Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 12: Bì Mẫu Địa Khâu (P3)
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Ba người Thác Bạt Dã bay vòng vòng, nhìn xuống bên dưới thấy cảnh tượng tráng lệ quỷ dị, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Địa Hác mênh mông đẹp đẽ, đông tây kéo dài hơn hai mươi dặm không nhìn thấy ranh giới, nam bắc rộng mở hơn ngàn trượng, hai bên là vách đá đen thẳng đứng, thâm sâu khó dò, tưởng như một cái miệng khổng lồ sâu hoắm đang há hoác để nuốt chửng người ta.
Bên dưới khí nóng khí lạnh hòa quện từng luồng, trời quang mây tạnh, biến hóa ra muôn hình vạn sắc. Từ sâu trong lòng ẩn hiện sừng sững một đỉnh núi hiểm trở, như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, mỗi khi có gió thổi qua khiến vân vụ ly tán, nơi vách nơi ngọn thoáng ẩn thoáng hiện tưởng như có vô số tiên nhân, quái thú lẩn khuất trong mây mờ.
Chợt nghe một tràng âm thanh sắc nhọn, một bầy cự điểu ngũ sắc rực rỡ từ đám mây hồng bên dưới bay vụt lên cao, lao thẳng vào đám ba người Thác Bạt Dã, khi chỉ còn cách gần mười trượng, nghe thấy tiếng Ngọc Hủy Giác của Lưu Sa Tiên Tử cùng tiếng sáo mèo của Hỏa Cừu Tiên Tử tức thì hoảng hốt tách rời, bay vòng ra phía xa.
Lưu Sa Tiên Tử nhìn xuống bên dưới, khóe miệng khẽ lộ một nụ cười nửa như buồn bực, nửa như bỡn cợt, hạ giọng nói: "Thật chẳng ngờ cách biệt mười tám năm mới quay lại nơi này." Rồi nâng Ngọc Hủy Giác lên thổi, ánh sáng xanh biếc chợt lóe lên, hiện ra một con quái vật khổng lồ quạt cánh bay vòng vòng, kêu lên những âm thanh quái dị.
Con quái vật này toàn thân xanh ngắt, sáng bóng nhẫy, đầu có ba chiếc sừng nhọn, trông giống như một con côn trùng khổng lồ. Sau cái chân hươ loạn trên không, cặp mắt như hai chiếc bánh xe lớn xanh lét nhìn Thác Bạt Dã chăm chú, có vẻ lưỡng lự. Chính là con hung thú đã lâu rồi không gặp có tên là Na Thất quái thú.
Thác Bạt Dã trông thấy nó trong lòng cảm thấy có chút thân thiết, liền lấy tay vỗ vỗ lên đầu cười nói: "Na Thất huynh đi đâu mà mất tăm tích? Ta còn nói chủ nhân của ngươi đã kiếm được vật cưỡi khác rồi nên không cần ngươi nữa."
Lưu Sa Tiên Tử nhíu mày nói: "Ngươi tưởng người thiên hạ ai cũng đều có mới nới cũ như ngươi hay sao? Con Na Thất này mỗi lần lão gia tới Bì Mẫu Địa Khâu đều có nó đưa đường, so ra còn tốt hơn con chim ngạo mạn vô lễ của người nhiều."
Thái Dương thần điểu thấy hai người bọn họ thân mật với con quái vật xấu xí kia, chẳng biết có ghen tức hay không, kêu lên quang quác, quét cánh ào ào muốn cản nó lại. Không ngờ Na Thất bị nó quét trúng một bên thân lại chẳng thèm động đậy, chỉ giơ một bên cánh vỗ vỗ còn con mắt lớn vẫn nhìn Thác Bạt Dã như trước, chẳng hề có chút tức giận nào hết.
Thác Bạt Dã xoa xoa đầu Thái Dương thần điểu cười nói: "Điểu huynh, oan cho ngươi rồi." Nói đoạn cùng Lưu Sa Tiên Tử lăng người đứng lên lưng Na Thất, xuất đoạn kiếm phong ấn Thái Dương thần điểu vào bên trong, bay sâu vào trong lòng Địa Hác.
Sưởng phù thần điểu kêu lên một tiếng sắc nhọn, trải đôi cánh lớn lượn vòng theo sau. Hỏa Cừu Tiên Tử cưỡi trên lưng lẳng lặng không nói, ánh mắt loang loáng chăm chú nhìn cảnh sắc xung quanh, hai má như đỏ như say, lại thêm mây hồng phản chiếu ánh sáng khiến khuôn mặt kiều diễm vô cùng.
Ba người giục thú nhanh chóng hạ xuống, gió rít phần phật, vách đa bên trái dốc ngược nhẵn bóng; vách bên phải Địa Hác khắc chìm hai chữ “ĐỊA KHÂU” vô cùng thần bí. Tuy đã xuống hơn trăm trượng nhưng không khí vẫn trong sạch nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng mây mù tản mát, có thể chợt nhìn thấy những cây tùng xanh mọc ngang ra từ khối cự thạch.
Thú rống chim kêu ầm ĩ chói tai, không ngừng thấy các loài quái thú phi trùng lao tới, hoặc bị tiếng hủy giác, sáo mèo làm cho sợ hãi tán loạn, hoặc bị Thác Bạt Dã thuận tay quạt chưởng ngã văng bốn phía đập vào vách đá, tiếng kêu gào quái dị từng tràng không dứt.
Nhìn qua thấy một đàn dày đặc côn trùng quái điểu bao vây xung quanh, nhưng cũng chỉ bay lượn vù vù trên đỉnh đầu, thi thoảng lại lao xuống, có lúc lại lạng sang một bên. Ba người chỉ động tay một chút là bay ù ù tán loạn ra ngoài. Nhưng chỉ một lát sau lại tụ tập càng lúc càng nhiều như mây mù đuổi theo sau không rời.
May mà bọn Thác Bạt Dã ba người đều có tấm thân bách độc bất xâm, thỉnh thoảng sơ ý bị đám độc trùng kia lao vào cắn chích cũng chỉ như muỗi cắn, liền bị ba người thuận tay đập chết luôn.
Hai nàng ngưng thần chú ý, quét nhìn xung quanh, tưởng như đang tìm kiếm vật gì. Thác Bạt Dã hỏi han mấy lần, bọn họ hoặc như điếc không nghe, hoặc nhìn hắn một cái đầy vẻ đáng ghét rồi cũng chẳng đáp. Đành cười khổ chịu thua, kệ hai nàng muốn làm gì thì làm.
Nói thì kỳ quái, càng bay xuống dưới ánh sáng càng lúc càng rõ ràng, mây mù mỏng dần liên tục uốn lượn theo vách đá. Trên những tảng đá nhọn hoắt hiểm trở là vô số những kỳ hoa dị thảo vấn vít xung quanh. Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên sớm đã bị mây mù che khuất, mảnh trời xanh đã không còn thấy đâu nữa.
Nghĩ tới Vũ Sư Thiếp bị giam cầm nơi lòng đất thế chẳng thấy mặt trời thế này, trong lòng hắn đau khổ vô cùng, ruột gan như thiêu đốt, hận một nỗi không thể bay ngay tới bên cạnh nàng.
Xuống sâu ngàn trượng, gió càng thổi mạnh, hơi nóng từ dưới hắt lên rát mặt, lại thêm không khí ẩm thấp, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt theo lông mày của Thác Bạt Dã rơi xuống tong tong. Đảo mắt là thấy cay xè, y phục đều ướt đẫm dính vào người khó chịu vô cùng.
Hai nàng người nào y phục cũng ướt cả, các đường cong nổi rõ lồ lộ, Thác Bạt Dã trong lòng xao động, không dám nhìn lâu, mùi thân thể, mồ hôi lẫn lộn nồng nặc xung quanh hòa với mùi cây cỏ tạo thành một mùi kì dị khó tả, tưởng như cày xè trong mũi xông lên tận đỉnh đầu, rồi chạy khắp người phừng phừng.
Hỏa Cừu Tiên Tử nhíu mày liếc hắn một cái, hạ giọng nói: "Thác Bạt tiểu tử hãy coi chừng! Bản thân hoa cỏ không có độc tính, nhưng toàn là vật có tác dụng động tình, dưới này địa hỏa cực thịnh, hiệu lực tăng gấp mấy lần, ảo giác muôn hình vạn trạng, ngươi tuy là có thể tránh được bách độc cũng chẳng giải trừ được, chỉ có khả năng tự dùng niệm lực bản thân mà khống chế thôi."
Thác Bạt Dã giật mình, vội vàng ngưng thần tụ ý, quét sạch tạp niệm. Nhưng cứ nhắm mắt thì hình ảnh Vũ Sư Thiếp tù khuôn mặt, ánh mắt kiều diễm, nét cười dịu dàng, lời lẽ cháy bỏng... lại hiện ra khiến tim đập thình thịch, hắn vội lấy răng cắn vào lưỡi một cái, đem toàn bộ ảo giác đẩy ra khỏi đầu.
Nhưng mùi hương kì dị nồng nặc tầng tầng lớp lớp phả tới, như gió xuân lay cành, cảm giác ấm áp mênh mông lan tỏa khắp người. Lỗ chân lông toàn thân nở rộng, sảng khoái vô cùng, trong đan điền có một đạo khí nóng càng lúc càng mạnh, huyết khí sục sôi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, trước hắn mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện, không nhiễm bụi trần, cặp mắt trong suốt ngó hắn chăm chăm, nửa như thắm thiết, nửa như bi thương.
"Tiên tử tỷ tỷ!" Thác Bạt Dã trong lòng đột nhiên quặn đau, nước mắt không biết từ đâu chảy tràn đầy mặt, lại tưởng nàng ta biến mất, hắn hốt hoảng lệ tuôn ròng ròng, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, cặp môi ươn ướt thoảng hương nhẹ nhàng đặt lên môi hắn.
Trong đầu Thác Bạt Dã đột nhiên chấn động, như có luồng điện chạy qua, nháy mắt hình ảnh đêm trăng gặp gỡ nơi sơn động tại Ngọc Bình Sơn như đốm lửa bùng cháy, cả Thiên Hồ vụt như mộng ảo dày đặc, ánh mắt ai oán bi thương trên đỉnh cự thụ Phù Tang... tất cả như cơn lũ cuồn cuộn ào ạt xô phá bờ đê mộc mong manh.
Lòng hắn đau như dao cắt, lửa tình chôn chặt lâu ngày bông dưng phun trào, xông lên đỉnh đầu, không nhịn được muốn giơ tay ôm lấy mà hôn cho thỏa. Nhưng đột nhiên lại có một cơn chấn động, trước mắt hiện ra Vũ Sư Thiếp khuôn mặt đẫm lệ, kêu lên "A" một tiếng mở bừng mắt ra.
Lưu Sa Tiên Tử, Hỏa Cừu Tiên Tử đồng loạt quay lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn mặt đỏ bừng bừng, hai mắt ngấn nước. Vốn định nói nhưng má chợt ửng đỏ liền quay đầu ra chỗ khác, hiễn nhiên cũng bị độc địa hỏa tình hành hạ rồi.
Thác Bạt Dã đầu nóng phừng phừng, nghĩ tới ảo giác vừa rồi nửa như hổ thẹn, nửa như áy náy, chỉ biết tự trách thầm. Chợt nghe một tiếng gầm rú kinh thiên động địa. Kế đó "Uỳnh" một cái, phía trước ráng mây cuồn cuộn, hỏa quang loạn múa, một con quái vật đen sì khổng lồ, thân cháy hừng hực đang lao tới bọn họ.
Chú thích:
(*) Bàn Cổ môn tiền sái đại phủ, Phục Hy phủ lý toán bát quái: Câu này dịch nghĩa là “Nghịch búa trước cửa nhà Bàn Cổ, tính toán bát quái trong nhà của Phục Hy”. Theo truyền thuyết cổ của Trung Hoa, Bàn Cổ là người đã xây dựng mở mang thế gian bằng một chiếc búa và một chiếc đục, vậy nói tổ sư về việc dùng búa chính là Bàn Cổ. Phục Hy là người đã phát hiện ra quy luật bát quái dựa theo đồ hình trên lưng một con rùa nổi lên từ sông Hoàng Hà, vậy nói tổ sư của tính toán bát quái chính là Phục Hy. Nghịch búa trước cửa nhà Bàn Cổ, tính bát quái trong nhà Phục hy là chỉ việc khoe tài trước mặt tổ sư gia, trong mắt họ chỉ là trò trẻ con. Cũng giống như câu múa rìu qua mắt thợ, đánh trống trước cửa nhà sấm vậy.
|