Lúc này cơm mưa đã tạnh, lửa cháy khắp núi cũng đã tắt dần. Gió đêm thổi tới, mây đen tản mát để lộ một mảng trời xanh thẫm, ánh sao mờ nhạt nhấp nháy.
Quỷ binh đã đi, không khí đang từ ngột ngạt vụt trở nên trong lành, mọi người cất tiếng hát vang, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Đám hơn vạn con hung thú nam hoang không nghe thấy tiếng sáo mèo điều khiển, đứng tản mát khắp nơi trong cốc, hoang mang bốn phía chẳng biết đi về nơi đâu.
Phi thú quân được huấn luyện nghiêm ngặt, tầng tầng lớp lớp hạ xuống, bảo vệ lấy đám du hiệp, đề phòng đám thú phát cuồng trở lại.
Thuần Vu Dục cười lạnh một tiếng, đưa sáo mèo lên thổi, đám hung thú lập tức rống lên kì lạ, chạy lẫn vào nhau rồi xếp thành hàng ngũ tề chỉnh, theo nhịp điệu của tiếng sáo mà di cung cúc chuyển, ngay ngắn rất có trật tự. Cảnh tượng trong đêm vô cùng kì quặc khôi hài.
Mọi người đều cảm thấy buồn cười, càng thêm bội phục khả năng huấn luyện mãnh thú tới mức "quân lệnh như sơn", khắp thiên hạ cũng chỉ có nam man yêu nữ này mà thôi. Tự nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, giả như nàng ta chẳng bạn mà là địch, thì việc phải đối đầu với đội quân hung thú của nàng trên sa trường thật là đau đầu nhức óc.
Thác Bạt Dã cùng với bọn Liệt Viêm, Cơ Viễn Huyền không hẹn mà gặp, đều lấy làm hoan hỷ. Một mặt giúp Chúc Dung trị thương và trừ cổ độc cho đám du hiệp, mặt khác ngồi đem những biến cố xảy ra mấy ngày gần đây ra bàn luận một lượt.
Đối với trận chiến trên Đông hải, mọi người tuy đã hiểu đại khái, nhưng lần này được Thác Bạt Dã đích thân kể lại, cảm tưởng như chính mình được trải qua, càng cảm thấy kinh tâm động phách, lúc thì căm phẫn sôi sục, lúc thì vỗ đùi khen hay, lúc lại lặng lẽ than thở.
Liệt Viêm nghe đến độ không kìm được giận dữ, trong lòng hổ thẹn, lắc đầu than: "Tam đệ, hai vị ca ca này thật không phải với ngươi. Giả như hôm đó ta tự mình đến Thang cốc đưa lễ mừng thì đã có thêm mấy trợ thủ, Công Tôn Anh Hầu vị tất đã làm được gì."
Thác Bạt Dã lấy làm ngạc nhiên, trong lòng ấm áp cười nói: "Đại ca nói gì vậy? Chiến sự giữa Nam hoang và Trung thổ đang kỳ khẩn cấp, chúng ta sao có thể tự tiện bỏ đi? Lại nói, cả Chúc lão yêu lẫn Công Tôn Anh Hầu đều đã sắp xếp kế sách chu toàn, dù tất cả mọi người có tới, họ cũng có đối sách ứng phó.
Cơ Viễn Huyền trầm giọng nói: "Không sai. Mấy ngày đó Yến Bắc Tiên, Bát Đại Thiên Vương toàn lực tấn công trung thổ, Liệt Bích Quang Thịnh tiến đại quân lên phía bắc, thừa thế ngăn cản binh lực chúng ta xuống phía đông. Thủy yêu lúc này cũng dốc toàn lực bố trí dày đặc như thiên y vô phùng, nếu không phải Long tộc, Thang cốc trên dưới một lòng liều mạng quyết chiến, chỉ sợ Đông hải đã bị Thủy tộc chiếm mất rồi."
Mọi người trong lòng rúng động, đều càng nghĩ càng sợ. Đông hải một khi bị Thủy tộc khống chế, ắt Bắc Thủy, Mộc, Nam Hỏa ba tộc kết thành một khối, đối với Kim, Thổ, Bắc Hỏa, Nam Thủy nghiễm nhiên trở thành bị bao vây, kết cục tại Đại hoang từ nay thắng bại căn bản coi như đã xong.
Lục Ngô trầm ngâm giây lát, chau mày nói: "Kì quặc, Chúc chân thần mưu sâu kế hiểm không cần phải nói, nhưng gã Công Tôn Anh Hầu kia từ trong Bì Mẫu Địa Khâu xông ra cùng lắm mới hai ba ngày nay, làm sao có thể nắm được tình hình của Long tộc thái tử rõ như lòng bàn tay? Hơn nữa thấy những việc hắn ta đã làm từng bước đều có ẩn hiện sự hợp tác với Thủy tộc, giống như đã được sắp xếp từ trước..."
Thác Bạt Dã trong lòng ớn lạnh, lắc đầu nói: "Công Tôn Anh Hầu là ngoại tôn của Hắc Đế, khi mà Ba Mẫu mang thai thì bị Chúc lão yêu hãm hại, một nhà ba người bị đuổi ra khỏi Địa Hác của Thổ tộc, sống chẳng bằng chết. Bụng dạ bà ta hẹp hòi, có thù tất báo, nhất định sẽ trút thù hận vào Chúc lão yêu, chẳng thể nào liên thủ với lão ta được."
Cơ Viễn Huyền gật đầu nói: "Đúng vậy! Ngày Bì Mẫu Địa Khâu xuất hiện trở lại, đã nuốt luôn hai vạn Bắc Tiên quân đoàn. Hơn nữa, quỷ binh đại đa số là do thi thể của Thủy yêu hóa thành. Khi Công Tôn Anh Hầu với bổn tộc giao ước không xâm phạm lẫn nhau, nói thẳng ra là đã muốn đem đám thi binh kia thảo phạt Thủy tộc, vì Hắc Đế và Ba Mẫu báo cừu tuyết hận.
Liền đó đem những chuyện đã qua kể rõ ràng tỉ mỷ cho Thác Bạt Dã nghe một hồi.
Nguyên trước trận chiến tại núi Chân Lăng, vu sư của Thổ tộc gieo quẻ biết nếu đánh Thủy yêu tại Chân Lăng sơn sẽ thu được đại thắng. Sau đó thấy ứng nghiệm như thần, Thổ tộc trưởng lão vui sướng vô cùng liền bàn họp tôn Bì Mẫu Địa Khâu làm thánh địa, đăng đàn tế lễ.
Kẻ địch cận kề, Trưởng lão hội của Thổ tộc dĩ nhiên muốn lôi kéo Công Tôn Anh Hầu vào cuộc, biến Bì Mẫu Địa Khâu thành tường lửa khiến đại quân của Thủy tộc không sao vượt qua được, cho nên bất chấp sự phản đối của Cơ Viễn Huyền, họ hội họp kết minh với hắn, hai bên lấy điểm giữa Chân Lăng Sơn làm ranh giới, không xâm phạm lẫn nhau, chung sức đối phó thủy yêu.
Chẳng ngờ ngày hôm sau có tin truyền đến là Công Tôn Anh Hầu đã bắt cóc Long nữ, định tổ chức đại hôn lễ ngay tại Bì Mẫu Địa Khâu. Cơ Viễn Huyền kinh ngạc nổi giận đùng đùng, khổ nỗi bị cái thệ ước kia ràng buộc, chẳng cách nào xuất binh can thiệp, liền phi điểu truyền tin liên lạc với bọn Liệt Viêm, rồi xông tới Bì Mẫu Địa Khâu chờ Thác Bạt Dã đến thì cùng bàn đối sách.
Đêm hôm trước phía Liệt Viêm cũng dẫn quân tới nơi, nhưng bị quỷ binh đột nhiên vây đánh một trận ác liệt, Liệt Tuyết Bát Đao bị Mị Hồn dùng trùng độc khống chế biến thành quỷ nô. Liệt Viêm với Cơ Viễn Huyền, Lục Ngô sau đó hợp quân cùng truy đuổi tới đây, không ngờ lại gặp bọnThác Bạt Dã với Thuần Vu Dục ở cùng một chỗ.
Kể đến đây thì Thác Bạt Dã đã rõ ngọn nguồn. Nghe nói các tộc tới giúp mình giải cứu Vũ Sư Thiếp đều cử không ít đại cao thủ ra mặt góp sức, trong lòng xúc động cảm kích vô cùng, nhất thời chẳng biết đáp tạ thế nào cho phải.
Cơ Viễn Huyền nói: "Công Tôn Anh Hầu có thể nói là một địch thủ hiếm có, lại được dư đảng của Hắc Đế phù trợ, thế lực lớn mạnh, trong Bì Mẫu Địa Khâu trùng cổ hung thú không biết bao nhiêu mà kể chẳng kém gì Linh Sơn. Hắn ta cướp lấy Long phi, ngoài việc muốn hạ nhục tam đệ, trả hận thần đế mà còn muốn lợi dụng khả năng khống chế hung thú của Long phi để thu phục yêu thú trong Địa Hác, giống như Thuần Vu cô nương tạo dựng đội thú quân, dùng để tranh đoạt thiên hạ..."
Lưu Sa Tiên Tử vốn chỉ cười mủm mỉm mà nhìn đám ồn ào bên cạnh, nghe thấy vậy đột nhiên cười lên khanh khách: "Cái này gọi là Bàn Cổ môn tiền sái đại phủ, Phục Hy phủ lý toán bát quái!(*) Long nữ cũng vậy, mụ yêu tinh Thuần Vu kia cũng vậy, ngươi nói bản lĩnh thuần phục hung thú của bọn họ là học từ ai?"
Mọi người đều giật mình, nghe thấy ý nàng ta nói thì bản lĩnh thuần phục thú của hai nàng kia rõ ràng là do Công Tôn Anh Hầu dạy cho.
Thuần Vu Dục biến đổi sắc mặt, liếc mắt cười lạnh: "Tiểu yêu tinh, Tử Mẫu Châm với Bách Hương Nang của ngươi cũng lấy từ đâu ra thế? Ngày đó ai là kẻ sống chết xin hắn dạy cho cách dùng cổ độc? Đáng tiếc là người ta không đánh giá cao ngươi, chẳng qua là muốn đem ngươi ra làm con khỉ để bỡn cợt, bỡn tới mức thành ra hiện trạng như bây giờ."
Lưu Sa Tiên Tử nổi giận mà vẫn yên nhiên cười: "Phải, ta học hành lén lút không đến nơi đến chốn thì đã làm sao? Không thể tưởng tượng được có kẻ lại không biết liêm sỉ, đem thân mình dâng lên cho người ta. Bây giờ nghe thấy người muốn lấy Long nữ làm vợ lại tức nổ gan nổ phổi, cong đuôi chạy tới đánh ghen, có biết thế nào là xấu hổ chăng?"
Thuần Vu Dục thoáng đỏ mặt quát lớn: "Câm miệng!" Ánh tím lóe lên, hai mũi Tâm Huyết Đoản Kiếm đâm tới ngực Lưu Sa Tiên Tử nhanh như lằn chớp.
"Binh!" một tiếng, kình khí dào dạt, Thác Bạt Dã đã lạng người cướp lấy song kiếm, cười khổ nói: "Nhị vị tiên tử, đã là cùng chung đại thù, cớ sao lại tàn sát lẫn nhau cho kẻ địch đắc ý người thân đau lòng?
Mọi người nhìn tình trạng như vậy, trong lòng cũng hiểu đại khái, nhất thời chẳng dám nói xen vào câu nào.
Chúc Dung thân làm trưởng bối, đứng một bên nghe đoạn khẩu chiến vừa rồi lòng đau như kim châm. Tính của Thuần Vu Dục cương liệt như lửa, năm xưa tất vì việc báo thù phục quốc mà không tiếc thân, dùng nữ sắc dẫn dụ Công Tôn Anh Hầu lúc đó đang tài năng ngời ngời, kết quả lại bị gậy ông đập lưng ông, vướng vào lưới tình không dứt ra được.
Thuần Vu Dục mặt đỏ tía tai, hai mày nhíu lại nói lạnh lẽo: "Không sai! Ta đêm nay huy động bầy thú tới đây cốt là để làm loạn hôn lễ của Công Tôn Anh Hầu. Tên cẩu tặc bạc tình bạc nghĩa kia, món nợ gần mười năm hôm nay nhất định phải trả lại đủ cho ta." Ngừng giây lát, liếc nhìn đám quỷ thi nằm đầy đất "hừ" một tiếng nói tiếp: "Bằng vào đám quỷ binh này mà muốn cản trở ta sao?"
Tất cả đều im phăng phắc. Đã từng thấy lúc đó Mị Hồn điều khiển quỷ binh đến đây đánh với thú quân của nàng ta. Cứ theo đó mà luận thì nàng ta phóng Tam muội ly hỏa đốt cả núi, không hẳn là để vây khốn đám du hiệp ngũ tộc mà cốt chủ yếu bày hỏa trận để bức thi binh xuất hiện.
Thuần Vu Dục quay đầu, ánh mắt như trăng cong nhìn chăm chú vào Thác Bạt Dã, chớp mi nói: "Thác Bạt tiểu tử, trừ tên cẩu tặc bạc tình bạc nghĩa ra, Bì Mẫu Địa Khâu không ai rõ bằng ta, cho dù nhắm mắt cũng có thể ra vào tự nhiên. Ngươi muốn cứu Long phi ra, hay là cùng ta liên thủ, thế nào??"
Tiếng nói còn chưa dứt, Lưu Sa Tiên Tử đã cười lên khanh khách: "Ái chà, khẩu khí lớn gớm. Hồi sau này khi ta còn ở tại Bì Mẫu Địa Khâu, thì ngươi đã về rừng núi Nam hoang cùng đu dây với đám Trường Hữu Mi Hầu rồi." Nàng cố ý thân thiết kéo tay của Thác Bạt Dã ghé sát bên tai hắn thì thào uốn éo: "Xú tiểu tử, nếu ngươi dám đi cùng mụ yêu tinh kia thì tỷ tỷ về sau sẽ không lí gì tới ngươi nữa..."
Thác Bạt Dã bị nàng ta phà hơi vào tai tới tê người, mặt liền đỏ rựng lên. Ngoài Vũ Sư Thiếp với Tiêm Tiêm ra thì hắn cũng đành phải chịu thua yêu nữ này, liền cười khổ truyền âm nói: "Thêm một người trợ giúp có gì không tốt chứ? Có nàng ấy hỗ trợ, người chẳng phải nhàn được vài phần ư..." Cánh tay đột nhiên bị nàng ta véo một cái đau thấu gan, mấy lời sau tức thì tịt ngóm.
Cơ Viễn Huyền ho lên mấy tiếng rồi nói: "Hai vị tiên tử, Bì Mẫu Địa Khâu ẩn tàng suốt mười sáu năm, mười sáu năm ấy ắt có không ít thay đổi, chưa chắc hai người đã nắm được. Huống hồ Công Tôn Anh Hầu đa mưu túc kế tất đã có phòng bị, nếu như tiến vào thiếu thận trọng chỉ sợ chẳng phải là cách hay. Chẳng thà trao đổi bổ khuyết thông tin với nhau, bắt tay hợp tác là hơn."
Bọn Liệt Viêm gật đầu tán thành, vội vàng khuyên nhủ: "Đại địch trước mắt, hai vị tiên tử lẽ ra nên cởi bỏ hận thù trước kia mới phải."
Lưu Sa Tiên Tử nhướng mày cười nói: "Tốt thôi, nếu ả chịu đáp ứng một điều kiện của ta, ta cũng chẳng khó khăn gì, chỉ coi như không thấy ả là xong."
Gió lớn nổi lên ầm ầm, sông núi lùi dần phía sau, cảnh sắc ban đêm mênh mông mờ mịt. Mọi người cưỡi phi thú nhắm hướng Chân Lăng sơn bay tới. Tiếng sáo mèo du dương dẫn lối, ngoảnh đầu nhìn xuống, xa xa vẫn còn thấy bầy thú chạy theo ào ào như triều dâng.
Thác Bạt Dã liếc nhìn Thuần Vu Dục cưỡi trên lưng Sưởng Phù thần điểu thổi sáo mèo, trong lòng có chút hiếu kỳ, hạ giọng nói: "Hảo tỷ tỷ, tỷ nói với nàng ta điều kiện gì vậy? Cớ sao mà sắc mặt nàng ta khó coi như muốn ăn sống nuôt tươi tỷ thế?
Lưu Sa Tiên Tử khẽ hé miệng cười như hoa nói: "Khi đến nơi tự nhiên ngươi sẽ biết thôi."
Lúc này vết thương của Chúc Dung đã không còn đáng ngại nữa, chỉ vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, cưỡi song long lắc lư không ngừng, phất phơ như diều trước gió, mấy lần định nói với Thuần Vu Dục, nhưng nàng ta đều lạnh lùng quay đầu ra chỗ khác thổi sáo mèo điều khiển đám thú chạy theo đằng xa.
Ông ta đành im lặng, biết rằng nàng ta tuy đồng ý kết liên minh với Thác Bạt Dã và Liệt Viêm cũng chỉ vì phục quốc báo thù chứ chưa chịu nhìn nhận mình là phụ thân. Hơn ba mươi năm tích tụ nên một khoảng cách chẳng thể một lúc mà có thể thay đổi hoàn toàn, chỉ là phải dần dần tiến triển, sau này từ từ mới nói được.
Phi thú quân tốc độ rất nhanh, tới lúc rạng sáng đã tới dãy Chân Lăng sơn.
Phía đông mặt trời buổi sớm mới mọc, chiếu muôn vạn đạo hào quang soi sáng vạn dặm núi rừng một dải vàng rực. Xa xa có thể nhìn thấy dãy Chân Lăng sơn hũng vĩ quanh co như thành quách, Đá nham thạch bố trí khắp nơi, các mảng rừng tre trên thảo nguyên dày đặc như mạng nhện tung hoành đan xen.
Xa tít phía bắc nổi hào quang vạn trượng, ráng mây cuồn cuộn xoay chuyển, có một cái hõm núi khổng lồ kéo dài hơn hai mươi dặm, vách đá dựng đứng bao quanh hùng vĩ hiểm trở, thấp thoáng trong đám mây mù ở đó là một ngọn núi lúc ẩn lúc hiện, chim chóc bay lượn không ngừng, chắc chính là Bì Mẫu Địa Khâu trong truyền thuyết.