Chớp bạc loang loáng, kình khí tuôn trào mãnh liệt, Thác Bạt Dã liên tiếp đánh mấy chục đòn "Liệt Thiên Quyết", mạnh đến mức hai cánh tay hắn tê rần, dường như không thể giữ nổi Nguyên Thiên Nghịch Nhận trong tay nữa, vậy mà phiến đá bia mộ chỉ hằn lên mấy vệt trăng trắng, cứ trơ trơ bất động.
Trong lòng hắn vừa tức giận vừa kinh ngạc, không biết tảng hắc thạch này rốt cuộc là vật kỳ quái gì mà ngay đến thần binh sắc bén bậc nhất thiên hạ cũng không làm gì nổi.
Na Kỳ thú rống lên một hồi, giương cánh cúi đầu húc liên tục vào phía vách bên trái, đất đá văng tứ tung, "Bang" một tảng đá to rơi xuống, để lộ ra vách đá phát ra ánh sáng xanh mờ.
Lưu Sa tiên tử lòng chợt chùng hẳn xuống, mặt trở nên trắng bệch, nghiến rắng nói: "Đừng phá nữa! Đây chính là "Âm Dương Minh Hỏa Hồ", dù ngươi có Bàn Cổ Phủ đi chăng nữa cũng chưa chắc đã phá được nó ra."
"Âm Dương Minh Hỏa Hồ?" Thác Bạt Dã kinh hãi, đột nhiên nhớ tới lúc trước ở Thang Cốc, đã từng nghe qua những lưu tù của Kim tộc nhắc tới vật này.
Theo truyền thuyết từ thượng cổ, trong lúc trời vỡ đất lở, hung ma hoành hành, Nữ Oa lấy Ngũ Sắc Thần Thạch của Kim tộc vá trời, phần Ngũ Sắc Thạch còn dư không đủ để đắp kín vết nứt trên mặt đất, mới đem phần dư đó kết hợp với ba mươi sáu loại kỳ thiết, chú luyện thành "Âm Dương Minh Hỏa Hồ", phong ấn tất cả các loài hung ma yêu thú, trấn tại đáy của khe nứt đó.
Vật đổi sao rời, khe nứt ngày đó biến thành Bì Mẫu Địa Khâu - Đệ nhất kỳ sơn ở Đại hoang, còn "Âm Dương Minh Hỏa Hồ" thì biến thành một ngọn núi trong Địa Khâu. Không ngờ trời xui đất khiến thế nào hai người rốt cục lại bị Hỏa Cừu Tiên Tử dụ vào trong Thần Hồ cổ kính này!
Nhớ lại lúc mới nhìn thấy ngọn núi do Âm Dương Minh Hỏa Hồ hóa thành, hắn từng có cảm giác rất quen thuộc, trong lòng Thác Bạt Dã chợt nghĩ: "Lẽ nào năm đó Cổ Nguyên Khảm cũng đã từng đi qua nơi đây? Liệu có phải vì trở lại chốn cũ mà đánh thức thần thức tiền kiếp chăng?"
Lưu Sa Tiên Tử phẫn nộ nói: "Tên gian tặc này đã bày mưu tính kế, đem Hỏa Hồ Sơn này cải biến thành diện mạo của Chỉ Nam Sơn, Ngay đến Hồ chủy phong (ngọn núi nơi miệng hồ) cũng bị hắn ngụy trang vô cùng khéo léo... "
Sắc mặt nàng chợt biến đổi, nói ngắt quãng: "Phải rồi! Kỳ thực ta phải sớm nghĩ tới điều này mới đúng, Bì Mẫu Địa Khâu biến đổi liên tục, mỗi ngày mỗi khác, mười sáu năm trôi qua, Chỉ Nam Sơn ấy làm sao có thể nguyên hình nguyên dạng như trước đây được?" Càng nghĩ càng thấy vô cùng chán nản, uất hận không nguôi.
Chợt nghe thấy tiếng Công Tôn Anh Hầu cười ha hả: "Phục Hy sau tính bát quái xong rồi thì nói ắt chẳng sai, Thác Bạt tiểu tử, ‘Âm dương minh hỏa hồ’ này có âm dương hòa hợp, thủy hỏa tương hỗ, là nơi phong thủy tốt nhất trong Địa Khâu. Mộ phần cao đường của họ Công Tôn mỗ đích xác là được dựng tại nơi này, các ngươi hôm nay được chết ở đây, cũng coi như là tạo hóa an bài"
Thác Bạt Dã chợt nghĩ: "Tên gian tặc này đã đem phụ mẫu mai táng tại đây, ắt phải có nguyên do. Nếu có thể nắm rõ huyền cơ trong đó, không chừng có thể có phương pháp thoát ra!"
Hắn ta vội xua đi tạp niệm, một mặt chú tâm tìm kiếm, một mặt vẫn cười khanh khách: "Hóa ra ngươi coi ta và Lưu Sa Tiên Tử là phụ mẫu của ngươi đấy sao? Con ngoan thật có hiếu, rất tốt, rất tốt."
Lưu Sa Tiên Tử đột nhiên đỏ mặt, "Phì" lên một tiếng cười lạnh: "Nếu ta mà có một đứa nghịch tử không nên thân như vậy, thì đã sớm đập đầu chết từ lâu rồi, còn mặt mũi nào mà sống chui lủi ở cái khe nứt này nữa?"
Công Tôn Anh Hầu đột nhiên cười nói: "Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm! Lão tặc Thần nông với ta thù sâu như biển, tiểu tiện nhân ngươi lại sát hại huynh đệ của ta, vốn định để ngươi và lão tặc ấy cùng chết trước mộ cha mẹ ta để họ có thể nhắm mắt ngậm cười nơi chín suối, đáng tiếc là lão tặc ấy đoản mệnh đã đi trước một bước, giờ thì chỉ còn cách là thầy nợ trò trả thôi!"
Tiếng nói chưa dứt, hơi nóng đã cuồn cuộn nổi lên, trước mắt một màu đỏ rực, con đường đá đột ngột bùng cháy.
Thác Bạt Dã vội xoay chuyển Tích hỏa châu, phất ra một chưởng, kình khí phát ra ào ào, ánh đèn chao đảo, đất đá ở bốn vách con đường đá bỗng chốc nứt ra lách cách rồi đổ sụp xuống ầm ầm, để lộ ra vách trong miệng của Thần Hồ, thấp thoáng thấy có rất nhiều vết xước, chằng chịt ngang dọc.
Công Tôn Anh Hầu cười to: "Tiểu tử, ta quên không nhắc nhở ngươi. trong Thần Hồ cứ tuần hoàn nửa canh giờ một, hết nóng rồi lạnh, băng hỏa thay phiên. Thêm một lát nữa, địa hỏa xuyên qua đáy hỏa hồ, hình thành nên "Thanh Minh Tử Hỏa", để xem viên Tích hỏa châu của ngươi chịu được bao lâu?"
Lòng Thác Bạt Dã thoáng kinh hãi, trong Ngũ Hành Phổ có viết rằng "Thanh Minh Tử Hỏa" tương truyền là do Cửu minh địa phủ sinh ra, sức nóng của nó còn hơn cả dung nham, không có gì là không phá nổi, cho dù là Huyền băng thiết cũng bị nung chảy thành nước. Người ta vẫn cho rằng nó ở một nơi nào đó tại Nam hoang, thật không ngờ nó lại ở trong Bì Mẫu Địa Khâu.
Lưu Sa tiên tử cười lạnh, truyền âm nói: "Tiếng tên ác tặc ấy vọng ra từ bên trong lòng hồ, đáy hổ lại có thể để lửa thâm nhập vào, nhất định phải có một cái lỗ thông ra bên ngoài." Liền kéo tay áo hắn đi vào bên trong.
Ánh lửa đỏ rực rọi thẳng vào mặt, khô nóng vô cùng, đập vào mắt là bốn bề lửa cháy rừng rực, sương khói mù mịt không thể nhìn rõ.
Định thần giây lát mới thấy phía trước là một cái hang động khổng lồ, cao đến trăm trượng, rộng đến tám mươi trượng, vách lởm chởm những đá ngũ sắc rực rỡ, trên đỉnh có hằn một đường tròn, đây chắc chắn là nắp của "Âm Dương Minh Hỏa Hồ".
Nhìn xuống bên dưới, đáy hang sâu bên dưới cách con đường đá nơi miệng hồ chừng khoảng mười trượng, lửa cháy đỏ rực, quả nhiên có hàng chục cái lỗ tròn nhỏ phân bố khắp nơi, lửa phun phì phì.
Ở chính giữa có một cái nền hình bát giác, từ Nam sang Tây khắc rõ ràng "Li", "Khôn", "Đoài", "Càn", "Khảm", "Cấn", "Chấn", "Tốn" tám bức họa đồ, chính là Phục Hy Bát Quái Đồ đã viết rõ trong Ngũ Hành Phổ.
Tương truyền vào thời tối cổ, Phục Hy tại sông Đồ giết chết con hung thú Xích Dực Long Mã, lấy được một bức mật đồ ở trong bụng nó. Phục Hy xem xong đại ngộ, từ đó luôn quan sát thiên tượng, địa hình, nghiên cứu huyền cơ của vạn vật, luyện thành pháp thuật thần thông triệt quỷ.
Thế nhưng Phục Hy Bát Quái đồ rốt cuộc thần diệu đến thế nào thì trong Ngũ Hành Phổ không nói rõ.
Thác Bạt Dã nhìn bức họa đồ trong thần hồ, tức thì tim đập thình thịch, thoáng ngộ ra trong đó có điều gì đó mà không thể nói ra được.
Trấn tĩnh nhìn lại, trên nền bát giác đột nhiên xuất hiện một bức Thái cực đồ rất lớn, ở giữa đặt ngang một chiếc thạch quan (quan tài đá), phát ra ánh sáng xanh biếc, lửa cháy đang hừng hực tới đó là giảm,
Bím tóc Lưu Sa Tiên Tử bay tung lên, xích luyện xà rung động bên tai, phảng phất như đang nói gì đó. Mặt nàng rựng đỏ rần rần, rạng rỡ cười nói: "Tiểu tình lang, nơi này đã là hợp hoan mộ của phụ mẫu hắn, vậy thì sao chúng ta không bái tế một chút?"
Đoạn kéo hắn cưỡi lên con Na Kỳ thú, nó giang cánh bay về phía cái nền bát quái.
Lửa bùng cháy phừng phừng, hai người cưỡi kỳ thú hạ xuống. Chỉ nghe thấy chiếc quan tài xanh như ngọc, ánh sáng huyền ảo lưu chuyển, thoáng thấy bóng hai người nằm bên trong, đích thực là hai bộ thi hài không còn nghi ngờ gì nữa.
Lưu Sa Tiên Tử lim dim mắt chìa tay ra, cười nói: "Tiểu tình lang, mượn ngươi thanh Thiên Nguyên Nghịch Nhận một lát."
Thác Bạt Dã nghe khẩu khí của nàng liền hiểu ý ngay, nhưng không chờ hắn trả lời, nàng đã đoạt lấy Thiên Nguyên Nghịch Nhận, chém vào nắp thạch quan.
"Binh!" Kình khí bắn loạn, nắp quan tài lúc đó hơi rung động.
Chợt nghe Công Tôn Anh Hầu cười lên giận dữ: "Tiểu tiện nhân, cái việc đào mộ người khác mà ngươi cũng dám làm à! Ngươi không sợ bị trời đánh, không sợ báo ứng hay sao?"
Hỏa quang dưới đáy hồ lại bùng lên, Ngọn lửa mãnh liệt cao hàng chục trượng dâng lên bốn phía nền bát quái, cháy phừng phừng dữ tợn, khiến hai người đến nỗi không mở mắt ra được.
Lưu Sa Tiên Tử trong lòng hả hê, cười ha hả: "Ngươi đã dám nhốt người ta vào bên trong hầm mộ của phụ mẫu ngươi, còn sợ người ta khai quật mộ tổ tiên ngươi lên sao? Đại ân đại đức của Ba Mẫu đối với ta làm sao dám quên, hôm nay thật may có dịp đến đáp tạ một lần!" Anh đao sáng loáng lại chém liên tiếp xuống nắp thạch quan.
Công Tôn Anh Hầu càng chửi bới lồng lộn, nàng càng khoái chí, cười to không ngớt, chỉ nghe "Uỳnh" một tiếng, nắp quan tài đã bị lệch đi một chút. Thác Bạt Dã chợt cảm thấy có điều gí không ổn, nghĩ liên hét lớn: "Khoan đã!"
Hắn lấy tay cản Lưu Sa Tiên Tử lại, chỉ nghe "Uỳnh" một tiếng, nắp quan tài bay lên, một luồng sáng chiếu ra, có tiếng "u u" nổi lên, vô số con trùng đủ màu sắc cuồng loạn bay ra như sóng dữ, lao thẳng vào mặt họ!
Thác Bạt Dã và Lạc Cơ Nhã kinh hãi, cố gắng vận khí lùi ra ngoài.
Một loạt tiếng "Binh Binh" liên tiếp, hàng ngàn con côn trùng tức thì tản ra như cám đầy trời, bị ngọn lửa cuốn lấy phát ra tiếng nổ"lách tách", khói bay mù mịt, mùi khét nồng nặc xông lên mũi.
Hai người cảm thấy không ổn, vội bay ngược ra sau, chợt nghe thấy tiếng Công Tôn Anh Hầu cười điên cuồng: "Tiểu tiện nhân, đây chính là cái quan tài là ta chuẩn bị cho ngươi và lão tặc Thần Nông, ngươi đã tự mở nó ra, còn trách ai?"
Tiếng cười ầm ầm, Lưu sa tiên tử đột nhiên "A!" lên một tiếng, mặt dần rựng đỏ như say rượu, rồi tự nhiên như mất hết khí lực, từ trên không rơi thẳng xuống.
Thác Bạt Dã xoay người ôm lấy nàng, chỉ thấy nàng nóng như lửa, mềm oặt như không xương, cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nàng rên lên một tiếng, hai tay đã mềm mại vít lấy cổ hắn, mắt như xuân thủy, mặt tựa hoa đào kề sát vào người hắn.
Thác Bạt Dã kinh hãi định đẩy ra, nhưng trong đầu chợt quay cuồng, trong đan điền khí nóng bừng bừng, toàn thân như lửa đốt, nháy mắt đã chẳng nghe nhìn thấy gì nữa. Trong cơn mơ mơ hồ hồ, tiếng nàng ta rên nhè nhẹ tưởng như gió xuân lướt qua tai, thổi qua má, rồi lại như ánh chớp chạy qua môi, xuyên thẳng vào tim...
Các tộc quần hùng dột nhiên ngừng hô, nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm hôn nhau thắm thiết trong ảo ảnh, trợn mắt cứng lưỡi không thốt được lên lời.
Hai tai Sở Phù Lệ Diệp nóng ran lên, vội quay mặt đi, chỉ nghe tiếng Công Tôn Anh Hầu điên cuồng cười: "Người ta đều nói Thác Bạt Thái Tử tình sâu nghĩa nặng, vì Vũ Sư ái phi của ta mà từ chối làm phò mã Kim tộc, thậm chí còn không ngại đối địch với cả thiên hạ, hôm nay xem ra cũng chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân xảo trá háo sắc mà thôi! Cứ nghĩ rằng ở trong hầm mộ này, cô nam quả nữ, có thể che mắt thế gian mà dám cả gan làm chuyện xấu xa đồi bại như vậy ư? Các vị ngàn dặm tới đây, liều chết tương trợ, té ra cũng cùng một giuộc với tên lãng tử ranh mãnh này sao?"
Lục Ngô cao giọng hét lên: "Mọi người đừng nghe những lời mê hoặc của hắn, Thác Bạt thái tử nghĩa tựa trời cao, tình sâu như biển, quyết không làm chuyện đó đâu. Chắc chắn là tên yêu quái đó dùng tà pháp che mắt rồi hạ độc xuân cổ, khiến hắn ta nhất thời mất đi bản tính mà thôi."
Nghe tiếng hét của Lục Ngô, đám quần hùng như tỉnh cơn mơ, liền chửi bới không ngớt. Nhưng mắt nhìn cảnh tượng chiếu từ viên "Quỷ ảnh châu" trong tay Cơ Viễn Huyền giống cảnh trong ảo ảnh, trong lòng họ không tránh khỏi hồ nghi thắc thỏm: "Người khác thì không nói, thuật dùng cổ độc của Lưu Sa Tiên Tử xuất thần nhập hoá, trong Đại hoang ai có thể hại nàng trúng cổ độc được?
Huống hồ họ thấy mối quan hệ của Lạc Cơ Nhã với Thác Bạt Dã rõ ràng có vẻ mờ ám, trong lúc này khi cả hai cùng gặp nạn ở trong hầm mộ, sống chết có nhau rất có khả năng nhất thời khó kiềm chế được tình cảm. Bởi vậy tiếng chửi bới tuy cất lên không ngừng nhưng yếu ớt chẳng có khí thế gì hết.
Sở Phù Lệ Diệp tiến ra trước mặt, hơi nhíu mày hường về phía Cơ viến huyền và Liệt Viêm từ từ hành lễ, rồi nhỏ nhẹ nói: "Viêm đế bệ hạ, Hoàng đế bệ hạ, điều Lục hổ thần nói rất đúng. Công Tôn yêu nhân nhất định là đã dùng yêu pháp dâm tà gì đó, hòng khiến Thác Bạt thái tử trước bàn dân thiên hạ phải thân bại danh liệt, mất hết uy tín. Bây giờ nếu chúng ta không phái quân đi cứu trợ ngay, e rằng sẽ không kịp nữa."
Liệt viêm và Chúc Dung nhìn nhau gật đầu. Đám tướng sĩ Bạt Tự Hán, Thiên Tiễn đều đứng ra xin đi ngay.
Cơ Viễn Huyền trầm ngâm một lát, rồi giương đôi mày sắc như hai thanh kiếm, như đã hạ quyết tâm liền cao giọng nói: "Tướng sĩ ba quân Thổ tộc nghe lệnh! Công Tôn Anh Hầu xâm phạm bang chúng ta, gây ôn dịch bừa bãi, sinh linh đồ thán, tội ác tày trời, sớm đã bội lời ước ba ngày trước. Hôm nay nhất định phải giết chết hắn ta cứu Long thần thái tử ra!"
Quần hùng cùng hô vang hưởng ứng, tiếng kèn hiệu, tiếng trống trận vang dội, đại quân ào ào tiến về phía Địa Khâu như thác lũ.
Trận đại chiến cuối cùng cũng bắt đầu.