Đúng ra mà nói, Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm không phải là kiếm pháp của La Phù phái, chính xác hơn thì giờ còn chưa phải là kiếm pháp La Phù phái.
Bởi vì nó vẫn chưa được đưa vào tàng kinh lâu.
Kiếm pháp này là năm đó túy kiếm Mạc Hưu du lịch thiên hạ, đi qua một tuyệt cốc lĩnh ngộ ra, tính ra chỉ có hai chiêu.
Nhưng là, hai chiêu đó của Mạc Hưu, trong mắt mọi người lại ẩn chứa vô cùng vô tận biến hóa, thâm sâu khôn lường, uy lực vô cùng.
Đương nhiên, Khổng Trác hiện giờ không thể đạt tới cảnh giới như Mạc Hưu được.
Nhưng là từ chín năm trước, khi mới nhập môn, ngoại trừ năm đầu tiên tu luyện Bát Quái Cửu Cung Kiếm pháp, thời gian còn lại phần lớn đều tập luyện hai chiêu nhìn như đơn giản này, lúc động, lúc lại tĩnh, lúc cương, lúc nhu, thẳng, chéo, tất cả tương sanh tương khắc, hỗ trợ lẫn nhau, ảo diệu vô cùng. Dù sao hắn cũng không phải ngu ngốc, hai chiêu kiếm pháp này, mặc dù suốt tám năm, Mạc Hưu cũng không thường xuyên chỉ điểm, nhưng mỗi lần chỉ điểm cũng rất hiệu quả, chỉ rõ nhưng chỗ tinh thâm của kiếm pháp, tự nhiên cũng có kết quả không tệ.
Suy nghĩ một hồi, cũng không hy vọng chỉ một tháng này, tự mình tu luyện cả hai phương diện, dù sao Tiên Thiên Tử Khí tu luyện nửa năm nay, tuy là không thật sự chăm chỉ, nhưng cũng đều đặn một ngày hai lần, mỗi lần dưỡng khí hai canh giờ.
Chỉ vì, dưỡng khí tu luyện chẳng những có thể đề cao thực lực, còn giúp trường thọ, chuyện tốt như vậy, tự nhiên không thể vứt bỏ.
Nói cho cùng, gặp truyện cấp bách này, cũng không còn tâm trạng ngủ, về phần quần áo bị ướt, cũng không vấn đề gì, tùy ý vận khí, Tiên Thiên Tử Khí lưu chuyển một vòng, sinh ra một cỗ nhiệt khí cường đại, phút chốc hoàn toàn khô ráo.
Chỉ là, khi hắn muốn luyện kiếm thì bất đắc dĩ phát hiện ra, mình không có mang theo kiếm.
Bất quá, cũng không quan hệ, tùy tiện kiếm một cành tùng làm kiếm cũng được, mình tu vi còn chưa thể dụng phi kiếm, cũng không cần lúc nào cũng kè kè bên mình một thanh phong kiếm.
Đem Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm múa một đường, bắt đầu có chút cảm giác trôi chảy mượt mà, phát hiện thấy điều này, Khổng Trác tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh huy kiếm, nhưng nội tâm hứng khởi hẳn lên.
Dù sao tham gia đại hội, cũng không thể tùy tiện như trước kia, không may một cái, cung kiếm không có mắt, biết đâu có thể đui mù sứt mẻ, thậm chí nói không chừng, bỏ mạng.
“Sư phụ nói không sai, tập kiếm như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi, có lẽ sau này mỗi ngày cũng nên dành thêm thời gian luyện kiếm thuật.”
Hắn thầm ngẫm nghĩ, xem ra quy tắc kinh điển của kiếm pháp, không tiến sẽ lùi, càng ngày càng lĩnh hội.
Luyện thêm hai lần nữa, kiếm pháp này lúc đầu cảm thấy có chút vướng mắt, nhưng càng về sau, càng thấy thuận sướng vô cùng, bất quá, cũng do kiếm pháp này dù sao chỉ có hai chiêu, mà hắn thì đã luyện suốt tám năm nay rồi, mặc dù cứ mỗi lần, lĩnh ngộ không giống nhau, bất quá, về kiếm lý và kiếm ý, liên tục được đề cao, giúp cho uy lực cũng tăng dần lên.
Mà để trong vòng một tháng có thể tăng khả năng kiếm thuật, cũng chỉ có cách không ngừng luyện tập, không được đình chỉ.
Đây cũng là điều mà sư phụ Mạc Hưu của hắn đã dạy, mà phàm nhưng điều Mạc Hưu dạy, Khổng đại thiếu gia không mảy may nghi hoặc.
Kỳ thật, rèn luyện kiếm chiêu là một chuyện, nhưng lần nào cũng chỉ một động tác như vậy, sớm muộn cũng tâm phiền ý loạn.
Khổng Trác nhất thời cao hứng, hăng hái luyện, nhưng sau hai canh giờ, duy có hai chiêu Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm pháp cùng hơn một trăm biến chiêu, dần dần, tâm bắt đầu lơi lỏng.
Kiếm thế cũng chậm dần, rồi rối loạn, tạp niệm trong lòng cũng xuất hiện.
Tuy là có tạp niệm, nhưng tu luyện đến mức này, hắn sử kiếm cũng không còn phụ thuộc ý niệm trong đầu, bất quá, tạp niệm của hắn cũng đơn giản, chỉ là làm thế nào cải tiến một chút, tự mình lĩnh ngộ biến chiêu. Trong thời gian một tháng, kiếm chiêu dần kết hợp với một thân khinh thân công phu, từng chút, từng chút một, hắn liên tưởng tới Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm sư phụ đã thi triển lúc trước khi đi.
Kiếm thế như nước chảy mây trôi, tựa hồ kiếm ý hoàn mĩ, tự như có linh giác phát xuất kiếm chiêu, trong đầu hắn bắt đầu chậm rãi hình thành quỹ tích kiếm chiêu.
Mà tử khí trong cơ thể cũng vận khởi, tựa như truyền cả vào cành tùng, lúc này đây, tử khí trong cơ thể hắn tự lưu động theo kiếm thế, chậm rãi tiến vào cánh tay cầm kiếm.
Mà tay chậm rãi vu động cành tùng, cũng thoáng hiện lên một tia tử ý, nhưng là Khổng Trác lúc này đã đắm chìm trong kiếm thế, không hề phát hiện.
Lại một lát sau, kiếm thế của hắn đột nhiên chậm lại, cành tùng trong tay tựa hồ thời khắc này cũng trầm trọng hơn, mỗi một động tác đều chậm rãi tựa như đơn giản, nhưng tử ý lại càng nồng đậm, mơ hồ lòe ra hào quang màu tím nhạt, Khổng Trác cũng không hoảng, từng chiêu từng chiêu đều thi triển theo Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm.
Bỗng nhiên “Bá” một tiếng, nửa cành tùng trong tay bị áp lực tử khí trong cơ thể phát ra làm cho vỡ nát, Khổng Trác tựa hồ không chút ảnh hưởng, kiếm thế vẫn không ngừng lại, trong hai mắt lấp loáng tinh mang.
“Hô!!!” Lại một lần nữa đem Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm thi triển một lượt, đến khi kết thúc, Khổng Trác ngừng lại, hít sâu một hơi, chậm rãi thu thế, khóe miệng nở nụ cười.
“Tựa hồ lĩnh ngộ cái gì a!” Hắn thầm nghĩ, cố nhớ lại vừa rồi lúc mình chìm đắm trong kiếm pháp, rồi đột nhiên, chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất. Lúc này hắn mới nhận ra mình hoàn toàn kiệt sức.
Cả người từ trên xuống dưới, nhưng lại không có chỗ nào không mệt, tựa hồ mỗi tấc trên cơ thể, mỗi tấc kinh mạch, đều bị đá cho mấy trăm cước.
“Ta như vậy là sao nhỉ, nhập môn lâu như vậy, vẫn còn tẩu hỏa nhập ma!” Khổng Trác cười khổ, khó nhọc vận động một chút, đem cái thân thể mập mạp lại một gốc tùng, “Ta hình như cảm giác lĩnh ngộ ra cái gì, nhưng là rồi lại không thể dám chắc.”
Bất quá, giờ đây, bất kể lĩnh ngộ rồi hay chưa, nếu cứ ngồi đây thì chắc chắn hắn sẽ ngủ.
Mặc dù mệt muốn chết, nhưng đại não vẫn còn trong trạng thái khẩn trương, trong một khoảng thời gian ngắn, không thể ngủ được. Vì vậy, hắn nhàm chán chậm rãi ngẩng đầu nhìn xuyên qua đám tùng thưa, từ đó nhìn lên bầu trời, qua khe hở này, không thấy có mây.
Thật ra là tại mây cũng không nhiều, sau một lúc, chậm rãi bao phủ bầu trời, che mất ánh trăng.
”Mất hứng.” Khổng Trác nhìn mây đen đầy trời, thầm mắng một tiếng, chuẩn bị nhắm mắt ngủ, xảo diệu, ngay lúc đôi mắt hắn chuẩn bị nhắm lại, trên bầu trời bỗng nổi trận gió, làm mây tản ra.
Trong nháy mắt, tầng mây lộ ra một khoảng nhỏ ngay trước mắt Khổng Trác.
Khổng Trác chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong ánh mắt hốt nhiên lóe tinh quang như ngọc, bất quá, không lâu sau, khoảng hở biến mất, nhưng là trong mắt Khổng Trác vẫn sáng bừng.
Tinh quang lúc ẩn lúc hiện, nhìn như hỗn độn vô cùng, nhưng lại mơ hồ hiện ra một quỹ tích cực kỳ huyền ảo.
Khổng Trác toàn thân vốn đã uể oải vô cùng, đột nhiên trong đầu xẹt qua một đạo kiếm quang, Bát Quái Cửu Cung Kiếm pháp, Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm pháp, còn có Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm pháp, nhất nhất hiện ra trong đầu hắn, mặc dù mỗi loại kiếm pháp kiếm chiêu nhiều ít khác nhau, thâm sâu cũng khác, nhưng tại lúc đó, đều dung hợp trong quỹ tích thần dị kia.
Tinh mang trong mắt Khổng Trác ngày càng thịnh, càng ngày càng nhiều, cuối cùng, đột nhiên sáng ngời, rồi tất cả quang mang lại trong nháy mắt tiêu thất, ánh mắt trong phút chốc khôi phục thanh tỉnh.
Nhẹ đưa tay, nắm lấy cành tùng, phảng phất trong nháy mắt, bộ dáng uể oải đã biến mất, cành tùng trong tay một lần nữa huy động, bắt đầu từ Bát Quái Cửu Cung Kiếm, sau đó là Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm, lúc này đây, tốc độ Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm còn nhanh hơn lúc trước khi hắn nghỉ ngơi, cành tùng vũ động không gian, tử mang ẩn hiện, nhưng không còn bị bị gãy như lúc trước, quỹ tích càng lúc càng huyền ảo, rồi sau đó, từ Nhị Phân Quy Nguyên Kiếm chuyển tới Thái Hạo Huyền Nguyệt Kiếm.