“Tiểu Lý Tử trúng tám mũi tên, ngoài bốn mũi ở hai tay hai chân,hai đầu vai cũng trúng tên, còn lại thì nằm ở sườn phải và huyệt Thiên Trì trên ngực trái. Theo tình hình trước mắt mà thấy, hắn chủ yếu bời vì vết thương ở huyệt Thiên Trì trên ngực trái, khiến cho khí tụ, không thông, khiến kinh mạch bị đè nén, khí huyết không thông, dẫn đến ba Đại huyệt Thiên Trụ, Phong Phủ và Bách Hội bị tắc, máu ứ lại, khó có thể tỉnh lại. Hơn nữa theo ta đoán, không chỉ có ngực trái, mà ở bụng dưới Đan điền của hắn cũng bị tụ máu, khiến cho hắn đau đớn khó chịu, khí huyết bị cản trở. Muốn chữa trị phải có phá tan máu bầm ở bụng dưới, lấy Tàng hồng hoa làm vật dẫn, dùng mật ong, Ấu cúc thông kinh mạch”.
Cao Tù nói rất rành mạch, thao thao bất tuyệt, hai tay khua loạn lên, nước miếng văng tung tóe, giải thích cho mọi người trong trướng về vết thương của Lý Vũ Lăng. Động tác rất tự nhiên, tiêu sái, nếu mà không hiểu rõ, còn lầm hắn là thầy giáo ở Học viện y học nào đó.
Cái gì Thiên Trì, Ấu Cúc, bụng dưới tụ máu, Cao Tù nói ra toàn từ chuyên ngành, cao thâm khó lương, Hồ Bất Quy nghe thấy chảy mồ hôi hột. Lâm Vãn Vinh cũng không ngoại lệ, theo Cao Tù nói, bệnh trạng của Tiểu Lý Tử giống như đau bụng kinh vậy? Thằng nhãi Cao Tù này, chẳng lẽ là bác sĩ Phụ khoa?
“Cái này, Cao đại ca, ngươi có thể nói đơn giản một chút không?”
Lấy tay áo lau mồ hôi lạnh, Lâm Vãn Vinh vẫn còn sợ hỏi nói:
“Ngươi nói thẳng ra, Tiểu Lý Tử vì sao tim vẫn còn đập mà mãi vẫn không tỉnh lại?”
Cao Tù gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
“Với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, cứu chữa bao người của ta, tên trên người Tiểu Lý Tử tuy đã rút ra, nhưng gân mạch của hắn đã bị huyết khí đè ép, không thể lưu thông dễ dàng”.
“Cao đại ca, ngươi muốn nói là dây thần kinh trên ngực Tiểu Lý Tử bị áp bách, khiến cho não không được cung cấp đủ máu, không thể tỉnh lại, có phải ý này không?”
Lâm Vãn Vinh cắt đứt lời của Cao Tù, hỏi thẳng vào vấn đề.
Cao Tù mừng rỡ vỗ vỗ tay:
“Đúng, đúng, ta đúng là có ý này. Ồ, Lâm huynh đệ, không ngờ ngươi cũng giống như ta, đều là cao thủ, học vấn cao siêu như vậy, ta mới nói có một lần, ngươi đã hiểu ngay được”.
“Cao thủ? Ta thèm vào”
Lâm Vãn Vinh nhổ nước bọt, khinh bỉ tên lang băm này.
Hồ Bất Quy đại khái cũng nhìn ra được điểm không ổn, giữ lấy Cao Tù nói nhỏ:
“Cao huynh đệ, xin hỏi trước kia ngươi đã cứu được bao nhiêu người?”
Cao Tù tự tin nói:
“Lão Hồ, ngươi còn không tin ta sao? Lão Cao ta hành tẩu giang hồ hơn hai mươi năm, người bệnh vào tay ta, trừ người chết, thì không ai không được cứu”.
Mắt Hồ Bất Quy trắng dã lại, không còn gì để nói.
Lui khỏi Ba Ngạn Hạo Đặc đã được hai canh giờ, trời từ từ sáng lên, từng cơn gió lạnh cuộn lên, sương lạnh làm ướt vó ngựa, thấm vào má mỗi người. Bốn chiến sĩ bê cáng Lý Vũ Lăng đi rất cẩn thận, các tướng sĩ tự động vây quanh Lý Vũ Lăng, ngăn cản gió lạnh cho hắn.
Trong năm ngàn tướng sĩ, nói về võ công, Cao Tù xứng đáng xếp hàng đầu. Y, võ đều giỏi, võ công lão Cao cũng được, làm nghề Y cũng có chút tay nghề. Nào ngờ rằng, thằng nhãi này chẩn đoán, bắt bệnh nửa ngày, còn không bằng Lâm Vãn Vinh nói một câu. Chắc công phu tập luyện y thuật của hắn đã bị vứt vào xó xỉnh nào rồi.
Nhưng lúc này Lý Vũ Lăng đang bị thương nặng, trong năm ngàn người thì chỉ có tên Cao Tù lang băm này còn có thể nói ra một ít, những người khác còn kém xa. Xem ra chỉ có thể để tên này chữa trị vậy. Lâm Vãn Vinh nhìn vẻ mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt của Lý Vũ Lăng, hắn cầm chặt tay hắn, cười khổ.
Thấy Lâm huynh đệ không nói gì, Cao Tù cũng hiếm khi đỏ mặt, xấu hổ cười nói:
“Huynh đệ, ngươi yên tâm, Tiểu Lý Tử phúc lớn, mạng lớn, hắn nhất định không có việc gì đâu”
Lâm Vãn Vinh cũng có chút suy đoán, Lâm Vãn Vinh bởi vì mũi tên ở ngực trái khiến cho dây thần kinh nào đó bị đè nén, mới khiến cho máu huyết khó thông, hô hấp khó khăn, dẫn đến việc hắn hôn mê sâu. Ở kiếp trước, thương tích thế này có thể thông qua việc mổ mà cứu lại, nhưng trên Thảo nguyên mờ mịt này, đao khách tuy có năm ngàn người, nhưng không có một ai giỏi đến mức độ đó.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, thở dài bất đắc dĩ:
“Cao đại ca, theo biện pháp của ngươi, phải làm thế nào mới có thể khiến cho máu huyết trong cơ thể Tiểu Lý Tử thông suốt?”
Biết Lâm huynh đệ cũng là “Cao thủ” nên Cao Tù cũng không dám khoáng lác, cẩn thận nói:
“Chữa trị vết thương phần cứng thì không có vấn đề gì, ta đã bôi thuốc Kim Sang cho Tiểu Lý Tử, phòng ngừa vết thương lở loét, nhưng vết thương trong cơ thể nếu muốn khống chế, thì cần phải trong uống ngoài thoa, thông tắc máu ứ, càng cần phải có dược thảo trợ giúp. Tim Tiểu Lý Tử đập rất yếu, chỉ còn một hơi chống đỡ, nếu mà còn không chữa trị nhanh, sợ rằng điềm xấu lại xuất hiện”.
Lúc này Cao Tù không nói sai, Tiểu Lý Tử hô hấp rất yếu ớt, đây là sự thật mà ai cũng biết, nhưng ở trên Thảo nguyên mờ mịt này, đi đâu tìm thuốc thống máu chứ? Đại quân vì vượt qua Thiên hiểm nên chỉ mang quân trang rất nhẹ nhàng, ngay cả thuốc thường dùng nhất cũng mang theo rất ít, huống chi là thuốc Hoạt huyết?
Mọi người nhất thời trở nên yên lặng, tâm trạng nặng nề không biết nên nói cái gì. Lý Vũ Lăng từ chỗ chết sống lại, mang đến tin tưởng và dũng sĩ cho đại quân xâm nhập Thảo nguyên. Không ai có thể thừa nhận nỗi đau mất hắn, đó không khác nào đả kích trí mạng với mọi người.
“Thuốc, đi đâu tìm thuốc chứ?”
Lâm Vãn Vinh thì thào tự nói.
Năm ngàn con Chiến mã chạy dưới ánh trăng phản chiếu chạy thật nhanh, tiếng vó ngựa chấn động Thảo nguyên, dọc trên đường đi ngoại trừ tiếng vó ngựa, không nghe thấy một tiếng ho khan, không khí rất yên ắng, tất cả mọi người đều lo lắng vì thương tích của Lý Vũ Lăng.
“Báo” Một con ngựa từ đằng trước đang nhanh chóng chạy lại, tiếng thông báo đánh thức Lâm Vãn Vinh đang suy tư:
“Bẩm Tướng quân, ở phía trước cách đây bốn mươi dặm phát hiện tung tích người Hồ”.
“Cái gì?”
Lâm Vãn Vinh chấn động, mặc dù đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng dù thế nào cũng không thể nào nghĩ được rằng, mới chỉ có mấy canh giờ, mà người Đột Quyết đã xuất hiện cách mình có bốn mươi dặm.
Hồ Bất Quy cũng rất là kinh ngạc, khẩn trương nói
“Là Kỵ binh? Có bao nhiêu người?”
Tên do thám lắc đầu nói:
“Bẩm Tướng quân, không phải kỵ binh Đột Quyết, mà là một thương đội người Hồ, tổng số không được mấy trăm người”.
“Thương đội người Hồ?”
Lâm Vãn Vinh sững sờ, đột nhiên mừng rỡ nói:
“Nếu là thương đội, nhất định sẽ có thuốc chữa thương”.
Hồ Bất Quy cũng đồng tính, nói:
“Đúng, lá trà, tơ lụa, và thuốc, tất cả các Thương đội người Hồ đi đến Đại Hoa chúng ta, nhất định có vài loại bảo bối này, Tiểu Lý Tử có thể được cứu rồi”.
Lâm Vãn Vinh vung tay lên:
”Ra lệnh cho Thám báo phía trước, ẩn dấu hành tung, cẩn thận giám sát hành động của Thương đội, không có mệnh lệnh của ta, không ai được tự tiện hành động”.
“Tuân lệnh”
Tên Thám báo vội vàng phóng ngựa quay lại
Hồ Bất Quy hít một hơi thật sâu, hưng phấn vung vung tay:
“Thật là hạn hán gặp mưa rào, muốn cái gì được ngay cái đó. Thương đội của Người Đột Quyết, đến Đại Hoa chúng ta không bao giờ về tay không, thuốc có không ít”.
Lâm Vãn Vinh trầm tư trong một lát, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Hồ Đại ca, ngươi có nghĩ rằng, vào lúc loạn lạc chiến tranh thế này, sao lại đột nhiên có một thương đội người Hồ đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta chứ?”
Hồ Bất Quy cũng không phải người ngu, nghe thấy thể đột nhiên cả kinh:
“Tướng quân, ý của người có phải là trong đó có âm mưu?”
Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi:
“Có âm mưu hay không ta cũng không dám chắc, nhưng mà thời gian, địa điểm bọn họ xuất hiện quá trùng hợp, mà lại gần Ba Ngạn Hạo Đặc như thế, lại vừa vặn lúc chúng ta vừa tập kích Ba Ngạn Hạo Đặc”.
Được hắn đề tỉnh, Hồ Bất Quy nhất thời cũng thấy việc này rất trùng hợp. Nhưng mà nếu nói đây là quỷ kế của người Hồ, hắn cũng không quá tin. Thứ nhất là, theo thời gian mà tính, tin tức Ba Ngạn Hạo Đặc bị tập kích mới vừa đến tai người Hồ, bọn họ không thể nào phái một Thương đội đến phía trước, trên Thảo nguyên rộng lớn này lại gặp phải quân Đại Hoa. Hai là, dùng thủ đoạn này cũng không cần thiết, nếu quả thực Người Đột Quyết phát hiện ra bọn họ, thì hoàn toàn có thể phái một đội Kỵ binh trực tiếp truy sát, phái một Thương đội như vậy, có ý đồ gì chứ?
Điều mà Hồ Bất Quy nghi ngờ như thế, Lâm Vãn Vinh cũng nghĩ ra, đây cũng là điều mà hắn cảm thấy khó hiểu, hay đây chỉ là một sự trùng hợp?
“Thương đội người Hồ?”
Cao Tù bống nhiên ngẩng đầu lên, cười thần bí nói:
“Lâm huynh đệ, có thể là người đó hay không?”
Hắn chụm hai tay lại, đặt lên trên miệng, làm kiểu như thổi loa, Lâm Vãn Vinh mơ hồ hiểu ra:
“Cao đại ca, người nào? Rốt cuộc ngươi đang nói đến ai?”
Cao Tù cười hắc hắc:
“Huynh đệ chẳng lẽ quên rồi sao? Chính là cô gái mà chúng ta đã gặp ở phủ Hưng Khánh, ngươi còn nếm qua bánh của người ta”.
“Nguyệt Nha Nhi?”
Lâm Vãn Vinh lắp bắp. Bây giờ là lúc nào mà lão Cao dâm đãng này còn nghĩ đến nữ nhân Đột Quyết. Mà lại nói, Nguyệt Nha Nhi người ta rất là xinh đẹp, thằng nhãi Cao Tù này lại so sánh với cái loa, thật là khác nhau hoàn toàn.
Cao Tù trịn trọng gật đầu:
“Rất có khả năng, Lâm huynh đệ ngươi nghĩ lại xem, mấy ngày nay chúng ta gặp được mỗi một thương đội Đột Quyết này, không phải cô bé Đột Quyết đó, thì còn là ai nữa chứ?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, thương đội Đột Quyết đi đến Đại Hoa có mấy chục, mấy trăm đội, dựa vào cái gì để đoán đây là thương đội của Nguyệt Nha Nhi? Xem ra, không cướp được Nữ nhân Đột Quyết, Cao Tù sẽ không bỏ qua.
“Tướng quân, chúng ta làm thế nào giờ?”
Hồ Bất Quy hỏi nhỏ:
“Thương đội này, chúng ta ăn hay không ăn?”
Nhìn khuôn mặt đang hôn mê sâu của Lý Vũ Lăng, Lâm Vãn Vinh cắn răng phất tay:
“Vì Tiểu Lý Tử, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Hồ đại ca, Cao đại ca, các ngươi đi theo ta, đi”
Hắn vung roi ngựa lên, ngựa Đột Quyết hí lên vài tiếng, bốn vó bay lên không, lao thẳng về phía trước, một người một ngựa nhanh chóng hóa thành một điểm đen xa xôi. Hai người Hồ Bất Quy và Cao Tù vội vàng giục ngựa, đi theo phía sau hắn.
Ba người chạy nhanh về trước, đã thấy mấy tên do thám đang ẩn trong bụi cỏ. Lâm Vãn Vinh nhảy xuống, chạy về phía mấy người, nói nhỏ:
“Thế nào, Thương đội kia đã đi đến chưa?”
Thừa lúc hắn nói chuyện, hai người Hồ Bất Quy và Cao Tù cũng đã chạy đến, tên do thám nhỏ giọng nói:
“Thương đội còn cách đây hơn năm dặm, chỉ một lát nữa là đi qua đây”.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu không nói gì, ba người cùng vài tên do thám núp ở bên dưới đám cỏ.
Những giọt sương thấm vào quần áo, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận sương tủy, trong mùi bùn đất nhiễm mùi cỏ xanh tươi mới, Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu, cả người trở nên phấn chấn.
“Đinh, đinh…”
“Đinh, đinh…”
Từ phía xa xa, tiếng chuông thanh thúy du dương từ từ bay vào tai mọi người, hơn ba mươi con tuấn mã từ từ đi đến, tiến vào tầm mắt của mọi người. Thương nhân Đột Quyết cưỡi trên lưng ngựa, người mặc áo Hồ, hông đeo Đao, ánh mắt màu lam sáng lên, bọn họ lớn tiếng cười đùa, ca hát, vui vẻ đi về trước, không hề phát giác ra nguy hiểm ở ngay trước mặt.
Ở giữa có hơn mười chiếc xe lớn, theo tiếng thở dốc của đám ngựa kéo xe, có thể đoán ra trong những chiếc xe này có không ít hàng hóa.
“Ồ, sao lại không thấy Nguyệt Nha Nhi?”
Cao Tù nấp ở bên cạnh Lâm Vãn Vinh, gạt mấy cọng cỏ xuống, nhìn dò xét xung quanh. “Nguyệt Nha Nhi” Cái tên này vốn là do Lâm Vãn Vinh đặt cho cô gái Đột Quyết kia, Lão Cao mượn lấy dùng. Hắn nhìn bốn phía một lúc lâu, nhưng thấy tất cả đều là Nam nhân Đột Quyết, không có một cô gái nào, càng không nói đến Nguyệt Nha Nhi xinh đẹp như tiên, vẻ mặt thất vọng không biết dùng lời nào để nói.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, Nguyệt Nha Nhi không ở đội xe này càng tốt, bằng không làm thế nào để rat ay. Gặp phải Tiểu mỹ nhân Đột Quyết này, Lão tử không biết là nên giết, hay không nên giết.
Cười dâm trong lòng vài tiếng, thấy đội xe đang tiến vào phạm vi công kích, hắn gật đầu đang định hạ lệnh, chợt nghe “Đinh” “Đinh” trong đám người Hồ đột nhiên chạy ra một con ngựa nhỏ màu xanh, trên cổ đeo một chiếc chuông nhỏ xinh, vó ngựa màu xanh, tiếng “Đinh, đinh” vang lên không dứt.
Kỵ sĩ kia đội mũ nỉ màu vàng, thân mặc một cái váy hồng viền đen chỉ vàng, hai chân thon dài có lực, thân hình xinh đẹp, phóng ngựa chạy vội đến, trên mặt che một tấp lụa mỏng, da thịt trong suốt tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Đôi mắt nhu thuận như nước mùa xuân của nàng, mang theo màu lam nhạt thâm thúy, khi mỉm cười hai mắt khẽ nheo lại, chính là Nguyệt Nha Nhi xinh đẹp.