Thơ tặng huynh Đa tình
Những mảnh nát vụn vỡ đời nhau
Em không thể yêu bằng một nửa trái tim
Nên suốt đời cứ đi tìm mảnh ghép
Em - kẻ tội đồ nông nổi
Khản giọng gọi tình giữa hai bờ thực ảo
Nhớ - Quên
Em không thể đắp xây cuộc tình bằng những ưu phiền
Ngày lại ngày em vun đầy ký ức
Ký ức mở toang cánh cửa
Nát nhàu khô khát
Em dẫm chân lên những mảnh nát vụn vỡ đời nhau
Em oằn mình như con thiêu thân nặng gánh cuộc đời
Vắt kiệt sức mình lao đầu vào ngọn lửa
Nuốt chửng thân xác mong manh
Ngọn lửa ma quái dỗ dành
Xẻ thân xác em thành trăm ngàn mảnh bụi
Em hồi sinh từ những tàn lụi
Ngác ngơ thảng thốt cõng trên vai nỗi đau
Trần trụi...
Tìm lại gì những cuồng dại vết cắt lằn tim
Vệt máu đỏ hằn trên vết cứa
Trải chênh vênh suốt chiều dài nỗi nhớ
Để cuối cùng vẫn dối một lời đau.
(Đông Hà)
|