- Giết!
Mấy trăm quân sĩ ẩn núp theo sau hắn rầm rầm chui ra từ mặt nước, cởi trần, giơ cao ciheesn đao, vẻ mặt mỗi người đều phấn khích, như một cơn gió lao thẳng về trại địch chém giết.
Hai bên giao phong, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau vang lên không dứt, Cao Tù và Lý Vũ Lăng xông vào đầu tiên, sát khí đằng đằng. Hai người giơ tay chém xuống, máu của vài tên Đột Quyết văng ra khắp nơi.
Trong doanh trại này của người Hồ vốn cũng chỉ có năm, sáu trăm người, trong đó hơn nửa là đã trúng thuốc mê và xuân dược, thần trí nửa tỉnh nửa mê, chiến lực chỉ còn ba thành so với ngày thường (3/10), sao có thể là đối thủ của các hung thần ác sát là các chiến sĩ Đại Hoa đang xông tới. Vừa mới xung phong công kích đã khiến cho đội hình của người Hồ toán loạn, mấy trăm cái đầu của quân Đột Quyết rụng xuống, máu tươi nhiễm đỏ hồ nước.
Các tướng sĩ Đại Hoa khi gặp người Đột Quyết phảng phất như bao nhiêu lửa giận đều phát tiết hết ra ở đây, mấy trăm chiến sĩ đều hưng phấn gào thét, đao chém thương đâm hướng về phía trước. Trong nháy mắt đã vào sát tới lều của chủ soái quân Đột Quyết.
Đầu lĩnh của người Hồ đứng trước lều vải, gào lên như sấm, tay cầm mã đao múa như mưa tuyết, suất lĩnh năm sáu mươi tên thủ hạ còn lại liều chết chống cự.
Tên thủ lĩnh người Hồ không biết nói gì mà trong doanh đối diện liền xông ra hai tên Đột Quyết thân hình vạm vỡ, tóc tai bù xù, kêu gào điên cuồng, tay múa mã đao hướng về phía bầy ngựa lao tới.
Hồ Bất Quy vội vã quát lên:
- Bọn chúng muốn chạy trốn! Các huynh đệ, giết hết, không được để một người Hồ nào trốn chạy cả!
Mấy trăm tướng sĩ máu me đầy mình, cùng xông tới, chém giết hơn sáu mươi tên quân Hồ còn sót lại đang liều chết chống cự. Hồ Bất Quy thét lớn, một đao chém bay đầu một quân Hồ, tiếp tục lao theo gã quân Hồ đang bỏ trốn kia.
Hai gã người Hồ vội vàng nhảy lên ngựa, tháo dây, tuấn mã hí dài, định phóng ra ngoài.
Hai tiếng xé gió vang lên, hai mũi tên nhanh như sao xẹt, bắn thẳng về phía cổ họng hai gã người Hồ.
- A…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai mũi tên như có mắt găm thẳng vào giữa cổ họng 2 tên người Đột Quyết. Hai người mắt vẫn mở to, rơi thẳng xuống dưới ngựa, máu dưới cổ phun ra không ngừng.
- Hảo tiễn pháp!
Lâm Vãn Vinh cười lớn.
- Xông lên, giết hết bọn Đột Quyết!
Tám ngàn tướng sĩ thét lớn từ bên ngoài xông vào, dũng mãnh như hồng thủy, bao vây nốt những tên Đột Quyết còn sót lại, vô số đao kiếm nhất tề chém thẳng vào chúng.
Người Đột Quyết hung hãn quả nhiên danh bất hư truyền. Thấy rằng không thể hy vọng sống sót, hơn năm mưới tên người Hồ đột nhiên nhất tề rống to như sói hoang, hai mắt đỏ ngầu vọt thẳng ra ngoài.
- Vì ngàn vạn đồng bao đã mất, các huynh đệ, giết!
Lý Vũ Lăng thét lên, mặt đỏ bừng. Mấy ngàn tướng sĩ vây quanh đều vung vũ khí đâm chém thẳng về phía trước.
- Ự..
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, chiến trường đột nhiên im bặt, thời gian như ngừng lại. Thân thể hơn năm mươi tên người Hồ bị mấy ngàn mũi thương đâm, thủng như tổ ong. Bọn chúng giãy dụa, mắt trợn to, khóe miệng máu tươi trào ra, mặc cho trường thương đâm trên người vẫn liều mạng lao thẳng về phía trước. Đột nhiên, có ánh chiến đao vung lên, mấy cái đầu liền rơi xuống đất.
Các tướng sĩ cắn chặt răng, nín thở. Bọn họ tập trung tất cả khí lực trên mũi thương, trong mắt không hề có chút thương cảm nào. Vô số thân nhân, chiến hữu, huynh đệ đã mất chầm chậm hiện lên trong mắt họ, lửa giận hừng hực thiêu đốt lồng ngực, sát khí vô tận tuôn ra.
- Phì…
Lý Vũ Lăng mặt lóe hung quang, hung hăng nhổ một bãi nước bọt, nhanh chóng thu hồi trường thương, một thi thể người Đột Quyết đổ thẳng xuống trước mặt hắn, máu tươi bắn ra tung tóe khắp nơi.
- Cha ơi…
Lý Vũ Lăng đột nhiên thét lên một tiếng kinh thiên động địa, cắm phập mũi thương xuống đất, chậm rãi quỳ xuống, che mặt khóc lớn:
- Con báo thù cho người đây! Cha ơi, người có thấy không?
Một tiếng khóc này của hắn khiến mọi người đều phải đỏ mắt, lời này cũng là lời rất nhiều con dân vùng biên giới Đại Hoa muốn nói.
- Tiểu Lý tử, đứng lên đi!
Lâm Vãn Vinh thở phào, nâng hắn dậy:
- Cha ngươi là anh hung hảo hán của Đại Hoa ta, vô số tướng sĩ kính ngưỡng yêu quý người. Ngươi phải sống cho xứng đáng với người đấy.
Lý Vũ Lăng gật gật đầu, yên lặng lau nước mắt, khuôn mặt toát lên vẻ kiên nghị. Cao Tù ôm vai hắn nhỏ giọng trấn an.
- Bẩm báo tướng quân, trận chiến này tổng cộng tiêu diệt được 568 tên kỵ binh Đột Quyết, bắt sống 12 người, thu được 9766 con chiến mã. Quân ta có 18 huynh đệ bỏ mình, bị thương 33 người.
Hồ Bất Quy cho người dọn dẹp bãi chiến trường xong liền tới bên người Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng nói.
Lần này xem như đại thắng, không chỉ thu được vô số chiến mã mà quan trọng hơn chính là họ đã diệt gọn toàn bộ đội quân Đột Quyết này trong khi khoảng cách tới Ba Ngạn Hạo Đặc chẳng còn xa nữa.
Trong mắt Lâm Vãn Vinh tinh quang chợt lóe:
- Hồ đại ca, ngươi xác định hành tung của chúng ta có bị tiết lộ không?
Hồ Bất Quy nghiêm mặt nói:
- Tổng cộng có 580 tên Đột Quyết hộ tống chiến mã, không một ai chạy thoát, tất cả đều ở đây. Cho dù người Hồ có pháp nhãn thông thiên cũng tuyệt không thể tưởng tượng nổi thiết kỵ Đại Hoa ta có thể từ ngàn dặm xâm nhập vào tận sâu trong thảo nguyên để phong tỏa bọn chúng ở đây.
Lâm Vãn Vinh hài lòng gật gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm. Bóng đêm đang tối dần, những vết máu trên mặt đất cũng đang biến thành màu đên, những lều vải đang rung lên chập chờn, mấy trăm tướng sĩ đang chôn thi thể người Đột Quyết. Ngày mai, nước hồ trong vắt sẽ lại yên lặng, dù ai đi qua cũng không thể tưởng tượng nối chỉ vài canh giờ trước vừa có một trận huyết chiến ở chỗ này. Còn ở Ba Ngạn Hạo Đặc cách đây 70 dặm, có chuyện gì phát sinh không? Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, khẽ thở dài.