu vào lửa, thì hãy nhanh chóng lên! Qua nửa khắc nữa thì bọn Thủy yêu này sẽ tỉnh thần lại đấy."
Thác Bạt Dã đã thầm dự cảm chuyện này tất là có công lao của Yến Tử Tô, cười ha hả đáp: "Đối phó với bọn thủy yêu này nửa khắc còn không đủ sao? Hơn nữa còn...."
Nguyên định nói "còn có tiên tử ở đây tượng trợ nữa chi", nhưng tâm niệm chợt động, liếc nhìn nàng một cái, ho khang, cải giọng than dài: "Người ta đều nói trong Đại hoang thập đại yêu nữ, tiên tử cổ độc vô song, xếp hàng thứ hai. Yến quốc chủ chỉ đứng hàng thứ ba. Nhưng trải qua chiến dịch này, chỉ sợ cái bảng sắp xếp đó phải đổi lại quá..."
Lưu Sa tiên tử trợn mắt nhìn hắn, cáu: "Tiểu tử thối, muốn cầu tỷ tỷ giúp thì nói thẳng ra, đừng có dùng cái kế khích tướng vậy chứ. Nếu bổn tiên tử mà ra tay, thì bọn Thủy yêu này đã sớm chết tuyệt hết rồi, cần gì phải dùng tới cái thứ cổ trùng nhãi nhép này?" Nàng nâng Ban Lan Ngọc hủy giác lên, ngẩng đầu thổi u u vào đó.
Chợt nghe tiếng "xích xích" nổ giòn, từ trong Bách Hương Nang trên eo thon của nàng chợt bay ra rất nhiều con trùng màu xanh nhỏ như ri, ào tới chui vào các thi thể ở khắp xung quanh. Trong chốc lát, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, ánh huỳnh quang lập lòe, chúng đã sinh ra một lượng cực lớn trứng nhỏ li ti, nhìn vô cùng khủng bố.
Chỉ thoáng chốc sau, hàng trăm vạn trứng trùng ấy thi nhau nở ra, biến thành vô biên vô tế ấu trùng, lúc nhúc trên các thi thể đó, cấp tốc lớn nhanh, rồi nhanh chóng xuất hiện cánh, bốc rợp trời cao, bay sang các thi thể khác bắt đầu một vòng đẻ trứng nở con mới.
Như thế tuần hoàn phảng phục, trong thời gian cạn một tuần trà, số lượng quái trùng đã tăng gia lên gấp trăm nghìn lần, bay đầy trời, như đám mây quây quần khắp chủ hạm, rồi đột nhiên phân khai ra, theo tiết tấu của hiệu giác mà ùn ùn bay sang các chiến hạm khác.
Hàng chục tướng sĩ Thủy tộc từ đài chỉ huy bước ra, thấy hai người Thác Bạt Dã, phẩn nộ vô cùng đua nhau nhào tới. Nhưng không đợi bọn họ tiếp cận, các con trùng xanh trên không trung đột nhiên nhào xuống. Tiếng kêu thảm vang lên thật đột ngột, toàn bộ bọ Thủy yêu vứt bỏ binh khí, cuồng loạn gãy bấu toàn thân, liên tiếp ngã lăn ra sàn thuyền, tay chân co rút, run lên bần bật.
Trong chớp mắt, mấy chục tên Thủy yêu này đều sùi bọt mép, thất khiếu ứa máu, toàn thân cứng đờ, không khỏi khiến Thác Bạc Dã nhìn mà rúng động.
Cổ độc được coi là con dao hai lưỡi, tuy có thể giết địch, nhưng cũng tự làm mình bị thương. Hồn Ngữ trùng có thọ mệnh rất ngắn, thì cũng không có gì là lạ. Sau cuộc chiến này, nếu cái thứ độc trùng vô cùng bá đạo ấy tiếp tục tồn tại trên biển, thì đối với Long tộc và quần hùng Thang cốc có hại rất nhiều.
Lưu Sa tiên tử tựa như nhìn rõ tâm tư hắn, mỉm cười thật tươi, lắc đầu than: "Tiểu tử ngốc, Thần Nông tặng cho ngươi Bách Thảo chú, thế mà có của quý lại không biết dùng. Trong ngũ hành thì Thủy sinh mộc, cái thứ Huyền Thủy Bích Mộc Nghĩ này chỉ có thể ký sinh trên người của Thủy tộc và thú thân. Tuy khả năng sinh sôi nảy nở rất nhanh, nhưng tự hủy diệt cũng nhanh như lửa cháy: chết sạch sành sanh, tuyệt không để lại chút phiền nhiễu nào cho ngươi cả."
Bị nàng dùng lời lẽ sắc bén nói một hơi một tràng, Thác Bạc Dã chợt cảm thấy mình thật không phải, khẽ cười giả lã: "Hảo Tỷ tỷ, là đệ lo xa rồi..."
Lời chưa dứt, chợt một tiếng nổ lớn cất lên, lửa đỏ lóe mắt. Quét mắt nhìn, chợt thấy hai đạo nhân ảnh từ đuôi thuyền phóng tới. Một đằng thì bích quang cuồng cuồng, một đằng thì tỏa ra huyết quang đỏ rực, quanh đi quẩn lại trên cột buồm, kịch liệt quyết đấu. Bị từng dòng khí lưu quét qua quét lại, thuyền dập dền dữ dội, rung động lắc lư.
Bọn Thủy yêu từ hai bên boong thuyền tuôn ra, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc kêu lên không ngớt.
Hai người đang kịch chiến với nhau ấy đều đeo mặt nạ, hao hao giống nhau. Người thì đeo mặt nạ bằng gỗ đen xì, thân vận trường bào ô kim, nhìn qua thì biết ngay đó là Thiên Ngô. Còn người kia thì nắm trong tay một thanh đao bằng đồng màu xanh cong vút, đao pháp khai khai hợp hợp, toát ra một vòng khí quang vô cùng hào hùng, cương mãnh bá đạo, khiến người ta vừa nhìn là sinh ra nỗi khiếp sợ.
Trong khắp thế gian này, ngoại trừ Thận Lâu thành thiếu thành chủ, truyền nhân của Thanh đế -Xuy Vưu - thì còn ai khác nữa?
Nguyên Xuy Vưu cùng Yến Tử Tô sau khi khéo léo giả trang thành Thiên Ngô, lại dùng "Hồn Ngữ trùng" khống chế tâm trí của chúng tướng Triều Dương cốc, dùng kế mượn đao giết người, ngồi núi xem hổ đấu.
Dưới tác dụng của Hồn Ngữ trùng, những đại tướng Thủy tộc có tu vi kém cõi liền bị ý niệm của Yến Tử Tô điều khiển, trước hết điều khiển chủ hạm phát động mãnh công đối với các chiến hạm lân cận. Thủy tộc quân pháp uy nghiêm, chúng tướng sĩ tuy không hiểu vậy là cớ gì, nhưng không dám kháng mệnh, chỉ biết theo lệnh chuyển họng hỏa pháo, nhắm hạm đội của chính mình khai hỏa.
Các tướng trên những chiến hạm khác hoặc bị cổ trùng mê hoặc, hoặc cho rằng chủ hạm bị địch nhân khống chế, trong lúc hồ đồ cũng đua nhau phản kích. Vì thế mà pháo hỏa đầy trời, thi nhau oanh tạc, biến cục thể trở thành hỗn loạn không gì cứu vãn được.
Thiên Ngô vừa quay về chủ hạm thì chạm mặt ngay Xuy Vưu đang đội lốt của mình. Cừu nhân gặp nhau, ngoài chuyện máu lửa dồn lên đôi mắt, chỉ biết giao chiến kịch liệt mà thôi.
Trên chủ hạm, chúng tướng của Thủy yêu nhìn thấy Thiên Ngô, liền biết ngay bị trúng kế, đua nhau thổi hiệu la hét, chỉ ý bảo các chiến hạm khác dừng ngay lại việc tự tàn sát lẫn nhau. Tuy nhiên, lúc này pháo hỏa nổ khắp trời, các chiến hạm đều đang chém giết hồng cả mắt, lý nào nghe được những lời ấy? Hàng chục quả đạn bắn tới, chủ hạm bị vỡ toác lỗ chỗ, người tử thương rất nhiều. Thủy yêu vừa kinh vừa giận, chia nhau bỏ chạy, cục thế vô cùng hỗn loạn.
Thác Bạc Dã tim đập thình thịch, phi thân khẩn cấp vượt lên, đánh ra một chưởng khiến viên quan chịu trách nhiệm ra hiệu lệnh ấy nát bét như tương. Hắn đoạt lấy Huyền long trường giác trong tay y, chỉa lên trời thổi dài.
Tiếng hiệu giác vô cùng kích liệt và cấp xúc, phá không lên tận mây, trên Thang cốc đảo lập tức nổi lên trống hiệu đáp ứng, giống như tiếng hoan hô gào thét tương hỗ của hàng vạn người vậy.
"Oành" một tiếng, một hỏa thạch cực lớn từ sườn núi bắn xuống, cấp tốc xé gió lao tới. Trong cơn ma sát, nó vang lên tiếng "cật cật" liên hồi, tóe lửa toát lên một màu đỏ rực, trông giống như lưu tinh vẫn thạch, sao băng đầy trời, nhằm thẳng vào cự hạm của Thủy yêu mà bắn.
Tiếng động lập tức vang vọng khắp trời cao. Chủ lâu của chiến hạm bị xé tọac, lửa bốc lên trùng trùng, nhanh chóng lan ra các phía. Thủy yêu hô lên kinh khủng chạy đi tứ tán, khắp người dính đầy lửa, trong lúc hồ loạn không ít kẻ đã nhảy thẳng xuống biển.
Cùng lúc đó, tiếng ù ùng liên tục phát ra, hàng trăm tảng hỏa thạch được máy bắn đá từ các lô cốt bắn xuống, giống như một trận hoa lửa giăng đầy trời, phá hủy mọi thứ, dâng lên biển lửa ngút trời.
Hạm đội của Thủy yêu lúc này chỉ cách bờ giỏi lắm chừng trăm trượng, nằm trong đường bắn của hỏa lực trên đảo. Lúc này hạm đội của chúng rơi vào thế quần long vô thủ, loạn thành một đoàn, bị hỏa thạch của Thang cốc bắn tới điên cuồng, không có cách nào tránh né hay chống lại, nghiễm nhiên trở thành bia đạn của quân trên đảo.
Tiếng hoan hô, hò hét trên Thang cốc đảo như sấm nổ liên hồi, sĩ khí trên đảo tăng vọt Quần hùng đua nhau từ chỗ nấp hiện thân ra, một mặt thì chạy tới bên rìa đảo, một mặt kéo cung bắn tràn. Tên bay như mưa, tung hoàng phá không trung, mang theo hỏa quang li ti khắp trời, chúi xuống hạm đội của Thủy yêu.
Trong tiếng lốp đốp liên hồi, hàng vàng mũi tên cùng phóng đến, boong thuyền, vách thuyền bắt lửa cháy đùng đùng. Tên xuyên qua thân thể của Thủy yêu, khiến chúng kêu thảm không ngớt. Trong chốc lát, hàng trăm người bị bắn chết đứng trên boong thuyền.
Hạm đội của Thủy tộc loạn thành một đoàn, tướng chỉ huy hạm thì bị cổ độc khống chế, không ngừng hạ lệnh tướng sĩ nhắm các thuyền khác mà khai hỏa. Chúng binh sĩ kinh nghi quái dị, nhưng thể không nghe, chỉ biết làm càng làm bậy, nên bắn đại lên Thang cốc.
Qua một lát sau, tên đá trên đảo vừa ngớt, bọn Thủy yêu chưa hết kinh hoàng, đã nghe hiệu giác lại nổi lên khắp nơi. Trống trận dập dồn, hàng chục chiến hạm cực lớn làm từ Phù tang mộc, với tên gọi "Tàng Nhật loan", từ trong chỗ nấp hiện thân, buồm trắng căng phồng, xé sóng lướt tới như bay.
"Păng păng" liên hồi, không đợi Thủy yêu chuyển hướng chiến thuyền ứng chiến, đầu mũi nhọn hoắc của Phù Tang hạm thuyền đã liên tiếp đâm sầm vào hạm đội Thủy tộc. Ngay lập tức, thân thuyền của chúng đong đưa kịch liệt, từng xoáy nước ùn ùn tràn vào chỗ vừa bị đâm thủng.
Trên Thang cốc đảo, quần hùng hò hét như sấm, ào ào chạy đến ven biển, nhảy lên những chiếc thuyền nhỏ đã chuển bị sẵn, phân mười người một tổ, hợp lực chèo đi như tên bắn, nhắm thẳng hạm đội thủy tộc mà đánh tới.
"Khai pháo! Khai pháo!" Tướng sĩ Thủy yêu kiệt lực la hét, pháo hỏa bắn bừa bộn, đập mạnh xuống biển, dâng lên những con sóng lớn. Hàng chục thuyền nhỏ lập tức bị sóng to đánh tan chìm mất xác.
Nhưng, rất nhiều chiếc thuyền nhỏ ấy vẫn ào ào tiến tới, xuyên qua sóng lớn, bủa vây bốn phía.
Cùng lúc đó, mười một chiến Phù Tang cự hạm đụng đánh lung tung, như hổ nhập bầy dê. Nếu nhìn từ trên xuống, có thể thấy chúng đang tung hoàng giữa đám chiến thuyền của Thủy tộc, cho dù chiến hạm của Thủy tộc có được chế từ thiết mộc cứng như đồng như thiết đi chăng nữa, nhưng dưới sự tồi hủy của Phù tang mộc và Huyền băng thiết, chúng không cách gì ngăn chặn được.
Trong khoảnh khắc, ba chiếc chiến hạm của Thủy tộc bị đụng thủng hàng trăm chỗ, bên trong đã ngập đầy nước, từ từ chìm xuống biển. Chiến hạm của Thủy tộc bắn hỏa pháo cuồng loạn, dù có trúng phải Phù Tang hạm, gây nên rất nhiều lổ hỏng, nhưng không cách gì đánh hư được.
Thuyền hạm đụng nhau lốp cốp, cọ quẹt sát nhau, tướng sĩ Thang Cốc gầm lên cuồng dại, lao mình phóng qua, đao quang như tuyết, thương chùy tung hoành, bắt đầu một cuộc chiến xáp lá cà cực kỳ thảm liệt.
Những chiếc Tiềm thủy thuyền di chuyển ngầm dưới đáy biển cũng xuyên qua được "Bắc Hải long cân võng" dày đặt, di chuyển đến dưới đáy chiến hạm rồi nổi lên mặt nước. Các chiến sĩ hoặc dùng thiết mâu đập vào vách địch hạm, tạo nên những lỗ thủng lớn, hoặc cắn chặt trường đao phóng lên trên, toài người vào thuyền, nhân lúc Thủy yêu không kịp phòng mà cấp tập đánh rát.
Trên chiến hạm của thủy tộc tán loạn nhân ảnh, chỗ nào cũng hỗn chiến đẫm máu. Các pháo binh không còn điểm lửa cho đạn pháp nữa, mà đua nhau bạt đao múa thương, cùng hàng trăm chiến sĩ Thang cốc đang xông đến kịch đấu, loạn thành một đoàn.
Hạm đội thủy tộc tuy có uy lực cực lớn, mang vài trăm đại pháo, nhưng khi dùng pháo hỏa không xong, phải dùng đoản binh giao tiếp, thì ưu thế đó không còn kể là gì nữa.
Mỗi quân của Thang cốc đều là kẻ kiệt ngạo hung bạo, có thể lấy một chọi mười. Đêm nay dưới hỏa lực bắn lén cực mạnh của Thủy tộc, bọn họ đã chịu thương vong thảm trọng, đã sớm ngậm trong lòng bao lửa hận đòn thù. Giờ khắc này, khi đã có cơ hội phát tiết, hung tính của họ đột nhiên bạo phát, tiếng kêu giết vang trời, sĩ khí kinh nhân.
Từng đợt bất tận chiến sĩ thét gào từ Phù Tang cự hạm, Tiềm Thủy thuyền, tiểu thuyền ... nhào lên chiến hạm của Thủy tộc, huy đao chém giết, đại khai sát giới. Tướng sĩ Triều Dương cốc tuy được huấn luyện bài bản, kiêu dũng thiện chiến, nhưng khi gặp đám hung đồ liều mạng này thì khí thế đã mất đứt hết phân nửa. Giao chiến được một lúc, bọn chúng bị giết đến hoa rụng lá rơi, hồn phi phách tán, đua nhau bỏ chạy rất thảm hại.
Thấy Thang Cốc quân giống như cơn thủy triều giận dữ tràn lan lên chiến hạm của Thủy tộc, ca vang, tiến mạnh, không ai chống được, lòng Thác Bạt Dã sướng khoái cùng cực, hận không thể hò hét ca vang.
Chỗ này tuy đã nắm phần thắng trong tay, nhưng khi nghĩ đến Long thần, Khoa Hãn Hoài chẳng biết hung cát thế nào, Vũ Sư Thiếp lại càng không rõ sống chết, sự sướng vui thoáng chốc trong lòng hắn chợt chuyển thành u ám hận buồn.
Chuyển mắt nhìn ra xa, thấy Xuy Vưu kịch đấu cùng Thiên Ngô ở trên không, đã bị lão áp chế rơi vào thế hạ phong, hung hiểm vô cùng. Hắn tức thời nổi cơn lửa giận, nhướn mày nói: "Tiên tử, chổ này xin giao lại cho nàng. Ta đến giúp Cá mực một tay!" Rồi cất tiếng cười dài, cầm ngang Thiên Nguyên nghịch nhận, nhanh chóng phóng thẳng tới Thiên Ngô.
Lưu Sa tiên tử vẫn chưa phác giác, đang tập trung thổi Ban Lan Ngọc hủy giác. Tiếng u u vút dài, hàng thiên vạn con "Huyền thủy bích mộc nghĩ" như mây xanh khắp trời, tùy theo tiết tấu của hiệu giác mà bay vòng vòng, đi đến chỗ nào là tướng sĩ thủy tộc ở chổ đã kêu thảm co rút, cuộn người chết bất đắc kỳ tử.
Khắp trời đầy hỏa quang, nhân ảnh cũng nhập nhòa hổn loạn, duy chỉ có nàng là bất động, lặng lẽ đứng trên đầu thuyền, quần áo phất phơ, tóc tay bay loạn. Đôi mắt lòng đen lòng trắng phân minh ấy của nàng si si nhìn bóng hình Thác Bạt Dã bay lên đầy khí thế. Không biết từ lúc nào, hình ảnh ấy hòa vào ảo ảnh của Thần Nông trong tâm trí nàng, hợp lại thành một, không phân biệt rõ nữa... Lòng nàng chợt đao như cắt, lệ thủy nhòe mi, hiệu giác càng lúc càng cất cao, như khóc, như hờn.....
Nhân đầu cự xà quay mòng mòng, càng chuyển càng nhanh, nhìn từ xa trông giống như một cây trụ lớn màu đỏ hồng, dựng đứng giữa trời mây biển nước. Sóng biển càng lúc càng dữ, hàng trăm dặm quanh đó chợt hình thành một xoáy nước khổng lồ. Sóng lớn chập chùng ly tâm, đẹp chưa từng thấy.
Long thần bị khốn ở giữa xà thân đang quay múa, phảng phất giống như giam thân vào đáy giếng, nhúc nhích gì cũng không được, lòng thầm cảm thấy không xong.
Nàng chợt nghe một tiếng gầm rống điếc tai, khí huyết sôi trào, liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy mây đen cuồn cuộn, gương mặt cuồng nộ của Chúc Long đang nhìn đăm đăm vào nàng, mặt ứa đầy huyết, mắt tả hiện lam quang lập lòe, chớp ánh nhìn vô cùng rùng rợn và khủng bố.
Long thần rúng động, biết lão đã phát giác được chỗ mình trốn, bèn ôm chặt Khoa Hãn Hoài, mặc niệm pháp quyết, cưỡi rồng phóng nhanh xuống dưới.
Chúc Long gầm rống điên cuồng, thân hình cực lớn đột nhiên thu súc.
Cuồng phong thốc vào mặt, trước mắt Long thần tối thui, miệng trợn trạo ngòn ngọt như muốn ói, khắp người giống như bị một luồng khí vô hình kềm giữ, lục phũ ngũ tạng chợt giống như bị xé rứt ra. Trong lúc kinh hãi vô cùng, nàng nhanh chóng mặc niệm "Thiên nhai chỉ xích quyết", cưỡi trên lưng rồng điên cuồng đâm sầm vào làn nước biển.
Chúc Long gầm thét như sấm, xà thân đột nhiên bóp chặt. Thế tiến của Long thần nhanh như điện, gần như đã đến được mép rìa, nhưng cuối cùng cũng bị đuôi rắn co lại quất trúng.
"Păng!" Mắt Long thần tối sầm lại, máu tươi trào ra lênh láng, kỳ kinh bát mạch đứt hết, lại bị luồng sóng khí lạnh như băng ấy quất trúng bay vụt lên cao, rồi rớt xuống nước biển lạnh như băng cách đó trăm trượng. Lúc ấy, nàng cảm thấy ngực như muốn nổ tung, đất trời nghiêng ngã, không còn cảm giác được bất cứ điều gì, hạ ý thức ôm chặt Khoa Hãn Hoài, từ từ chìm xuống biển...
Thanh Long bi thương giương nanh múa vuốt, rống lên thê thảm. Nửa thân người nó bị Chúc Long cắn chặt, tránh không thoát được, lại bị cái đuôi rắn cực lớn quét tới đánh trúng, lập tức rên dài và nổ tung, hào quang xanh đỏ tán loạn. Trong chớp mắt, hơn hai mươi chiếc Thanh long chiến hạm bị phân ra quây quần trên trời, trùng trùng rớt xuống mặt biển, rung rinh chìm nổi.
Bên trong chủ hạm, "Binh bàng" đụng nhau đồm độp, tiếng kêu cả kinh dâng lên khắp nơi. Lục Hầu gia mơ mơ hồ hồ nghe một âm thanh mềm mại của thiếu nữ khóc lóc: "Mỗ mỗ! Mỗ mỗ!" Lòng hắn liền rúng động: Chân Châu cô nương!
Đột nhiên mở mắt, vừa định cất người, sau lưng hắn đã đau kịch liệt, giống như bị một lực cực lớn xả ra làm đôi. Hắn "A" lên một tiếng, mồ hôi tứa ra đầm đìa, buông người ngồi xuống. Ngưng thần nhìn quanh, lúc này hắn mới phát hiện mình đầy thương tích, ngồi dựa trên Long ỷ, khắp người như thiêu như đốt, vừa mới nhúc nhích mà đã đau thấu tim.
Qua một lúc sau, ý thức của hắn từ từ rõ ràng, nhớ lại chuyện vừa rồi. Lúc ấy, sau khi hắn đứng lên đài chỉ huy chúng hạm, đã bị pháo hỏa của Thủy yêu bắn trúng ngay lưng. Nếu không phải bản thân tu vi khá cao, giờ này chỉ sợ đã sớm thành quỷ không đầu.
Thân thuyền lắc lư kịch liệt, người trong thuyền loạn cả lên. Tiếng khóc lóc của Chân Châu vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng lại nghe vô cùng ảo não. Hắn sốt ruột vô cùng, cố quay đầu nhìn lại, khẽ hỏi: "Chân Châu cô nương, sao rồi?"
Chân Châu nghe tiếng hắn, lại càng không chịu được, ôm chầm lấy Nhân ngư Mỗ mỗ, khóc rống lên: "Hầu gia, Mỗ mỗ người... người chết rồi!"
Lục hầu gia cố cắn chặt răng, nhịn đau đứng dậy, thấy Chân Châu đang quỳ ở một góc, trên gương mặt vương đầy lệ, khóc lóc thảm thương, giống như đóa hoa lê mắc mưa vậy. Nhân Ngư mỗ mỗ đang nằm thẳng trong lòng nàng, hai mắt trợn trừng, khóe miệng không ngừng ứa máu, quả nhiên là đã chết rồi.
Ca Lan Chuy cùng mọi người đang quây quần xung quanh đó, thấy Lục hầu gia đứng dậy, liền cùng nhau bước lên đỡ, vẻ u buồn kinh hải hiện đầy trên nét mặt, ảm đạm nói: "Hầu gia, chúng ta bại rồi! Thanh long phong ấn bị Chúc lão yêu phá rồi, bệ hạ... Bệ hạ cùng Khoa đại hiệp trọng thương rớt xuống biển, sinh tử còn chưa biết thế nào..." Liền sau đó, y bằng tốc độ nhanh nhất có thể có, đem toàn bộ sự tình phát sinh thuật lại một lượt.
Lục hầu gia thầm lạnh người, lưng tứa đầy mồ hôi lạnh. Cho dù hắn trước giờ coi trời bằng vung, cái gì cũng không sợ, nhưng giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy sự kinh khủng và tuyệt vọng tràn tới thật rõ ràng[2].
Mắt thấy chúng tướng Long tộc buồn bã mất hết tinh thần, không còn gì nữa, giờ chỉ biết dựa vào bản thân hắn, lại nhìn lại Chân Châu đang khóc lóc cực kỳ thương tâm, sự sợ hãi trong lòng hắn chợt mất hết, nhanh chóng bị nộ hỏa trùng trùng bốc lên cao, vỗ lên án một cái, hét to: "Ai nói chúng ta bại? Nam nhân Long tộc thà chết chứ không chịu bại, cho dù bị chét đứt đầu, cũng không thèm quỳ gối xin tha!"
Lục hầu gia tuy bình thường hề hà hể hả, giờ đột nhiên hét to như lôi đình vạn quân, khiến chúng tướng giật phắt cả người, cắn răng không dám nói. Ngay cả Chân Châu cũng dừng hẳn tiếng khóc, sợ sệt ngước mắt nhìn y, từng giọt lệ không ngừng đầm đìa trên gương mạt.
Lục hầu gia kích chưởng lên án, khắp người đau đớn vô cùng, nhưng cơn giận và đảm khí chợt tăng lên gấp bội. Hắn nhìn khắp chúng nhân, cao giọng tự hào nói: "Long tộc hoành hành Đông hãi hơn ngàn năm, có cơn sóng gió nào mà không gặp qua? Tám trăm năm trước, Long thần suất lĩnh sáu nghìn anh hào, tay không đại bại tam vạn đại quân của Bạch đế. Sáu trăm năm trước, Ngạo đại tướng quân cô thân đại chiến Hỏa tộc tứ tiến Cửu chân, kiệt lực mà chết. Ba trăm năm trước, tứ đại trưởng lão soái lĩnh bảy nghìn phụ nữ và trẻ em, cùng tam đại quân đoàn của Thủy yêu gặp nhau ngỏ hẹp, huyết chiến đến đồng tử cuối cùng..."
Hắn nói đến các chiến dịch này, mỗi trận đều là cố sự bi tráng có ghi trong sử của Long tộc. Trong tình huống sanh tử tồn vong này, nó lại càng giống như sấm rền gió cuốn, khiến lòng mọi người chợt sôi trào. Bọn tướng sĩ không ai là không động dung, sự lo lắng sợ sệt trong lòng từ từ chuyển hóa thành lửa giận trùng trùng.
Lục Hầu gia uy nghiêm nói: "Đại trượng phu sinh ra trong thời buổi thái bình thì chỉ cần cầu tiêu diêu tự tại, bình an vui sướng là tốt lắm rồi. Nhưng khi sinh trong thời loạn thế, thì cần phải sống sao oanh oanh liệt liệt, sinh thì vinh, tử thì có người luyến nhớ.Ta chỉ cần sống sao cho không phụ kiếp này, thì cho dù có chết giơ xương thối, cái chết đó có đáng tiếc gì?"
Dừng lại một chút, ánh mắt đầy lửa giận của y như muốn trào ra, gằn lớn từng tiếng: "Đại địch trước mặt, chính là lúc chúng ta không được xoay lưng lại với liệt tổ tiên hiền, nhằm lưu danh trăm đời sau. Ai dám khinh thường bảo rằng thất bại, lâm trận sợ sệt, Ngao Việt Vân ta là người đầu tiên giết hắn, tế đại kỳ của long tộc ta!" Nói đến câu tối hậu, hắn chợt vỗ mạnh một chưởng, một luồng sóng bung ra, biến cái thạch trác thành phấn.
Nhiệt huyết của Long tộc tướng sĩ sôi trào, đua nhau lớn tiếng hô: "Nguyện nghe mệnh lệnh của hầu gia, thề chết quyết chiến!" Sĩ khí đại chấn, thanh thế như sấm rền.
Chân Châu ngơ ngác nhìn Lục Hầu gia, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức hắn vậy. Nàng chợt nghẹn thở, chợt cảm thấy nóng bừng trên mặt. Trong nhất thời, nổi bi thương vì Mỗ mỗ mất, tiếng gầm rống bên ngoài thuyền... dường như không còn tồn tại trong cảm giác của nàng nữa.
Đương lúc đó, một tiếng động cực mạnh truyền tới. Không hiểu thuyền thân đã đập vào cái gì mà rung lắc liên hồi. Mọi người chuyển đầu nhìn ra, thấy sóng cồn dâng cao trên mặt biển, sấm sét liên hồi, con rắn lớn đầu người đó rống lên bi ai, đột nhiên phản thân đập mạnh xuống biển.
Tiếng oanh ùng nổ ra liên hồi, cự xà há miệng gầm rống, từng chiếc cự hạm của Thủy tộc bắn lên không quay tròn, bị đẩy rớt xuống mặt biển ngoài xa, tuy kinh mà không hiểm. Trong chốc lát, biển cả mênh mông lại có thêm nhiều chiến hạm của Thủy tộc nữa.
Chúng tướng vừa kinh vừa giận, đua nhau mắng chửi: "Mẹ cái bọn cá chết, Chúc lão yêu hành hạ đủ rồi, cái bọn yêu con cháu rùa ấy lại đến chiếm tiện nghi nữa." Mọi người vung tay múa chân, định phóng ra quyết một trận tử chiến.
Chúc Long đang trong cơn thống khổ và điên cuồng cực kỳ, gầm rống bay lượn một hồi ở trên không, rồi đột nhiên phóng vụt xuống biển, tạo nên sóng cồn tận trời cao, biến mất không thấy tông tích đâu nữa.
Lục Hầu gia khẽ ngạc nhiên, vừa kinh vừa mừng, cười lạnh nói: "Tuyệt diệu, bệ hạ và Khoa đại hiệp tuy thụ thương, nhưng cũng đại thương nguyên khí của Chúc lão yêu! Hà hà, thất thốn bị đứt, có muốn sính hung như thế nữa cũng không được. Người đâu, phất cờ truyền lệnh cho các hạm, nhân lúc hạm đội của thủy tộc chưa định trận hình, nhanh chóng tiến lên, dùng đoản binh đáp giáp lá cà, quyết một phen sống chết!"
Chúng tướng ùa lên lĩnh mệnh, ai làm việc nấy. Các kỳ thủ nhất tề cật lực chuyển động đại kỳ, Thanh long kỳ tức thời từ chủ hạm bay lên cao, phất phơ phần phật.
Cờ xí phất lên hạ xuống vài lần, các chiến hạm của Long tộc gần đó lập tức tâm lĩnh thần hội, đua nhau chuyển đầu thuyền, đâm sầm vào chiến hạm gần nhất của Thủy tộc.
Một cuộc đại chiến lập tức bắt đầu.
Hiệu giác thổi nhanh, buồm lớn phất phơ, hạm đội của Thủy yêu dường như thấy được kế hoạch của Lục hầu gia, không trực tiếp giao phong ở cự li gần với Long tộc, đua nhau triệt thối.
Thuyền hạm của Thủy tộc cơ bản vẫn còn hoàn hảo, tốc độ di chuyển vượt xa chiến hạm của Long tộc vốn đã bị tàn phá nặng nề. Chẳng mấy chốc sau, chúng đã bỏ hạm đội Long tộc lại phía sau lưng.
Hai quân cách nhau một dặm, chiến hạm Thủy yêu lúc này mới chuyển đầu, bố thành vòng tròn, định bao vây chiến hạm của Long tộc lần nữa.
"Oành! Oành! Oành!" Hàng trăm chiếc đồng pháo đồng thời khai hỏa. Hỏa quang tung hoành xuyên qua lại, nhắm thẳng Thanh long thuyền hạm hợp lực mãnh công.
Cùng lúc đó, do cột buồm bị gãy, boong thuyền vỡ ra, mấy chiếc chiến hạm Long tộc ở cự li gần nhất bị bắn nát nhừ, thảm không gì tả xiết.
Quần hùng Long tộc kinh giận điên người, nhưng cố nhịn trong lòng. Với cự li thế nào, đừng nói là xông lên dùng đoản binh giao chiến với Thủy yêu, chỉ sợ đi chưa được nửa đường đã bị bắn nát không còn gì. Nhưng mà nếu quay đầu thối lui, tốc độ dù sao cũng không bằng chiến hạm của Thủy yêu, bị chúng đuổi theo đánh cho tơi tả, thế còn thảm hơn.
Mắt thấy tiến không xong, lui không được, lòng mọi người gấp rút như lửa cháy, tất cả ánh mắt đều tầu trung về phía Lục hầu gia.
Lục hầu gia nộ hỏa trùng trùng, đầu óc xoay chuyển như bay, chợt lóe linh quang, trầm giọng nói: "Truyền lệnh cho các hạm, chặt hết các cột buồm, ở đó chờ lệnh. Cho dù có chiến đến một binh một tốt cuối cùng, thì cũng quyết cùng thủy yêu đánh cho cá chết rách lưới!"
[1]Chú: Thất thốn là chỗ nhược của bất kỳ loài rắn nào, cách rốn rắn thường khoảng 7 thốn.
[2]Lời tác giả: Cảm tạ mọi người ủng hộ. Nhân sinh có vui sướng có đau buồn, không kinh qua đau khổ, sao có thể biết bị ngọt của mật nó như thế nào? Sau khi mưa, ráng hồng mới là đẹp nhất. Cố sự này đương nhiên cũng là như vậy. Tôi từ trước giờ chưa từng cố ý vò nắn nhân vật trong truyện lên một góc độ nào, chỉ là thuận theo tính cách của họ, cấp cho họ một mệnh vận thích hợp nhất. Tôi tin cố sự này kết thúc rồi, mỗi nhân vật đều có một kết cục tuyệt đối sẽ làm mọi người vừa lòng.
|