“ Tam thiếu gia, mau về nhà thôi, đêm đã lạnh rồi.” Người quản gia nhịn không được thúc giục nói.
“ Khả bá bá, chúng ta đi thôi.” Lý Dịch khẽ thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói.
Xoay người lại, Lý Dịch hờ hững đi tới phía trước, thân ảnh chỉ vừa tám tuổi, nhưng lại có một chút tang thương nói không nên lời.
Vị quản gia nhìn thân ảnh nhỏ gầy mà có chút cô đơn phía trước, trong tâm lý nhịn không được sự đau xót, nước mắt suýt chút chảy xuống.
Lý Dịch hờ hững chạy vào bên trong đại viện, trong lòng dù sao cũng không dám tin tưởng, mình lại là trời sanh tuyệt mạch, không chỉ không cách nào tu luyện nội công, thậm chí ngay cả khi gia tăng vận động, cũng phải thở hồng hộc dồn dập, nghẹt thở vô cùng khó chịu!
Trong trí nhớ của kiếp trước ở xã hội văn minh suốt gần ba mươi năm lăn lộn trong cuộc sống mà Lý Dịch không khỏi cười khổ.
Ở thế giới này lấy giết chóc làm việc chính, lấy thực lực làm tôn chỉ trong giang hồ, Lý Dịch chỉ cảm thấy cuộc sống sau này là bi ai như vậy.
Ở địa cầu suốt ba mươi năm, Lý Dịch vẫn một mực khắc khổ học hành, không chỉ có được học vị bác sĩ vật lý học, mà trong phương diện cổ văn lại cũng có không ít sự cống hiến….Đáng tiếc chính là, trong một lần đi trên đường đến hội đấu giá lại gặp tai nạn giao thông, bất hạnh qua đời.
Vốn, Lý Dịch cũng cho rằng, có lẽ mình có thể vượt qua được cái chết mà sống tiếp, nhưng không ngờ khi tỉnh lại thì mình đã chuyển thế trở thành Lý gia tam thiếu gia….
Biết được tình huống không cách nào tập võ, cũng không có cách tu luyện của mình, Lý Dịch càng thêm điên cuồng lao vào đọc sách, trong khi tất cả mọi người đều cho rằng Lý Dịch là một phế nhân thì Lý Dịch chỉ điên cuồng thầm lặng đọc những quyển cổ tịch hết quyển này đến quyển kia.
Lý Dịch vốn có trí lực bất phàm, hơn nữa theo trí nhớ bàng bạc của ba mươi năm ở kiếp trước, hơn nữa ở kiếp này hễ gặp qua là không quên được, học bao điển tịch đều hiểu và nhớ hết, tốc độ mau đến không tưởng tượng nổi! Lý gia mặc dù có tàng trữ hàng vạn sách, lại không đủ cho Lý Dịch điên cuồng khổ công đọc trong năm năm.
….
“ Tam ca ca, huynh đã về rồi ! Phụ thân đang tìm huynh đó!” Tiểu muội Lý Phù mặc bộ y phục màu xanh nhạt, đang ôm một con chó nhỏ, duyên dáng hô to.
Vừa nói, bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn không quên xoa nhẹ lên đầu con chó.
“ Ân, Phù nhi, phụ thân ở đâu?” Lý Dịch thuận miệng hỏi.
Tiểu Lý Phù ôm con chó nhỏ mải mê nựng nịu hôn hít, không có nghe câu hỏi của Lý Dịch.
“ Nói muội bao nhiêu lần, không được hôn miệng với con chó, muội vẫn không nghe! Bẩn muốn chết! Sẽ ngã bệnh đó!” Nhìn Lý Phù như vậy, Lý Dịch cũng có chút nổi giận, lớn tiếng trách mắng.
“ A…ô ô…” Lý Phù lại càng hoảng sợ, đem con chó nhỏ ném xuống đất, con chó té lăn kêu lên một tiếng.
Lý Phù cũng không nhìn xem con chó có bị thương hay không, nhanh chân chạy về hướng tiểu viện, vừa chạy vừa khóc nói: “ Tam ca ca mắng muội…ô ô..muội sẽ nói với phụ thân! Ô ô…”
Lý Dịch ngẩn ngơ, trong lòng không nhịn được mắng một câu: “ Ta sợ à!”
Nhìn viên quản gia với vẻ xấu hổ, Lý Dịch nghiêm mặt bước đi.
…
Trong tiểu viện, Lý Phù dựa vào trong lòng Lý Duyên, một đôi mắt thật to xoay chuyển, nhìn thấy Lý Dịch đến, liền bĩu môi, tức giận nhìn chằm chằm Lý Dịch.
Lý Duyên uy nghiêm ngồi ở trên chiếc ghế màu đỏ đậm, khí thế uy nghiêm lộ ra.
Trong lòng Lý Dịch cả kinh, nhìn vào giữa sân chỉ có bốn người, thầm nghĩ bất hảo.
Thấy Lý Dịch tới, Lý Duyên vỗ vỗ lên đầu Lý Phù nói: “ Phù nhi…theo Khả bá bá đi xuống trước đi, phụ thân có chuyện nói với tam ca con.”
“ Không đi, phụ thân, Phù nhi muốn xem phụ thân làm sao trừng phạt tam ca ca!” Lý Phù chu cái miệng nhỏ xíu nói.
“ Ngoan, nghe lời đi!” Thanh âm Lý Duyên lớn hơn một chút.
Lý Phù không cam lòng từ trong lòng Lý Duyên đi ra, bĩu môi, tức giận trừng Lý Dịch nhưng cuối cùng cũng đi xuống.
“ Con bái kiến phụ thân.” Lý Dịch cũng không bị khí thế của Lý Duyên hù dọa, lạnh nhạt khom người nói.
“ Ai…Dịch nhi, con chắc biết phụ thân tìm con tới là vì chuyện gì?” Thanh âm Lý Duyên có chút trầm trọng.
“ Con chẳng biết!”
“ Lý gia chúng ta, ở trong giang hồ, coi như là đỉnh đỉnh nổi danh, đại ca và nhị ca con, kể cả Phù nhi cùng Dung nhi, bọn họ đối với võ học đều vô cùng có thiên phú, đại ca ngươi hôm nay có thể so với cao thủ nhị lưu, mới mười lăm tuổi, nghiễm nhiên là nhân vật nổi bật trong đồng lứa, mà ngươi…có lẽ hôm nay ngươi cũng biết, ngươi trời sanh tuyệt mạch, không thích hợp tu luyện, mặc dù cả đời này rời xa giang hồ, nhưng do sanh tại Lý gia, không khỏi vướng vào ân oán…Lý gia hôm nay còn hưng thịnh một ngày, có thể bảo vệ cho ngươi một ngày bình an, nhưng là trên giang hồ, đao quang kiếm ảnh, nếu có gì sơ suất, nếu vào giang hồ, tự bảo vệ mình ngươi cũng không thể, điều này phải làm sao đây!”
“ Phụ thân, cha không cần nói nữa, con hiểu, chẳng lẽ con trời sanh tuyệt mạch, không có cách nào trị liệu hay sao?” Lý Dịch có chút không cam lòng hỏi, tâm tình trầm trọng.
“ Nếu được gặp cao thủ nhờ võ thành thánh nhân, vẫn còn có chút cơ hội, nhưng những cao thủ như vậy, đã rời khỏi giang hồ, bế quan ngộ đạo, cầu một ngày được phi thăng, còn ai nghĩ tới chuyện nhân gian phiền não này nữa.”
“ Vậy hôm nay phụ thân tìm con tới, là có chuyện gì?” Lý Dịch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lý Duyên, lạnh nhạt hỏi.
Lý Duyên tránh ánh mắt Lý Dịch, trầm mặc chốc lát mới nói: “ Phụ thân tại Thiên Thủy Đảo bí mật thành lập một Thiên Thủy sơn trang, bên ngoài có hơn mười tên nhị lưu cao thủ cùng ba tên nhất lưu cao thủ trấn giữ, mặt khác còn có mười tên nha hoàn, ba quản gia, còn có ba tiểu đồng…Dịch nhi, sau này ngươi ở nơi này, mỗi năm một lần, phụ thân sẽ mang mẫu thân đến thăm ngươi.”
“ Ý của phụ thân, con hiểu rồi.” Lý Dịch lạnh nhạt nói, trong lòng không hiểu sao có vài phần đau xót.
Lý Dịch hiểu, Lý Duyên làm như vậy, có lẽ có chút bất đắc dĩ, nhưng là danh lợi, tại trên giang hồ, đều là như vậy thôi hay sao?
Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, người ngoài căn bản cũng không biết, có sự tồn tại của tam thiếu gia Lý gia, ở trên giang hồ, Lý gia thì chỉ có Lý Kiền, Lý Khôn, Lý Phù, Lý Dung bốn người nhưng không hề có Lý Dịch, cũng không có Lý gia tam thiếu gia.
“ Dịch nhi, ngươi chớ nên trách phụ thân, trên giang hồ, mỗi mười năm có một lần luận võ của thế gia, mỗi một đứa con của các thế gia, vô luận tu vi cao thâm hay không, đều là phải tham gia, đến lúc đó, vì muốn có được sự ban thưởng, và tăng lên địa vị tại võ lâm, thì sự chém giết tuyệt đối là thảm lệ, sinh tại võ lâm thế gia, lại là thân nam tử, vốn không có cách nào khác, Dịch nhi không có võ công, đi tới cũng là chịu chết, phụ thân, phụ thân không có cách nào…”
“ Dịch nhi nếu thích đọc sách, phụ thân thuận tiện sẽ đem những võ học bí tịch làm lại một phần, ngươi vô sự cũng có thể xem qua…con trai, phụ thân có thể làm cho con chỉ có bao nhiêu đó…”
Lý Duyên nói tới đây, thanh âm có chút run rẩy, cả người như đắm chìm trong sự bi thương, tựa hồ đang chịu một loại áp lực vô hình, thân thể hắn có vài phần rũ xuống.
Trong lòng Lý Dịch có sự đau xót, nhưng tới lúc này hận ý cũng đột nhiên biến mất, giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có sự bất khuất! Sự bất khuất mãnh liệt!
Thân thể gầy nhỏ đứng thẳng trong màn đêm tối đen, trong nháy mắt, sự cao ngạo, điềm đạm cùng khí thế tuyệt đỉnh chợt sinh ra trong đáy lòng!
Lý Dịch đột nhiên xoay người, quỳ gối trước người Lý Duyên, nói: “ Ân dưỡng dục của phụ thân, con không biết làm sao hồi báo, một ngày nào đó, con nhất định sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ trước mắt vạn người, không hề trở thành gánh nặng cho gia tộc!”
Nói xong, Lý Dịch “ đông đông đông” dập đầu ba cái!
Trán đập mạnh xuống mặt đất thật mãnh liệt, khiến cho đầu của Lý Dịch có chút hôn mê, chỉ chốc lát, trên trán liền xuất hiện một đốm máu đỏ tươi.