Biển giận gầm trời, thương hải thập tam kiếm sát chiêu lớn nhất.
Đại Minh đối diện với áp lực của chiêu này thì tựa như là đang đối mặt với biển lớn đang gầm gừ, hắn bây giờ chỉ như là một con mèo nhỏ vô lực chỉ có thể tùy ý biển gầm bao phủ lấy hắn.
Thật là tức giận a! Đại Minh không có nghĩ đến mình sẽ chết không minh bạch, chỉ vì vô tâm sờ vào ngực của nữ sanh thế mà lại phải chết. Nếu mà A Đức hắn mà biết sẽ cười đến chết mất. Điều kiện đầu tiên nếu chính mình còn có thể sống sót trở về thì sẽ nói cho hắn biết điều này.
Lúc này sẽ không có ai tới cứu mình đâu! Đại Minh cười khổ trong lòng, kỳ tích trong một ngày không thể phát sinh quá nhiều lần.Thế nhưng Đại Minh đã nghĩ sai lầm, ông trời còn chiếu cố đến Đại Minh không cho hắn chết.
Trong khi Đại Minh bị biển giận gầm trời kiếm khí bao phủ thì đến lúc tối hậu có một cành trúc nhỏ đỡ lấy một kiếm này.
Sở hữu kiếm khí, áp lực lúc này là Thủy Vô Ngân đã bị một chiêu kiếm làm hòan tòan tiêu thất.
- Sư phụ.
Thủy Vô Ngân kêu lên một câu, nước từ trong hai mắt ứa ra, lúc này Mưu Già đã được cưởi trói nhẹ nhàng ôm lấy vai của Thủy Vô Ngân.
Một người tóc bạc theo gió tung bay, mày kiếm mắt sáng, cầm trong tay một thanh trúc biếc, tòan thân phát tán ra một phong thái tuyệt đại cao thủ, so với đại hiệp ở trong tiểu thuyết võ hiệp hòan tòan giống.
Thế nhưng hắn so với thiếu niên đang học cấp hai không khác mấy, chiều cao so với Đại Minh thì chỉ bằng một nửa.
- Ai... Nha đầu ngốc, vì sao lại làm việc không lối thoát?
Biển giận gầm trời uy lực của nó căn bản Thủy Vô Ngân không có khả năng khống chế được, nhìn diện mạo của nha đầu bây giờ đúng là không muốn sống nữa.
- Mưu già, đưa Vô Ngân trở về nhà,nói cho nàng biết ta là sư phụ sẽ có công đạo cho nàng, để cho nàng đừng suy nghĩ gì nhiều.
Mưu Già gật đầu, tay nâng Thủy Vô Ngân lên, biến mất tại bóng cây trong rừng.
Sư phụ của Thủy Vô Ngân chuyên qua nhìn Đại Minh. Đại Minh cảm thấy run trong lòng, hắn đã hao phí rất nhiều khí lực để tránh kiếm pháp của Thủy Vô Ngân, mà bây giờ người này so với Thủy Vô Ngân còn lơi hại hơn, nếu thật sự hắn vì Thủy Vô Ngân mà ra mặt thì thực sự Đại Minh bị giết hại.
Ngân phát tiểu đồng giơ cánh tay trái lên, thì đại điểu năm màu ôn thuận đứng ở trên tay hắn.
- Tất cả mọi chuyện thì Li Âm đã nói cho ta biết, ta chỉ có thể nói đó là chuyện hiểu lầm.
- Đúng đúng.
Đại Minh gật đầu theo quán tính.
- Nơi này là cấm địa của Diệp gia, ta muốn biết ngươi đến có việc gì? Và là ai bảo cho ngươi đến ?
- Chính là Diệp Nhược Thu bảo ta tới, nàng ta bảo ta tới tìm sư phụ của nàng để giải quyết bệnh ở trên người ta.
Tiểu Thu! Nếu vậy ngươi chính là Vương Đại Minh a.
Ngân phát tiểu đồng có nghe Diệp Nhược Thu nói đến, chỉ là không nghĩ đến là sẽ gặp được người này ở đây.
- Ngươi không phải là sư phụ của Diệp Nhược Thu đấy chứ?
Đại Minh bật thốt ra lời nói, từ thân thủ của hắn thì xem ra ngoại trừ sư phụ của Diệp Nhược Thu thì còn ai vào đây nữa, thế nhưng xem bộ dáng của hắn thì rất là nhỏ tuổi mà.
- Ừa! Đúng chính là ta.
Lúc này ở trên vai của bạch phát tiểu đồng con ma tước kêu lên một cái, bạch phát tiểu đồng nhìn nó một cái rồi nhíu mày.
- Tin tức của tiểu Thu mới đến tay ta, tình hình của ngươi ta đại khái cũng biết, sự thật mà nói thì nếu biết trước thì đã không xảy ra những việc này, ai...
- Tiền bối....
- Đừng có gọi ta là tiền bối, người khác gọi ta là Hiên Viên mục đồng, ngươi gọi ta là mục đồng cũng được rồi. Cùng với ta đi nào, tiểu đệ của ngươi cũng đi theo luôn.
Đại Minh cưỡi A Ngốc, đi ở đằng sau lưng Hiên Viên mục đồng, đi được một lúc thì Hiên Viên mục đồng mở miệng nói :
- A Minh, ngươi có khả năng tiếp nạp Vô Ngân không?
- Nhưng ... ta ở nhà đã có một quần rồi.
Đại Minh kêu lên rồi giơ bàn tay ra.
- Oa! Ngươi thật là háo sắc.
Hiên Viên mục đồng lắc đầu cười khổ.
- Ta không có tự nguyện mà.
Đại Minh đau khổ nói.
- A Minh, ngươi đã nhìn qua biển rộng chưa?
- Đã rồi, khi nào tâm tình của ta không tốt thì lại chạy ra biển một ngày. Có điều gì sao?
- Biển lớn không gió không mây thì có vẻ đẹp yên bình rất mĩ lệ, khi có cuồng phong bão lớn thì biển rộng lại biến thành một bộ mặt khác. Vô Ngân chính là thủy thần một tộc, cá tính cũng như biển rộng, bình thường thì ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng khi đã giận dữ lên thì rất là mãnh liệt , không có mấy người có thể kiềm chế được nàng ta.
Khó trách! Đại Minh nghĩ lại cũng hiểu được vì sao mà Thủy Vô Ngân tính tình khó nắm bắt,nói thay đổi là thay đổi.
- Ngươi nên tin tưởng ta A Minh, Nếu như ngươi không thể tiếp nạp Vô Ngân thì nàng ta có biện pháp cùng với ngươi đồng quy vô tận. Thủy thần một mạch không phải là người dễ chọc, mà Vô Ngân hắn chính là công chúa.
- Trời ạ ! Người không cần phải đày đọa ta đấy chứ.
Đại Minh ở trên lưng của A Ngốc lo lắng, sự việc càng ngày càng lớn, bây giờ cư nhiên lại chọc vào công chúa của người ta.
Tại bên cạnh luyện yêu tháp có dãy nhà tranh nhỏ, Hiên Viên mục đồng dẫn Đại Minh vào một trong những căn nhà tranh.
- Ngươi tạm thời ở đây nhé, về căn bệnh ở trên người của ngươi thì ta còn phải nghiên cứu đã, cho nên để A Hống ở bên người của ngươi rồi mới quyết định.
Vài ngày trôi qua, Đại Minh sau khi nghe Hiên Viên mục đồng nói đã dẫn A Ngốc đi bốn phía chơi. Lúc thì nháo sự, lúc không có gì thì cùng với A Ngốc một chỗ ngẩn người, buối tối mục đồng gọi Đại Minh đi, sử dụng chân khí bắt đầu chữa trị.
Cứ như thế qua một tuần,ở cạnh tháp ngoại trừ mục đồng cũng chỉ có Đại Minh cùng với A Ngốc , xung quanh tháp cũng hòan tòan không có thấy sinh vật gì cả, ngay cả những vật rất nhỏ cũng không có,Hôn mê thì ngủ, nhưng đã có mục đồng cùng với A Ngốc nhìn rồi không có vấn đề gì cả.
Đến một ngày, Hiên Viên mục đồng đã chạy đi đâu đó, xung quanh hòan tòan không có bóng người, Đại Minh theo thường lệ đi đến một tòa núi nhỏ rồi lại cùng với A Ngốc trở về.
Đại Minh đang trở về căn nhà tranh thì không kịp chạy được nữa. Mẹ ơi! Thủy Vô Ngân cư nhiên đang im lặng ngồi ở căn nhà đối diện, chậm rãi uống trà.
- Không phải vậy chứ?
Tả hữu hai bên cầm trường côn đang chế trụ Đại Minh. Bên ngòai căn nhà chẳng biết lúc nào đã đầy người , mỗi người đều có vũ khí tận răng, ngay cả A Ngốc cũng bị chế phục.
- Cô muốn làm sao?
Đại Minh nhìn thấy Thủy Vô Ngân ở đây, mà lúc này mục đồng lại không có mặt, xem ra lần này không thể trốn được một kiếp rồi.
- Phụ thân của ta muốn gặp anh.
- Nhưng mà ta đâu có biết hắn, vì sao lại phải gặp hắn chứ?
Nhưng những người ở đây hòan tòan không chú ý tới ý nguyện của Đại Minh, mạnh mẽ áp giải hắn đến một hướng.
Một tòa lâu đài thật lớn. Đại Minh nhìn thấy trước mặt một tòa cung điện có kiến trúc rất cổ,thì không khỏi cảm thấy kinh hãi. Đại Minh bốn chân tay bị mộc côn giữ theo cửa đi vào trong,đi trên đường hắn cũng chỉ có thể xem phong cảnh, dù sao bắt thì cũng đã bị bắt rồi, hắn còn có thể làm sao được nữa.
Khi tiến vào trong thành, ở trên đường thì Đại Minh gặp được nhiều hơn kỳ quái sinh vật, vừa có hình thể con người lẫn động vật, còn có những loại mình người đầu chim, Đại Minh lúc này cũng đã mở rộng tầm mắt, nguyên lai là xứ sở thần tiên là có dạng như thế này.
Mà lúc này thần tiên cũng như nhìn Đại Minh như là nhìn quái vật, từ khi kiến tạo tòa thành này đến nay chưa có nhìnloài người bước vào, ngay cả có danh vọng lớn nhất Côn Lôn đấy là Hiên Viên mục đồng có việc cũng chỉ ở bên ngòai ủy thác người khác vào thôi.
Tại trong nhóm thần tiên này có nhiều người đối với lòai người không hề có hảo cảm, tưởng động thủ đối với Đại Minh, thế nhưng ngại quy định của Côn Lôn cùng với Thủy thần một tộc thế nên không thể phát tác.
- Phụ thân, ta đã đưa người đến rồi.
Thủy Vô Ngân hướng tới người ngồi ở trên ghế vái một vái, thế nhưng người ngồi ở trên ghế xem ra cũng không phải là người.
Đại Minh đã nghe qua là Rồng quản lý mây mù, chuyên chế mưa gió, được lòai người gọi là thủy thần, lúc này nhìn hình dáng ba của Thủy Vô Ngân thì nội tâm rất kinh hãi,ông ấy hình thể cùng với A Ngốc khi ma hóa không kém, thế nhưng ở trên đầu chính là đầu rồng.
Nhìn thấy lão ba của Thủy Vô Ngân dùng đôi “ Long Nhãn “ trừng trừng nhìn mình thì Đại Minh không khỏi nghĩ đến Tuyệt. Lúc trước Tuyệt hai con ngươi cũng nhìn hắn như thế.
- Dẫn hắn đi xuống, đêm nay thành hôn.
Giọng nói của ba Thủy Vô Ngân trầm ổn nói .
- Tuân lệnh......
Đại Minh còn muốn kháng nghị thế nhưng hắn đã bị những binh sĩ đưa ra ngòai bố trí ở trong một căn phòng rất đẹp, thế nhưng tâm tình của Đại Minh không có nhìn lung tung nơi này. Bình phong bằng đá,ghế ngồi mã não, phí thúy điểu sức, một đôi tượng ngọc thạch rất tinh mĩ, tùy tiện đem một kiện đi ra ngòai đều là tuyệt phẩm, nhưng lúc này Đại Minh càng không có tâm tình nhìn.
Tại Nhật bản thì bị Mỹ Hạnh ba người, tại nhà thì bị Lâm Thi Hàm bức hôn, bây giờ ngay cả Thủy Vô Ngân cũng như thế. Trời ạ! Hắn không phải là số mạng đào hoa chứ? Sao mỗi người đều muốn áp chế mình kết hôn.
- Có ai đó đến cứu ta không ?
Đại Minh gục ở trên bàn, nhìn trước mắt bạch miêu.
- Đáng thương quá! A Ngốc.
Bạch miêu cũng kêu lên một tiếng với Đại Minh. Mà bạch miêu này không phải là gì mà chính là A Ngốc. A Ngốc sau khi bị bắt thì bị thủy thần môn hạ liễu chú pháp, biến thành một bạch miêu bình thường, ở dạng này thì Đại Minh muốn dùng A Ngốc ma hóa để đi ra ngòai cũng không thể được.
- A Ngốc , ta sẽ không bị giam ở đây chứ?
- Meo.....
- Mục đồng tiền bối sẽ tới cứu chúng ta chứ?
- Meo....
- Nếu ta không trở về thì Thi Hàm cùng với mọi người sẽ ra sao?
- Meo..
- ......
- Meo...?
- Thôi bỏ đi! Coi như cái gì ta đều không có hỏi qua.
Cùng với A Ngốc chỉ biết meo meo nói chuyện thì căn bản hỏi mọi chuyện cũng là vô bổ.
Thi Hàm, Thị Kiếm, Mỹ Hạnh, Thiên Đại, Quỳ, Tiểu Tuyết... Tiểu Tuyết! Đại Minh đang bò nằm ở trên mặt bàn tưởng tượng đến mọi chuyện. Đại Minh lúc trước khi xuất môn có biến Tiểu Tuyết thành tạp phiến đem sau, sau khi phát sinh sự kiện Thủy Vô Ngân thì tinh thần hỏang hốt, hòan tòan quên đi sự tồn tại của Tiểu Tuyết.
Đúng rồi! Ta còn có hoang thú. Đại Minh trên tay còn có những vương bài này, nhưng sự tình chưa đến tuyệt vọng thì chưa dùng đến.
Đại Minh nhìn qua cửa sổ, bốn phía đều có người bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu mà cứng đối cứng đi ra ngòai thì sẽ phải một phen khổ chiến, thế nhưng tất cả hoang thú đều gọi ra ngòai, thì rất nhanh cũng sẽ ra ngòai, đến lúc đó thừa dịp trộm lấy phương tiện đi ra ngòai. Nếu dùng Tật Phong thì sao? Tật Phong thì bay rất nhanh ít người có thể truy tìm được, nghĩ lại biện pháp này cũng rất có khả năng.
Đại Minh đang suy nghĩ thì trước mắt tự nhiên tối dần, từ từ hôn mê, thân thể ngã ở trên mặt đất, sẽ không phải như thế chứ? Lúc này lại phát tác. Ông trời ạ, đừng có chơi ta như thế chứ? Nhưng mà ông trời cũng không có chú ý tới sự cầu cứu của Đại Minh, Đại Minh cứ thể ở trên mặt đất trầm trầm ngủ mê.
Đại Minh tỉnh lại thì trời đã về chiều, chim đã về tổ.
-Cô gia, ngài rốt cục đã tỉnh lại!
Bốn năm tỳ nữ mỹ mạo đang đứng ở đầu giường.
Cô gia? Nàng ta đang gọi ai thế? Đại Minh chư có phản ứng , kỳ quái hắn vừa mới ngất ở trên mặt đất hay sao? Ai đã đưa hắn lên trên giường vậy?
- Cô gia, trời đã không còn sớm nữa, lễ cưới sắp bắt đầu, mời ngài thay quần áo.
- Cô gia?
- Hi hi, ngài chính là phu quân của tiểu thử, thị nữ phải gọi ngài là cô gia. Tiểu thư chính là tiên nữ đẹp nhất Côn Lôn, cũng là hạt minh châu duy nhất của lão gia. Cô gia ngài có thấy lấy được tiểu thư không biết đã tu luyện được bao nhiêu kiếp rồi?
Phúc phận? Ta nhìn đấy chính là ác vận mới đúng chứ. Gần nhất chẳng biết ông tơ cùng với thần tình yêu đi đâu không biết, hắn có kết bái gì với thần tình yêu không, mà thần tình yêu lại đặc biệt chiếu cố đến hắn vậy?
- Cô gia! Ngài nhanh thay quần áo. Chậm trễ thì Thủy long vương lão gia trách tội xuống thì chúng nô tì không chịu nổi.
- Đi? Ta không có đáp ứng hôn sự, vì gì mà phải nghe lời chứ.Muốn chém muốn giết tùy các người.
Đại Minh nằm ở trên giường, động một chút cũng không động.
- Ôi! Thế này thì không được! Ngài đừng vậy chứ, cái này đến tai của tiểu thư thì sẽ đi tìm chết đấy, mà lão gia thì càng không được.
- Cái này không phải chuyện của ta.
Đại Minh nói với vẻ mệt mỏi. Sự việc này cũng chỉ từ sự hiểu lầm nhỏ, đâu nhất thiết lại biến thành dạng này.
- Nếu mà cô gia không hợp tác thì tiểu tì tự thân vận động.
Không vậy chứ? Chỉ vài nữ tử nho nhỏ mà bắt được hắn sao? Đại Minh không quan tâm, vẻ mặt không hề phối hợp.
- Đắc tội!
Khi vài nữ tử cùng làm thì Đại Minh mới biết mình sai rồi, mỗi cô gái này sức lực đều như trâu, dễ dàng nhấc Đại Minh trong lòng bàn tay, Đại Minh rất nhanh bị nhấc lên.
- Cứu mạng! Có người phi lễ.
Đại Minh cực lực giãy dụa,tiếng hô ngày càng lớn, thế nhưng hòan tòan không có người chú ý đến hắn.
Đại Minh bị đưa vào tắm rửa rồi thay quần áo chú rể. Cả người như trẻ con đều bị người nhìn hết.
- Ngài đùng có thế, cứ căng thẳng vậy?
Đối với sự kháng nghị của Đại Minh thì các tì nữ cũng chỉ cười.
- Chỉ cần vương gia đã nói thì chúng em đều tòan lực làm, mà chỉ cần cô gia nguyện ý thì tiểu tì tùy thời đều là người của cô gia.
Đại Minh nghe được lời này thì mắt trắng dã.
- Thế nhưng nhìn không ra cô gia “ tiền vốn” mười phân hùng hậu, tiểu thư tương lai rất là hạnh phúc đây.
Đại Minh lúc này mặt đỏ hồng, trên đầu khí toát ra nhẹ nhẹ, lúc này dùng để luộc già thì khẳng định rất nhanh chín.
Đã đến giờ lành rồi cô gia.
Một nữ tử đưa Đại Minh hướng tới lễ đường.
Hôn lễ ở tòa cổ tháp, khắp nơi đều đăng đèn kết hoa, nhưng không nhìn ra được một người khách mời, nghĩ đến thì sự việc lần này cũng không phải sự việc vui vẻ gì.
Tại trong sảnh đường, ngoại trừ cha của Thủy Vô Ngân còn có mẹ của Thủy Vô Ngân, cùng với ba vị huynh trưởng. Đại Minh ở cửa nhẹ nhẹ tiếc hận, nói vậy thì Thủy Vô Ngân gặp lại mà buồn rầu, cả tòa cổ thấp đang có lễ cưới mà không khí mang một cỗ ai thương.
Ta thực sự không muốn như thế. Đại Minh trong lòng thầm than.
Lúc này Thủy Vô Ngân được các tỳ nữ đưa từ nội thất ra.
Cha của Thủy Vô Ngân hít một hơi, phất tay một cái ý bảo lễ cưới tiến hành.Cái này tất cả mọi người đều đã khuyên can, nhưng mà Thủy Vô Ngân rất là cố chấp một hai chỉ giữ quyết định của mình. Chỉ bắt Đại Minh cưới nàng, bằng không là Đại Minh cùng với nàng đều chết.
Từ cha mẹ nói tam tòng tứ đức, mới biết hôm nay dạy con sai rồi, Thủy long vương bắt đầu cảm thấy hối hận, trước kia khi nữ muốn ra bên ngòai học thì bảo đó là không tốt. Nếu biết như thế này thì hồi trước ta không bảo thủ cố chấp.
- A lễ cưới bắt đầu.
- Nhất bái thiên địa.
Tại tiếng nhạc du dương, âm thanh của lễ quan vang vọng cả lễ đường. Đại Minh mặc dù không muốn quỳ xuống, nhưng hai bên các tỳ nữ áp chế hắn, Đại Minh cũng thân bất do kỷ.
Đại Minh mặc lễ phục cổ đại rất dài, hòan tòan che được cô tay của hắn không lo lắng người khác nhìn được. Đại Minh trên tay thầm nhủ đưa ra ba tạp phiến, Tật Phong, Tẩu Nhận, Ô Nha Thiên Cẩu, bây giờ thời cơ chưa tới.
- Nhị bái cao đường.
Thật đáng giận! Tả hữu hai bên các nàng đã giữ chặt hắn hòan tòan không có khe hở.
- Phu thê giao bái !
Không còn thời gian nữa! Đại Minh chuẩn bị đem tay trái thú hóa hy vọng khe hở để trốn,thế nhưng không thành thì hắn có thể vào đại lao.
- Nhìn ta gọi! Bạo liệt nào ba tỷ muội.
Một âm thanh vang lên. Tường ở xung quanh bị nổ mạnh.
Không có khả năng! Cái này không thể có! Đại Minh tự mình nói thế đang nghĩ mình khẩn trương quá độ mới nghe thành như vậy.Chủ nhân của âm thanh kia căn bản không có khả năng ở nơi này, nàng ta làm sao có thể truy tìm tới đây được.
- Chồng ơi! Anh mà hái hao nữa em sẽ trị tội.
Ông trời còn thương cho Đại Minh. Cửa lớn bị phá ra, Lâm Thi Hàm chậm rãi đi vào. Đại Minh bị dọa một trận.
- Người nơi nào đến đây!
Thủy long vương tức giận đứng lên, người nào dám loạn ở này.
- Lão bà của ta đuổi giết đến đây.
Đại Minh đáp trả lời của Thủy Long Vương.
Thủy Vô Ngân cúi đầu, nàng vốn tưởng rằng Đại Minh nói có vợ chỉ là hắn muốn thóai thác thôi, không có nghĩ đến lão bà của người ta thực sự tìm tới cửa.
- Anh thực sự có vợ sao?
- Tôi không phải đã nói qua cho cô sao?
Đại Minh thấp giọng nói, lúc này Thủy Vô Ngân rất là ôn nhu nhìn Đại Minh không nói gì.
- Được rồi tướng công. Chúng ta sẽ cùng đi tới Hòang tuyền!
Thủy Vô Ngân nói xong thì thủy lam trường kiếm từ trong lòng rút ra chém tới Đại Minh.
Ôi! Hôn lễ mà mang binh khí, như thế này Thủy Vô Ngân sớm có ý định giết chồng. Tay trái của Đại Minh lập tức thú hóa đỡ lấy kiếm, lùi ra sau.
- Đi ra nào! Tẩu Nhận, Ô Nha Thiên Cẩu.
Thật thể hóa lập tức cùng với Đại Minh ngăn trở một kiếm của Thủy Vô Ngân, Ô Nha Thiên Cẩu tay cầm bát giác đồng côn đánh tới, dáng rất là hung mãnh.
Đại Minh xuất ra bạch cố kiếm, cùng với Tẩu Nhận đánh tới, so với Thủy Vô Ngân đánh không phân cao thấp. Thủy Vo Ngân không tưởng được Đại Minh còn có chiêu này, mất một thời gian tay chân không thể phát huy. Nhưng Thủy Vô Ngân lập tức tỉnh táo trở lại, thân thủ trở lại linh họat, Đại Minh vài lần tưởng đánh tới nhưng đều bị Thủy Vô Ngân ngăn lại.
- A Minh, Anh thật quá thể. Làm cho em lo lắng, thế mà anh lạu ở nơi này phong lưu khoái lạc.
Lâm Thi Hàm tức giận nói.
- Lão bà! Trở về rồi nói sau! Em không đến cứu người thì sau đêm nay em sẽ trở thành quả phụ đấy.
- Là ai khi dễ lão công của ta?
Lâm Thi Hàm hai tay phát ra lôi điện, dáng vẻ uy phong hung hãn hét lên.
Thủy long vương tưởng phái người hỗ trợ thì Hiên Viên mục đồng từ bên người hắn đi tới ngăn động tác của Thủy Long Vương.
- Sự việc của người tre, nên giao cho bọn họ từ giải quyết, chúng ta đã già rồi không thích hợp nhúng tay vào.
- Vâng.
Thủy long vương cung kính nói, đồng thời vung tay bảo người lui lại. Mục đồng thân phận là trưởng bối của hắn đồng thời cũng là Côn Lôn cực mạnh, uy danh rất lớn, hắn đã nói thì đó chính là đạo lý.
Đại Minh nhìn thấy bốn phía người đã lui ra mặc dù hắn chẳng biết nguyên nhân nhưng hắn cũng thuận tay gọi Ô Nha Thiên Cẩu gọi trở về.
- Xem kiếm.
Thủy Vô Ngân một thức nộ hác bài đào đẩy Tẩu Nhận, nhằm Đại Minh chứm tới thế nhưng Lâm Thi Hàm sẽ không cho nàng như ý, dù sao nàng cũng không có chuẩn bị làm quả phụ.
- Lưu thủy trùng kích!
Lâm Thi Hàm tay cầm pháp trượng hét lên, thì có một dòng nước cùng với tia điện hướng Thủy Vô Ngân nhắm tới. Ở trên pháp trượng có gắn một cái hồng thủy tinh rất lớn.
- Chú tài mọn.
Thủy Vô Ngân cười lạnh nói. Trường kiếm quay một cái đem cột nước chém thành trăm đoạn, ngay cả một giọt nước cũng không dính vào thân thể của nàng.
- Không chỉ thế đâu. Huyền băng nhận.
Lâm Thi Hàm pháp trượng lại chỉ tới. Bị Thủy Vô Ngân chém thành từng mảnh nhỏ nước giờ biến thành hàn băng chi nhận bao vây Thủy Vô Ngân.
Lúc này sắc mặt của Thủy Vô Ngân biến sắc hét một tiếng: còn có chiêu này.
Đồng thời trường kiếm trên tay xoay một vòng đem tất cả băng nhận thành phấn , tốc độ của kiếm này nhanh đến độ người ta không tưởng tượng được.
- Không hổ danh là Côn Lôn đệ nhất khóai kiếm, nói đến thế này ta cũng không so được với tiểu sư muội.
Ở bên cạnh Đại Minh vang lên một âm thanh quen thuộc, Đại Minh xoay người lại nhìn đúng là Diệp Nhược Thu, Thị Kiếm, đang tươi cười với hắn.
- Cô Cô! Cô vì sao lại đến đây, thúc công đâu? Cô không chiếu cố ông sao?
Đại Minh nhìn Thị Kiếm đang mắt nháy nhìn mình, lại nhìn Diệp Nhược Thu ánh mắt ảm đạm thì cũng biết phát sinh ra chuyện gì.
- Sinh tử bệnh tử, nhân chi vô thường, ta đã nhìn ra thế.
Đại Minh cũng biết là mình nói là nói bậy, nếu sự việc đúng như hắn nói đơn giản thì thế giới này sẽ không có nhiều thương tâm thế kia.
Quay đầu lại nhìn, thì hiện trường đã biến thành hai cô gái chiến đấu.
Cả hai đều là kiều nữ,từ khi học võ đến giờ chưa có địch thủ, mà cả hai người đều có cùng một mục tiêu... Đại Minh, cả hai ngày càng ra tay kịch liệt.
- Tia chớp đánh tới nào.
Lôi điện bắt đầu từ trước người Lâm Thi Hàm đánh tới Thủy Vô Ngân. Thủy Vô Ngân gặp phải điện lưu đánh tới thì biết bất hảo đối phó. Vì vậy Thủy Vô Ngân không dám lơ là.Thủy lam trường kiếm phóng ra mãnh liệt lam quang, tại không trung lưu lại vài quỹ tích, nhìn như là văn tự, thế nhưng Đại Minh nhìn không hiểu.
- Thủy long ngâm!.
Thủy Vô Ngân bên người trống rỗng toát ba cột nước hướng tới tia chớp của Lâm Thi Hàm đánh. Vốn Lâm Thi Hàm không để nho nhỏ nước này ở trong mắt, nhưng ba cột nước ở giữa đường hợp lại thành cột nước sóng, ở trong ẩn ẩn hình đầu rồng.
Lâm Thi Hàm nhìn thấy chiêu này thì hai tay cầm pháp trượng hướng lên cao tòan thân ma lực phát ra, quần áo, tóc không ngừng phiêu động, mặc dù bây giờ đang là bân đên nhưng Lâm Thi Hàm phía trên người không ngừng lộ ra một cỗ sắc đỏ.
- Thiên Hỏa đoạn không!
Lâm Thi Hàm song thủ phát ra, thì đoàn lửa nhằm thủy long đánh tới, thủy long bị cái này kích tán. Đồng thời hỏa trụ cũng trống rỗng biến mất ở trong không khí.
Hai cô gái ở trên đầu đều chảy ra mồ hôi, xem ra hai người đối chiêu thân thể đều có gánh nặng, hai người cùng không phân cao thấp,nếu tiếp tục đánh tới thì chỉ là lưỡng bại câu thương,
- Đều cấp cho ta dừng tay, đừng có đánh nữa.
Đại Minh chạy nhanh đến ngăn cản, bây giờ đã biến thành hai người vì mình mà chiến đấu, tất cả người đều nhìn hai người chiến đấu đối với hành động của Đại Minh mọi người đều không chú ý.
Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân hai người đều ra tay, phong nhận cùng với kiếm khí đánh tới.
Đại Minh tưởng tiến tới ngăn cản, thế nhưng hắn bây giờ ngay cả pham vi chiến đấu của hai người đều không tiến tới. Thủy Vô Ngân thì cho là vậy, thế nhưng Lâm Thi Hàm vì cái gì mà biến thành đáng sợ vậy.
- Đáng giận.
Đại Minh không can tâm vẫn như cũ tiến tới tiếp cận hai người.
Thủy Vô Ngân kiếm khí cùng với hỏa cầu của Lâm Thi Hàm kích bạo, uy lực rất xa làm cho Đại Minh thân mình dính vài vết thương nhỏ. Đại Minh hai chân tiến tới muốn xông tiếp tới.
- Đừng như vậy nữa.
Một màu xanh biếc nhỏ bé ngăn cản ở Đại Minh trước người. Hiên Viên mục đồng chỉ là lắc đầu bảo Đại Minh đừng có can thiệp.
- Hai nha đầu lực lượng rất mạnh, thả ra áp lực rất lớn, ngươi mà tùy tiện đi vào lại phát sinh ra nguy hiểm đấy.
- Sự việc này đều vì ta mà ra, nếu các nàng xảy ra việc gì thì ta sẽ không yên tâm.
Đại Minh tránh đi mục đồng, lại muốn xông lên.
- Dừng lại đi nào.
Mục đồng giữ Đại Minh lại.
- Muốn đi sao? Ngươi phục hồi lực luợng trước kia thì được, chứ bây giờ thì ngươi ngăn cản được sự việc gì chứ.
- Có phương pháp hay sao?
Đại Minh dùng chân bước, xem mục đồng.
- Thế nhưng ngươi phải có trong lòng chuân bị. Hậu quả có thể vượt quá ngươi tưởng tượng nghiêm trọng,
- Không sao cả. Đối với bây giờ mà nói thì trước mắt không có cái gì quan trọng bằng ngăn cản hai nàng nữa.