Gia thế của họ Công Tôn tại Thổ tộc cực kỳ hiển hách, ngàn năm qua tổng cộng đã sản xuất ra ba vị Hoàng đế. Trong trưởng lão hội đương triều, ba người có tài năng nhất cũng thuộc về họ Công Tôn. Ngoài ra, sáu vị tướng quân, mười vị thành chủ cũng đều là anh em nhà Công Tôn. Khó có thể ngờ rằng, Đại hoang đệ nhị yêu nữ xinh đẹp quyến rũ nổi tiếng các tộc cũng chính là hậu duệ của nhà Công Tôn.
Lưu sa tiên tử vừa mở miệng nói mà mắt đã hoe đỏ, nghiến răng tiếp: "Nói thật ra, gia cảnh ta và tên cẩu tặc này có rất nhiều điểm tương đồng. Cha của hắn hai mươi năm trước là Đại trưởng lão của Thổ tộc Công Tôn Trường Thái, mà cha ta là em trai của Công Tôn Trường Thái tên là Công Tôn Trường An. Mẹ của hắn là muội muội của Hắc đế Thuỷ tộc tên là Ba Mẫu, mẹ của ta vốn là con gái của Thuỷ tộc trưởng lão Lạc Vô Tật. Có khác là cha mẹ hắn thì yêu thương nhau nhưng còn mẹ ta chỉ là một nô lệ mà Công Tôn Trường An cướp được mà thôi..."
Hai mươi năm nay, nàng chưa bao giờ thổ lộ với ai về thân thế của mình. Nói đến đây, cảm xúc dâng lên khiến cổ nghẹn lại, dừng lại một lát, nàng lạnh lùng nói tiếp: "Khi đó, hai tộc Thuỷ - Hoả chiến tranh liên miên, Công Tôn Trường An là một đại tướng quân, cũng là một tên vô sỉ bạo tàn điên cuồng. Vì muốn lĩnh chiến công, hắn không ngừng tạo ra xung đột ở khu vực biên giới, sau đó mượn cớ trả thù, chém giết khắp nơi, người vật đều không tha. Năm 559 Đại hoang, hắn công phá Lan Trạch Thành, giết chết ông ngoại ta, cướp mẹ ta đi. Từ ngày ta sinh ra đến nay, hắn đã nợ Lạc gia ta trên dưới bốn mươi bảy mạng người..."
"Mẹ ta danh nghĩa là phi thiếp của hắn, kỳ thực không bằng nô tì. Hằng ngày, ngoài việc phải chịu sự lăng nhục của hắn, lại còn chịu sự nô dịch đánh chửi từ mười sáu thê thiếp của hắn, thậm chí ngay đến tì nữ, tuỳ tùng trong nhà cũng dám hạ nhục bà. Có một hôm, một tên tuỳ tùng họ Vệ, nhân lúc hắn đi vắng mà... mà cưỡng bức bà. Mẹ ta vô cùng đau khổ, không thể chịu được đã khóc lóc kể lể với Công Tôn Trường An, nào ngờ, lão tặc đó không những không có bất kỳ sự cảm thông, an ủi nào, ngược lại còn chửi mẹ ta đồ đàng điếm thủy tộc, rồi trói lại đánh đập khiến mẹ ta suýt mất mạng." Nghe ngữ điệu của nàng lạnh lẽo, vừa kể vừa nghến răng kèn kẹt, không dấu nổi sự bi hận. Thác Bạt Dã nghe vừa kinh ngạc, vừa buồn bực, không ngờ thân thế của nàng ta lại đau khổ như vậy, không kìm lòng được nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng mà an ủi. Lưu Sa Tiên Tử khẽ run người, hai má đỏ lựng như say, những muốn giãy ra, cuối cùng vẫn bị hắn ta nắm được, trong mắt ánh lệ lấp lánh, nghiến răng tiếp: "Mẹ ta hổ thẹn đau đớn, mấy lần muốn tìm đến cái chết, nhưng thấy ta còn nhỏ dại đáng thương, cuối cùng không đành bỏ ta lại mà nhẫn nhục tiếp tục sống. Ban ngày đã chịu nô dịch như chó lợn, ban đêm lại chịu sự lăng nhục của Công Tôn lão tặc..."
"Cả Công Tôn phủ, mọi người đều coi thường mẹ con ta, ngay đến tên tuỳ tùng chăn con thú cưỡi cũng dám thoá mạ mẹ ta, chửi ta là đồ tiện chủng của Thuỷ tộc, có lớn lên thì cũng không bằng con chó... Lúc đó ta tuy chưa được sáu tuổi, nhưng cũng đã hiểu rõ lòng người hiểm ác, thói đời khó lường, hàng đêm mỗi khi mẹ ta ôm ta khóc thầm, trong lòng ta lại thầm thề rằng sẽ có một ngày ta sẽ bắt tất cả bọn cẩu tặc đã hại mẹ ta phải khóc ra máu mới hả."
Thác Bạt Dã kinh ngạc, thật không ngờ nàng lại có nhứng năm tháng ấu thơ như vậy, mang khổ đau và thù hận tích đầy trong lòng, khó trách về sau giết người tàn độc, lạnh lùng vô tình. Nghe nàng kể chuyện xưa, trong lòng bị kích động, lúc đó lửa dục do độc tình cổ trong lòng cũng đã dịu đi rất nhiều.
Lưu sa tiên tử lại nói: "Trong tất cả các cơ thiếp của Công Tôn lão tặc, Liệt Hoa Lan người Hoả tộc là độc ác nham hiểm nhất. Mụ ta cậy cha mình là Hoả tộc trưởng lão, có quan hệ rất tốt với Thổ tộc, làm bao hành vi bạo ngược ở trong Công Tôn phủ. Mụ đố kỵ với nhan sắc của mẹ ta, căm hận lão tặc Công Tôn thường để mẹ ta hầu hạ, nên tìm mọi cách để lăng nhục mẹ ta, ngày nào cũng mượn cớ đánh đập dã man, chửi rủa, trừng phạt bà. Tên tuỳ tùng ngày đó cũng chính là được mụ ta ngầm giúp đỡ nên mới chiếm đoạt được mẹ ta..."
"Ta hận kẻ tiện nhân ấy thấu xương, mỗi ngày nhìn thấy mụ chửi đánh mẹ ta, trong ruột lại căm hận sôi sục. Sau hai năm, cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội. Có một ngày ta ăn trộm "Đoạn Tràng Thảo" từ phòng thuốc trong phủ, nghiền thành bột sau đó cho vào trong nước trà của con tiện nhân ấy..."
Thác Bạt Dã "A" lên một tiếng vô cùng kinh ngạc. Nhưng nghĩ tới những đồn đại ở đại hoang, thì yêu nữ này khi mới mười tuổi đã đầu độc giết chết toàn bộ già trẻ lớn bé cả nhà mình, thì nghĩ tới đoạn này vẫn còn chưa đủ.
Lưu sa tiên tử mặt lại bừng đỏ nhíu mày lạnh lùng nói: "Sau khi con tiện nhân ấy uống xong, lập tức đau bụng mà chết. Công Tôn lão tặc vô cùng tức giận, vội tìm vị danh y nổi tiếng nhất của Thổ tộc đến mong cứu cái mạng chó của nó. Cha con tiện nhân ấy nghe tin, nổi giận đùng đùng, bắt lão tặc ấy nội trong ba ngày phải tìm ra hung thủ. Lão tặc ấy sau một hồi điều tra cuối cùng cũng phát hiện ra ta lấy đoạn tràng thảo đi, trong cơn cuồng nộ, đòi tự tay giết chết ta."
"Mẹ ta đau đớn khẩn cầu, cũng không thể khiến lão tặc đổi ý. Trong lòng hắn, ta vốn không phải là con gái hắn, chẳng qua cũng chỉ là một đứa lạc loài đáng ghét. Mẹ ta trong cơn khủng hoảng tuyệt vọng, bất chấp tất cả nhận là mình đã ép ta ăn trộm đoạn trường thảo, cũng chính bà đã đầu độc, trả thù con tiện nhân ấy."
"Lão tặc ấy hoàn toàn tin lời bà nói, đánh đập bà dã man suốt ba ngày ba đêm, toàn thân thương tích chỉ còn thoi thóp, sau đó trói lại giao cho Hoả tộc, để trưởng lão họ Liệt quyết định trừng trị. Khi mẹ ta bị áp giải đi, ta vừa khóc đuổi theo đến mười dặm, bàn chân bị rách, máu chảy đầm đìa ra đất, cuối cùng cũng bị lão tặc ấy bắt trở lại, mẹ ta từ trong xe tù nhìn theo ta mắt ngấn lệ, không nói một lời, nhưng trên khuôn mặt trước sau vẫn nở một nụ cười hiền hậu ấm áp..."
"Nhìn bà càng đi càng xa cuối cùng khuất hẳn phía bên kia dãy núi, ta ở trên vai Công Tôn lão tặc gào lên thảm thiết, xin hắn cứu mẹ ta về. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta cầu xin người khác, nhưng hắn chỉ kéo tay ta lại sừng sổ nói với ta rằng là chính ta đã hại chết mẹ mình."
"Ba ngày sau, có tin báo mẹ ta đã bị trưởng lão họ Liệt hành hạ đến chết, cắt đầu treo lên trước cổng thành, thi thể thì vứt trên núi hoang bị chó sói, thú hoang ăn thịt..."
Nói đến đây, giọng nàng run run, rồi đột nhiên không nhịn được oà khóc, nước mắt tràn ra cả mang tai. Thác Bạt Dã buồn bã nắm chặt lấy tay nàng, định an ủi nhưng không nói lên lời. Đột nhiên nghĩ đến thời thơ ấu của mình, bố mẹ nối tiếp nhau bệnh chết, còn lại đơn độc một thân nhìn thi thể mà đau khóc vật vã. Cái cảm giác đau đớn, sợ hãi, hoang mang, cô độc ấy, từ lâu hắn đã không còn nhớ tới nữa. Nhưng vào lúc này, đột nhiên nó lại dâng lên mãnh liệt trong lòng như thủy triều, khiến hắn nghẹt thở.
Lưu Sa Tiên Tử thân hình run rẩy, mãi một lúc sau nàng mới nói tiếp: "Tên lão tặc ấy nói không sai, chính ta đã hại chết mẹ mình. Hơn hai mươi năm qua đêm nào ta cũng mơ thấy khuôn mặt, nụ cười cuối cùng của mẹ, mỗi lần thức dậy, lòng lại đau như dao cắt, hối hận và khổ tâm vô cùng. Nhưng càng như vậy, lòng thù hận của ta đối với đám cẩu tặc ấy lại càng thêm sâu đậm, ta đã thề rằng sẽ có một ngày ta khiến chúng phải nếm trả khổ đau gấp ngàn vạn lần như vậy. Mẹ ta chết rồi, ta càng trở nên cô độc trong Công Tôn phủ. Trong ba ngày, ta khóc hết nước mắt, sang ngày thứ tư khi tỉnh lại, vẻ mặt ta tươi cười rạng rỡ. Kể cũng thật kì quặc, thấy ta đối với những lời chửi mắng của bọn chúng vẫn chỉ cười mủm mỉm, bọn cẩu tặc đó ngược lại bắt đầu sợ ta. Ngay đến Công Tôn lão tặc cũng dần dần không dám đối với ta như trước. Còn lão tiện nhân họ Liệt thì ngược lại hoàn toàn với thái độ trước đây, chủ động làm quen vơi ta, thậm chí có lúc còn ban phát chút ân huệ, thưởng cho ta đồ ăn và đồ chơi."
Hai má nàng đỏ bừng như lửa, ánh mắt mênh mông, vẻ đẹp khó mà diễn tả được, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười lạnh tới ghê người, tiếp: "Thoắt cái đã hai năm trôi qua, ta đã lên mười tuổi, càng lớn lại càng giống mẹ ta. Trong hai năm đó, ta không hề nhắc tới bà, ngày nào cũng cười hi hi như một con ngốc, nhưng không giờ phút nào ta không tìm cơ hội giết hết lũ cẩu tặc."
"Có một ngày, ta gặp tên tùy tùng họ Vệ trong vườn hoa, hắn lúc đó đã được thăng chức thành tướng quân, nhìn thấy ta, hắn vô cùng căng thẳng, cố lấy vẻ mặt cười cười định lừa ta, nói toàn những lời giả dối ác tâm. Nhưng thấy ta trước sau vẫn chỉ cười hi hi không đáp lại, sắc mặt hắn càng khó coi, hoảng loạn vô cùng, tìm cớ chuồn thẳng. Ta cứ ngỡ rằng hắn sợ, sẽ không dám gặp ta nữa, không ngờ tên cẩu tặc đó chỉ sợ ta báo thù, nên định ra tay trước, hắn đến cấu kết với tên họ Liệt nói ta quỷ kế thâm độc, cần phải diệt cỏ tận gốc. Đêm đó, ta đang ngủ mê, đột nhiên bị người chế trụ kinh mạch, tới lúc mở mắt thì thấy đứng trước mặt là tên tùy tùng họ Vệ và tên cẩu tặc họ Liệt, trong tay đang nắm con dao sáng loáng, muốn xuất thủ nhưng lại chùn tay không dám..."
"Ta đã hiểu rõ tình cảnh vừa buồn bã vừa phẫn hận, nhưng trên mặt vẫn cười hi hi ha ha, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ rành rọt: "Hai Vị YênTâm, Cho Dù Ta Có Đi Xuống Địa Phủ, Cũng Quyết Sẽ Không Bỏ Qua Cho Các Vị Đâu." Sắc mặt hai tên đó đột nhiên trắng bệch, tên họ Liệt nói: " Vệ Chấp! Chọc mù con mắt nó đi, cưỡng bức trước rồi giết sau, xong vứt xác nó ra chỗ hoang vu cho chó ăn!" Tên cẩu tặc họ Vệ cởi hết y phục của ta ra, định cưỡng đoạt ta..."
"Đồ súc sinh!" Thác Bạt Dã vô cùng căm hận, không ngờ trong thiên hạ lại có kẻ tiểu nhân đê tiện đến như vậy, ngay đến bé gái mười tuổi hắn cũng không tha, khắp thiên hạ, cũng chỉ có Tây Hải lão tổ biến thái tàn bạo là bì được mà thôi.
Bàn tay của Lưu Sa Tiên Tử bị hắn ta nắm chặt lấy, tim chợt đập mạnh lên, biết hắn quan tâm tới mình, từ mặt đến người nàng tức thì đều nóng ran lên. Nàng bật cười khanh khách ôm lấy tay hắn, dịu dàng nói: "Tiểu tình lang, ngươi đừng lo, tỷ tỷ ngươi phước lớn mạng lớn, chỉ có ta hại người làm gì có ai hại nổi ta? Bằng vào tên cẩu tặc họ Vệ kia sao có thể làm gì ta nổi chứ?"
Giọng nói của nàng ngọt ngào nhẹ nhàng thổi vào mang tai ngứa ngáy không chịu nổi, bàn tay lại mềm mại như không xương, Thác Bạt Dã tim đập thình thịch, lửa tình trong người tức thì lại cuộn lên bừng bừng, lòng kinh hãi vội vàng ngưng thần tụ ý, nói: "Về sau ra sao?"
Lưu Sa Tiên Tử nói: "Chính lúc đó, ngoài cửa sổ đột nhiên ánh lửa cháy ngút trời, tiếng hét loạn xạ: "Lấy nước! Lấy nước!" Vệ chấp giật mình, định mở cửa sổ xem thực hư thế nào, bỗng có một bóng người cửa sổ nhảy vào, một chưỡng đã đánh cho hắn thổ huyết như mưa, bắn vào góc tường nửa ngày không dậy nổi..."
Thác Bạt Dã mừng rỡ, cười nói: "Người đến là Thần Nông bệ hạ có phải không?"
Trên mặt Lưu Sa Tiên Ttử chợt thoáng thần sắc kỳ lạ, lắc đầu, vừa buồn bã, vừa hận nộ, cười lạnh nói: " Nếu người đến lúc đó là y thì ta cũng không phải chịu bao nhiêu khổ sở như thế này!"
Ngừng một lát, nàng nói tiếp: "Ánh trăng, ánh lửa xuyên qua cửa sổ chiếu tà tà lên kẻ đó, chỉ thấy hắn mũ cao áo đen, sắc mặt trắng như tuyết, đẹp tuấn tú đến mức như là lấy ngọc quý mài giũa ra, cái miệng, hàng lông mày mang chút thần sắc uy phong, ngạo nghễ, nhưng khi cười thì lại lộ vẻ phong lưu khó tả..."
Thác Bạt Dã hơi giật mình, thất thanh nói: "Công Tôn Anh Hầu?"
Lưu Sa Tiên Tử chớp mắt, thoáng chút giận dữ, cười lạnh lùng nói: "Không sai, chính là tên cẩu tặc ấy, chỉ có điều là đêm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta không hề nghi ngờ hắn có lòng dạ đen tối, chỉ cho hắn chính là thiên thần của thần thượng phái đến giải cứu cho ta. Lúc đó thấy hắn cười với ta thì ta đã gần như ngừng thở, đột nhiên trong lòng buồn tủi, chẳng hiểu sao lại bật khóc lên, phải chăng những oan ức, khổ hận tích lũy suốt mười năm đột ngột bùng phát?" Mặc nàng đỏ bừng như vô cùng xấu hổ, liếc nhìn Thác Bạt Dã, gượng cười nói: "Tiểu tình lang, ngươi đừng chê cười ta, tên cẩu tặc ấy thời trẻ thì ngạo mạn, phong lưu, đa tình, mê hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ đại hoang, ngay đến Vũ Sư tỷ tỷ của ngươi, Vũ La tiên tử của Thổ tộc, còn thêm cả ả Thuần Vu Dục gian giảo, bất tín cũng không tránh khỏi. Sức hút của hắn so với Thác Bạt ngươi chẳng hề kém cạnh một tí nào. Lúc đó ta mới chỉ là một con bé con mười tuổi, làm sao mà nhận ra bộ mặt thật của hắn được?"
Thác Bạt Dã khẽ cười mà trong lòng chua xót không nói thành lời. Nghĩ tới trước mắt Vũ sư thiếp vẫn còn ở trong tay hắn, sinh tử cách trở, tiền đồ khó lường, càng thêm đau đớn đến nghẹt thở.