Lưu Sa Tiên Tử trong đôi mắt long lanh ẩn chứa một chút cổ quái, ánh nắng ban mai rọi vào đôi mắt nàng chiếu ra những tia rực rỡ, tưởng như hai hòn lửa đang cháy hừng hực.
Chợt nghe thấy phía dưới truyền đến một tràng tiếng reo hò. Thác Bạt Dã cúi đầu nhìn xuống vừa kinh ngạc mừng rỡ. Vượt qua vách núi là thấy Chân Lăng hà tuôn chảy cuồn cuộn, hai bên bờ là rừng cây, trên thảm cỏ xanh có tới hàng ngàn lều bạt, chi chít một khu, vố số người đứng dày đặc đang nhìn lên vẫy tay reo hò, y phục đủ loại, rõ là đám du hiệp ngũ tộc cùng với kỵ binh ba tộc Kim, Thổ, Hỏa đã đến trợ chiến.
Phi thú quân nhanh chóng hạ xuống, chạy trên bình nguyên rầm rầm, cách rừng tre vặn xoắn trước mặt hơn trăm trượng mới giảm tốc độ. Người bốn phía ào ào tràn tới hoan hô không ngớt.
Thác Bạt Dã nhảy từ trên lưng Thái Dương thần điểu xuống đất, quét mắt một vòng, chợt thấy một nam tử mặc áo da hổ, khí vũ hiên ngang đang chạy về phía mình, liền cười lớn thốt: "Bạt tướng quân!" Hóa ra là người mới được phong làm đại tướng quân của Hàn Hoang quốc tên Bạt Tự Hán.
Cùng đi theo phía bên trái Bạt Tự Hán là một thiếu niên gầy nhom mặc một chiếc áo dài chéo ngực bằng da báo, lưng cài cung tên, thắt lưng lủng lẳng đeo một chiếc sừng trâu màu hổ phách, chính là đệ nhất cung thủ Hàn Hoang quốc Thiên Tiễn.
Bên phải là một thiếu niên mặc áo lông cừu, khuôn mặt anh tuấn, tuy ăn mặc không hoa lệ nhưng toàn thân không giấu được khí chất cao quý, hai mắt xanh xám nhìn Thác Bạt Dã, trên má hồng hai lúm đồng tiền rạng rỡ như hoa.
Thác Bạt Dã giật mình, đột nhiên nhận ra chẳng biết là kinh ngạc hay vui mừng: "Sở quốc chủ? Người sao cũng đến đây?" Lưu Sa Tiên Tử bên cạnh cười lên khanh khách: "Ngốc tử, còn hỏi vớ vẩn nữa ư?"
Bạt Tự Hán chạy tới trước mặt, ôm lấy Thác Bạt Dã nói: "Sở quốc chủ nghe nói Long phi bị gian tặc bắt đi, ăn ngủ không yên đặc biệt sai mạt tướng lĩnh tám trăm kỵ binh Hàn Hoang quốc, tới ngay nơi đây chờ gặp mặt thái tử!"
Thác Bạt Dã trong lòng rung động, thân mật vỗ vỗ vào lưng hắn, ngoái đầu nhìn Sở Phù Lệ Diệp đang đứng cách khoảng hơn mười bước đang nhìn mình mỉm cười, vẻ mừng rỡ rụt rè, e ấp thẹn thùng. Do đi đường gấp gáp, ngực vẫn còn phập phồng hổn hển, mặt đỏ hây hây càng thêm diễm lệ.
Thác Bạt Dã sớm đã hiểu rõ tình ý của nàng công chúa nước Hàn Hoang này, nhưng nghe theo lời khuyên nhủ của Long Thần, chân tình chẳng dám tiếp nhận, cũng chẳng dám tơ tưởng chút nào, đành phải giữ khoảng cách với nàng. Lúc này thấy nàng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây thì cảm động vô cùng, trong lòng bỗng có cảm giác ôn nhu, liền định thần cười nói: "Đa tạ Sở quốc chủ."
Sở Phù Lệ Diệp đỏ mặt, lắc lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Thác Bạt Thái Tử đối với tám tộc nước Hàn Hoang ân đức thâm sâu, cô gia dù thịt nát xương tan báo đáp chút ít. Chỉ mong giúp ích được cho Thái Tử cứu Long phi ra, là cô gia đã thấy vui mừng lắm rồi."
Lúc này anh hùng du hiệp các tộc đã lớp lớp chạy tới, mồm năm miệng mười phụ họa: "Không sai! Chỉ mong có thể cứu được Long phi, Thác Bạt Thái Tử không cần phải nói gì nữa. Con bà nó chứ, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa thì đã sao!" Tiếng hoan hô ầm ĩ vang lên như sấm dậy.
Thác Bạt Dã trong lòng cảm kích vô cùng, đang định đáp lời chợp nghe đánh "Đùng!" một cái, một đạo hào quang từ trong Bì Mẫu Địa Khâu phía xa đột nhiên phát ra, phát sáng rực rỡ trời đất bốn phía. Lại nghe giọng cười khành khạch hùng hậu thốt: "Không ngờ đại hôn của Công Tôn Anh Hầu ta đây lại có nhiều quý bằng hữu chẳng mời cũng đến thế này, tình nghĩa sâu nặng, thật là khiến người ta khó đảm đương nổi."
Mọi người dáo dác ngoái đầu nhìn qua, chỉ thấy mây ngũ sắc bay cuồn cuộn trong không trung, hào quang chiếu rọi lấp lánh như ánh nước, dần dần hình thành một hình ảnh huyễn ảo khổng lồ.
Chợt thấy giữa vùng huyễn ảo, xuất hiện một thanh niên nam tử áo đen ngạo nghễ đứng đó, sắc mặt trắng toát như tuyết, anh tuấn bất phàm, ánh mắt lấp loáng nhìn xuống đám người cười cười cao ngạo, lại có vài phần phong lưu khinh bạc, dĩ nhiên chính là Dương Cực Chân Thần Công Tôn Anh Hầu.
Trên chiếc giường bên cạnh hắn, một tân nương đội mũ phượng hoàng, tóc đỏ như lửa, da trắng hơn tuyết, sắc mặt mơn mởn, khóe miệng hé nụ cười nhạt, sắc đẹp rung động lòng người lồ lộ, phong hoa tuyệt thế.
Thác Bạt Dã tâm tư chấn động kịch liệt, hơi thở lập tức như ngừng lại. Ba ngày không gặp ngắn ngủi, tưởng như đã qua mười năm. Quần hùng giận dữ thóa mạ ầm ỹ không dứt, ào ào rút cung ra bắn, tên bay như mưa nhắm huyễn ảnh Công Tôn Anh Hầu trong không trung mà bắn. Nhưng khoảng cách quá xa, tên bay chưa được nửa đường đã hết lực rơi xuống, duy chỉ có mũi tên của Thiên Tiễn và Ngân Quang Thỉ của Bạch Lục Nhân là vẫn xé gió bay tới xuyên qua miệng của Công Tôn Anh Hầu.
Ánh sáng dao động, "Công Tôn Anh Hầu" phẩy tay ngửa mặt cười lớn: "Quý bằng hữu tặng đại lễ thế này mà ta là chủ nhân không có gì đáp lại chẳng phải thất lễ hay sao? Các vị tân khách, xin đa tạ!"
Âm thanh còn chưa dứt, đã nghe tiếng ầm ầm liên tiếp, trời long đất lở, mặt đất đột nhiên sụp xuống.
Mọi người bỗng nhiên hụt chân, kêu lên thất thanh vội vàng tháo chạy, chỉ nghe một tràng tiếng nổ như sấm sét, đất đá văng tung tóe, ánh đỏ bao trùm khắp nơi, từ giữa chỗ đất lở phun lên một cột lửa cao hàng chục trượng bắn tung bốn phía.
Bầy thú kinh hãi, mười mấy vị du hiệp không kịp đề phòng tức thì bị lửa thiêu đốt, cất tiếng la thảm vội vàng phủi giãy khắp mình mong dập tắt lửa, Nhưng đã muộn, chỉ có hai người gần nhất là còn thoi thóp.
Thác Bạt Dã lửa giận bốc phừng phừng, gầm lên một tiếng: "Công Tôn Anh Hầu, chuyện riêng của ta và ngươi, muốn báo cừu rửa hận cứ việc đến kiếm ta, hà tất phải đả thương kẻ không liên quan!" Thanh âm cuộn cuộn vang vọng khắp nơi, đánh bạt cả tiếng ầm ầm xung quanh.
Nghe thấy tiếng của hắn, hai mắt Vũ Sư Thiếp trong huyễn ảnh tức thì chuyển thành màu đỏ, nước mắt tuôn chảy lã chã, nhưng lúm đồng tiền trên má lại rạng rỡ nụ cười, đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Vẻ đẹp lồ lộ như vậy dường như chưa một ai nghe nói tới bao giờ.
"Công Tôn Anh Hầu" cười khành khạch nói: "Người không động tới ta, ta cũng không động tới người. Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, dĩ nhiên là chẳng muốn đả thương tính mệnh người nào, nhưng các vị bằng hữu của ngươi rượu mừng không muốn uống, lại muốn uống độc dược thì ta biết làm sao đây?"
Ngừng một lát, ánh mắt lấp loáng, ngẩng đầu cười nói: "Hoàng đế bệ hạ, Viêm đế bệ hạ, sao hai vị lại tới nơi đây? Chẳng lẽ đêm qua Mị Hồn tướng quân chưa chuyển lời của ta hay sao? Cho tới hôm nay, kẻ địch của ta vẫn chỉ là Chúc lão tặc, hai vị nếu không muốn tộc nhân bị địa hỏa giày vò thiêu đốt, khổ nạn ôn dịch khắp nơi thì vẫn còn có thể yên bình ngồi xuống uống chén rượu mừng..."
Liệt Viêm nổi giận đùng đùng há miệng quát lớn: "Uổng cho ngươi là một trong Đại hoang thập thần, hậu duệ của hai tộc mà lại hành động như phường tiểu nhân, không sợ làm xấu mặt tiền nhân..." Bị Cơ Viễn Huyền kéo kéo tay áo nên hắn mới kiềm chế lửa giận, "hừ" một tiếng rồi lại nói: "Bá tánh Hỏa tộc đều lỗi lạc can đảm, coi chết như về không hề run sợ, các hạ muốn làm những gì thì cứ việc làm hết đi!"
Quần hùng Hỏa tộc reo hò ầm ầm, lớp lớp rút đao hưởng ứng.
"Công Tôn Anh Hầu" cười lên khành khạch: "Con trai nhà họ Liệt quả nhiên có khí phách." Tiếng chưa dứt, xung quanh đã nổ ầm ầm, địa hỏa phun ào ào, cả khu vực rộng lớn tưởng như đều bốc cháy hừng hực, tới nửa dãy Chân Lăng sơn chấn động kịch liệt, vách núi đột nhiên sụt lở, ngàn vạn khối cự thạch từ trên cao lăn xuống đám quần hùng.
"Ngừng tay!" Thác Bạt Dã gầm lên, thân cưỡi Thái Dương điểu bay vọt lên trời, cao giọng nói: "Công Tôn Anh Hầu, nếu ngươi òn claf một trang hảo hán, lập tức thả Vũ Sư long phi ra, tới đây cùng ta quyết một trận sinh tử quang minh chính đại!"
Địa hỏa tắt ngấm, chấn động dừng hẳn.
"Công Tôn Anh Hầu" lại cười khành khạch đáp: "Thác Bạt tiểu tử, đêm đó trên đỉnh cự thụ Phù tang, mắt thấy ngươi tự mình chọn lấy Cô Xạ Tiên Tử, Vũ Sư muội tử đau lòng nhận ra bộ mặt thật của ngươi mới cam tâm tình nguyện làm vợ của ta. Ngươi còn tới đây làm gì?"
Khi nói cố ý đưa tay vuốt má Vũ Sư Thiếp, rồi cúi đầu sát xuống. Vũ Sư Thiếp thân bị chế trụ kinh mạch, người ẻo lả vô lực cố tránh mà không thoát được, bị hắn ta ghé sát vào tai, mặt lộ vẻ tức giận xấu hổ, nước mắt tuôn rơi.
Quần hùng cất tiếng thóa mạ không ngừng!
Thác Bạt Dã khí tức sôi ùng ục đầy ruột, cuồng phong thổi ào ào, ánh hào quang lay động, huyễn ảnh thoáng chốc biến thành mờ mịt, hình hai người đều biến mất tăm tích, chỉ có tiếng cười dài của Công Tôn Anh Hầu vẫn vang vọng trong không trung: "Thác Bạt tiểu tử, những nữ nhân bên cạnh ngươi đều không bảo vệ được, còn gọi gì là Long Thần? gọi gì là dẹp thiên hạ? Nếu có can đảm thì hãy vào trong Địa Hác mà cướp về tân nương của ngươi, bằng không thì cút về Đông hải rụt cái đầu rùa đen vào đi thôi!"
Mỗi lời đều là mũi dùi đâm vào tâm can Thác Bạt Dã, đau đớn khiến hắn tưởng như thở không ra hơi.
Đúng lúc này, tiếng cười vang vọng cùng hào quang mây màu đột nhiên thu lại, chui tọt trở vào trong Địa Hác, ánh sáng tắt ngấm. Chỉ còn lại vạn dặm trời xanh mây trắng, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thác Bạt Dã tâm ý đã quyết, cung tay về phía quần hùng hành lễ cất giọng nói: "Các vị hảo bằng hữu, đa tạ mọi người đã quan tâm tương trợ, nhưng việc này bất quá chỉ là ân oán cá nhân, không cần phải liên lụy tới các tộc. Mọi người xin hãy yên tâm, ngày mai trời lại sáng, tại hạ nhất định sẽ đem Long phi trở về. Ngày nào tổ chức hôn lễ trở lại nhất định sẽ gặp các vị uống một trận say mèm mới thôi!" Rồi không đợi mọi người đáp lời, giục thần điểu bay đi như ánh chớp.
Lưu Sa Tiên Tử và Thuần Vu Dục cùng kêu lên: "Thác Bạt tiểu tử, đợi ta với!" liền song song cưỡi điểu đuổi theo sát phía sau.
Quần hùng ồn ào căm phẫn, bàn luận mãi không thôi, đều muốn đi theo Thác Bạt Dã xông vào Bì Mẫu Địa Khâu, cùng hắn quấy đảo một trường trời long đất lở.
Cơ Viễn Huyền lớn tiếng nói: "Các vị bằng hữu, xin đừng sốt ruột!" Đợi đám người ồn ào dần dần yên lặng mới trầm giọng nói tiếp: "Công Tôn Anh Hầu tuy là hậu duệ của Thổ tộc, từng giúp ta tiêu diệt hàng vạn thủy yêu. Nhưng lại mang lòng lang dạ sói, ti tiện vô sỉ, mới từ trong lòng đất xông ra có mấy ngày đã làm vô điều ác, nếu bảo Cơ Viễn Huyền ta vì việc tư mà bỏ việc công thì khác gì nói hổ tự lột da, làm chuyện không tưởng? Ngày hôm nay không thừa cơ mà tru diệt hắn đi, chẳng lẽ đợi tới lúc bá tánh các tộc bị ôn dịch hại chết hết mới đổi ý hay sao?"
Mọi người liền đồng thanh reo hò hưởng ứng, có mấy vị du hiệp nóng nảy hô lên: "Đã như vậy thì còn đợi gì nữa? Chi bằng mọi người một lòng đi theo Thác Bạt thái tử chém giết một trận cho thống khoái!" Tức thì tiếng phụ họa ầm ầm không ngớt.
Cơ Viễn Huyền lắc đầu nói: "Bì Mẫu Địa Khâu khác gì liệt hỏa địa ngục, trùng độc hung thú nhiều không đếm xuể, Công Tôn Anh Hầu lại mới thu thập được hơn vạn thi binh... chúng ta mà tùy tiện xông vào, có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?
Sở Phù Lệ Diệp nhíu mày, trong lòng buồn bực, từ từ thốt: "Hoàng đế bệ hạ đã biết là hung hiểm, cớ sao lại ngồi nhìn Thác Bạt thái tử liều mạng như vậy?"
Cơ Viễn Huyền khẽ cười nói: "Sở quốc chủ yên lòng, Thác Bạt thái tử vốn đã là người bách độc bất xâm, hiện tại bên cạnh lại có hai vị tiên tử đều là tổ sư về trùng độc hung thú. Bọn họ ba người đi cùng với nhau, nhất thời Công Tôn Anh Hầu có muốn cũng chẳng làm gì được họ."
Y dừng một lát, trong tay áo chợt lấy ra một viên ngọc Long nhãn rất to, phát sáng lấp lánh, nhìn quanh đám quần hùng nói: "Viên ngọc này gọi là Quỷ Ảnh Châu, sinh ra từ trong gan ruột của Quỷ Ảnh Vũ, vốn có một cặp. Hai người mỗi người giữ một viên, cho dù đi tới nơi nào đều có thể hiện ra hình ảnh, rõ ràng mồn một. Quả nhân biết rõ tính tình của Thác Bạt thái tử, chắc chắn sẽ không muốn liên lụy những người xung quanh, lợi dụng lúc y không để ý đã lén giấu một viên vào trong người hắn..."
Tiếng nói chưa dứt, ánh sáng từ Quỷ Ảnh Châu đã chiếu ra lên không hóa thành cảnh vật. "Chỉ cần viên châu trên người Thác Bạt thái tử không bị rơi mất, bọn ta sẽ có thể nhìn thấy cảnh vật trong Bì Mẫu Địa Khâu một cách rõ ràng, biết người biết ta mới nắm chắc được cơ hội. Ngoài ra quả nhân đã điều động phi thú quân tới đây, một khi Thác Bạt thái tử có gặp hung hiểm, chúng ta lập tức xuất động toàn lực xông vào đánh cho Công Tôn Anh Hầu trở tay không kịp!"