Lý Vũ Lăng đi cuối đội ngũ Hành chẳng biết đi lên từ khi nào, nhìn Lạp Bố Lý sát khí lẫm lẫm trên tường thành, hồ nghi hỏi:
- Lâm đại ca, có phải là hành tung của chúng ta đã bị phát hiện rồi không?"
Bị phát hiện? Lâm Vãn Vinh suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu:
- Không thể. Giả trang để bí mật tập kích là quyết định đột xuất của chúng ta, trừ chính chúng ta thì không ai có thể biết được. Người Đột Quyết cho dù có thông minh tới đâu cũng không thể biết được tiên cơ. Hơn nữa, nếu thực sự đã bị phát hiện thì với tính cách của người Đột Quyết, chắc chắn đã sớm động thủ rồi. Sao còn có thể đợi cho quân ta tới tận chân thành Ba Ngạn Hạo Đặc?
Phân tích tuy là vậy nhưng đây đều là suy đoán theo lẽ thường. Tình thế chiến trường vốn biến hóa trong sớm chiều, chẳng ai biết được biến cố gì sẽ xảy ra. Chính bản thân Lâm Vãn Vinh cũng vậy.
Trong khi 2 người đang nói chuyện với nhau thì Hồ Bất Quy ở phía trước mở miệng chửi bới loạn bậy một trận với Lạp Bố Lý, sắc mặt đầy vẻ bực bội. Sắc trời đã tối, Lạp Bố Lý căn bản không thể thấy rõ được khuôn mặt của hắn, hơn nữa tiếng Đột Quyết của Hồ Bất Quy cũng rất chuẩn, nghe giọng hắn, chẳng ai có thể tưởng tượng nổi đây chính là mãnh tướng Đại Hoa đã kết liễu vô số tính mạng Hồ nhân.
Trừ một vài câu chửi mắng đơn giản thì Lâm Vãn Vinh gần như mù tịt đối với tiếng Đột Quyết, nghe Hồ Bất Quy chửi bới, nhịn không được kéo hắn lại hỏi:
- Hồ đại ca, ngươi đang nói gì vậy?
Hồ Bất Quy nhỏ giọng nói:
- Ta đang nói với Lạp Bố Lý rằng ta là mãnh tướng Thịnh Đan dưới trướng Hữu vương Đồ Tác Tá, phụng mệnh hộ tống chiến mã tiến đến Ba Ngạn Hạo Đặc, chất vấn hắn vì sao lại ngăn cản các chiến sĩ dũng mãnh của ta ở ngoài thành?
Lâm Vãn Vinh à lên một tiếng, gật đầu nói:
- Hồ đại ca, Lạp Bố Lý này có biết Thịnh Đan không?
- Không.
Hồ Bất Quy lắc đầu cười.
- ở Đột Quyết Hãn Quốc, Tả vương Ba Đức Lỗ và Hữu vương Đồ Tác Tá là hai tông tộc lớn nhất. Cả hai người đều không ai phục ai, tranh đấu rất kịch liệt. Quân tướng dưới trướng của chúng cũng vậy, rất coi thường nhau. Lạp Bố Lý này chính là mãnh tướng nổi danh trên thảo nguyên, thủ hạ của Ba Đức Lỗ. Nhưng Thịnh Đan này thì không được như vậy. Mặc dù hắn tự xưng là hổ tướng dưới trướng của Đồ Tác Tá nhưng cứ nhìn thì biết, gã mãnh tướng này dẫn vài trăm người đi hộ tống chiến mã mà lại dễ dàng bị chúng ta chế phục như vậy. Hổ tướng loại này dưới tay Đồ Tác Tá không có một vạn thì cũng phải tám ngàn. Nói thẳng ra, Thịnh Đan chỉ là một thủ hạ cấp tam lưu của Đồ Tác Tá mà thôi. Trên thảo nguyên này toàn nói chuyện bằng thực lực. Ngươi xem, liệu Lạp Bố Lý có quen biết hắn không?
Hóa ra tình tiết bên trong lại ảo diệu như vậy. Hồ Bất Quy giải thích một hồi, Lâm Vãn VInh à lên một tiếng, hiểu được vấn đề. Không ngờ rằng người Hồ vẫn được gọi là đoàn kết như vậy cũng có chia rẽ nội bộ.Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, cười:
- Ai ngờ một Tả vương, một Hữu vương lại đối địch nhau. Đột Quyết Khả Hãn quả là óc bã đậu (nguyên văn: óc bị nước vào), lại để hai vị lão huynh trấn ở hai bên. Ngạc nhiên thật, ôi, sự tình ấy của người Hồ cũng khá giống với Đại Hoa chúng ta.
Câu cuối cùng làm mọi người im bặt. ĐÚng là chỉ có loại người phóng đãng như Lâm tướng quân mới dám lớn mật nghị luận chuyện triều chính như vậy. Nếu là người khác thì sợ rằng đã sớm bị chém đầu rồi.
Lạp Bố Lý cười nói gì đó rồi lớn tiếng gào lên, thanh âm vang vọng trên thảo nguyên, khí lực quả thực rất lớn.
Hồ Bất Quy phiên dịch lại:
- Lạp Bố Lý nói, Ba Ngạn Hạo Đặc chính là trọng địa lương thảo, không được có bất kỳ sơ ý nào, vì vậy ban đêm thực hiện giới nghiêm, đóng tất cả các cửa thành, không cho phép ra vào. Các bộ tộc tiếp tế lương thảo, nhân mã phải đợi sau khi trời sáng, kiểm nghiệm thân phận mới được lần lượt đi vào.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, sau khi trời sáng mới vào thành? Lão tử giả trang như thế này chính là muốn thừa dịp đục nước béo cò, ngươi lại muốn lột trần ra sao?
- Hồ đại ca, ngươi nói cho hắn: lão tử đã gian khổ cả một ngày một đêm, từ vương đình tới đây đem tiếp tế chiến mã, cũng chính là mệnh lệnh của Hữu vương và là đại sự của Đột Quyết Khả Hãn. Chúng ta chậm trễ một khắc là ở Hạ Lan Sơn hạp cốc phía trước sẽ có thêm nhiều dũng sĩ Đột Quyết hy sinh. Lạp Bố Lý tiểu tử lại cố ý gây khó dễ, không chỉ ôm nữ nhân ngủ mà còn ra lệnh giới nghiêm vào ban đêm, khiến cho ta không thể tiếp tế được mấy ngàn chiến mã, có thể gây thiệt hại cho các dũng sĩ Đột Quyết nơi chiến trường. Đây đúng là coi thường mệnh lệnh của Đột Quyết Khả Hãn và Hữu vương, cũng là cực kỳ khinh nhờn các dũng sĩ Đột Quyết vĩ đại của chúng ta. Chửi mấy câu Đột Quyết thật thô tục vào.
Lâm tướng quân bực tức mắng chửi, Hồ Bất Quy giọng như chuông đồng, ra sức phiên dịch, thanh âm truyền thẳng ra thật xa. Cao Tù cũng rất thông minh, nghe thấy Lâm huynh đệ chửi mấy câu bằng tiếng Đột Quyết, lập tức cũng hòa theo.
Vỗ mông ngựa, vẫy đại đao người gào, ngựa hí, thê thảm như những con sói cô độc lạc trên thảo nguyên.
Họ liên tiếp gào thét, chửi mắng, mấy vạn chiến mã hí vang rền, thanh thế hùng hậu, đúng là phù hợp với tính cách như sói hoang của người Hồ.
Lạp Bố Lý ở trên thành sắc mặt tối sầm, hung hăng nói mấy câu, Hồ Bất Quy nói:
- Hắn nói, đây là quy định của Tả vương để bảo vệ an nguy của Ba Ngạn Hạo Đặc, không ai có thể vi phạm.
Tả vương? Ta còn là DIêm vương nữa cơ! Lâm Vãn Vinh nháy mắt ra hiệu với Cao Tù, lão Cao hiểu ý dẫn mấy ngàn chiến sĩ âm thầm di động, vạn thớt chiến mã dần dần càng huyên náo thêm, đứng trên bãi cỏ dưới chân thành hí loạn tạo thành một cảnh tượng rất hoành tráng.
Lâm Vãn Vinh nói nhỏ:
- Nói cho gã họ Lạp này biết, đừng có ỷ vào Ba Lỗ Đức làm chỗ dựa mà lão tử sợ ngươi. Nếu làm cho những chiến mã này sợ hãi thì ngươi có mười cái đầu cũng không đền nổi. Ngươi tuân theo quân quy của Tả vương, ta cũng có mệnh lệnh của Khả Hãn trong tay. Nếu theo quân quy của Tả vương không cho ta vào thành, không những là coi thường Thịnh Đan ta mà còn là coi rẻ Hữu vương, coi rẻ Đột Quyết Khả Hãn. Cho dù đứng trước điện của Khả Hãn, lão tử cũng không sợ ngươi. Bây giờ ta đếm đến năm, nếu ngươi mở cửa thành thì thôi. Nếu không mở cửa, ta sẽ mang vạn con chiến mã này quay lại vương đình, cho Khả Hãn
Hồ Bất Quy lập tức phiên dịch, đem những lời này quát lên, thanh âm cực lớn, tướng sĩ hai phe đều có thể nghe thấy rất rõ.
Trời đã xẩm tối, gió lạnh thảo nguyên thổi mạnh dần, làm tâm tình mọi người cũng lạnh dần. Mấy ngàn tướng sĩ Đại Hoa nắm chặt tay, chờ đợi giây phút quyết định.
Trên thành cũng cực kỳ yên tĩnh, trừ một vài con chiến mã hí nhỏ, thậm chí không có cả một tiếng ho nào, ánh lửa yếu ớt hắt lên, hai bên yên lặng giằng co.
Lạp Bố Lý cắn răng trầm mặc hồi lâu vẫn không đáp. Hồ Bất Quy trong lòng thầm lo lắng, ghé sát Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng nói:
- Tướng quân, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải rút lui sao?
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, mắt lóe tinh quang:
- Nếu hắn thực sự không mở cửa thành, chúng ta mà xông vào, chắc chắn sẽ phải hy sinh rất lớn. Thịnh Đan mặc dù chỉ là nhân vật tam lưu nhưng hắn mang đến một vạn chiến mã Đột Quyết, chẳng phải là số lượng nhỏ. Huống chi sau lưng hắn còn có Hữu vương và Khả Hãn. Nếu thằng Lạp Bố Lý chết tiệt này vẫn cứng đầu thì liệu hắn có dám đương đầu với mấy người đó không? Mẹ nó, người dám so gan với ta vẫn chưa sinh ra đâu! Hồ đại ca, ra thông điệp tối hậu đi!
- Được!
Hồ Bất Quy dứt khoát đáp ứng, dùng tiếng Đột Quyết hét lên phía tường thành:
- Đồ chó đẻ Lạp Bố Lý lại dám đối xử với dũng sĩ Đột Quyết ta như vậy. Bây giờ ta đếm đến năm, nếu ngươi vẫn không mở cửa thành, ta sẽ đem vạn con chiến mã này đuổi về vương đình, xem Khả Hãn sẽ trừng trị ngươi như thế nào! Bây giờ ta bắt đầu đếm, một…
Hồ Bất Quy nói được làm được, hung hăng tức tối gào lên, giọng ông ổng vang ra rất xa.
- Hai!
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ phất tay, Cao Tù và Lý Vũ Lăng dẫn vài kỵ binh phóng ngựa tới, roi da vung lên, phất vài vòng trên đầu đám ngựa, mấy vạn chiến mã cùng quay đầu về phía nam, chậm rãi di chuyển.
Hữu vương Đồ Tác Tá phái tới nhân vật tam lưu “Thịnh Đan” thực sự có đảm lượng như vậy, Lạp Bố Lý ở trên thành cũng có chút giật mình, kỵ binh Đột Quyết trấn thủ Ba Ngạn Hạo Đặc đều đã sớm tranh luận. Đây là chuyện tốt giữa Tả vương và Hữu vương, lại bị đại tướng dưới trướng Tả vương cự tuyệt. Sự tình như vậy quả thật nói kiểu gì cũng không hợp lý.
- Ba!
Lời Hồ Bất Quy vừa dứt, mấy ngàn kỵ binh Đại Hoa nhất tề quay đầu ngựa, phất roi, thúc dục đám ngựa đông như mây kia đi thẳng.
Trên tường thành nhất thời hoảng động, vạn con chiến mã, số lượng khổng lồ như vậy, ai dám dễ dàng cự tuyệt. Lạp Bố Lý thần sắc lo lắng hẳn lên.
- Bốn.
Lần này, cả Hồ Bất Quy cũng quay người, hắn cười hắc hắc một tiếng, rút roi ngựa ra, phất một cái nói:
- Lạp Bố Lý, hẹn gặp lại ở trướng của Khả Hãn!
Thấy Lạp Bố Lý này sống chết vẫn không mở cửa thành. Lâm Vãn Vinh không nhịn nổi toát mồ hôi lạnh. Đây đúng là một con rùa chết rụt đầu rụt cổ sao? Hồ Bất Quy liếc mắt với hắn, Lâm Vãn Vinh xiết chặt tay, đang định gật đầu thì nghe trên thành vang lên một tiếng kêu to:
- Thịnh Đan chậm đã!
Thanh âm này vang lên trong tai mọi người như tiên âm vậy, Hồ Bất Quy nhất thời mừng rỡ.
- Đừng nôn nóng.
Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng cười nói
- Đừng quên, chúng ta là những dũng sĩ Đột Quyết cao ngạo, sao có thể dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy?
Hồ Bất Quy cười hi hi, lại cầm roi ngựa quất loạn bậy vài tiếng, giả bộ không nghe thấy tiếng Lạp Bố Lý, vờ như muốn đi mau.
Thấy “Thịnh Đan” quả thực định đi. Lạp Bố Lý rốt cuộc cũng phải nóng long, vội vã nói:
- Thịnh Đan huynh đệ xin dừng bước, việc này có thể thương nghị mà.
- Thương nghị cái gì?
Lão Hồ nóng nảy vung roi, lớn tiếng cả giận nói:
- Ta là dũng sĩ Đột Quyết cao quý, không bao giờ phải thỉnh cầu người khác. Vì Ba Ngạn Hạo Đặc đối xử với chúng ta không ra gì, chúng ta sẽ trở về trong thảo nguyên, tin rằng Đại Hãn sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta. Các huynh đệ, đi!
- Hống!
Cao Tù và Lý Vũ Lăng cất cao giọng, cùng quân sĩ nhất thời phẫn nộ gào lên.
Còn không sợ sao? Thấy vạn con chiến mã chồm lên, Lạp Bố Lý mặc dù cứng đầu nhưng cuối cùng cũng phải e sợ, không dám làm căng việc này, liền cắn răng nói:
- Được. Đã có Thịnh Đan huynh đệ từ ngàn dặm tới đây, tâm ý khẩn thiết, lại có ý chỉ của Đại Hãn, Lạp Bố Lý hôm nay phá lệ một lần. Mở cửa thành!
Lệnh của Lạp Bố Lý vừa đưa ra, cửa lớn thành Ba Ngạn Hạo Đặc đã chầm chậm mở ra, tiếng cửa mở ầm ầm bên tai. Cửa thành này làm toàn bằng đá và thép, dày vô cùng, tới hơn một trượng. Thấy cánh cửa chầm chậm mở ra, thành bại hay không chính là lúc này, các tướng sĩ nhất thời nín thở, nắm chặt tay, chờ thời khắc quyết định.
Trong lòng mừng rỡ khó có thể ức chế, thanh âm Hồ Bất Quy cũng trở nên run rẩy:
- Tướng quân, làm sao bây giờ? ĐI vào chứ?
- Tiến vào, đương nhiên là tiến vào! Chờ đợi lâu như vậy chẳng phải vì giờ phút này sao? Chỉ có ngốc mới không vào!
Thấy vẻ cẩn thận của Lạp Bố Lý trên thành, Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
- Hồ đại ca, làm cho cả vạn chiến mã cùng chạy vào thật nhanh, tốc độ càng nhanh càng tốt, chạy thẳng vào trong thành. Tiểu tử Lạp Bố Lý thích chiến mã, ta cho hắn nếm thử hương vị của vó ngựa trúng tên.
Hồ Bất Quy cũng là kẻ tinh ma, còn không hiểu ý hắn sao? Liền cười ha hả, nháy mắt nói:
- ĐÚng như tướng quân nói, chiến mã của chúng ta bị Lạp Bố Lý nghi oan, làm sao chịu dễ dàng bỏ qua. Tin rằng Lạp Bố Lý các hạ cũng có thể hiểu được nỗi khổ của chúng ta.
Hắn quay đầu ngựa, dùng tiếng Đột Quyết hét lớn:
- Các dũng sĩ, cảm tạ thịnh tình của Lạp Bố Lý đại nhân. Để biểu đạt lòng cảm ơn của chúng ta, hãy đưa những chiến mã tốt nhất của chúng ta vào Ba Ngạn Hạo Đặc. Đi…
“Hống” vạn con chiến mã cùng di chuyển, tiếng vó ngựa long trời lở đất, khiến cả thảo nguyên mờ mịt cũng phải rung lên. Mấy ngàn tướng sĩ điên cuồng thét lên, roi ngựa vung lên loạn bậy, vô vàn tuấn mã nhằm thẳng cửa thành phi tới.
Những con ngựa Đột Quyết to lớn này đều chưa hoàn toàn thuần phục, tính khí ngang bướng, thanh thế kinh người, mấy vạn chiến mã hung mãnh như dòng nước phá tan cửa thành, kỵ binh Đột Quyết bị chúng cuốn sạch ra hai bên, khong ai dám ngăn cản chúng xông tới.
- Phía trước chính là Ba Ngạn Hạo Đặc. Các huynh đệ, theo ta đi!
Lâm Vãn Vinh hét vang lên, hung hăng quất một roi trên mông ngựa, bốn vó tuấn mã nhảy dựng lên. Hồ Bất Quy, Cao Tù theo sát sau hắn. Mấy ngàn con khoái mã phảng phất như tên rời khỏi cung, thanh thế cực lớn, nhắm thẳng vào trong thành phóng tới.