Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 10: Man Hoang Yêu Nữ
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Sét giật chớp lòa, mưa lớn tạt nghiêng, gió lạnh như mạt sắt dao băng thổi vào mặt đau rát.
Sáu người luôn miệng giục ngựa chạy mau, thân mình cúi rạp trên lưng tuấn mã mã ướt đẫm, tựa hồ rất mệt mỏi vì phải vượt qua sơn lộ. Bùn đất tung tóe, đường núi chật hẹp, vực núi lởm chởm hiện ngay trước mặt. Ngựa mà trượt vó, thu thế không kịp ắt lao xuống dưới vách đá hiểm trở.
Ánh chớp nháng lên, sơn cốc lộ màu xanh biếc. Ngay khu rừng rậm trước mặt tọa lạc ẩn hiện một vài tòa thạch ốc.
Đại hán đi trước có hàm râu quai nón mỉm cười lộ vẻ mừng rỡ: "Trước mặt chính là Thạch Bảo Thôn rồi, mọi người tới đây nghỉ ngơi..."
Lời nói còn chưa dứt, bỗng có một tiếng nổ lớn, từ trên vách núi bên trái, một khối cự thạch đột nhiên rơi xuống ầm ầm, thế như sét đánh, nhắm ngay khoảng đất trước đầu ngựa lao thẳng xuống đánh "Đùng" một cái.
Nước bắn loạn xạ, bùn nhão văng hàng cục khiến tuấn mã hoảng kinh chồm hí liên hồi. Tình thế vừa rồi thật vô cùng nguy hiểm.
Đám người hoảng loạn, một vị đại hán chỉ lên vách núi hô lên thất thanh "Cái gì kia?".
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, bỗng thấy một con cự điểu sắc đen kìn kịt đậu lù lù trên đỉnh núi. cặp mắt xanh lớn tựa cái lục lạc chiếu xạ hung quang lạnh lẽo như từ địa phủ hắc ám đang chòng chọc xoi mói đám người, thập phần rùng rợn.
Tất cả sợ hãi vội vàng đảo ngựa, rút đao phòng bị, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đại hán râu quai nón ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy con cự điểu trông giống như miêu đầu ưng (chim cú mèo), nhưng chỉ có một cái chân to lớn dũng mãnh và một cái đuôi như đuôi lợn lại mọc nhiều lông xác xơ. Chợt tâm can rúng động, liền kêu lên thất thanh "Kì Chủng"(*).
Con quái điểu kêu lên một tiếng "Oác" quái dị, quạt đôi cánh lớn lao lên trời, đột nhiên biến mất sau khoảng rừng rậm.
Đám người thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy kinh hãi. Con hung điểu này vốn là điềm rất bất tường, đột nhiên xuất hiện tất có ôn dịch hoành hành.
Một vị đại hán áo xanh lẩm bẩm: "Con bà nó, mới tiết thu đông mà trời đã mưa dông triền miên, khắp nơi lại xảy địa chấn liên tục, đêm nay lại có chim dữ xuất hiện... cho dù có nói là quái sự chẳng liên quan gì nhưng đều xảy ở một nơi. Chẳng biết là có liên quan tới Bì Mẫu Địa Khâu hay không?".
Đám người nghe vậy mặt liền biến sắc. Vị đại hán râu quai nón "hừ" lên một tiếng giận dữ nói: "Quốc gia loạn lạc ắt sinh ra yêu nghiệt. Núi Ba Mẫu có khác gì Đại Hoang lẽ nào có thể phát sinh chuyện tốt lành? Đợi tới sáng mai, rốt cục cũng sẽ tự biết rõ một hai thôi. Đi nào!"
Đám đại hán liền ra roi giục ngựa, vòng qua khối cự thạch tiếp tục lao đi vội vã.
Giông tố càng lúc càng lớn, hạt mưa dày đặc như tên bắn liên châu, chớp giật nhì nhằng mịt mù trắng xóa, đường núi nhạt nhòa khó định. Đi tới bìa rừng dưới chân núi, chợt thấy một tòa thạch bảo đen ngòm tối tăm không đèn không lửa. Đừng nói tiếng người, ngay nửa tiếng gà kêu chó sủa cũng không có. Cảnh tượng cô liêu tịch mịch như bãi tha ma.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng ớn lạnh. Vị đại hán râu quai nón nói lớn: "Các vị hương thân, bọn tại hạ giữa đường mắc mưa lớn, rất mong được tá túc một lát. Thật phiền quá.".
Sau tiếng gọi, chẳng thấy có lời đáp lại. Đám người cảm giác có điều gì đó không ổn, lập tức đồng loạt xuống ngựa, cẩn thận dắt cương tiến tới trước mặt tòa đệ nhất thạch bảo. Chợt thấy xác một con chó vàng nằm giữa đống bùn, toàn thân bất động, phía dưới là vũng máu đã đen đặc.
Ánh chớp chợt nháng lên, đám người bật kêu "A" thất thanh, đồng loạt thối lui một bước. Mấy con tuấn mã lập tức hoảng loạn không ngừng.
Chỉ thấy con chó lạc miệng lè lưỡi, hai mắt trợn tròng, toàn thân đầy những lỗ nhỏ, tử trạng vô cùng thê thảm. Vô số những con dòi bọ đủ màu sắc hình dạng từ trong hốc mắt, lỗ tai và các lỗ trên người bò ra nhung nhúc. Nghe tiếng đám người hô lên, hàng trăm con bọ tức thì tung cánh bay lên ào ào tán loạn trong không trung.
"Cửu thái thi trùng!" Đám người sắc mặt đại biến, một vị đại hán áo đỏ không dám chần chừ, liền mở túi da lấy ra một đám hồng sa nhắm phía trước ném tới.
"Hực" một tiếng, hỏa quang phát động, lừa cháy như bão táp cuốn lấy đám bọ nhiều màu thiêu đốt phừng phừng. Tiếng lách tách dồn dập, mùi hôi tanh bốc lên, xác bọ cháy rơi lộp bộp xuống đầy đất, lập tức bị nước mưa xối luôn vào vũng bùn.
Đám người lập tức cởi bố phục, nhanh chóng đưa lên bịt miệng, nín thở. Tim nhảy phình phịch trọng ngực, lấy can đảm từ từ tiến tới. Đến trước cửa liền lăng không phát chưởng. Chưởng lực đẩy cánh cửa gỗ mở rộng, một mùi tanh tưởi lập tức tỏa ra.
Hán tử áo đỏ đưa bàn tay thô ráp như cành cây, lấy ra "Tam Muội Hỏa Sa" đốt lên, ánh lửa chiếu rõ bên trong. Họ cảm giác như vừa hớp lấy một hơi khí lạnh, toàn thân biến thành cột đá.
Trong nhà ngổn ngang hơn mười cái xác chết, so với con chó ngoài cửa đều cùng một dạng. Toàn thân đầy những lỗ, nhung nhúc những con Cửu Thái Thi Trùng. Nghe thấy tiếng động, chợt xòe cánh bay lên thành từng bầy tán loạn.
Bên cạnh xác người, bốn con Cửu Vĩ Hắc Hồ (hồ ly đen chín đuôi) đang cúi nhai xương rào rạo, phía trên thân mình, thình lình lộ ra chín cái đầu quái dị, vuốt chân như hổ trảo, mắt xanh lè đầy hung tính quắc nhìn mấy người. Miễng lưỡi thè lè, dớt dãi nhỏ tong tong, kêu những tiếng the thé như trẻ con khóc.
"Long Chất!"(**) Đám đại hán giật nảy mình. Đây chính là yêu thú chín đầu chín đuôi vô cùng hung bạo, thích ăn thịt người. Mấy chục năm trước từng hoành hành suốt một giải đông hoang, gây hại biết bao nhiêu nhân mạng. Về sau bị Thanh Đế Linh Cảm Ngưỡng giết sạch không còn một mống. Thật không ngờ đêm nay lại xuất hiện, hơn nữa lại có tới bốn con.
Vị đại hán áo xanh vốn biết yêu thú này rất lợi hại, người toát mồ hôi lạnh, cất giọng nói: "Long Chất tốc độ cực nhanh, sức mạnh hung bạo không gì chống lại được. Chúng ta trước mắt lùi ra chỗ rộng rãi rồi bày trận pháp dụ chúng ra mới giết được.".
Mưa lớn vẫn rền rĩ, nước mưa rơi xuống thân mình lạnh thấu gan. Đám người nắm chặt cán đao, nín thở tập trung rón rén từng bước lùi ra ngoài.
Bốn con Long Chất hung dữ vô cùng, đưa ánh mắt đầy thú tính man dại nhìn chòng chọc vào bọn họ. Ba mươi sáu cái đầu quái không ngừng dõi theo sự di chuyển của đám người, cổ họng liên tục phát ra những tiếng gầm gừ lạnh lẽo, đột nhiên đồng loạt rống lên âm thanh quái dị. Cùng lúc đó sấm giật chớp nháng hòa theo đầy khủng bố.
Chợt hơi tanh cuồn cuộn, đại hán áo đỏ ứng biến không kịp, đã thấy một con Long Chất hung hăng vồ tới nơi, chín cái đầu yêu thú đều há hoác gầm thét nhắm đỉnh đầu táp xuống.
Đại hán áo xanh nhanh tay lẹ mắt, quát lên một tiếng vung đao nhắm giữa đầu con Long Chất bửa một nhát. Thuận theo tiếng quát sấn tới, gom lực đá ra một cước.
Bên ngoài, mấy đại hán nhanh chóng chung lưng tạo thành một vòng tròn, quát lên mấy tiếng giơ đao múa tít. Ánh đao chớp chớp liên hồi khiến đám Long Chất phải kiêng dè lùi lại.
Trong lúc hỗn loạt, chợt nghe tuấn mã hí lên thê thảm. Hai con Long Chất mắt thấy đột kích không xong liền chuyển hướng tấn công đám ngựa. Chỉ trong nháy mắt, ba thớt tuấn mã đã bị táp gãy cổ, giãy giãy mấy cái rồi nằm im bất động.
Đại hán râu ria nổi giận đùng đùng quát lớn: "Con bà nó (***), đường đường lão tử ở đây, lũ súc sinh tầm thường bọn ngươi có là cái thá gì". Nói đoạn lật đao như chớp chém ra, nhắm đúng đầu con Long Chất đang điên cuồng táp ngựa kia bửa xuống.
Gã đại hán áo xanh la lên thất thanh: "Tề đại ca hãy coi chừng". Tiếng còn chưa dứt, bên ngoài ba con Long Chất đã rống lên nhắm đại hán râu ria, trùng trùng lớp lớp lăng không vồ tới.
Đại hán râu ria trong lòng phát lãnh, chân tay luống cuống như bị trói, không cách gì cục cựa. Mắt thấy hai mươi bảy cái miệng đỏ lòm lòm như máu nhất tề há ngoác, nước dãi cùng nước mưa bắn lung tung đầy mặt thì vừa giận dữ vừa hối hận, thầm nghĩ "Mạng ta xong rồi!".
Chợt nghe đánh "bùm" một cái, đỉnh đầu khí nóng hừng hực cuồn cuộn, bốn con Long Chất đột nhiên vọt ngược lại, miệng thét lên be be, ngó lên nóc tòa thạch ốc gào thét quái dị.
Đại hán râu ria còn chưa hết kinh hoảng, lại nghe trên không có tiếng kêu "ngao ngao" rất lớn liền đánh mắt nhìn lên. Chỉ thấy giữa trời mưa to như trút, một bóng cự điểu màu đỏ ối đang chao lượt không ngớt. Hai mắt sáng quắc nhìn xuống hung dữ ngạo mạn. Trên lưng thấp thoáng có hai bóng nhân ảnh nhạt nhòa mờ mịt.
Bốn con yêu thú dường như bị đôi cánh lớn của cự điểu áp chế, lộ vẻ bồn chồn mà chưa hết hung hăng, chín cái đuôi cụp cả xuống, đầu hục hặc cứ nhác chừng cự điểu mà gào thét, khi thì nhảy nhót, khi thì chực vồ, đầy vẻ khiêu khích.
Chợt nghe có tiếng cười khanh khách như chuông bạc vọng xuống: "Súc sinh ngu muội, lão thất phu Linh Cảm Ngưỡng năm xưa chưa giết hết các ngươi, nay để bổn tiên tử tiện tay kết liễu vậy.".
Con cự điểu kêu vang như sấm chớp, hai cánh quét qua như cuồng phong bão lửa ầm ầm cuộn tới.
Bốn con Long Chất từ kêu "khi" một tiếng, cất thân nhảy qua khối lửa, kêu thét không ngừng cực kỳ thảm thiết. Đột nhiên không thèm quan tâm quái điểu, phi thân bỏ chạy.
Ánh bạc lóe sáng liên tục phát ra tiếng "tinh tinh", máu bốn con yêu thú bắn ra tung tóe, xác văng ra xa hơn mười trượng giật giật mấy cái rồi nằm im bất động. Lửa tía bốc cao, trong nháy mắt bị đốt rụi thành đống tro cốt.
Đám đại hán nhìn thấy nửa mừng nửa sợ, không biết là nhân vật nào đã đến. Đại hán râu ria liền cất giọng: " Đa tạ ân công cứu giúp..." Ánh chớp chợt nháng lên một cái, trông thấy trên lưng cự điểu có hai người oai phong lẫm liệt, hốt nhiên cứng họng líu lưỡi, tức thì câu nói nửa chừng bị nghẹn luôn nơi cổ.
Cự điểu ngẩng đầu duỗi chân từ từ hạ xuống, nhìn kỹ trên lưng có một thiếu nữ áo vàng chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, bím tóc tung bay, nhìn mọi người miệng cười chúm chím. Dưới tai cô lại đeo lủng lẳng hai con xích luyện xà luôn uốn lượn le lưỡi. Nhưng má lại có lúm đồng tiền dáng vẻ rất ngây thơ hồn nhiên, thật là quỷ dị.
"Lưu Sa Tiên Tử!" Đám đại hán ngơ ngác nhìn nhau. Thật không thể ngờ kẻ cứu mình lại chính là kẻ mang ác danh đệ nhị yêu nữ của đại hoang.
"Ân công của mấy người vốn là vị này!" Lạc Cơ Nhã khẽ liếc một mắt về phía vị thiếu niên áo màu ngọc xanh đứng sau, cười lên khanh khách: "chứ ta thì chẳng có hứng thú giải cứu đám ngu ngốc các người".
Thiếu niên áo xanh nhìn đám người vẻ cười cười, gật đầu ra hiệu, trong dáng cười ẩn chứa thấp thoáng vẻ âu lo chưa nguôi.
Đại hán râu ria nhìn thấy thiếu niên anh khí bức nhân, tươi cười như hoa, bất giác run nhẹ. Chỉ cảm thấy người này rất quen, như đã gặp qua ở đâu rồi, hốt nhiên chấn động thất thanh nói: "Phải rồi, các hạ là thần đế sứ giả Thác Bạt thái tử!"
Ba ngày trước, Thác Bạt Dã cùng với Xi Vưu hai người hóa ra Thanh Long và Cự Lân Long cùng với Bắc Hải Thần Mãng là hóa thân của Chúc long lão yêu quyết đấu sinh tử một trận. Nếu như lúc đó Chúc Long chưa bị Khoa Hãn Chuẩn với Long Thần làm trọng thương trước. Bằng vào hợp lực của Thác Bạt Dã cùng Xi Vưu thật chẳng có cách nào đả bại được hắn.
Lúc ấy Chúc Long con mắt bên phải đã mù, điểm yếu của xà thân là nơi thất thốn lại liên tiếp trúng "Đoạn Lãng Đao", thêm bị Thanh Long tấn công dồn dập nên đã chẳng còn hung hăng được nữa. Mặt khác trước lúc các tộc đại chiến, hắn vốn đào luyện thành Bất Tử Thú Thân, lại rèn luyện "Nhiếp Thần Ngự Quỷ Đại Pháp" nhưng bị tẩu hỏa nhập ma không thể khống chế ngàn vạn nguyên thần của hung thú bên trong cơ thể, dẫn tới dần dần tiến vào trạng thái điên loạn.
Tiếp đó lại bị song long Thác Bạt Dã, Xi Vưu thay phiên nhau đánh xuống, Chúc Long giận dữ hóa điên liền dốc toàn lực liều lĩnh thi triển "Huyết Hồn Thủy Phách Đại Pháp" mong sao đánh nhanh thắng nhanh, đem bọn họ hai người nuốt chửng vào trong bụng cho tiêu hóa hết.
Không ngờ khéo lại hóa vụng, bị bọn Thác Bạt Dã hai người lợi dụng phản công, từ trong cơ thể đánh lộn nhào nhào, chấn đứt kỳ kinh bát mạch. Kinh mạch đã đứt, những tà hồn lệ phách trong nội thể hắn ta từ từ mất kiểm soát quay lại tự phá lẫn nhau rồi tiêu diệt luôn cả nguyên thần của hắn.
Chúc Long thất bại hoàn toàn, phải hiện nguyên hình.
Thác Bạt Dã với Xi Vưu thừa cơ dẫn quần hùng Thang Cốc ngang nhiên phản kích, giết sạch Triêu Dương Hạm Đội trong nháy mắt, đoạt lấy mười chiếc thuyền lớn với Tử Hỏa Thần Pháo.
Thiên Ngô vốn chẳng có lòng duy trì cuộc chiến, liền bảo toàn thực lực, thu thập tàn binh mà bại tẩu.
Bọn Thác Bạt Dã hai người thừa thắng xông lên, mang theo quân Thang Cốc hối hả truy đuổi ra tận Đông Hải, lại vòng ra phía sau lưng tấn công dồn dập ba đại hạm đội của Bắc Hải. Lấy ít đánh nhiều, trong ngoài hợp công. Cuối cùng Thủy Yêu hạm đội như rắn mất đầu bị giết cho tan tác, cả Triêu Dương lẫn Bắc Hải hạm đội bị tiêu diệt hết.
Trận hải chiến tung hoành hơn trăm dặm của hơn mười vạn người ấy là vào đêm tháng mười năm 590 Đại Hoang. Hai bên cùng huy động rất nhiều binh lực, thương vong nặng nề, chiến trường vô cùng khốc liệt có thể nói là kinh thiện động địa chưa từng có trong lịch sử.
Cuối cùng, tuy là liên quân Thang Cốc - Long Tộc toàn thắng nhưng hạm đội của Thanh Long gần như bị tiêu diệt, một vạn sáu ngàn quân Long Tộc tinh nhuệ chỉ còn lại không tới tám trăm tàn binh. Quân Thang Cốc thương vong quá nửa, hạm đội Phù Tang huấn luyện trong năm năm chỉ còn lại có bảy chiến thuyền. May còn cướp được cả lớn lẫn bé hai mươi sáu thuyền của Triêu Dương hạm đội, tính lại lợi ích cũng chỉ có vậy.
Bên Thủy Tộc dốc toàn lực xuất trận, tập kết lại hơn hai mươi nước, sáu hạm đội lớn tạo thành một đội hình vô cùng mạnh mẽ. Vốn tưởng có thể quyết chiến dứt điểm tại Đông Hải, cuối cùng lại vấp phải quân Long Tộc hung hãn ngoan cường phi thường, thêm bị liên quân Thang Cốc đánh úp, đành chịu thảm bại nặng nề. Tổng cộng tám trăm chiến thuyền Thủy Tộc bị đánh đắm, tám vạn thủy sư đại quân cùng gần ba vạn tám ngàn quân bị phá tan phải rút chạy.
Vài ngày sau, trăm dặm biển cả lềnh bềnh xác người, đến các loài thủy sinh cũng có mùi máu tươi. Khí tanh hôi hấp dẫn kên kên lượn vòng vòng kiếm ăn, cá mập quẫy sóng gặm xác. Tới mức thủy triều ở mạn đông Đại Hoang đều nhuốn sắc đỏ ối, tới hơn nửa tháng sau mới dần dần tiêu tán.
Mùa thu năm đó bị gọi là "xích triều chi thu" (mùa thu có thủy triều đỏ ối) cũng vì lẽ đó.
Đối với cả hai bên mà nói, đều là tổn thất thê thảm. Hai tộc kẻ chết người bị thương thế nào vương thần đều rõ.
Vốn được tôn xưng là "Đại Hoang Đệ Nhất Thần" của Thủy Tộc, Chúc Long một mình liên tiếp giao chiến với Khoa Hãn Chuẩn, Long Thần, Thác Bạt Dã cùng Xi Vưu bốn vị tuyệt đỉnh cao thủ, kinh mạch đứt hết, tẩu hỏa nhập ma, rốt cục hồn phi phách tán.
Một trong Thủy sư tam đại danh tướng Tô Bách Dương Xỉ bị Ngao Việt Vân của Long tộc trảm trước trận tiền ở Đông Hải, Thập Dực quân Đinh Giải bị Quy Lộc Sơn giết chết. Ngoài ra, đại tướng thủy sư tổng cộng chết mười bảy người, các tướng soái trọng thương tàn phế do trúng phải Phong Ma Độc Cổ cũng ko dưới bốn mươi người. Các đại tướng ở sáu hạm đội lớn của Thủy tộc mười phần cũng chỉ sống sót được bốn.
Giết địch một ngàn thì cũng tổn hại tám trăm, đại tướng trong Thanh Long hạm đội của Long Tộc thương vong gần hết. Đám Lục Hầu Gia, Quy Lộc Sơn, Long Thược Qúy, Ca Lan Chuy đều may mắt thoát chết một cách hãn hữu nhưng cũng mang thương tích đầy mình, hơi thở thoi thóp. Long Thần kinh mạch đứt hết, thương thế trầm trọng. Đoạn Lãng Đao Khoa Hãn Chuẩn lãnh lấy vết thương trí mạng, hôn mê bất tỉnh. Ngay cả tân khách của ngũ tộc tới chúc mừng hôn lễ thì số chết không ít, số bị thương cũng chẳng nhỏ, tình huống thê thảm vô cùng.
Tân nương đã bị cướp đi, hôn lễ vui vẻ đành hủy bỏ. Thác Bạt Dã thân là Tân Long Thần, đành đứng ra thu dọn tàn cục, chăm sóc thương vong cũng mất đứt ba ngày. Nhất thời chẳng thể rảnh tay mà chạy tới Bì Mẫu Địa Khâu để giải cứu Vũ Sư Thiếp.
Bọn Lục Hầu Gia thì quay trở về, Khoa Hãn Chuẩn cùng Long Thần thương thế quá nặng , đám danh y "cây nhà lá vườn" của Thang Cốc đành bó tay. Không Tang Tiên Tử, Cô Xạ Tiên Tử trúng phải hỏa độc, cổ trùng độc môn của Công Tôn Anh Hầu, nhờ có Lưu Sa Tiên Tử cứu chữa cũng chỉ giữ được tính mạng chứ chẳng thể nào giải trừ được hết.
Thác Bạt Dã lòng như lửa đốt, một mặt thì cho phi điểu truyền tin mời Linh Sơn Thập Vu tới ngay Đông hải cứu giúp, một mặt cùng với Lưu Sa Tiên Tử cưỡi Thái Dương Điểu tới ngay Ba Mẫu Sơn giải cứu Long Nữ. Bọn Xi Vưu thì ở lại tiếp tục phòng thủ Thang Cốc, đề phòng Thủy tộc tấn công trở lại.
Thái Dương Điểu bay không ngưng nghỉ, liên tục bảy tám thời thần đuổi về hướng Đông hải. Khi ở trên không chợt thấy ánh lửa nhá lên, kịp thấy yêu thú tấn công đám người, Thác Bạt Dã liền giục chim vọt tới kịp thời giải cứu...
Nói tới đây thì đã rõ người thiếu niên áo xanh kia chính là kẻ đả bại Hắc Thần tại hội bàn đào trên núi Côn Lôn, cũng chính là người vừa mới đây đánh bại Chúc Long, danh trấn thiên hạ không ai khác ngoài Long Thần Thái tử. Đám đại hán hết thảy đều cảm kích, vừa mừng vừa sợ vội vàng bái tạ.
Thác Bạt Dã vội nhảy xuống khỏi lưng chim, nâng bọn họ dậy. Chợt nhìn đại hán râu ria giây lát kêu "A" một tiếng, đột nhiên cười nói: "Người là Tề Nghị, Tề đại ca!"
Té ra vị đại hán râu rìa này chính là người bốn năm trước đã cùng với Thác Bạt Dã, Khoa Hãn Chuẩn vượt qua ngàn dặm đến Thận Lâu Thành trợ chiến, là du hiệp của Kim tộc tên gọi Tề Nghị. Tuy chỉ ở cùng với Thác Bạt Dã trong thời gian rất ngắn, nhưng lại có một đoạn giao tình, hai người rất tâm đầu ý hợp. Chỉ là hiện tại hắn râu ria xồm xoàm, đầu bù tóc rối nên Thác Bạt Dã nhất hời không nhận ra.
Tề Nghị thấy hắn lại có thể nhớ rõ kẻ vô danh tiểu tốt như mình, trong lòng vô cùng kích động, thoáng cái nước mắt lưng tròng, cười lên ha ha: "Là ta! Chính là ta! Năm ấy nghe được tin tức của thái tử, mỗi ngày một tiến bộ sáng lạn, lão ca ca ta cảm thấy vui mừng thay cho ngươi. Vẫn thầm mong có ngày gặp lại, ai ngờ gặp được ngươi đêm nay."
Những du hiệp đồng hành với Tề Nghị cũng từng nghe hắn kể việc ngày trước cùng Khoa Hãn Chuẩn, Thác Bạt Dã ngàn dặm phá vây, bỡn cợt thủy yêu lập lên giai thoại còn nửa tin nửa ngờ, cho tới lúc này mới rõ là chuyện thật không sai. Lại thấy gã bây giờ tay nắm chân bắt, chuyện trò rất nồng nhiệt vui vẻ với vị thiếu niên anh hùng này, bất giác vô cùng hâm mộ.
Thác Bạt Dã gặp lại cố nhân, cảm giác rất là thân thiết, cười nói: "Tề đại ca không cần phải khách khí, cứ xưng hô như trước kia là được, chúng ta gặp lại ở đây có thể nói là duyên phận không nhỏ."
Tề Nghị trong lòng xúc động, không biết nói năng thế nào cho phải, đỏ mặt cười nói: " Thác Bạt thái tử... ơ không... Thác Bạt huynh đệ, huynh đệ bọn ta vì phiêu bạt thiên hạ trời nam bể bắc mà tụ họp lại, thường có nói chuyện về đệ. Tất cả đều cho rằng đệ thủy chung trước sau như một tất sẽ thành nghiệp lớn. Hai ngày trước lại nghe nói đệ tại Đông hải đánh lũ thủy yêu tơi bời hoa lá, chúng ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, chỉ hận không thể bay ngay tới Đông hải, lại sát cánh cùng đệ thu thập bè lũ..."
Hắn ta nói một câu thì mấy vị du hiệp cũng mồm năm miệng mười phụ họa gật đầu gật cổ. Vị đại hán áo xanh chợt hỏi thêm một câu: "Phải rồi, Thác Bạt thái tử lần này đuổi tới Bì Mẫu Địa Khâu có phải nhằm giải cứu Long phi chăng?"
Thác Bạt Dã khẽ giật mình, mỉm cười thừa nhận. Thật không ngờ tin tức lại truyền nhanh đến vậy, chỉ ba ngày ngắn ngủi vậy mà thiên hạ đã biết hết. Chẳng biết lúc này Vũ Sư Thiếp tình trạng ra sao? Công Tôn Anh Hầu đã dùng phương pháp âm độc nào vũ nhục nàng hay chưa? Trong lòng nổi lên một nỗi chua xót, sắc mặt tức thì trở thành ảm đạm.
Đại hán áo xanh giọng đầy căm phẫn: "Con bà nó, gã Công Tôn gì gì đó thật là phường vô sỉ, dám bắt thánh nữ của bổn tộc để uy hiếp thái tử. Nếu chẳng phải thái tử tâm tính nhân hâu, anh minh quyết đoán thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa...."
Mấy người bên cạnh liên tục đưa mắt làm hiệu, hắn tự thấy mình hăng hái quá đà liền vội ho lên một tiếng lấy lại tinh thần nói: "Nghe nói gã Công Tôn chuột nhắt kia bắt Long phi giấu vào hiểm địa, nhà nhà đều hết sức căm phẫn. Tề đại ca liên lạc với các bằng hữu hẹn trong hôm nay đồng loạt xông vào Bì Mẫu Địa Khâu, những mong có thể giúp cho thái tử. Không ngờ lại gặp được thái tử ở đây thật là tốt quá."
Thác Bạt Dã lộ vẻ cảm động, chằng ngờ anh hùng thiên hạ ngàn dặm xa xôi đều tới giúp giải cứu Vũ Sư Thiếp, liền hướng về mọi người hành lễ: "Đa tạ các vị trượng nghĩa tương trợ!"
Đám du hiệp lật đật đáp lễ, vội vàng nói: "Thác Bạt thái tử quá khách khí rồi! Chẳng phải nhờ thái tử giữa hội bàn đào đã vì đám du hồn ngũ tộc chúng tôi mà tranh luận, gián tiếp miễn tội cho đám lưu tù Thang Cốc, thì chúng tôi đâu có thể tự do tự tại lai vãng giang hồ? Ân đức của thái tử, du hiệp khắp thiên hạ đều khắc ghi vào tâm khảm."
Lưu Sa Tiên Tử đứng một bên sốt ruột, cười lên khanh khách: "Thác Bạt tiểu tử, ngày mai Công Tôn Anh Hầu mở tiệc cùng với Vũ Sư tỷ tỷ ta thành thân. Ngươi có đến hay chăng, không nhanh thì ngay cả chén rượu mừng cũng chẳng đến lượt."
Thác Bạt Dã cười nhẹ, tuy chẳng biết đám du hiệp này có thể giúp được gì hay không, nhưng bọn họ rõ ràng là có ý tốt, nên chẳng tiện khước từ. Lại liếc qua bảy thớt tuấn mã giờ nằm trong vũng máu, nóit: "Tề đại ca, các vị bằng hữu, nếu chẳng ngại thì hãy cùng lên lưng Thái Dương Điểu, chúng ta cùng xông vào Bì Mẫu Địa Khâu."
Nói dứt liền niệm pháp quyết, thanh kiếm vụt sáng lòa, từ đó hiện thêm hai con Thái Dương Điểu kêu vang bay lượn xung quanh.
Đám Tề Nghị vui mừng đồng ý ngay. Tiện tay phóng hỏa đốt Thạch Bảo thôn cùng mấy xác chết với đám cổ trùng một lượt, phòng chúng reo rắc ôn dịch. Sau đó quay ra chỗ Thác Bạt Dã học lấy yếu quyết cưỡi Thái Dương Điểu rồi tất cả cùng bay lên không.
Sáu vị du hiệp này trước nay chưa từng cưỡi điểu mà bay lên bao giờ, huống hồ lần này lại là thần điểu Thái Dương của Mộc tộc. Loáng cái lao lên cao vạn trượng, cuồng phong cùng với nước mưa quất vào mặt ào ào, tưởng như bị hất tung xuống dưới bất cứ lúc nào, lại cảm thấy hồi hộp sung sướng, vội cẩn thận bám chặt lấy lông của Thái Dương Điểu, ép sát thân mình xuống lưng chim cơ hồ nghẹt thở. Bay tới hơn mười dặm mới từ từ trấn tĩnh ổn định lại được.
Mưa lớn dần ngớt, bay trên không chỉ thấy dãy núi trùng điệp nhạt nhòa trong đêm. Mấy người lớn tiếng nói chuyện với nhau cũng tiếng được tiếng mất.
Mấy ngày vừa rồi, các vị tân khách từ Thang Cốc lục tục trở về Đại Hoang, tin tức cũng theo đó mà lan ra ngoài. Người nói người nghe truyền nhau không tránh khỏi hoa ngôn phóng đại, một số tình tiết trở thành như chuyện thần thoại. Bọn Tề Nghị cảm thấy rất tò mò nên hỏi han cặn kẽ. Thác Bạt Dã cũng chẳng ngại phiền, nhất nhất kể lại hết.
Đám người nghe chuyện lúc thì hồi hộp thấp thỏm, lúc thì thống khoái ly kì, có khi lại kích động chửi rủa. Nghe đến đoạn Khoa Hãn Chuẩn bị trọng thương vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Tề Nghị trong lòng lo âu khôn tả, căm phẫn mãi không thôi.
Đến vùng phụ cận Liễu Diệm sơn, từ xa xa phía trước đã thấy lửa cháy thấu trời, khói đen cuồn cuộn, lưỡi lửa như sóng biển cuốn trào khắp đỉnh núi. Loáng thoáng nghe có tiếng sáo Ba Ô (****)(sáo mèo) mượt mà êm dịu xen lẫn với tiếng kêu gào gầm thét của dã thú hoang điểu.
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Từ ngày mặt đất nứt toác, Địa Khâu xuất hiện, Thổ tộc, Mộc tộc liên tiếp phát sinh quái sự. Giông tố sấm sét, mưa đá, động đất, tuyết lở, bệnh dịch, yêu thú nhanh chóng hoành hành, khiến bọn họ kinh hoảng không ít.
Thác Bạt Dã liền dục mọi người cưỡi thần điểu hạ xuống.
Mưa nhỏ lắc thắc, lửa cháy đùng đùng, khói bay mịt mờ, trong không khí lẩn quất có mùi gì rất tanh tưởi. Bọn Tề Nghị không để ý ngửi phải tức thì váng đầu hoa mắt suýt nữa thì từ trên lưng thần điểu nhào ngay xuống dưới. Thác Bạt Dã cảm thấy có chút bất ổn.
Hai hàng lông mày của Lưu Sa Tiên Tử hơi nhíu lại, cười lạnh: "Chắc chắn là ả!". Vừa nói vừa thò tay vào túi thơm, trong tay đã xuất hiện một chiếc bình ngọc nhỏ, phất một cái đẩy về phía Thác Bạt Dã một luồng gió nhẹ.
Mọi người chỉ thấy một mùi hương lạ xộc vào tận óc, thần trí lập tức tỉnh táo, trong lòng kinh hãi không biết thứ khói độc kia là loại yêu vật gì? Nếu không phải có nữ yêu này ở bên cạnh chỉ sợ là đã rơi thẳng vào quầng lửa, bị thiêu thành tro bụi.
Thác Bạt Dã nghe chữ "ả" đầy vẻ khinh thường lại ẩn chứa oán hận, còn đang định hỏi xem "ả" là ai. Đột nhiên nghe thấy bên dưới phát ra tiếng nổ ầm ầm rung chuyển, liền cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy khói bụi mờ mịt, một đàn lợn nòi màu vàng quái dị gầm thét lao qua điên cuồng, khiến cho phía tây sơn cốc như có thủy triều cuồn cuộn.
"Hợp Dũ"(*****). Đám người Tề Nghị hoảng hốt. Loại này chính là hung thú của Nam Hoang, thân lợn, mặt người, da vàng, đuôi đỏ, tiếng kêu như trẻ con khóc, thích ăn thịt người hoặc xà trùng ngũ độc bởi vậy răng miệng đều chứa kịch độc. Chạy tới đâu ắt xảy ra lũ lụt tới đó. Năm đó bị Xích Đế thấy là ác vật nguy hiểm, giết sạch không tha. Không ngờ lại cũng như Long Chất, mấy chục năm sau bỗng dưng xuất hiện.
Cả trăm con Hợp Dũ chạy qua như điên, hơn mười cậy đại thụ đang cháy phừng phừng cũng bị bọn chúng húc vào bật cả gốc rễ văng vẹt ra hai bên.
Tiếp đó chợt nghe một hồi thở dài ai oán, phảng phất như có vô số người cùng lúc thở hắt ra, mọi người nghe thấy, ai nấy đều sởn tóc gáy. Mắt thấy ngàn vạn bóng đen trong rừng xẹt qua xẹt lại từ phía tây bay nhảy như chớp. Chú mục nhìn kỹ té ra có vô số những con Mi Hầu đuôi dài, lông trắng, mắt đỏ, bốn lỗ tai, đang chuyển động không ngừng, chính thị là một loài quái thú của Nam Hoang tên gọi là Trường Hữu.
Loài yêu hầu này bản tính hung tàn hiếu chiến, đại đa số kết thành quần thể bầy đàn, khi tấn công địch thủ rất có kỷ luật. Tại Nam Hoang thường được man tộc thuần hóa, huấn luyện thành thú binh cho đi đánh trận. Năm xưa Liệt Bích Quang Thịnh đem quân thảo phạt bảy nước Nam Hoang, đã từng đánh bại "Trường Hữu quân", tiện thể đốt rụi cây cỏ trong suốt tám trăm dặm phạm vi Trường Hữu sơn.
Tề Nghị kinh hãi nói: "Hợp Dũ, Trường Hữu đều là hung thú dự báo tai họa lũ lụt, lẽ nào lại sắp có một trận đại hồng thủy?"
Nói vừa dứt, đột ngột nghe thấy một tràng những tiếng "tua tua" ầm ỹ quái dị, nghe như tiếng đốn cây vang rền. Ngoảnh đầu trông xuống thấy hàng trăm con Hợp Dũ nhe nanh trợn mắt, không nhanh không chậm kết lại thành đám, cổ họng liên tục phát ra những tiếng "tua tua", rồi ngẩng đầu trừng mắt ngó bọn Thác Bạt Dã đột nhiên phun ra một cục lửa tím. Sau đó lập tức quay đầu hoảng hốt nhắm phía tây chạy mất.
Bầy quái thú này chỉ riêng Nam Hoang mới có, thường ngủ đông trong các hang động, xuân đến mới thức dậy chui ra kiếm ăn, gặp người thì giết người, gặp hổ giết hổ chẳng thèm phân biệt. Bây giờ mới là tiết giữa thu, sao bọn chúng lại tụ tập dời khỏi những huyệt động ở Nam Hoang vượt ngàn dặm xa xôi chạy vào rừng núi Đông Hoang làm chi?
Tiếng gầm thét rung chuyển trời đất, quái thú chạy như triều dâng, nhưng hình như đều bị tiếng sáo mèo uyển chuyển dẫn dụ về phía tây. Chỉ giây lát sau, đám hung thú Nam Hoang càng tới càng lắm, chỉ ước đếm sơ sơ cũng phải tới hơn vạn con.
Mọi người càng nhìn càng thấy kinh dị. Lưu Sa Tiên Tử chỉ cười lạnh không nói.
Thác Bạt Dã trong lòng rất kỳ quái nghĩ: "Tiếng sáo mèo kia lại có thể dẫn dụ toàn bộ đám quái thú kia, nói về năng lực khống chế hung thú thực không hề dưới Vũ Sư tỷ tỷ. Không hiểu sao từ trước tới nay chưa từng nghe ai nhắc đến?" Đoạn cùng đám người giục thần điểu bay qua phía tây.
Qua mấy ngọn núi, sức lửa cháy càng mạnh, khói bay mù mịt đầy trời. Tiếng sáo mèo càng lúc càng uyển chuyển nhu hòa cực kỳ êm tai. Thác Bạt Dã tinh thông âm luật nghe thấy vô cùng thích thú, bội phục vô cùng, dần dần phát sinh hảo cảm, chỉ mong sớm biết rốt cục là thần thánh phương nào.
Tiếng thú gầm thét man dại càng lúc càng rõ, xen lẫn có tiếng rên la thê thảm, ắt hẳn có khá nhiều người bị vây giữa đám hung thú không thoát ra được.
Xuyên qua một vách núi hiểm trở, tầm mắt đột nhiên mở ra. Chỉ thấy mưa bụi lắc thắc, sơn cốc rộng rãi, một con sông lớn uốn lượn từ nam sang bắc, ánh sáng phản chiếu sóng gợn lấp lánh.
Hai bên bờ cỏ, lửa cháy tràn lan chiếu tỏa bốn phía sáng rực như ban ngày. Ở chân núi phía bên tả ngạn dòng sông quả nhiên có hơn trăm người kẻ nằm người ngồi quây thành một vòng, múa tít trường đao chửi rủa loạn xạ không ngừng. Bên ngoài bọn họ phạm vi trong ngoài ba dặm dầy đặc hung thú Nam hoang, bọn chúng gầm thét xông vào vô cùng hung dữ.
Bờ bên kia lửa cháy phừng phừng, có một nữ lang áo đai rực rỡ, dáng vẻ nhanh nhẹn, tóc đen tết thành nhiều bím nhỏ, tay áo giải áo theo gió bay phất phơ, đang du dương thổi một ống sáo mèo.
Ánh lửa chiếu nên người nàng soi da thịt viên nhuận nõn nà, sáng bóng như ngà voi, mi cong mày xếch ẩn hàm sát ý, ánh mắt loang loáng, trong làn thu ba trong suốt vẫn ẩn chứa nụ cười, nhẹ nhàng thanh thoát, lại trông như nũng nịu đáng yêu, phong thái mơn mởn như trái ngọt khiến người nhìn thấy chỉ hận không thể cắn lấy một miếng.
Thác Bạt Dữ đã từng thấy vô số mỹ nữ Đại Hoang, người như nữ lang này từ ngũ quan đến dung mạo cũng chưa hẳn đã là khuynh thành tuyệt sắc. Nhưng nàng này trông nửa như giận dỗi, nửa như cười cợt, thần tình toát ra mị lực phi thường, từ cái bình thường điểm thêm chút kỳ dị tạo ra sức cuốn hút đặc biệt, khiến người trông thấy phải ngậm miệng cứng lưỡi, tim đập thình thịch.
Bên cạnh nàng ta thong dong có một con quái điểu ba đầu sáu chân, vừa đứng vừa xòe lộ ba chiếc cánh lớn, đuôi dài ngũ sắc rực rỡ, thần thái cao ngạo. Ba cái đầu láo liên cảnh giác, sáu con mắt đều nhìn cả vào đám Thác Bạt Dã. Tức thì hồng quang chớp chớp, rít lên quang quác chói tai.
Đám người Tề Nghị thấy nhiều biết rộng, nay ngó con quái điểu đột nhiên hoảng kinh buột miệng thốt: "Sưởng Phù Thần Điểu" lập tức minh bạch thân phận nữ lang, nói tiếp: "Nàng ta chính là Hỏa Cừu Tiên Tử! Liệt Hoán Nhi, lần này đệ phải hết sức cẩn thận mới được."
Thì ra đại hán áo đỏ chính là một vị du hiệp của Hỏa tộc tên là Liệt Hoán Nhi. Chỉ thấy hắn thần sắc đại biến, ngó Thác Bạt Dã vẫn thấy hắn ngơ ngác như cũ không hiểu gì hết, liền thì thầm giải thích sơ lược.
Thác Bạt Dã nghe thấy trong lòng chấn động, nguyên lai man nữ này chính là con gái của Hỏa Thần Chúc Dung với quốc chủ Yếm Hỏa quốc vùng nam man, có tên là Chúc Phù Ngọc.
Năm xưa Chúc Dung đi xuống Nam Hải tìm giết Li Hỏa Tu Xà, đại chiến ba ngày ba đêm thân mang trọng thương, may được quốc chủ của Yếm Hỏa quốc Thuần Vu Nhu cứu giúp. Yếm Hỏa quốc với Hỏa tộc tuy là cừu địch, nhưng Thuần Vu Nhu đã bỏ qua tất cả, đem lòng yêu thích chàng trai mới hai mươi mấy tuổi này, không ngại lấy cả Yếm Hỏa Châu bảo vật trấn quốc ra cứu chữa, cùng thề non hẹn biển, mong ước bạc đầu.
Chúc Dung đi rồi, Thuần Vu Nhu đậu mang thai ngọc, tại Yếm Hỏa quốc lặng lẽ sinh ra một nữ tử. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đặt tên là Chúc Phù Ngọc. Lại mong ước một ngày cả nhà đoàn tụ, hai tộc hòa hảo thiên hạ thái bình.
Ngờ đâu hai năm sau, Liệt Bích Quang Thịnh lấy cớ man nhân trên đảo phá hủy tượng thần của Hỏa tộc, đem tám vạn kỵ binh ngang nhiên dẫn tới thảo phạt Nam Hoang. Trong vòng mười ngày ngắn ngủi quét sạch đám Báo nhân, Vực dân sáu tộc đốt sạch sành sanh. Tù binh bắt được đem chuyển qua phương tây tiến thẳng vào Yếm Hỏa quốc.
Thuần Vu Nhu cùng với Chúc Dung tình cảm sâu đậm, một lòng cùng Hỏa tộc giữ mối hòa hảo, chung sống thái bình. Nghe tin đại quân Hỏa tộc tới gần, văn võ đại thần vội vàng xin đánh, bà ta không đồng ý chỉ thảo luận phương kế. Một mặt viết thư gửi cho Liệt Bích Quang Thịnh gấp gấp cầu lui binh nghị hòa; một mặt phi điểu truyền tin cho Chúc Dung, mong ông ta nhanh chóng xuất hiện cứu trợ.
Không ngờ Liệt Bích Quang Thịnh sớm đoán được việc này, một tháng trước đã điều Chúc Dung đi Bắc Hải, cùng với bọn Chúc Long thương nghị việc đánh Long tộc. Hắn giả vờ đồng ý lời đề nghị của Thuần Vu Nhu, lui binh ra mười dặm rồi ngụy tạo bút tích của Chúc Dung trả lời chấn an. Nhân khi lúc Yếm Hỏa quốc lơi lỏng phòng bị liền dẫn quân nửa đêm đánh vào trong Yếm Hỏa thành, thả tay giết chóc đốt phá, phụ nữ trẻ em cũng chẳng tha.
Đến khi Chúc Dung nghe được tin tức, vội vàng lao tới Nam Hoang thì Yếm Hỏa quốc đảo đã bị thiết kỵ của Hỏa tộc khuất phục hoàn toàn.
Hai mẹ con Thuần Vu Như nhờ hơn mười tên thân vệ liều chết yểm hộ may mắn trốn thoát vào trong rừng sâu Nam Hoang, bắt đầu cuộc sống lang bạt khổ cực. Thuần Vu Nhu chẳng rõ nội tình, đinh ninh bị chồng phụ bạc bán đứng, đau khổ vô cùng, bốn tháng sau tự thiêu mà chết, để lại đứa bé mồ côi chưa đầy ba tuổi.
Chúc Phù Ngọc được tàn quân của Yếm Hỏa quốc bảo vệ, nuôi dưỡng mà lớn lên. Đối với Hỏa tộc của cha mình hận thù thấu xương, đổi tên thành Thuần Vu Dục, lấy hiệu là Hỏa Cừu thề có một ngày giết sạch Hỏa tộc.
Nàng ta tuy không có Hỏa đức chi thân nhưng ngay khi sinh ra đã có hỏa linh, thông tuệ tuyệt vời, tuổi nhỏ đã bái đại cao thủ ở các tộc tại nam man làm thầy, học mọi sở trường rồi tự mình sáng tạo đường riêng, luyện thành thần công tuyệt thế. Về khoản điểu khiển thú hoang trùng độc lại càng thiện nghệ.
Năm Đại Hoang 572, tức là năm Thuần Vu Dục mười bảy tuổi đã điều khiển vạn thú, dẫn theo hai vạn liên quân nam man tấn công vào Hỏa tộc ở Nam Cương. Chỉ nửa tháng đã tung hoành hơn năm trăm dặm liên tiếp hạ sáu thành. Uy danh hiển hách một thời. Tại trận Nam Viêm thành, tự tay giết chết hai vị chân nhân đại cao thủ Hỏa tộc, lại dùng cổ độc giết sạch cả thành chín ngàn hai trăm mạng, thành ra bị liệt vào "Đại hoang thập đại yêu nữ".
Hai năm sau, các đạo quân Nam Cương đều bị Chiến thần quân của Hình Thiên liên tiếp đánh bại. Năm vạn quân nam man tan rã, thất bại hoàn toàn. Nam man các tộc nghe thấy hai từ "Hình Thiên" đã hồn phi phách tán, sợ đến vỡ mật.
Thuần Vu Dục một mình chạy về Nam Hoang, mấy lần khởi binh đều bị man tộc bán đứng, nguy hiểm thập tử nhất sinh. Về sau dần dần ẩn tích, rất ít khi lộ mặt, người đời cho rằng quá nửa là cô ta đang ẩn mình xây dựng lực lượng, chờ đợi thời cơ quay lại Đông sơn.
Thật chẳng ngờ được mười tám năm sau, nàng ta lại xuất hiện một mình tại rừng núi Đông hoang thế này.
Thuần Vu Dục nghe thấy có tiếng kêu trên không liền ngẩng mặt nhìn lên, mắt thấy Lưu Sa Tiên Tử, làn thu ba thoáng hiển lộ sắc kinh nghi giận dữ. Mày liễu khẽ chau, cười nói: "Thảo nào vừa nãy giông tố không ngừng, yêu thú hoành hành, té ra là do có tiểu yêu ngươi mới tới. Mười tám năm không gặp, ngươi cũng đã lớn thế này sao? Suýt nữa ta chẳng nhận ra được." Giọng nói nhu mì, đám người nghe thấy không khỏi hoang mang trong lòng.
Lưu Sa Tiên Tử nổi giận, cười lên khanh khách trả đũa: "Ta cứ tưởng ai, té ra là kẻ không cha không mẹ, nam nhân cũng chẳng thèm, mười tám năm không gặp, ngươi đã già lão ra thế này sao? suýt nữa ta cũng nhận không ra."
Mắt thấy hai vị yêu nữ đương thời vừa gặp mặt đã đối chọi gay gắt, bản lĩnh đều vô cùng chua ngoa, Thác Bạt Dã trong lòng kì quái, chẳng biết bọn họ đã từng kết thâm thù đại hận gì.
Bên tả ngạn con sông, đám nhân sĩ đều nhìn thấy bọn Tề Nghị, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ gọi tên ầm ĩ.
Tề Nghị ngưng thần nhìn qua, rất đỗi vui mừng cười nói: "Thác Bạt huynh đệ, thật là vừa may, bọn họ chính là những du hiệp ngũ tộc mà ta đã liên lạc ước hẹn cùng xông vào Bì Mẫu Địa Khâu, không ngờ cũng đã đến đây cả!"
Thác Bạt Dã mắt thấy nhừng người vốn chẳng hề quen biết với mình mà họ lại vì mình với Long nữ cùng vào gánh lấy nguy hiểm, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm kích vô cùng, liền cưỡi thần điểu cấp tốc hạ xuống, tung người tới trước mặt quần hùng chắp tay cao giọng thốt: "Đông Hải Thác Bạt Dã nhận được tình cảm của các vị bằng hữu, cảm động tới chảy nước mắt, không biết lấy gì báo đáp! Sau này khi việc Long phi xong xuôi, nhất định mời các vị hảo hữu tới uống một trận không say không về."
Quần hùng hồi đáp om xòm, có một người kêu lên thất thanh: "Người... người chính là Thác Bạt thái tử?"
Tề Nghị cười lên ha hả, theo Thái Dương điểu hạ xuống một chút, nhảy xuống từ lưng điểu cao giọng đáp: "Khắp thiên hạ, trừ Long thần thái tử và Kiều thiếu thành chủ, còn có ai cưỡi được Thập nhật điểu?"
Thái Dương điểu quay đầu kêu lên ngao ngao, quạt cánh từ chỗ họ chạy qua bên cạnh Thác Bạt Dã, ngẩng đầu ngạo nghễ bất khuất như chốn không người.
Quần hùng thấy vậy đều tin ngay, đồng thanh hoan hô.
Sau hội bàn đào, Thác Bạt Dã đã danh chấn Đại Hoang, một bước trở thành thanh niên ngũ tộc kỳ tài, đặc biệt được đám du hiệp tôn sùng thành anh hùng bậc nhất. Giờ đây được tận mắt nhìn thấy phong thái, trong lòng dĩ nhiên kích động, khó mà kiềm chế. Nhất thời đối với hung thú, khói độc, liệt hỏa bốn phía đều để ngoài tâm.
Thác Bạt Dã quay người nhắm Thuần Vu Dục hành lễ, cung kính nói: "Hỏa Cừu Tiên Tử, tại hạ là Đông Hải Long Thần thái thử Thác Bạt Dã, mọi người đây đều là bằng hữu của tại hạ. Không biết họ đã đắc tội gì với tiên tử? Mong sao tiên tử đại nhân đại lượng bỏ qua một lần được chăng?
Quần hùng vốn đã tức khí đầy bụng, lại thấy có viện binh đến tức thì nổi giận sục sôi, vội vàng nói: "Thác Bạt thái tử, chúng tôi và yêu nữ trước không thù nay không oán, đêm nay tới sơn cốc mới gặp lần đầu, còn chưa kịp nói với ả câu nào làm sao mà bỏ qua chuyện cũ?"
"Con bà nó chứ, yêu nữ này bất chấp lý lẽ, Thái Tử bất tất phải cùng ả nói nhiều, trực tiếp đá quách ả về nam man cho rồi."
Thuần Vu Dục ánh mắt loang loáng, miệng tủm tỉm cười không nói, thanh sáo trúc sặc sỡ thổi luôn khúc Tà Ỷ Thần Biên, nhạc thanh du dương trầm bổng. Yêu thú vốn càng tới càng đông, chợt thấy thanh âm thay đổi liền theo giai điệu, bao vây xung quanh đám người gầm thét ào ào xông vào tấn công.
"Còn giở trò này nữa sao?" Lưu Sa Tiên Tử lập tức nín hơi, sắc mặt liền bao phủ một tầng lệ khí, hai mắt mở lớn chớp chớp mấy cái quét qua đám người cười lên khanh khách: "Chắc các vị đương lúc thích nói lí lẽ đã có mấy lời không được cung kính với Công Tôn Anh Hầu, phải vậy chăng?"
Quần hùng rúng động, âm thanh rầm rì lập tức im bặt, một vị du hiệp Thổ tộc căm phẫn nói: "Con bà nó, Công Tôn Anh Hầu thâm hiểm lang độc, vô sỉ vô cùng, chửi hắn thì đã sao? Hơn nữa hắn phải trái gì cũng là người Thổ tộc, liên quan gì tới ả nam man yêu nữ kìa mà ả nổi giận..."
Tiếng nói chưa dứt, Thuần Vu Dục sắc mặt chợt lạnh, sát khí đại phát, tiếng sáo mèo đột nhiên cao vút, thê lương thảm liệt.
Mọi người liền cảm thấy lông tóc dựng ngược, gan ruột phát rét. Ngàn vạn hung thú xung quanh theo đó gào lên quái dị long trời lở đất, thế như bài sơn đảo hải, khí tanh hôi bốc lên tạt mặt như gió lớn.
Cùng lúc đó, lửa cháy trong sơn cốc bị gió tạt cuộn dẫn, phừng phừng bốc cao như cổ vũ. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy cuồn cuộn sóng lửa nhắm thẳng vào Thác Bạt Dã cuốn tới như chớp, cực kỳ tráng lệ.
Bốn phía, khói đen bộc phát, kêu lên xì xì không ngớt, như mây đen cuồn cuộn là là nhắm đỉnh đầi đám nhân sĩ áp tới, cơ hồ nghẹt thở buồn nôn, chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Chợt thấy trời đất rung chuyển, vạn thú gầm gào xông lại, phảng phất như bốn phía lửa cháy đỏ trời hừng hực thiêu đốt....
Hết chương 10 Chú thích:
(*) 跂踵 - Kì Chủng là chỉ một con yêu tinh dạng chim theo truyền thuyết cổ của Trung Quốc, con yêu này có một chân 6 ngón và một đuôi lợn, xuất hiện ở đâu thì lưu truyền bệnh dịch ở đó (theo Sơn Hải Kinh).
(**) 蠪侄 - Long Chất là chỉ một con yêu tinh hình dạng hồ ly nhưng có chín đuôi và chín đầu, móng vuốt như vuốt hổ. Thích ăn thịt người, hung bạo vô cùng (theo Sơn Hải Kinh)
(***) Nguyên tác "你个石头姥姥不开花" (nhĩ cá thạch đầu mỗ mỗ bất khai hoa). Đây là một câu chửi tục cửa miệng thường thấy ở một số địa phương Trung Quốc. Cũng không tiện diễn giải nghĩa chính xác của chúng, tạm dịch như vậy cho giống văn phong kiếm hiệp.
(****) 巴乌 (Ba Ô) là tên một loại sáo làm bằng tre, trúc đặc trưng của người dân tộc vùng Vân Nam Trung Quốc. Đầu thổi có lưỡi gà để tạo âm, đầu kia có thể loe ra cho tiếng được vang. Từ đây về sau xin tạm dịch là sáo mèo cho gần gũi.
(*****) 合窳 - Hợp Dũ (một âm là Hợp Vũ) là một thần thú trong truyền thuyết. Mặt người thân lợn, mình vàng đuôi đỏ, ăn thịt người và rắn độc, trùng độc, tiếng như trẻ con. Tính tình hung tàn, là vật chí âm. Xuất hiện thường kéo theo đại họa thủy tai lũ lụt. Có người thấy chúng xuất hiện ở đất Tần. (Theo Sơn Hải Kinh)
|