Thần kinh mọi người lúc này căng thẳng cực độ, mọi ánh mắt đều tập trung hướng về phía Cao Tù. Cao Tù theo sợi dây thừng đã được nối qua kia phi thân rất nhanh trên đó, sợi dây rung động liên hồi không ngừng. Một lát sau, Cao Tù đã dể dàng đến được phía bên kia vực. Dựa vào vách đá, Cao Tù hưng phấn nhìn lại phía bọn người Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh cũng vui mừng không kém. Một lát sau vung tay lên, trầm giọng nói:
“Hồ đại ca truyền lệnh tiếng lên, lưu lại chiến mã ở bên này. Thứ nào không cần thiết cũng để lại, chỉ mang theo đồ ăn cùng binh khí, tất cả mọi người phải lập tức vượt qua vực“
Mệnh lệnh được truyền xuống, tất cả các binh sĩ đều hưng phấn, bên cạnh đó mang theo một chút bi tráng. Tất cả lặng lẽ vuốt ve những chiến mã của mình, những chiến mã đã cùng họ vào sinh ra tử lâu nay. Giờ phút này phải chia tay với nó ai lại không có một chút cảm giác lưu luyến.
Hồ Bất Quy thở dài, lặng lẽ tiến lại chiến mã của mình vuốt ve vài cái rồi thì thầm bên tai nó
“Sống tốt nhé!“ .
Rồi đột nhiên vỗ thật mạnh vào mông chiến mã. Chiến mã hí vang lên một tiếng rồi tung vó chạy thẳng vào khu rừng phía sau, không đếm được bao nhiêu chiến mã chạy theo phía sau nó, chỉ nhìn thấy một lớp bụi mù mịt bay lên rồi tất cả từ từ biến mất trong khu rừng bao la đó.
Lâm Vãn Vinh cột chặt sợi dây thừng quanh lưng, kiểm tra độ an toàn của nó một lần nữa. Hắn khe khẽ gật đầu “Đi“ một tiếng gầm lên, hắn hai tay buông ra, sợi dây thừng chuyển động thật nhanh ma sát vào nhau tạo thành những âm thanh “xẹt …xẹt…“ truyền vào bên tai hắn. Thân hình Lâm Vãn Vinh lúc này giống như một con chim to giang rộng đôi cánh bay lên. Tốc độ thật là nhanh, đôi chân của hắn giống như đang đạp lên những đám mây mà đi vậy.
“Vu vu…“ Tiếng gió thổi qua bên tai. Lâm Vãn vinh quay đầu nhìn lại chỉ nhìn thấy những vách núi dựng đứng cheo leo, xa xa chính là Hạ Lan sơn với non xanh nước biếc. Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp dần dần rời xa khỏi tầm mắt, giống như một vùng đất mờ mịt dần dần biến mất không để lại một chút dấu vết nào.
Khi qua được bên kia vách núi, Lâm Vãn Vinh đảo mắt đi ra đứng đồi diện với sườn núi. Cao Tù nhanh chóng kéo hắn vào bên trong. Hắn tự cởi ba sợi dây thừng đang buột chặc vào người, Cao Tù nhẹ nhàng hô lên một tiếng, đối diện liền phát ra vô số những tiếng “xoạt xoạt xoạt…“ nhìn lại thì thấy có ba bóng người trong đêm tối đang băng qua bờ vực tử thần. Đợi cho tất cả các huynh đệ vượt qua thành công, thì lúc này ánh mặt trời cũng từ từ hiện ra. Những cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi đến, khiến cho tất cả mọi người cảm giác được một cái lạnh thấu xương đang bành trướng trong người.
“Chặt dây“ Lâm Vãn vinh quát nhẹ một tiếng. Ba gã tướng sĩ đã đứng sẵn ở bên liền giơ đao phóng xuống. Sợi dây dùng để qua miệng cốc giờ đây đã bị chém đứt cứ thế nhắm thẳng vực cốc mà rơi xuống dưới. Không còn mây mù, đã thoát khỏi tử địa… Cảm giác mọi người lúc này hưng phấn tột độ, trong phút chốc tinh thần của mọi người một lần nữa lên cao. Dưới chân núi nhìn lại, bọn họ dường như đã sắp vượt qua được ngọn Hạ Lan sơn như là bản đồ đã miêu tả.
Theo đỉnh núi mà đi khoảng hơn ba, bốn mươi dặm, thì triền núi đã hiện ra trước mắt mọi người. Hình như đã thoát khỏi tất cả các hiểm trở! Ở nơi ánh sáng mặt trời đang chiếu khắp hiện ra một con đường nhỏ trải rộng vô chừng. Chỉ cách nhau có một đoạn vô cùng ngắn mà phía bên nó lại là những vách núi đen trải dài vô tận với những dải vực sâu hun hún. Tất cả chuyển động từng bước từng bước một rất là nhẹ nhàng và cẩn thận. Y như nếu họ chỉ cần bước mạnh một bước là có thể sẽ táng mạng dưới đáy vực kia. Mồ hôi như hóa thành những giọt nước mưa cứ thế nhắm thẳng vưc sâu rơi xuống. Tất cả mọi người nhìn xuống thấy những vách núi cao thấp đan xen lẫn nhau. Họ cảm giác được rằng mình đã vượt qua được tử thần.
Khôi giáp của Lâm Vãn Vinh đã bị thấm ướt toàn bộ, tay chân đều tê dại. Mấy ngàn người ở đây đều lạnh như băng, hơi thở gấp gáp dồn dập liên hồi không thôi. Tình cảnh này, ngay cả Hồ Bất Quy đã giao đấu với người Đột Quyết hơn hai mươi năm cũng không nhịn được sự sợ hãi trong lòng. Chỉ có một con đường ngắn ngủn nhưng đó lại chính là tuyệt lộ. Hành quân cho đến khi hoàng hôn buông xuống thì lại có thêm hơn trăm huynh đệ táng mạng dưới vực sâu, không thể nào tìm được di thể. Tập trận giả không có tình trạng như thế này, vậy mà giờ đây chỉ hành quân thì… ước chừng khoảng hơn hai trăm huynh đệ đã ngã xuống tại nơi này.
Lâm Vãn Vinh nghiến chặt răng, kêu lên một tiếng. Còn hai tòa núi non trùng điệp đang trấn giữ phía trước, nhưng giờ đây thể lực của tướng sĩ đã đến cực hạn. Hai ngày hành quân liên tục không nghỉ dù có là người sắt đi nữa cũng không thể nào chịu nổi. Xem miệng cốc phía trước có tiếng gió truyền đến. Lâm Vãn Vinh phát tay lệnh cho các tướng sĩ hạ trại nghỉ ngơi. Đội hình tướng sĩ đã sớm tan rã, mọi người vô lực nằm dài trên mặt đất. Bốn ngày hành quân gấp rút, tướng sĩ giờ này tinh thần suy sụp, khôi giáp rách nát, hai má gấy đi trong thấy. Nhìn quanh một vòng giống như là những tàn binh của một cuộc chiến kịch liệt.
“Thấy được, ta thấy được“
Vừa mới hét lên, thì ngay tức khắc một tràn không khí lạnh ùa vào miệng, Cao Tù sắc mặt đỏ bừng kêu to đi đến.
Lâm Vãn vinh cười nói:
“Cao đại ca, người không phải cùng Lý Vũ Lăng đi làm tiên phong mở đường hay sao? Thế nào, người thấy được cái gì?“
Cao Tù hít vào một hơi thật sâu, tự trấn tĩnh mình:
“Lâm huynh đệ, ta thấy được phía trước. Thảo nguyên bát ngát! Vừa nhìn thấy được một đại thảo nguyên rộng lớn“.
Lâm Vãn Vinh liền đứng dậy, giơ tay ôm lấy bờ vai Cao Tù nói:
“Cao đại ca! Người nói cái gì? Người lặp lại một lần nữa coi!“
Cao Tù trong mắt ẩn hiện những giọt nước mắt, trả lời:
“Lâm huynh đệ chúng ta đã thành công! Thảo nguyên, một biển cỏ xanh biếc, thảo nguyên của người Đột Quyết ở ngay trước mặt chúng ta!“
Thảo nguyên của người Đột Quyết! Ở phía trước chúng ta!
Lâm Vãn Vinh nhắc lại từng chữ một. Miệng muốn nói gì đó nhưng thanh âm lại khàn khàn không nghe rõ… Cao Tù giữ chặt hắn, nhắm phía triền núi đối diện vội vàng phóng đi. Hai chân vô cùng cẩn thận, chỉ có vài bước mà giống như vạn bước xa xôi. Thật vất vả mới đến được đỉnh của triền núi. Nhìn lướt qua, hai mắt của Lâm Vãn Vinh trong khoảng khắc đã ươn ướt.
Giữa trời chiều, trước mắt chính là đại thảo nguyên rộng lớn vô cùng, trên bề mặt một lớp cỏ xanh mươn mướt bao phủ khắp nơi. Ngay cả trong không khí cũng mang theo hương vị của cỏ cây mà bay đi. Dưới chân núi là một mặt hồ xanh biếc, trong suốt. Lúc này khắp nơi bao phủ một dải ánh sáng màu vàng sáng rọi (Cảnh hoàng hôn thật là đẹp phải không nhỉ?). Vô số linh dương tập trung ngay bên bờ hồ thong thả gặm cỏ. Xa xa truyền đến một âm thanh như sấm nghe rất kinh khủng giống như âm thanh của những con động đất dữ dội. Bảy vạn chiến mã Đột Quyết đang phi như bay để lại phía sau là những đám bụi mù trời… Những đám bụi này bay tán loạn khắp nơi… Quang cảnh này này làm hắn nhớ tới ba tháng trời tại Giang Nam cùng những huynh đệ đồng tâm hiệp lực tiêu diệt Bạch Liên giáo ngày xưa…Xa xa bên hồ, có hơn hai mươi mái lều màu trắng như những bông hoa nhỏ nở rộ một màu trắng tinh khiết đến chói mắt cùng hòa vào màu xanh biết của thảo nguyên.
Thảo nguyên! Thảo nguyên của người Đột Quyết! Lâm Vãn Vinh siết chặt nắm tay, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong lòng tràn ngập cảm xúc, cảm giác này giống như bầu trời tháng sáu có tuyết rơi vậy. Đích thực là vô cùng sảng khoái (Tháng sáu mà có tuyết rơi… có mà đến nam cực sống đi…) .
Không biết từ khi nào mà bên người hắn đã tụ tập vô số huynh đệ. Họ đều gắng mở to đôi mắt, cái miệng há to ra, trước mắt nhìn thấy một đại thảo nguyên. Nhìn vẻ mặt họ hiện giờ nếu ai không biết có thể nghĩ rằng họ là những người điên. Mấy trăm năm qua, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, thiết kỵ của người Đột Quyết đã vô số lần bắn tên vào các biên ải của Đại Hoa ta. Lúc đó là do họ hén nhát, không có ý chí chiến đấu nên bị chúng tấn công một cách dễ dàng. Khi vào thành chúng cướp của giết người, cưỡng hiếp phụ nữ trẻ em, không chuyện ác nào mà chúng không làm. Không thể nào đếm được đã có bao nhiêu huynh đệ, tỷ muội của bọn họ đã chết thảm dưới thiết kỵ của người Đột Quyết. Đại đao của người Đột Quyết đã thấm đẫm mùi máu tươi. Vô số những hài cốt của người Đại Hoa bị chôn vùi trong bão cát của sa mạc. Đó là một nỗi đại nhục trăm năm của người Đại Hoa.
Vô số tướng sĩ, đến nằm mơ cũng muốn trực tiếp cầm cương, cưỡi ngựa trực tiếp giẫm đạp lên thảo nguyên của bọn Đột Quyết. Dùng hỏa pháo san bằng thành địa của chúng. Để có thể rữa đi nỗi đại nhục đã tồn tại mấy trăm năm của người Đại Hoa.
Giấc mộng trăm năm đó, mãi cho đến hôm nay ông trời mới cho bọn họ một cơ hội để thực hiện. Bọn họ dung nhan gầy đi rất nhiều, quần áo rách rưới không khác gì rác rưởi. Bọn họ đã sớm chịu đựng không nỗi. Nhưng tại thời khắc này, trong tay bọn họ là những thanh chiến đao sáng bóng, sắc nhọn. Hiện giờ bọn họ là những đại biểu cho hang vạn binh lính của Đại Hoa trên đất của người Đột Quyết. Thời khắc này thật sự là kích động lòng người!
Những gitọ nước mắt của các tướng sĩ được bão cát thổi bay đi hết. Vô số các tường sĩ lần lượt bật khóc, những giọt nước mắt của sự vui sường xen kẽ cả những đau thương mất mát của bọn họ. Tiếng khóc ngeh thật thê lương mà thanh âm lại cực kỳ kiêu ngạo. Trong long bọn họ thoáng như có một mùa xuân đang đến, một màu xuân trong đêm tối trên thảo nguyên…
“Tướng quân, ngươi hãy cho ta chết ở nơi này đi! “
Hồ Bất Quy kích động nói, sau đó liền rút ra một trường đao giơ thẳng lên trời múa máy. Đường đao thật mạnh mẽ và mau lẹ, sau đó nhanh chóng trực hướng thảo nguyên giơ thanh đao hướng lên trời.
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hấn không nói một lời, khuôn mặt chỉ thoáng hiện nụ cười đắc ý. Ánh mắt quét một lượt qua khắp tướng sĩ, hầu hết khuôn mặt của mọi người tuy tiều tụy đi rất nhiều. Nhưng giờ này, phút này khuôn mặt của bọn họ rất hưng phấn, hiện lên rõ sự kích động mạnh mẽ từ trong lòng. Họ chờ đợi, ánh mắt đầy hưng phấn nhìn hắn. Trước đây tất cả bọn họ đều sung bái vị tướng quân này, coi hắn như một vị thần. Thì giờ đây cũng vậy, bọn họ nguyện ý giao sinh mạng của mình cho hắn.
Hắn có chút nghẹn ngào, vung mạnh tay lên, rồi nói to, âm thanh của hắn như xuyên qua đất đá trực nhập vào trời cao:
“Các dũng sĩ! Giờ phút này chính là thời điểm để sửa lại lịch sử của Đại Hoa ta ngàn năm trước!! Các ngươi… Chính là những huynh đệ tốt nhất của ta. Lần này đột phá Đột Quyết các ngươi sẽ trở thành đệ nhất nhân!! Các ngươi sẽ mang vinh quang về cho Đai Hoa. Làm cho Đại hoa ta thiên thu vạn tải, tồn tại cùng trời đất, là một đất nước giàu mạnh nhất! Chiến đao ở nơi nào?!“
“Hống…“
Một lượng lớn chiến đao nhất tề rời ra khỏi vỏ chỉ thẳng lên trời cao. Vạn đạo ánh quang tỏa ra từ chiến đao lạnh như băng, pháng phất như có thể chém đứt cả thảo nguyên này.
Bốn ngày trải qua một cuộc hành quân sinh tử, hai trăm huynh đệ của họ đã bỏ mạng. Rốt cuộc cũng không có hao phí sự huy sinh to lớn đó. Trong thời khắc nhìn thấy thảo nguyên, tất cả mọi người đều đã hiểu rõ điều này. Ở Hạ Lan Sơn bọn họ đã đi phía sau để cho anh em phía trước đi tìm đường, rốt cuộc tất cả bọn họ gần như đã táng mạng. Hình ảnh đó càng khiến cho long căm thù của bọn họ tăng lên đến tột đỉnh.
“Hồ đại ca, người xem đồi diện bên bờ hồ hình như có người phải không?!“
Nằm ở trên triền núi, nhản nhã nghỉ gơi trên thảm cỏ xanh rì,Lâm Vãn Vinh chỉ một ngón tay về phương xa tùy ý hỏi.
Cả ngày bôn ba khắp nơi, hôm nay lại tìm thấy được thảo nguyên, các tướng sĩ dù đã mỏi mệt nhưng rất hưng phấn cùng nhau đi lên ngắm nhìn thảo nguyên. Trời không còn sớm, nên bọn họ đã sớm dựng trại để nghỉ ngơi. Lâm Vãn Vinh cùng mấy người Hồ Bất Quy thương thảo xem xét tình thế để có sách lược đối phó với bọn người Đột Quyết. Theo Hồ Bất Quy nếu không nhớ lầm thì vị trí của bọn họ cách Ba Ngạn Hạo Đặc khoảng bảy, tám mươi dặm lộ trình. Nói cách khác cũng có thể người Đột Quyết bất thình lình sẽ xuất hiện trước mắt chúng ta. Chúng ta hành quân đi ngang qua Hạ Lan sơn gặp vô số khó khăn hiểm trở, xem ra người Đột Quyết đem lương thảo để chi viện cho chiến trường đăt tại Ba Ngạn Hạo Đặc. Hoàn toàn đều là có mục đích cả, mà Lâm Vãn Vinh cùng tám ngàn chiến sĩ đột nhiên xuất hiện thì càng vô cùng thần bí. Có thể mang đến cho người Đột Quyết một tâm lý hoang mang lo sợ.
Trong lúc bước vào được thảo nguyên, Lâm Vãn Vinh liền khôi phục lại tính cách trước đây của mình. Trong lời nói đều mang theo vài phần tiếng cười, vô cùng thoải mái tự tại
“Trước mắt không thể phán đoán“
Hồ Bất Quy nhẹ lắc đầu. Nhìn xa xa hiện ra hơn mười túp liều trại yếu ớt mỏng manh. Dần dần những liều trại đó hiện ra rõ trước mắt . Nhưng lại không yên tĩnh như những túp liều trại thường. Ở đó hình như được canh giữ một cách nghiêm ngặt:
“Có thể xác định bọn họ nhân số không đông, khoảng mấy trăm người mà thôi, nhiếu nhất cũng không vượt quá một ngàn“
Giờ lại trổ tài phán đoán nữa, Lâm Vãn Vinh cười thầm vài tiếng, nói tiếp:
“Đây là mục dân hay sao?“
“Tuyệt đối không phải“
Hồ Bất Quy cực kỳ khẳng định đáp.
Lâm Vãn vinh thấy khó hiểu, liếc mắc nhìn. Hồ Bất Quy vừa cười vừa giải thích:
“Người Đột Quyết tuy là dân du mục, nhưng cũng không cùng một lúc phái xuất hơn mấy trăm người dân đến cùng một mảnh đất, mấy túp lều trại đối diện kia nhân số thật là đông một chút. Cho dù ngốc thì người Đột Quyết cũng không phái đi số lượng lớn như vậy đâu”.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu
“Thứ hai, theo cách bọn họ dựng liều trại thì có thể thấy được, mấy người này tuyệt không phải là dân du mục bình thường, tướng quân! Thỉnh người xem”
Hồ Bất Quy chỉ vào nơi lều trại xa xa giải thích:
“Bọn này doanh trướng bố phòng có quy luật tạo thành một vòng tròn thật lớn, bên ngoài lều trại lại được canh giữ cẩn mật. Càng ra xa thì lều trại càng ít, chính là những lều trại của những người có địa vị, quyền lực cao quý của người Đột Quyết. Càng vào sâu thì địa vị của bọn họ càng cao. Nếu là lều trại của dân du mục bình thường thì tuyệt sẽ không có bố trí cẩn thận theo quy luật như vậy“.
Xem ra những gì Hồ Bất Quy nói đều là sự thật. Hắn cùng người Hồ giao chiến đã nhiều năm nên rất hiểu phong tục của bọn họ.
“Đối với lần này, chúng ta tập kích bất ngờ lại có mục đích”
Lâm Vãn Vinh nói:
“Một khi đã không phải là mục nhân bình thường thì ắt phải là kỵ binh Đột Quyết“.
Hồ Bất Quy liến ứng lời:
“Mạt tướng cũng cho rằng như thế, nếu không phải là kỵ binh thì bọn họ mang theo chiến mã làm gì?“
Nói đến chiến mã, Lâm Vãn Vinh nhất thời nhớ ra chiến mã của bọn họ đểu để lại bên kia vách núi đối diện. Mà chiến đấu trên thảo nguyên mất đi chiến mã chẳng khác nào tự chặt đi đôi bàn chân của chính mình. Hiện giờ hắn khát vọng có được chiến mã hơn bao giờ hết, một cảm giác mà trước đây hắn chưa từng có.
Đối diện trước mặt là ngàn vạn thớt chiến mã đang im lặng nghĩ ngơi. Xa xa nhìn lại giống như những mảng mây đem…Lâm Vãn Vinh chợt lóe lên một ý nghỉ.
“Ái dà…“
Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh tay:
“Ta đã hiểu được rồi. Mấy người Đột Quyết phải lưu lại nơi Ba Ngạn Hạo Đặc này chính là để đưa chiến mã của họ ra chiến trường. Do số lượng chiến mã quá lớn, khó quản lý cho nên bọn họ mới ở lại nơi này tạm trú. Sáng mai bọn họ sẽ bắt đầu rời khỏi nơi này.
Từ những đặc điểm địa hình và vị trí chiến lượt của Ba Ngạn Hạo Đặc, Lâm Vãn Vinh suy đoán thật sự rất hợp tình hợp lý. Hồ Bất Quy không nghĩ được sâu xa như vậy nhưng cũng gật gật đầu. Nói cách khác Ba Ngạn Hạo Đặc thật sự đã ở trước mắt!
Lâm Vãn Vinh trong lòng vui mừng khôn siết, thầm nuốt nước miếng hừ một tiếng rồi nói:
“Hồ đại ca, ngươi nói mấy ngàn thớt chiến mã kia đã được người Đột Quyết thuần phục chưa. Chúng ta có thể đoạt lấy hay không?“
Lần trước tại Ngũ Nguyên thành, hơn năm ngàn thớt chiến mã Đột Quyết trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể thuẩn phục nên hắn mới ra lệnh chặt đầu, cho nên giờ hắn mới có nghi vấn như thế.
Hồ Bất Quy hiểu được suy nghĩ của hắn, gật đầu nói:
“Mấy ngàn chiến mã kia, người Hồ mới vừa đưa tới cho nên bọn chúng chưa có nhận chủ. Chỉ khi nào đưa đến kỵ binh của Đột Quyết thì mới bắt đầu thuần phục chiến mã. Lần trước tại Ngũ Nguyên thành, chính là những chiến mã đã được những kỵ binh lão luyện thuần phục“.
“Ý của ngươi nói cũng phải. Ở giai đoạn hiện nay, mấy vạn chiến mã Đột Quyết ở ngay trước mắt. Trước tiên chúng ta phải giống người Độ Quyết cái đã, những kỵ binh chiến mã đều giống nhau? “
Lâm Vãn Vinh trong mắt lóe lên một tia tinh quang.
Hồ Bất Quy cười hắc hắc gật đầu:
“Đúng! Phải làm như thế. Hiện nay chiến mã Đột Quyết chưa thể nào phân biết được người Hồ với người Đại Hoa ta. Nếu chúng ta dạy dỗ được nó thì chiến mã Đột Quyết dưới sự điều khiển của người Đại Hoa ta cũng không phải là tầm thường”.
Cao Tù bên cạnh, nghe hai người nói chuyện cũng cười to:
“Con bà nó, mấy vạn chiến mã Đột Quyết hùng dũng như thế, ta còn tưởng rằng chúng sẽ không phản bội lại đất nước chứ. Nếu chiến mã Đột Quyết cũng giao hoan với chiến mã của Đại Hoa ta! Thật là đã con mẹ nó mà!“
Mấy người cùng bật cười ha hả. Khác xa với tâm trạng đầy vẻ lo lắng mấy ngày trước. Lâm Vãn Vinh đứng đối diện hồ nước trầm tư suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mờ miệng nói:
“Hồ đại ca, theo kinh nghiệm của ngươi thì muốn gải quyết hết bọn người Hồ kia chúng ta cần bao nhiêu thời gian? Ta không muốn một ai sống sót hay là trốn thoát được!“
Hồ Bất Quy khuôn mặt tràn đầy tự tin cười đáp:
“Người Đột Quyết kết thành quân đội mới đáng sợ. Mấy trăm người ở đây cũng chỉ có thể tính là thường dân, chỉ cần làm cho bọn họ tập trung tại đại doanh. Chờ bọn kỵ binh chạy đến lúc này ta đối phó rất dễ dàng, thời gian sẽ không vượt quá nửa canh giờ”.
Cao Tù đi theo bên người Lâm Vãn Vinh, thời gian dần trôi qua, thật sự hắn càng ngày càng hiểu hơn một chút nên nhất thời vui vẻ nói:
“Lâm huynh đệ, có phải muốn đánh một trận không? Muốn có được nữ nhân Đột Quyết, chiếm được chiến mã… Lão Cao ta bấy lâu chờ đợi rốt cuộc ngày này cũng đã đến. Phải tại hang ổ của bọn người Hồ làm loạn, bà nội nó. Chuyện này mà truyền ra ngoài tất cả mọi người chắc đều không tin… ha ha…”
Lão Cao này suy nghĩ thật sự không đơn giản. Lâm Vãn Vinh cười to vỗ vào vai hắn :
“Cao đại ca, lần này sợ làm người thất vọng rồi, ta không chỉ muốn chiếm lấy chiến mã mà còn muốn đưa ngựa đi tặng nữa!“
Đưa ngựa đi? Cao Tù lập tức ngây ngẩn cả người, trong phút chốc không đoán được suy nghĩ và dụng ý của Lâm huynh đệ. Hồ Bất Quy kinh nghiệm đầy người, sau một hồi suy nghỉ đã thông suốt được mấu chốt vấn đề, nhất thời vui mừng nói:
“Đưa ngựa đi?! Được được! Cái này sẽ làm cho những người Hồ sẽ không thể nào tưởng tượng được“.
Nhìn thấy Cao Tù còn sững sờ, Hồ Bất Quy cười ghé vào tai hắn nói nhỏ một hồi. Lão Cao nhất thời giất mình, a lên vài tiếng mới hiểu ra, giơ ngón cai lên tán dương:
“Lâm huynh đệ thật sự là diệu kế vô cùng, dùng binh như thần. Lần này người Đột Quyết ắt hẳn phải cay cú lắm đây”.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc rồi không nói gì, nhưng đột nhiên Hố Bất Quy hình như nhớ đến chuyện gì nên nhíu mày nói: ”Lâm tướng quân kế này đúng là một thượng sách rất hay. Cái chính là muốn làm được như thế… Trước hết phải giải quyết mấy người Đột Quyết, không thể tha một ai, cái này phải tốn một chút sức lực“.
Lâm Vãn Vinh lo lắng cũng chính là điểm này, hắn gật đầu rồi buông tiếng thở dài:
“Hồ đại ca nói không sai, nếu để cho người ồ chạy ra ngoài một cái thì coi như đổ bể hết. Phải biết thời gian, địa diểm nào bọn họ tập trung đầy đủ để hành động cho đúng mới là vần đề nan giải“.
Bọn họ hai người nhíu mày trầm tư suy nghĩ, Cao Tù nhìn về phía hồ nước đối diện doang trướng, đột nhiên hỏi:
“Lão Hồ! Mấy người Đột Quyết có thể nào sống chung với nước?“
Trong đầu nghe thấy câu hỏi vừa rồi, Hồ Bất Quy ngẩn người, hắn cười đáp:
“Người Hồ cả năm đều không tắm rửa. Họ sợ nhất chính là nước. Cao huynh đệ ngươi có cao chiêu gì vậy? “ (Tứ quý bốn mùa không tắm rửa…Vậy chẳng lẽ phụ nữ Đột Quyết cũng thế…Nghĩ đến đã…)
“Cao chiêu, không dám nhận”
Cao Tù cười hắc hắc vài tiếng rồi tự cho tay vào lòng ngực lấy ra một túi đồ thần tình dâm cười dâm đãng:
”Chính là nhớ tới trước đây Lâm huynh đệ đã dùng qua thủ đoạn này, uy lực vô cùng, tinh diệu vô cùng“.