
30-05-2009, 05:16 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 5
Tiểu Điệp
Nguồn: 360.yahoo.blog
Đằng sau cánh cổng lớn là một tòa điện nguy nga tráng lệ. Kiểu kiến trúc vừa có phần hoàng tráng trang nghiêm lại vừa có vẻ tao nhã thi vị. Hai bên lối vào là những chậu hoa đào đang tỏa hương khoe sắc. Phía dưới đã trải sẵn một tấm thảm đỏ. Tiểu Quỷ Vân Long có phần ngẩn người.
Đã một năm rồi nó chưa vào trong cung. Mọi thứ với nó lúc này có gì khang khác. Nó bước vào cung mà có cảm giác như đang lạc vào một nơi nào đó thật xa lạ. Đám quan binh, thái giám cung nữ thấy nó đều cúi mình chào nhưng nó cơ hồ vẫn không biết.
Cuối cùng nó cũng tới được tẩm cung của hoàng thượng. Vừa mới đến cửa nó đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của phụ thân nó truyền ra.
-Long nhi! con tới rồi hả? Mau vào đây, ta nhớ con quá!
Nó còn chưa kịp bước vào đã bị một cánh tay mềm mại nắm giữ kéo đi.
Nó ngước nhìn thì trông thấy khuôn mặt thân thuộc của mẫu thân, tự dưng trong lòng nó cảm thấy xúc động. Nó nép mình vào lòng từ mẫu. Cái cảm giác ấy, đã lâu nó không có cơ hội để trải nghiệm.
Hoàng hậu cũng rất thương nhớ nhi tử của mình nên không ngừng vuốt ve âu yếm. Hoàng Thượng trông thấy cảnh mẫu tử trùng phùng cứ như vừa trải qua một lần sinh li tử biệt thì không nén được tiếng cười.
-Ha…ha…xem mẫu tử hai người kìa!
Tiếng cười của hoàng thượng vẫn không thể khiến cho mẫu tử rời nhau.
Phải đến khi qua một thời thần mới thấy tên tiểu quỷ Vân Long tách ra. Nó nhìn hoàng hậu hỏi.
-Mẫu thân sao hài nhi không thấy Vân Tỷ! Chẳng phải Vân tỷ đã tới đây từ trước rồi sao?
Hoàng hậu khẽ mỉm cưới nói.
-Vân nhi đã tới đây nhưng đã về được một lúc rồi. Mà sao Long nhi không đi cùng Vân nhi?
Nó bối rối không biết đáp sao cho mẫu thân nó nên chỉ ậm ừ cho qua. Hoàng hậu không gặng hỏi thêm nhưng trong lòng lại thầm cười.
-Long nhi hóa ra cũng biết thẹn!
Tiểu Quỷ Vân Long vì muốn tránh ánh mắt của hoàng hậu nên đã nhìn sang chỗ khác bỗng nó kêu lên một tiếng.
-Ý! Tiểu cô nương này là ai vậy mẫu thân?
Thì ra lúc tới , hồn vía của nó như ở trên mây ngoại trừ song thân nó thì nào còn tâm trí nào để ý đến người khác. Giớ tình cờ trông thấy một tiểu cô nương trạc tuổi như nó, trông rất khả ái đang đứng ngay sau mẫu thân , nó không khỏi ngạc nhiên.
Bị nó nhìn soi mói, tiểu cô nương thẹn thùng cúi đầu thi lễ.
-Nô tỳ xin bái kiến thế tử.
Tiểu Quỷ Vân Long bị vẻ nhu mỳ khả ái của tiểu cô nương hớp hồn nên á khẩu. Hai mắt nhìn như muốn nòi ra. Tiểu cô nương vì không thấy nó lên tiếng lên cũng chẳng dám ngước nhìn.
Trông thấy cảnh đó, hoàng thượng khẽ gắt.
-long nhi! Sao con không nói gì.
Giật mình, tiểu quỷ mới nhận ra là mình thất thố. Nó vội bước đến nắm cánh tay nhỏ nhắn của tiểu cô nương.
-Hây…Muội không cần đa lễ, mau đứng lên đi!
Tiểu cô nương bị nó nắm tay, khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn. Đã đứng thẳng lên nhưng không dám ngước mặt nhìn nó.
Trông thấy dáng vẻ thẹn thùng của tiểu cô nương, tên tiểu quỷ tức cười nhưng vẫn nén hỏi tính danh của nàng.
-Ta là Vân Long ? còn muội?
Tiểu cô nương khẽ đáp.
-Nô tỳ là Tiểu Điệp!
-Tiểu Điệp! Cái tên hay đó.
Tên tiểu quỷ càng tỏ ra tự nhiên bao nhiêu thì Tiểu Điệp cô nương lại càng thấy thẹn thùng bấy nhiêu. Nàng vẫn cúi gầm mặt nhìn xuống mũi hài. Tay mân mê vạt áo.
Tên tiểu quỷ dù chỉ nhìn thoáng qua nàng nhưng nhận thấy nàng so với tiểu quận chúa cũng không hề kém. Hơn nữa kể từ lúc gặp nàng không hiểu sao nó lại cảm thấy rất vui. Cứ ngỡ lúc này chỉ có hai người, nó chợt bật cười.
-hi…hi….Hi…
Nghe thấy tiếng cười của nó, cả hoàng thượng và hoàng hậu đều ngạc nhiên hỏi.
-Long nhi lại đang nghĩ gì vui vậy?
Họ hỏi mà trong lòng thoáng lo. Mỗi khi tên tiểu quỷ này cười thì thế nào cũng sẽ có chuyện xảy ra sau đó. Lúc trước nó đã khiến cho tiểu quận chúa tức đến mức một năm nay không ra ngoài, đến giờ họ vẫn cảm thấy áy náy. Nay không biết nó lại sắp bày trò quỷ gì nữa.
Tên tiểu quỷ như không để ý đến tâm trạng của song thân, nó quay sang cười nói.
-Phụ thân mẫu thân. hài nhi muốn thỉnh cầu hai người một chuyện.
Hoàng thượng nhíu mày trong khi hoàng hậu mơ hồ đã đoán ra khi trông thấy ảnh mắt nó thỉnh thoảng vẫn ngước nhìn về phía Tiểu Điệp.
-Long nhi muốn thỉnh cầu điều gì?
Tên Tiểu Quỷ chỉ một cánh tay về phía Tiểu Điệp nói.
-Long nhi muốn Tiểu Điệp theo hài nhi về Vương phủ.
Hoàng thượng cười lớn.
-Long nhi rất tinh ý đó..ha…ha..
Vừa cười lại vừa ngước về phía hoàng hậu. Hoàng hậu không được cao hứng như phu quân của mình , trái lại trong ánh mắt còn thoáng xuất hiện nét buồn. Truớc đây người thân tín nhất bên cạnh hoàng hậu là nha đầu Tố Vân đã phải theo nhi tử của mình. Một năm nay hoàng hậu tìm được Tiểu Điệp khả dĩ có thể thay thế được Tố Vân chẳng ngờ lúc này cũng bị nhi tử bất trị của mình ngó đến.
Đáp ứng cũng dở mà không đáp ứng lại có nắm chuyện lôi thôi. Tình thế tiến thoái lưỡng nan nhất thời khiến cho hoàng hậu không biết phải nói gì.
Tên Tiểu Quỷ Vân Long thấy mẫu thân mình im lặng thì không chịu gào toáng lên.
-Mẫu thân sao không đáp lời hài nhi?
Hoàng hậu hết nhìn nó lại nhìn về phía Tiểu Điệp vì một lẽ nào đó vẫn đang cúi mình. Còn Hoàng thượng thì khỏi phải nói. Từ khi hoàng hậu có tiểu Điệp thì thời gian tìm đến hoàng thượng cũng ít đi. Nay tự dưng nhi tử của mình giúp mang đi vật cản thì còn gì bằng.
Do đó Hoàng hậu biết chẳng thể giữ nổi Tiểu Điệp bên cạnh. Đành phải gật đầu
-Được rồi! Ta sẽ để cho Tiểu Điệp theo về bầu bạn với Long nhi! Nhưng ta coi Điệp nhi cũng như Long nhi vậy. Long nhi không được ức hiếp Điệp Nhi đó biết không.
-Hài nhi nhớ rồi.
Tên Tiểu quỷ này một khi đạt được mục đích thì cái gì cũng hứa có điều nó có thực hiện hay không thì còn chưa biết. Lúc này nó tỏ ra vô cùng cao hứng.
Hoàng hậu bước đến nắm tay Tiểu Điệp, có vẻ lưu luyến y như lúc chia tay Tố Vân.
Tiểu Điệp dù không muốn rời xa hoàng hậu nhưng cũng không nói một lời, chỉ là trong khóe mắt đã ngấn lệ. Hoàng hậu thấy thương cảm vội vỗ về an ủi.
-Điệp nhi! Con hãy thay ta quan tâm tới Long nhi!
Tiểu Điệp khe khẽ gật đầu.
-Hoàng hậu an tâm. Tiểu Điệp sẽ cố hoàn thành phận sự của mình.
-Thật tội cho Điệp nhi!
O0o
Vân long và Tiểu Điệp rời cung vào lúc chính ngọ, nắng chiếu cao nhất. Suốt dọc đường đi chỉ có mình tên Tiểu Quỷ Vân long tỏ ra huyên thuyên, nói hết chuyện này tới chuyện khác, trong khi Tiểu Điệp chỉ im lặng bước theo. Nàng không nói một tiếng nào, nhưng tên tiểu quỷ Vân long lại không quan tâm tới điều đó.
Trước đây nó chỉ tiếp xúc với những thiếu nữ đã đến tuổi trưởng thành, nên nhiều lúc có những điều chẳng thể nói ra. Ngay như với Vân tỷ nó cũng đâu nói được hết. Nay có Tiểu Điệp trạc tuổi như nó, nó cảm thấy nói trước mặt nàng những gì nó nghĩ sẽ thấy thoải mái hơn.
Nhưng sau một lần tình cờ quay lại nó bỗng trông thấy khuôn mặt khả ái của Tiểu Điệp ràn rụa nước mắt, khiến nó ban đầu cảm thấy ngạc nhiên.
-Lạ nhỉ sao muội lại khóc?
Tiểu Điệp vừa đưa tay lau lệ vừa khẽ đáp.
-Tại nô tỳ từ giờ phải xa hoàng hậu nên trong lòng muốn khóc.
Vân Long nhíu mày.
-Muội tới Vuơng phủ của ta chứ có phải tới phủ đệ của Diêm Vương Lão gia đâu mà khóc, mà cả muội và mẫu thân ta cũng lạ thật.
Tiểu Điệp thấy thế tử không vui thì hoảng sợ. Nàng vào cung mới được hơn một năm còn nhiều điều chưa biết về vị thế tử kì quái này. Do đó nàng không dám khóc nữa.
Tiểu Quỷ Vân Long thấy nàng an phận thì vừa vui vừa buồn. Chẳng biết vui hơn hay buồn hơn nữa.
Nó chợt nhủ.
-Có Vân tỷ ôn nhu dịu dàng, thêm một Tiểu Điệp nhu mỳ, an phận. Chắc ta chỉ cần kiếm thêm một cô nương đỏng đảnh nữa thì vương phủ sẽ không bao giờ buốn chán đây.
Bất giác nó nghĩ đến Tiểu Quận chúa Dương Phi Phụng. Nàng tuy ngạo mạn nhưng chẳng phải như thế rất phù hợp với vị cô nương mà nó vừa nghĩ đấy sao.
Nó Không biết rằng lúc này nó lại đang dừng lại chính là Dương phủ. Thật là xảo hợp. Cũng tình cờ nó mới tới hoàng cung vậy là đem về được Tiểu Điệp. Không biết chừng lần này nó cũng đưa về được nha đầu Dương Phi phụng thì sao. Nó bỗng mỉm cười.
|