Cả bọn Horkins lúc tỉnh lại, chúng bị xoá mất một đọan kí ức, chỉ mang máng hiểu đã xảy ra chuyện lớn, nhưng là chuyện gì, thì không sao nhớ ra được, khúc dĩ vãng đó chẳng còn chút dấu vết. Horkins làm lành lại với Cốc Chẩn, gã bảo sao lão nghe vậy.
Cốc Chẩn xem xét tấm "Vạn Quốc hải đồ", quay sang hỏi thêm nơi Horkins, rồi gã triệu tập mọi người đến, bàn:
- Người phương tây từng du hành khắp thế giới, theo lời họ kể lại, thế giới chúng ta ở thực ra là một quả cầu, nếu cứ đi mãi về hướng tây, thể nào cũng sẽ trở về lại Trung thổ. Ta xem theo tấm "Vạn quốc hải đồ" của tiên sinh Ẩm Sương, đích thực là vậy, giờ mình nếu quay trở về theo đường cũ, sẽ bị mất đi khá nhiều hứng thú. chi bằng tất cả bọn mình học theo tiên sinh Ẩm Sương và người đi biển Tây phương, đi thăm thú một vòng thế giới chơi, được không?
Mọi người quen làm theo lời gã, nghe nói vậy, đều thấy không có gì phải bàn ra. chỉ mỗi mình Horkins không mấy hứng thú, lão bảo:
- Thuyền chúng mình quá nhỏ, không chứa đủ nổi lương thực để đi một vòng trên biển, mà ta cũng không làm ăn gì khác được, chưa kể đi về hướng tây, sễ đến tân lục địa, nơi bọn Tây Ban Nha đang chiếm cứ, tụi nó không hoan nghênh mình đâu.
Lão nói tới nói lui nhiều lời, cũng chỉ để tỏ ý không muốn đi vòng quanh thế giới, Drake nghe chủ ý lão làm vậy, trên mặt gã tràn đầy nét thất vọng.
Với Cốc Chẩn, chuyện đại sự đã làm xong, gã không muốn cố sức ép uổng người khác, bèn thương lượng cùng Horkins, nhờ lão chở thuyền tất cả đi tân lục địa xong, sẽ để lão theo đường cũ trở về. Lần này thì Horkins lại rất vui vẻ mà chấp thuận.
Cả đoàn bèn đi về hướng tây,hành trình hơn một tháng, cùng lúc ẩn mạch của Diêu Tình đã luyện thành, cô mượn kiếp lực,chuyển thành chân khí đưa vào kinh mạch ngũ tạng, các nơi ấy vốn đang khô kiệt, từ từ thấm nhuần tinh khí, đã dần dà phục hồi trở lại, sau một tháng, cô đã có thể tự đứng dậy, lúc đến tân lục địa, với sự nâng đỡ của Lục Tiệm, cô đã có thể thong thả tản bộ nơi đầu thuyền.
Ở hải cảng gần đấy, Cốc Chẩn tìm được một thương thuyền Bồ Đào Nha sắp khởi hành đi phương đông, gã bèn trở về Nữ Vương hiệu, chuyển hành lý sang thuyền mới. Tất cả đều rất thích thú, kéo nhau lên thuyền Bồ Đào Nha, chỉ mỗi Ngu Chiếu, Tiên Bích là vẫn đứng yên bên thuyền Nữ Vương, cùng cười cười nhìn mọi người.
Cốc Chẩn rất ngạc nhiên, gọi lớn:
- Tiên Bích tỉ tỉ, Ngu huynh, hai vị sao còn chưa sang đây?
Tiên Bích vẫn cười, cô trao đổi một ánh mắt cùng Ngu Chiếu, rồi nói:
- Hảo đệ đệ, thiên hạ có bữa tiệc vui nào mà không tàn đâu! Tỉ tỉ e không thể theo mọi người trở về Trung thổ được.
Tất cả nghe thế, đều không khỏi hết sức kinh ngạc. Cốc Chẩn không nén nổi, hỏi:
- Ngu huynh, hai vị ...
Ngu Chiếu khoát tay, cười ha hả, bảo:
- Cốc lão đệ, ta đã bàn bạc kỹ với Tiên Bích rồi, chúng ta không về Trung thổ, sẽ theo chiếc thuyền này đi Anh Cát Lợi.
Cốc Chẩn chợt hiểu ra, gã buột miệng:
- Ngu huynh sẽ tự phế bỏ thần thông ư?
Ngu Chiếu gật gật đầu, gượng cười:
- Ta vốn đã muốn phế bỏ thần thông từ lâu, hiềm vì hai vai vẫn còn phải mang gánh nặng, đã không sao trốn tránh trách nhiệm được. Giờ đây Vạn Quy Tàng đã chết, Tây Thành lại có được Lục lão đệ anh kiệt nhường ấy, gã giao tình chí thân với đệ, Đông Đảo Tây Thành rồi sẽ tự sống chung hoà bình, hai bên không còn là mối bận tâm cho Ngu mỗ nữa. Ta suốt đời ghét kẻ ác như kẻ thù, từng gây rất nhiều thù địch ở Trung thổ, nếu ta không còn thần thông, tính mạng sẽ không chu toàn được, chỉ còn mỗi cách làm con rùa rụt cổ, sống trốn tránh ở xứ người, để duy trì cái cẩu mệnh này
Cốc Chẩn cười ầm, vỗ tay la:
- Ngu huynh việc gì mà phải mặt nhăn mày nhó vậy! Đây là một đại hảo sự, hai vị từ nay chim liền cánh, cây liền cành, rõ ràng chuyện vui chuyện mừng! Chỉ hận hai vị không làm lễ thành hôn ngay tức thì, khiến tiểu đệ lỡ mất một dịp quấy phá đêm động phòng.
Ngu Chiếu nhăn mặt, khoa tay, đáp:
- Thôi ... Thôi ... Đám cưới của đệ ta đây cũng không quấy phá được, hai ta coi như huề. Đệ mà còn có lương tâm, ít năm nữa nhớ ghé thăm ta, tụi mình lại mần một trận thiệt thống khoái!
Cốc Chẩn giơ cao ngón tay cái lên, cười rộ:
- Nhất định ... Nhất định.
Hai người họ trêu chọc nhau, ánh mắt Tiên Bích lướt một vòng, lúc cô nhìn ngang Tả Phi Khanh, thấy gã đang ngẩn ngơ trông sang mình, tròng mắt gã ưng ửng đỏ, lệ hầu như đang đẫm ướt, chỉ là chưa tuôn xuống.
Trong lòng Tiên Bích bối ra bối rối, cô không nén được, cất tiếng kêu:
- Phi Khanh ...
Nghe tiếng kêu, Tả Phi Khanh giật bắn mình, rồi gã khoa mạnh tay, quay gót bỏ đi.
Ngu Chiếu thấy thế, gã bỗng im bặt, dõi mắt trông theo hình dạng Tả Phi Khanh đi khuất dần, rồi thở một hơi dài! Mọi người thoáng trông, đều hiểu rõ.
Tiên, Ngu hai người mượn cớ trốn tránh cừu địch, dài dòng làm vậy, thực tình muốn nói trớ ra thôi. Dựa vào thinh thế Tây Thành, thần thông của Tiên Bích, kẻ nào tìm đến Ngu Chiếu để trả thù, chỉ có làm thiêu thân lao đầu vào lửa đuốc. Muốn rõ nguồn cơn, nên xem nơi Tả Phi Khanh, chỉ khi cách xa vạn dặm, mới có thể cắt đứt tấm tình si của gã, bằng không, cứ ở lại Trung thổ, vòng lẩn quẩn giữa ba người sẽ không sao chấm dứt cho được.
Tiên Bích thở ra một hơi dài, nói:
- Ngày đó, nơi Diêu gia trang, lệnh tôn mất kí ức, đích xác không phải ý định của ta. Sau đó, lệnh tôn rủi ro bất hạnh, lòng ta hết sức buồn bã, khiến ta rất muốn xin lỗi cô, nhưng cô mang thành kiến nặng nề với ta, cùng đi cùng đường mà cô không thèm lý tới ta, rất nhiều lần, lời đã lên đến cửa miệng, ta đã đành phải nuốt trở xuống.
Diêu Tình nổi giận:
- Lại còn nói mẽ! Rõ ràng ngươi không thèm coi ta vào đâu hết thì đúng hơn!
Tiên Bích bất giác mỉm cười:
- Lệnh tôn quá cố, trong lòng ta quá ngượng ngùng, làm sao ta dám bám theo cô mà nói năng gì nhiều! Nếu cô vẫn còn hãy bực tức, ta tại đây xin có lời cáo lỗi cùng cô, được không?
Nói xong, Tiên Bích khom mình hành lễ.
Diêu Tình hứ một tiếng, quay mặt đi.
Tiên Bích rầu rĩ nói:
- Tình nha đầu, ta muốn khẩn cầu cô hai việc, cô chịu không?
Diêu Tình lạnh nhạt hỏi:
- Việc gì?
Tiên Bích nói:
- Thứ nhất, ta muốn cô chăm sóc cho Lục Tiệm thật tốt.
Diêu Tình nạt:
- Chuyện đó bộ ngươi còn phải nói sao?
Tiên Bích mỉm cười, rồi tiếp:
- Việc thứ nhì này ...
Cô cúi mình, đặt con Bắc Lạc Sư Môn lên sàn thuyền, âu yếm vuốt ve chòm lông cổ con mèo, cười cười, bảo nó:
- Này Bắc Lạc Sư Môn này, mi theo ta lâu lắm rồi, chắc cũng đã thấy chán lắm nhỉ?
Bắc Lạc Sư Môn giương con mắt xanh lè dòm cô, khẽ khàng gừ gừ.
Tiên Bích cười tủm tỉm, bảo:
- Ta muốn đổi cho mi một chủ nhân mới, mi bằng lòng không?
Bắc Lạc Sư Môn nghe nói, nó ngoảnh nhìn cô. Tiên Bích chỉ tay vào Diêu Tình, vui vẻ bảo nó:
- Là người này này, mi thích không?
Bắc Lạc Sư Môn meo meo một tiếng, rồi nó ngóc đầu, cọ quẹt vào tay Tiên Bích hai lần.
Tiên Bích mừng rỡ:
- Bắc Lạc Sư Môn, mi chịu rồi!
Cô tuy cười, nhưng nước mắt tuôn trào lai láng. Bắc Lạc Sư Môn lại cọ mình hai lần nữa vào cô, nó kêu khẽ, rồi thong thả, lười nhác bước lên thuyền, đến bên Diêu Tình, nó ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú vào Diêu Tình.
Còn đang vô cùng kinh ngạc, Diêu Tình lại nghe Tiên Bích nói:
- Tình nha đầu, việc thứ hai, ấy là ta muốn uỷ thác cô chiếu cố giùm Bắc Lạc Sư Môn.
Diêu Tình sững sờ, cô cúi mình, bế con mèo Ba Tư lên, giụi má vào bộ lông trăng như tuyết của nó, trong lòng cô vui mừng đến phát nhiệt, cô không biết phải trả lời sao cho phải. Một khi sở hữu Bắc Lạc Sư Môn, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cô đã thành Địa mẫu trên đời rồi! Tiên Bích phó thác cho cô con linh thú như thế, có khác gì đem ngôi vị Địa Mẫu giao vào tay cô.
Thấy thế, Tiên Bích mỉm cười rạng rỡ, tay níu vào tay Ngu Chiếu. Lúc ấy, Diêu Tình ngẩng cao đầu, lớn tiếng:
- Xú Tiên Bích, ngươi .... ngươi chớ có mà bỏ chạy kiểu đó! Ta ... Ta quyết không làm ngơ cho ngươi đâu!
Lục Tiệm vội kêu lên:
- A Tình, cô nói gì thế?
Diêu Tình bực tức:
- Chuyện giữa ta và cô ấy, ngươi chớ có chen vào!
Lục Tiệm nhăn mặt nhíu mày, Tiên Bích vẫn cứ cười, bảo:
- Tình nha đầu, nếu cô còn giữ ý định báo thù, tốt nhất hãy đến Anh Cát Lợi kiếm ta!
Diêu Tình mím môi, không nói gì.
Tiên Bích đảo mắt một vòng, cô khẽ thở dài, rồi vung mạnh tay, cô cùng Ngu Chiếu trở gót bước đi.
Nữ Vương hiệu nhổ neo, giương buồm căng gió, để lại sau đuôi thuyền một dải sóng nước bạc trắng, thuyền từ từ biến hình vào nơi xa. Nhìn theo con thuyền, thấy nó sắp đi khuất, không còn dằn lòng được nữa, Diêu Tình chạy ra chỗ mạn thuyền, hai tay cô khua loạn lên một lúc lâu, rồi mới buông xuống, tròng mắt cay cay, đôi dòng lệ đã tuôn trào xuống gò má.
---- còn tiếp ----