“Theo Thịnh Đan nói, vị trí của chúng ta giờ cách Ba Ngạn Hạo Đặc ước chừng bảy mươi dặm, khoái mã chỉ cần một canh giờ là có thể đuổi kịp. Phía trước, Đột Quyết Tả vương Ba Đức Lỗ và quốc sư Lộc Đông Tán đang dốc toàn lực tấn công Hạ Lan Sơn hạp cốc. Hôm qua đã tiến hành tấn công lần thứ nhất, song phương chiến đấu một ngày trời, dựa vào địa hình hiểm trở quân ta anh dũng kháng cự, người Đột Quyết thương vong rất nặng nề. Bởi vậy, bọn họ đang điều bổ sung rất nhiều chiến mã và lương thảo, thông qua Ba Ngạn Hạo Đặc, vẫn chuyển liên tục không ngừng ra tiền tuyến”.
Hồ Bất Quy thanh âm hưng phấn có chút kích động run rẩy. rõ ràng, đây là lần đầu sau năm ngày rời khỏi đại quân, bọn họ nghe được tin tức của Hạ Lan sơn hạp cốc. Qua việc người Đột Quyết không ngừng điều thêm chiến mã và lương thực có thể thấy trận chiến này Người Hồ đã không thuận lợi. Từ tiểu thư đang dùng hành động thực tế để chứng minh, cố thủ đúng với lời hứa trước lúc hắn ra đi.
“Được. Đây là lần cuối cùng có tin tức về Hạ Lan sơn” Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:” Một khi tổn thất của người Hồ rất lớn thì rõ ràng thương vong của chúng ta cũng không nhẹ nhàng, Từ quân sư ắt phải chịu áp lực không nhỏ”.
Hồ Bất Quy nghĩ đến lập tức gật gật đầu:”Quả thật như thế, cũng may là chúng ta đã tiếp cận được Ba Ngạn Hạo Đặc, có thể tấn công bất cứ lúc nào”.
Lâm Vãn Vinh nói tiếp: “Hồ đại ca, lúc nãy Thịnh Đan có khai, Ba Ngạn Hạo Đặc lúc này có bao nhiêu người Hồ đang đóng không?”
“Dĩ nhiên là có” Hồ Bất Quy đáp ngay: ”Để tấn công Hạ Lan Sơn hạp cốc, người Đột Quyết đã tập trung ba mươi vạn kỵ binh tinh nhuệ, có thể nói là huy động toàn bộ các tráng đinh của các bộ tộc. Bây giờ đóng tại Ba Ngạn Hạo Đặc chỉ còn hơn ba ngàn người, cộng thêm đám người Hồ chịu trách nhiệm vận chuyển chiến mã và lương thảo đến Ba Ngạn Hạo Đặc, tổng số tuyệt đối không vượt quá năm ngàn người”.
Trên đại thảo nguyên lấy tám ngàn binh sĩ đối đầu với năm ngàn kỵ binh Đột Quyết, nhìn bề ngoài nhân số đông tuy chiếm được chút ưu thế nhưng người Hồ sức chiến đấu mạnh mẽ, trận chiến nay cũng khó phân thắng bại. Cũng may là tập kích, quyền chủ động nằm ở trong tay mình.
“Thủ lĩnh của người Hồ tại Ba Ngạn Hạo Đặc là ai?” Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi tiếp.
“Dưới trướng của Ba Đức Lỗ có một viên hổ tướng, tên là Lạp Bố Lý. Người này cách đây mười năm ta cũng đã gặp trên chiến trường, rất giỏi sử dụng một cây lang nha thiết bổng, tướng mạo hung hãn, lực mạnh vô cùng, trong kỵ binh Đột Quyết, danh tiếng cực kỳ lẫy lừng. Khi xưa một đêm chém chết cả mấy trăm tướng sĩ của Đại Hoa ta, về sau được Khả Hãn của người Hồ sắc phong là Bách phu trảm!”
Lạp Bố Lý? Bách phu trảm? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng: “Hồ đại ca, một khi đã là bạn cũ của ngươi, vậy ta giao hắn cho ngươi xử lý. Nhớ kỹ nguyên tắc của ta, đừng nói chuyện quang minh chính đại với người Hồ, sinh mạng mới là quan trọng, không có thủ đoạn nào là không dùng cả. Đối với bọn họ thủ đoạn ngươi càng ti bỉ càng tàn nhẫn, bọn họ càng sợ. Nhớ cho kỹ, thương hại kẻ khác chính là tàn ác với bản thân. Ngươi hãy chuẩn bị đẩy đủ các thứ như vôi bột, dây thừng, ám khí… gặp Lạp Bố Lý liền cho hắn nếm mùi vôi bột ném đầy mắt, ám khí ghim đầy người, đem hắn đánh cho tơi tả mới thôi”.
Đi theo Lâm tướng quân, làm binh dưới quyền muốn làm người chính trực e còn khó hơn lên trời, thủ đoạn của hắn âm hiểm, tàn độc, so với phong cách tác chiến xưa nay của Đại Hoa khác hẳn, lại chuyên đánh vào chổ hiểm của đối phương. Chỉ sợ người Đột Quyết trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận được phong cách đã chuyển biến đi nhiều này.
Hồ Bất Quy cười ha hả, gật đầu: ”Mạt tướng đã rõ. Lần này ta sẽ gọi lão Cao theo. Lạp Bố Lý kia tuy lợi hại, nhưng thủ đoạn xem ra vẫn còn kém lão Cao của chúng ta”.
Lâm Vãn Vinh nháy mắt cười cười, tên quỷ Cao Tù này, đầu mọc nhọt thì chân cũng rỉ mủ, không ai xấu xa bằng. Có hắn tham gia, phen này cách gì Lạp Bố Lý cũng khóc vài hồ nước mắt cho mà xem.
“Thôi mau hành động đi” Lâm Vãn Vinh phất phất tay: ”Thủ đoạn các ngươi mà kém, làm mất mặt ta, ta sẽ không tha cho đâu”.
“Tuân lệnh!” Hồ Bất Quy hưng phấn hô lớn, rồi xoay người chuồn ra khỏi trướng, mới vừa đến cửa, đột nhiên nhớ đến điều gì, quay đầu lại nói: “Còn chuyện này nữa. Tướng quân, Thịnh Đan cũng đã tra hỏi xong rồi, phải xử trí hắn thế nào đây?” “Thịnh Đan? Thịnh Đan là ai nhỉ? Ta chưa bao giờ thấy qua người này!” Lâm tướng quân giang rộng tay ra vẻ vô tội.
“Phải, phải, chúng ta chưa hề thấy qua người này” Hồ Bất Quy mặt mày hớn hở:”Mạt tướng đã rõ. Mạt tướng lập tức thi hành”.
“Còn có chuyện nữa” Lâm Vãn Vinh lại gần lão Hồ, kéo tai hắn thầm thì vài câu, Hồ Bất Quy thần sắc vui vẻ, liên tục giơ ngón cái: ”Cao minh, quả là cao minh! Tướng quân trí kế đầy túi, mưu dũng hơn người, đúng là cột trụ chống trời của chúng ta. Có thể theo tướng quân chinh chiến là phúc phận như trời bể của mạt tướng!”
Lão Hồ này cũng không ngoại lệ, trước đây là một người chính trực ngay thẳng, theo ta một thời gian cũng biến thành kẻ thổi da bò vỗ mông ngựa hết cả thế này? Ta sai rồi, tất cả là tại ta cả thôi! Lâm Vãn Vinh thở dài ai oán, vì thế giới này mất đi một kẻ chính trực mà than tiếc.
Mấy ngày hành quân vội vã, đều không được ngủ ngon giấc. Một đêm bên hồ, uống no máu của người Đột Quyết, mấy vạn tướng sĩ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngay cả Lâm Vãn Vinh cũng bơi vẫy vùng trong giấc xuân mộng mà đã lâu không được gặp.
Trên thảo nguyên rộng lớn phóng mắt không nhìn thấy điểm cuối, mỹ nữ cười như hoa nở, chéo áo lả lơi, đùi ngọc trắng như tuyết, bộ ngực sữa như dồi phấn núng nính khiến cho ánh trắng kia còn không chói mắt bằng. Thanh Tuyền, Lạc Ngưng, Tiên Nhi, Đại tiểu thư… mỗi người một vẻ yêu kiều rung động lòng người, chỉ một ánh mắt liếc qua cũng đủ để nhấn chìm người trong biển tình sóng vỗ lai láng. Tâm hồn như vỗ cánh tung bay, đang muốn động thân sờ vài cái, đột nhiên nghe một trận cuồng phong thổi tới, trong cơn bão cát quay cuồng cũng không biết từ đâu nhảy ra một đám ác sư hung mãnh ngao ô một tiếng, mồm to như chậu máu, hướng thẳng đến các vị mỹ nhân mà táp mà cắn. Ngay cả võ công cao cường như Tiếu tiểu thư cũng không kịp tránh né. Mắt thấy chắc chắn phải táng mạng trong miệng ác thú.
“Mẹ ơi!” Lâm Vãn Vinh giật mình choàng dậy, mồ hôi lạnh tươm đầy mặt, cả người cũng ướt đẫm, tim đập liên hồi như trống trận. Nhìn ra ngoài trướng vẫn thấy bóng đêm bao phủ, chắc mới khoảng canh ba. Hắn thở dốc vài hơi, vuốt sạch mồ hôi trên mặt, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Một đêm xuân mộng và ác mộng hòa lẫn với nhau khiến hắn cũng thất kinh, tuy không phải là người mê tín, nhưng cũng hiểu đó là điềm đại hung. Nhớ lại cảnh tượng trong mộng, ngay cả Tiếu Thanh Tuyền lợi hại như vậy cũng phải nằm gọn trong miệng ác sư, đủ biết đám mãnh sư đó lợi hại đến mức nào.
Lâm Vãn Vinh tâm thần hoảng hốt, sững sờ trong chốc lát, chợt nghe có tiếng động ngoài trại, hất tấm màn cửa lên, bỗng thấy một tên Đột Quyết hung thần ác sát ập đến như cơn lốc.
“Người Hồ tập kích ?” Thoáng kinh hãi, hắn không kịp suy nghĩ, lập tức bạt đao nhắm gã Đột Quyết kia bổ tới.
Gã Người Hồ nọ lạng bước né sang ngang, gấp giọng nói: ”Lâm huynh đệ, là ta, lão Cao đây mà!”
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy gã Đột Quyết này râu rậm, sắc mặt vàng vọt, bộ dáng hung hãn, nhưng trông hình dáng từ ánh mắt đến chân mày đều rất quen thuộc, chẳng phải là Cao Tù đây sao?
“Ta biết rồi, biết rồi, Cao đại ca, ngươi đi dự vũ hội hóa trang sao?” Thu đao lại, Lâm Vãn Vinh vội vàng vuốt ngực, nhìn hình dáng của lão Cao vừa tức giận vừa buồn cười.
Cao Từ cười hì hì nói: ”Không phải là huynh đệ giao cho Hồ Bất Quy lựa người giả làm người Hồ sao? Ngươi xem bộ dáng ta thế nào? Có giống không?”
Quả thực là rất giống, đem cả hồn vía của lão tử cho lên mây luôn. Tên nhãi họ Cao thân thể to lớn, đội thêm cái khăn dạ, mặc y phục của người Hồ, trên mặt trát vài chổ phấn vàng, uốn hai chòm râu nhỏ vễnh sang hai bên, ngoại trừ đôi mắt màu lam là không có, còn lại hoàn toàn y hệt như một con dân Đột Quyết.
Lâm Vãn Vinh nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, rồi gật gù nói: ”Cao đại ca, bản lãnh và thủ đoạn của người Hồ ngươi so với người Hồ quả thực hơn xa. Ta rất thán phục. Chắc chắn vị trí đầu lĩnh người Hồ phải thuộc về ngươi”.
“Cảm ơn ân điển của tướng quân” Cao Tù ôm quyền nhe răng cười.
Ngoài trướng lại một tên “người Hồ” nữa tiến vào, lần này là Hồ Bất Quy. Thân thể hắn vốn đã tráng kiện, cũng quấn khăn dạ và áo quần của người Hồ, so với Cao Tù cũng không khác mấy. Vả lại cùng người Hồ giao chiến nhiều năm nên cũng biết được nhiều thói quen bẩm sinh của bọn họ, do vậy hắn giả làm người Hồ so với lão Cao có vài phần giống hơn.
Hồ Bất Quy cầm trong tay một gói đồ chính là trang phục của người Hồ đưa cho Lâm Vãn Vinh, cười nói:”Giờ đã không còn sớm, mời tướng quân hóa trang rồi xuất phát cho kịp”.
Lâm Vãn Vinh đội khăn dạ, độn thêm áo quần, râu ria sau nhiều ngày hành quân vất vả không được một bàn tay ngọc nào chăm sóc chu đáo nên cũng đã sớm dài. Từ xa nhìn lại trông y hệt như một tên phỉ đồ.
“Thế nào? Trông ta có giống người Đột Quyết không?” Với lấy chiến đao cài bên hông, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng dương dương đắc ý.
Cao Từ nhìn trái ngắm phải, liếc trên xem dưới một hồi lâu mới nói: ”Nhìn bề ngoài thì cũng chẳng có gì khác để nói nhưng là lại có một chổ đáng tiếc vô cùng lớn mà không có cách nào bù lại được”.
“Đáng tiếc cái gì?” Lâm Vãn Vinh ngơ ngác khó hiểu.
Cao Tù chỉnh đốn tư thế, thần sắc vô cùng nghiêm túc đáp: ”Đáng tiếc lớn nhất chính là Lâm huynh đệ ngươi quá anh tuấn, phong thái tiêu sái, Hồ tặc có mười đời cũng không thể tìm ra một người như vậy được, trong đám người chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngươi ngay. Cho nên sơ hở lớn nhất của quân ta chính là Lâm huynh đệ ngươi. Ai da, thật là quá đáng tiếc, đáng tiếc!”
“Cao đại ca, không cần quá lưu tâm đến khuyết điểm của ta. Sơ hở trời sinh này, ta nghĩ muốn sửa cũng phải mất nhiều năm!” Lâm tướng quân đã sớm nghe mùi thổi da bò vỗ mông ngựa nên mặt dầy khoan khoái nháy mắt cười thỏa mãn.
Khi ra khỏi doanh trướng, đã có mấy ngàn “người Đột Quyết” cưỡi trên lưng những chiến mã cao lớn đang đợi bọn họ. Những người này đều là do Hồ Bất Quy ngay trong đêm chọn lựa, toàn là thanh niên tráng kiện, ngoại trừ đôi mắt những phần khác cũng có 7,8 phần tương tự. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu cười hắc hắc:”Cũng được, cũng được, đến bây giờ vẫn còn chưa gặp qua đám người Hồ trẻ tuổi như các người. Hai vị đại ca, dặn mọi người chạy chậm một chút, cho ngựa ăn xong cũng cứ đi từ từ, khi hoàng hôn đến Ba Ngạn Hạo Đặc là vừa, tránh gặp người khác”.
Hồ Bất Quy và Cao Tù ngơ ngác nhìn nhau, từ đây đến Ba Ngạn Hạo Đặc cũng chỉ sáu, bảy mươi dặm, loáng một cái là đến ngay, nếu muốn đi chậm quả thật không dễ chút nào. Nhưng một khi Lâm tướng quân đã nói ra, quân lệnh như sơn, hai người đành phải đem mệnh lệnh kia truyền lại cho mọi người, tận dụng chút thời gian, tranh thủ huấn luyện.
Đợi cho đến đầu giờ ngọ, chiến mã cũng đã căng bụng đứng lên, Lâm đại nhân tiêu sái phi ngựa quanh hồ một vòng, đám “người Hồ” chậm rãi chỉnh lại trang phục rồi nối bước theo sau. Mấy ngàn kỵ binh liếc mắt không thấy người cuối, nhằm hướng Ba Ngạn Hạo Đặc từ từ tiến đến.
Lần đầu hành quân trên đại thảo nguyên mịt mù cát bụi, ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt, mây trôi ngàn dặm, cỏ xanh ngắt một màu, cùng với màu trời xanh biếc, tất cả quyện với nhau để vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ, hít căng lồng ngực luồng không khí tươi mát khiến lòng người càng thêm thư thái, so với việc đi trong bão cát thì quả là một trời một vực.
Chả trách tại sao bất cứ người Hồ nào cũng tinh thông thuật cỡi ngựa. Với đại thảo nguyên rộng lớn đến vô cùng như vậy, thử hỏi bỏ ngựa mà đi xe đạp mà xem? Có mà mệt đến quặp râu! Lâm Vãn Vinh hầm hừ trong miệng, muốn đạt đến thuật cỡi ngựa của người Đột Quyết rõ ràng là bị ấm đầu. Dĩ nhiên, Cao Tù và Hồ Bất Quy hai người trông giống người Đột Quyết nhất sẽ đảm nhiệm vai thủ lĩnh. Lâm Vãn Vinh đã nói, hai ngươi đều biết tiếng Đột Quyết, ngươi không làm thì họa có ma nó mới làm? Cao Tù này dọc đường đi đã luyện tập không ít câu chửi mắng bằng tiếng Đột Quyết, đã sớm đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, vác bộ mặt “Ta đây là người biết tiếng Đột Quyết ” dương dương tự đắc, một mình một ngựa, dẫn đầu đoàn quân.
Bọn họ lùa chiến mã đi mãi, cứ theo mệnh lệnh của Lâm tướng quân, lấy tốc độ chậm làm trọng, nên đi cũng nhanh hơn trâu chỉ vài phần.
Cả đoàn người ngựa nhắm thẳng Ba Ngạn Hạo Đặc, dần dần số lượng người Hồ gặp trên đường đi cũng nhiều lên, đều là phóng ngựa vội vã, sắc mặt ngưng trọng, xem ra chiến sự ở Hạ Lan sơn đã rất khẩn trương.
Vì đề phòng mọi chuyện, Hồ Bất Quy nhất nhất tuân theo lời của Lâm đại nhân dạy “Ta là người Đột Quyết, ta mặc sức tung hoành.” Hắn dẫn mấy vạn chiến mã lập thành đội nghênh ngang trên đường, bóng ngã dài trên thảo nguyên. Phàm tên Đột Quyết nào liếc mắt nhích mày với bọn họ, lập tức Hồ Bất Quy từ xa đã lớn tiếng thóa mạ, Cao Tù bên cạnh hắn giơ mã đao ngao ngao rống giận, hai người như ác lang vểnh râu trợn mắt hù dọa. Người Hồ cho dù gan có lớn há dám lại vuốt râu hùm?
Xa xa, mặt trời đỏ ối như màu máu dần chìm về phía Tây, vài ánh ráng chiều ửng đỏ chiếu lên mặt các tướng sĩ. Vẻ thoải mái ban đầu dần dần biến mắt, không khí khẩn trương dần tràn lan trong lòng mỗi người.
“Đã hành quân gấp rút hơn ba canh giờ rồi, chúng ta rốt cuộc cũng đến Ba Ngạn Hạo Đặc, bây giờ chỉ còn cỡ hai mươi dặm nữa là đến mục tiêu” Lâm Vãn Vinh phất tay mạnh mẽ, sát khí ẩn hiện trên khuôn mặt rám nắng.
Ba canh giờ mà chỉ đi được năm mươi dặm đường, hành quân “gấp rút” như vậy quả đúng là trời gào quỷ khóc. Cao Tù cười mếu, gật gật đầu.
Lâm tướng quân da mặt vốn dày hơn da trâu không chút hổ thẹn, nghiêm chỉnh nói tiếp: “Hồ đại ca, thám báo phía trước có báo lại gì không?”
“Bẩm tướng quân, Ba Ngạn Hạo Đặc đã ở phía trước, để tránh người Hồ phát hiện, không để đánh rắn động cỏ, toàn bộ thám báo đã rút về” Hồ Bất Quy ứng tiếng đáp: ”Căn cứ báo cáo của thám báo, tình hình Ba Ngạn Hạo Đặc bình thường, người Hồ không có gì biến động”.
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nhìn mặt trời như đang chìm vào một ngôi mộ khổng lồ, ánh tà dương tịch mịch phủ khắp thảo nguyên càng khiến lòng thêm trống trãi, gạt nỗi nhớ thê tử, hắn khẽ gật đầu, trầm giọng nói: ”Lệnh cho các huynh đệ vất hết những thứ không quan trọng, chỉ mang lương khô và binh khí. Từ giờ trở đi, toàn quân tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, thúc ngựa tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới”.
Mệnh lệnh chuyển xuống, tâm tình các tướng sĩ nhất thời vừa kích động lại vừa khẩn trương. Bao ngày gian khổ vất vả, giây lát nữa là có thế chứng kiến thành quả. Đây là lần đầu tiên sau trăm năm đại chiến, quân binh Đại Hoa xâm nhập thảo nguyên, đây là chuyện kinh thiên động địa, có ý nghĩa chiến lược sâu sắc, đối với hai bên địch ta đều là những chấn động to lớn.
Lóc cóc lóc cóc, tiếng vó ngựa khua động cả thảo nguyên đang tĩnh lặng, mấy vạn chiến mã bị các tướng sĩ thúc dục, nhằm hướng bắc sãi vó tung bờm phóng đi. Màn đêm đã buông xuống, cũng không cần lo người Hồ phát hiện. Lâm Vãn Vinh phóng ngựa chạy như điên, một hơi chạy luôn mười dặm.
“Bẩm tướng quân, người xem!” Hồ Bất Quy hô to một tiếng khiến Lâm Vãn Vinh trong cơn hưng phấn phóng vội bừng tỉnh nhìn lại. Nhìn ra xa xa, cách đó vài dặm, một tòa thành màu xanh biếc sừng sững trong đêm, dường như chui từ dưới thảo nguyên mà lên. Tường cao gấp đôi người, mọc đầy cỏ xanh. Hồ Bất Quy sớm nói qua, những tòa thành trên thảo nguyên, đều là đào đất mà đắp lên, tường thành tuy không cao, nhưng lại phủ đầy một màu xanh biếc của cỏ trông rất đặc sắc.
Trong tòa thành, mấy trăm ngọn cờ thêu hình sói nhe nanh múa vuốt đang đón gió tung bay. Vô số lều trại như nhưng bông hoa trắng tinh khiết mọc lên khắp nơi. Kia là lương thảo chất cao ngất như núi, nối tiếp núi này đến núi nọ liên miên không dứt như dãy núi Hạ Lan. Thi thoảng lại truyền đến tiếng hí của chiến mã Đột Quyết phảng phất như tiếng sấm khiến người bình thường cũng phải đinh tai nhức óc run rẩy.
Nhìn tòa thành trên thảo nguyên đầy ắp nhân mã trước mắt, Lâm Vãn Vinh nắm chặt bàn tay, hung ác dằn từng chữ một:” BA NGẠN HẠO ĐẶC!!!”
Hồ Bất Quy trịnh trọng gật đầu, thần sắc trên khuôn mặt vụt trở nên lạnh lùng.
Thời khắc quan trọng nhất sắp đến, các tướng sĩ giảm tốc độ im lặng mà đi, tim trong lồng ngực đập thình thịch như trống dồn, bất giác siết chặt binh khí trong tay. Lâm Vãn Vinh gật đầu, hướng mắt về Hồ Bất Quy ra hiệu.
“Hô…” Lão Hồ vung roi ngựa lên, quất thẳng tay vào mông ngựa, mấy vạn chiến mã Đột Quyết cũng nhất tề chồm lên, hí vang rung trời, nhắm hướng thành mà lao đến. Hồ Bất Quy và Cao Tù phóng đi như gió lốc, kéo theo mấy ngàn tướng sĩ và đám tuấn mã phía sau.
Bốn dặm, ba dặm, hai dặm… bụi đất tung bay mù mịt, thành quách ngày càng gần, lang kỳ tung bay trong gió càng rõ có thể thấy rõ được móng vuốt thêu trên đó. Mỗi một tiếng vó ngựa vang lên phảng phát như một tiếng búa tạ nện xuống, huỳnh huỵch, huỳnh huỵch chấn động mọi người.
“Dừng lại!!” Cách tường thành còn có một dặm, bổng trên thành hét lên một tiếng vang trời, thanh âm hùng hậu lấn át cả tiếng vó ngựa phi dồn.
Một gã Người Hồ thân hình cao lớn, cánh tay to hơn cả đầu trẻ con, mặt như đao gãy, hốc mắt trũng sâu, đáy mắt ẩn ước lam quang, trong tay cầm một cây lang nha bổng thật lớn.
“Chính là Lạp Bố Lý!!” Hồ Bất Quy chấn động.
Thủ lĩnh Người Hồ ở Ba Ngạn Hạo Đặc, Lạp Bố Lý? Lâm Vãn Vinh trong lòng khiếp sợ chẳng kém Hồ Bất Quy. Nhìn tường thành màu xanh biếc trước mắt, nhìn cửa thành lớn sừng sững đang đóng chặt, tim hắn không tự chủ được cũng thắt lại một cái.