Hồ Bất Quy bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì đó, cười nói: "Còn có một chuyện thiếu chút nữa quên mất, mấy người người Hồ kia bị chúng ta giam giữ. Tướng quân, người muốn đến xem thử không?"
"Ồ? Đúng là vẫn còn thủ lĩnh và mấy người Đột Quyết à?"
Lâm Vãn Vinh nhất thời hứng thú:
"Đi xem một chút, đi xem một chút, thuận tiện luyện tập mấy câu Đột Quyết ta mới học".
Hồ Bất Quy ngạc nhiên không thôi, Lâm tướng quân học tiếng Đột Quyết từ khi nào vậy? Bất quá tướng quân có vẻ rất hứng chí, hắn tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Còn chưa tới doanh trướng giam cầm đại ca cầm đầu của nhóm người Hồ, đã nghe ở bên trong truyền ra tiếng mắng chửi như sấm động, Lâm Vãn Vinh lên tiếng hỏi:
"Hồ đại ca, hắn đang nói cái gì, ngươi phiên dịch lại đi".
Hồ Bất Quy cười xấu hổ:
"Cái này, không nên nghe, cũng không nên dịch".
"Khinh ta nghe không rõ sao?"
Lâm Vãn Vinh mặt tối sầm lại, tiến vào trong doanh trướng, tung một cước trầm trọng đá vào mông của tên Đột Quyết, hướng về hắn giận dữ quát:
"Tiếng Đột Quyết, lão tử cũng sẽ nói - trung tạp mạ mục ni thảo thủ!"
Thì ra là câu này, Hồ Bất Quy ngạc nhiên cười không nổi .
Người Đột Quyết bị bắt mũi ưng, đôi mắt sâu xuống, mặc dù bị dây thừng trói chặt tay chân, vẻ mặt vẫn rất hung hãn. Lâm Vãn Vinh đi lên, không nói gì liền hung hăng đá hơn mười cái làm cho hắn bò lăn ra trên mặt đất. Người Đột Quyết mặt mày dính đầy đất cát, cố gắng đứng dậy, a a kêu to lên.
"Biết ta sao?"
Nghe mấy tiếng Đột Quyết, Lâm Vãn Vinh vười hắc hắc mấy tiếng, trong tay không biết từ nơi này xuất hiện một cây chủy thủ sắc bén, liếc vài cái trước mũi của tên đại ca cầm đầu, sau đó không nhanh không chậm vẽ trước mặt hắn, đao phong xoàn xoạt làm cho Hồ Bất Quy thấy hoa cả mắt.
Một nam nhân Đại Hoa cởi trần cả người đầy máu như hung thần ác sát đứng ở trước mặt, đại ca cầm đầu của người Hồ kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền tức giận tru lên.
"Con mẹ nó, cả tiếng người cũng không chịu nói…"
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh, chủy thủ trong tay xoạt một tiếng đưa vào trong miệng của người Đột Quyết. Đại ca cầm đầu người Đột Quyết sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng há to miệng, thần sắc giận dữ nhưng không dám nói tiếp nữa.
"Nhìn xem, ta đã nói rồi, đối đãi với người Đột Quyết, phải dựa vào thanh đao mà nói chuyện"
Lâm Vãn Vinh đắc ý dào dạt. Chủy thủ trong tay lại dò xét:
"Hồ đại ca, ngươi tới phiên dịch. Hỏi hắn tên là gì? Trong người Đột Quyết làm chức vụ gì?"
Khi dịch xong, người Đột Quyết kia lu loa một hồi, thần sắc vẫn kiêu ngạo, Hồ Bất Quy nói:
"Hắn nói hắn gọi là Thịnh Đan, chính là dũng sĩ dưới tay Đột Quyết hữu vương Đồ Tác Tá".
"Tên của người Đột Quyết này thật là kỳ quái, lúc thì Toa Cáp, lúc thì Sanh Đản"
Lâm Vãn Vinh cười nói:
"Ngươi hỏi Sanh Đản, nơi này cách Ba Ngạn Hạo Đặc có xa không?"
Hồ Bất Quy sau khi phiên dịch ra, Thịnh Đan tựa hồ ý thức được cái gì. Sắc mặt đại biến, giận dữ kêu lên. Hồ Bất Quy dịch nói:
"Hắn nói người Đại Hoa chúng ta chỉ biết đánh lén, sau lưng đả thương người, thật sự hèn hạ vô sỉ!"
"Ai nói ta chỉ biết đánh lén sau lưng?"
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh. Tung một cước đạp vào trên mặt Thịnh Đan:
"Thấy rõ rồi chứ, lão tử còn có thể đsnh ngay trước mặt!"
Thịnh Đan bị hắn đạp vào mặt, tay chân bị cột giận run rẩy, tru lên không thôi. Hồ Bất Quy nói:
"Hắn nói, lấy danh nghĩa dũng sĩ của thảo nguyên. Thịnh Đan muốn cùng ngươi quyết đấu!"
"Quyết đấu, tốt!"
Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
"Hồ đại ca, trói tay chân hắn lại. Lát nữa phái ra mấy huynh đệ, để bọn họ ra ngoài quyết đấu".
Đem những lời này dịch ra, Thịnh Đan hai má đỏ rực lên, lại lu la một hồi, Hồ Bất Quy cũng không có ý tứ gì mà phiên dịch. Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:
"Nghĩ là lão tử nghe không hiểu sao?! Lão tử cũng sẽ dùng tiếng Đột Quyết - trung tạp mạ mục ni thảo thủ!"
Câu tiếng Đột Quyết này của Lâm huynh đệ thật sự là nói không tồi, Hồ Bất Quy cười ha ha.
"Đột Quyết dũng sĩ? Miệng có cứng không?!"
Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
"Hồ đại ca, ngươi nói cho hắn, ta gần đây thích văn tự Đột Quyết, thích nhất là viết cho tình nhân người Đột Quyết của ta. Nhưng hiện tại thế đạo không tốt. Phong thư này cũng có thể không khéo đã rơi vào tay của các hạ. Đương nhiên, ta cũng sẽ không nói cái gì phức tạp ở trong đó, chỉ là đúng dịp hướng tới tiểu mỹ nhân Đột Quyết khen ngợi dũng sĩ dưới tay hữu vương một chút. Hắn cùng ta người Đại Hoa ta giao hảo rất tốt, thần không biết quỷ không hay đã đưa kỵ binh của Đại Hoa vào thảo nguyên, càng làm cho người ta cảm động chính là, hắn còn còn đem hơn năm trăm huynh đệ Đột Quyết đưa cho ta làm lễ ra mắt, cũng có tình cung cấp hàng vạn chiến mã. Hắn quả thật là bằng hữu tốt nhất của Đại Hoa ta, nhân dân Đại Hoa trọn đời đều ghi nhớ ân tình của hắn, ừm ừm, ta ta cũng sẽ đem lụa tốt tới trướng của hắn! Ài, cũng không biết hữu vương của các hạ có thể tặng thưởng cho vị dũng sĩ này hay không".
Hắn vừa nói Hồ Bất Quy vừa dịch, còn chưa nói xong, dũng sĩ Đột Quyết Thịnh Đan sắc mặt đã biến, đập đầu xuống đất, gấp giọng gầm lên không ngừng.
"Vu oan, ngươi trần trụi là vu oan! người Đại Hoa âm hiểm vô sỉ, hèn hạ xảo trá!"
Lần này không cần lão Hồ phiên dịch, Lâm Vãn Vinh cũng có thể hiểu hắn nói cái gì.
"Như thế nào là vu oan?"
Lâm Vãn Vinh cười vỗ vỗ vai Thịnh Đan:
"Yên tâm, ta biết người Đột Quyết các ngươi rất có lòng tự tôn dân tộc, tình nguyện chết, cũng không muốn làm Hồ gian để cho vạn người chửi mắng! Một khi người trong tộc của ngươi biết ngươi bị Đại Hoa quyến rũ, mặc kệ là thật là giả, bọn họ nhất định sẽ mắng chửi ngươi, đến lúc đó, thanh danh của ngươi, của tông tộc ngươi toàn bộ bị hủy. Cho nên, ta khi ta viết thư cho tình nhân của ta tuyệt sẽ không đề tên của ngươi, như vậy hữu vương của các hạ sẽ không biết lão huynh ngươi là nội ứng do chúng ta phái đến tại vương đình. Ôi, Sanh Đản huynh, ta thật sự lo lắng cho ngươi, ngươi không cần cảm kích nhìn ta như vậy, hiểu ra ta được xưng là đệ nhất thiện lương đa tình của Đại Hoa, cũng không phải là hư danh!"
"A…"
Dũng sĩ Đột Quyết Thịnh đan phẫn nộ tru lên, chỉ cảm thấy trong ngực nhiệt huyết muốn phún ra, hai mắt hắn đỏ hồng, nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Vinh, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Lâm Vãn Vinh hướng ra ngoài nhìn, lẩm bẩm một mình:
"Sắc trời không còn sớm nữa, nên trở về gởi thư, bằng không ta sẽ nóng nảy không cẩn thận. Sanh Đản huynh, ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt sẽ không viết ra tên của ngươi, không ai biết việc này có liên quan đến ngươi!"
Hắn dợm bước ra ngoài, Thịnh Đan như là hùng sư phẫn nộ, tóc dựng thẳng cả lên, hai mắt đỏ hồng như muốn chảy máu. Hắn đứng yên hồi lâu, rốt cục vô lực cúi đầu.
"Lâm huynh đệ, Thịnh Đan hàng, hắn hàng!"
Hồ Bất Quy chạy ào vào doanh trướng, hưng phấn kêu to lên.
"Hàng rồi sao?!"
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, nhìn lên bức tranh vừa mới bắt đầu vẽ, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng:
"Ta thật vất vả quyết tâm, phải vẽ cho xong một bộ tranh liên hoàn giáo dục sinh lý, hắn sao lại hàng nhanh như? Thật không có cốt khí!"