Thành Ba Ngạn Hạo Đặc, trước kia vốn là một vùng Thảo nguyên bát ngát, địa hình bằng phẳng. Nhưng sau khi nước Đột Quyết được lập lên, vì mở rộng địa bàn, nên mới xây dựng thành tường tạm thời, cửa thành rất nặng, biến Ba Ngạn Hạo Đặc thành điểm trung chuyển giữa Thảo nguyên và Đại mạc. Cũng là trọng địa bảo đảm hậu cần cho Đột Quyết xâm nhập vào Đại Hoa. Chiến mã và lương thực mà người Hồ sở hữu hầu hết đều được cấp từ đây, nên tầm quan trọng của nó đối với Người Đột Quyết không cần nói cũng biết.
Một khắc trước khi tiến vào Ba Ngạn Hạo Đặc, trong lòng tướng sĩ Đại Hoa đều dâng lên một cảm giác bi tráng, nhiệt huyết dâng trào. Mục đích của bọn họ là đi đến Ba Ngạn Hạo Đặc, khi chặt đứt dây thừng ở trên Hạ Lan sơn, bọn họ hiểu rằng đã không có đường lui. Trước mặt là con đường Cửu tử nhất sinh, Thảo nguyên chính là mồ chôn bọn họ, nhưng không một ai chấp nhận lùi bước.
Tham gia quân đội không thể tránh khỏi thương vong, làm một mũi đao nhọn thọc sâu vào trong lòng người Hồ, bọn họ sẽ khiến đám Người Đột Quyết chấn động, run sợ. Chính như lời Lâm tướng quân nói, tất cả mọi người ở đây, đều sẽ được ghi vào trong lịch sử Đại Hoa.
“Đây là Ba Ngạn Hạo Đặc?”
Cao Tù đi bên cạnh Lâm Vãn Vinh tiến vào thành trì, nhìn thành trì đơn giản, lều trại dựng đầy trên mặt đất, Chiến mã chạy xung quanh, lương thực chất cao thành từng đống lớn, không nhịn được cười nói:
“Người Đột Quyết thật khoác lác, cái này mà cũng được gọi là Thành trì, cái gì là Thảo nguyên chi thành? Theo như thế này, thì Phủ huyện của chúng ta chính là Cung điện trên chín tầng trời”
Sự thật đúng là như thế, cái được gọi là Thảo nguyên chi thành, trong mắt bọn người Cao Tù thật đáng buồn cười, ngoài tường thành thấp và cửa thành nặng nề ra, thì Ba Ngạn Hạo Đặc chính là một vùng Thảo nguyên bình thường, chỉ có tường thấp bao quanh mà thôi. Nói khó nghe một chút, thì còn không bằng cả Huyện nha ở nơi hẻo lánh nhất của Đại Hoa. Nhưng tòa thành thô sơ như thế này mà lại nắm giữ vô số tính mạng của Hạ Lan sơn, phủ Hưng Khánh.
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai Cao Tù, thở dài nói:
“Cao đại ca, ở rất nhiều thời điểm, Quốc lực không thể dùng Thành trì và cung điện để mà cân nhắc. Huyện nha của Đại hoa chúng ta có thể được xây dựng rất lớn, nhưng rất nhiều nơi đều là người dân đói khổ, ngay cả cơm cũng không đủ ăn. Cái kiểu xây dựng Phủ đệ đẹp đẽ, xa hoa trên máu và mồ hôi của dân chúng, thì được tác dụng gì? So sánh thì còn không bằng người Hồ thuần hậu, không lập Nha môn, không có thuế thu, bất kể là quan lớn hay quan bé, mọi người đều cưỡi ngựa, ở trong lều trại, hoàn cảnh tuy gian khổ, nhưng lại công bằng, bảo sao người Hồ lại đồng tâm hiệp lực đến thế”.
Cao Tù tuy là Đới đao thị vệ trong cung, nhưng cũng xuất thân nghèo khổ, nghe thấy thế thì gật đầu liên tục. Mắt Hồ Bất Quy lóe lên, lớn tiếng nói:
“Tướng quân, chỉ bằng lời của ngài hôm nay, Lão Hồ ta nguyện đem tính mạng giao cho ngươi. Nếu tất cả văn võ bá quan của Đại Hoa đều có ánh mắt như ngươi, thì có việc lớn gì không thành? Sao lại bị đám giặc Khương Hồ kia khi dễ đến như vậy?”
Lâm Vãn Vinh cười cười không nói, vạn con chiến mã đã sớm vào thành, ở phía sau mấy ngàn tướng sĩ cũng đã tiến thành, bởi vì Mã đội khổng lồ này đã vào thành, nên Ba Ngạn Hạo Đặc trở nên ồn ào, khắp nơi đều là tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa.
“Dừng lại, mau dừng lại”
Phía trước truyền đến tiếng kêu phẫn nộ của Lạp bố Lý:
“Thịnh Đan, sao lại thế này? Sao ngươi lại không quản lý chiến mã của ngươi. Sao lại để mặc cho bọn nó chạy như điên ở Ba Ngạn Hạo Đặc thế? Nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi”.
Lạp Bố Lý không biết từ lúc nào đã đi từ thành tường xuống, hắn rất là tức giận. Vừa rống lên, vừa cầm lấy dây thừng quay quay, vung lên tròng vào đầu con chiến mã đang chạy loạn, hơn mười tên kỵ binh phía sau hắn cũng học theo cách của hắn, mấy Người Đột Quyết này đúng là kỵ sĩ trời sinh. Thủ đoạn thuần phục chiến mã rất giỏi, dùng dây thừng rất chuẩn xác, chỉ một lát đã kéo lại được năm, sáu con chiến mã đang chạy như điên. Mấy con chiến mã bị dây thừng quấn lấy, chân giậm mạnh lên mặt đất, chân trước giơ lên cao, ngửa mặt lên trời mà hí, nhưng cũng không thể chạy được nữa.
Tướng sĩ Đại Hoa hộ tống đàn ngựa cũng đã vào thành. Chỉ có hơn ngàn người tiến vào, để tránh cho Người Đột Quyết không nghi ngờ, những chiến sĩ còn lại đều đang ẩn núp ở cách đó vài dặm, chờ đợi tín hiệu của tốp đi trước. Thấy người Hồ đang từ từ đóng cửa thành lại, Lâm Vãn Vinh ra hiệu cho Lý Vũ Lăng. Tiểu Lý Tử gật đầu hiểu ý, giảm tốc độ của chiến mã xuống, dẫn dắt mấy trăm người đi lại phía sau cùng, cách cửa thành một đoạn, không xa không gần.
Chiến mã chạy như bay, động tác của Lạp Bố Lý và các dũng sĩ của hắn cũng rất nhanh, bên cạnh đã có hơn mười con Chiến mã bị tuần phục, mắt Lâm Vãn Vinh sáng lên, không nhịn được mà nói:
“Tên họ Lạp này xem ra đúng là cao thủ, Hồ đại ca, có thể nghĩ được biện pháp dẫn tên Lạp bố Lý này đi đến đây không?”
Hắn hạ thấp giọng mà nói, tên Cao Tù nhất thời mắt sáng rực lên, đặt thanh Đao dưới gót giày chà đi chà lại, nước miếng cũng muốn nhỏ ra ngoài.
“Được”
Hồ Bất Quy áp chế kích động trong lòng, giả vờ phẫn nộ, quát Lạp bố Lý:
“Lạp bố Lý, đây đều là điều mà lũ chó ngươi nuôi dưỡng làm ra. Trong tay Lão tử có một vạn con Tuấn mã, đi ngàn dặm đến Vương đình, chạy nhanh như vậy mới đến được Ba Ngạn Hạo Đặc, ngươi lại đóng cửa thành. Đem Chiến mã bỏ ở ngoài thành, nước uống, cỏ không đủ, bọn nó không phá cuồng mới là lạ. Ta nhất định sẽ bẩm báo việc này với Đại Hãn, chặt đầu hết Nam nhân trong Bộ tộc ngươi, nữ nhân thì cướp lấy hết đem về ngủ”.
Trong các Bộ lạc trên Thảo nguyên, cướp đoạt Nữ nhân cùng với nhục mạ tông tộc chính là lời nguyền rủa vô cùng tàn nhẫn. Phải dùng máu mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục này, Hồ Bất Quy mắng câu này, xem như đã trở mặt hoàn toàn.
Mặt Lạp Bố Lý cũng biến thành xám xanh, nhấc thanh lang nha bổng trong tay lên, con tuấn mã đang cưỡi chạy đến nhanh như gió. Tiếng kêu như sói tru vang vọng khắp Ba Ngạn Hạo Đặc:
“Lấy danh nghĩa dũng sĩ, Lạp Bố Lý ta muốn lột da ngươi”.
Lạp Bố Lý phẫn nộ, người lao đến như cơn gió, con tuấn mã của hắn rất dữ tợn, hí lên một tiếng tạo ra một con đường trong vạn con chiến mã, lao thẳng đến, đôi mắt màu lam hung hãn rực lên.
Không cần Lâm Vãn Vinh phân phó, Cao Tù đã nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên Lạp bố Lý đang lao tới. Lý Vũ Lăng và mấy trăm tên Kỵ đi đến gần mấy tên lính Đột Quyết đang đóng cửa thành.
Lạp bố Lý càng lúc càng gần, năm mươi trượng, bốn mươi trượng… Ngay cả mồ hôi trên trán hắn cũng có thể thấy rõ. Lâm Vãn Vinh nắm chặt chiến đao trong tay, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, trong không khí khẩn trương này, lúc nào có thể bùng nổ.
“Tạp Lý! (Không đúng)”
Mấy tiếng quát lớn đột nhiên vang lên ở phía sau mã đội, cùng với tiếng kêu thảm thiết động trời:
“Lục lực Mặc Tây Tát (Kỵ binh của Đại Hoa)…”
Lâm Vãn Vinh xoay người nhìn lại, thì ra lúc đám người Lý Vũ Lăng đã đến gần sát cửa thành, vì khoảng cách quá gần nên bị Người Đột Quyết thủ thành phát hiện, Tiểu Lý Tử rống lên phẫn nộ, chạy như điên, dùng thế sấm đánh không kịp bưng tai đánh giết đám người Hồ thủ thành, máu bay khắp trời, tên người Hồ phát hiện ra bị chém rơi xuống chân ngựa.
Nhưng tất cả đã quá muộn, Lạp bố Lý đang chạy rất nhanh đã nghe được âm thanh cảnh báo, hắn ghì chặt cương ngựa, con ngựa Đột Quyết đứng dựng lên, hí lên một tiếng thật dài.
“Kỵ binh Đại Hoa, đáng chết”
Lạp bố Lý hét lên, bật người, đồng thời ném Lang nha bổng trong tay ra, cây bổng vừa mạnh vừa nhanh, như một đạo sét đánh, mang theo tiếng gió, lao thẳng vào mặt Lâm Vãn Vinh.
“Lâm huynh đệ, cẩn thận”
Cao Tù hét lên một tiếng, trường đao trong tay chém ra, “Choang” một tiếng lớn vang lên, Đao bổng chạm mạnh, lóe ra tia lửa lớn, chút nữa bắn vào mặt Lâm Vãn Vinh.
Cây thiết bổng rơi xuống mặt đất, chiến đao của Cao Tù cũng bị mẻ một miếng lớn, cánh tay run lên, hắn không nhịn được kêu lên kinh hãi:
“Khí lực của thằng này mạnh thật”.
“Tốt, lão tử chính là Lâm gia gia từ Đại Hoa đến đây”
Hành tung đã bị phát hiện, Lâm Vãn Vinh ném mạnh chiếc nón trên đầu xuống đất, đằng đằng sát khí, giọng nói rất bi tráng
“Sỉ nhục trăm năm qua của Đại Hoa, chỉ có thể dùng máu của người Hồ mới có thể rửa sạch. Các huynh đệ dũng mãnh của ta, vì cha mẹ, vợ con của chúng ta, vì anh chị em của chúng ta, theo ta xông lên, giết sạch người Đột Quyết!”
Hai mắt hắn đỏ rực, chiến đao vung lên, tuấn mã dưới chân chạy nhanh như lưu tinh, “vù” một tiếng đã chạy vọt tới trước. Tốc độ này, đến ngay cả Cao Tù cũng không kịp, lòng nhiệt huyết của tướng sĩ Đại Hoa được thiêu cháy, “xoạt” một tiếng, lột nón trùm đầu xuống, lộ ra làn da vàng, tóc đen, đường đường chính chính khuôn mặt Hoa Hạ.
“Giết sạch Người Đột Quyết”
Khẩu hiệu từ trước đến nay chưa bao giờ có, đại biểu cho quyết tâm và dũng khí của Đại Hoa, cũng là tiếng rống giận của trăm năm sống trong bạc nhược nhục nhã của Đại Hoa. Ở chiến trường máu lửa này, một tiếng hét lên, chứa đựng lòng nhiệt tình, máu của tướng sĩ, bọn họ phát ra tiếng rống giận tận trời, giục chiến mã xông lên, tay múa chiến đao, đi theo phía sau Lâm Vãn Vinh, như một cây giáo sắc bén, đâm thẳng về phía trước.
Tiếng hô chém giết rung trời nhất thời làm cho mấy vạn con Chiến mã phát cuồng. Chiến mã Đột Quyết ngửa mặt lên trời hí vang, chạy nhanh ra bốn phía, như là đám mây đen bay tán loạn, cuốn quanh Ba Ngạn Hạo Đặc, đi qua đâu lều trại sụp đổ, đồ vật bay tán loạn. Binh lính Đột Quyết né chậm một chút sẽ bị vạn con ngựa dẫm đạp.
Kỵ binh Đại Hoa xâm nhập thảo nguyên, tập kích thành trì, đây là việc từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra. Đả kích tâm lý đối với Người Đột Quyết vượt xa sinh lý. Rất nhiều binh lính Đột Quyết thậm chí còn không hiểu được người đến là ai, đã bị vó ngựa dẫm lên, Ba Ngạn Hạo Đặc nhất thời trở nên hỗn loạn.
Lý Vũ Lăng cùng với mấy trăm tướng sĩ chém chết hơn mười tên người Hồ, đồng tâm hiệp lực, lại từ từ đẩy cánh cửa thành nặng nề ra, viện quân ẩn núp ngoài thành đã đến, người Hồ hiển nhiên cũng hiểu được sự quan trọng của cửa thành, một khi Viện binh ẩn núp của Đại hoa tiến được vào thành, thì Ba Ngạn Hạo Đặc sẽ bị phá.
Lạp Bố Lý quay đầu ngựa chạy về phía cửa thành, chiến đao trong tay vung lên, phẫn nộ ra lệnh
“Bắn tên”.
Mấy trăm mũi tên bay tán loạn, bắn về phía cửa thành. Tướng sĩ Đại hoa đang đẩy cửa thành không có chỗ nào mà né tránh, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, hơn mười Tướng sĩ bị trúng tên, người từ từ ngã xuống.
“Theo ta giết chết đám chó săn này”
Nhìn thấy huynh đệ của mình từ từ ngã xuống, Lâm Vãn Vinh phẫn nộ, hét lên một tiếng, giục ngựa xông về phía thành trì.
Vẻ mặt hắn rất dữ tợn, như được thần giúp đỡ, con ngựa lao vọt lên trước tiên, chiến đao trong tay lúc phải lúc trái, gặp được người Đột Quyết là chém mạnh xuống một đao, máu nhuộm đỏ chiến bào, nói về thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn, thì còn hơn người Đột Quyết vài phần.
Nhìn thấy kỵ binh Đại Hoa đang tấn công vào thành, người Hồ bắn tên như mưa, dày đặc như ong vỡ tổ, tiếng “Ông, ông” xẹt qua tai Lâm Vãn Vinh, có vài cây thậm chí bay sạt qua mặt hắn. Người Hồ giỏi cưỡi ngựa bắn tên, cung Đột Quyết nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lực rất mạnh, tên bắn rất nhanh, làn mưa tên này khiến cho Lâm Vãn Vinh không thể nhấc đầu lên nổi, thế công cũng vì đó mà chậm lại.
Lâm Vãn Vinh vung tay lên, đánh bay vài mũi tên, nhìn thấy huynh đệ đang chết thảm ở cửa thành, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
‘Cao Tù, Hồ Bất Quy, theo ta lên”.
Cao Tù và Hồ Bất Quy đánh bay vài mũi tên, ứng tiếng xông lên, ba người hợp sức, cầm trường đao trong tay múa lên không có một kẽ hở. Chạy thẳng về phía đầu thành, đám tướng sĩ cũng chém giết điên cuồng, gào lên một tiếng rồi theo sát phía sau Chủ soái, làn mưa tên dày đặc bắn lên trên người bọn họ, các tướng sĩ lặng yên ngã xuống, không một ai kêu lên tiếng nào.
Tiếng vó ngựa rung trời, bụi cuốn lên cuồn cuộn, tướng sĩ Đại Hoa ẩn núp ở bên ngoài rốt cuộc theo hiệu lệnh xông lên, nháy mắt đã chạy đến bên dưới chân thành, da vàng, tóc đen có thể thấy được rõ ràng.
Nhìn đám người Đại Hoa đang hung dũng xông lên, Lạp Bố Lý rất khẩn trương, vung tay lên nhằm về phía cửa thành, điên cuồng hét lên vài tiếng, vẻ mặt rất hung ác. Cung thủ Đột Quyết lập tức chuyển hướng, vô số mũi tên mang theo tiếng kêu thê lương, nhằm thẳng về phía bọn Lý Vũ Lăng ở cửa thành/
Làn mưa tên trên đầu nhất thời biến mất, Lâm Vãn Vinh nhìn về phía xa xa, trái tim như nhỏ máu.
Lý Vũ Lăng tuổi nhỏ nhất gào lên một tiếng, lòng kiên định tự hào xông thẳng lên trời:
“Ta là người Hoa Hạ, nam nhi bảy thước, có việc gì phải sợ hãi? Thân ta dù có chết, nhưng trái tim ta không bao giờ chết. Các huynh đệ, các ngươi cùng với ta, cùng xông lên, cùng xông lên”.
Lý Vũ Lăng gào lên, nắm chặt tay, chạy thẳng về phía cửa thành.
“Cùng xông lên, cùng xông lên”
Mấy trăm hảo hán cùng rống lên, không màng để ý làn mưa tên bay tán loạn, không để ý máu đang rơi ra. Theo bước Lý Vũ Lăng, mấy trăm tướng sĩ đồng tâm hiệp lực, từ từ đẩy cửa thành nặng nề ra.
Một cảnh khiến cho vô số người Đột Quyết hoảng sợ xuất hiện.
“Xẹt xẹt” cách rất xa đã có thể dễ dàng nghe thấy tiếng mũi tên bắn xuyên vào ngực dũng sĩ, mạnh mẽ đâm xuyên ngực bọn họ. Thậm chí trực tiếp gắn tướng sĩ lên cửa thành, máu tươi từ miệng, từ ngực bọn họ chảy xuống, có chiến sĩ đã chết, nhưng không có một ai ngã xuống.
Mấy trăm hảo hán trợn trừng mắt, tiếng hò hét càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng thấp, bước chân bọn họ càng lúc càng chậm, cho đến cuối cùng không còn một tiếng động, chiến trường cũng trở nên yên lặng.
Vô số mũi tên bắn ra, cũng không biết phí mất bao nhiêu tên, cánh tay của Người Đột Quyết cũng đã tê rần.
Hơn trăm tướng sĩ oai hung bị vạn tên xuyên tim, từ xa nhìn lại, như là một đóa huyết hoa đẹp đẽ nở rộ trên Thảo nguyên, thê lương, thảm thiết.
Cửa thành nặng nề đang không một tiếng động chuyển động, từ từ mở ra...
Tất cả người Đột Quyết chấn động, ngay cả bọn họ được xưng là chiến sĩ dũng mãnh nhất trên Thảo nguyên cũng không có một ai tin được điều trước mặt này là sự thật. Đây là loại người gì? Ngay cả chết cũng không sợ, bọn họ còn gì sợ nữa.
Hành động làm cho kẻ địch sợ hãi, chỉ chó Người Đại Hoa da vàng tóc đen mới có thể làm được.
“Mẹ lũ người Hồ, ta chửi tám đời nhà ngươi, giết giết giết”
Trên chiến trường yên lặng, đột nhiên vang lên tiếng rống giận, tiếng kêu đau đớn từ tận trong tim, khiến tất cả mọi người ở đây sững sờ.
Cũng không biết sao lại xuất hiện người như thế “Roẹt” một tiếng, xé rách áo trên người, hai mắt rực đỏ, mặt đỏ rực lên, cả người đỏ như lửa, như con sói phát tình, cầm trường đao trong tay, một mình lao về phía người Hồ.
“Lâm tướng quân…”
“Lâm huynh đệ…”
Nhìn thấy hành động điên cuồng của Lâm Vãn Vinh, Hồ Bất Quy và Cao Tù tỉnh lại trước tiên, mắt nhỏ lệ.
“Giết Người Đột Quyết”
Lệ tuôn ra từ mắt hai người, như nổi điên xông về phía trước.
“Giết người Đột Quyết”
Ở giờ phút này, chuyện sinh tử đã sớm là việc ngoài thân, tướng sĩ Đại Hoa thấy cảnh này, nước mắt đã sớm tuôn ra, sát khí dâng lên, cùng với lực chiến đấu khôn cùng, như con mãnh thú xông về phía tường thành.
Mấy trăm khuôn mặt không ngừng hiện lên trước mắt hắn, Lâm Vãn Vinh không nhớ nổi một điều gì, nhiệt huyết dâng trào như mốn thiêu đốt hắn, như muốn nổ tung.
“Choang” một tiếng động lớn vang lên, đao bổng va chạm mạnh, bắn ra một loạt tia lửa, mặt Lâm Vãn Vinh không đổi sắc, trong mắt tràn đầy sự chết chóc, từ từ hạ thanh đao trong tay xuống.
Tên Lạp Bố Lý vừa đỡ đòn, hai mắt như lớn lên, trên đỉnh đầu hắn, trên trán tên dũng sĩ Đột Quyết hiện lên một vệt máu nhàn nhạt, từ từ rộng ra, từng giọt máu chậm rãi nhỏ xuống, Lang Nha bổng rơi xuống mặt đất, bị chém thành hai mảnh.