“Lão Ngũ, nghe nói ngươi ngủ suốt ba ngày ba đêm, thật sự là thảnh thơi a!”
Thanh âm đùa giỡn từ phía sau Khổng Trác truyền đến, đưa cặp mắt còn đôi chút ngái ngủ, nhìn về phía tham âm phát ra, hắn cười hắc hắc nói, “Xấu hổ, xấu hổ a, gần đây thật sự là quá mệt mỏi, khiến cho tứ sư huynh chê cười rồi”
Kẻ vừa đặt câu hỏi chính là trong mười tên hạch tâm đệ tử, bài danh thứ tư, tên gọi Vu Huyền Cơ, là đệ tử của Thanh Bình kiếm Bạc Chân, Bạc Chân chính là một trong La Phù Ngũ kiếm, cùng Mạc Hưu quan hệ cực kỳ không tốt, cho nên, ngay cả Vu Huyền Cơ cùng Khổng Trác hai người, quan hệ cũng có chút không hay.
Khổng Trác vốn đối với tranh đấu không có hứng thú, nhưng Vu Huyền Cơ này lại luôn luôn tìm cớ châm chọc, danh hào La Phù chi trư cũng là phát xuất từ hắn mà ra.
Nhưng là, cho dù Vu Huyền Cơ cố ý hay vô tình, Khổng Trác luôn xem như không hiểu, giả bộ ngu ngốc, chấp nhận chịu thiệt.
Nhưng Vu Huyền Cơ như thế lại tưởng Khổng Trác sợ mình, ngày càng quá mức, bất quá, Khổng Trác cũng thật hòa khí, quan hệ với các sư huynh đệ rất tốt, đặc biệt là với Phương Thiếu Bạch cùng Chu Tuyết, ba người, nguyên do là từ trù nghệ của Khổng Trác, dần dần cũng hình thành một nhóm, khiến cho Vu Huyền Cơ cũng sinh ra e ngại, bởi vậy, ngó trước ngó sau, cũng chỉ trêu chọc Khổng Trác vài câu thôi, không có để tình huống thái quá dẫn đến xung đột.
Lúc này đây, Khổng Trác bởi vì đột nhiên lĩnh ngộ kiếm pháp, tại sâu trong La Phù sơn, tìm một chỗ thích hợp thử nghiệm, thật quá mức mệt mỏi, nên sau khi trở về, ngủ một mạch ba ngày ba đêm, thẳng cho đến hôm nay là Đại điển khai sơn mới tỉnh lại, coi như xứng với đại danh la Phù chi trư, trách không được Vu Huyền Cơ nhịn không được đàm tếu vài câu.
Mà thâm tâm Khổng Trác, cũng chẳng để Vu Huyền Cơ này trong mắt, nên chỉ cười cười, không để trong lòng.
Vu Huyền Cơ thấy vẻ mặt Khổng Trác vui vẻ không chút tức giận, lại thấy Chu Tuyết cùng Phường Thiếu Bạch phía sau đang nhìn mình, ánh mắt không chút hảo cảm, cũng không muốn đồng thời đối chọi cả ba người, nói vài câu rồi bỏ đi trước.
“Ngũ sư huynh, ngươi tính tình cũng thật tốt quá, nếu là hắn dám trêu chọc ta, ta chắc chắn đã cho hắn một kiếm.”
Khổng Trác cười cười,”Đều là đồng môn sư huynh đệ, cần gì để tâm, tứ sư huynh có chút không hay, bất quá làm việc cũng có phân tấc, hôm nay đại hội khai sơn, các môn phái đến dự không ít, nếu đồng môn trong lúc này lại có chuyện lộn xộn, chẳng phải để người ngoài chê cười ư.”
“Lão Ngũ nói rất có lý!” Một người vốn đứng ở cách đó không xa, nghe xong Khổng Trác nói, liền tiến lại chỗ ba người.
“Nhị sư huynh!”
“Nhị sư huynh!”
Ba người vừa thấy, vội vàng thi lễ, người tới chính là thuộc mười tên hạch tâm nội môn đệ tử, bài danh đệ nhị, Lâm Ngọc Phong.
Lâm Ngọc Phong này gương mặt tuấn lãng, vóc người thon dài, bận quần áo màu xanh, sau lừng còn đeo một thanh kiếm Quảng Châu màu lam, có kiểu dáng của một thanh trường kiếm cổ, dáng người như thần tiên, ngoại trừ mấy tên tuổi như Thường Việt đã lớn, Lâm Ngọc Phong đương nhiên trong hàng ngũ La Phù đệ tử trẻ tuổi, được coi là đệ nhất nhân. Mà trên dưới La Phù này, không biết bao nhiêu nữ đệ tử vì hắn mà nuôi mộng tình, có thể nói, tại La Phù phái, trong các đệ tử đời thứ ba, hắn là kẻ được kỳ vọng nhất.
“A cáp, nghe được những lời này của Nhị sư huynh, ta đây có ngủ tiếp mười ngày tới nửa tháng cũng đáng.” Khổng Trác ha ha cười nói.
“Tiểu tử ngươi thật tẻ nhạt …… di ……!”
Lâm Ngọc Phong nghe Khổng Trác nói xong, đang định cười đùa thêm một lúc, nhưng lại đột nhiên khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn kỹ lại Khổng Trác, mặt hiện vẻ kinh dị.
“Nhị sư huynh, làm sao vậy?!” Khổng Trác bị hắn nhìn như vậy, có chút bất an, sợ hãi hỏi.
“Hảo lão Ngũ” Lâm Ngọc Phong kêu lên, “Nếu ta không có nhìn lầm, Tiên Thiên Tử Khí của ngươi đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn tầng thứ hai rồi, có lẽ không tới một năm nữa, có thể đạt tới tầng thứ ba a.”
“Sư huynh hảo nhãn lực!” Khổng Trác cười nói.
Lâm Ngọc Phong tu vi Tiên Thiên Tử Khí đã đạt tới tầng thứ ba, tự nhiên có thể nhìn ra được thực lực hiện nay của Khổng Trác.
“Cái gì, ngươi đã tới rồi cảnh giới đại viên mãn tầng thứ hai.” Chu Tuyết đứng ở một bên kêu lên, trừng mắt nhìn Khổng Trác,”Không thể nào, ngươi nửa năm trước còn không bằng ta, vẫn ở tầng thứ nhất, tại sao bây giờ đã chuẩn bị đạt tới tầng thứ ba, có phải ăn được linh đan diệu dược gì không, sao không chia cùng ta, heo béo, mi muốn chết không ?”
Nhìn bộ dạng Chu Tuyết ở một bên la hét, làm Khổng Trác cũng toát mồ hôi lạnh, “Ách, cái đó, cũng không phải là có linh đan diệu dược gì cả, chỉ là sư phụ trước khi xuống núi thấy ta tu vi thấp kém, liền trong lúc ta luyện công, xuất một chút lực hỗ trợ thôi mà.”
Nghe xong, vẻ mặt Chu Tuyết lộ rõ thất vọng, “Nguyên lai là Mạc sư thúc hỗ trợ ngươi, thiệt là, Mạc sư thúc thật tốt, chẳng bù cho cha ta.”
“Tiểu sư muội không cần nổi giận!” Lâm Ngọc Phong ở một bên cười nói, ”Tu luyện quả là một quá trình đằng đẵng mệt mỏi, lão Ngũ nếu không phải đã đạt tới cảnh giới viên mãn của tầng thứ nhất, Mạc sư thúc tự nhiên cũng sẽ không ra tay giúp hắn, ngươi tuổi nhỏ, lại là nữ hài tử, Tiên Thiên Tử Khí tu hành đương nhiên cũng chậm một ít, bất quá, kiếm thuật của ngươi so với mấy sư huynh đệ chúng ta cao hơn không ít a.”
Nghe Lâm Ngọc Phong tâng bốc một hồi, mặt mày Chu Tuyết hớn hở tựa hồ nàng thật sự đã trở thành đệ nhất nữ kiếm tiên của La Phù phái đời nay vậy.
Bốn người cười cười nói nói tiến vào võ trường.
Võ trường này nghe nói nguyên trước kia chính là một ngọn núi lớn, sau bị một vị tiền bối cao nhân của La Phù phái đại triển thần thông san phẳng, tạo ra một khu đất bằng, rộng lớn vô cùng, đủ để dung nạp mấy vạn người, bởi vậy sau này liền được tu tạo thành võ trường, mỗi lần La Phù khái tiến hành đại điển khai sơn đều lấy nơi này cử hành.
Bọn Khổng Trác cũng không cần phải quá vội vàng, tiến vào trước tiên chính là các đệ tử mới nhập môn cùng ngoại môn để tử, sau đó mới tới nội môn đệ tử.
Mà mười gã nội môn hạch tâm đệ tử đương nhiên có chút đặc quyền hơn so với các đệ tử đồng lứa, nên là nhóm cuối cùng tiến vào võ trường.
Mà mười người bọn họ, trang phục cũng không giống như các đệ tử bình thường.
Nội môn đệ tử, quần áo đều thống nhất, đệ tử La Phù phái hàng năm mỗi người được cấp bốn bộ trang phục mùa xuân, bốn bộ mùa hè, bốn bộ mùa thu và bốn bộ mùa đông, trang phục đồng dạng như nhau. Mà bọn Khổng Trác mười người, không cần ăn mặc như các đệ tử khác, bởi vậy, vừa tiến vào võ trường, mười người này ăn mặc khác biệt, hiển nhiên nổi bật trong mấy ngàn đệ tử.
Những người nhập môn chưa lâu trong mười tên đệ tử này, đều giống như Khổng Trác, đều chưa một lần tham gia đại hội khai sơn, bởi vậy không giấu được ánh mắt có chút tò mò nhìn về phía mấy ngàn đệ tử kia, nhưng là không ngờ, ánh mắt của mấy ngàn đệ tử đó cũng đều tập trung tại mười người bọn họ, ngoại trừ Thường Việt vẻ mặt vẫn bình thản, chín người còn lại kể cả Lâm Ngọc Phong cũng đều có chút mất tự nhiên.
“Mặc dù bọn họ đều không nhận ra chúng ta, nhưng là đối với bọn họ bây giờ mà nói, mười người chúng đều là mục tiêu, tấm gương cho họ phấn đấu, cho nên, ngẩng đầu lên, đừng làm cho người ta chê cười”.
Thanh âm Thường Việt lúc này truyền vào tai chính người, chísn người hơi rùng mình một chút, bắt đầu đè ép tâm tình khẩn trương xuống, miễn cưỡng ngẩng đầu, cũng tạo thành chút phong phạm.
“Thường Việt đứa nhỏ này không hổ danh là đại sư huynh!” Cách đó không xa, trung niên nhân vừa rồi mang theo nhóm tân nhập môn đệ tử tiến vào quay qua lão giả gầy gò nói.
Thường Việt vừa rồi mặc dù sử dụng bí ngữ truyền âm, dấu được mấy ngàn đệ tử, nhưng không thể qua mắt hai người bọn họ.
Lão nhân khô gầy nọ gật đầu, “Ân, đứa nhỏ này đích thật có bản lãnh, tương lai nhất định có thể so với ta và ngươi.”
Trung niên nam tử cười cười, ”Đó là đương nhiên, thậm chí, có thể vượt qua chúng ta …” Sau đó cũng không nói thêm gì nữa, nhưng là, trong giọng nói lộ ra mấy phần tang thương cùng tịch liêu.
Đúng lúc đó, từ xa xa, trên không trung hiện lên mấy đạo tinh quang hướng nơi này bay tới.
Mấy ngàn đệ tử dưới sân hướng mấy đạo sáng mờ phía trân trời đó mà hâm mộ không thôi.
Đó chính là những kiếm tiên của La Phù phái, đều là các cao thủ đang ngự kiếm bay tới, đương nhiên, cũng không hoàn toàn là kiếm, còn có các loại pháp bảo, ngũ sắc quang mang tỏa ra bốn phía, khiến mọi người đều hâm mộ.
Mà trong thâm tâm Khổng Trác càng là rung động.
Trải qua hai mươi ngày khổ tu, Tiên Thiên Tử Khí của hắn đã hoàn hảo đạt tới viên mãn của tầng thứ hai, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, nghĩ đến, có lẽ không bao lâu, liền có thể đột phá lên tầng thứ ba, khi đó Tiên Thiên Tử Khí sẽ có một bộ phận chuyển hóa thành pháp lực, có thể ngự vật phi hành.
Mà ngự vật, vấn đề còn lại là kỹ năng căn bản để vận dụng pháp bảo, như vậy có thể tưởng, việc mình ngự kiếm phi hành có lẽ không còn xa nữa.
Cho nên, hắn nhịn không được nở nụ cười.
Mà hắn tươi cười, nhưng trong mắt người khác lại thấy tức cười, một tên thân hình béo như heo, cứ ngước cái đầu to lớn đó lên trời, nhìn chằm chằm các vị tiền bối đang ngự kiếm tới cười khúc khích, thậm chí còn chảy cả nước miếng.
Đây là hạch tâm nội môn đệ tử của La Phù phái ư ?
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy ngàn đệ tử mới đối với kỳ vọng về La Phù phái lập tức sụt xuống một tầng.
Đại hội khai sơn của La Phù phái, phóng mắt khắp tu hành giới, hiển nhiên là một sự việc đặc biệt quan trọng, bởi vậy, các đại môn phái chánh đạo của trung thổ tự nhiên đều đến góp mặt, xem phái người ta diễn lễ.
Mà không chỉ các đại môn phái của trung thổ, một số các tiền bối cao nhân có chút danh vọng ở tu hành giới cũng đến, thậm chí có cả đại biểu của hải ngoại Tán tiên, thật sự là náo nhiệt.