Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 13: Địa Hỏa Hung Thú (3)
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Thác Bạt Dã thu được thắng lợi ban đầu, trong lòng vui như mở cờ liền phong ấn thần thú rồi hú lên một tràng dài. Loáng thoáng nghe bên ngoài Bì Mẫu Địa Khâu có tiếng quần hùng các tộc hoan hô vang dội khắp nơi.
Lưu Sa Tiên Tử với Thuần Vu Dục nhìn nhau cười, qua trận chiến vừa rồi, sự thù địch giữa hai người giảm đi khá nhiều. Liếc mắt nhìn qua phát giác trong hõm núi mây nổi cuồn cuộn dày đặc, trong lòng kinh hãi nói: "Thác Bạt tiểu tử, đi mau. Địa Hác này mỗi ngày chỉ có nửa thời thần là quang đãng, nếu không mau nắm lấy thời cơ thì chẳng thể tìm thấy đường vào Dương Cực cung đâu."
Ba người không dám chậm trễ, tiếp tục cưỡi thú bay đi.
Cuồng phong rát mặt, sương mở tản mác, hung thú phi cầm chạy loạn xạ. Vách đá bên trái kéo dài tít tắp, cùng với dãy núi Địa Khâu bên phải tạo thành một hõm núi quanh co sâu hoắm, có thể thấy thấp thoáng ánh nước lay động lăn tăn như thông với cửu tuyền dưới địa ngục, sâu không thấy đáy.
Càng bay xuống thấp, hàn khí càng thịnh, các luồng hơi nóng cũng trở nên mãnh liệt, các luồng nóng lạnh giao nhau khiến cho người ta tưởng như vừa từ hỏa diệm sơn chui ra lại xông ngay vào núi tuyết, lúc thì cực nóng, lúc lại cực lạnh. Nếu là người thường thì sớm đã chịu không nổi. Tuy Thác Bạt Dã tu vi cao tuyệt nhưng trước những thay đổi kiểu này cũng thấy khó chịu vô cùng.
Trên mặt hai nàng đọng những hạt băng tuyết, chợt bị hơi nóng quạt tới lại hóa thành sương rồi hóa hơi tiêu biến, cảnh tượng vô cùng kỳ diệu. Nhưng bọn họ lại có vẻ thích ứng với khí hậu trong Địa Hác, chẳng nói chẳng rằng chỉ chăm chú tìm lối vào Dương Cực cung.
Cứ lượn lờ như vậy một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng vọng ầm ầm, chuyển mắt nhìn qua thấy bầy chim bay hoảng loạn, miệng núi trước mặt của Địa Khâu bay lên khói đen cuồn cuộn, kế đó ánh đỏ rợp trời, đá núi tung bay, đột nhiên phun ra một quầng lửa cao tới trăm trượng, ngọn núi hiểm trở kia thoáng chốc sụp lở tan tành.
Đúng lúc ấy, ngọn núi bên cạnh cũng bắt đầu chấn động kịch liệt, rồi lại đột ngột phun ra liệt hỏa thấu trời, so với lúc nãy còn hoành tráng hơn nhiều. Hoa cỏ dày đặc xung quanh tức thì biến thành một biển lửa, cháy lên phừng phừng.
Rồi khí lạnh từ sâu trong Địa Hác thổi qua ba người, trên không tức thì ngưng tụ thành một vầng sương trắng xóa, xoay chuyển cuồn cuộn, nháy mắt lại biến thành những áng mây tím rịm, đỏ vàng rực rỡ, lại bỗng hóa ra đen sì như mực, âm âm u u.
Tiếp đó chớp giật liên hồi, mưa như trút nước, rơi xuống những viên nước đá lổn nhổn bằng nắm tay, đập loạn xạ vào vách đá, nham thạch, băng đá vụt tan bắn tung lên những đóa hoa nước. Đám liệt hỏa hừng hực kia nhanh chóng bị dập tắt, chỉ còn lại những màn sương trắng lãng đãng, phảng phất mùi hương kì lạ.
Một lát sau mây tan mưa tạnh, ngọn núi cháy đen sì nhanh chóng phủ đầy một màu xanh non, cây cỏ mọc ra, khai hoa kết quả. Cảng tượng đang khô cằn đột ngột trở thành rập rạp đầy những cỏ hoa, hung cầm phi thú lại bay đầy trời, chạy đầy đất, an nhiên tự tại, tưởng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thác Bạt Dã trong lòng kinh ngạc nghĩ thầm: "Trong Địa Hác này thời tiết biến đổi nháy mắt, từ lúc địa hỏa tuôn trào rồi đến mưa gió dập dìu chỉ trong giây lát, đi khắp đại hoang cũng chưa chắc thấy được những hoa cỏ chim thú nơi đây. Bên ngoài kia chỉ trải qua một đêm thì ngược lại trong này như đã qua một năm vậy..."
Trong đầu lại nghĩ: "Ngọc để tám ngàn năm, từ tươi đến héo cũng chỉ trong một đêm... ngày tháng trôi đi lấy thước nào mà đo được? Trường Lưu Tiên Tử mang danh "Nhất Thốn Quang Âm" có thể trong chớp mắt tung hoành trăm trượng, lẽ nào bí mật cũng nằm ở nơi này?"
Trong ngực tim đập phình phịch, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, những gì ngộ được chẳng thể nhất thời diễn tả. Đang muốn suy nghĩ cho thấu đáo lại chợt nghe thấy Họa Đấu gầm lên "grào grào", Hỏa Cừu Tiên Tử hạ giọng nói: "Đến nơi rồi!"
Thác Bạt Dã giật mình, ngưng thần nhìn qua, chợt thấy hõm núi bên dưới sâu ngàn trượng, ánh lước lấp loáng uốn lượn một dải, phản chiếu những đám mây trên không màu sắc thay đổi huyền ảo, mỹ lệ tuyệt vời.
Cuối cùng đã thấy được Bì Mẫu Địa Khâu rồi...
Hạ xuống bên dưới, hơi nóng dần biến mất, hàn khí dày đặc, gió tạt vào mặt lạnh như dao băng cứa vào xương cốt, cuốn theo hoa tuyết dập dìu. Vách núi hai bên chẳng biết đã bị tuyết trắng bao phủ từ lúc nào, ngọn núi trắng toát tựa như biến thành những con Băng Dực Long, hung cầm phi thú nơi Hàn hoang địa cực.
Tới lúc đến cách con sông trong lòng đất chừng trăm trượng, xung quanh đã trở thành băng thiên tuyết địa, lạnh lẽo thấu xương, tuy ba người chân khí sung mãn mà cũng không tránh khỏi hai hàm răng va vào nhau lập cập, chỉ cần một cử động nhẹ là băng tuyết ngưng đọng trên người vỡ ra lách cách, rơi xuống từng mảng.
Nhưng một điểm kỳ quái là dải địa hà kia lại không đóng băng. Mặt nước rộng tới ba trăm trượng vẫn phản chiếu Địa Khâu, sóng xanh gờn gợn lăn tăn bốc lên một làn hơi trắng, xua tan hàn khí âm u.
Thấp thoáng nhìn thấy lớp lớp thi thể phập phù trong nước, cái sấp cái ngửa đều trương phình như quỷ nước, ít nhất cũng phải hàng vạn cái xác, liên miên bất tuyệt.
"Thi Binh!" Thác Bạt Dã trong lòng kinh hãi, thi trùng cổ độc vốn sợ nóng thích lạnh, Công Tôn Anh Hầu ắt đã dùng con sông băng kia để làm đại bản doanh đào tạo quỷ binh. Khi hai tộc Thủy Thổ đại chiến ở Chân Lăng Sơn, tám đạo Bắc Tiên quân của Yến Trường Ca đột nhiên bị Địa Hác nuốt chửng, vừa khớp rơi vào trong sông băng, trở thành hàng vạn quỷ binh.
Lưu Sa Tiên Tử búng ngón tay, chiếc ngân châm xuyên vào trong một cái xác, một thứ dịch màu xanh thấm ra ngoài, chỉ trong giây lát hóa thành hàng chục con trùng nhỏ bảy màu, tụ thành đám nhung nhúc.
Nàng "hừ" lên một tiếng, nhíu mày cười lạnh thốt: "Ta tưởng Công Tôn Anh Hầu có bản lĩnh gì, té ra lấy Cửu Thái Thi Trùng cho giao phối với Cửu Minh Thi Cổ, lai tạo ra một loại cổ mới. Yên tâm đi, đám thi binh này muốn dậy cũng phải đợi tới lúc mặt trời lặn, chúng ta còn có khoảng bốn canh giờ nữa..."
Chưa nói dứt lời, Họa Đấu đã gầm lền một tràng "grào, grào", kéo ba người lao tới mặt bắc của dãy tuyết phong.
Hỏa Cừu Tiên Tử kinh ngạc mừng rỡ la lên: "Đúng rồi, chính là nơi này! Không ngờ sau mười tám năm, Địa Khâu chấn động liên tục đem Chỉ Nam Sơn biến thành Chỉ Bắc Sơn."(*)
Chỉ thấy ngọn núi này dựng đứng hiểm trở, tới lưng chừng lại đột ngột dốc nghiêng, tưởng như là một vị tiên nhân đang đưa người chỉ lối. Thác Bạt Dã đột nhiên chấn động trong lòng, cảnh tượng này trông rất quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu rồi. Trong đầu những hình ảnh lộn xộn vụt qua trước mắt, tim đập thình thịch hơi thở hổn hển, chẳng biết là ngạc nhiên, hoảng hốt, vui mừng hay là sợ hãi.
Lưu Sa Tiên Tử biến sắc mặt, ngơ ngẩn xuất thần, có thể là nàng ta quá kích động do đã đến gần Dương Cực cung. Nàng "Phì" một tiếng cười nói: "Xú tiểu tử đang nghĩ cái gì mà ngây ra như thế? Chắc muốn xông vào cướp ngay cô dâu tỷ tỷ rồi." Na Kỳ thú quạt cánh kêu lên quái dị, dường như hưởng ứng.
Tuyết lớn rơi lả tả, ba người cưỡi thú bay trên không, chỉ lát sau đã vọt lên Chỉ Nam Sơn. Vách núi như được đẽo gọt kỹ càng, dựng đứng lên hơn ngàn thước, Chỉ có một khối cự thạch từ lưng chừng núi đột ngột đâm ngang ra, dài hàng chục trượng.
Ba người cưỡi thú lượn quanh rồi hạ xuống chỗ tảng đá đâm ngang, chỉ thấy tuyết đọng trắng toát, ngoài chín cây tùng cao vòi vọi ra chẳng còn thứ gì khác.
Thác Bạt Dã nhìn quanh giây lát, kì quái thốt: "Lối vào Dương Cực cung ở chỗ này ư?"
Lưu Sa Tiên Tử đánh ra một chưởng quét tuyết tung bay, lộ ra một miệng hầm sâu hoắm ở sát vách đá đã bị tuyết phủ kín. Bên trong đột nhiên lại có một cái mộ bằng đá cao gần hai trượng do những khối đá đen ghép lại rất khít như bức tường thành, từng viên nối nhau như mai của một con rùa khổng lồ màu đen.
Trước đấy có một bia mộ cũng làm bằng đá đen, trên mặt có khắc tám chữ rất lớn bằng chỉ lực: "Vọng phu Công Tôn Trường Thái chi mộ".
Công Tôn Trường Thái? Thác Bạt Dã trong lòng kinh hãi, Lẽ nào hắn ta lại thiết kế Dương Cực cung này tại đáy mộ phần của phụ thân hắn?
Lưu Sa Tiên Tử có vẻ hiểu được suy nghĩ của hắn, nói: "Ngươi nhìn xem! Dương Cực cung nguyên là do Ba Mẫu vì người chồng quá cố mà kiến tạo lên. Bên trên có viêm hỏa, bên dưới có huyền thủy, sau lưng là kim thạch, đằng trước là bích mộc, chính giữa là một bát hoàng thổ, ngũ hành đều được bố trí cẩn thận, có thể thấy phong thủy của Địa Hác này rất tốt."
Họa Đấu gầm gào loạn xạ, đột nhiên phun ra một quầng lửa lên trên căn mộ đá, không khí nóng bỏng làm tan chảy tàn tuyết. Căn mộ đá kia vẫn bất động như cũ.
Thác Bạt Dã chạy lên trước, búng ngón tay vào khối hắc thạch kêu lên "tinh, tinh", nhưng khối hắc thạch cứng rắn như huyền thiết chẳng hề xoay chuyển. Hắn liền chú tâm xoay vặn, nhưng cũng chẳng tìm thấy cơ quan gì huyền bí, cảm thấy vô cùng kì quái.
Hỏa Cừu Tiên Tử từ từ thốt: "Thác Bạt Tiểu Tử không cần coi nữa. Căn mộ đá này nếu ngươi dùng Thiên Nguyên Nghịch Nhận mà cạy ba ngày ba đêm liên tục cũng có thể sẽ mở ra. Còn muốn vào ngay Dương Cực cung thì chỉ cần quỳ trước mộ khấu đầu chín cái là..."
"Khoan đã!" Lưu Sa Tiên Tử lách người lên trước mắt Thuần Vu Dục, nhếch miệng cười lạnh: "Đêm trước ngươi đã tự mình đáp ứng, việc khấu đầu chín cái này sẽ do ngươi làm, ta sẽ sẽ không làm khó việc ngươi đi theo. Cớ sao bây giờ lại đổi ý?"
Hỏa Cừu Tiên Tử nhướng mày nói thản nhiên: "Ta chỉ nói việc mở cửa ngôi mộ này do ta phụ trách, không hề nói ta muốn tự mình khấu đầu. Tiểu tử này không muốn khấu đầu cũng chẳng sao, để ta từ từ khấu đầu cũng được. Cứ từ từ mười năm hay tám năm thể nào cũng có thể đi vào trong. Chỉ sợ đợi tới lúc đó chẳng biết tân nương có còn mạnh khỏe hay không?"
|